Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại
Chương 116: Trang đại thiếu coi trọng cậu
Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
Câu lạc bộ Dạ Mị.
Lâm Lộc mới đi vào hậu trường, lập tức trở thành trung tâm ánh mắt của mọi người. Những người vốn dĩ xem cậu như không khí, liếc mắt một cái cũng không muốn, giờ phút này lại đều trộm đánh giá cậu. Vài người cười đến lộ tám cái rằng, nhướn người qua chủ động chào hỏi.
"Lâm Lộc tới rồi? Mấy ngày nay ngươi không đến đây, ta rất nhớ ngươi đó! "
"Đúng vậy đúng vậy. Chưa thấy ngươi nghỉ qua. Ta còn lo lắng là thân thể ngươi không thoải mái đó. Sau lại nghĩ, khẳng định là ngươi và bạn đi ra ngoài chơi, đúng không? "
Thật giống như rất thân thiết với Lâm Lộc, ngươi một câu ta một câu, trong đó còn có một người duỗi tay đi chạm lên bả vai Lâm Lộc, thân mật dựa vào người cậu.
"Thế nào?"
"Thế nào cái gì?"
"A, Lâm Lộc, ngươi còn giả bộ với chúng ta! Có phải ra ngoài với ông chủ lần trước không?"
Người nọ ôm bả vai Lâm Lộc cười hì hì, để sát vào hỏi.
"Ông chủ kia ra tay rộng như vậy...... Lâm Lộc, ngươi cũng đã lâu chưa tới, hầu hạ hắn rất thoải mái đi? Ôm một cái đùi to như vậy, ngươi phát đạt rồi! "
Nói ra lời này, xung quanh càng im lặng. Những người trộm đánh giá Lâm Lộc, dường như cũng ngừng thở, dựng lỗ tai lên.
Cũng không trách bọn họ để ý như vậy.
Dạ Mị tuy rằng là câu lạc bộ múa thoát y số một số hai nơi đây, khách lui tới tới đều là thương gia giàu có vung tiền như rác. Nhưng rốt cuộc, lại vung tiền như rác cũng có cái hạn mức cao nhất.
Tùy tiện lấy ra mấy chục mấy trăm vạn dùng để hưởng lạc, đối với các vị khách này đương nhiên không khó. Nhưng vấn đề là, nơi bọn họ yêu cầu hưởng thụ tiêu tiền quá nhiều! Muốn ăn muốn mặc muốn phô trương, đến xem múa thoát y cũng phải là người được yêu thích nhất. Xem một hồi, tùy tay cho thưởng một chút, mấy vạn khối cũng không sao cả, nhưng nếu là nhiều quá......Những nơi khác còn chưa dùng, chẳng lẽ mặc kệ?
Cho nên hôm trước Ninh Trí Viễn ra tay chính là 999 đóa hoa hồng, ba trăm vạn! Trực tiếp kinh động toàn bộ Dạ Mị!
Trong một đêm, chính là ba trăm vạn đó! Người này là phú ông lớn nghiền áp toàn bộ các khách nhân khác, bằng không, chính là người này rất thích Lâm Lộc, mới đến một lần, lại nguyện ý vì cậu vung tiền như rác!
Mặc kệ là loại nào, đều có nghĩa là thân phận Lâm Lộc không thể so với trước kia nữa. Tại sao bọn họ không nịnh bợ cho tốt chứ?
"Có phải không, Lâm Lộc? Ông chủ kia khẳng định rất thích cậu đi? Ngươi lớn lên đẹp như vậy, khẳng định hắn cũng luyến tiếc ngươi rồi!"
Ngoài miệng cười hì hì, giống như tùy tiện nói. Nhưng đôi mắt của những người đó lại như khoan trên người Lâm Lộc, nói rõ dò hỏi thái độ của cậu.
Lâm Lộc không hiểu cái này, chỉ là cảm thấy không thoải mái. Cậu nhẹ nhàng đẩy người khoác tay trên vai cậu ra, bình đạm nói một câu.
"Không thể nào. Cậu đừng nói loạn."
"Như thế nào không có, ngày đó cậu không ra ngoài với vị khách nhân kia sao? Đừng gạt ta!"
"Nhưng anh ấy không thích tôi."
"Cho nên xác thật ngươi ra ngoài cùng hắn! Được nha Lâm Lộc, câu đến cá lớn rồi!"
Những người này trong hậu trường nói phong nói nguyệt, một đôi mắt danh lợi thật sâu. Vừa nghe lời này, vài người đã vây quanh lại đây, mặt tươi cười nhiệt tình cực kỳ.
"Ây da, trong ngực Lâm Lộc ôm cái gì đây? Là thú bông sao? Thật đáng yêu."
"Đúng đó, rất đặc biệt! Ta vẫn luôn cảm thấy suy nghĩ của Lâm Lộc ngươi không bình thường, rất có phẩm vị! Quả nhiên......"
Giọng nói ân cần lấy lòng, đi theo Lâm Lộc về phía trước. Cho đến phòng thay đồ, Lâm Lộc bị quản sự giám đốc Trương trong Dạ Mị ngăn bước chân lại.
"Lâm Lộc, cậu đã đến rồi?"
Giám đốc Trương cũng mang theo ý cười, giả mù sa mưa. Chỉ là cặp mắt kia lại không có ý tốt mà đánh giá.
"Ông chủ kêu tôi sắp xếp cho cậu một phòng thay quần áo riêng bên kia. Không cần phải ở đây thay quần áo với bọn họ."
Ong một tiếng, nghị luận xì xào. Lần đầu tiên nhóm múa chân chính lộ ra kinh ngạc.
Phải biết rằng, Dạ Mị lớn như vậy, phòng thay quần áo cá nhân cũng chỉ có một gian. Đó là đặc quyền của người đứng đầu bảng!
Mấy năm, đầu bảng ở đây vẫn luôn là Tiểu Ngạo. Hắn kiêu căng như vậy, người khác cũng đều nhường hắn nâng hắn, còn không phải vì củng cố địa vị?
Lâm Lộc câu được kim chủ lớn, nhưng cũng chỉ tới một lần. Nhưng Tiểu Ngạo không giống vậy, kim chủ lớn nhất sau lưng Dạ Mị, đại thiếu gia tổng bộ, cũng nâng đỡ hắn thật lâu. Tuy nói còn chưa dẫn hắn đi ra ngoài qua, nhưng chỉ còn một bước không phải là chuyện sớm muộn sao?
Editor: vylethuy
Câu lạc bộ Dạ Mị.
Lâm Lộc mới đi vào hậu trường, lập tức trở thành trung tâm ánh mắt của mọi người. Những người vốn dĩ xem cậu như không khí, liếc mắt một cái cũng không muốn, giờ phút này lại đều trộm đánh giá cậu. Vài người cười đến lộ tám cái rằng, nhướn người qua chủ động chào hỏi.
"Lâm Lộc tới rồi? Mấy ngày nay ngươi không đến đây, ta rất nhớ ngươi đó! "
"Đúng vậy đúng vậy. Chưa thấy ngươi nghỉ qua. Ta còn lo lắng là thân thể ngươi không thoải mái đó. Sau lại nghĩ, khẳng định là ngươi và bạn đi ra ngoài chơi, đúng không? "
Thật giống như rất thân thiết với Lâm Lộc, ngươi một câu ta một câu, trong đó còn có một người duỗi tay đi chạm lên bả vai Lâm Lộc, thân mật dựa vào người cậu.
"Thế nào?"
"Thế nào cái gì?"
"A, Lâm Lộc, ngươi còn giả bộ với chúng ta! Có phải ra ngoài với ông chủ lần trước không?"
Người nọ ôm bả vai Lâm Lộc cười hì hì, để sát vào hỏi.
"Ông chủ kia ra tay rộng như vậy...... Lâm Lộc, ngươi cũng đã lâu chưa tới, hầu hạ hắn rất thoải mái đi? Ôm một cái đùi to như vậy, ngươi phát đạt rồi! "
Nói ra lời này, xung quanh càng im lặng. Những người trộm đánh giá Lâm Lộc, dường như cũng ngừng thở, dựng lỗ tai lên.
Cũng không trách bọn họ để ý như vậy.
Dạ Mị tuy rằng là câu lạc bộ múa thoát y số một số hai nơi đây, khách lui tới tới đều là thương gia giàu có vung tiền như rác. Nhưng rốt cuộc, lại vung tiền như rác cũng có cái hạn mức cao nhất.
Tùy tiện lấy ra mấy chục mấy trăm vạn dùng để hưởng lạc, đối với các vị khách này đương nhiên không khó. Nhưng vấn đề là, nơi bọn họ yêu cầu hưởng thụ tiêu tiền quá nhiều! Muốn ăn muốn mặc muốn phô trương, đến xem múa thoát y cũng phải là người được yêu thích nhất. Xem một hồi, tùy tay cho thưởng một chút, mấy vạn khối cũng không sao cả, nhưng nếu là nhiều quá......Những nơi khác còn chưa dùng, chẳng lẽ mặc kệ?
Cho nên hôm trước Ninh Trí Viễn ra tay chính là 999 đóa hoa hồng, ba trăm vạn! Trực tiếp kinh động toàn bộ Dạ Mị!
Trong một đêm, chính là ba trăm vạn đó! Người này là phú ông lớn nghiền áp toàn bộ các khách nhân khác, bằng không, chính là người này rất thích Lâm Lộc, mới đến một lần, lại nguyện ý vì cậu vung tiền như rác!
Mặc kệ là loại nào, đều có nghĩa là thân phận Lâm Lộc không thể so với trước kia nữa. Tại sao bọn họ không nịnh bợ cho tốt chứ?
"Có phải không, Lâm Lộc? Ông chủ kia khẳng định rất thích cậu đi? Ngươi lớn lên đẹp như vậy, khẳng định hắn cũng luyến tiếc ngươi rồi!"
Ngoài miệng cười hì hì, giống như tùy tiện nói. Nhưng đôi mắt của những người đó lại như khoan trên người Lâm Lộc, nói rõ dò hỏi thái độ của cậu.
Lâm Lộc không hiểu cái này, chỉ là cảm thấy không thoải mái. Cậu nhẹ nhàng đẩy người khoác tay trên vai cậu ra, bình đạm nói một câu.
"Không thể nào. Cậu đừng nói loạn."
"Như thế nào không có, ngày đó cậu không ra ngoài với vị khách nhân kia sao? Đừng gạt ta!"
"Nhưng anh ấy không thích tôi."
"Cho nên xác thật ngươi ra ngoài cùng hắn! Được nha Lâm Lộc, câu đến cá lớn rồi!"
Những người này trong hậu trường nói phong nói nguyệt, một đôi mắt danh lợi thật sâu. Vừa nghe lời này, vài người đã vây quanh lại đây, mặt tươi cười nhiệt tình cực kỳ.
"Ây da, trong ngực Lâm Lộc ôm cái gì đây? Là thú bông sao? Thật đáng yêu."
"Đúng đó, rất đặc biệt! Ta vẫn luôn cảm thấy suy nghĩ của Lâm Lộc ngươi không bình thường, rất có phẩm vị! Quả nhiên......"
Giọng nói ân cần lấy lòng, đi theo Lâm Lộc về phía trước. Cho đến phòng thay đồ, Lâm Lộc bị quản sự giám đốc Trương trong Dạ Mị ngăn bước chân lại.
"Lâm Lộc, cậu đã đến rồi?"
Giám đốc Trương cũng mang theo ý cười, giả mù sa mưa. Chỉ là cặp mắt kia lại không có ý tốt mà đánh giá.
"Ông chủ kêu tôi sắp xếp cho cậu một phòng thay quần áo riêng bên kia. Không cần phải ở đây thay quần áo với bọn họ."
Ong một tiếng, nghị luận xì xào. Lần đầu tiên nhóm múa chân chính lộ ra kinh ngạc.
Phải biết rằng, Dạ Mị lớn như vậy, phòng thay quần áo cá nhân cũng chỉ có một gian. Đó là đặc quyền của người đứng đầu bảng!
Mấy năm, đầu bảng ở đây vẫn luôn là Tiểu Ngạo. Hắn kiêu căng như vậy, người khác cũng đều nhường hắn nâng hắn, còn không phải vì củng cố địa vị?
Lâm Lộc câu được kim chủ lớn, nhưng cũng chỉ tới một lần. Nhưng Tiểu Ngạo không giống vậy, kim chủ lớn nhất sau lưng Dạ Mị, đại thiếu gia tổng bộ, cũng nâng đỡ hắn thật lâu. Tuy nói còn chưa dẫn hắn đi ra ngoài qua, nhưng chỉ còn một bước không phải là chuyện sớm muộn sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất