Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại
Chương 213: Vì sao để tôi gặp được em
Hai ngày sau là sự bình tĩnh mà hai người không nghĩ đến.
Không biết vì cái gì, những tên lính đánh thuê đó vẫn không tìm tới cửa.
Ninh Trí Viễn cũng không chủ động đi tìm Lâm Lộc nữa.
Hắn không nói chuyện, cả ngày dựa vào cửa hang động, ngẩng đầu lên nhìn đỉnh. Phía trên tràn đầy đá ngầm loang lổ, trải rộng bởi vò sò khô và dấu vết của việc ngâm nước biển. Ngẫu nhiên sẽ có ánh sáng từ khe hở lộ ra, có đôi khi sẽ chiếu trên mặt hắn, tựa hồ hắn cũng trở nên khô khan, thành một bộ phận của vách đá tang thương.
Buổi tối, hắn cũng không đi vào trong động. Lâm Lộc không biết hắn có ngủ không, hoặc là ngủ khi nào. Mỗi đêm, cậu bừng tỉnh từ trong ác mộng nhìn ra cửa động, Lâm Lộc cũng cũng có thể thấy được đầu mẩu thuốc lá cháy lập lòe trong bóng đêm.
Ngày thứ ba, Ninh Trí Viễn đã hút hết mấy điếu thuốc ẩm nước biển. Tối hôm đó, cũng không còn ánh lửa này nữa.
Lâm Lộc cũng ngẫu nhiên chủ động đi tìm Ninh Trí Viễn.
Chính xác ra là một ngày hai lần. Dùng túi tự sôi đun nóng đồ hộp, cậu sẽ đưa đến trước mặt Ninh Trí Viễn -- Sau đó đứng dậy rời đi. Cậu không cố tình né tránh ánh mắt của Ninh Trí Viễn. Biểu hiện của cậu dường như Ninh Trí Viễn căn bản không tồn tại.
Từ đầu tới đuôi, Ninh Trí Viễn im lặng mà nhìn Lâm Lộc, tựa như đang nhìn một giấc mơ sắp bị rách nát.
Rốt cuộc, ở một buổi chiều hoàng hôn đốt cháy điếu thuốc cuối cùng, Ninh Trí Viễn gọi Lâm Lộc.
"Có thể ngồi với anh một chút không?"
Lâm Lộc đến nơi cách hắn khoảng chừng một mét ngồi xuống.
Tác dụng của thuốc ở mức cao nhất của cậu đã qua đi. Thời gian yên tĩnh mê huyễn cũng đã hết, cậu tỉnh táo lại, lại không biết rõ rốt cuộc Ninh Trí Viễn đang suy nghĩ cái gì.
Hắn muốn dạy mình dùng súng, sau đó để mình giết hắn? Hắn điên rồi sao? Hay là có nguyên nhân gì khác.....
"Ngày đó lúc em đi ra ngoài, có nhìn thấy ngọn hải đăng kia đi. Đỉnh tháp màu hồng cam, phần thân là màu trắng. Nhìn vào lúc ban đêm là một mảnh tối đen, chỉ có nó phát ra ánh sáng nhu hòa. Đó là ánh sáng blubber ấm màu vàng, có thể chiếu đi rất xa trong đêm."
"Tôi không nhìn thấy nó sáng."
"Đúng vậy, trước đó lúc em nhìn thấy nó là ban ngày."
Ninh Trí Viễn cười cười, nhẹ nhàng hút một hơi thuốc. Làn khói mờ mịt bay lên, khiến mặt hắn trở nên mơ hồi.
"Tôi đã từng nói qua chưa, ngọn hải đăng kia đã từng cứu mạng tôi?"
"Có."
"Ừm, tôi cũng nhớ rõ là có nói qua. Những người đó muốn giết tôi, bọn họ đưa một con cá mập đến. Sau đó tôi lại nhảy vào trong biển. Nước biển ban đêm rất lạnh, hàm răng tôi đập vào nhau không ngừng, tôi cảm thấy chính mình thật sự sai rồi. Đúng là tôi sẽ không bị cá mập tấn công, nhưng tôi sẽ chết đông lạnh ở trong biển, tay chân cứng đờ vặn vẹo, chảy theo dòng biển đến một nơi khác đi.
Lúc này tôi ngẩng đầu lên lại nhìn thấy ngọn hải đăng kia. Nước mắt tôi lập tức rơi xuống. Rất kỳ quái, cả người tôi sắp đông cứng, nhưng nước mắt lại rất nóng. Ánh sáng của nó thật đẹp, mềm mại, ôn hòa. Tôi biết nó đang nói chuyện với tôi, nói cho tôi nơi này rất an toàn. Kỳ diệu chính là tôi đã từng ở rất nhiều hải đảo một thời gian dài, lại chưa có một lần nào ý thức mãnh liệt như vậy, thì ra đây là một hải cảng.
Sau đó, sau khi tôi trở thành gia chủ của Ninh gia, tôi còn đặc biệt quay lại vài lần. Tiểu Lộc, em biết nơi này là thắng địa du lịch. Tàu biển chở khách định kỳ sẽ cập bến ở bến tàu mới hiện đại hơn, kỳ thật bến tàu cũ kĩ này cơ bản sẽ không có người đến nữa.
Em biết vì sao đến bây giờ, ngọn hải đăng này vẫn ở đây, mỗi buổi tối vẫn sẽ sáng đèn không?
Bời vì nó đại diện cho tiếng gọi trở về nhà.
Trên hòn đảo nhỏ này không có nhiều cây ăn quả và đất đai. Lương thực không đủ ăn, cư dân ở lại đây sẽ ngồi ghe độc mộc ra thuyền đánh cá. Nhưng nước biển xung quanh hòn đảo này rất sạch, ảnh ngược của người mới xuất hiện trên mặt nước, bầy cá đã tản đi. Chỉ có đến nơi xa hơn mới có thể đánh bắt được cá, mới có thể mang đồ ăn về cho người trong nhà.
Cố tình, vùng biển này là nơi giao giữa hai dòng hải lưu, vốn dĩ một giờ trước mặt biển còn gió êm sóng lặng, một giây sau lại có thể là sóng to gió lớn. Cho dù là thuyền lớn có nào, ở trước lốc gió của thiên nhiên cũng đều nhỏ yếu hết mức. Nói không chừng, ngọn sóng cao mấy chục mét dựng lên. Đuổi theo hỏi chính mình làm cái gì mà lại gặp vận rủi như vậy? Không có bất kỳ ý nghĩa gì, càng không có bất kỳ đạo lý gì. Ở trong thế giới quỷ quyệt như vậy, chỉ có sống sót mới là đạo lý.
Người phiêu dạt ở trên biển là cô độc. Bọn họ chỉ có một con thuyền, bốn phía là biển rộng vô tận. Bọn họ không nhìn thấy đường ven biển ở quê nhà, nói không chừng lúc này ra biển sẽ không bao giờ có thể quay về nữa. Sau đó, bờ biển sẽ có người đốt lửa trại. Một đêm tiếp theo, có thân nhân sẽ tụ tập ra biển, không cho lửa trại tắt. Bọn họ nói là cho người ở trên biển, nhà của ngươi ở đây. Đi về phía này đi, ngươi mới sẽ không bị lạc đường.
Tiểu Lộc, em chưa từng ra biển một mình vào ban đêm. Em không biết loại sợ hãi che trời lấp đất cô độc này.
Đi đánh cá, vừa đi đã là mười ngày, chỗ nào giây phút nào cũng sẽ có khả năng không còn xương cốt. Chỉ có khi em trở lại gần đất liền, mới có thể cảm thấy tính mạng đã về trong tay chính mình. Em bức thiết khát vọng trở về nhà -- Nhà là nơi an toàn của em, rất an toàn. Em biết em có thể an tâm thả lỏng thân thể ngủ ngon. Em sẽ không bừng tỉnh giấc lúc ban đêm, phát hiện có thi thể đang nhìn em. Sau đó, lại có người dùng đá xây một tòa hải đăng. Nó có thể làm ngọn lửa cháy được lâu hơn, xa hơn, không bị gió thổi tắt một cách dễ dàng. Cho dù tới hôm nay, truyền thống trên đảo vẫn không thay đổi.
Một ngọn hải đăng biểu hiện cho 'người nhà chờ đợi", lại cứu tôi một tên "phải bị gia tộc đuổi cùng giết tận'. Nói tiếp cũng có hơi châm chọc.
Tóm lại, tôi lên bờ.
Đầu gối tôi đụng phải một khối đã ngầm. Đụng trúng rất mạnh đi, để lại một miệng vết thương hình nhọn. Trước kia em đã từng hỏi tôi, tại sao lại có miệng vết thương này. Tôi nhớ rõ tôi đã tức giận với em, nói em không cần xen vào chuyện của người khác....."
Đột nhiên trầm mặc. Ninh Trí Viễn ngước mắt lên, nhẹ giọng hỏi.
"Em còn nhớ rõ không? Tiểu Lộc?"
"Xin lỗi, tôi không nhớ anh nói mấy cái này."
"....Vậy sao. Cũng đúng, em đã nói căn bản em không nhớ rõ tôi. Loại chuyện nhỏ như vậy, đại khái càng không muốn nhớ rõ đi. Rốt cuộc trước kia tối đối xử với em tệ bạc như vậy, nhớ rõ cũng chỉ là thương tâm mà thôi. Cho dù tôi muốn xin lỗi, chỉ sợ em cũng không nguyện ý nghe."
Giọng nói nghẹn lại cười một tiếng, hung hăng hút một hơi thuốc. Ninh Trí Viễn tiếp tục nói.
"Dù sao, tôi kéo cái chân bị thương lên chỗ đá ngầm này. Cuối cùng, tôi đi tới một hang động nhiều nhánh đan xen. Tôi sợ Rooney sẽ chờ tôi ở gần đây, liền nhặt một chút vỏ sò, vừa ký hiệu vừa đi vào chỗ sâu trong hang động. Sau đó, quả nhiên Rooney tới....Nhưng cuối cùng, là tôi sống sót ra ngoài."
"Hang động tôi trốn lúc trước, chính là cái phía sau em. Mười mấy năm, dường như nơi này cũng chưa từng thay đổi."
Lại hút một ngụm thuốc thật sậu, giọng nói của Ninh Trí Viễn có hơi trầm đi.
"Ngày hôm qua em nói em không muốn giết người. Nhưng mà lần đầu tiên tôi giết người, mới chỉ có mười mấy tuổi. Một lần, tôi lại giết bốn mạng."
"Cho cá mập ăn 'Jack', cắt đứt yết hầu của 'lão đại', còn có Rooney chết trong hang động và một tên đồng lõa khác của hắn -- Tên cuối cùng kia, thậm chí tôi còn không nhớ rõ tên của hắn. Tôi chỉ nhớ mắt hắn rất nhỏ, lúc bị nòng súng chống ở trên trán nhịn không được àm thét chói tai, âm thanh giống như một con gà bị thiến."
"Em biết không? Sau khi tôi giết bọn họ, thậm chí còn không gặp ác mộng. Nếu không phải hôm nay lại đến đảo này, chỉ sợ tôi không nghĩ ra, tôi còn tự tay giết cái mạng nhỏ của bọn họ.
Có lẽ em nói đúng, chúng ta không phải cùng một loại người. Em nói cũng không đúng, em là người rất tốt, an tĩnh mà làm chuyện của mình, tựa như ngôi sao trên bầu trời, phát ra ánh sáng của chính mình. Nhưng em như vậu mới là con người. Còn tôi, loại người máu lạnh không có nhân tính này, nếu là xung quanh tôi đều là bọn máu lạnh, tôi hoàn toàn có thể yên tâm thoải mái mà nghiền nát bọn họ. Nhưng vì sao, cố tình khiến tôi gặp được em?"
Một hồi trầm mặc, Lâm Lộc mở miệng nói.
"Người khác muốn giết anh, anh không có quyền chọn. Đúng là chúng ta không cùng một loại người, nhưng cũng chỉ là từng người có từng cách sống đi. Nhìn vào kết cục, anh mới là người hơn người. Tôi sao....Ở trong mắt người khác, tôi mới không xứng là một con người."
"Người hơn người? Giả. Người bên cạnh tôi đều là quái vật muốn ăn thịt người khác. Bởi vì tôi cũng là quái vật, hơn nữa có thể nuốt bọn họ, cho nên mới có thể đạp ở trên đỉnh đầu bọn họ. Quái vật với quái vật cũng ngốc như nhau, suốt ngày đề phòng lo lắng, muốn ăn người khác, lại sợ bị người khác ăn....Thật đúng là càng tăng thêm sức mạnh."
Cười tự giễu, ngón tay thô ráp của Ninh Trí Viễn xoa xoa đá ngầm thô ráp. Bên trên có chút ánh sáng, đó là tinh thể kẹp trong khối đá, lóe lên vụn sáng nhỏ.
Nhìn lướt qua giống như là sao trời. Nếu là người đã từng nhìn thấy sao trời, sẽ biết đâu đều là giả dối.
Ngôi sao chân chính là sáng ngời lóa mắt, ánh sáng mềm mại bao phủ khắp trời. Nó khiến người ta cảm thấy bình tĩnh, cũng khiến ta cảm thấy mềm mại. Người chân chính nhìn thấy sao trời, tuyệt đối sẽ không bị thứ này che hai mắt -- Giống như đã từng cảm nhận tình yêu chân chính sẽ không thể rời bỏ làm bạn, tuyệt đối không thể chịu được mình lại rơi vào cô đơn tận cùng và tối đen lần nữa.
- - Cho dù ý nghĩa của sự cô đơn này là nắm quyền hành, cho dù trong bóng tối này có cất giấu phút quý.
Những ngôi sao có thể treo ở trên bầu trời, lại không thể bị hái xuống, giấu ở trong vũng máu. Nó sẽ biến thành một cục đá bình thường. Nó bị giấu đi, sẽ không phát sáng nữa.
Thậm chí, nó có khả năng sẽ vụn vỡ. Vỡ thành muôn vàn cát sỏi bụi bặm, theo gió rồi biến mất.
Như vậy, mãi mãi, mãi mãi cũng sẽ không gặp lại ngôi sao của mình nữa.
Ninh Trí Viễn hít một hơi thật sâu.
"Tiểu Lộc, tôi quen em bảy năm. Tuy rằng em không nhớ rõ, những cũng không sao. Tôi nhớ rõ, là đủ rồi.
Nhưng có một việc khiến tôi rất để ý. Bảy năm, nhưng tôi chưa từng dám nói với em rốt cuộc tôi là loại người gì. Hiện tại, trong mắt em, chúng ta chỉ là người xa lạ. Có lẽ chờ đến khi ra khỏi động này, chúng ta sẽ không gặp lại nữa. Như vậy, tôi không cần băn khoăn gì. Có một số việc tôi muốn nói cho em. Là về chính tôi, em nguyện ý nghe không?"
Không biết vì cái gì, những tên lính đánh thuê đó vẫn không tìm tới cửa.
Ninh Trí Viễn cũng không chủ động đi tìm Lâm Lộc nữa.
Hắn không nói chuyện, cả ngày dựa vào cửa hang động, ngẩng đầu lên nhìn đỉnh. Phía trên tràn đầy đá ngầm loang lổ, trải rộng bởi vò sò khô và dấu vết của việc ngâm nước biển. Ngẫu nhiên sẽ có ánh sáng từ khe hở lộ ra, có đôi khi sẽ chiếu trên mặt hắn, tựa hồ hắn cũng trở nên khô khan, thành một bộ phận của vách đá tang thương.
Buổi tối, hắn cũng không đi vào trong động. Lâm Lộc không biết hắn có ngủ không, hoặc là ngủ khi nào. Mỗi đêm, cậu bừng tỉnh từ trong ác mộng nhìn ra cửa động, Lâm Lộc cũng cũng có thể thấy được đầu mẩu thuốc lá cháy lập lòe trong bóng đêm.
Ngày thứ ba, Ninh Trí Viễn đã hút hết mấy điếu thuốc ẩm nước biển. Tối hôm đó, cũng không còn ánh lửa này nữa.
Lâm Lộc cũng ngẫu nhiên chủ động đi tìm Ninh Trí Viễn.
Chính xác ra là một ngày hai lần. Dùng túi tự sôi đun nóng đồ hộp, cậu sẽ đưa đến trước mặt Ninh Trí Viễn -- Sau đó đứng dậy rời đi. Cậu không cố tình né tránh ánh mắt của Ninh Trí Viễn. Biểu hiện của cậu dường như Ninh Trí Viễn căn bản không tồn tại.
Từ đầu tới đuôi, Ninh Trí Viễn im lặng mà nhìn Lâm Lộc, tựa như đang nhìn một giấc mơ sắp bị rách nát.
Rốt cuộc, ở một buổi chiều hoàng hôn đốt cháy điếu thuốc cuối cùng, Ninh Trí Viễn gọi Lâm Lộc.
"Có thể ngồi với anh một chút không?"
Lâm Lộc đến nơi cách hắn khoảng chừng một mét ngồi xuống.
Tác dụng của thuốc ở mức cao nhất của cậu đã qua đi. Thời gian yên tĩnh mê huyễn cũng đã hết, cậu tỉnh táo lại, lại không biết rõ rốt cuộc Ninh Trí Viễn đang suy nghĩ cái gì.
Hắn muốn dạy mình dùng súng, sau đó để mình giết hắn? Hắn điên rồi sao? Hay là có nguyên nhân gì khác.....
"Ngày đó lúc em đi ra ngoài, có nhìn thấy ngọn hải đăng kia đi. Đỉnh tháp màu hồng cam, phần thân là màu trắng. Nhìn vào lúc ban đêm là một mảnh tối đen, chỉ có nó phát ra ánh sáng nhu hòa. Đó là ánh sáng blubber ấm màu vàng, có thể chiếu đi rất xa trong đêm."
"Tôi không nhìn thấy nó sáng."
"Đúng vậy, trước đó lúc em nhìn thấy nó là ban ngày."
Ninh Trí Viễn cười cười, nhẹ nhàng hút một hơi thuốc. Làn khói mờ mịt bay lên, khiến mặt hắn trở nên mơ hồi.
"Tôi đã từng nói qua chưa, ngọn hải đăng kia đã từng cứu mạng tôi?"
"Có."
"Ừm, tôi cũng nhớ rõ là có nói qua. Những người đó muốn giết tôi, bọn họ đưa một con cá mập đến. Sau đó tôi lại nhảy vào trong biển. Nước biển ban đêm rất lạnh, hàm răng tôi đập vào nhau không ngừng, tôi cảm thấy chính mình thật sự sai rồi. Đúng là tôi sẽ không bị cá mập tấn công, nhưng tôi sẽ chết đông lạnh ở trong biển, tay chân cứng đờ vặn vẹo, chảy theo dòng biển đến một nơi khác đi.
Lúc này tôi ngẩng đầu lên lại nhìn thấy ngọn hải đăng kia. Nước mắt tôi lập tức rơi xuống. Rất kỳ quái, cả người tôi sắp đông cứng, nhưng nước mắt lại rất nóng. Ánh sáng của nó thật đẹp, mềm mại, ôn hòa. Tôi biết nó đang nói chuyện với tôi, nói cho tôi nơi này rất an toàn. Kỳ diệu chính là tôi đã từng ở rất nhiều hải đảo một thời gian dài, lại chưa có một lần nào ý thức mãnh liệt như vậy, thì ra đây là một hải cảng.
Sau đó, sau khi tôi trở thành gia chủ của Ninh gia, tôi còn đặc biệt quay lại vài lần. Tiểu Lộc, em biết nơi này là thắng địa du lịch. Tàu biển chở khách định kỳ sẽ cập bến ở bến tàu mới hiện đại hơn, kỳ thật bến tàu cũ kĩ này cơ bản sẽ không có người đến nữa.
Em biết vì sao đến bây giờ, ngọn hải đăng này vẫn ở đây, mỗi buổi tối vẫn sẽ sáng đèn không?
Bời vì nó đại diện cho tiếng gọi trở về nhà.
Trên hòn đảo nhỏ này không có nhiều cây ăn quả và đất đai. Lương thực không đủ ăn, cư dân ở lại đây sẽ ngồi ghe độc mộc ra thuyền đánh cá. Nhưng nước biển xung quanh hòn đảo này rất sạch, ảnh ngược của người mới xuất hiện trên mặt nước, bầy cá đã tản đi. Chỉ có đến nơi xa hơn mới có thể đánh bắt được cá, mới có thể mang đồ ăn về cho người trong nhà.
Cố tình, vùng biển này là nơi giao giữa hai dòng hải lưu, vốn dĩ một giờ trước mặt biển còn gió êm sóng lặng, một giây sau lại có thể là sóng to gió lớn. Cho dù là thuyền lớn có nào, ở trước lốc gió của thiên nhiên cũng đều nhỏ yếu hết mức. Nói không chừng, ngọn sóng cao mấy chục mét dựng lên. Đuổi theo hỏi chính mình làm cái gì mà lại gặp vận rủi như vậy? Không có bất kỳ ý nghĩa gì, càng không có bất kỳ đạo lý gì. Ở trong thế giới quỷ quyệt như vậy, chỉ có sống sót mới là đạo lý.
Người phiêu dạt ở trên biển là cô độc. Bọn họ chỉ có một con thuyền, bốn phía là biển rộng vô tận. Bọn họ không nhìn thấy đường ven biển ở quê nhà, nói không chừng lúc này ra biển sẽ không bao giờ có thể quay về nữa. Sau đó, bờ biển sẽ có người đốt lửa trại. Một đêm tiếp theo, có thân nhân sẽ tụ tập ra biển, không cho lửa trại tắt. Bọn họ nói là cho người ở trên biển, nhà của ngươi ở đây. Đi về phía này đi, ngươi mới sẽ không bị lạc đường.
Tiểu Lộc, em chưa từng ra biển một mình vào ban đêm. Em không biết loại sợ hãi che trời lấp đất cô độc này.
Đi đánh cá, vừa đi đã là mười ngày, chỗ nào giây phút nào cũng sẽ có khả năng không còn xương cốt. Chỉ có khi em trở lại gần đất liền, mới có thể cảm thấy tính mạng đã về trong tay chính mình. Em bức thiết khát vọng trở về nhà -- Nhà là nơi an toàn của em, rất an toàn. Em biết em có thể an tâm thả lỏng thân thể ngủ ngon. Em sẽ không bừng tỉnh giấc lúc ban đêm, phát hiện có thi thể đang nhìn em. Sau đó, lại có người dùng đá xây một tòa hải đăng. Nó có thể làm ngọn lửa cháy được lâu hơn, xa hơn, không bị gió thổi tắt một cách dễ dàng. Cho dù tới hôm nay, truyền thống trên đảo vẫn không thay đổi.
Một ngọn hải đăng biểu hiện cho 'người nhà chờ đợi", lại cứu tôi một tên "phải bị gia tộc đuổi cùng giết tận'. Nói tiếp cũng có hơi châm chọc.
Tóm lại, tôi lên bờ.
Đầu gối tôi đụng phải một khối đã ngầm. Đụng trúng rất mạnh đi, để lại một miệng vết thương hình nhọn. Trước kia em đã từng hỏi tôi, tại sao lại có miệng vết thương này. Tôi nhớ rõ tôi đã tức giận với em, nói em không cần xen vào chuyện của người khác....."
Đột nhiên trầm mặc. Ninh Trí Viễn ngước mắt lên, nhẹ giọng hỏi.
"Em còn nhớ rõ không? Tiểu Lộc?"
"Xin lỗi, tôi không nhớ anh nói mấy cái này."
"....Vậy sao. Cũng đúng, em đã nói căn bản em không nhớ rõ tôi. Loại chuyện nhỏ như vậy, đại khái càng không muốn nhớ rõ đi. Rốt cuộc trước kia tối đối xử với em tệ bạc như vậy, nhớ rõ cũng chỉ là thương tâm mà thôi. Cho dù tôi muốn xin lỗi, chỉ sợ em cũng không nguyện ý nghe."
Giọng nói nghẹn lại cười một tiếng, hung hăng hút một hơi thuốc. Ninh Trí Viễn tiếp tục nói.
"Dù sao, tôi kéo cái chân bị thương lên chỗ đá ngầm này. Cuối cùng, tôi đi tới một hang động nhiều nhánh đan xen. Tôi sợ Rooney sẽ chờ tôi ở gần đây, liền nhặt một chút vỏ sò, vừa ký hiệu vừa đi vào chỗ sâu trong hang động. Sau đó, quả nhiên Rooney tới....Nhưng cuối cùng, là tôi sống sót ra ngoài."
"Hang động tôi trốn lúc trước, chính là cái phía sau em. Mười mấy năm, dường như nơi này cũng chưa từng thay đổi."
Lại hút một ngụm thuốc thật sậu, giọng nói của Ninh Trí Viễn có hơi trầm đi.
"Ngày hôm qua em nói em không muốn giết người. Nhưng mà lần đầu tiên tôi giết người, mới chỉ có mười mấy tuổi. Một lần, tôi lại giết bốn mạng."
"Cho cá mập ăn 'Jack', cắt đứt yết hầu của 'lão đại', còn có Rooney chết trong hang động và một tên đồng lõa khác của hắn -- Tên cuối cùng kia, thậm chí tôi còn không nhớ rõ tên của hắn. Tôi chỉ nhớ mắt hắn rất nhỏ, lúc bị nòng súng chống ở trên trán nhịn không được àm thét chói tai, âm thanh giống như một con gà bị thiến."
"Em biết không? Sau khi tôi giết bọn họ, thậm chí còn không gặp ác mộng. Nếu không phải hôm nay lại đến đảo này, chỉ sợ tôi không nghĩ ra, tôi còn tự tay giết cái mạng nhỏ của bọn họ.
Có lẽ em nói đúng, chúng ta không phải cùng một loại người. Em nói cũng không đúng, em là người rất tốt, an tĩnh mà làm chuyện của mình, tựa như ngôi sao trên bầu trời, phát ra ánh sáng của chính mình. Nhưng em như vậu mới là con người. Còn tôi, loại người máu lạnh không có nhân tính này, nếu là xung quanh tôi đều là bọn máu lạnh, tôi hoàn toàn có thể yên tâm thoải mái mà nghiền nát bọn họ. Nhưng vì sao, cố tình khiến tôi gặp được em?"
Một hồi trầm mặc, Lâm Lộc mở miệng nói.
"Người khác muốn giết anh, anh không có quyền chọn. Đúng là chúng ta không cùng một loại người, nhưng cũng chỉ là từng người có từng cách sống đi. Nhìn vào kết cục, anh mới là người hơn người. Tôi sao....Ở trong mắt người khác, tôi mới không xứng là một con người."
"Người hơn người? Giả. Người bên cạnh tôi đều là quái vật muốn ăn thịt người khác. Bởi vì tôi cũng là quái vật, hơn nữa có thể nuốt bọn họ, cho nên mới có thể đạp ở trên đỉnh đầu bọn họ. Quái vật với quái vật cũng ngốc như nhau, suốt ngày đề phòng lo lắng, muốn ăn người khác, lại sợ bị người khác ăn....Thật đúng là càng tăng thêm sức mạnh."
Cười tự giễu, ngón tay thô ráp của Ninh Trí Viễn xoa xoa đá ngầm thô ráp. Bên trên có chút ánh sáng, đó là tinh thể kẹp trong khối đá, lóe lên vụn sáng nhỏ.
Nhìn lướt qua giống như là sao trời. Nếu là người đã từng nhìn thấy sao trời, sẽ biết đâu đều là giả dối.
Ngôi sao chân chính là sáng ngời lóa mắt, ánh sáng mềm mại bao phủ khắp trời. Nó khiến người ta cảm thấy bình tĩnh, cũng khiến ta cảm thấy mềm mại. Người chân chính nhìn thấy sao trời, tuyệt đối sẽ không bị thứ này che hai mắt -- Giống như đã từng cảm nhận tình yêu chân chính sẽ không thể rời bỏ làm bạn, tuyệt đối không thể chịu được mình lại rơi vào cô đơn tận cùng và tối đen lần nữa.
- - Cho dù ý nghĩa của sự cô đơn này là nắm quyền hành, cho dù trong bóng tối này có cất giấu phút quý.
Những ngôi sao có thể treo ở trên bầu trời, lại không thể bị hái xuống, giấu ở trong vũng máu. Nó sẽ biến thành một cục đá bình thường. Nó bị giấu đi, sẽ không phát sáng nữa.
Thậm chí, nó có khả năng sẽ vụn vỡ. Vỡ thành muôn vàn cát sỏi bụi bặm, theo gió rồi biến mất.
Như vậy, mãi mãi, mãi mãi cũng sẽ không gặp lại ngôi sao của mình nữa.
Ninh Trí Viễn hít một hơi thật sâu.
"Tiểu Lộc, tôi quen em bảy năm. Tuy rằng em không nhớ rõ, những cũng không sao. Tôi nhớ rõ, là đủ rồi.
Nhưng có một việc khiến tôi rất để ý. Bảy năm, nhưng tôi chưa từng dám nói với em rốt cuộc tôi là loại người gì. Hiện tại, trong mắt em, chúng ta chỉ là người xa lạ. Có lẽ chờ đến khi ra khỏi động này, chúng ta sẽ không gặp lại nữa. Như vậy, tôi không cần băn khoăn gì. Có một số việc tôi muốn nói cho em. Là về chính tôi, em nguyện ý nghe không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất