Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Chương 284: Dân cư mất tích đột nhiên xuất hiện

Trước Sau
Bác sĩ Fred tức giận đến thất khiếu bốc khói, không biết tại sao lại mời vào một đôi oan gia sống như vậy. Nhưng gì liên quan đến Lâm Lộc y cũng bắt đầu chán ghét -- Mắt mình như thế nào mà cảm thấy cậu ấy giống Vladimir chứ?

Cái khác không nói, chỉ riêng mắt chọn đàn ông đã kém xa Vladimir! Nhìn mình xem, nhìn lại Ninh Trí Viễn xem -- Đều là người, tại sao độ dày da mặt lại chênh lệch nhau lớn như vậy?

Bác sĩ Fred hung tợn trừng mắt Ninh Trí Viễn. Nhưng Ninh Trí Viễn lại như không nhìn thấy, biểu cảm cực kỳ đạm nhiên.

"Anh không cần lo lắng. Tôi sẽ ghi rõ ở di chúc, toàn bệnh viện cùng với cơ cấu phụ thuộc đều để lại cho anh. Chờ đến khi tôi chết là anh có thể lấy về toàn bộ tài sản thuộc về anh, bao gồm tất cả những gì tôi trang bị mới, cùng với một số tiền -- Coi như để tôi quyên tặng cho bệnh viện.

Anh xem, điều kiện của tôi hậu đãi như vậy, yêu cầu lại đơn giản. Cùng lắm là trang trí nơi này thoải mái một chút, xinh đẹp một chút, để tâm tình Tiểu Lộc tốt hơn -- Anh không có lý do cự tuyệt tôi, không phải sao?"

Bác sĩ Fred cười ha hả, lạnh lùng nói.

"Những lời ngày hôm qua tôi nói với anh, thì ra là anh không nghe vào một câu, đều là tôi cho chó ăn."

"Không phải. Tôi hiểu rõ ý tốt của nah. Nhưng rất nhiều chuyện không phải muốn là tôi có thể làm được."

Ninh Trí Viễn lại cười như cũ, biểu cảm cực kỳ bình đạm.

"Tôi cũng chỉ có thể làm cậu ấy thoải mái một chút, vui vẻ một chút. Còn cuối cùng cậu ấy lựa chọn như thế nào, làm sao tôi có tư cách đi hỏi chứ. Cho dù như thế nào, tôi bồi cậu ấy là được."

"Xem là anh gấp chờ không nổi muốn chết vì tình cho Lâm Lộc."

Bác sĩ Fred trợn mắt trắng.

Ninh Trí Viễn tiên sinh, đại khá là anh rất có tiền đi? Có phải người khác cũng không dám nói với anh nửa chữ, càng đừng hy vọng anh có thể nhân nhượng người khác một phân một hào nào? Nếu không, tại sao anh lại dám sống cực đoan như vậy mà cho đến ngày hôm nay không có người đánh chết anh chứ?"

Lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều.

Bác sĩ Fred tốn miệng lưỡi nửa ngày cũng không thể khiến mấy chiếc máy bay khốn nạn của Ninh Trí Viễn biến mất hỏi đất rừng của y. Y chỉ có thể hung hăng đóng sập cửa trước mặt Ninh Trí Viễn để biểu đạt sự bất mãn của mình.

Ninh Trí Viễn xem là ngầm đồng ý. Lại đứng trước cửa văn phòng của bác sĩ Fred gọi mấy cuộc điện thiện thoại, nói Tiểu Chu ở tổng bộ vận chuyển này vận chuyển kia cho hắn, ngay cả nhãn hiệu quần lót trước kia Lâm Lộc thường mặc ở chung cư cũng báo ra, kêu hắn đưa đến đây.

"Miễn cho vải dệt của hãng khác không đủ tinh tế, cậu ấy mặc không thoải mái."

Rầm một tiếng.

Hình như trong văn phòng có thứ gì đó ném lên cửa.

Rất nhanh, Ninh Trí Viễn dặn dò xong, lại một máy bay chạm đất.

Lần này vận chuyển không nhiều, bên trên là trái cây mới và chút điểm tâm còn có hơi nóng bay lên.

Ninh Trí Viễn cầm theo trái cây, tay xách một phần ốc biển hấp phô mai, vô cùng vui vẻ tới phòng bệnh của Lâm Lộc.

"Tiểu Lộc! Em xem tôi mang gì tới cho em..."

Đẩy cửa ra, hắn không vui.

Nếu không phải nhớ đây là món Lâm Lộc thích ăn, chỉ sợ phô mai nóng đã đập lên đầu người trong cửa.

"Trang Hiểu"

Một tiếng sư tử hống. Ninh Trí Viễn bước đến bên giường bệnh của Lâm Lộc, một chân đá vào cái ghế ngồi dưới mông Trang Hiểu. Cả người cả ghế bị dịch đi nửa mét, lóe mắt hắn chạy tới che ở trước người Lâm Lộc.

"Anh tới làm gì? Chúng tôi không chào đón anh!"

Phía sau hắn, Lâm Lộc ló cái đầu nhỏ ra.

"Trí Viễn ca, là đàn anh tới tìm em."

"Hắn tới tìm em? Làm gì, có cái gì mà tìm? Em bị bệnh cần phải tĩnh dưỡng có biết không, loại khách không mời mà tới này..."

"Khụ."

Lâm Lộc ho khan một tiếng, giọng nói của Ninh Trí Viễn héo xuống. Còn không cam lòng mà lẩm bẩm hai câu.

"Em bị bệnh không thoải mái, loại người xa lạ đã lâu không liên hệ này không cần thiết phải hao tổn tinh lực chú ý đến hắn. Tiểu Lộc, có phải em ngại đuổi hắn đi không? Tôi có thể giúp em...."



"Trí Viễn ca!"

Trộm liếc mắt nhìn Lâm Lộc một cái, Ninh Trí Viễn còn đang muốn nói gì đó, khuôn mặt nhỏ của Lâm Lộc nghiêm nghị.

"Lại nói, vì sao đàn anh vẫn luôn không liên hệ cho em? Không phải là bị anh lừa đi tham gia hộ thảo gì đó ở Tây Nam, sau đó liền nhốt anh ấy lại sao?"

"Ặc..."

Phía sau lưng Ninh Trí Viễn có hơi đổ mồ hôi.

Hình như, là có chuyện như vậy....

Lúc trước sau khi Lâm Lộc rời khỏi chung cư, hắn lo lắng Trang Hiểu sẽ lợi dụng thời cơ sấn vào, thật sự sợ hắn lấy một tỷ quỹ ủy thác kia rồi bắt Lâm Lộc chạy mất thì làm sao bây giờ? Vừa lúc nghe nói hắn muốn tham gia hội thảo nghệ thuật vũ đạo ở phía tây liền dứt khoát ra tiền cho ban tổ chức, để hắn lùi lại ngày họp, gia tăng chương trình hội nghị, giữ chân hắn càng lâu càng tốt....

- - Không đúng?

- - Giữ chân mà thôi. Hắn chưa nói nhốt hắn lại!

Lại không dám chất vấn Lâm Lộc, Ninh Trí Viễn dùng sức trừng mắt nhìn Trang HIểu, còn hừ một tiếng bất mãn.

Trang Hiểu lập tức đáp trả.

"Như thế nào, không muốn thừa nhận?"

"Ai không dám nhận? Tùy tiện kéo một cái là anh liền không ra được, đó là anh không có bản lĩnh! Còn có mặt mũi tới tìm Lâm Lộc cáo trạng? Anh cho ràng tôi thật sự muốn nhốt anh lại, anh còn có thể công khai ngồi ở chỗ này sao?"

Hai tay Ninh Trí Viễn ôm ngực, cách ở giữa hai người.

"Ai nói cho anh Tiểu Lộc ở chỗ này? Có phải là Tiểu Chu không, hay mấy thư ký ngu xuẩn ở tổng bộ? Cho tôi trở về tính sổ với bọn họ! Được, hiện tại anh cũng nhìn thấy người rồi, quan tâm vô dụng của anh chúng tôi xin nhận, thân thể của Tiểu Lộc không thoải mái cần phải nghỉ ngơi – Anh có thể đi rồi. Tôi còn có thể đại phát từ bi dùng máy bay tiến anh một đoạn đường, hiện tại vừa lúc có một máy bay sắp cất cánh, anh nhanh cút đi không lại đuổi theo không kịp......"

"Trí Viễn ca!"

Rốt cuộc Lâm Lộc không thể nhịn được nữa, từ phía sau đẩy hắn một phen.

"Đàn anh là tới tìm em thay chị Trình Tuyết, còn có việc muốn nói. Thái độ này của anh là sao chứ?"

"Trình Tuyết lại là ai?"

Sắc mặt Ninh Trí Viễn càng kém.

"Là người đã đoạt cơ hội biểu diễn ở ngày kỷ niệm thành lập trường của em?"

"Đoạt cái gì? Tại sao anh có thế nói như vậy!"

Lâm Lộc không vui.

"Đó là đàn chị cùng khoa của em. Chị ấy ở công viên trò chơi thấy em, muốn gặp em, không phải là chuyện bình thường sao? Ngày đó chị ấy muốn tìm em nói chuyện, nhưng là không tìm được, cuối cũng vẫn là trằn trọc tới nhà nghỉ, Bình tỷ nói em đã ra nước ngoài rồi. Chị ấy lại nghe được từ trong miệng phi công của anh là em tới DR.F, lúc này mới nhờ đàn anh tới đây, nhờ anh ấy tới thăm em – Người ta quan tâm em được không? Nhưng thật ra anh, anh vừa nhìn thấy đàn anh lại làm khó dễ anh ấy không ngừng, anh có ý gì?"

"Tôi có ý gì em không biết sao? Trang Hiểu có mang ý xấu đối với em...."

"Nói cái gì mà mang ý xấu khó nghe như vậy! Đó là đàn anh của em! Quan hệ giữa bọn em rất tốt, căn bản không có những chuyện như anh nói – Cho dù có, nhiều năm như vậy nên buông cũng đã sớm buông rồi!"

Khó có khi Lâm Lộc hùng hổ như vậy, đôi mắt to trừng Ninh Trí Viễn.

"Lại nói em thích ai, chỉ thích ai – Người khác không biết, chính anh còn không biết sao? Hiện tại nói cái này cho em, Trí Viễn ca anh có ý gì?"

"A....A."

Ninh Trí Viễn không lên tiếng. Hắn ho khan một tiếng, sau tai hiện lên chút đỏ hồng. Hắn lặng lẽ cõ gần Lâm Lộc một chút, thấp giọng nói.

"Đương nhiên tôi biết mà. Trong lòng Tiểu Lộc em chỉ có tôi, đúng không?"

Lâm Lộc trừng hắn một cái, không trả lời.

Chẳng qua, ửng hồng trên mặt cậu lại rõ ràng hơn Ninh Trí Viễn rất nhiều.

Trang Hiểu đối diện ôm cánh tay lạnh mắt nhìn, bất giác ghen ghét, chỉ cảm thấy ê răng.

"Anh nói này, Tiểu Lộc à."



"A, đàn anh!"

Đột nhiên ý thức được nhưng lời nói đưa đưa đẩy đẩy đó bị Trang Hiểu nghe được, mặt Lâm Lộc càng đỏ hơn. Cậu đẩy Ninh Trí Viễn ra, tốc độ nói nhanh gấp đôi so với thường ngày.

"Được rồi Trí Viễn ca, em biết rồi! Tóm lại anh nhanh đi ra đi, em và đàn anh còn có chuyện muốn nói..."

"Này!"

Nhưng mà vô dụng.

Lâm Lộc đã hạ quyết tâm, hắn không đi liền tự tay đẩy hắn ra ngoài cửa – Mới tỉnh lại không mấy được mấy ngày, Ninh Trí Viễn hận không thể bón cơm vào trong miệng cho cậu, nhúc nhích nhiều một chút cũng không được, Thế nhưng thấy cậu muốn xuống giường, sao có thể để như vậy?"

Nhanh chóng liên thanh "Được được được", ấn cậu lại trên giường.

"Hai người nói là được, tôi ra ngoài! Đừng lộn xộn nữa, em cứ ngồi ở trên giường, ngoan nha Tiểu Lộc."

Nói xong, hắn còn nhét đồ ăn còn nóng từ tay mình vào trong tay cậu.

"Vừa ăn vừa nói, ăn từ từ, đừng vội. Tôi đi ra ngoài, em cứ nói chuyện đi – Tôi cảnh cáo anh đừng nghĩ đến chuyện đóng cửa!"

Câu cuối cùng là nói với Trang Hiểu.

Trang Hiểu nhún vai, vẻ mặt "Tôi không thèm so đo với gà tiểu học".

Trí Viễn ca, tôn trọng bọn em một chút. Đừng ở cửa nghe lén."

"...."

"Trí Viễn ca?"

Lâm Lộc nhỏ giọng hô một câu, không ai để ý tới. Trang Hiểu cười cười.

"Hồi lâu không gặp, mùi dấm chua của hắn vẫn là rất nồng."

"Ha ha đúng vậy, Trí Viễn ca anh ấy....Cũng là trong lòng lo lắng cho em."

Cười cười, Lâm Lộc hỏi.

"Đúng rồi đàn anh, ốc biển hấp này ăn rất ngon. Anh có muốn thử một chút không?"'

"Không được cho hắn ăn, đó là tôi cố ý chuẩn bị cho em!"

Rống lên một tiếng, Ninh Trí Viễn từ ngoài cửa xông vào. Nhưng hắn chỉ tưởng tượng đến cảnh "Lâm Lộc giơ chiếc đũa, Trang Hiểu há miệng nhận lấy, giữa hai người chỉ cách một con ốc biển tươi ngon to mọng còn mang theo phô mai kéo sợi".

Nhưng căn bản cái gì cũng không xảy ra, hộp đồ ăn kia đặt ở một bên, còn không mở nắp ra.

Hai tay Lâm Lộc ôm ngực, hơi hơi bĩu mỗi, rất bất đắc dĩ mà nhìn hắn, Trang Hiểu ở một bên xem kịch, cười như không cười khi người gặp họa đều viết ở trên mặt.

"Không phải nói anh không được nghe lén sao?"

"...."

"Không tin tưởng em như vậy?"

"...."

"Trí Viễn ca, em có hơi đau lòng đó."

"Không có, không phải, em đừng nghĩ nhiều!"

Vừa nghe Lâm Lộc nói đau lòng, Ninh Trí Viễn sao còn thể chịu được? Hắn nhanh chóng giải thích.

"Không phải tôi không yên tâm đối với em, là tôi không yên tâm tên chết tiệt này! Tôi....Là tôi nghĩ hắn có ý với em, còn cách em gần như vậy, tôi cảm thấy ghê tởm! Nhưng nếu em thật sự không muốn tôi ở đây, tôi liền đi. Hai người nói đi, chỉ là em ngàn vạn lần đứng làm mình mệt là được rồi."

Nói xong, hắn ủ rũ cụp đuôi đi ra ngoài. Khi đi ra cửa còn quay đầu lại nói thêm một câu.

"Nhưng mà không được cho hắn ăn ốc biển, đó là tâm ý của ông đây!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau