Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại
Chương 128: Người giống như tôi, sao sẽ có người đau lòng
Lúc Lâm Lộc bị kéo xuống sân khấu, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng giây tiếp theo, tầng vải dệt trên mặt bị kéo ra, ánh đèn chói mắt đến cậu không mở mắt ra được.
Lỗ tai đau xót, tai nghe bị túm ra. Giọng nói của Ngô tỷ chủ phòng làm việc vang lên.
"Nhanh lên nhanh lên! Cậu nhanh nhanh đi thôi!"
"Hiện tại phải đi sao? Không phải nói muốn tôi biểu diễn đến mười hai giờ đêm sao? Đây còn chưa tới một nửa thời gian......"
"Cậu còn hỏi tại sao? Còn không phải bởi vì cậu sao? Kim chủ ba ba nói, khách hàng rất không vừa lòng với cậu! Không muốn để cậu lại một phút, kêu chúng tôi nhanh chóng đưa cậu đi!"
Lâm Lộc ngây dại.
"Không hài lòng? Vì cái gì?"
"Hỏi ai nữa? Cậu tự hỏi chính mình ấy! Cậu làm gì, làm người ta phát hỏa như vậy! Lâm Lộc tôi nói cho cậu biết, tôi nhìn mặt mũi ông chủ đoàn kịch mới nhận cậu, ba ngày, tôi cho cậu mười vạn! Kết quả thì sao?"
Hầm hừ rống một tiếng với cậu, Ngô tỷ lại túm thực tập sinh kia đẩy về phía trước.
"Cậu nhanh chóng thu dọn dọn đồ đạc cho cậu ta, sau đó nhanh đi đi! Đừng lề mề ở chỗ này nữa, lại đắc tội chủ tịch Lý, cậu cũng không cần làm nữa!"
Nói xong, cô dẫm lên giày cao gót lộc cộc mà đi rồi. Bỏ lại Lâm Lộc toàn thân phủ sơn đồng, căn bản không biết mình làm sai điều gì, phải bị người ta mắng như vậy.
Một chiếc khăn tắm to rơi xuống, dừng ở trên đầu Lâm Lộc. Thực tập sinh vỗ vỗ bờ vai của cậu.
"Lau sơn đồng trên người của anh, rồi nhanh đi đi."
"Tại sao bọn họ đột nhiên không cần tôi nữa? Tôi thật sự biểu diễn rất nghiêm túc......"
"Anh hỏi tôi, tôi đi hỏi ai đây? Nhanh lên đi. Đừng đợi người ta gọi bảo an đến đuổi người, như vậy rất khó coi!"
..............
"Ninh tổng, vậy hiệp nghị chiến lược hợp tác của chúng ta, liền quyết định như vậy?"
"Ừ, cứ như vậy đi."
"Thật tốt quá!"
Chủ tịch Lý vui vẻ ra mặt, xoa xoa đôi tay, kích động đến trên mặt phiếm hồng.
"Ninh tổng, ngài thật sự không ở lại dùng chút cơm sao? Yến hội bên cạnh đã chuẩn bị sẵn sàng từ sớm rồi, chỉ chờ ngài ngồi vào vị trí! Chúng tôi đều muốn kính ngài một ly đó!"
"Tôi còn chuyện còn phải xử lý, hôm khác nói sau."
"Tôi đây đưa Ninh tổng đi ra ngoài!"
Tha thiết đi bên người Ninh Trí Viễn, mặt chủ Lý hưng phấn. Trên mặt Ninh Trí Viễn lại thật sự rất bình tĩnh, chỉ là khi đi qua gian phòng nghỉ kia, hắn không tự giác thả chậm bước chân, nhìn vào bên trong.
Không có một bóng người. Trang bị nghệ thuật kia, tính luôn người sơn đồng, cũng đã không còn bóng dáng.
Trong lòng Ninh Trí Viễn buông lỏng, lại cũng mất mát trong lòng. Hắn nhịn không được thấp giọng hỏi.
"Cậu ta đi rồi?"
"Cậu ta? Ngài nói ai?"
Chủ tịch Lý sửng sốt, ngay sau đó bừng tỉnh nói.
"A, là trợ lý Chu sao? Trợ lý Chu mới vừa rồi ở cách vách quyết định hình thức hợp đồng, còn chưa xong. Ninh tổng, ngài có gì cần phân phó? Tôi tìm người làm giúp ngài!"
"Không cần. Tôi chờ Tiểu Chu."
Ninh Trí Viễn đứng lại, vẫy vẫy tay.
"Chủ tịch Lý ông không cần bồi tôi, tôi tự mình đi là được rồi."
Rất nhanh, Ninh Trí Viễn đi qua một hành lang, ngừng ở bên hành lang gấp khúc lộ thiên. Gió đêm phơ phất, ánh trăng treo cao. Sắc mặt hắn thâm trầm châm một điếu thuốc, dựa vào lan can nhìn xuống phía dưới dưới.
Không hổ là khách sạn xa hoa, căn phòng cao cao, vàng ngọc huy hoàng. Tựa hồ là nhà nghệ thuật nào đó đang mở phòng tham quan, khách khứa đều mặc quần áo sang trọng, đi lại trong đại sảnh. Trong đó cũng không thiếu gương mặt của Ninh Trí Viễn. Nhưng hôm nay hắn không có hứng thú xã giao gì, đương nhiên sẽ không chủ động đi chào hỏi. Ngược lại đứng ở bên lan can này để tránh người, thay vì đại sảnh.
Ở bên này toàn cỏ và cây cối. Đêm đã khuya, không có người đến đây, cũng không có ánh đèn chiếu sáng. Bóng đen của bụi cỏ đong đưa, từng tiếng côn trùng kêu vang. Đối diện trung tâm hội nghị, Ninh Trí Viễn ngẩng đầu lại nhìn thấy căn phòng hội nghị hắn vừa đi ra, giờ phút này bóng người đan xen như cũ, ánh đèn sáng chói.
Mà một bên phòng nho nhỏ, chính là gian phòng nghỉ kia. Cửa sổ tối đen, đối lập rõ ràng với căn phòng đèn đuốc sáng trưng bên cạnh.
Không có người, đương nhiên cũng không bật đèn. Căn phòng lại nhỏ, kỳ thật không có gì đẹp.
Ninh Trí Viễn lại nhịn không được nhìn hồi lâu. Sau đó hắn nâng tay lên, cọ cọ môi thịt. Một chút bột phấn có sắc đồng ánh lên nhiễm ở đầu ngón tay.
......Thứ này ăn xong rồi, không biết có hại đối với thân thể hay không.
Thế nhưng Lâm Lộc lại sơn lên một thân. Điều kiện hà khắc như vậy, ba ngày mới cho mười vạn khối......Có phải cậu điên rồi không?
Vừa muốn ngẩng đầu lên, lại không khỏi sửng sốt. Ninh Trí Viễn đứng dậy.
Hắn nhìn thấy Lâm Lộc ngồi cạnh bụi cỏ, ôm đầu gối. Không nhìn thấy rõ nhan sắc, nhưng dưới ánh đèn vẫn có thể nhìn thấy tàn lưu màu đồng đồng lóe sáng.
—— Không phải cậu ta đi rồi sao? Chính mình còn cố ý kêu chủ tịch Lý tống cổ cậu ta đi, không cần đứng mệt mỏi trong phòng nghỉ không có ai.
—— Tại sao cậu ta còn ở lại đây? Cậu ta muốn làm gì?
"Ngô tiểu thư!"
Một người phụ nữ trang điểm thời thượng mặc giày cao gót bước ra ngoài. Lâm Lộc tựa như dẫm phải lò xo, đứng lên, mở hai tay ra ngăn cô lại.
"Cậu còn dám lộ diện?"
Vốn dĩ sắc mặt Ngô tiểu thư đã rất khó coi. Nhìn thấy Lâm Lộc, cơ hồ nháy mắt rống lên.
"Chúng tôi hợp tác với chủ tịch Lý lâu như vậy rồi, đó là khách hàng lớn của chúng tôi! Nhiều năm tích lũy quan hệ giao tình, lúc này đây vừa cho cậu đến lại hỏng! Vừa rồi chủ tịch Lý chỉ vào mũi tôi mắng tôi một trận, nói về sau đều sẽ không hợp tác cùng chúng tôi nữa! Cậu còn dám xuất hiện, cậu cút ngay cho tôi!"
"Ngô tỷ, rốt cuộc bọn họ có gì không hài lòng với tôi? Tôi rất nỗ lực, mỗi một động tác đều làm dựa theo tiêu chuẩn! Không có chậm trễ, cũng càng không lười biếng, có thể cho tôi gặp mặt chủ tịch Lý kia không? Tôi đi xin lỗi, giải thích với ông ấy! Thỉnh giáo ông ấy rốt cuộc tôi làm không đúng chỗ nào?"
"Cậu cho cậu là cái thá gì? Chủ tịch Lý là người như thế nào mà phải gặp riêng cậu! Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, phế vật! Đừng chặn đường, cút cho tôi!"
Con ngươi Lâm Lộc run lên. Cậu ngẩng đầu, sắc mặt đã trắng.
"Ngô tiểu thư, tôi không phải phế vật."
"Cậu không phải phế vật thì ai là phế vật? Chủ tịch Lý hợp tác với chúng tôi rất nhiều lần, mỗi lần đều rất tốt! Đến phiên cậu, lại bị chê trách lớn như vậy! Cậu còn dám tranh luận? Có phải cậu cũng muốn tranh luận cùng khách không! Trách không được người ta không hài lòng như vậy, cái thứ phế vật!"
"Tôi không phải phế vật! Ta không tranh luận với khách, tôi căn bản không nói một cậu! Ta cũng không phạm quy, mỗi cái động tác đều dựa theo trình tự mà làm, hơn nữa cũng làm rất tốt! Từ đầu tới đuôi tôi cũng không phạm sai lầm, vì sao phải nói tôi như vậy?"
"Tránh ra!"
Ngô tiểu thư đẩy Lâm Lộc ra một phen, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài. Đi theo phía sau cô chính là thực tập sinh kia, mang theo mấy người công nhân khiêng đạo cụ, hồng hộc đi ra ngoài.
Biểu diễn thất bại, thù lao ngâm nước nóng. Vất vả chuẩn bị vài ngày, cuối cùng một phân tiền cũng lấy không được, ai cũng không thoải mái. Thực tập sinh kia không nói chuyện, nhưng mà nhóm công nhân kia trợn mắt nhìn Lâm Lộc. Trong đó còn có một người phi một tiếng, một ngụm nước miếng dừng ở dưới chân Lâm Lộc.
Bọn họ đều đi rồi, chỉ còn lại Lâm Lộc rũ đầu đứng tại chỗ. Gió đêm thổi bay góc áo cậu, có vẻ cậu càng thêm đơn bạc.
Đứng ở trên lầu, đều có thể nhìn thấy vành mắt cậu đỏ hồng. Mặt đỏ lên một mảnh, không biết do đồng sơn kia dùng quá nhiều ma sát trên da, hay là bởi vì dị ứng nổi đỏ lên.
Ninh Trí Viễn trầm mặc, lẳng lặng nhìn cậu. Cho đến khi giữa ngón tay đau xót, khi cúi đầu mới phát hiện, điếu thuốc mới vừa rồi châm lửa đã cháy gần hết đến ngón tay.
Cánh tay vừa động, một đoạn tàn thuốc thật dài rơi xuống đất. Lại nâng lên mắt, phát hiện người bên cạnh Lâm Lộc có người.
"Tại sao anh còn chưa đi? Chủ tịch Lý kêu chúng ta phải rời đi trước mười một giờ."
Thì ra là thực tập sinh kia quay lại. Hắn giữ chặt cánh tay Lâm Lộc.
"Đi đi. Oa trên người của anh dính quá, quay về nhớ tắm rửa đó! Nếu không thứ này dính trên người qua đêm, tám chín phần là bị dị ứng. Anh xem mặt anh......Tôi còn có khăn ướt, anh lấy lau một chút đi."
"Cảm ơn."
Tiếp nhận khăn ướt, Lâm Lộc nắm chặt trong lòng bàn tay. Cậu thấp giọng hỏi.
"Cho dù biểu diễn gián đoạn, nhưng tôi cũng diễn đến hai giờ đồng hồ. Vốn dĩ cũng có ba vạn, kia......"
"Anh còn muốn tiền? Đầu óc anh không rớt hư rồi chứ?"
Thực tập sinh khoa trương mà gõ đầu Lâm Lộc.
"Ngô tỷ không kêu anh trả tiền bù thì thôi, anh còn muốn tiền?"
"Nhưng tôi thật sự rất cần tiền. Có thể giúp tôi nghĩ cách một chút được không? Rõ ràng tôi cũng không làm gì sai! Tôi rất cố gắng, vì sao cuối cùng phải đối với tôi như vậy?"
"Đúng vậy, anh không làm gì sai. Nhưng người ta không thích anh, chính là cái sai lớn nhất của anh. Ai, trước giờ anh chưa thấy qua kẻ có tiền sao?"
Thực tập sinh vỗ bả vai Lâm Lộc, vẻ mặt thấm thía lời nói.
"Về sau nếu anh gặp được kẻ có tiền, thật sự có thể trốn được bao xa cứ trốn đi! Đương nhiên, có đôi khi vì kiếm tiền, cũng chỉ có thể bóp mũi nhận việc. Nhưng nếu không có chỗ tốt, ai sẽ kiên nhẫn hầu hạ bọn họ! Yêu cầu thật sự rất nhiều, hơn nữa không nói lý. Nói cái gì chính là cái đấy, nói anh sai chính là anh sai. Bởi vì người ta luôn luôn đúng. Anh không tồi, nhưng dù sao cũng là họ đúng? Có phải không?"
Lâm Lộc không nói chuyện.
Cậu xác thật không quen biết kẻ có tiền gì. Chỉ biết duy nhất một người, khi nhớ tới lại làm trong lòng cậu e ngại.
"Hỏi anh đó! Anh không cảm thấy sao? Kẻ có tiền chính là như vậy! Có phải không?"
"Đúng vậy. Họ vĩnh viễn đúng. Cho nên tôi cần phải sai. Hơn nữa lại là phế vật lại vô dụng. Cầm tiền của họ, chính là nguyên tội. Mấy chữ 'Thiếu họ' khắc ở trên người, vĩnh viễn không có lúc trả hết."
Lấy đôi tay che mặt lại, Lâm Lộc thở dài một tiếng thật sâu.
"Tôi hiểu được. Là tôi sai. Vất vả cũng chỉ có thể nhận. Chỉ là......Lòng tôi thật sự không cam lòng."
Vành mắt Lâm Lộc phiếm hồng, duỗi tay xoa xoa. Nhưng sơn đồng vốn dĩ không lau khô, ngược lại kích thích đến đôi mắt cũng không mở ra được, khiến nước mắt rơi xuống.
Từng giọt từng giọt nước mắt, đứng ở lầu hai nhìn thấy rất rõ ràng. Bả vai gầy ốm của Lâm Lộc run rẩy, có vẻ oan ức cực điểm. Hô hấp Ninh Trí Viễn cứng lại, bực bội kéo cà vạt ra, vẫn cảm thấy hít thở không thông như cũ.
"Ai da, tại sao lại khóc? Không đến mức đó chứ?"
Thực tập sinh ôm bả vai Lâm Lộc.
"Kỳ thật này mười vạn này không phải dễ kiếm. Lúc trước tôi không có cách nào khuyên anh, rốt cuộc chúng tôi thiếu người. Nhưng hiện tại tôi nói thật, nơi này là vất vả kiếm tiền sao? Thật là bán mạng tiền thì có! Cho dù có thể chống chịu được ba ngày, anh còn không mệt đến lột một lớp da sao? Thân thể anh lại như vậy, anh chịu được sao?"
"Nhưng mà tôi thật sự thiếu tiền......"
"Như thế nào, anh thiếu vay nặng lãi hả? Hay là người nhà mắc bệnh cần tiền cứu mạng? Thật sự thiếu tiền, anh không có ai tìm mượn sao."
"Tôi......Tôi không có nơi nào có thể mượn."
Giọng nói Lâm Lộc rất thấp, còn mang theo lệ ý chua xót. Ninh Trí Viễn ngừng thở, nghe được giọng nói đứt quãng của cậu.
"Cho dù có, tôi cũng không thể mượn. Tôi đã nói rõ với người ta, tôi chỉ có thể dựa vào chính mình......Đi thi đấu......Tôi không muốn để người đó xem thường tôi......Tôi có thể kiếm tiền, tôi có thể nuôi sống chính mình.....Tôi không muốn lại bị người khác chỉ vào mũi mắng là phế vật!"
"Anh không phải phế vật mà, vừa rồi Ngô tỷ hơi bực mình, ngày thường chị ấy sẽ khôg nói chuyện như vậy. Anh đừng để trong lòng."
Thực tập sinh lại khuyên một câu.
"Cho dù thiếu tiền, cũng phải chăm sóc cho thân thể mình một chút chứ. Anh không muốn sống như vậy, người nhà anh sẽ đau lòng đó."
"Cậu suy nghĩ nhiều quá."
Lâm Lộc cười cười, mang theo một tia chua xót.
"Người giống như tôi, làm sao có người đau lòng chứ."
Lỗ tai đau xót, tai nghe bị túm ra. Giọng nói của Ngô tỷ chủ phòng làm việc vang lên.
"Nhanh lên nhanh lên! Cậu nhanh nhanh đi thôi!"
"Hiện tại phải đi sao? Không phải nói muốn tôi biểu diễn đến mười hai giờ đêm sao? Đây còn chưa tới một nửa thời gian......"
"Cậu còn hỏi tại sao? Còn không phải bởi vì cậu sao? Kim chủ ba ba nói, khách hàng rất không vừa lòng với cậu! Không muốn để cậu lại một phút, kêu chúng tôi nhanh chóng đưa cậu đi!"
Lâm Lộc ngây dại.
"Không hài lòng? Vì cái gì?"
"Hỏi ai nữa? Cậu tự hỏi chính mình ấy! Cậu làm gì, làm người ta phát hỏa như vậy! Lâm Lộc tôi nói cho cậu biết, tôi nhìn mặt mũi ông chủ đoàn kịch mới nhận cậu, ba ngày, tôi cho cậu mười vạn! Kết quả thì sao?"
Hầm hừ rống một tiếng với cậu, Ngô tỷ lại túm thực tập sinh kia đẩy về phía trước.
"Cậu nhanh chóng thu dọn dọn đồ đạc cho cậu ta, sau đó nhanh đi đi! Đừng lề mề ở chỗ này nữa, lại đắc tội chủ tịch Lý, cậu cũng không cần làm nữa!"
Nói xong, cô dẫm lên giày cao gót lộc cộc mà đi rồi. Bỏ lại Lâm Lộc toàn thân phủ sơn đồng, căn bản không biết mình làm sai điều gì, phải bị người ta mắng như vậy.
Một chiếc khăn tắm to rơi xuống, dừng ở trên đầu Lâm Lộc. Thực tập sinh vỗ vỗ bờ vai của cậu.
"Lau sơn đồng trên người của anh, rồi nhanh đi đi."
"Tại sao bọn họ đột nhiên không cần tôi nữa? Tôi thật sự biểu diễn rất nghiêm túc......"
"Anh hỏi tôi, tôi đi hỏi ai đây? Nhanh lên đi. Đừng đợi người ta gọi bảo an đến đuổi người, như vậy rất khó coi!"
..............
"Ninh tổng, vậy hiệp nghị chiến lược hợp tác của chúng ta, liền quyết định như vậy?"
"Ừ, cứ như vậy đi."
"Thật tốt quá!"
Chủ tịch Lý vui vẻ ra mặt, xoa xoa đôi tay, kích động đến trên mặt phiếm hồng.
"Ninh tổng, ngài thật sự không ở lại dùng chút cơm sao? Yến hội bên cạnh đã chuẩn bị sẵn sàng từ sớm rồi, chỉ chờ ngài ngồi vào vị trí! Chúng tôi đều muốn kính ngài một ly đó!"
"Tôi còn chuyện còn phải xử lý, hôm khác nói sau."
"Tôi đây đưa Ninh tổng đi ra ngoài!"
Tha thiết đi bên người Ninh Trí Viễn, mặt chủ Lý hưng phấn. Trên mặt Ninh Trí Viễn lại thật sự rất bình tĩnh, chỉ là khi đi qua gian phòng nghỉ kia, hắn không tự giác thả chậm bước chân, nhìn vào bên trong.
Không có một bóng người. Trang bị nghệ thuật kia, tính luôn người sơn đồng, cũng đã không còn bóng dáng.
Trong lòng Ninh Trí Viễn buông lỏng, lại cũng mất mát trong lòng. Hắn nhịn không được thấp giọng hỏi.
"Cậu ta đi rồi?"
"Cậu ta? Ngài nói ai?"
Chủ tịch Lý sửng sốt, ngay sau đó bừng tỉnh nói.
"A, là trợ lý Chu sao? Trợ lý Chu mới vừa rồi ở cách vách quyết định hình thức hợp đồng, còn chưa xong. Ninh tổng, ngài có gì cần phân phó? Tôi tìm người làm giúp ngài!"
"Không cần. Tôi chờ Tiểu Chu."
Ninh Trí Viễn đứng lại, vẫy vẫy tay.
"Chủ tịch Lý ông không cần bồi tôi, tôi tự mình đi là được rồi."
Rất nhanh, Ninh Trí Viễn đi qua một hành lang, ngừng ở bên hành lang gấp khúc lộ thiên. Gió đêm phơ phất, ánh trăng treo cao. Sắc mặt hắn thâm trầm châm một điếu thuốc, dựa vào lan can nhìn xuống phía dưới dưới.
Không hổ là khách sạn xa hoa, căn phòng cao cao, vàng ngọc huy hoàng. Tựa hồ là nhà nghệ thuật nào đó đang mở phòng tham quan, khách khứa đều mặc quần áo sang trọng, đi lại trong đại sảnh. Trong đó cũng không thiếu gương mặt của Ninh Trí Viễn. Nhưng hôm nay hắn không có hứng thú xã giao gì, đương nhiên sẽ không chủ động đi chào hỏi. Ngược lại đứng ở bên lan can này để tránh người, thay vì đại sảnh.
Ở bên này toàn cỏ và cây cối. Đêm đã khuya, không có người đến đây, cũng không có ánh đèn chiếu sáng. Bóng đen của bụi cỏ đong đưa, từng tiếng côn trùng kêu vang. Đối diện trung tâm hội nghị, Ninh Trí Viễn ngẩng đầu lại nhìn thấy căn phòng hội nghị hắn vừa đi ra, giờ phút này bóng người đan xen như cũ, ánh đèn sáng chói.
Mà một bên phòng nho nhỏ, chính là gian phòng nghỉ kia. Cửa sổ tối đen, đối lập rõ ràng với căn phòng đèn đuốc sáng trưng bên cạnh.
Không có người, đương nhiên cũng không bật đèn. Căn phòng lại nhỏ, kỳ thật không có gì đẹp.
Ninh Trí Viễn lại nhịn không được nhìn hồi lâu. Sau đó hắn nâng tay lên, cọ cọ môi thịt. Một chút bột phấn có sắc đồng ánh lên nhiễm ở đầu ngón tay.
......Thứ này ăn xong rồi, không biết có hại đối với thân thể hay không.
Thế nhưng Lâm Lộc lại sơn lên một thân. Điều kiện hà khắc như vậy, ba ngày mới cho mười vạn khối......Có phải cậu điên rồi không?
Vừa muốn ngẩng đầu lên, lại không khỏi sửng sốt. Ninh Trí Viễn đứng dậy.
Hắn nhìn thấy Lâm Lộc ngồi cạnh bụi cỏ, ôm đầu gối. Không nhìn thấy rõ nhan sắc, nhưng dưới ánh đèn vẫn có thể nhìn thấy tàn lưu màu đồng đồng lóe sáng.
—— Không phải cậu ta đi rồi sao? Chính mình còn cố ý kêu chủ tịch Lý tống cổ cậu ta đi, không cần đứng mệt mỏi trong phòng nghỉ không có ai.
—— Tại sao cậu ta còn ở lại đây? Cậu ta muốn làm gì?
"Ngô tiểu thư!"
Một người phụ nữ trang điểm thời thượng mặc giày cao gót bước ra ngoài. Lâm Lộc tựa như dẫm phải lò xo, đứng lên, mở hai tay ra ngăn cô lại.
"Cậu còn dám lộ diện?"
Vốn dĩ sắc mặt Ngô tiểu thư đã rất khó coi. Nhìn thấy Lâm Lộc, cơ hồ nháy mắt rống lên.
"Chúng tôi hợp tác với chủ tịch Lý lâu như vậy rồi, đó là khách hàng lớn của chúng tôi! Nhiều năm tích lũy quan hệ giao tình, lúc này đây vừa cho cậu đến lại hỏng! Vừa rồi chủ tịch Lý chỉ vào mũi tôi mắng tôi một trận, nói về sau đều sẽ không hợp tác cùng chúng tôi nữa! Cậu còn dám xuất hiện, cậu cút ngay cho tôi!"
"Ngô tỷ, rốt cuộc bọn họ có gì không hài lòng với tôi? Tôi rất nỗ lực, mỗi một động tác đều làm dựa theo tiêu chuẩn! Không có chậm trễ, cũng càng không lười biếng, có thể cho tôi gặp mặt chủ tịch Lý kia không? Tôi đi xin lỗi, giải thích với ông ấy! Thỉnh giáo ông ấy rốt cuộc tôi làm không đúng chỗ nào?"
"Cậu cho cậu là cái thá gì? Chủ tịch Lý là người như thế nào mà phải gặp riêng cậu! Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, phế vật! Đừng chặn đường, cút cho tôi!"
Con ngươi Lâm Lộc run lên. Cậu ngẩng đầu, sắc mặt đã trắng.
"Ngô tiểu thư, tôi không phải phế vật."
"Cậu không phải phế vật thì ai là phế vật? Chủ tịch Lý hợp tác với chúng tôi rất nhiều lần, mỗi lần đều rất tốt! Đến phiên cậu, lại bị chê trách lớn như vậy! Cậu còn dám tranh luận? Có phải cậu cũng muốn tranh luận cùng khách không! Trách không được người ta không hài lòng như vậy, cái thứ phế vật!"
"Tôi không phải phế vật! Ta không tranh luận với khách, tôi căn bản không nói một cậu! Ta cũng không phạm quy, mỗi cái động tác đều dựa theo trình tự mà làm, hơn nữa cũng làm rất tốt! Từ đầu tới đuôi tôi cũng không phạm sai lầm, vì sao phải nói tôi như vậy?"
"Tránh ra!"
Ngô tiểu thư đẩy Lâm Lộc ra một phen, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài. Đi theo phía sau cô chính là thực tập sinh kia, mang theo mấy người công nhân khiêng đạo cụ, hồng hộc đi ra ngoài.
Biểu diễn thất bại, thù lao ngâm nước nóng. Vất vả chuẩn bị vài ngày, cuối cùng một phân tiền cũng lấy không được, ai cũng không thoải mái. Thực tập sinh kia không nói chuyện, nhưng mà nhóm công nhân kia trợn mắt nhìn Lâm Lộc. Trong đó còn có một người phi một tiếng, một ngụm nước miếng dừng ở dưới chân Lâm Lộc.
Bọn họ đều đi rồi, chỉ còn lại Lâm Lộc rũ đầu đứng tại chỗ. Gió đêm thổi bay góc áo cậu, có vẻ cậu càng thêm đơn bạc.
Đứng ở trên lầu, đều có thể nhìn thấy vành mắt cậu đỏ hồng. Mặt đỏ lên một mảnh, không biết do đồng sơn kia dùng quá nhiều ma sát trên da, hay là bởi vì dị ứng nổi đỏ lên.
Ninh Trí Viễn trầm mặc, lẳng lặng nhìn cậu. Cho đến khi giữa ngón tay đau xót, khi cúi đầu mới phát hiện, điếu thuốc mới vừa rồi châm lửa đã cháy gần hết đến ngón tay.
Cánh tay vừa động, một đoạn tàn thuốc thật dài rơi xuống đất. Lại nâng lên mắt, phát hiện người bên cạnh Lâm Lộc có người.
"Tại sao anh còn chưa đi? Chủ tịch Lý kêu chúng ta phải rời đi trước mười một giờ."
Thì ra là thực tập sinh kia quay lại. Hắn giữ chặt cánh tay Lâm Lộc.
"Đi đi. Oa trên người của anh dính quá, quay về nhớ tắm rửa đó! Nếu không thứ này dính trên người qua đêm, tám chín phần là bị dị ứng. Anh xem mặt anh......Tôi còn có khăn ướt, anh lấy lau một chút đi."
"Cảm ơn."
Tiếp nhận khăn ướt, Lâm Lộc nắm chặt trong lòng bàn tay. Cậu thấp giọng hỏi.
"Cho dù biểu diễn gián đoạn, nhưng tôi cũng diễn đến hai giờ đồng hồ. Vốn dĩ cũng có ba vạn, kia......"
"Anh còn muốn tiền? Đầu óc anh không rớt hư rồi chứ?"
Thực tập sinh khoa trương mà gõ đầu Lâm Lộc.
"Ngô tỷ không kêu anh trả tiền bù thì thôi, anh còn muốn tiền?"
"Nhưng tôi thật sự rất cần tiền. Có thể giúp tôi nghĩ cách một chút được không? Rõ ràng tôi cũng không làm gì sai! Tôi rất cố gắng, vì sao cuối cùng phải đối với tôi như vậy?"
"Đúng vậy, anh không làm gì sai. Nhưng người ta không thích anh, chính là cái sai lớn nhất của anh. Ai, trước giờ anh chưa thấy qua kẻ có tiền sao?"
Thực tập sinh vỗ bả vai Lâm Lộc, vẻ mặt thấm thía lời nói.
"Về sau nếu anh gặp được kẻ có tiền, thật sự có thể trốn được bao xa cứ trốn đi! Đương nhiên, có đôi khi vì kiếm tiền, cũng chỉ có thể bóp mũi nhận việc. Nhưng nếu không có chỗ tốt, ai sẽ kiên nhẫn hầu hạ bọn họ! Yêu cầu thật sự rất nhiều, hơn nữa không nói lý. Nói cái gì chính là cái đấy, nói anh sai chính là anh sai. Bởi vì người ta luôn luôn đúng. Anh không tồi, nhưng dù sao cũng là họ đúng? Có phải không?"
Lâm Lộc không nói chuyện.
Cậu xác thật không quen biết kẻ có tiền gì. Chỉ biết duy nhất một người, khi nhớ tới lại làm trong lòng cậu e ngại.
"Hỏi anh đó! Anh không cảm thấy sao? Kẻ có tiền chính là như vậy! Có phải không?"
"Đúng vậy. Họ vĩnh viễn đúng. Cho nên tôi cần phải sai. Hơn nữa lại là phế vật lại vô dụng. Cầm tiền của họ, chính là nguyên tội. Mấy chữ 'Thiếu họ' khắc ở trên người, vĩnh viễn không có lúc trả hết."
Lấy đôi tay che mặt lại, Lâm Lộc thở dài một tiếng thật sâu.
"Tôi hiểu được. Là tôi sai. Vất vả cũng chỉ có thể nhận. Chỉ là......Lòng tôi thật sự không cam lòng."
Vành mắt Lâm Lộc phiếm hồng, duỗi tay xoa xoa. Nhưng sơn đồng vốn dĩ không lau khô, ngược lại kích thích đến đôi mắt cũng không mở ra được, khiến nước mắt rơi xuống.
Từng giọt từng giọt nước mắt, đứng ở lầu hai nhìn thấy rất rõ ràng. Bả vai gầy ốm của Lâm Lộc run rẩy, có vẻ oan ức cực điểm. Hô hấp Ninh Trí Viễn cứng lại, bực bội kéo cà vạt ra, vẫn cảm thấy hít thở không thông như cũ.
"Ai da, tại sao lại khóc? Không đến mức đó chứ?"
Thực tập sinh ôm bả vai Lâm Lộc.
"Kỳ thật này mười vạn này không phải dễ kiếm. Lúc trước tôi không có cách nào khuyên anh, rốt cuộc chúng tôi thiếu người. Nhưng hiện tại tôi nói thật, nơi này là vất vả kiếm tiền sao? Thật là bán mạng tiền thì có! Cho dù có thể chống chịu được ba ngày, anh còn không mệt đến lột một lớp da sao? Thân thể anh lại như vậy, anh chịu được sao?"
"Nhưng mà tôi thật sự thiếu tiền......"
"Như thế nào, anh thiếu vay nặng lãi hả? Hay là người nhà mắc bệnh cần tiền cứu mạng? Thật sự thiếu tiền, anh không có ai tìm mượn sao."
"Tôi......Tôi không có nơi nào có thể mượn."
Giọng nói Lâm Lộc rất thấp, còn mang theo lệ ý chua xót. Ninh Trí Viễn ngừng thở, nghe được giọng nói đứt quãng của cậu.
"Cho dù có, tôi cũng không thể mượn. Tôi đã nói rõ với người ta, tôi chỉ có thể dựa vào chính mình......Đi thi đấu......Tôi không muốn để người đó xem thường tôi......Tôi có thể kiếm tiền, tôi có thể nuôi sống chính mình.....Tôi không muốn lại bị người khác chỉ vào mũi mắng là phế vật!"
"Anh không phải phế vật mà, vừa rồi Ngô tỷ hơi bực mình, ngày thường chị ấy sẽ khôg nói chuyện như vậy. Anh đừng để trong lòng."
Thực tập sinh lại khuyên một câu.
"Cho dù thiếu tiền, cũng phải chăm sóc cho thân thể mình một chút chứ. Anh không muốn sống như vậy, người nhà anh sẽ đau lòng đó."
"Cậu suy nghĩ nhiều quá."
Lâm Lộc cười cười, mang theo một tia chua xót.
"Người giống như tôi, làm sao có người đau lòng chứ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất