Sau Khi Bị Đám Pháo Hôi Nghe Thấy Tiếng Lòng, Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Nằm Thắng

Chương 12: Áy Náy

Trước Sau
Trương Ái Liên quyết định không giữ lại những bộ quần áo này làm Ninh Ninh buồn lòng nữa.

Bà định đổi chúng lấy vải mới, rồi dùng vải đó để may cho Ninh Ninh hai bộ quần áo mới.

Bà tin rằng người trong thôn sẽ sẵn lòng đổi thôi.

“Vâng, được ạ”. Hứa Cẩm Ninh gật đầu một cách ngơ ngác.

Thật lòng mà nói thì sự thay đổi của Trương Ái Liên khiến cô cảm thấy có chút kỳ lạ. Theo kịch bản, chẳng phải bà ấy sẽ ép cô phải mặc quần áo của Phương Phương, nếu cô không chịu thì sẽ bị mỉa mai sao? Tại sao bây giờ lại thành ra bà ấy muốn dọn quần áo của Phương Phương đi, còn định may đồ mới cho cô mặc?

Hứa Cẩm Ninh không hiểu rõ lắm, nhưng dù sao sự phát triển này cũng là điều tốt.

Khi thấy Hứa Cẩm Ninh rõ ràng đã tươi tỉnh hơn thì tâm trạng Trương Ái Liên cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Sau khi dọn quần áo của Phương Phương ra ngoài, Trương Ái Liên đi lấy thước đo để đo kích thước cho Hứa Cẩm Ninh.

“Phải đo kích thước chính xác thì mới may quần áo được”.

“Vâng, được ạ”. Hứa Cẩm Ninh không từ chối, cô bước xuống giường.

Cô cảm nhận rõ ràng rằng sau bữa trưa, thể lực của cô đã hồi phục đáng kể. Đúng là người là sắt, cơm là thép, chỉ một bữa không ăn là đói tới lả người.

“Con đứng yên, giơ tay ra để mẹ đo”.

“Vâng”.



Cho đến khi thật sự đo kích thước cho Hứa Cẩm Ninh, trong lúc vô tình chạm vào những chiếc xương nhô lên dưới lớp áo mỏng của cô, Trương Ái Liên mới thực sự cảm nhận sâu sắc rằng Ninh Ninh đã phải chịu khổ như thế nào trong những năm qua.

Cơ thể này quá gầy gò, không có chút thịt nào mà chỉ toàn là xương nhô ra.

Nhìn tình trạng này, làm sao người nhà họ Lâm có thể nói rằng Ninh Ninh đã sống mười mấy năm sung sướng trong thành phố được chứ?

Người sáng suốt nhìn qua cũng biết rằng Ninh Ninh đã phải chịu đựng cuộc sống khổ sở trong suốt thời gian qua.

Nhưng tại sao trước đây bọn họ lại không nhận ra điều này, chỉ tin vào lời Hứa Phương Phương noi mà bỏ qua sức khỏe yếu kém của Ninh Ninh chứ?

Trương Ái Liên lại một lần nữa cảm thấy bản thân thật sự có lỗi với Ninh Ninh.

Bà dự định sắp tới sẽ cố gắng nấu nhiều món ăn ngon, bồi bổ bằng thịt và trứng, tốt nhất là làm sao để chồng bà kiếm được sữa đặc để bổ sung thêm dinh dưỡng cho Ninh Ninh.

Sau khi đo xong kích cỡ cơ thể cho Ninh Ninh, Trương Ái Liên không dám để Ninh Ninh nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình, bà rời đi trong im lặng.

Hứa Cẩm Ninh nhìn theo bóng dáng bà, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Vừa rồi, dường như cô nghe thấy tiếng nức nở, mặc dù rất nhỏ, nhưng cô thật sự đã nghe thấy…

---

Trương Ái Liên trở về phòng mình lại khóc một lần nữa. Phải mất một lúc lâu sau thì bà mới điều chỉnh lại được cảm xúc, sau đó ôm lấy quần áo của Hứa Phương Phương định mang ra ngoài đổi lấy vải.

Trong khi đó, Hứa Hướng Đông hớn hở mang một chén canh gà đến khu nhà của thanh niên trí thức.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau