Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Chương 147: Mẹ ruột không bằng chó

Trước Sau
Sau khi rời đi, Lâm Lộc đi bộ hai giờ đồng hồ mới đến nội thành bên cạnh.

Khu mua sắm kia thật sự quá xa, xung quanh cũng không có tàu điện ngầm. Rốt cuộc, loại khu thương mại có hình thức câu lạc bộ như vậy, ra cửa sao có thể đi giao thông công cộng? Bọn họ không chỉ có xe xa hoa chuyên dụng, còn sẽ tài xế riêng phục vụ việc lái xe. Ngay cả túi mua hàng cũng không tự xách, đương nhiên sẽ có người ân cần làm giúp.

Dọc theo đường cái không người, vẫn luôn đi đến đêm khuya. Rốt cuộc Lâm Lộc cũng bắt được một chiếc xe taxi. Lúc này, sau lưng cậu bị mồ hôi làm ướt, tóc dính ở trên mặt.

Chân cậu đã mất đi cảm giác.

"A, tiểu tử, đây là như thế nào?"

Tài xế nhìn cậu một cái, có hơi kinh ngạc.

"Chật vật thành như vậy, còn chảy máu múi nữa....Té ngã? Hay là đánh nhau với người ta?"

"Không cẩn thận té ngã."

Lâm Lộc che mũi của mình lại, cẩn lận lau lau vết máu trên mặt.

"Thật hay giả vậy? Té gì thảm vậy?"

Tài xế kia rất hay nói, vui vẻ hớn hở đến gần phía cậu.

"Vừa rồi tôi thấy sắc mặt của cậu, nhìn như sắp sửa khóc đến nơi. Tôi còn tưởng cậu cãi nhau với đối tượng, mới nửa đêm hoảng loạn ở bên ngoài! Tôi còn đang suy nghĩ, tiểu tử này lớn lên đẹp trai như vậy, tại sao bị thương thành thế này? Đối tượng là người thế nào, ý chí như sắt đá sao, tại sao không biết đau lòng chứ?"

Lâm Lộc cười thảm một tiếng, lắc lắc đầu.

"Chú à, tôi không có đối tượng."

"Thật sự? Tiểu cậu tuấn tú như vậy, tại sao không có nửa kia chứ? Người yêu thầm cậu còn phải xếp hàng đấy. Cậu nhìn cậu té thảm thành như vậy, nếu là để người ta nhìn thấy, cũng sẽ đau lòng.

Tài xế cười hi hi ha ha, Lâm Lộc cũng chỉ có thể cười miễn cưỡng. Cậu thấp giọng nói.

"Bác tài cứ yên tâm đi, sẽ không có người quan tâm đâu."

Xe đi một đường về phía trước, đèn neon ven đường xuyên thấu qua cửa xe, rọi vào trên người Lâm Lộc.

Cậu hơi hơi nhắm mắt lại, duỗi tay sờ đầu gối của mình. Chỉ là nhấn một cái, đau đớn kịch liệt đã làm thân mình cậu run lên, cơ hồ đau kêu ra tiếng.

Vừa rồi Ninh Trí Viễn đột nhiên khởi động xe, kéo lê cậu vào mét, té ở trên mặt đất. Đầu gối đập xuống đất, chính cậu cũng nghe được tiếng xương cốt kêu rắc rắc.

Lúc sau là đau đớn xuyên tim, ngay cả đứng cũng không vững.

Theo lý thuyết, thân thể bị thương như vậy, sẽ không nên đi lại. Nhưng Lâm Lộc vẫn ép chính mình đi ước chừng hai tiếng đồng hồ.

Bởi vì cậu biết, cho dù ngồi ở đó một đêm, cũng sẽ không có người tới đón cậu về.

Ninh Trí Viễn nhẫn tâm như vậy, sao có thể quan tâm đến cậu. Rốt cuộc, cho dù cậu đau đến quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy được, người kia cũng chẳng hề quay đầu lại, trực tiếp lái xe rời đi.

Đau đớn kịch liệt lúc ban đầu kia đã hóa thành đau đớn âm ỉ kéo dài. Khớp đầu gối hoàn toàn xưng lên, tựa hồ đã mưng mủ, giật giật mà đau điếng. Mới vừa rồi đi quãng đường quá dài, chân lại giống như không phải của mình nữa, căn bản không nghe theo lời của mình. Lâm Lộc té ngã trên mặt đất rất nhiều lần, lại nỗ lực bò lên. Cho dù cậu ngã xuống ven đường, cũng sẽ không có người để ý. Hiện tại cậu chỉ có thể dựa vào chính mình.

Thời điểm kiệt sức, Lâm Lộc đã suy nghĩ rất nhiều.

Cậu từng cho rằng, mặc kệ cậu và Ninh Trí Viễn đi đến tình trạng gì, ít nhất ban đầu cũng là thật lòng. Kéo cậu ra khỏi bóng đêm đến bên vòng tay ấm áp, tất cả không phải là giả. Cũng chỉ bằng những hồi ức vay mượn này, cậu lại cố gắng chống chịu đi qua sáu năm.



Nhưng mà hôm nay, Ninh Trí Viễn đã ra tay đánh nát chấp niệm cuối cùng của cậu.

Chính miệng người kia nói, cùng lắm chỉ là gặp dịp thì chơi.

Cũng có lẽ, từ trước đến nay những thời khắc khiến cậu động tâm, những dịu dàng và bảo vệ đó...Cũng đều chỉ là ảo giác. Là hắn lừa mình dối người, lừa mình lâu như vậy.

Cho nên những si tâm vọng tưởng ngày đó, có một tia ý nghĩ xằng bậy đối với mối quan hệ của hai người, có phải nên quên đi tất cả không?

Cậu muốn cho mình học được cách từ bỏ hết đi hi vọng.

Xe ngừng ở trước cửa nhà nghỉ. Cánh cửa vẫn đóng chặt như cũ, không có một bóng người. Lâm Lộc khập khiễng xuống xe, đi xuyên qua một tầng bụi mỏng ở phòng khách, đi đến phòng tắm nhỏ hẹp.

Bình tỷ đã từng nói, sau khi bị đàn ông tổn thương, phải nên tắm rửa một cái, sau đó hoàn toàn quên hắn đi.

Dòng nước xôn xao nện lên người, những vết thương ở củi chỏ và đầu gối đau xót. Hơi nước tràn ngập trong phòng tắm nhỏ hẹp, trên gạch men sứ ở vách tường tràn đầy bọt nước.

Lâm Lộc rửa sạch sẽ bụi bẩn trên người mình, lau đi vết máu trên mặt. Cậu cẩn thận rửa từng tấc da, như là muốn gột rửa những hồi ức khó chịu.

Mùi thuốc la nhàn nhạt của Ninh Trí Viễn, cùng mùi nước hoa cologne lưu lại trên người cậu, rất nhanh không còn sót lại chút gì.

Lâm Lộc đóng vòi nước lại.

Cậu đi chân trần trên gạch men sứ, dòng nước từ mu bàn chân cậu chảy uống. Không khí trong phòng tắm lạnh đi một chút, làn da ướt dầm dề của cậu cũng nổi lên một tầng da gà.

Thân thể đã lạnh thấu, nhưng Lâm Lộc vẫn không động đậy. Cậu nhìn chằm chằm gương mặt trong gương phòng tắm hồi lâu.

Hơi nước bốc lên, phủ lên mặt kính một tầng hơi nước. Mặt cậu mơ hồ không thấy rõ.

Ngón tay Lâm Lộc chậm rãi lau qua. Lộ ra một mặt kính nhỏ hẹp, chiếu ra đôi mắt ẩm ướt của cậu.

Ánh mắt nặng nề, vành mắt ửng đỏ. Nhưng Lâm Lộc khẳng định, đó chỉ là dầu gội cay mắt.

Cậu tuyệt đối không phải vì đau đớn hoặc thương tâm mới đỏ mắt lên.

Lâm Lộc cụng trán mình ở trên gương. Mình trong gương, cũng đang nhìn cậu.

Đó là đôi mắt của cậu, nhưng có vẻ lại rất xa lạ. Cặp mắt kia như thể là mọt cái lỗ trống, là một cái hố đen trong vũ trụ mênh mênh, không còn vui vẻ sáng ngời có thể chiếu ra từ hố đen ấy. Từ đây về sau, có lẽ chỉ còn lại tối đen vô tận,

............

Tắm rửa xong, Lâm Lộc mang theo một đầu tóc ướt đẫm, ngồi ở sau quầy.

Điện thoại cậu đã không còn sim. Muốn gọi một cuộc điện thoại, chỉ có thể dùng điện thoại cố định của nhà nghỉ.

"Tiểu Lộc? Rốt cuộc con cũng không gọi điện thoại cho mẹ. Mẹ vẫn luôn chờ đấy."

Điện thoại mới vang lên một tiếng, đã bị nghe máy. Giọng nói gấp không chờ nổi của Từ Thu Quân truyền đến.

"Thật xin lỗi, mẹ."

Giọng nói Lâm Lộc rất thấp, mang theo áy náy.

"Vốn dĩ con ở Thiên Hương Lâu chờ mẹ, nhưng là Ninh Trí Viễn lại tới đó. Kết quả con bị anh ta kéo đi, cũng không thể để lại lời nhắn. Mẹ, có phải để mẹ lo lắng rồi không?"



Lâm Lộc nghĩ, chính mình vô cớ thất hẹn, nhất định Từ Thu Quân sẽ rất lo lắng. Rốt cuộc trước nay đều nói muốn gặp nhau. Hơn nữa điện thoại cậu cũng gọi không được, cũng không để lại tin tức, cứ như vậy mất tích cả ngày.

Nhung cậu không nghĩ đến, Từ Thu Quân chẳng những không trách cứ cậu, ngược lại vui vẻ đến phá lệ.

"Có cái gì mà lo lắng? Con đi theo Ninh tổng rồi, Ninh tổng cũng không phải người khác! Thế nào, Tiểu Lộc, có phải nên cảm ơn mẹ hay không?"

"Mẹ, lời này của mẹ là có ý gì? Con nghe không hiểu."

"Không phải mẹ đã đã gửi tin nhắn cho con sao?"

"Tin nhắn? Tin nhắn gì...."

Lâm Lộc mờ mịt một lát, đột nhiên nhớ tới sim điện thoại của mình -- Chẳng lẽ là gửi tới di động cậu? Nếu là như vậy, khẳng định là cậu không nhận được.

"Ai da, mẹ cố ý gửi tin nhắn dặn dò con! Khó khăn lắm mới có thể gặp mặt Ninh tổng, đương nhiên con phải biểu hiện cho tốt! Thể hiện ngoan ngoãn một chút, nhẫn sai chịu thua, lấy lòng cho hắn vui vẻ! Nếu không, sao có thể ôm đùi hắn lần nữa? Con và Ninh tổng, hiện tại hòa hợp rồi phải không? Thế nên con mới gọi lại đây trễ như vậy, hắn mới rời đi sao? Tiểu biệt thắng tân hôn, không nghĩ đến hắn cực kỳ nhiệt tình như vậy."

Ý vị sâu xa mà nói một tràng, Từ Thu Quân nở nụ cười.

"Tiểu Lộc à, lần này con đừng ngớ ngẩn nữa. Hắn đi muộn như vậy, có nghĩa là hắn vẫn thích thân thể con. Chỉ cần con hầu hạ hắn cho tốt. Đàn ông mà, nửa người dưới thoải mái, con muốn cái gì cũng dễ. Mấy ngày nay con ân cần một chút, sau này về bên cạnh hắn, mẹ lại giúp con chậm rãi vạch ra kế hoạch.

"Mẹ, con và anh ta không xảy ra chuyện gì hết. Bọn con chỉ nói mấy câu."

Nói xong câu này, Lâm Lộc ngừng lại. Tiếng gầm gừ của Ninh Trí Viễn vang lên trong đầu cậu -- Cậu thật sự cho rằng chút trò con cỏn của cậu và Từ Thu Quân, có thể giấu giếm được qua mắt tôi sao?

Phía sau lưng tê rần. Một luồng khí lạnh dọc theo sống lưng bò lên đến đỉnh đầu, đầu tóc ướt như căng lên. Lâm Lộc thất thanh hỏi.

"Mẹ, chẳng lẽ mẹ động tay động chân bên trong sao? Cho nên anh ta mới xuất hiện ở Thiên Hương Lâu? Có phải mẹ hay không? Có phải mẹ tính kế anh ta, mới làm ra sự tình như ngày hôm nay!"

"Con đứa nhỏ này, tại sao lại nói chuyện khó nghe như vậy? Cái gì mà kêu mẹ tính kế con -- Không phải đều là vì mẹ muốn tốt cho con sao? Mẹ phải tiêu tốn tâm tư rất nhiều mới ngầm làm cho Ninh tổng nhớ tới con, mẹ tiêu tốn nhiều sức vậy cũng đáng, đều là vì con không phải à!"

"Vì con? Mẹ, rốt cuộc mẹ vì con, hay là vì Lâm gia có thể tiếp tục dựa vào con để lấy lợi ích từ Ninh thị?"

"Tiểu Lộc, tại sao con lại nói như vậy? Con quả thực là không có lương tâm! Đương nhiên mẹ phải vì con rồi -- Lại nói bây giờ Lâm thị còn quan hệ gì với mẹ à? Hôm nay mẹ đã ký hợp đồng với Ninh Trí Viễn, mẹ lấy cổ phần Lâm thị giúp hắn, hắn cho mẹ một số tiền! Phải, là chúng ta đã đáp được lên người hắn, giao dịch này rất hời, nhưng mẹ chưa bao giờ đứng chung thuyền với Lâm thị! Mẹ là vì tương lai hai mẹ con chúng ta! Từ hôm nay trở đi, mẹ và Ninh thị không còn bất cứ quan hệ nào!"

"......Mẹ và anh ta ký hợp đồng?"

Lâm Lộc sửng sốt.

"Hợp đồng gì? Vì sao con chưa từng nghe chuyện này?"

"Ai da, khi đó là con bị bệnh! Con quên mất, có một lần nửa đêm con tới tìm mẹ, lại đàm phán thất bại với hai cha con súc sinh Lâm gia kia. Ninh tổng đến đưa con đi, mẹ không yên tâm con, cho nên mới đặc biệt đến bệnh viện thăm con. Khi đó Ninh tổng cũng ở đó, chúng ta lại hàn huyên vài câu."

Một lần kia? Lâm Lộc không nhớ rõ sự tình lần đó. Nhưng khi cậu tỉnh lại trong phòng bệnh, lại không thấy được bóng dáng của Từ Thu Quân. Thậm chí, một cuộc điện thoại hỏi thăm cũng không có. Từ Thu Quân từng đi "thăm" chuyện của cậu, cậu thật sự chưa nghe nói đến bao giờ.

"Tóm lại, Ninh tổng vẫn luôn muốn xí nghiệp Lâm thị, mẹ muốn tiền. Cũng coi như là ăn nhịp với nhau, hợp tác vui vẻ. Tiểu Lộc, cái ngày không liên quan đến con, con cũng không cần hỏi. Dù sao hôm nay cũng ký kết hợp đồng, tiền cũng lấy được tới tay."

Từ Thu Quân nói những câu này nhẹ nhàng bâng quơ. Nhưng da đầu Lâm Lộc như tróc ra, trong lòng đau đến muốn mạng! Cậu nhìn không được hỏi lại.

"Cái gì gọi là không liên quan tới con? Mẹ, mỗi ngày con bị Lâm gia ép cho không thở nổi, Lâm Kiếm Nghiệp kêu con hỏi thăm tiếng gió thay ông ta, giúp ông ta trộm cơ mật thương nghiệp của Ninh thị, còn muốn nhét công ty ông ta kế hoạch vào liên minh thương nghiệp với Ninh thị! Vì chuyện này, con bị anh ta mắng hạ tiện, mắng ngoài tiền cũng không biết gì khác....Nếu không phải bời vì ngày tháng an lành của mẹ, hà cớ gì mỗi ngày con đều bị dày vò như vậy! Dẫu biết là bị anh ta khinh thường, còn không biết xấu hổ mà tiếp cận anh ta!

Nhưng mẹ thì sao? Các người thành hiệp nghị, thế nhưng còn không nói cho con? Còn nhìn con lo lắng cho mẹ, nhận hết oan ức vì mẹ sao?"

"Nói cho con có ích lợi gì? Tiểu Lộc, con giúp gì được cho mẹ? Con là kẻ hèn một tên đàn ông cũng trói không được! Hôm nay mẹ cho con một cơ hội tốt như vậy, thế nhưng con chỉ có thể nói với hắn mấy câu lại thả hắn đi! Con cái dạng này....So với lúc mẹ còn trẻ, con thật kém xa quá mức!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau