Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Chương 187: Đừng tới đây....Nếu không tôi sẽ nổ súng!

Trước Sau
Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên

Editor: vylethuy

Ầm!

Một tiếng vang lớn, là cánh cửa sát kia bị phá từ bên ngoài. Bạch Vụ vọt vào, hắn còn đang mặc một bộ quần áo khiêu vũ, trên mặt xuất hiện vẻ nôn nóng hiếm thấy. Lâm Lộc nhìn thấy hắn xông tới, hắn cởi áo khoác ra khóa lại trên người cậu, lại hung hăng ôm lấy Lâm Lộc cách một lớp áo —— Cậu không nghe rõ Bạch Vụ đang nói gì với mình, lại nhìn về phía Ninh Trí Viễn hô lên cái gì.

Nhưng kỳ quái chính là bị Bạch Vụ ôm chặt như vậy, ảo giác hồ nước lại thật sự rút đi.

Dần dần cậu cũng nghe được âm thanh xung quanh.

Cậu nghe được Ninh Trí Viễn rống lên như chém đinh chặt sắt.

"......Cậu nói bậy, chuyện này không có khả năng!"

"Tại sao không có khả năng? Ninh tổng, anh cảm thấy anh một tay che trời, Lâm Lộc sinh bệnh cũng phải qua phê chuẩn của anh sao?"

"Bạch Vụ, cậu không được gạt tôi —— Hội chứng kích ứng cái gì? Cậu cho là tôi ngu xuẩn sao?!"

"Như thế nào là lừa anh? Anh hại anh ấy thảm như vậy, anh ấy không sợ hãi anh, chẳng lẽ còn hẳn là mỗi ngày nhớ mong anh sao?"

—— Bọn họ đang cãi nhau cái gì vậy? Lâm Lộc nghe không hiểu một chút gì. Cậu chỉ là cố hết sức ngẩng đầu lên, lại đối diện với ánh mắt của Ninh Trí Viễn.

Đôi mắt kia làm cho người ta sợ hãi. Ánh mắt giống như cục đá lớn ngàn cân, nện ở trong lòng Lâm Lộc.

"Lâm Lộc."

Ninh Trí Viễn vẫy vẫy tay với cậu, ngữ khí chắc chắn đến giống như đang kêu con chó nhà mình.

"Lại đây, đến bên cạnh tôi."

"Đi cái gì mà đi! Nói rõ Lâm Lộc không muốn đi! Khinh thường một người bệnh, không cảm thấy mất mặt sao?"

"Cậu ấy không phải người bệnh! Cậu ấy chính là trốn tránh tôi......"

"Biết người ta trốn tránh anh anh còn lì lợm la liếm như vậy! Anh còn biết xấu hổ không? Anh cũng hại Lâm Lộc thành như vậy rồi, còn ngại chưa đủ sao?"

Miệng lưỡi Bạch Vụ sắc bén, không cho một tấc đất, mở hai tay ra bảo vệ chặt chẽ Lâm Lộc ở trước mặt. Ninh Trí Viễn mất kiên nhẫn, sắc mặt trầm xuống.

"Bạch Vụ, rốt cuộc cậu muốn muốn làm gì? Đây là chuyện của tôi và Lâm Lộc, cậu ấy là người của tôi, hôm nay tôi nhất định phải dẫn cậu ấy đi. Hiện tại xem Phương Minh Sơn cho cậu ba phần mặt mũi —— Cút ngay cho tôi. Nếu không, cậu sẽ hối hận."

"Người sẽ hối hận chính là anh! Người ép cho anh ấy tìm chết là anh, người ép cho anh ấy bị PTSD cũng là anh! Anh con mẹ nó có thể cút xa bao nhiêu thì cút xa chừng đấy cho tôi, thật muốn ép anh ấy chết mới bằng lòng bỏ qua?"

"PTSD? Tìm chết?"

Ninh Trí Viễn cười lạnh một tiếng, một tay nắm lấy cánh tay Bạch Vụ, dùng sức đẩy hắn qua một bên! Bạch Vụ cũng là xuất thân quân nhân, nhưng hắn lại không có cơ hội phản kháng, ngã ở trên mặt đất.

"Tiểu Lộc, tôi biết em đang giận tôi. Cũng bình thường, đúng là tôi có hiểu lầm đối với em, cũng khiến em chịu oan ức. Nhưng em không nên giả chết gạt tôi, em biết lúc tôi biết em xảy ra chuyện, tôi......"

Đôi mắt khẽ run, Ninh Trí Viễn mím môi. Như là nuốt xuống thống khổ thật lớn, Ninh Trí Viễn nắm lấy bả vai Lâm Lộc.

"Thôi. Đều qua đi. Tôi không so đo em gạt tôi nữa."

"Buông tôi ra......"

"Không được tùy hứng. Tôi đưa em đi, chúng ta từ từ nói chuyện. Những chuyện không vui trước kia có thể xóa bỏ toàn bộ, tôi đáp ứng em chúng ta bắt đầu lại một lần nữa.

"Tôi không quen anh......Anh buông tôi ra!"

Lâm Lộc kêu thảm thiết một tiếng, che lỗ tai lại thân mình xụi lơ, căn bản không đứng được nữa! Vừa lúc Bạch Vụ bò dậy, nhanh chóng đỡ lấy cậu tiếp.

"Tôi biết rồi tôi biết rồi! Chúng ta không quen biết hắn, chúng ta không đi với hắn......Nghe lời ha Tiểu Lâm Lộc......Lâm Lộc anh làm gì! Anh há miệng ra! Này Lâm Lộc!"



Vốn dĩ khẩu khí của Bạch Vụ như đang dỗ dành một đứa trẻ, lại đột nhiên thay đổi một. Hắn thấy sắc mặt Lâm Lộc trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống như mưa, ánh mắt cũng bắt đầu tan rã!

Càng đáng sợ hơn chính là cậu lại nâng cánh tay mình lên, há mồm cắn!

Cắn xuống một ngụm, răng chôn vào da thịt, dòng máy chảy ra ào ạt.

"Lâm Lộc!"

Ninh Trí Viễn nhào tới, dùng sức chế phục Lâm Lộc. Nhưng Lâm Lộc giống như điên rồi mà giãy giụa kịch kiệt, thế nhưng sức lực của cậu rất lớn, Ninh Trí Viễn nhất thời cũng không lay chuyển được cậu.

"Em thả lỏng một chút, há miệng ra! Đừng cắn!"

Không hề có hiệu quả. Lâm Lộc dường như nghe không được, bộ dáng hung tợn kia của cậu đã hoàn toàn mất đi lý trí! Tất cả đều tái diễn như trước đây —— Lúc trước ở bên hồ, Lâm Lộc chính là tìm chết như vậy, cậu muốn trực tiếp cắn đứt mạch máu cánh tay mình......

"Chết tiệt......"

Hàm dưới Ninh Trí Viễn siết chặt, trực tiếp lật Lâm Lộc lại, đầu gối trụ sau eo cậu. Cũng bất chấp xương cánh tay bị gãy, sức lực toàn thân đều đè ở trên người Lâm Lộc, ngón tay đưa chặn vào trong miệng cậu.

Nhưng khớp hàm Lâm Lộc cắn rất chặt, bẻ cỡ nào cũng không mở ra. Ninh Trí Viễn e sợ cậu sẽ tự cắn đầu lưỡi, lại cuộn ngón tay mình lại nhét vào trong miệng cậu.

Lâm Lộc "ô ô" mà lắc đầu thật mạnh, hàm răng hung hăng cắn rách da thịt. Cắn xuống một ngụm, ngón tay đã phát xanh, máu thịt hỗn độn, tơ máu chảy ra từ da thịt bị hãm sâu xung quanh hàm răng, một sợi lại một sợi nước bọt, chảy xuống dọc theo khóe môi Lâm Lộc

Ngón tay sắp bị cắn đứt, Ninh Trí Viễn lại không thèm liếc nhìn một cái. Hắn cúi người xuống, nhẹ giọng "xuỵt" vài tiếng ở bên tai Lâm Lộc.

"Thả lỏng. Tôi buông tay ra, em đừng lộn xộn. Chuyện giữa chúng ta có thể từ từ nói. Tôi cho em thời gian."

"Không......"

"Cái gì?"

Giọng nói mơ hồ còn hỗn độn với tiếng khóc nức nở. Ninh Trí Viễn nghe không rõ, cúi thân mình xuống, kề sát tai bên môi Lâm Lộc.

"Không được..."

"Tôi nghe không rõ. Lâm Lộc, em lớn tiếng chút."

"Tôi không quen biết anh! Buông tôi ra! Đừng chạm vào tôi! Tôi không biết anh, không biết anh! Đừng ép tôi, tôi thật sự không quen anh, tôi không phải đồ vật của anh! Buông tôi ra!....Đừng đụng vào tôi!"

"Lâm Lộc! Không được náo loạn."

"Buông tôi ra......Buông tôi ra!"

Không biết cậy mạnh từ nơi nào, thế nhưng Lâm Lộc đột nhiên thoát khỏi sự khống chế! Dùng sức đẩy Ninh Trí Viễn ra, cậu té lộn nhào muốn chạy trốn. Nhưng hoảng loạn không chọn đường, bốn phía đều là cây cối cao lớn, căn bản không tìm thấy phương hướng chạy trốn!

Một chiếc giày vừa rồi rớt ở trên trực thăng, giờ phút này chỉ có thể đi một chân trần trụi, đạp lên bùn đất. Trên mặt đất lại toàn là thủy tinh, cắm thật sâu vào lòng bàn chân, mỗi bước đi đều là một dấu chân máu.

Phía sau lại truyền đến bước chân của Ninh Trí Viễn —— Vì sao hắn vĩnh viễn khí định thần nhàn như vậy, vĩnh viễn không nhanh không chậm? Hắn lại chắc chắc cậu không thoát khỏi bàn tay của hắn, cả đời cũng chỉ có thể làm món đồ chơi của hắn?

Đầy người Lâm Lộc là mồ hôi, môi tê dại. Hơi thở của cậu càng ngày càng dồn dập, nhưng đường ra ở đâu, làm sao có thể trốn thoát...Cầu xin ngươi, ai tới cứu tôi?!

Hét thảm một tiếng, Lâm Lộc che đầu lại quỳ trên mặt đất. Cánh tay đập vào thắt lưng, kim loại cứng rắn lạnh băng —— khẩu súng kia!

"Nói cho em không được tùy hứng nữa......"

"Đừng đụng vào tôi!"

Sắc mặt Ninh Trí Viễn cứng đờ, ngay cả động tác cũng hóa thành yên lặng. Hắn khó có thể tin được mà mở to hai mắt —— Một khẩu súng lục bị Lâm Lộc nắm trong tay. Tay cậu đang run, môi cũng run. Họng súng càng là run không ngừng, lại không hề thỏa hiệp chĩa súng về phía ngực Ninh Trí Viễn.

"Đừng tới đây......Tôi thật sự sẽ nổ súng......"

Giọng nói cũng run rẩy. Run đến lợi hại như vậy, nghe tới tràn đầy tuyệt vọng.

"Để tôi đi......Cầu xin anh, buông tha cho tôi đi......"

Ninh Trí Viễn nhìn cậu, lại nhìn khẩu súng lục kia. Kinh ngạc lúc ban đầu qua đi, thế nhưng trên mặt hắn lại lộ ra ý cười.



Tình thế rơi vào cục diện bế tắc.

Ninh Trí Viễn rũ mi mắt xuống. Móc một hộp thuốc màu xám bạc từ trong túi ra. Động tác thong thả bình tĩnh, tựa như người bị chĩa súng vào ngực không phải là hắn.

"Bảo bối, ai cho em súng?"

Giọng nói rất thấp, khàn khàn mơ hồ. Một bên tay bị gãy, một tay hắn đưa hộp thuốc đến bên môi, nghiêng đầu ngậm lấy một điếu thuốc bất lửa. Hít sâu một hơi, hắn cắn đầu mẩu thuốc lá, giọng nói mang theo vài phần ý cười.

"Hắn không dạy em, trước khi chĩa súng vào người khác, phải nhớ mở chốt an toàn ra sao?"

Ninh Trí Viễn nâng mắt lên, đôi mắt thâm trầm như băng.

"....Đưa súng cho tôi. Tôi có thể làm cho em xem."

Trong nháy mắt, thân mình hắn đột nhiên bắn ra! Vung cánh tay lên, trực tiếp bắt lấy cánh tay Lâm Lộc! Cùng lúc đó, tiếng chốt khóa an toàn vang lên một tiếng, họng súng đưa ra phía trước, trực tiếp đặt ở trên trán hắn!

Lúc này đây, tay Lâm Lộc không hề run. Trong ánh mắt vẫn hàm chứa nước mắt như cũ, nhưng ngữ khí cậu nói chuyện cũng kiên định hơn rất nhiều.

"Thả tôi đi."

Cậu nói.

"Tôi thật sự sẽ nổ súng."

Ninh Trí Viễn không nói gì, càng không buông Lâm Lộc ra.

Hắn vươn tay, cầm nòng súng. Ngón tay vuốt ve họng súng lạnh lẽo, kéo nó về phía yết hầu mình.

"Buông tôi ra......"

"Nằm mơ."

Khẽ cười một tiếng, phun đầu mẩu thuốc lá trên mặt đất. Môi Ninh Trí Viễn dừng ở trên trán Lâm Lộc.

"Tôi muốn hôn em. Sau đó tôi sẽ đưa em đi. Không muốn nói, vậy thì nổ súng bắn nát yết hầu tôi đi."

Tay Lâm Lộc lại bắt đầu run lên. Môi Ninh Trí Viễn rơi xuống dọc theo thái dương, từ cánh mũi cho đến bên môi cậu. Hơi thở của cậu càng ngày càng dồn dập, ảo giác che trời lấp đất ập đến, giống như bao phủ cậu trong sóng gió động trời!

Lạnh băng đáy hồ......Đau khổ hít thở không thông......Vết thương trên cổ tay......Bị bảo an ném ra chung cư......Nhục nhã trước mặt mọi người, không nhà để về, chân cậu......Cậu đứng ở trên sân khấu Thánh Y Ti, nhưng hết thảy đều vỡ vụn! Cậu ngã xuống sân khấu kia, vực sâu không đáy......

Trong ảo giác, thân thể Ninh Trí Viễn trước mặt vặn vẹo, tất cả mọi thứ xung quanh đều tối đen! Cậu như là trở lại căn phòng tối kia, bị Ninh Trí Viễn hung tợn ấn ở dưới thân...Lâm Lộc biết, sau đó chính là đau đớn và lăng nhục kéo dài không có cuối cùng, làm người ta sống không bằng chết.....

Báng súng nằm trong tay, đột nhiên nóng rực lên ở trong ảo giác. Tay Lâm Lộc càng run rẩy hơn, nhưng một suy nghĩ lại xâm nhập vào trong óc cậu, nhưng lay động cây anh túc, mang theo hương vị ngọt ngào trí mạng ——

Vì sao không phải là đầu xuôi đuôi lọt?

Chỉ cần xoay họng súng lại, hướng tới chính ngực mình....Chỉ cần nhẹ nhàng co một ngón tay....Thì có thể giải thoát rồi....Nếu không, chỉ có thể rơi vào trong tay hắn lần nữa, dừng ở một người không yêu mình, lại không muốn buông tha mình thoát khỏi lòng bàn tay hắn! Sống không bằng chết như vậy.....

Lông mi run lên, Lâm Lộc đột nhiên chuyển thẳng họng súng, hung hăng đặt ở trước ngực mình!

"Lâm Lộc em làm gì? Không được!"

Ninh Trí Viễn sợ hãi rống lên một tiếng, Lâm Lộc lại mắt điếc tai ngơ. Cậu nhắm mắt lại, dùng sức bóp cò súng!

Phanh!

Tiếng súng bạo liệt vang lên, một khối máu lớn bùng lên trong không trung!

Trong máu ngập tràn, khẩu súng bay lên, lại vang lên một tiếng nổ lớn rơi xuống.

Khi rơi xuống đất, họng súng còn có khói thuốc súng bay lên.

(Thằng chả vẫn chưa nhận ra được là ai cầu xin ai, hút thuốc chứ có hút đá đâu ạ)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau