Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại
Chương 270: Ưm, vẫn là ngọt
Mười phút sau, Ninh Trí Viễn lại xuất hiện ở trước mặt Lâm Lộc lần nữa.
Ngón tay thon dài túm túm cổ áo, tay đút vào túi, nhìn cậu hơi hơi mỉm cười. Tuy rằng bên ngoài là bộ dáng rất trầm ổn bình tĩnh, nhưng ẩn ẩn để lộ ra sự hưng phấn, áp cũng áp không được.
- - Ừ, là bạn nhỏ lần đầu tiên đến công viên trò chơi không sai.
"Một thân này......Hẳn là, không khiến cho em mất mặt đi."
Ngữ khí rất vân đạm phong khinh. Nhưng thật ra ánh mắt hoàn toàn không phải như vậy -- Ba chữ 'cầu khen ngợi' cũng đã dán ở trên trán.
Trong hoảng hốt, Lâm Lộc có cảm giác mình đang nuôi một con chó lớn. Thật ra vẻ ngoài uy vũ khí phách, nhưng vừa lơ đãng, cái đuôi vô hình sau mông lại lắc lư lắc lư......
- - Ăn mặc đẹp trai một chút? Cái này đúng là rất tuấn tú không sai.
- - Chỉ là......
"Trí Viễn ca. Anh không cảm thấy một bộ này......Ừm, có hơi chút......Nghiêm túc sao?"
"Nghiêm túc? Em nói một bộ quần áo này?"
Ninh Trí Viễn cúi đầu nhìn nhìn mình -- Âu phục đơn giản, một cúc áo, giày da cũng không có hoa văn gì nổi bật. Hoàn toàn không có loại cảm giác áp bức căng chặt lúc đàm phán thương vụ mà. Thậm chí ngay cả nút tay áo hắn cũng không cài!
Là Tiểu Chu nói, hẹn hò với người yêu tuyệt đối không thể ăn mặc quá tùy tiện, điều đó biểu đạt tầm quan trọng đối với người mình thích.
"Nghiêm túc ở đâu chứ?"
"Ví dụ như......Không cần mặc tây trang thử xem?"
"Vì sao? Em cảm thấy không ổn sao?"
Ninh Trí Viễn xoa cằm, lâm vào trầm tư. Nghĩ ngợi một lát, hắn búng tay một cái.
"Tôi biết rồi, hoa văn cà vạt quá trầm, đúng là không phù hợp với bộ âu phục này. Nhưng mà loại âu phục thông thường tôi không mua nhiều lắm......Em chờ chút, tôi kêu Tiểu Chu lái xe tới, chúng ta đến trung tâm thương mại mua một bộ. Thuận tiện đổi áo sơ mi luôn, chúng ta mặc đồ đôi thì thế nào? Tiểu Lộc, năm nay có bộ sưu tập xuân hạ, lúc trước tôi thấy đã cảm thấy rất hợp với em......"
"A? Không cần đâu Trí Viễn ca!"
Lâm Lộc nhanh chóng ngăn cản.
"Bộ này là được rồi. Đừng đổi nữa, đi thôi đi thôi......"
"Thật sự không đổi? Không phải em nói quá nghiêm túc sao?"
"Không có không có, không nghiêm túc một chút nào hết. Rất tốt, thật sự."
Nhìn thấy bộ dáng Ninh Trí Viễn còn muốn truy cứu, Lâm Lộc nhanh chóng bổ sung thêm một câu.
"Rốt cuộc anh đẹp như vậy, mặc cái gì cũng đẹp. Em thích bộ dáng này của anh, cho nên không đổi được không?"
"Được."
Ninh Trí Viễn trả lời cực kỳ dứt khoát. Còn duỗi tay xoa xoa chất liệu trên người, một bộ thật cẩn thận, e sợ cho vò nát bộ dáng này khiến Lâm Lộc không thích nữa.
- - Lắc lư lắc lư. Cái đuôi vô hình lắc đến càng vui sướng.
Ra đến cửa phía, Lâm Lộc còn đeo balo, ô, khăn lông, còn có những thứ khác. Ninh Trí Viễn nghiêng đầu nhìn cậu chuẩn bị, có hơi không hiểu.
"Trời nắng, mang ô che mưa làm gì? Còn có cái này -- khăn lông?"
"Trí Viễn ca, anh từng nghe một trò chơi tên là nước xiết dũng tiến chưa?"
(Nó là cái trò mà ngồi trên xe trượt từ trên cao xuống mà nước bắn tùm lum á mọi người. Mình không biết tên chính xác)
"Hả?"
"Chưa có phải không? Vậy thì em an tâm rồi."
Lâm Lộc nghiêng đầu nhìn Ninh Trí Viễn vài lần, đặc biệt ánh mắt đảo hai vòng khi hắn tỉ mỉ chải chuốt lại đầu tóc. Cậu cười hắc hắc, tâm tình siêu tốt -- Không biết vì sao, Ninh Trí Viễn đột nhiên cảm thấy ánh mắt cậu nhìn mình như con thỏ trắng nhìn cà rốt, phía sau lưng lại hơi rét run không một lý do.
"Có ý gì?"
"Không có không có! Không có gì! Đi thôi Trí Viễn ca -- Đến muộn sẽ phải xếp hàng dài, không chờ được trò chơi thú vị nữa!"
.........
Hai mươi phút sau.
Xa xa nhìn thấy hàng người dài đợi ở công viên giải trí, Ninh Trí Viễn nhăn mày lại.
"Tại sao nhiều người như vậy, đều không cần làm việc sao? Ban ngày ban mặt chạy tới nơi này xếp hàng?"
"Hôm nay là chủ nhật."
"Cho nên?"
"Chủ nhật là ngày nghỉ mà.....Thôi không có gì."
Dù sao cũng là người cuồng công tác, một tuần bảy ngày, một ngày hai mươi tư giờ. Đừng nói cuối tuần, tan tầm là cái gì? Không tồn tại! Không biết như thế nào, Lâm Lộc đột nhiên cảm giác rất đồng tình với Tiểu Chu....Đi theo ông chủ như vậy, đúng là tiền tới tay nhiều một chút, nhưng thời gian cá nhân hẳn là không có. Cho nên đến hôm nay Tiểu Chu vẫn là cẩu độc thân, là bởi vì không rảnh yêu đương đi?
"Trí Viễn ca, chúng ta chờ một chút đi. Công viên trò chơi này là mua vé toàn bộ, mua một lần ở cửa, có thể chơi hơn ba mươi trò ở bên trong. Cho nên không thể cho nhiều người vào trong một lần, nếu không bên trong sẽ biến thành nơi nơi đều xếp hàng, vậy càng chán hơn."
"À."
Lâm Lộc nói phải đợi, vậy đành phải đợi thôi. Nhưng sự khiên nhẫn của Ninh Trí Viễn trước nay rất có hạn, chỉ vài phút sắc mặt liền rất khó coi. Nhưng mà công viên trò chơi này hắn là thật sự chưa từng tới qua, không có kinh nghiệm một chút nào -- Sớm biết như vậy ngày hôm qua trước tiên nên mua nơi này trước.
Mang theo Tiểu Lộc đi chơi tùy thích, còn xếp hàng cái gì? Thật là......
"Người này thật đẹp trai, chân lại dài......Oa thật sự đó, giống như tổng tài bá đạo trong truyền thuyết vậy!"
"Người bên cạnh kia cũng không tồi. Diện mạo này rất tinh xảo, hơn nữa là gì của người bên cạnh? Các cậu nói, bọn họ có thể......"
"Này này có phải cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi không!"
"Oa, các cậu thấy quần áo trên người bá tổng không? Thật là đồ của nhãn hiệu G sao? Dòng quần áo nam cao cấp của hãng này siêu đắt! Đây là bộ sưu tập mới năm nay.....Tớ đã từng nhìn thấy trên tạp chí, nhưng không phải bộ sưu tập này có hạn sao? Một chiếc áo sơmi cũng phải hai, ba mươi vạn, âu phục phải hơn mười vạn đi?"
Loáng thoáng, phía sau có tiếng nghị luận nhỏ nhỏ vang lên. Ninh Trí Viễn không để ý đến, hắn nhìn đồng hồ lại nhìn hàng người dài phía trước, trong lòng tính toán -- Chờ đến lượt hắn và Lâm Lộc, ít nhất cũng phải một giờ nữa. Chút thời gian này, mua công viên trò chơi là không đủ. Hoặc là, để hắn đến thị trường chứng khoán mua chút cổ phần? Lấy được một phần trăm cổ quyền, hẳn là là có thể lấy thân phận cổ đông vào thị sát tình huống hoạt động đi......
"Khẳng định là hàng nhái! Còn phải hỏi sao? Mấy cô gái các cậu, nhìn thấy hàng hiệu là đi không nổi, cho nên mới giúp đám tê tê đến chỗ này nhảy nhót đến ghê tởm. Các cậu cũng không nghĩ, người có thể mặc quần áo mấy chục vạn, còn có thể đến chỗ này xếp hàng? Người ta có thể tới công viên trò chơi sao? Ha ha, cái loại người này khẳng định là có biệt thự của mình gì đó, mở rượu vang ngâm suối nước nóng, đi ra ngoài chơi đều là hội quán cao cấp chứ?"
Cùng với tiếng so sánh khe khẽ của mấy cô gái trẻ này mới vừa rồi, giọng nam này còn cao hơn nhiều. Ngược lại giống như sợ Ninh Trí Viễn không nghe được. Ninh Trí Viễn nhíu mày, còn chưa kịp phản ứng gì, Lâm Lộc đã mở miệng trước.
"Trí Viễn ca!"
Câu ôm lấy cánh tay Ninh Trí Viễn, nhẹ giọng năn nỉ một câu.
"Đừng......"
"Hả?"
"Thật vất vả mới ra ngoài chơi, anh đừng so với bọn họ......"
Nhìn biểu cảm của Ninh Trí Viễn, cậu nhanh chóng bổ sung một câu.
"Cũng đừng kêu bọn A Hoan tới. Nháo lớn, sẽ không chơi được nữa."
"Được, không nháo nữa. Ngoan, đừng lo lắng, khẳng định sẽ để em chơi vui."
Ninh Trí Viễn cúi đầu, trán nhẹ nhàng cụng vào trán Lâm Lộc.
"Nhưng mà tôi có hơi tò mò. 'Hội quán cao cấp' cái gì -- Mấy chỗ như hội quán này, không phải có chút tiền là có thể vào được sao? Kẻ hèn mấy chục vạn phí mà thôi, cũng có thể gọi là cao cấp?"
Ninh Trí Viễn không nghĩ tới muốn đè thấp âm lượng, đương nhiên đã đám người phía sau nghe được rõ ràng -- Nhóm người này có bốn năm người, quần áo trang điểm đều rất ngăn nắp, cũng coi như là người làm công xa hoa. Người đàn ông mở miệng kia đã muốn theo đuổi một cô gái trong nhóm rất lâu. Hôm nay lì lợm la liếm mới hẹn ra ngoài, còn kéo theo một đám người -- Nếu không, người ta căn bản sẽ không tới. Dọc theo đường đi, hắn đến gần không ngừng, cô gái cũng chưa mở miệng mấy lần. Rõ ràng không muốn gặp hắn.
Hắn cũng không phải ngốc, đương nhiên mang theo một bụng tức giận. Ai ngờ đến, tới nơi rồi lại là một hàng người, phía trước lại có một người cao cao soái khí mặc một thân nam trang, đã thế còn là hàng hiệu. Mới nhìn thấy hắn, đôi mắt cô gái đã nhìn thẳng. Cố tình mấy cô gái bên cạnh còn mở miệng khen, cái gì mà một bộ quần áo mấy chục vạn -- Cho nên nói những mấy cô gái này ngu xuẩn đến không có đầu óc, chính là hám giàu! Ta khinh!
Một cỗ tà hỏa dâng lên, hắn há mồm liền bắt đầu trào phúng. Ban đầu còn có hơi chột dạ, nhưng vừa thấy Ninh Trí Viễn không để ý hắn, sức mạnh lập tức tích đủ rồi -- Chính là mắng anh đó! Dù sao bên tôi người nhiều như vậy, anh còn có thể đánh tôi sao?
Thật sự động thủ, khẳng định anh cũng là mấy tên bại hoại!
Không có sợ hãi, càng thêm kiêu ngạo. Ninh Trí Viễn không để ý tới hắn, chẳng những hắn không biết lượng sức, còn nâng cao giọng.
"Cái gì gọi là có chút tiền là có thể bước vào chứ? Là anh chưa từng nghe qua hội quán cao cấp đi! Là Kim Tiêu Túy ở khu nghiệp bên kia -- Đó chính là nơi bên cạnh chi nhánh công ty tập đoàn Ninh thị! Tập đoàn Ninh thị anh nghe qua rồi chứ? Mặt bằng xung quanh đều là tiền, tấc đất tấc vàng! Các anh cũng không đoán được người ta có thể có tiền đến mức nào!"
Không biết vì sao nói ra những lời này, người đàn ông âu phục giày da và đám bạn hắn đồng loạt quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Ánh mắt kia thật vi diệu.
Dường như nhìn một thằng ngốc.
"Mấy......Mấy cậu nhìn cái gì mà nhìn!
Kim Tiêu Túy kia mới thật sự lànơi kẻ có tiền đến, nhà anh không có tài sản mấy ngàn vạn, hội viên người ta cũng không cho anh làm! Thật sự có tiền như vậy thì tới chỗ đó đi, đến công viên trò chơi làm cái gì? Còn xếp hàng làm gì, tại sao không làm khách VIP? Lại bao một cái, toàn bộ công viên này đều là của anh!"
Sau lưng Ninh Trí Viễn dựng thẳng. Đôi mắt chợt khóe tinh quang.
"Cậu nói cái gì?"
"Sao......Như thế nào? Muốn đánh nhau à? Ngay cả tập đoàn Ninh thị và Kim Tiêu Túy anh cũng không biết, anh còn giả bộ cái gì......Ô a a a a?"
Tốt xấu cũng là thanh niên mới lớn. Thật là nằm mơ cũng không nghĩ tới, có một ngày bị người ta xách cổ áo lên như xách gà, thiếu chút nữa bóp hắn chết trên không trung.
Nhưng thật ra Ninh Trí Viễn rất bình tĩnh, ngữ điệu cũng chưa hề thay đổi.
"Ninh thị và Kim Tiêu Túy gì đó, cậu cũng đừng nhiều lời. Hẳn là tôi thuần thục hơn so với cậu.
Tôi chỉ muốn biết một cậu -- Làm VIP làm cái gì? VIP, không phải đều là câu lạc bộ trực tiếp đưa đến văn phòng sao, thế nhưng còn phải tự mình đi làm?"
Vừa nói, hắn còn dùng lực lay động vài cái. Trên mặt nam sinh nghẹn đến mức đỏ bừng, gian nan gật gật đầu.
"Rất tốt."
Ninh Trí Viễn thả hắn xuống đất lại. Móc khăn tay ra xoa xoa tay, ghét bỏ mà ném ở trên người nam sinh. Sau đó dùng mũi giày đá đá mặt nam sinh.
"Hiện tại, đưa tôi qua đó đi. Nếu là làm được nhanh nhẹn, chiếc khăn tay này cậu có thể mang đi."
"Anh có tật xấu gì vậy! Ai mẹ nó muốn cái khăn tay cũ của anh....."
"Tốt nhất cậu nên nghĩ kỹ hãy nói."
Lại là một chân đạp lên mặt nam sinh. Gặp được người như vậy, tuy là đã đáp ứng Lâm Lộc không phát hỏa, nhưng Ninh Trí Viễn sắp kiên nhẫn không nổi rồi.
"Tốt nhất cậu nên ngoan ngoãn nghe lời. Khăn tay xem như là phí chạy chân của cậu, hôm nay tôi không muốn làm hỏng không khí, thế nên đừng cho mặt mũi lại không cần. Đặc biệt là, mấy ngàn vạn cũng xem như là tài sản......"
Ninh Trí Viễn cười một tiếng ngắn ngủn.
"Khoản 'tài sản' này cũng đủ để mua mấy trăm cái khăn tay. Lau lau vài cái, tùy dùng tùy ném, ngay cả vào đến phòng giặt đồ của tôi cũng không có tư cách."
【 Mười phút sau 】
"Không có VIP? Đó chỉ là nhân dịp khai trương mà thôi? Hơn nữa đặt bao hết toàn bộ đều......"
"Xin lỗi tiên sinh, hai loại này đều không có. Hiện tại chúng tôi chỉ bán vé, hơn nữa trong khu trò chơi chỉ có thể có năm trăm người, nói cách khác phải có một người bên trong đi ra thì mới có thể bán một vé mới, hiện tại bên trong đã sắp đầy người rồi, bên ngoài còn có rất nhiều khách đang đợi. Trừ khi người phía trước đồng ý, nếu không thì không thể tiến lên trước. Càng không thể để ngày bao hết, xin ngài thứ lỗi."
Hai đùi nam sinh phát run, mồ hôi cũng rơi xuống. Không thể nào? Xui xẻo như vậy? Tên sát thần phía sau còn đang nhìn mình chằm chằm!
Ánh mắt vừa rồi của hắn quá dọa người, giống như thật sự sẽ giết người vậy! Cái này nếu là không thu phục, có thể hắn sẽ......
Trong lòng run sợ quay đầu lại, người bán vé nói gì nam sinh cũng nghe không rõ.
Ngược lại là Ninh Trí Viễn trầm tư trong một cái chớp mắt, lướt qua hắn đi về phía trước.
"Giới hạn là năm trăm người phải không? Phía trước tôi còn có bao nhiêu người?"
"Tôi xem số thứ tự của ngài......Hẳn là còn năm mươi ba người. Ngài xếp thứ thứ năm mươi tư, đại khái còn phải chờ tiếp......"
"Không cần nói nữa. Cho tôi một ngàn vé đi."
Người bán vé:?
Người bán vé: "Khả năng là tôi nói chưa rõ. Tình huống hiện tại là......"
"Tình huống hiện tại tôi nghe hiểu rồi."
Ninh Trí Viễn cúi người về phía trước, vừa lúc tiến đến trước mặt người bán vé nói vào micro. Hắn trầm giọng mở miệng.
"Xin chào các chư vị đang xếp hàng. Tôi là người xếp thứ năm mươi tư, hôm nay tôi muốn cho mọi người một bất ngờ -- Tôi tuyên bố, ở đây vé vào cửa của mọi người, tất cả tôi đều mời khách."
Ong một tiếng, hàng người xếp hàng dài tức khắc nổ tung nồi -- Toàn bộ công viên trò chơi ít nhất cũng có mấy trăm người? Một câu bao toàn bộ, khẩu khí của hắn lớn bao nhiêu chứ?
Ninh Trí Viễn giơ tay ra, ý bảo mọi người yên lặng.
"Không chỉ là mọi người. Hôm nay tất cả những người ở đây, vé vào cửa đều tính cho tôi. Hiện tại mọi người cũng có thể gọi điện cho người thân bạn bè tới đây. Đương nhiên, công viên trò chơi có giới hạn năm trăm người, có thể vào được hay không, phải xem người bên trong có ra nhanh hay không. Cái này đều không sao cả.
Điều kiện duy nhất, tôi muốn năm mươi hai người trước tôi cùng vào. Mang theo cả tôi cùng người yêu tôi. Tôi xếp trước các vị, tôi cũng không ép mọi người chấp nhận -- Vừa rồi tôi đã tính toán qua, vị trí lệch đi hai, đại khái cần chờ thêm năm phút. Không muốn chờ thêm năm phút này, có thể vào cổng bằng số thự tự ban đầu của mình, đương nhiên vé vào cửa phải tự mình mua. Có như vậy hay không, hiện tại giơ tay để tôi xem xét."
Ninh Trí Viễn đứng lên, nhìn bốn phía xung quanh. Như sở liệu của hắn, không có một người.
"Rất tốt."
Móc ra chi phiếu ra, trước tiên đặt năm mươi vạn ở chỗ bán vé. Còn phần kiểm đếm cũng không cần hắn phải nhọc lòng, để bọn hắn trực tiếp đến Ninh thị đổi lấy tiền mặt.
Vui vui vẻ vẻ, cho đến khi đến cửa lớn. Không có người khác, Lâm Lộc mới do do dự dự mở miệng.
"Trí Viễn ca, có phải quá......"
"Quá tiện nghi đúng không? Tôi cũng cảm thấy như vậy!"
Tâm tình của Ninh Trí Viễn rất tốt, ôm chầm lấy bả vai Lâm Lộc, hôn một cái trên trán cậu.
"Thì ra còn có cách tiện như vậy, lợi hơn so với mua cổ phần. Hôm nay vận khí thật không tồi, Tiểu Lộc ngoan, mau tới hôn tôi một cái!"
(Tâm sự đôi chút: Thật sự mình không thích cách tác giả xây dựng những nhân vật phụ đáng ghét trong truyện, dù biết là truyện nhưng nó đi quá xa với thực tế. Như cô quản sự ở chung cư, cứ cho là khinh thường Lâm Lộc, nhưng mà chẳng ai lại nửa năm không gặp, chẳng biết trong thời gian ấy Lâm Lộc và Ninh Trí Viễn như thế nào mà dám chửi Lâm Lộc như thế, nó cứ phi logic thế nào ấy. Cách xây dựng này khiến cho nhân vật không phải đáng ghét mà là kiểu sinh ra để chửi người không lý do, thấy là chửi, không cần nhìn sự tình thế nào, khiến nó rời rạc phi lý. Ngay cả nam sinh bên trên cũng vậy. Ai dám nhìn một người mà chửi người ta không có tiền. Mấy cái này làm mình nhớ đến mấy video tiktok với những kịch bản khó có thể diễn tả bằng lời.....Ừmmmmm)
Ngón tay thon dài túm túm cổ áo, tay đút vào túi, nhìn cậu hơi hơi mỉm cười. Tuy rằng bên ngoài là bộ dáng rất trầm ổn bình tĩnh, nhưng ẩn ẩn để lộ ra sự hưng phấn, áp cũng áp không được.
- - Ừ, là bạn nhỏ lần đầu tiên đến công viên trò chơi không sai.
"Một thân này......Hẳn là, không khiến cho em mất mặt đi."
Ngữ khí rất vân đạm phong khinh. Nhưng thật ra ánh mắt hoàn toàn không phải như vậy -- Ba chữ 'cầu khen ngợi' cũng đã dán ở trên trán.
Trong hoảng hốt, Lâm Lộc có cảm giác mình đang nuôi một con chó lớn. Thật ra vẻ ngoài uy vũ khí phách, nhưng vừa lơ đãng, cái đuôi vô hình sau mông lại lắc lư lắc lư......
- - Ăn mặc đẹp trai một chút? Cái này đúng là rất tuấn tú không sai.
- - Chỉ là......
"Trí Viễn ca. Anh không cảm thấy một bộ này......Ừm, có hơi chút......Nghiêm túc sao?"
"Nghiêm túc? Em nói một bộ quần áo này?"
Ninh Trí Viễn cúi đầu nhìn nhìn mình -- Âu phục đơn giản, một cúc áo, giày da cũng không có hoa văn gì nổi bật. Hoàn toàn không có loại cảm giác áp bức căng chặt lúc đàm phán thương vụ mà. Thậm chí ngay cả nút tay áo hắn cũng không cài!
Là Tiểu Chu nói, hẹn hò với người yêu tuyệt đối không thể ăn mặc quá tùy tiện, điều đó biểu đạt tầm quan trọng đối với người mình thích.
"Nghiêm túc ở đâu chứ?"
"Ví dụ như......Không cần mặc tây trang thử xem?"
"Vì sao? Em cảm thấy không ổn sao?"
Ninh Trí Viễn xoa cằm, lâm vào trầm tư. Nghĩ ngợi một lát, hắn búng tay một cái.
"Tôi biết rồi, hoa văn cà vạt quá trầm, đúng là không phù hợp với bộ âu phục này. Nhưng mà loại âu phục thông thường tôi không mua nhiều lắm......Em chờ chút, tôi kêu Tiểu Chu lái xe tới, chúng ta đến trung tâm thương mại mua một bộ. Thuận tiện đổi áo sơ mi luôn, chúng ta mặc đồ đôi thì thế nào? Tiểu Lộc, năm nay có bộ sưu tập xuân hạ, lúc trước tôi thấy đã cảm thấy rất hợp với em......"
"A? Không cần đâu Trí Viễn ca!"
Lâm Lộc nhanh chóng ngăn cản.
"Bộ này là được rồi. Đừng đổi nữa, đi thôi đi thôi......"
"Thật sự không đổi? Không phải em nói quá nghiêm túc sao?"
"Không có không có, không nghiêm túc một chút nào hết. Rất tốt, thật sự."
Nhìn thấy bộ dáng Ninh Trí Viễn còn muốn truy cứu, Lâm Lộc nhanh chóng bổ sung thêm một câu.
"Rốt cuộc anh đẹp như vậy, mặc cái gì cũng đẹp. Em thích bộ dáng này của anh, cho nên không đổi được không?"
"Được."
Ninh Trí Viễn trả lời cực kỳ dứt khoát. Còn duỗi tay xoa xoa chất liệu trên người, một bộ thật cẩn thận, e sợ cho vò nát bộ dáng này khiến Lâm Lộc không thích nữa.
- - Lắc lư lắc lư. Cái đuôi vô hình lắc đến càng vui sướng.
Ra đến cửa phía, Lâm Lộc còn đeo balo, ô, khăn lông, còn có những thứ khác. Ninh Trí Viễn nghiêng đầu nhìn cậu chuẩn bị, có hơi không hiểu.
"Trời nắng, mang ô che mưa làm gì? Còn có cái này -- khăn lông?"
"Trí Viễn ca, anh từng nghe một trò chơi tên là nước xiết dũng tiến chưa?"
(Nó là cái trò mà ngồi trên xe trượt từ trên cao xuống mà nước bắn tùm lum á mọi người. Mình không biết tên chính xác)
"Hả?"
"Chưa có phải không? Vậy thì em an tâm rồi."
Lâm Lộc nghiêng đầu nhìn Ninh Trí Viễn vài lần, đặc biệt ánh mắt đảo hai vòng khi hắn tỉ mỉ chải chuốt lại đầu tóc. Cậu cười hắc hắc, tâm tình siêu tốt -- Không biết vì sao, Ninh Trí Viễn đột nhiên cảm thấy ánh mắt cậu nhìn mình như con thỏ trắng nhìn cà rốt, phía sau lưng lại hơi rét run không một lý do.
"Có ý gì?"
"Không có không có! Không có gì! Đi thôi Trí Viễn ca -- Đến muộn sẽ phải xếp hàng dài, không chờ được trò chơi thú vị nữa!"
.........
Hai mươi phút sau.
Xa xa nhìn thấy hàng người dài đợi ở công viên giải trí, Ninh Trí Viễn nhăn mày lại.
"Tại sao nhiều người như vậy, đều không cần làm việc sao? Ban ngày ban mặt chạy tới nơi này xếp hàng?"
"Hôm nay là chủ nhật."
"Cho nên?"
"Chủ nhật là ngày nghỉ mà.....Thôi không có gì."
Dù sao cũng là người cuồng công tác, một tuần bảy ngày, một ngày hai mươi tư giờ. Đừng nói cuối tuần, tan tầm là cái gì? Không tồn tại! Không biết như thế nào, Lâm Lộc đột nhiên cảm giác rất đồng tình với Tiểu Chu....Đi theo ông chủ như vậy, đúng là tiền tới tay nhiều một chút, nhưng thời gian cá nhân hẳn là không có. Cho nên đến hôm nay Tiểu Chu vẫn là cẩu độc thân, là bởi vì không rảnh yêu đương đi?
"Trí Viễn ca, chúng ta chờ một chút đi. Công viên trò chơi này là mua vé toàn bộ, mua một lần ở cửa, có thể chơi hơn ba mươi trò ở bên trong. Cho nên không thể cho nhiều người vào trong một lần, nếu không bên trong sẽ biến thành nơi nơi đều xếp hàng, vậy càng chán hơn."
"À."
Lâm Lộc nói phải đợi, vậy đành phải đợi thôi. Nhưng sự khiên nhẫn của Ninh Trí Viễn trước nay rất có hạn, chỉ vài phút sắc mặt liền rất khó coi. Nhưng mà công viên trò chơi này hắn là thật sự chưa từng tới qua, không có kinh nghiệm một chút nào -- Sớm biết như vậy ngày hôm qua trước tiên nên mua nơi này trước.
Mang theo Tiểu Lộc đi chơi tùy thích, còn xếp hàng cái gì? Thật là......
"Người này thật đẹp trai, chân lại dài......Oa thật sự đó, giống như tổng tài bá đạo trong truyền thuyết vậy!"
"Người bên cạnh kia cũng không tồi. Diện mạo này rất tinh xảo, hơn nữa là gì của người bên cạnh? Các cậu nói, bọn họ có thể......"
"Này này có phải cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi không!"
"Oa, các cậu thấy quần áo trên người bá tổng không? Thật là đồ của nhãn hiệu G sao? Dòng quần áo nam cao cấp của hãng này siêu đắt! Đây là bộ sưu tập mới năm nay.....Tớ đã từng nhìn thấy trên tạp chí, nhưng không phải bộ sưu tập này có hạn sao? Một chiếc áo sơmi cũng phải hai, ba mươi vạn, âu phục phải hơn mười vạn đi?"
Loáng thoáng, phía sau có tiếng nghị luận nhỏ nhỏ vang lên. Ninh Trí Viễn không để ý đến, hắn nhìn đồng hồ lại nhìn hàng người dài phía trước, trong lòng tính toán -- Chờ đến lượt hắn và Lâm Lộc, ít nhất cũng phải một giờ nữa. Chút thời gian này, mua công viên trò chơi là không đủ. Hoặc là, để hắn đến thị trường chứng khoán mua chút cổ phần? Lấy được một phần trăm cổ quyền, hẳn là là có thể lấy thân phận cổ đông vào thị sát tình huống hoạt động đi......
"Khẳng định là hàng nhái! Còn phải hỏi sao? Mấy cô gái các cậu, nhìn thấy hàng hiệu là đi không nổi, cho nên mới giúp đám tê tê đến chỗ này nhảy nhót đến ghê tởm. Các cậu cũng không nghĩ, người có thể mặc quần áo mấy chục vạn, còn có thể đến chỗ này xếp hàng? Người ta có thể tới công viên trò chơi sao? Ha ha, cái loại người này khẳng định là có biệt thự của mình gì đó, mở rượu vang ngâm suối nước nóng, đi ra ngoài chơi đều là hội quán cao cấp chứ?"
Cùng với tiếng so sánh khe khẽ của mấy cô gái trẻ này mới vừa rồi, giọng nam này còn cao hơn nhiều. Ngược lại giống như sợ Ninh Trí Viễn không nghe được. Ninh Trí Viễn nhíu mày, còn chưa kịp phản ứng gì, Lâm Lộc đã mở miệng trước.
"Trí Viễn ca!"
Câu ôm lấy cánh tay Ninh Trí Viễn, nhẹ giọng năn nỉ một câu.
"Đừng......"
"Hả?"
"Thật vất vả mới ra ngoài chơi, anh đừng so với bọn họ......"
Nhìn biểu cảm của Ninh Trí Viễn, cậu nhanh chóng bổ sung một câu.
"Cũng đừng kêu bọn A Hoan tới. Nháo lớn, sẽ không chơi được nữa."
"Được, không nháo nữa. Ngoan, đừng lo lắng, khẳng định sẽ để em chơi vui."
Ninh Trí Viễn cúi đầu, trán nhẹ nhàng cụng vào trán Lâm Lộc.
"Nhưng mà tôi có hơi tò mò. 'Hội quán cao cấp' cái gì -- Mấy chỗ như hội quán này, không phải có chút tiền là có thể vào được sao? Kẻ hèn mấy chục vạn phí mà thôi, cũng có thể gọi là cao cấp?"
Ninh Trí Viễn không nghĩ tới muốn đè thấp âm lượng, đương nhiên đã đám người phía sau nghe được rõ ràng -- Nhóm người này có bốn năm người, quần áo trang điểm đều rất ngăn nắp, cũng coi như là người làm công xa hoa. Người đàn ông mở miệng kia đã muốn theo đuổi một cô gái trong nhóm rất lâu. Hôm nay lì lợm la liếm mới hẹn ra ngoài, còn kéo theo một đám người -- Nếu không, người ta căn bản sẽ không tới. Dọc theo đường đi, hắn đến gần không ngừng, cô gái cũng chưa mở miệng mấy lần. Rõ ràng không muốn gặp hắn.
Hắn cũng không phải ngốc, đương nhiên mang theo một bụng tức giận. Ai ngờ đến, tới nơi rồi lại là một hàng người, phía trước lại có một người cao cao soái khí mặc một thân nam trang, đã thế còn là hàng hiệu. Mới nhìn thấy hắn, đôi mắt cô gái đã nhìn thẳng. Cố tình mấy cô gái bên cạnh còn mở miệng khen, cái gì mà một bộ quần áo mấy chục vạn -- Cho nên nói những mấy cô gái này ngu xuẩn đến không có đầu óc, chính là hám giàu! Ta khinh!
Một cỗ tà hỏa dâng lên, hắn há mồm liền bắt đầu trào phúng. Ban đầu còn có hơi chột dạ, nhưng vừa thấy Ninh Trí Viễn không để ý hắn, sức mạnh lập tức tích đủ rồi -- Chính là mắng anh đó! Dù sao bên tôi người nhiều như vậy, anh còn có thể đánh tôi sao?
Thật sự động thủ, khẳng định anh cũng là mấy tên bại hoại!
Không có sợ hãi, càng thêm kiêu ngạo. Ninh Trí Viễn không để ý tới hắn, chẳng những hắn không biết lượng sức, còn nâng cao giọng.
"Cái gì gọi là có chút tiền là có thể bước vào chứ? Là anh chưa từng nghe qua hội quán cao cấp đi! Là Kim Tiêu Túy ở khu nghiệp bên kia -- Đó chính là nơi bên cạnh chi nhánh công ty tập đoàn Ninh thị! Tập đoàn Ninh thị anh nghe qua rồi chứ? Mặt bằng xung quanh đều là tiền, tấc đất tấc vàng! Các anh cũng không đoán được người ta có thể có tiền đến mức nào!"
Không biết vì sao nói ra những lời này, người đàn ông âu phục giày da và đám bạn hắn đồng loạt quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Ánh mắt kia thật vi diệu.
Dường như nhìn một thằng ngốc.
"Mấy......Mấy cậu nhìn cái gì mà nhìn!
Kim Tiêu Túy kia mới thật sự lànơi kẻ có tiền đến, nhà anh không có tài sản mấy ngàn vạn, hội viên người ta cũng không cho anh làm! Thật sự có tiền như vậy thì tới chỗ đó đi, đến công viên trò chơi làm cái gì? Còn xếp hàng làm gì, tại sao không làm khách VIP? Lại bao một cái, toàn bộ công viên này đều là của anh!"
Sau lưng Ninh Trí Viễn dựng thẳng. Đôi mắt chợt khóe tinh quang.
"Cậu nói cái gì?"
"Sao......Như thế nào? Muốn đánh nhau à? Ngay cả tập đoàn Ninh thị và Kim Tiêu Túy anh cũng không biết, anh còn giả bộ cái gì......Ô a a a a?"
Tốt xấu cũng là thanh niên mới lớn. Thật là nằm mơ cũng không nghĩ tới, có một ngày bị người ta xách cổ áo lên như xách gà, thiếu chút nữa bóp hắn chết trên không trung.
Nhưng thật ra Ninh Trí Viễn rất bình tĩnh, ngữ điệu cũng chưa hề thay đổi.
"Ninh thị và Kim Tiêu Túy gì đó, cậu cũng đừng nhiều lời. Hẳn là tôi thuần thục hơn so với cậu.
Tôi chỉ muốn biết một cậu -- Làm VIP làm cái gì? VIP, không phải đều là câu lạc bộ trực tiếp đưa đến văn phòng sao, thế nhưng còn phải tự mình đi làm?"
Vừa nói, hắn còn dùng lực lay động vài cái. Trên mặt nam sinh nghẹn đến mức đỏ bừng, gian nan gật gật đầu.
"Rất tốt."
Ninh Trí Viễn thả hắn xuống đất lại. Móc khăn tay ra xoa xoa tay, ghét bỏ mà ném ở trên người nam sinh. Sau đó dùng mũi giày đá đá mặt nam sinh.
"Hiện tại, đưa tôi qua đó đi. Nếu là làm được nhanh nhẹn, chiếc khăn tay này cậu có thể mang đi."
"Anh có tật xấu gì vậy! Ai mẹ nó muốn cái khăn tay cũ của anh....."
"Tốt nhất cậu nên nghĩ kỹ hãy nói."
Lại là một chân đạp lên mặt nam sinh. Gặp được người như vậy, tuy là đã đáp ứng Lâm Lộc không phát hỏa, nhưng Ninh Trí Viễn sắp kiên nhẫn không nổi rồi.
"Tốt nhất cậu nên ngoan ngoãn nghe lời. Khăn tay xem như là phí chạy chân của cậu, hôm nay tôi không muốn làm hỏng không khí, thế nên đừng cho mặt mũi lại không cần. Đặc biệt là, mấy ngàn vạn cũng xem như là tài sản......"
Ninh Trí Viễn cười một tiếng ngắn ngủn.
"Khoản 'tài sản' này cũng đủ để mua mấy trăm cái khăn tay. Lau lau vài cái, tùy dùng tùy ném, ngay cả vào đến phòng giặt đồ của tôi cũng không có tư cách."
【 Mười phút sau 】
"Không có VIP? Đó chỉ là nhân dịp khai trương mà thôi? Hơn nữa đặt bao hết toàn bộ đều......"
"Xin lỗi tiên sinh, hai loại này đều không có. Hiện tại chúng tôi chỉ bán vé, hơn nữa trong khu trò chơi chỉ có thể có năm trăm người, nói cách khác phải có một người bên trong đi ra thì mới có thể bán một vé mới, hiện tại bên trong đã sắp đầy người rồi, bên ngoài còn có rất nhiều khách đang đợi. Trừ khi người phía trước đồng ý, nếu không thì không thể tiến lên trước. Càng không thể để ngày bao hết, xin ngài thứ lỗi."
Hai đùi nam sinh phát run, mồ hôi cũng rơi xuống. Không thể nào? Xui xẻo như vậy? Tên sát thần phía sau còn đang nhìn mình chằm chằm!
Ánh mắt vừa rồi của hắn quá dọa người, giống như thật sự sẽ giết người vậy! Cái này nếu là không thu phục, có thể hắn sẽ......
Trong lòng run sợ quay đầu lại, người bán vé nói gì nam sinh cũng nghe không rõ.
Ngược lại là Ninh Trí Viễn trầm tư trong một cái chớp mắt, lướt qua hắn đi về phía trước.
"Giới hạn là năm trăm người phải không? Phía trước tôi còn có bao nhiêu người?"
"Tôi xem số thứ tự của ngài......Hẳn là còn năm mươi ba người. Ngài xếp thứ thứ năm mươi tư, đại khái còn phải chờ tiếp......"
"Không cần nói nữa. Cho tôi một ngàn vé đi."
Người bán vé:?
Người bán vé: "Khả năng là tôi nói chưa rõ. Tình huống hiện tại là......"
"Tình huống hiện tại tôi nghe hiểu rồi."
Ninh Trí Viễn cúi người về phía trước, vừa lúc tiến đến trước mặt người bán vé nói vào micro. Hắn trầm giọng mở miệng.
"Xin chào các chư vị đang xếp hàng. Tôi là người xếp thứ năm mươi tư, hôm nay tôi muốn cho mọi người một bất ngờ -- Tôi tuyên bố, ở đây vé vào cửa của mọi người, tất cả tôi đều mời khách."
Ong một tiếng, hàng người xếp hàng dài tức khắc nổ tung nồi -- Toàn bộ công viên trò chơi ít nhất cũng có mấy trăm người? Một câu bao toàn bộ, khẩu khí của hắn lớn bao nhiêu chứ?
Ninh Trí Viễn giơ tay ra, ý bảo mọi người yên lặng.
"Không chỉ là mọi người. Hôm nay tất cả những người ở đây, vé vào cửa đều tính cho tôi. Hiện tại mọi người cũng có thể gọi điện cho người thân bạn bè tới đây. Đương nhiên, công viên trò chơi có giới hạn năm trăm người, có thể vào được hay không, phải xem người bên trong có ra nhanh hay không. Cái này đều không sao cả.
Điều kiện duy nhất, tôi muốn năm mươi hai người trước tôi cùng vào. Mang theo cả tôi cùng người yêu tôi. Tôi xếp trước các vị, tôi cũng không ép mọi người chấp nhận -- Vừa rồi tôi đã tính toán qua, vị trí lệch đi hai, đại khái cần chờ thêm năm phút. Không muốn chờ thêm năm phút này, có thể vào cổng bằng số thự tự ban đầu của mình, đương nhiên vé vào cửa phải tự mình mua. Có như vậy hay không, hiện tại giơ tay để tôi xem xét."
Ninh Trí Viễn đứng lên, nhìn bốn phía xung quanh. Như sở liệu của hắn, không có một người.
"Rất tốt."
Móc ra chi phiếu ra, trước tiên đặt năm mươi vạn ở chỗ bán vé. Còn phần kiểm đếm cũng không cần hắn phải nhọc lòng, để bọn hắn trực tiếp đến Ninh thị đổi lấy tiền mặt.
Vui vui vẻ vẻ, cho đến khi đến cửa lớn. Không có người khác, Lâm Lộc mới do do dự dự mở miệng.
"Trí Viễn ca, có phải quá......"
"Quá tiện nghi đúng không? Tôi cũng cảm thấy như vậy!"
Tâm tình của Ninh Trí Viễn rất tốt, ôm chầm lấy bả vai Lâm Lộc, hôn một cái trên trán cậu.
"Thì ra còn có cách tiện như vậy, lợi hơn so với mua cổ phần. Hôm nay vận khí thật không tồi, Tiểu Lộc ngoan, mau tới hôn tôi một cái!"
(Tâm sự đôi chút: Thật sự mình không thích cách tác giả xây dựng những nhân vật phụ đáng ghét trong truyện, dù biết là truyện nhưng nó đi quá xa với thực tế. Như cô quản sự ở chung cư, cứ cho là khinh thường Lâm Lộc, nhưng mà chẳng ai lại nửa năm không gặp, chẳng biết trong thời gian ấy Lâm Lộc và Ninh Trí Viễn như thế nào mà dám chửi Lâm Lộc như thế, nó cứ phi logic thế nào ấy. Cách xây dựng này khiến cho nhân vật không phải đáng ghét mà là kiểu sinh ra để chửi người không lý do, thấy là chửi, không cần nhìn sự tình thế nào, khiến nó rời rạc phi lý. Ngay cả nam sinh bên trên cũng vậy. Ai dám nhìn một người mà chửi người ta không có tiền. Mấy cái này làm mình nhớ đến mấy video tiktok với những kịch bản khó có thể diễn tả bằng lời.....Ừmmmmm)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất