Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại
Chương 112: Nói đi là đi, ai dám không phục?
Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
—— Người như Ninh Trí Viễn, căn bản không xứng với anh!
Nghe một câu như vậy, cũng sợ ngây người.
Cậu đã quen biết Ninh Trí Viễn bảy tám năm, ở bên hắn đã sáu năm. Ai mà không cảm thấy là bánh nhân thịt khổng lồ rơi trên đầu cậu, cậu không xứng với Ninh Trí Viễn trăm lần? Ngay cả mẹ ruột của cậu, cũng cảm thấy cậu nên hầu hạ Ninh Trí Viễn cho tốt, thừa dịp lúc Ninh Trí Viễn còn nhìn trúng cậu thì nhanh chóng lấy được chút lợi ích cho mình. Bởi vì nhân vật như người trời này, không có khả năng đồng ý để cậu bên mình cả đời!
Đúng vậy, vấn đề không phải là có muốn yêu đương với cậu hay không, mà là có chịu quan quẩn tôn cậu thành món hàng quý, để cậu lại bên người! Ý tứ lời ra lời vào cậu cũng có thể hiểu, là nói cho dù Ninh Trí Viễn chỉ xem cậu là một món đồ chơi, cũng tính là Ninh Trí Viễn lỗ nặng!
Đây là lần đầu tiên, thế nhưng lại có người nói năng khí phách nói ra một câu —— Là Ninh Trí Viễn hắn, không xứng với cậu.
Biết rõ đây là Bạch Vụ nói lung tung, cũng nhịn không được đôi mắt nóng lên. Nhưng cậu vẫn cúi đầu, mạnh mẽ cười một tiếng.
"......Cậu không cần nói loạn."
"Như thế nào là nói loạn? Trong lòng Ninh Trí Viễn hắn cũng tự mình rõ ràng, chính hắn không xứng với anh! Nếu không, tại sao hắn phải cột chặt anh đến như vậy? Hắn biết chính mình không xứng với anh, lại không phải sợ ngày nào đó đột nhiên anh suy nghĩ cẩn thận, ném hắn bỏ đi rồi. Trong lòng hắn biết rõ ràng, người như anh, trừ khi thiệt tình thật lòng thích ai, cho dù nhiều tiền, lại có quyền thế, cũng căn bản không giữ được anh."
"Đừng nói giỡn. Trí Viễn ca muốn làm cái gì, tôi lại không có khả năng nói nói không được......"
"Ha ha ha, anh mới là đừng nói giỡn. Rốt cuộc là anh nói không được, hay là không muốn nói, tự trong lòng cậu rõ ràng? Anh thích hắn, đau lòng cho hắn, luyến tiếc hắn, mới để hắn muốn khinh thường anh như thế nào thì khinh thường thế ấy! Nếu chính anh hạ quyết tâm......Tới ngày đó, không ai vấp phải bước chân của anh, anh vẫn có thể bay đến bầu trời luôn, nói không chừng lại trực tiếp biến thành ngôi sao, sẽ không trở lại."
"Tôi nghe không hiểu cậu đang nói cái gì."
"Nếu là Ninh Trí Viễn ở chỗ này, hắn nhất định có thể hiểu. Cũng cũng chỉ có anh ngây ngốc đang yêu như vậy mới không hiểu. Đương nhiên rồi, cũng có thể là anh không muốn hiểu."
Bạch Vụ cười, một đôi mắt giống như mèo kia lại phát ra ánh sáng giảo hoạt. Nhưng hắn lại không lộ ra vẻ yêu mị như trước. Lần đầu tiên phát hiện, bộ dáng khi Bạch Vụ cười rộ lên kỳ thật rất cao ngạo.
"Đi theo tôi đi. Anh không thể quây quẩn hỗn loạn bên Ninh Trí Viễn nữa, có ý gì chứ? Không phải là hắn có tiền? Nhưng anh thật ham tiền của hắn sao? Chính anh ngẫm nghĩ lại cho kỹ. Đừng sợ, nếu thật sự muốn đi, hôm nay tôi có thể đưa anh đi —— Tôi chính là hậu thuẫn kiên cường của anh."
Lời này nói ra cực kỳ dễ dàng mạnh mẽ, nhưng cũng lại không dám tin hắn nửa điểm. Cậu chỉ cảm thấy cuộc nói chuyện này như rơi vào trong sương mù, từ đầu tới đuôi đều không thể hiểu được.
Nhưng cố tình, loại không thể hiểu được này, lại xúc động tiếng lòng bí ẩn của cậu. Lời nói của Bạch Vụ, đều là việc cậu chưa từng nghĩ đến, rồi lại mang theo một cỗ lực lượng. Cậu không có cách nào trực tiếp mở miệng cự tuyệt.
Cuối cùng, cậu cũng chỉ có thể lắc đầu.
"Cậu quá để mắt tôi. Muốn rời khỏi Trí Viễn ca hay không, trước nay đều không phải tôi có thể quyết định."
"Anh quá khinh thường chính anh. Ninh Trí Viễn có giữ được anh hay không, trước nay đều không phải hắn có thể quyết định. Anh có thể quyết đoán nhiều hơn so với hắn. Nếu không, tại sao sẽ có người vì tình yêu, có thể nhẫn nhục phụ trọng vứt bỏ hết tất cả, diệt bỏ ánh sáng của chính mình nhiều năm như vậy? Thậm chí ngay tại hoàn cảnh này, cũng còn có thể để tâm tư mình sạch sẽ như vậy?
Từ một khắc anh nói anh không hận tôi, tôi đã có thể đã nhìn ra. Người lợi hại nhất không phải Ninh Trí Viễn, cũng không phải chỗ dựa của tôi. Ngược lại là anh, tiểu khả ái."
(Truyện chỉ được post tại tài khoản w//a//t//p//a//d VyLeThuy4. Còn lại đều là repost)
Bạch Vụ đột nhiên duỗi cánh tay dài ra, hung hăng nắm chặt ôm ở trong ngực một chút. Rồi lại phản ứng trước, nhanh chóng buông lỏng tay. Hắn cười hì hì dùng trán mình chạm vào trán cậu.
"Còn có một việc, tôi trộm nói cho anh. Kỳ thật tôi bà Ninh tổng không có một chút quan hệ nào. Là thật sự, không phải 'từ trước từng ngủ qua với nhau nhưng hiện tại không liên quan đi thận không đi tâm' cái loại không quan hệ này, là 'từ đầu tới đuôi ông đây chưa từng làm hắn thậm chí càng chưa lăn khăn trải giường'. Tôi không có hứng thú gì với hắn hết, tất cả đều yêu cầu của công việc. Anh ngàn vạn lần đừng vì hắn mà chán ghét tôi, tôi đây oan lắm."
Đôi mắt kinh ngạc mà mở to.
"Như thế nào, anh không tin? Là sự thật mà. Chúng tôi chỉ tùy tiện thân mật một chút, nhưng không phải sự thật. Nguyên nhân sau lưng không rất thích hợp nói cho anh, anh cũng đừng hỏi. Bên phía Ninh tổng muốn nói với anh thế nào, đó đều là chuyện của hắn. Dù sao tôi cũng không lừa gạt anh.
Được rồi, tiểu khả ái, tôi phải đi rồi. Anh có đi hay không?"
Đôi mắt mèo của Bạch Vụ mở to như vậy, hoạt bát bát mang theo linh khí. Một cái chớp mắt này, là thật sự tin tất cả lời nói của hắn là thật tình.
"Vẫn là không được? Cũng phải. Lại một người vốn luôn quyết đoán như anh, đột nhiên kêu anh tin tưởng tôi, khả năng cũng hơi khó khăn. Vậy ngươi anh từ từ nghĩ lại cho thật kỹ, tôi cảm thấy khẳng định anh có thể suy nghĩ cẩn thận.
Tiểu khả ái, gần đây tôi rất rảnh, sẽ tận lực tìm cơ hội tới tìm anh. Lần sau gặp lại, hy vọng anh cho tôi ít tin tức tốt —— Ví dụ như đồng ý làm người chủ trì gì đó ở lễ tang của tôi. Được không? Chỉ cần anh đáp ứng tôi, tôi liền đứng ở bên cạnh anh. Còn không phải chỉ là một tên Ninh Trí Viễn? Tôi giúp anh, chúng ta đùa chết hắn."
"......"
"Nói như vậy là đã định rồi nhé. Tạm biệt!"
Chụt một tiếng, hung hăng hôn ở trên mặt một cái. Lại duỗi thân tay ra dùng sức xoa xoa đầu tóc như xoa một con mèo, Bạch Vụ đứng lên muốn đi ra cửa.
"Đợi đã!"
Nháy mắt hắn cất bước ra cửa, Lâm Lộc gọi to một tiếng.
"A!"
Bạch Vụ nhanh xoay người lại như sét đánh không kịp che tai.
"Tôi lại chờ anh gọi tôi! Nghĩ thông suốt rồi có phải không, tính toán đi theo tôi phải không? Mau mau mau anh có hành lý gì không? Hay là ở đây Ninh tổng có giấu cái gì như là thỏi vàng này châu báu này cổ phần đất này, chúng ta tùy tiện lấy một chút mang đi bán sau đó đi chu du thế giới được không?"
"......"
"Đợi anh đó. Chút tiền chu du thế giới này tôi vẫn đào ra được. Đi thôi, đứng lên được? Tôi tới đỡ anh."
"Cảm ơn cậu, Bạch Vụ."
Lần này không lại chống lại ý tốt của Bạch Vụ. Nhưng cậu đứng lên, nhìn nhìn cửa phòng, trong lòng lại sinh ra một tia nhút nhát.
"Nhưng mà bọn họ giữ khóa cửa, không cho tôi đi ra ngoài. Lúc trước, tôi gõ cửa lâu như vậy, cũng không thể mở ra......"
"Còn không phải chỉ là cánh cửa thôi sao? Cái này thì có gì? Tên Ninh Trí Viễn này khinh thường người tốt. Còn làm chuyện giam cầm nữa, hắn dựa vào cái gì chứ!"
Bạch Vụ lại hừ một tiếng.
"Đợi lát nữa anh không cần phải nói gì hết. Tôi xem ai dám cản anh?"
【 Năm phút sau 】
Bạch Vụ ôm cánh tay, trong miệng nhai kẹo cao su. Hắn từ trên cao nhìn xuống thư ký trực ban, ba chữ không kiên nhẫn đều viết ở trên mặt.
"Đây là có ý gì? Ngay cả tôi cũng cản, thư ký đại tỷ, cô rất uy phong đó. "
Đây chính là thư ký mấy hôm trước làm khó làm dễ Lâm Lộc. Vốn dĩ rất để ý đến tuổi, còn đang trông cậy câu dẫn Ninh Trí Viễn, vừa nghe câu "Đại tỷ " này, mặt nghẹn đến xanh lên.
Nhưng Bạch Vụ lợi hại, cô đã lĩnh giáo qua. Cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể cười mỉa liên tục lắc đầu.
"Bạch tiên sinh, ngài nói đùa. Ai dám ngăn cản ngài chứ. Chỉ là cái người kia, bên trên còn có dặn dò, nói không cho hắn rời đi. Ngài xem......"
"Tôi xem cái gì mà xem? Tôi phải dẫn anh ấy đi, cô lại nói cô không cho được."
"Nhưng đúng là bên trên có dặn dò......Bạch tiên sinh, ngài là hồng nhân bên người Ninh tổng, chúng tôi đều rất bội phục ngài. Nhưng không đáng vì loại tiểu tiện nhân này đắc tội với cấp trên, có phải hay không?"
"Tiểu tiện nhân? Xưng hô này không tồi đó. Chính cô nghĩ ra được?"
Miệng nhai kẹo, cười như không cười. Bạch Vụ chậm rì rì kéo kính râm trên mặt xuống, đặt lên bàn.
Ánh mắt lại như hàn quang bắn ra bốn phía.
Đáng tiếc thư ký trực ban không biết sống chết trước sau như một. Cô ta chỉ xem Bạch Vụ là một bình hoa ngốc nghếch, còn tưởng rằng xưng hô này của mình mắng rất tốt, chọc hắn vui vẻ.
"Đúng là tiểu tiện nhân, không phải ai cũng biết sao. Bạch tiên sinh, ngài chưa xem qua video kia sao? Ai da, thật sự rất hạ tiện đó......"
"Video gì? Thật đúng là tôi chưa từng xem qua. Đến đây, để sát vào cho tôi nhìn xem?"
Thư ký trực ban không nghi ngờ hắn, thật sự để sát vào. Nhưng không ai nghĩ đến, Bạch Vụ phụt một tiếng phun kẹo cao su ra giữa tay, trực tiếp ấn ở trên tóc thư ký!
"A! Tóc mái tôi, dính ở trên không lấy ra được! Bạch tiên sinh......Ngài này......"
"Tôi cái gì mà tôi? Ta đã sớm nhìn cô không vừa mắt! Mỗi ngày ăn mặc một cổ áo chữ V khoét sâu lắc lư ở chỗ này, sợ người khác không biết cô có ngực chắc? Mong muốn câu dẫn ai đây, cô cho rằng Ninh tổng mắt mù?"
Vừa nói ra câu này, nháy mắt không khí đông lại.
Thư ký trực ban kia nở một nụ cười vẹn vẹo còn khó coi hơn so với khóc, run run môi nói.
"Bạch tiên sinh, ngài không cần vui đùa như vậy......"
"Như thế nào, chột dạ?"
Giọng nói Bạch Vụ vang lên lần nữa, ngữ điệu chanh chua, lộ ra tính cách khó chiều.
"Cô nhìn tôi giống nói giỡn sao? Trong lúc nghĩ tôi nói giỡn với cô, cô cũng không muốn lấy kẹo cao su ra sao, cô xứng sao? Tôi nói cho cô, hiện tại tôi phải đưa đi ngay lập tức. Ninh tổng mở phòng ở khách sạn, chờ chúng tôi HAPPY đó! Cô còn chậm trễ ở chỗ này, làm Ninh tổng nghẹn họng, cô gánh nổi cái trách nhiệm này sao?"
Không biết Ninh tổng có nghẹn hay không, nhân viên xung quanh muốn cười mà phải nhịn, cũng thiếu chút nữa nghẹn hỏng rồi. Bạch Vụ nhìn xung quanh một vòng, bên miệng cong lên cười cười.
"Như thế nào? Tôi thấy mọi người nghe lén cũng rất vui sướng đó. Còn muốn lấy di động ra, đây là tính toán phát sóng trực tiếp lời tôi nói ra ngoài đúng không? Sợ Ninh tổng trở về không biết có người dám ngăn cản hai tâm can bảo bối lớn của ngài ấy, thế mà còn dám dài mắt nhìn rồi đi mách lẻo?"
Hắn cười đến vừa yêu kiều lại vừa chán ghét, anh khí bừng bừng trước mặt mới vừa rồi cũng không biết chạy đi đâu. Còn cố ý chống eo, vẻ mặt "Tôi đã chuẩn bị trả đũa nhìn xem ai may mắn như vậy để tôi tra ra" tiểu nhân đắc chí.
Nhưng lời nói này, thật đúng là dùng được. Vài người nhanh chóng cất điện thoại đi, đầy mặt cười ái ngại.
"Không có, không có! Bạch tiên sinh ngài muốn nói cái gì, đó đều là tự do của ngài. Chúng tôi làm sao dám lắm miệng?"
"Thật sự?"
Cười yêu mị một tiếng, giọng nói Bạch Vụ dần dần xa.
"Tùy tiện các người. Thật muốn lắm miệng cũng không có việc gì, dù sao Ninh tổng thích tôi như vậy, cũng sẽ không trách tôi. Đến lúc đó người mất việc cũng không phải tôi......Có phải hay không, Tiểu Lâm Lộc?"
Editor: vylethuy
—— Người như Ninh Trí Viễn, căn bản không xứng với anh!
Nghe một câu như vậy, cũng sợ ngây người.
Cậu đã quen biết Ninh Trí Viễn bảy tám năm, ở bên hắn đã sáu năm. Ai mà không cảm thấy là bánh nhân thịt khổng lồ rơi trên đầu cậu, cậu không xứng với Ninh Trí Viễn trăm lần? Ngay cả mẹ ruột của cậu, cũng cảm thấy cậu nên hầu hạ Ninh Trí Viễn cho tốt, thừa dịp lúc Ninh Trí Viễn còn nhìn trúng cậu thì nhanh chóng lấy được chút lợi ích cho mình. Bởi vì nhân vật như người trời này, không có khả năng đồng ý để cậu bên mình cả đời!
Đúng vậy, vấn đề không phải là có muốn yêu đương với cậu hay không, mà là có chịu quan quẩn tôn cậu thành món hàng quý, để cậu lại bên người! Ý tứ lời ra lời vào cậu cũng có thể hiểu, là nói cho dù Ninh Trí Viễn chỉ xem cậu là một món đồ chơi, cũng tính là Ninh Trí Viễn lỗ nặng!
Đây là lần đầu tiên, thế nhưng lại có người nói năng khí phách nói ra một câu —— Là Ninh Trí Viễn hắn, không xứng với cậu.
Biết rõ đây là Bạch Vụ nói lung tung, cũng nhịn không được đôi mắt nóng lên. Nhưng cậu vẫn cúi đầu, mạnh mẽ cười một tiếng.
"......Cậu không cần nói loạn."
"Như thế nào là nói loạn? Trong lòng Ninh Trí Viễn hắn cũng tự mình rõ ràng, chính hắn không xứng với anh! Nếu không, tại sao hắn phải cột chặt anh đến như vậy? Hắn biết chính mình không xứng với anh, lại không phải sợ ngày nào đó đột nhiên anh suy nghĩ cẩn thận, ném hắn bỏ đi rồi. Trong lòng hắn biết rõ ràng, người như anh, trừ khi thiệt tình thật lòng thích ai, cho dù nhiều tiền, lại có quyền thế, cũng căn bản không giữ được anh."
"Đừng nói giỡn. Trí Viễn ca muốn làm cái gì, tôi lại không có khả năng nói nói không được......"
"Ha ha ha, anh mới là đừng nói giỡn. Rốt cuộc là anh nói không được, hay là không muốn nói, tự trong lòng cậu rõ ràng? Anh thích hắn, đau lòng cho hắn, luyến tiếc hắn, mới để hắn muốn khinh thường anh như thế nào thì khinh thường thế ấy! Nếu chính anh hạ quyết tâm......Tới ngày đó, không ai vấp phải bước chân của anh, anh vẫn có thể bay đến bầu trời luôn, nói không chừng lại trực tiếp biến thành ngôi sao, sẽ không trở lại."
"Tôi nghe không hiểu cậu đang nói cái gì."
"Nếu là Ninh Trí Viễn ở chỗ này, hắn nhất định có thể hiểu. Cũng cũng chỉ có anh ngây ngốc đang yêu như vậy mới không hiểu. Đương nhiên rồi, cũng có thể là anh không muốn hiểu."
Bạch Vụ cười, một đôi mắt giống như mèo kia lại phát ra ánh sáng giảo hoạt. Nhưng hắn lại không lộ ra vẻ yêu mị như trước. Lần đầu tiên phát hiện, bộ dáng khi Bạch Vụ cười rộ lên kỳ thật rất cao ngạo.
"Đi theo tôi đi. Anh không thể quây quẩn hỗn loạn bên Ninh Trí Viễn nữa, có ý gì chứ? Không phải là hắn có tiền? Nhưng anh thật ham tiền của hắn sao? Chính anh ngẫm nghĩ lại cho kỹ. Đừng sợ, nếu thật sự muốn đi, hôm nay tôi có thể đưa anh đi —— Tôi chính là hậu thuẫn kiên cường của anh."
Lời này nói ra cực kỳ dễ dàng mạnh mẽ, nhưng cũng lại không dám tin hắn nửa điểm. Cậu chỉ cảm thấy cuộc nói chuyện này như rơi vào trong sương mù, từ đầu tới đuôi đều không thể hiểu được.
Nhưng cố tình, loại không thể hiểu được này, lại xúc động tiếng lòng bí ẩn của cậu. Lời nói của Bạch Vụ, đều là việc cậu chưa từng nghĩ đến, rồi lại mang theo một cỗ lực lượng. Cậu không có cách nào trực tiếp mở miệng cự tuyệt.
Cuối cùng, cậu cũng chỉ có thể lắc đầu.
"Cậu quá để mắt tôi. Muốn rời khỏi Trí Viễn ca hay không, trước nay đều không phải tôi có thể quyết định."
"Anh quá khinh thường chính anh. Ninh Trí Viễn có giữ được anh hay không, trước nay đều không phải hắn có thể quyết định. Anh có thể quyết đoán nhiều hơn so với hắn. Nếu không, tại sao sẽ có người vì tình yêu, có thể nhẫn nhục phụ trọng vứt bỏ hết tất cả, diệt bỏ ánh sáng của chính mình nhiều năm như vậy? Thậm chí ngay tại hoàn cảnh này, cũng còn có thể để tâm tư mình sạch sẽ như vậy?
Từ một khắc anh nói anh không hận tôi, tôi đã có thể đã nhìn ra. Người lợi hại nhất không phải Ninh Trí Viễn, cũng không phải chỗ dựa của tôi. Ngược lại là anh, tiểu khả ái."
(Truyện chỉ được post tại tài khoản w//a//t//p//a//d VyLeThuy4. Còn lại đều là repost)
Bạch Vụ đột nhiên duỗi cánh tay dài ra, hung hăng nắm chặt ôm ở trong ngực một chút. Rồi lại phản ứng trước, nhanh chóng buông lỏng tay. Hắn cười hì hì dùng trán mình chạm vào trán cậu.
"Còn có một việc, tôi trộm nói cho anh. Kỳ thật tôi bà Ninh tổng không có một chút quan hệ nào. Là thật sự, không phải 'từ trước từng ngủ qua với nhau nhưng hiện tại không liên quan đi thận không đi tâm' cái loại không quan hệ này, là 'từ đầu tới đuôi ông đây chưa từng làm hắn thậm chí càng chưa lăn khăn trải giường'. Tôi không có hứng thú gì với hắn hết, tất cả đều yêu cầu của công việc. Anh ngàn vạn lần đừng vì hắn mà chán ghét tôi, tôi đây oan lắm."
Đôi mắt kinh ngạc mà mở to.
"Như thế nào, anh không tin? Là sự thật mà. Chúng tôi chỉ tùy tiện thân mật một chút, nhưng không phải sự thật. Nguyên nhân sau lưng không rất thích hợp nói cho anh, anh cũng đừng hỏi. Bên phía Ninh tổng muốn nói với anh thế nào, đó đều là chuyện của hắn. Dù sao tôi cũng không lừa gạt anh.
Được rồi, tiểu khả ái, tôi phải đi rồi. Anh có đi hay không?"
Đôi mắt mèo của Bạch Vụ mở to như vậy, hoạt bát bát mang theo linh khí. Một cái chớp mắt này, là thật sự tin tất cả lời nói của hắn là thật tình.
"Vẫn là không được? Cũng phải. Lại một người vốn luôn quyết đoán như anh, đột nhiên kêu anh tin tưởng tôi, khả năng cũng hơi khó khăn. Vậy ngươi anh từ từ nghĩ lại cho thật kỹ, tôi cảm thấy khẳng định anh có thể suy nghĩ cẩn thận.
Tiểu khả ái, gần đây tôi rất rảnh, sẽ tận lực tìm cơ hội tới tìm anh. Lần sau gặp lại, hy vọng anh cho tôi ít tin tức tốt —— Ví dụ như đồng ý làm người chủ trì gì đó ở lễ tang của tôi. Được không? Chỉ cần anh đáp ứng tôi, tôi liền đứng ở bên cạnh anh. Còn không phải chỉ là một tên Ninh Trí Viễn? Tôi giúp anh, chúng ta đùa chết hắn."
"......"
"Nói như vậy là đã định rồi nhé. Tạm biệt!"
Chụt một tiếng, hung hăng hôn ở trên mặt một cái. Lại duỗi thân tay ra dùng sức xoa xoa đầu tóc như xoa một con mèo, Bạch Vụ đứng lên muốn đi ra cửa.
"Đợi đã!"
Nháy mắt hắn cất bước ra cửa, Lâm Lộc gọi to một tiếng.
"A!"
Bạch Vụ nhanh xoay người lại như sét đánh không kịp che tai.
"Tôi lại chờ anh gọi tôi! Nghĩ thông suốt rồi có phải không, tính toán đi theo tôi phải không? Mau mau mau anh có hành lý gì không? Hay là ở đây Ninh tổng có giấu cái gì như là thỏi vàng này châu báu này cổ phần đất này, chúng ta tùy tiện lấy một chút mang đi bán sau đó đi chu du thế giới được không?"
"......"
"Đợi anh đó. Chút tiền chu du thế giới này tôi vẫn đào ra được. Đi thôi, đứng lên được? Tôi tới đỡ anh."
"Cảm ơn cậu, Bạch Vụ."
Lần này không lại chống lại ý tốt của Bạch Vụ. Nhưng cậu đứng lên, nhìn nhìn cửa phòng, trong lòng lại sinh ra một tia nhút nhát.
"Nhưng mà bọn họ giữ khóa cửa, không cho tôi đi ra ngoài. Lúc trước, tôi gõ cửa lâu như vậy, cũng không thể mở ra......"
"Còn không phải chỉ là cánh cửa thôi sao? Cái này thì có gì? Tên Ninh Trí Viễn này khinh thường người tốt. Còn làm chuyện giam cầm nữa, hắn dựa vào cái gì chứ!"
Bạch Vụ lại hừ một tiếng.
"Đợi lát nữa anh không cần phải nói gì hết. Tôi xem ai dám cản anh?"
【 Năm phút sau 】
Bạch Vụ ôm cánh tay, trong miệng nhai kẹo cao su. Hắn từ trên cao nhìn xuống thư ký trực ban, ba chữ không kiên nhẫn đều viết ở trên mặt.
"Đây là có ý gì? Ngay cả tôi cũng cản, thư ký đại tỷ, cô rất uy phong đó. "
Đây chính là thư ký mấy hôm trước làm khó làm dễ Lâm Lộc. Vốn dĩ rất để ý đến tuổi, còn đang trông cậy câu dẫn Ninh Trí Viễn, vừa nghe câu "Đại tỷ " này, mặt nghẹn đến xanh lên.
Nhưng Bạch Vụ lợi hại, cô đã lĩnh giáo qua. Cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể cười mỉa liên tục lắc đầu.
"Bạch tiên sinh, ngài nói đùa. Ai dám ngăn cản ngài chứ. Chỉ là cái người kia, bên trên còn có dặn dò, nói không cho hắn rời đi. Ngài xem......"
"Tôi xem cái gì mà xem? Tôi phải dẫn anh ấy đi, cô lại nói cô không cho được."
"Nhưng đúng là bên trên có dặn dò......Bạch tiên sinh, ngài là hồng nhân bên người Ninh tổng, chúng tôi đều rất bội phục ngài. Nhưng không đáng vì loại tiểu tiện nhân này đắc tội với cấp trên, có phải hay không?"
"Tiểu tiện nhân? Xưng hô này không tồi đó. Chính cô nghĩ ra được?"
Miệng nhai kẹo, cười như không cười. Bạch Vụ chậm rì rì kéo kính râm trên mặt xuống, đặt lên bàn.
Ánh mắt lại như hàn quang bắn ra bốn phía.
Đáng tiếc thư ký trực ban không biết sống chết trước sau như một. Cô ta chỉ xem Bạch Vụ là một bình hoa ngốc nghếch, còn tưởng rằng xưng hô này của mình mắng rất tốt, chọc hắn vui vẻ.
"Đúng là tiểu tiện nhân, không phải ai cũng biết sao. Bạch tiên sinh, ngài chưa xem qua video kia sao? Ai da, thật sự rất hạ tiện đó......"
"Video gì? Thật đúng là tôi chưa từng xem qua. Đến đây, để sát vào cho tôi nhìn xem?"
Thư ký trực ban không nghi ngờ hắn, thật sự để sát vào. Nhưng không ai nghĩ đến, Bạch Vụ phụt một tiếng phun kẹo cao su ra giữa tay, trực tiếp ấn ở trên tóc thư ký!
"A! Tóc mái tôi, dính ở trên không lấy ra được! Bạch tiên sinh......Ngài này......"
"Tôi cái gì mà tôi? Ta đã sớm nhìn cô không vừa mắt! Mỗi ngày ăn mặc một cổ áo chữ V khoét sâu lắc lư ở chỗ này, sợ người khác không biết cô có ngực chắc? Mong muốn câu dẫn ai đây, cô cho rằng Ninh tổng mắt mù?"
Vừa nói ra câu này, nháy mắt không khí đông lại.
Thư ký trực ban kia nở một nụ cười vẹn vẹo còn khó coi hơn so với khóc, run run môi nói.
"Bạch tiên sinh, ngài không cần vui đùa như vậy......"
"Như thế nào, chột dạ?"
Giọng nói Bạch Vụ vang lên lần nữa, ngữ điệu chanh chua, lộ ra tính cách khó chiều.
"Cô nhìn tôi giống nói giỡn sao? Trong lúc nghĩ tôi nói giỡn với cô, cô cũng không muốn lấy kẹo cao su ra sao, cô xứng sao? Tôi nói cho cô, hiện tại tôi phải đưa đi ngay lập tức. Ninh tổng mở phòng ở khách sạn, chờ chúng tôi HAPPY đó! Cô còn chậm trễ ở chỗ này, làm Ninh tổng nghẹn họng, cô gánh nổi cái trách nhiệm này sao?"
Không biết Ninh tổng có nghẹn hay không, nhân viên xung quanh muốn cười mà phải nhịn, cũng thiếu chút nữa nghẹn hỏng rồi. Bạch Vụ nhìn xung quanh một vòng, bên miệng cong lên cười cười.
"Như thế nào? Tôi thấy mọi người nghe lén cũng rất vui sướng đó. Còn muốn lấy di động ra, đây là tính toán phát sóng trực tiếp lời tôi nói ra ngoài đúng không? Sợ Ninh tổng trở về không biết có người dám ngăn cản hai tâm can bảo bối lớn của ngài ấy, thế mà còn dám dài mắt nhìn rồi đi mách lẻo?"
Hắn cười đến vừa yêu kiều lại vừa chán ghét, anh khí bừng bừng trước mặt mới vừa rồi cũng không biết chạy đi đâu. Còn cố ý chống eo, vẻ mặt "Tôi đã chuẩn bị trả đũa nhìn xem ai may mắn như vậy để tôi tra ra" tiểu nhân đắc chí.
Nhưng lời nói này, thật đúng là dùng được. Vài người nhanh chóng cất điện thoại đi, đầy mặt cười ái ngại.
"Không có, không có! Bạch tiên sinh ngài muốn nói cái gì, đó đều là tự do của ngài. Chúng tôi làm sao dám lắm miệng?"
"Thật sự?"
Cười yêu mị một tiếng, giọng nói Bạch Vụ dần dần xa.
"Tùy tiện các người. Thật muốn lắm miệng cũng không có việc gì, dù sao Ninh tổng thích tôi như vậy, cũng sẽ không trách tôi. Đến lúc đó người mất việc cũng không phải tôi......Có phải hay không, Tiểu Lâm Lộc?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất