Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại
Chương 218: Ngày mai băm hắn quăng ra cho chó ăn!
"Ninh Trí Viễn!"
Rốt cuộc vẻ mặt giả nhân giả nghĩa tươi cười kia không nhịn được. Đại hoàng tử mặt béo nghẹn đến mức đỏ bừng, miệng phun ra một câu.
"Ngươi đừng kiêu ngạo quá mức......Ngươi tính cái gì, ta chính là hoàng trữ! Sao ta có thể sợ ngươi!"
"Nói như vậy, là ngươi sợ Phương Minh Sơn sao. Cũng khó trách, văn thao võ lược, mọi thứ hắn đều mạnh hơn ngươi, nếu không cũng sẽ không đánh ngươi bại lui liên tục. Bá chiếm vị trí hoàng trữ, điều động kinh đô và tài nguyên mạnh nhất vùng lân cận, cuối cùng còn tranh một cái danh tổng đốc danh không chính ngôn không thuận —— Ngươi thật sự cho rằng các ngươi ai ưu ai kém, trong mắt bệ hạ chưa nhìn thấy sao? Hoàng trữ vô năng như ngươi, cho một con thuyền thì thuyền cũng chìm, còn muốn Ninh thị ta ra pháp trường với ngươi? Đừng có nằm mơ, đại hoàng tử điện hạ!"
"Khốn nạn! Ngươi tin hay không, hiện tại ta có thể ngươi ngay lập tức!"
"Đúng vậy, ngươi có thể. Cho nên vì sao ngươi không động thủ đi? Đến đây, để ta nhìn xem thủ đoạn của đại hoàng tử ngươi."
Hoàn toàn không có một chút sợ, bên môi Ninh Trí Viễn còn mang theo ý cười. Như là mệt mỏi, cũng như là không hề để ý điều gì. Hắn khiêu khích đại hoàng tử không chút cố kị, chờ đợi một kết cục đã được định sẵn.
Nhưng kỳ quái chính là đại hoàng tử không hạ lệnh giết hắn.
Ngược lại dường như hắn nghĩ tới gì đó, đắc ý mà cười thành tiếng.
"Ninh tổng xem ra là chắc chắn ta không dám động vào ngươi. Cũng đúng, Ninh thị là vọng tộc trăm năm, cành lá tốt tươi, còn bí mật kinh doanh vũ khí. Vung tay một cái là có thể mưu phản! Đúng là Ninh tổng có vốn để kiêu căng như vậy. Nói không chừng, còn hợp mưu với Phương Minh Sơn, muốn thu giang sơn gấm vóc đế quốc về tay, làm hoàng đế đi?"
Đây là vạch trần ý đồ. Bôi nhọ Ninh Trí Viễn muốn tạo phản, Phương Minh Sơn là bán nửa đế quốc mới đổi lấy sự duy trì của hắn. Này lời đồn này đã có từ lâu, trước nay Ninh Trí Viễn khinh thường. Giờ phút này, càng sẽ không chịu đại hoàng tử châm ngòi.
Hắn cũng lười đáp, hừ một tiếng nhắm mắt lại, không có phản ứng hứng thú.
"Nhưng mà Ninh tổng a, ngươi có tiền vốn này, nhưng không có nghĩa mỗi người bên cạnh ngươi đều có. Không giết được ngươi, chẳng lẽ ta còn không động được người khác sao?"
"Người khác? Người nào? Ta chỉ có một mình, ngoại trừ nhân viên tạm thời cũng chỉ có thuộc hạ. Nhưng bọn họ đều là nhân sĩ đế quốc, ta thật không sở thích thu nạp người nước ngoài bán mạng."
Lời nói có thâm ý nhìn mấy tên lính đánh thuê kia liếc mắt một cái, ý vị châm chọc bên môi Ninh Trí Viễn càng nặng.
"Đường đường là hoàng tử đế quốc, chính mình cũng không xem trọng mạng thần dân của mình, ta cần gì phải nhọc lòng cho ngươi? Cùng lắm ta chỉ là chủ, bọn họ làm việc ta đưa tiền, chỉ thế mà thôi. Muốn lấy an nguy của bọn họ hiếp bức ta làm việc? Hoàng tử điện hạ, ngài không nên suy nghĩ nhiều."
"Ha ha ha, phải không? Thì ra bên người Ninh tổng chỉ có nhân viên tạm thời, không có bạn bè người yêu sao?"
Có khác thâm ý mà cười vài tiếng, đại hoàng tử đột nhiên đè thấp giọng.
"Nhưng thật ra ta nghe nói, có tên gọi là Lâm Lộc, dáng người hay khuôn mặt đều không tồi. Ta có mấy người bạn, cực kỳ thích loại hình này —— Ninh tổng, ngươi xem ta đưa hắn đi tụ họp với bọn họ thì như thế nào?"
Sắc mặt Ninh Trí Viễn hơi ngưng trong. Nhìn chằm chằm đại hoàng tử vài giây, hắn lại thay đổi một bộ dáng không để ý, là hơi hơi mỉm cười.
"Đâu có chuyện gì liên quan tới ta."
"Thật sự? Nếu là ta nói, ta sẽ tìm được cái tên ngươi treo đầu quả tim kia, sau đó đánh gãy tay chân hắn, móc mắt hắn ra, cắt đầu lưỡi của hắn, nói không chừng còn thiến hắn, sau đó ném trên đường làm ăn xin —— Ninh tổng, ngươi không để bụng chút nào sao?"
Ý cười trên mặt Ninh Trí Viễn đạm mạc. Nhưng ngữ khí của hắn vẫn mảy may chưa chuyển biến.
"Vì sao ta phải để ý?"
"Đó chính là người yêu của ngươi......"
"Người yêu? Lúc trước cũng từng ngủ qua vài lần. Sau đó, cậu ta không an phận, ta liền quăng cậu ta ra ngoài."
"Thật sự? Sợ vấn đề không phải là ngủ qua vài lần! Ninh tổng vì hắn, lại rửa sạch bên trong hội đồng quản trị một lần......"
"Đại hoàng tử điện hạ, ngươi đừng nghĩ mình hiểu rõ rồi giả bộ hồ đồ. Giữ những tên trong hội đồng quản trị đó lại, chẳng lẽ để mật báo chi ngươi sao? Lâm Lộc cái gì, chẳng qua là cái đồ vật rách nát chơi chán rồi. Ngươi thật sự cho rằng có thể sử dụng cậu ta tới uy hiếp ta? "
"A? Xem ra, tình báo của ta lầm rồi. "
Đại hoàng tử cười âm hiểm.
"Nếu như vậy, quan chấp hành, ngươi đi đi. Làm như người mới hội báo —— Chặt bỏ hai ngón tay để làm lễ gặp mặt với Ninh tổng, dù sao Ninh tổng cũng không để bụng!"
—— Ngón tay?
Lâm Lộc đang nghe lén sau đá ngầm trong lòng cả kinh.
Ý của đại hoàng tử là muốn bắt mình ép buộc Ninh Trí Viễn? Nhưng mình còn chưa bị bắt, là hắn đang lừa Ninh Trí Viễn?
Ninh Trí Viễn sẽ không thật tin hắn chứ? Thủ đoạn vụng về như vậy......Sẽ không, hắn rất thông minh, sao có thể lừa được hắn? Quả nhiên, lại nghe được Ninh Trí Viễn cười một tiếng.
"Tùy tiện lấy hai đầu ngón tay tới đây, lại muốn gạt ta đó là Lâm Lộc? Lại nói, cho dù thật sự là Lâm Lộc thì có liên quan gì tới ta. Lâm Lộc đó, không thể đánh cũng không thể chạy, đã bị ta ném ở bãi biển từ lâu. Nói đến cũng khéo, thế nhưng để các ngươi bắt được? Các ngươi không chê? Đây cũng là chuyện vài ngày trước rồi......Đại hoàng tử, không phải ngươi bịa ra gạt ta chứ?"
Cách hắn nói năng vô cùng tự nhiên, thần sắc bình thản, ngược lại dường như thật sự có chuyện như vậy. Nếu là thời điểm giống nhau, chỉ sợ sẽ hù dọa người. Nhưng không may đại hoàng tử mua được một tên bảo tiêu cấp cao bên người Ninh Trí Viễn, đã sớm biết nội tình. Nếu không, sợ lần này cũng không đến lượt hắn hạ âm mưu trên người Lâm Lộc.
Chỉ thấy hắn âm u cười một tiếng.
"Phải không? Thì ra Ninh tổng hoài nghi chúng ta bắt sai người? Một khi đã như vậy, ta sẽ cho bọn họ chặt bỏ ngón tay ngón chân và lỗ tai của hắn đưa tới đây, cho Ninh tổng tinh tế giám định và thưởng thức. Nói là hai ngón tay không nhân ra người có phải hay không, thêm nhiều bộ phận như vậy, cũng nên nhận ra được đi? Nếu không nữa lại vắt bỏ da mặt của hắn —— Nghe thuộc hạ ta nói, vật nhỏ này cũng coi như là mi thanh mục tú, dưới mắt còn có một nốt ruồi rất câu dẫn người. Ninh tổng, tốt xấu cũng từng ngủ một thời gian rồi, những chỗ khác nhân không ra, nốt ruồi kia phải nhận ra chứ?"
Nói xong, thế nhưng hắn thật sự vung tay lên, kêu quan chấp hành quan đi ra ngoài. Lâm Lộc ngừng thở, nhìn chằm chằm bóng dáng cứng đờ Ninh Trí Viễn —— Hẳn là hắn sẽ không mắc mưu đi? Nếu có thể nghĩ ra là đối phương bịa chuyện, đương nhiên nên nghĩ đến bọn họ cũng có thể có ảnh chụp và video, nói ra tướng mạo đặc thù không phải rất bình thường sao?
Cho dù như thế nào, hiện tại Ninh Trí Viễn còn chiếm cứ tâm lý thượng phong. Dù sao cũng là đại hoàng tử yêu cầu hắn tới hợp tác, cho nên mới có thủ đoạn chồng chất như vậy. Ninh Trí Viễn am hiểu đàm phán nhất, nếu không sao có thể tung hoành ngang dọc trên thương trường? Hiện tại hắn bị thương, lại chỉ có một mình. Chỉ có thể trông cậy vào Phương Minh Sơn tới cứu, nhưng hắn phải ngàn vạn lần trầm ổn. Kéo dài thời gian càng lâu, cơ hộ thoát hiểm của hắn mới càng lớn!
Trong lòng biết Ninh Trí Viễn nhất định sẽ đưa ra lựa chọn lý tính. Cũng không biết vì cái gì, mắt thấy thần sắc của Ninh Trí Viễn, Lâm Lộc lại càng ngày càng bất an, tâm cũng đi theo lên đến cổ họng.
Quan chấp hành liền đi nhanh chóng rời khỏi động. Hắn móc một cao dao nhỏ từ trong ủng ra, bên trên còn có máu.
Lưỡi đao chợt lóe lên ánh sáng màu bạc, Ninh Trí Viễn đột nhiên hô một tiếng.
"Từ từ!"
Không xong!
Ninh Trí Viễn ơi Ninh Trí Viễn, anh phạm phải ngu xuẩn gì vậy! Không phải anh có cuộc đánh cược bằng mạng vững vàng nhất sao, tại sao lần này lại thiếu kiên nhẫn như vậy!
Lâm Lộc cắn môi, trong lòng nôn nóng vạn phần. Cậu nghe được Ninh Trí Viễn nói.
"Người ngươi muốn tìm chính là ta. Xả giận lên người khác làm gì? Đại hoàng tử điện hạ rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Không ngại nói một chút chứ."
"Ha ha ha ha, hợp tác từ sớm như vậy không phải tốt rồi sao, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt! Yên tâm, chỉ cần Ninh tổng ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta cũng sẽ không làm khó tâm can bảo bối của ngươi!"
Đại hoàng tử cất tiếng cười to.
"Chỉ cần ngươi gọi điện thoại cho Phương Minh Sơn, lừa hắn đến hang động này, giúp chúng ta xử hắn. Ta sẽ thả ngươi và người yêu nhỏ của ngươi trở về. Về sau, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ủng hộ ta đăng cơ, ngươi vẫn là tổng tài Ninh thị! Thế nào? Đủ ưu việt không?"
"Nghe tới đúng là không tồi. Nhưng làm sao ta biết ngươi có gạt ta hay không? Ngươi đưa Lâm Lộc đến để ta nhìn một cái, mới có thể nói đến bước tiếp theo."
"Tới hiện tại ngươi còn muốn cò kè mặc cả với ta? Đừng quên, người yêu của ngươi còn đang ở trong tay ta! Ngươi muốn nhìn cũng có thể —— Không phải vừa rồi đã nói rất rõ ràng sao? Ngươi muốn nhìn bộ phận nào, ta lập tức nói bọn hắn cắt bỏ đưa tới cho ngươi! Một bộ phận không chuẩn sẽ cắt thêm cái khác, Ninh tổng chuyện này của ngươi, phải để ngươi xác nhận không có vấn đề mới thôi!"
"......"
Lần đầu tiên, Ninh Trí Viễn không nói gì. Hắn ngồi dậy, gật gật đầu.
"Hợp tác, đúng không? Nếu muốn hợp tác, phải có bộ dáng hợp tác. Đại hoàng tử, kêu hạ thần của ngươi buông ta ra, ta cần phải ăn một chút để bổ sung thể lực —— Đồ vật không phiền các ngươi chuẩn bị, ta tự mình có. Sau đó ta cần một cái túi ngủ, băng vải sạch sẽ. Những cái khác, sáng mai rồi nói sau."
Yêu cầu tường tận đến như vậy, rõ là kéo dài thời gian. Nhưng đại hoàng tử vẫn nuốt xuống một ngụm đáp ứng.
"Có thể. Quan chấp hành, ngươi đi chuẩn bị đi. Những người khác đi giúp Ninh tổng một phen. Trên người Ninh tổng bị thương, nằm sẽ tốt thôi, ăn ăn uống uống các ngươi phải hầu hạ cho tốt, không để Ninh tổng động thủ! Nghe hiểu không?"
"Điện hạ, đây là ngươi không muốn cởi trói cho ta sao? Ta bị người của ngươi lục soát lấy vũ khí, lại bị thương thành như vậy, ngươi còn có cái gì phải băn khoăn?"
"Ninh tổng là nhân vật anh hùng, băn khoăn của ta rất lớn. Cho nên đành phải để Ninh tổng ủy khuất một chút."
Giọng nói mới phát ra, hình ảnh trên màn hình biến mất. Nhưng lỗ tai quan chấp hành còn cắm tai nghe, hắn im lặng nghe cái gì đó, gật đầu liên tục.
Hang động này rất lớn, Ninh Trí Viễn và thủ hạ của hắn đều ở cửa gần đây. Nghĩ đến vì tránh tai mắt của người, quan chấp hành đi dạo bước chân xung quanh, thế nhưng cuối cùng vòng tới chỗ sâu nhất trong hang động, cũng chỉ cách Lâm Lộc một khối đá ngầm.
Tiếng nói chuyện của hắn cũng truyền đến.
"Vâng......Ngài yên tâm, sẽ không để hắn chạy......Đã rõ, điện hạ, sẽ không để hắn tồn tại trở về. Ngài yên tâm, chờ hắn gọi điện thoại cho Phương Minh Sơn, tôi sẽ ra tay ngay lập tức!"
Trong lòng Lâm Lộc cả kinh, ngón tay đè súng xuống theo bản năng. Kim loại cứng rắn khiến cậu tìm về vài phần lý trí, mới không có giơ súng lục lên bắn hắn.
Chỗ cửa động, vết thương của Ninh Trí Viễn chồng chất, dường như còn chưa biết âm mưu của những người này. Hắn bị hai tên lính đánh thuê hung hăng đè trên mặt đất, máu thịt lộ ra, nhìn thấy ghê người. Lại ở trước mắt Lâm Lộc, chỉ cách một vách đá. Quan chấp hành đè thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi đầy mặt dữ tợn.
"Hắn dám miệt thị đại hoàng tử điện hạ, tội không thể thứ, nhất định sẽ khiến hắn chết không toàn thây! Điện hạ ngài yên tâm, tôi đã chuẩn bị tốt từ sớm. Buổi tối ngày mai, tôi sẽ xẻo hắn từng dao một, quăng ra ngoài cho chó ăn!"
Rốt cuộc vẻ mặt giả nhân giả nghĩa tươi cười kia không nhịn được. Đại hoàng tử mặt béo nghẹn đến mức đỏ bừng, miệng phun ra một câu.
"Ngươi đừng kiêu ngạo quá mức......Ngươi tính cái gì, ta chính là hoàng trữ! Sao ta có thể sợ ngươi!"
"Nói như vậy, là ngươi sợ Phương Minh Sơn sao. Cũng khó trách, văn thao võ lược, mọi thứ hắn đều mạnh hơn ngươi, nếu không cũng sẽ không đánh ngươi bại lui liên tục. Bá chiếm vị trí hoàng trữ, điều động kinh đô và tài nguyên mạnh nhất vùng lân cận, cuối cùng còn tranh một cái danh tổng đốc danh không chính ngôn không thuận —— Ngươi thật sự cho rằng các ngươi ai ưu ai kém, trong mắt bệ hạ chưa nhìn thấy sao? Hoàng trữ vô năng như ngươi, cho một con thuyền thì thuyền cũng chìm, còn muốn Ninh thị ta ra pháp trường với ngươi? Đừng có nằm mơ, đại hoàng tử điện hạ!"
"Khốn nạn! Ngươi tin hay không, hiện tại ta có thể ngươi ngay lập tức!"
"Đúng vậy, ngươi có thể. Cho nên vì sao ngươi không động thủ đi? Đến đây, để ta nhìn xem thủ đoạn của đại hoàng tử ngươi."
Hoàn toàn không có một chút sợ, bên môi Ninh Trí Viễn còn mang theo ý cười. Như là mệt mỏi, cũng như là không hề để ý điều gì. Hắn khiêu khích đại hoàng tử không chút cố kị, chờ đợi một kết cục đã được định sẵn.
Nhưng kỳ quái chính là đại hoàng tử không hạ lệnh giết hắn.
Ngược lại dường như hắn nghĩ tới gì đó, đắc ý mà cười thành tiếng.
"Ninh tổng xem ra là chắc chắn ta không dám động vào ngươi. Cũng đúng, Ninh thị là vọng tộc trăm năm, cành lá tốt tươi, còn bí mật kinh doanh vũ khí. Vung tay một cái là có thể mưu phản! Đúng là Ninh tổng có vốn để kiêu căng như vậy. Nói không chừng, còn hợp mưu với Phương Minh Sơn, muốn thu giang sơn gấm vóc đế quốc về tay, làm hoàng đế đi?"
Đây là vạch trần ý đồ. Bôi nhọ Ninh Trí Viễn muốn tạo phản, Phương Minh Sơn là bán nửa đế quốc mới đổi lấy sự duy trì của hắn. Này lời đồn này đã có từ lâu, trước nay Ninh Trí Viễn khinh thường. Giờ phút này, càng sẽ không chịu đại hoàng tử châm ngòi.
Hắn cũng lười đáp, hừ một tiếng nhắm mắt lại, không có phản ứng hứng thú.
"Nhưng mà Ninh tổng a, ngươi có tiền vốn này, nhưng không có nghĩa mỗi người bên cạnh ngươi đều có. Không giết được ngươi, chẳng lẽ ta còn không động được người khác sao?"
"Người khác? Người nào? Ta chỉ có một mình, ngoại trừ nhân viên tạm thời cũng chỉ có thuộc hạ. Nhưng bọn họ đều là nhân sĩ đế quốc, ta thật không sở thích thu nạp người nước ngoài bán mạng."
Lời nói có thâm ý nhìn mấy tên lính đánh thuê kia liếc mắt một cái, ý vị châm chọc bên môi Ninh Trí Viễn càng nặng.
"Đường đường là hoàng tử đế quốc, chính mình cũng không xem trọng mạng thần dân của mình, ta cần gì phải nhọc lòng cho ngươi? Cùng lắm ta chỉ là chủ, bọn họ làm việc ta đưa tiền, chỉ thế mà thôi. Muốn lấy an nguy của bọn họ hiếp bức ta làm việc? Hoàng tử điện hạ, ngài không nên suy nghĩ nhiều."
"Ha ha ha, phải không? Thì ra bên người Ninh tổng chỉ có nhân viên tạm thời, không có bạn bè người yêu sao?"
Có khác thâm ý mà cười vài tiếng, đại hoàng tử đột nhiên đè thấp giọng.
"Nhưng thật ra ta nghe nói, có tên gọi là Lâm Lộc, dáng người hay khuôn mặt đều không tồi. Ta có mấy người bạn, cực kỳ thích loại hình này —— Ninh tổng, ngươi xem ta đưa hắn đi tụ họp với bọn họ thì như thế nào?"
Sắc mặt Ninh Trí Viễn hơi ngưng trong. Nhìn chằm chằm đại hoàng tử vài giây, hắn lại thay đổi một bộ dáng không để ý, là hơi hơi mỉm cười.
"Đâu có chuyện gì liên quan tới ta."
"Thật sự? Nếu là ta nói, ta sẽ tìm được cái tên ngươi treo đầu quả tim kia, sau đó đánh gãy tay chân hắn, móc mắt hắn ra, cắt đầu lưỡi của hắn, nói không chừng còn thiến hắn, sau đó ném trên đường làm ăn xin —— Ninh tổng, ngươi không để bụng chút nào sao?"
Ý cười trên mặt Ninh Trí Viễn đạm mạc. Nhưng ngữ khí của hắn vẫn mảy may chưa chuyển biến.
"Vì sao ta phải để ý?"
"Đó chính là người yêu của ngươi......"
"Người yêu? Lúc trước cũng từng ngủ qua vài lần. Sau đó, cậu ta không an phận, ta liền quăng cậu ta ra ngoài."
"Thật sự? Sợ vấn đề không phải là ngủ qua vài lần! Ninh tổng vì hắn, lại rửa sạch bên trong hội đồng quản trị một lần......"
"Đại hoàng tử điện hạ, ngươi đừng nghĩ mình hiểu rõ rồi giả bộ hồ đồ. Giữ những tên trong hội đồng quản trị đó lại, chẳng lẽ để mật báo chi ngươi sao? Lâm Lộc cái gì, chẳng qua là cái đồ vật rách nát chơi chán rồi. Ngươi thật sự cho rằng có thể sử dụng cậu ta tới uy hiếp ta? "
"A? Xem ra, tình báo của ta lầm rồi. "
Đại hoàng tử cười âm hiểm.
"Nếu như vậy, quan chấp hành, ngươi đi đi. Làm như người mới hội báo —— Chặt bỏ hai ngón tay để làm lễ gặp mặt với Ninh tổng, dù sao Ninh tổng cũng không để bụng!"
—— Ngón tay?
Lâm Lộc đang nghe lén sau đá ngầm trong lòng cả kinh.
Ý của đại hoàng tử là muốn bắt mình ép buộc Ninh Trí Viễn? Nhưng mình còn chưa bị bắt, là hắn đang lừa Ninh Trí Viễn?
Ninh Trí Viễn sẽ không thật tin hắn chứ? Thủ đoạn vụng về như vậy......Sẽ không, hắn rất thông minh, sao có thể lừa được hắn? Quả nhiên, lại nghe được Ninh Trí Viễn cười một tiếng.
"Tùy tiện lấy hai đầu ngón tay tới đây, lại muốn gạt ta đó là Lâm Lộc? Lại nói, cho dù thật sự là Lâm Lộc thì có liên quan gì tới ta. Lâm Lộc đó, không thể đánh cũng không thể chạy, đã bị ta ném ở bãi biển từ lâu. Nói đến cũng khéo, thế nhưng để các ngươi bắt được? Các ngươi không chê? Đây cũng là chuyện vài ngày trước rồi......Đại hoàng tử, không phải ngươi bịa ra gạt ta chứ?"
Cách hắn nói năng vô cùng tự nhiên, thần sắc bình thản, ngược lại dường như thật sự có chuyện như vậy. Nếu là thời điểm giống nhau, chỉ sợ sẽ hù dọa người. Nhưng không may đại hoàng tử mua được một tên bảo tiêu cấp cao bên người Ninh Trí Viễn, đã sớm biết nội tình. Nếu không, sợ lần này cũng không đến lượt hắn hạ âm mưu trên người Lâm Lộc.
Chỉ thấy hắn âm u cười một tiếng.
"Phải không? Thì ra Ninh tổng hoài nghi chúng ta bắt sai người? Một khi đã như vậy, ta sẽ cho bọn họ chặt bỏ ngón tay ngón chân và lỗ tai của hắn đưa tới đây, cho Ninh tổng tinh tế giám định và thưởng thức. Nói là hai ngón tay không nhân ra người có phải hay không, thêm nhiều bộ phận như vậy, cũng nên nhận ra được đi? Nếu không nữa lại vắt bỏ da mặt của hắn —— Nghe thuộc hạ ta nói, vật nhỏ này cũng coi như là mi thanh mục tú, dưới mắt còn có một nốt ruồi rất câu dẫn người. Ninh tổng, tốt xấu cũng từng ngủ một thời gian rồi, những chỗ khác nhân không ra, nốt ruồi kia phải nhận ra chứ?"
Nói xong, thế nhưng hắn thật sự vung tay lên, kêu quan chấp hành quan đi ra ngoài. Lâm Lộc ngừng thở, nhìn chằm chằm bóng dáng cứng đờ Ninh Trí Viễn —— Hẳn là hắn sẽ không mắc mưu đi? Nếu có thể nghĩ ra là đối phương bịa chuyện, đương nhiên nên nghĩ đến bọn họ cũng có thể có ảnh chụp và video, nói ra tướng mạo đặc thù không phải rất bình thường sao?
Cho dù như thế nào, hiện tại Ninh Trí Viễn còn chiếm cứ tâm lý thượng phong. Dù sao cũng là đại hoàng tử yêu cầu hắn tới hợp tác, cho nên mới có thủ đoạn chồng chất như vậy. Ninh Trí Viễn am hiểu đàm phán nhất, nếu không sao có thể tung hoành ngang dọc trên thương trường? Hiện tại hắn bị thương, lại chỉ có một mình. Chỉ có thể trông cậy vào Phương Minh Sơn tới cứu, nhưng hắn phải ngàn vạn lần trầm ổn. Kéo dài thời gian càng lâu, cơ hộ thoát hiểm của hắn mới càng lớn!
Trong lòng biết Ninh Trí Viễn nhất định sẽ đưa ra lựa chọn lý tính. Cũng không biết vì cái gì, mắt thấy thần sắc của Ninh Trí Viễn, Lâm Lộc lại càng ngày càng bất an, tâm cũng đi theo lên đến cổ họng.
Quan chấp hành liền đi nhanh chóng rời khỏi động. Hắn móc một cao dao nhỏ từ trong ủng ra, bên trên còn có máu.
Lưỡi đao chợt lóe lên ánh sáng màu bạc, Ninh Trí Viễn đột nhiên hô một tiếng.
"Từ từ!"
Không xong!
Ninh Trí Viễn ơi Ninh Trí Viễn, anh phạm phải ngu xuẩn gì vậy! Không phải anh có cuộc đánh cược bằng mạng vững vàng nhất sao, tại sao lần này lại thiếu kiên nhẫn như vậy!
Lâm Lộc cắn môi, trong lòng nôn nóng vạn phần. Cậu nghe được Ninh Trí Viễn nói.
"Người ngươi muốn tìm chính là ta. Xả giận lên người khác làm gì? Đại hoàng tử điện hạ rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Không ngại nói một chút chứ."
"Ha ha ha ha, hợp tác từ sớm như vậy không phải tốt rồi sao, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt! Yên tâm, chỉ cần Ninh tổng ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta cũng sẽ không làm khó tâm can bảo bối của ngươi!"
Đại hoàng tử cất tiếng cười to.
"Chỉ cần ngươi gọi điện thoại cho Phương Minh Sơn, lừa hắn đến hang động này, giúp chúng ta xử hắn. Ta sẽ thả ngươi và người yêu nhỏ của ngươi trở về. Về sau, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ủng hộ ta đăng cơ, ngươi vẫn là tổng tài Ninh thị! Thế nào? Đủ ưu việt không?"
"Nghe tới đúng là không tồi. Nhưng làm sao ta biết ngươi có gạt ta hay không? Ngươi đưa Lâm Lộc đến để ta nhìn một cái, mới có thể nói đến bước tiếp theo."
"Tới hiện tại ngươi còn muốn cò kè mặc cả với ta? Đừng quên, người yêu của ngươi còn đang ở trong tay ta! Ngươi muốn nhìn cũng có thể —— Không phải vừa rồi đã nói rất rõ ràng sao? Ngươi muốn nhìn bộ phận nào, ta lập tức nói bọn hắn cắt bỏ đưa tới cho ngươi! Một bộ phận không chuẩn sẽ cắt thêm cái khác, Ninh tổng chuyện này của ngươi, phải để ngươi xác nhận không có vấn đề mới thôi!"
"......"
Lần đầu tiên, Ninh Trí Viễn không nói gì. Hắn ngồi dậy, gật gật đầu.
"Hợp tác, đúng không? Nếu muốn hợp tác, phải có bộ dáng hợp tác. Đại hoàng tử, kêu hạ thần của ngươi buông ta ra, ta cần phải ăn một chút để bổ sung thể lực —— Đồ vật không phiền các ngươi chuẩn bị, ta tự mình có. Sau đó ta cần một cái túi ngủ, băng vải sạch sẽ. Những cái khác, sáng mai rồi nói sau."
Yêu cầu tường tận đến như vậy, rõ là kéo dài thời gian. Nhưng đại hoàng tử vẫn nuốt xuống một ngụm đáp ứng.
"Có thể. Quan chấp hành, ngươi đi chuẩn bị đi. Những người khác đi giúp Ninh tổng một phen. Trên người Ninh tổng bị thương, nằm sẽ tốt thôi, ăn ăn uống uống các ngươi phải hầu hạ cho tốt, không để Ninh tổng động thủ! Nghe hiểu không?"
"Điện hạ, đây là ngươi không muốn cởi trói cho ta sao? Ta bị người của ngươi lục soát lấy vũ khí, lại bị thương thành như vậy, ngươi còn có cái gì phải băn khoăn?"
"Ninh tổng là nhân vật anh hùng, băn khoăn của ta rất lớn. Cho nên đành phải để Ninh tổng ủy khuất một chút."
Giọng nói mới phát ra, hình ảnh trên màn hình biến mất. Nhưng lỗ tai quan chấp hành còn cắm tai nghe, hắn im lặng nghe cái gì đó, gật đầu liên tục.
Hang động này rất lớn, Ninh Trí Viễn và thủ hạ của hắn đều ở cửa gần đây. Nghĩ đến vì tránh tai mắt của người, quan chấp hành đi dạo bước chân xung quanh, thế nhưng cuối cùng vòng tới chỗ sâu nhất trong hang động, cũng chỉ cách Lâm Lộc một khối đá ngầm.
Tiếng nói chuyện của hắn cũng truyền đến.
"Vâng......Ngài yên tâm, sẽ không để hắn chạy......Đã rõ, điện hạ, sẽ không để hắn tồn tại trở về. Ngài yên tâm, chờ hắn gọi điện thoại cho Phương Minh Sơn, tôi sẽ ra tay ngay lập tức!"
Trong lòng Lâm Lộc cả kinh, ngón tay đè súng xuống theo bản năng. Kim loại cứng rắn khiến cậu tìm về vài phần lý trí, mới không có giơ súng lục lên bắn hắn.
Chỗ cửa động, vết thương của Ninh Trí Viễn chồng chất, dường như còn chưa biết âm mưu của những người này. Hắn bị hai tên lính đánh thuê hung hăng đè trên mặt đất, máu thịt lộ ra, nhìn thấy ghê người. Lại ở trước mắt Lâm Lộc, chỉ cách một vách đá. Quan chấp hành đè thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi đầy mặt dữ tợn.
"Hắn dám miệt thị đại hoàng tử điện hạ, tội không thể thứ, nhất định sẽ khiến hắn chết không toàn thây! Điện hạ ngài yên tâm, tôi đã chuẩn bị tốt từ sớm. Buổi tối ngày mai, tôi sẽ xẻo hắn từng dao một, quăng ra ngoài cho chó ăn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất