Sau Khi Bị Cha Ruột Của Con Trai Tìm Tới Cửa

Chương 51

Trước Sau
chương 51 - chương này khum tên

editor: idecidedtobegay

---0---

"Phải, em nói gì cũng đúng." Mặc Uẩn Tề mỉm cười cọ cọ đỉnh đầu Cố Giai Mính, giọng điệu khẳng định làm mặt Cố Giai Mính đỏ lên, cầm tay Mặc Uẩn Tề, không nói gì.

Sau khi im lặng vài phút, Mặc Uẩn Tề đột nhiên hỏi: "Nếu có yêu tinh cùng tộc với em, chuyện này đã chứng minh có rất nhiều yêu tinh có tổ chức, có gia tộc, thậm chí còn không thường vào nhân gian, số lượng có lẽ là không ít."

"Anh nói Hỏa Hồ Ly à, đúng đó, anh ta nói còn rất nhiều hồ ly tinh giống tui vậy nè, còn có em bé hồ ly nữa," Cố Giai Mính kiên nhẫn giải thích nguyên nhân hồ ly đỏ ra ngoài, đột nhiên hoàn hồn, hung dữ nhe răng: "Không được nhìn anh ta!"

Mặc Uẩn Tề: "Anh chỉ có hứng thú với lông trắng."

Cố Giai Mính không vui, "Chuột trắng? Dê trắng??"

"Em!"

Cố Giai Mính câm miệng, khóe miệng hơi cong lên, tạm.

"Đồng tộc của em, kêu em đi đâu đó?"

"Anh ta nói rất nhiều hồ ly ôm nhau mà sống, kêu tui nói lúc nào cần thì đến nhờ bọn họ giúp đỡ."

Trong đầu Mặc tổng lập tức hiện ra vô số hồ ly tinh, lông trắng, lông đỏ, lông xám, lông đen......

Mặc tổng bất lực bóp trán, để mình bình tĩnh lại, "Nếu em tu luyện bằng tín ngưỡng chi lực, chỉ dựa vào đóng phim, làm chút từ thiện, thì có bao nhiêu người sùng bái em được? Con đường này quá hẹp, phải tìm cách mở rộng ra, chuyện của hồ ly lông đỏ làm anh có suy nghĩ mới, có dịp gặp lại thì hỏi anh ta có muốn tìm việc làm không."

Cố Giai Mính không quan tâm nhún vai, "Chỉ cần anh ta không tới bắt anh thì sao cũng được, đúng rồi, tui tìm cho anh một con yêu tinh làm tài xế nha, còn bảo vệ anh được nữa."

Khóe miệng Mặc Uẩn Tề trừu trừu, "Bên cạnh em, còn ai không phải người?"

Cố Giai Mính mím môi cười cười, "Thật ra, quản gia của anh cũng là yêu tinh, là một con dê sừng lớn sống vài ngàn năm, lông trắng."

Mặc tổng: "......"

————

"Khí vận Hồ, đoạt tạo hóa của trời đất mà sinh, không diệt trừ y tam giới khó an bình, lục đạo không yên, sự tồn tại của y, chính là tội nghiệt!"

"Thần quân là truyền nhân của Thiên Đạo, chủ của tam giới, vì sự yên bình sau này của tam giới, nên nhanh chóng diệt trừ y."

"Thần quân và y chú định chỉ có một người sống! Ngài sống, tam giới thái bình! Y sống, tam giới đổi chủ! Bây giờ y chỉ mới hiện thế, thần quân nên sớm có tính toán."

Sâu trong cung điện lớn ơi là lớn, người đàn ông ngồi ở trên đài cao lạnh nhạt nhìn ba ông cụ quỳ gối bên dưới cực lực khuyên nhủ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, bản lĩnh châm ngòi thổi gió, tăng trưởng theo tuổi tác mà, ngày càng trơn tru.

Hình ảnh thay đổi.

"Ngươi nhường bình hồ lô ngọc này cho ta được không? Ta có thể lấy bảo bối của ta đổi với ngươi." Trước phòng đấu giá, một thiếu niên mặc hoa phục màu trắng tay áo rộng, chặn đường một thanh niên, giọng nói thanh nhã mang ý cười, để lại ấn tượng tốt lạ thường trong lòng người khác. Cuối cùng, người thanh niên kia đưa hồ lô ngọc mình vừa mới mua được cho thiếu niên, không cần đồng nào. Thiếu niên muốn lấy ngọc như ý của mình để đổi với hắn, chạy theo thanh niên kia rất lâu cũng không đuổi kịp, tức giận mắng một câu: "Ngu ngốc!" Trước sau thiếu niên đều không biết, thanh niên kia đi theo phía sau y, chưa từng rời khỏi.

Hình ảnh lại là thay đổi, thiếu niên đã lớn lên không ít, khoảng 18 19 tuổi, lời nói mang theo ba phần ngạo khí, nghe như tùy hứng làm nũng, không làm người khác phiền chán chút nào, "Nè! Họ Mặc kia, mùng tám tháng sau là sinh nhật ta, ngươi có muốn tới không?"

Thanh niên kia nhìn thẳng y, mỉm cười hỏi: "Sinh nhật của ngươi, có phải chỉ mời một mình ta không?"



"Đừng vô nghĩa, mùng tám tháng sau, núi Vô Cấu, cốc Tuyết Dung, không tới tuyệt giao với ngươi!"

......

Sáng sớm, Mặc Uẩn Tề vẻ mặt mờ mịt nhìn trần nhà, lại là giấc mơ về hai người này. Từ khi mang miếng ngọc này lên người, hắn bắt đầu mơ thấy hai người kia. Một người là truyền nhân chính thống của đại đạo, chủ của tam giới, phân ra một thần hồn ở mãi bên tiểu yêu hồ bị tam giới coi là bất dung, trên người tiểu yêu hồ này, hắn biết cảm giác tồn tại là gì.

Hắn muốn mang y về nuôi, nuôi trong toà cung điện cao cao tại thượng, chỉ có một mình hắn tồn tại, chỉ cần nhìn y, hắn cảm thấy có thể sống trong cái cung điện lạnh như băng đó ngàn năm vạn năm. Nhưng mà, nhìn nụ cười trên mặt tiểu hồ yêu, hắn lại không đành lòng giam cầm y ở cái nơi không có tự do đó như mình, hắn không nỡ.

Mặc Uẩn Tề cảm nhận được tất cả cảm giác và mọi người vị thần quân này cảm thấy và nhìn thấy, giống như hắn đang ở đó vậy!

Hơn nữa làm sao cũng không nhìn thấy mặt của tiểu yêu hồ trong giấc mơ, làm tâm trạng của hắn bực bội khác thường. Bởi vì hắn cảm thấy tiểu yêu hồ này có liên quan đến Cố Giai Mính, nếu vị thần quân này là kiếp trước của hắn thì được, nếu không phải, bình dấm chua trong lòng Mặc tổng không dằn nổi nữa rồi, tâm trạng siêu khó chịu.

"Daddy! Daddy! Cha à!" Mặc Trạch Dương kêu vài tiếng phát hiện không ai để ý nó, biến thành một bé hồ ly chui từ kẹt cửa vào, bò lên giường, bay lên ngực Mặc Uẩn Tề —— con đè!

Mặc tổng bị con trai đập xuống không thở nổi, hơi tỉnh lại, hít sâu một hơi, thằng nhóc béo này!

"Cha à! Hôm nay là ngày đầu tiên con đi học, cô nói không được đến trễ đâu! Cha mau dậy đi!" Bé hồ ly ôm đầu Mặc Uẩn Tề, móng vuốt vò đầu rồi kéo quần áo hắn, vừa thúc giục cha nó xuống giường, vừa quấy rối. Mặc Uẩn Tề bất lực bắt lấy bé hồ ly làm loạn trên đầu hắn, giơ cái bánh bao lông xù xù này lên cao, đôi mắt nhóc con nhìn chằm chằm hắn, tim bắt đầu mềm, mỉm cười ôm nhóc lông vào lòng, Mặc tổng xuống giường tìm quần áo cho con trai.

Cố Giai Mính không còn nỗi lo về sau, thì đi theo đoàn phim tuyên truyền, đi hơn một tuần rồi. Hai cha con lại bắt đầu cuộc sống "mẹ không ở nhà". Hôm nay bạn nhỏ Mặc Trạch Dương từ lớp "Dâu tây" lên lớp "Quả đào", tương đương từ lớp mầm lên lớp chồi, cảm thấy mình đã trưởng thành rồi, Mặc Trạch Dương rất hưng phấn, muốn mặc đồng phục mới đặt may, đẹp ngất ngây đi nhà trẻ.

Mặc tổng nhìn cái đuôi nhỏ chìa ra ngoài, đang khoe khoang lắc qua lắc lại của con trai, nghĩ nghĩ, bắt lấy nhét vào quần yếm. Cái đuôi gì đó, vẫn là đừng tuỳ tiện lộ ra ngoài mới tốt, dù sao cũng mọc ra ở bộ phận riêng tư. Chỗ đó của ba nó mới bị sờ một chút còn phải xù lông thật lâu kìa, có lẽ hồ ly đều là sinh vật không cho người khác sờ chỗ này.

Mặc Trạch Dương lặng lẽ thò đầu cái đuôi ra ống quần, run run, lại bị Mặc tổng nhét về, không cho thò ra ngoài, không thể để người khác xem.

Mặc Trạch Dương bất đắc dĩ vuốt mông mình, chắc là cha nó hiểu lầm cái gì rồi.

Không cho con lắc đuôi, con sẽ run lỗ tai.

"Daddy, cha nhìn con nhìn con!" Mặc Trạch Dương ngồi xổm xuống đất, phải khoe kỹ năng mình mới học được với cha.

Run tai trái, tai phải bất động!

Run tai phải, tai trái bất động!

Trái run phải run, trái phải trái phải trái trái phải phải!

Biểu diễn xong, Mặc Trạch Dương khoe khoang hỏi: "Daddy, có phải ghê gớm lắm không?"

Mặc tổng rất tán thưởng vươn ngón tay cái cho con trai, quá giỏi! Các bé yêu tinh khác run lỗ tai chắc chắn run không đẹp bằng con hắn! Mặc tổng rất cẩn thận đội nón lên cho con trai, lỗ tai cũng không cho người khác xem.

Mặc Trạch Dương: ⊙▽⊙

Sao giấu hết rồi???

Đưa con trai đi học, gặp thầy cô mới xong, Mặc tổng gọi điện cho Cố Giai Mính trước, nói với y chuyện Mặc Trạch Dương đi học, để y không cần lo lắng, thầy cô nhìn rất có trách nhiệm, Mặc Trạch Dương và bạn tốt của nó đều được sắp vào cùng một lớp, không cần lo nó không có bạn chơi cùng.

Cố Giai Mính đang chuẩn bị đi ghi hình một gameshow, buổi sáng quay một cái, buổi chiều quay một cái, bởi vì thời gian tương đối gấp nên phải đi từ sớm. Ba Trịnh nói với y phải chú ý cái gì, nói ít thôi, cao lãnh một chút gì đó, Cố Giai Mính mới vừa điều chỉnh tốt trạng thái, đã bị cuộc điện thoại của Mặc Uẩn Tề ngắt ngang.

Cố Giai Mính trốn trong một góc của phòng trang điểm, cười đến thỏa mãn, "Không sao thì tốt, hai cha con ăn sáng chưa?"

Mặc Uẩn Tề ôn hòa nói: "Ăn rồi, em thì sao?"

Cố Giai Mính oán giận nói: "Buổi sáng anh Thiệu làm sandwich, không ngon chút nào."

Mặc Uẩn Tề cười cười, "Về nhà anh bù cho em, ăn một bữa ngon."



"Ừm ừm." Cố Giai Mính còn muốn nói gì đó, trợ lý đã vẫy tay với y, kêu y ra diễn tập lần một. Cố Giai Mính che điện thoại lại, nhỏ giọng nói: "Tui đi diễn tập trước, hôm nay quay 《minh tinh tổng động viên》ở đài Dâu Tây, chờ tui quay xong rồi điện thoại cho anh nha."

Sau khi cúp máy, Mặc Uẩn Tề hỏi thư ký Vương, 《minh tinh tổng động viên》 là cái gì?

Thư ký Vương rất nghiêm túc trả lời: "《minh tinh tổng động viên》 là một chương trình thực tế ratings cao nhất trong nước, chủ yếu được thanh niên ủng hộ, mấy năm gần đây đài Dâu Tây cố hết sức làm chương trình giải trí và gameshow, xem như là một đài truyền hình được thanh niên thích nhất trong nước."

"Rất nhiều gameshow?" Mặc tổng tự lên mạng tìm kiếm, hắn không hiểu b chương trình giải trí trong nước lắm.

"Cái này là cái gì?"

Thư ký Vương nhìn thoáng qua, cười, "Là 《Du lịch cùng con》trước đó ngài đã hỏi qua, đây cũng là chương trình của đài đó, trước mắt thì ratings không tệ, đã ra đến mùa bảy rồi."

Mặc tổng rất hứng thú hỏi: "Có thể cho một nhà ba người cùng tham gia không?"

Khoé miệng thư ký Vương giật giật, có dự cảm không tốt, "Trước mắt còn chưa có quy tắc này."

Mặc tổng thâm trầm nói: "Quy tắc là do con người đặt ra, thứ giữ nguyên không thay đổi rất dễ làm người ta mất hứng thú."

Thư ký Vương cẩn thận hỏi: "Ý ngài là......"

Mặc tổng nói thẳng ra suy nghĩ của mình: "Đi đàm phán với tổ chương trình, có thể cho một nhà cùng tham gia không? Tôi muốn đi."

Thư ký Vương: "...... Nếu như, không bàn được thì sao?"

Mặc tổng vẻ mặt nghiêm túc hỏi lại: "Mùa này chương trình đó có nhà tài trợ chưa? Nếu không đủ thì thêm mánh lới, Cố ảnh đế giữ con, không ai thích sao?"

Thư ký Vương trầm ngâm một chút, cuối cùng nghẹn ra một câu: "Tôi hiểu ý ngài rồi."

Ý là cho dù nói gì thì hắn đều nhất định phải mang vợ con tham gia, nên có làm gì cũng phải để Tổ Chương Trình sửa quy tắc.

————

"Nghe nói bộ phim này được chế tác lớn, giai đoạn trước đã được đầu tư 120 triệu!" MC giới thiệu bộ phim《 Đại Dực Vương triều 》 bằng một giọng khoa trương kích động, màn hình lớn phía sau đã bắt đầu chiếu cánh hoa, từ trang phục tinh xảo xinh đẹp, đến chiến trường mênh mông, không cảnh nào là không nói lên sự hoàn mỹ của bộ phim. Quan trọng nhất chính là cơ cấu diễn viên, song ảnh đế đấu diễn xuất, còn có một diễn viên lâu năm kỹ thuật diễn vượt bậc, tiểu thịt tươi nổi tiếng nhất bấy giờ, bộ phim này nổi càng thêm nổi, không nổi cũng phải hot.

Người xem bên dưới đều phối hợp hô lên, "Chung Ly Thiều! Chung Ly Thiều! Chung Ly Thiều!" Fan Cố Giai Mính kêu "áu áu", giọng áp luôn fan Bùi Bằng.

Cố Giai Mính mỉm cười vẫy tay với người xem, đặc biệt rụt rè. Bùi Bằng bất đắc dĩ, có thằng này ở đây, cảm thấy mình sắp thành vai phụ rồi.

Vì tránh cho Bùi Bằng xấu hổ, MC bắt đầu chuyển đề tài đến Vương đạo: "Nghe nói người đầu tư chủ yếu của bộ phim này là ông chủ của Hồng Sâm, cái gì làm bên đó tin tưởng bộ phim mình đầu tư có thể hot ạ? Vương đạo mau quảng cáo cho mình đi."

Vốn dĩ lời này là MC chọc Vương đạo, để ông tham gia gameshow đừng nghiêm túc như vậy, tiện thể cho ông cơ hội giới thiệu, không ngờ Vương đạo chính là kiểu người nghiêm túc đến cứng nhắc, sau khi nghe hỏi như vậy ông còn nghiêm túc suy nghĩ, "Có lẽ là có quan hệ tốt với Cố Giai Mính."

"Hả???" Toàn trường bắt đầu kinh hô, hiển nhiên thấy siêu hứng thú với trái dưa đột nhiên giáng xuống.

MC nháy mắt với Cố Giai Mính vài cái, nhận lại đề tài này, hỏi tiếp, "Nếu anh không trả lời câu hỏi này đang hoàng thì người xem không đồng ý đâu nha, anh Mính và Mặc tổng có quan hệ gì? Tụi em đã sớm hóng được không ít dưa đâu, anh phải công bố cái gì đó hay nhân cơ hội này làm sáng tỏ một chút?"

.

.

...................

cầu vót ~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau