Sau Khi Bị Cường Bạo

Chương 9: Không có miễn cưỡng

Trước Sau
Đến sáng sớm, vùng này cuối cùng cũng có điện.

Hôm nay Mạc Thông xin nghỉ ở trường học vì hắn cả đêm không ngủ, cũng là bởi vì vết thương của hắn chỉ mới xử lí tạm thời mà thôi, nên hôm nay phải đến bệnh viện một chuyến, đem các mảnh vỡ có khả năng sót lại đều dọn sạch sẽ hết.

Bên ngoài hiện tại vẫn còn mưa, Mạc Thông vốn định để Lâm Thịnh ở nhà, nhưng Lâm Thịnh cư nhiên mở miệng muốn đi theo.

Mạc Thông liếc nhìn cậu, khuyên nhủ: "Bên ngoài trời vẫn còn mưa, qua lại một chuyến không tránh khỏi sẽ bị ướt, cậu nên ở nhà đi." Hắn đại khái cho là Lâm Thịnh sợ ở nhà một mình, liền bồi thêm câu: "Đừng lo lắng, tôi sẽ trở về ngay."

Lâm Thịnh lại nói: "Cậu cũng biết vết thương của cậu không thể đụng nước. Trời mưa lớn như vậy, tôi..." Cậu trước kia có thể thuận lợi nói ra những lời nói quan tâm, mà hiện tại lại vì một số nguyên nhân mà trở nên do dự: "Tôi không yên lòng."

Biết rõ ràng Lâm Thịnh không có ý đó, nhưng Mạc Thông vẫn sửng sốt một hồi. Hắn cả đêm cũng không thể nào quên Lâm Thịnh ở trong ngực mình đã run rẩy đến mức nào, hắn hy vọng có thể bảo vệ cậu.

Hắn biết tối hôm qua là sự cố ngoài ý muốn, lần này là ngẫu nhiên để hắn biết được, về sau hắn không ở bên cạnh Lâm Thịnh, cậu một mình phải đối mặt thế nào đây?

Mạc Thông suy tư cả đêm, không nghĩ ra được gì nhưng lại có chút dao động. Hắn cơ hồ chút nữa đã từ bỏ hàng rào cuối cùng bên đường biên ngang, cái gì cũng không quản trực tiếp nói cho cậu biết, có thể sẽ bị cự tuyệt, ít nhất hắn không cần nhịn cực khổ như vậy, cũng có thể đối xử tốt hơn với cậu. Mà cuối cùng lý trí mạnh mẽ của hắn đã đè xuống cảm giác kích động này.

Bởi vì Lâm Thịnh đang ngủ. Đây là đánh giá của hắn, hắn lần đầu tiên nhìn thấy người này mang theo biểu tình an ổn mà ngủ.

REUP LÀ ????.BẢN EDIT THUỘC VỀ WATTPAD:iamkemm

Điều này có nghĩa là Lâm Thịnh cho là ở bên cạnh hắn là an toàn, không có bất kỳ tính xâm lược nào. Xây dựng sự tin cậy thật sự không dễ dàng, mà phá hoại lại chỉ cần phút chốc.

Mạc Thông cuối cùng không ngăn nổi Lâm Thịnh, đáp ứng cho cậu đi cùng hắn.

Đến bệnh viện, Lâm Thịnh vẫn như cũ bồi bên cạnh hắn. Mạc Thông đêm qua cũng không nghỉ ngơi đàng hoàng, thời điểm tháo băng gạc ra, vết thương sưng tấy, đã có dấu hiệu nhiễm trùng. Bác sĩ vừa hướng Mạc Thông lải nhải, một bên lần nữa đêm vết thương xử lý. Sau khi xử lý từ tay đến sau lưng, bác sĩ thấy hắn vẫn ngồi bất động, ngay lập tức hỏi: "Còn chỗ nào nữa sao?."

Bác sĩ theo kinh nghiệm nhiều năm, kinh nghiệm lão đạo, nếu là vết thương ở chỗ khó mở miệng, bệnh nhân đều sẽ lộ ra vẻ mặt này.

Bất quá lần này lão đã nghĩ sai. Mạc Thông không phải bị thương ở chỗ khó nói, mà là không nghĩ sẽ để Lâm Thịnh biết. Hắn vốn cho là xử lí vết thương là một quá trình dài đằng đẵng tẻ nhạt, Lâm Thịnh đại khái sẽ không có kiên nhẫn để chờ, Nhưng sự thực lại ngược lại, Lâm Thịnh không chỉ đi cùng hắn, thậm chí còn quan tâm thương thế hơn cả hắn.



Mà Lâm Thịnh nghe lời của bác sĩ xong cũng cau mày nhìn về phía hắn. Mạc Thông biết không gạt được, liền dứt khoát cởi bỏ giày.

Bác sĩ nhìn vết cắt trên chân của Mạc Thông, không nói gì nữa chỉ thở dài một hơi.

Lúc này, Lâm Thịnh mới hồi tưởng lại tình cảnh tối qua, Mạc Thông sờ soạng khắp nơi ôm cậu từng bước đi ra khỏi nhà bếp, Song, cậu hoàn toàn không chú ý tới Mạc Thông lúc đó không mang giày.

Cho nên đoạn đường này là Mạc Thông nhịn đau để đi tới đây?

REUP LÀ ????.BẢN EDIT THUỘC VỀ WATTPAD:iamkemm

Lâm Thịnh càng nghĩ tâm lại càng khó giải thích mà chua xót. Tại sao cố tình lại là thời điểm như vậy, chính cậu cũng ý thức được mình nợ Mạc Thông cơ hồ nhiều đếm không xuể.

Băng bó xong, bác sĩ không dặn dò với Mạc Thông mà lại quay qua nói với Lâm Thịnh ở bên cạnh dặn dò: "Vết thương không thể dính nước, phải giữ cho nó khô ráo, mỗi ngày đổi thuốc. Nếu đêm nay phát sốt, phải nhớ đến bệnh viện để hạ sốt."

Lâm Thịnh nghe đến câu nói sau cùng thì sửng sốt một chút, theo bản năng mà nhìn về phía Mạc Thông. Đây tự hồ chỉ là động tác theo bản năng, cậu lúc đó cũng không nghĩ nhiều.

Mạc Thông ý thức được Lâm Thịnh đang bị khó dễ, đang định túy tiện ứng phó mấy câu với bác sĩ, Lâm Thịnh đã kịp thời phản ứng, vội vã lên tiếng trả lời: "Được."

Lúc ra khỏi bệnh viện, hai người vẫn trầm mặc. Lâm Thịnh cân nhắc đến vết thương của Mạc Thông, tận lực buớc chậm lại.

Bọn họ đi nhờ xe đến, đường đi về đương nhiên cũng phải ngồi xe. Mà bên trong bệnh viện có quản chế, phải đi một đoạn nữa mới đến chỗ có xe.

Mạc Thông vốn là muốn lấy dù trong tay Lâm Thịnh, không ngờ Lâm Thịnh thu một cái lại, rồi đem cái của mình ra. Cậu đứng ở bên phải Mạc Thông, đem dù bung ra giữa hai người, dụng ý rất rõ ràng. Mưa rơi chẳng hề nhỏ lại, mà cậu sợ vết thương vừa băng bó xong của Mạc Thông sẽ bị dính nước.

Mạc Thông căn bản không nghĩ đến Lâm Thịnh sẽ làm vậy, chờ đến lúc hắn phản ứng lại, mới phát hiện đối phương đến gần mình một bước rồi một bước, khoảng cách gần đến có thể cảm giác được quần áo hai người đang ma sát với nhau.

Lâm Thịnh không phải đã khắc phục được tâm lý sợ hãi. Mạc Thông thậm chí còn có thể nhìn thấy hàng mi run rẫy của cậu. Hắn có chút không đành lòng, nói: "Lâm Thịnh, cậu không cần miễn cưỡng."

REUP LÀ ????.BẢN EDIT THUỘC VỀ WATTPAD:iamkemm

Mạc Thông không muốn chạm vào nỗi đau của cậu, mà tình huống ngay dưới mí mắt quả thật không thể không vạch trần sự thực này.



"...Không có miễn cưỡng, này không tính là gì." Lâm Thịnh đem sự chú ý của mình tập trung để thích ứng sự đụng chạm này, cho nên lúc nói chuyện cũng không cân nhắc cái khác, "Cậu là bởi vì tôi mới bị thương, tôi không có cách nào bởi vì vậy mà đẩy cậu ra. Tôi sẽ nỗi lực làm quen với... Sự tồn tại của cậu."

Lâm Thịnh thực tâm muốn như vậy, nhưng cậu căn bản không ý thức được lời nói của mình đối với Mạc Thông có bao nhiêu sức ảnh hưởng

Chiều cao của hai người họ cách biệt không xa, Mạc Thông chỉ cần hơi hơi cúi đầu, có thể nhìn thấy con mắt của cậu. Mắt Lâm Thịnh rất đẹp, mắt kính xấu xí gọng kính thô cũng không thể che lấp ánh sáng trong đôi mắt đó. Giờ khắc này Lâm Thịnh đang ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt kia phản chiếu dáng dấp của hắn. Điều này làm Mạc Thông sản sinh ra một loại ảo giác nào đó, giống như trong mắt cậu chỉ có hắn.

Điều này làm cho hắn đột nhiên muốn hôn cậu

Lâm Thịnh chú ý tới biểu tình của Mạc Thông thay đổi, lúc này chỉ có thể ngốc ngốc nhìn đối phương.

Cậu đột nhiên nhớ tới đêm qua rốt cuộc mình muốn nói điều gì, cậu muốn hỏi Mạc Thông tại sao lại đối với cậu tốt như vậy, có phải thật sự yêu cậu hay không?

Cậu mơ hồ đã có được đáp án, có một số việc phải chính miệng xác thực, mới có thể chân chính tin tưởng.

Cậu biết rõ sau khi hỏi vấn đề này, hai người liền không có đường lui. Mà Mạc Thông giờ khắc này lại lộ ra biểu tình, làm cho cậu không nhịn được nghĩ phải hỏi thêm câu nữa. Cậu toàn tâm ý muốn chính mình mở miệng: "Mạc Thông, cậu có phải là..."

Nhưng lúc này, bầu không khí ái muội lại bị nhân viên y tế cắt đứt: "Xin lỗi, hai vị, xin đừng chắn ở cửa bệnh viện. Đợi lát nữa sẽ có xe cấp cứu đến..."

Hai người bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại. Lâm Thịnh dời tầm mắt, dịch ra khỏi ánh mắt có thâm ý khác của Mạc Thông, xin lỗi nhân viên y tế, như không có chuyện gì xảy ra mà nói rằng: "Đi thôi."

Câu hỏi đột ngột bị đánh gãy, liền mất đi tâm tình muốn hỏi tiếp. Cậu hậu tri hậu giác mà tỉnh ngộ lại, vui mừng mình đã không kích động nói hỏi ra thành lời.

Mạc Thông nhìn cậu một cái thật sâu, rồi đáp lại: "Được."

___________________

kemm: chương này mém xíu nữa là cháo ra cháo gạo ra gạ rồi, ui là chời đọc mà hồi hộp

Mọi người đọc truyện vui vẻee

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau