Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại
Chương 289: Tiểu tình ca chán ngấy
"Thì ra là bởi vì nói mớ?"
Lâm Lộc không biết nói gì.
Nói mớ mà thôi! Khó khăn lắm có thể đến Thánh Y Ti, đó chính là thánh địa trong lòng cậu, ai có thể không kích động? Nói mớ mấy câu, anh phải đến mức này sao?
A, không đúng.
"Trí Viễn ca, không phải buổi tối anh ngủ ở cách vách sao? Tại sao em nói mới cái gì anh cũng biết?"
"Ặc......Cái kia......Tôi......"
Ninh Trí Viễn đột nhiên nói lắp.
"Không phải nửa đêm anh lại chạy tới phòng em chứ?"
"Ô......"
"Không đúng, hiện tại phòng bệnh này của em ngay cả giường cho người chăm sóc bệnh nhân cũng không có, anh đã ngủ ở chỗ nào vây? Sofa? Ghế dựa? Cũng không thể ngồi xổm ở đầu giường nhìn lén em ngủ chứ."
Thuận miệng trêu đùa vài câu, Lâm Lộc cũng cảm thấy không có khả năng, ha ha ha cười vài tiếng.
Nhưng mà Ninh Trí Viễn không cười.
Chẳng những không cười, mặt còn xanh mét. Một bộ dáng không có chỗ dung thân, muốn từ trên xe ngựa nhảy xuống biểu tình. Lâm Lộc: Ha ha ha a ha ha ha......Hả?
Lâm Lộc cũng không cười.
Cậu trừng lớn đôi mắt, khó có thể tin mà nhìn Ninh Trí Viễn.
"Không......Không thể nào Trí Viễn ca? Anh thật sự......"
"Còn không phải tôi không an tâm em sao!"
Sắc mặt Ninh Trí Viễn chuyển từ xanh mét thành trướng hồng, rất nhanh cả tai cũng theo đó mà đỏ lên.
Nửa đêm không ngủ, trộm đi xem vợ, còn ngồi xổm ở mép giường của vợ, không bỏ đi được rình mò giống như tên biến thái —— Chuyện mất mặt như vậy sao có thể bị vợ phát hiện!
Rõ ràng rất cẩn thận, kết quả không bị bắt giữa đường, ngược lại bị mình lỡ miệng tiết lộ ra ngoài?
Lúc này, đừng nói đến cái gì tổng tài mặt lạnh như băng, ngay cả tôn nghiêm của đàn ông hắn cũng không giữ nổi!
Nhưng mà vốn dĩ Tiểu Lộc rất sùng bái mình, hiện tại thì sao? Cậu thấy mình như thế nào?
Không được, không thể suy nghĩ! Càng nghĩ càng cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc, còn không bằng tìm một cục đá đâm vào, xong hết mọi chuyện!
"Không an tâm em? Vì sao?"
Lâm Lộc thật giống như hoàn toàn không cảm giác được hắn không có chỗ dung thân. Cậu thò người qua, nghiêng đầu, tò mò mà mở to hai mắt. Ninh Trí Viễn không đáp lời, cậu còn dùng khuỷu tay đẩy hắn vài cái.
"Tại sao chứ? Em ngủ ngon, anh làm gì nếu không an tâm về em, còn chạy tới nhìn lén?"
"Tôi nhớ em được chưa! Không biết em có ngủ được không, có gặp ác mộng hay không, có phải đau đến khóc trong mơ hay không —— Tên bác sĩ Fred đáng ghét kia một hai phải kêu tôi ở cách vách, nói tôi ở trong phòng sẽ quấy rầy em ngủ. Quả thật buồn cười, tôi quấy rầy em như thế nào?"
"Anh tới hôn em......"
"Hôn vài cái lại làm sao vậy, làm phiền em ngủ? Tôi là hôn em cũng không phải hôn Fred bác sĩ hắn, liên quan gì đến hơn, đơn giảm chính là ghen ghét!"
Ninh Trí Viễn càng tức giận.
"Lại nói nữa, tôi không ở bên cạnh em, em khó chịu tôi không biết thì phải làm sao bây giờ?"
"Nếu em khó chịu đương nhiên em sẽ nói mà......"
"Tôi và em chỉ cách nhau một bức tường, em nằm ngủ khóc trong mơ tôi cũng không nghe được! Em không cho tôi thường thường qua nhìn một cái, làm sao tôi có thể an tâm!"
Hùng hổ, đúng lý hợp tình. Lâm Lộc "a" một tiếng, lấy lòng nho nhỏ mà ôm lấy cánh tay Ninh Trí Viễn.
"Em biết rồi."
"Em biết cái gì mà em biết? Có phải trong lòng em đang chê cười tôi không!"
"Không có mà."
"Còn nói không có!"
Giọng nói Ninh Trí Viễn bi phẫn.
"Em nhìn mặt em xem, hiện tại em đang cười!"
"Em đây là vui vẻ mà! Anh không thích nhìn em cười, chẳng lẽ thích nhìn em khóc sao? Vừa rồi còn nói sợ em khóc trong mơ anh không nghe được, em còn tưởng rằng anh rất đau lòng cho em đó."
"Đương nhiên là tôi đau lòng em......"
"Em biết mà."
Lâm Lộc thấp giọng mở miệng, mặt dán ở trên cánh tay Ninh Trí Viễn.
"Thật sự, lòng em đều biết. Nửa đêm lo lắng cho em nên anh mới đến xem em. Mấy ngày nay, có phải anh cũng ngủ không ngon không?"
Lâm Lộc ôm cánh tay Ninh Trí Viễn, nhẹ nhàng quơ quơ.
"Em thật sự không phải chê cười anh. Trong lòng em chính là rất vui. Trí Viễn ca, mau tới ôm một cái."
"Hừ!"
Ninh Trí Viễn quay mặt đi, ngón tay điểm điểm ở trên mặt, ngước mặt lên. Lâm Lộc liền nhướn người qua, rất phối hợp mà hôn ở trên mặt hắn ba cái.
Bờ môi của cậu rất mềm, bộ dáng ngoan ngoãn chọc đến đầu quả tim Ninh Trí Viễn tim run lên. Hắn nhịn không được thấp giọng nói.
"Lại hôn một cái nữa."
"Được."
Đôi môi mềm mại lại dán sát, cọ ở trên mặt Ninh Trí Viễn. Đột nhiên, dường như hạ quyết tâm, Lâm Lộc dùng sức hôn một cái ở trên môi Ninh Trí Viễn, còn mang theo tiếng động.
"Đừng ghen tị. Em thích anh."
Trong lòng Ninh Trí Viễn đột nhiên nở rộ pháo hoa đầy trời. Hắn vươn cánh tay, một tay kéo Lâm Lộc vào trong ngực. Cằm đè ở trên đỉnh đầu Lâm Lộc, nhịn không được ở tàn nhẫn cọ vài cái trên sợi tóc mềm mại của cậu.
"Được, không ăn giấm. Thánh Y Ti cũng không phải là người, có thể hôn được Tiểu Lộc của tôi sao? Còn không phải là của mình tôi! Tới, chúng ta tiếp tục! Còn có chỗ nào muốn xem? Tôi kêu người đi xe ngựa chạy tới đó!"
Một lần tiếp tục này, đi nửa ngày cũng có thừa.
Mãi cho đến mặt trời chiều ngả về tây, cả tòa thành Thánh Y Ti đều bị bao phủ ở trong ánh nắng chiều ửng đỏ. Trên đường phố vẫn là rất náo nhiệt, Lâm Lộc hứng thú bừng bừng, nhưng trên mệt mỏi trên mặt cậu cũng đã không che giấu được.
"Đi thôi, không đi dạo."
Ninh Trí Viễn ôm cậu, duỗi tay xoa bóp vòng eo cùng bả vai cho cậu.
"Em mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi."
"Nhưng trời còn sáng mà, anh nhìn trên đường có nhiều người như vậy, sao lại trở sớm như vậy?"
"Nghe lời, trở về nghỉ ngơi một chút. Sau đó chúng ta hãy chơi tiếp."
"A......Vậy được rồi."
Lâm Lộc lưu luyến, quay đầu lại nhìn vài lần. Nhưng mà cậu vẫn rất nghe lời, ngoan ngoãn đi theo Ninh Trí Viễn vào khách sạn.
"Vậy......Đợi lát nữa còn phải đi ra ngoài chơi nữa đó. Anh đáp ứng em."
Cũng tới phòng rồi, Lâm Lộc còn không quên cái này. Ngẩng đầu mắt trông mong nhìn Ninh Trí Viễn, biểu cảm kia tựa như một bạn nhỏ muốn ăn kẹo, ngoan ngoãn đáng yêu.
Ninh Trí Viễn không giữ được, trước tiên nhào lên gặm mấy miếng. Lâm Lộc kinh ngạc mà "ai da" một tiếng, sau đó đã bị chôn ở bên trong lớp chăn lông mềm mại.
"Không cho dùng ánh mắt này nhìn tôi."
Giọng nói Ninh Trí Viễn rầu rĩ, giống như mặt cũng chôn ở trong chăn. Hắn cách lớp chăn đè ở trên người Lâm Lộc, thở dài thật sâu.
"Tiểu Lộc em nhìn tôi như vậy, tôi liền muốn ôm em dùng sức bắt nạt, cái gì cũng không muốn làm. Thật là......Đều là chồng già vợ già, tại sao em vẫn quyến rũ người khác như vậy chứ?"
"Là anh quá cầm thú......"
"Nói chút đạo lý được không? Rõ ràng là em quá làm người ta yêu thích!"
[Thiếu niên tương có chuyện nói: Mẹ nó đừng nói nhảm nữa Ninh tổng, đây rõ ràng là mỗi ngày ngươi ôm Nai con lại thấy ăn không được, tự sinh sôi đến nghẹn đi? ]
Vì thế, cách chăn hồ nháo một trận, Ninh Trí Viễn xem như lưu luyến mà buông lỏng tay.
"Không náo loạn. Em nằm một hồi đi, tôi đi tắm rửa trước. Đợi lát nữa thay quần áo, lại đi ra ngoài tiếp tục chơi, được không?"
Lâm Lộc ngoan ngoãn gật đầu.
Ninh Trí Viễn cởi áo khoác ra giúp cậu, lại đến giày. Nhét cậu vào trong chăn, lại hôn một cái, lúc này mới đi vào phòng tắm. Tắm một cái, hắn tẩy rửa tỉ mỉ từ đầu tới đuôi, sau đó còn hít đất trăm cái ở trong phòng tắm. Làm xong, lại ra mồ hôi, liền trở về xối nước qua loa, sau đó mặc quần áo nhìn thời gian, đã tốn hơn nửa giờ.
"Mới qua chút thời gian như vậy......"
Rón ra rón rén đến cửa phòng tắm, đẩy cửa nhìn nhìn phòng ngủ.
Lâm Lộc chôn sâu ở trong chăn, hô hấp đều đều, đã ngủ rồi.
Ninh Trí Viễn cười.
Không uổng công hắn cọ xát lâu như vậy.
Không đành lòng ép Tiểu Lộc về nghỉ ngơi, nhưng cũng không yên tâm để cậu chịu mệt. Rốt cuộc, thân mình cậu còn yếu, cho dù có xe ngựa không cần phải đi bộ, chung quy vẫn không chịu được mệt nhọc.
Một cái khăn tắm vây quanh bên hông, Ninh Trí Viễn nhón chân đi đến mép giường, theo thói quen ngồi xổm xuống dưới. Cằm đáp ở mép giường, im lặng mà nhìn Tiểu Lộc.
Cậu ngủ rồi, bộ dáng tựa như một thiên sứ.
"Mấy ngày gần đây thoạt nhìn em rất vui vẻ. Tôi thật sự không nghĩ tới, em còn muốn tới Thánh Y Ti"
"Thật xin lỗi."
"Khi đó, tôi nên để em tới thi đấu."
Mắt Ninh Trí Viễn thong thả chớp động, vành mắt đột nhiên đỏ lên.
Không nói dối, hắn thật sự rất hối hận.
Sau khi Lâm Lộc bị bệnh, hắn vẫn luôn suy nghĩ lăn lộn qua lại —— Nếu lúc trước Lâm Lộc tới Thánh Y Ti, lấy được vinh dự vốn nên thuộc về cậu, tất cả có thể khác bây giờ hay không?
Cậu còn chấp niệm như vậy sao? Tình nguyện từ bỏ mạng mình cũng không thể không có vũ đạo?
Cậu nói, vũ đạo là ước mơ của cậu......
Ước mơ, một từ thật tốt đẹp, vốn nên dâng trào hướng về phía trước như cây cối, mang theo hy vọng cùng ánh sáng, chống đỡ cậu thẳng tiến không lùi. Xảy ra nhiều chuyện đáng sợ, cũng có thể kiên trì lạc quan mà sống.
Đúng vậy, vốn dĩ cậu chính là kiên cường như vậy. Trước kia gặp được hắn, thân ở xóm nghèo, bị mẹ lợi dụng, bị cha dượng anh kế khinh nhục. Nhưng cậu chưa từng từ bỏ, cậu còn cười đến xán lạn như vậy.....Nếu không sao hắn có thể vừa gặp cậu đã thương?
Nhưng tới cuối cùng, cuộc sống và tình yêu của cậu lại bị chính hắn tự tay bóp chết.
Ước mơ huyết nhục mơ hồ, vặn vẹo tiếc nuối khó có thể bù đắp.
Không thấy hy vọng, chỉ còn lại bụi gai bén nhọn đâm thủng trái tim hai người.
Chui thật sâu vào máu thịt, không dám chạm vào một chút, càng đừng nói muốn rút ra.
Ở trước mặt Lâm Lộc, Ninh Trí Viễn vẫn luôn miễn cưỡng cười vui. Nỗ lực làm một kẻ không tim không phổi, giống như thật sự bị câu "Chỉ là chân của cậu ấy có bệnh, đang chờ phẫu thuật. Sau khi phẫu thuật xong thì không có việc gì" của bác sĩ Fred lừa được.
Không ai biết, hắn ôm bảo bối của chính mình, lại ngày ngày sợ hãi mất đi. Thân thể còn ở nhân gian, trong lòng lại không có lúc nào là không dày vò, tựa như thân ở địa ngục vô biên.
"Bác sĩ mắng tôi là một người nhu nhược. Nói tôi không dám trở thành dũng khí để em sống sót. Nhưng hắn không biết, vốn dĩ là em không cần bất kỳ kẻ nào làm em có hy vọng sống sót......
Hy vọng của em là bị tôi ấn diệt từng chút một.
Tôi có thể vô sỉ, lại không thể quên đi. Bác sĩ hắn căn bản không rõ, tôi không có tư cách......"
Ninh Trí Viễn dùng sức che mặt lại. Hắn há miệng thở hổn hển, không ngăn được chua xót và lệ ý.
Hắn biết mình không đáng được tha thứ.
Nhưng hắn cũng vẫn luôn chờ đợi kỳ tích xuất hiện. Chờ đợi có một ngày, Lâm Lộc đột nhiên đi ra khỏi bóng tối, biểu hiện ra một tia yêu thương và khát vọng đối với sinh mệnh.
Không cần phải chơi đến cuồng hoan ở công viên trò chơi tựa như không có ngài mai nữa.
Tuyệt vọng này, muốn xé nát trái tim hắn.
Cho dù là một chút cũng được, đối với tương lai, đối với cuộc sống, đối bất kỳ việc nhỏ bé không đáng kể gì cũng đều có thể......
Nhưng mà cái hắn chờ đợi chưa từng có một chút dấu hiệu trở thành sự thật. Ninh Trí Viễn thấy Lâm Lộc im lặng đi từng ngày, tuy rằng mỉm cười thân mật cùng hắn, điềm xấu lại mãi mãi treo cao ở đỉnh đầu, phóng ra một cái bóng càng ngày càng đặc.
Thẳng cho đến một ngày kia.
Ninh Trí Viễn nhớ rất rõ ràng.
Sau ngày Trang Hiểu đến, cả ngày Lâm Lộc đều rất im lặng. Nhưng cậu muốn ăn rất nhiều, buổi tối cũng ngủ rất sớm.
Bác sĩ nói đây là dấu hiệu tốt —— Vốn dĩ tâm sự của Lâm Lộc quá nặng, nên thả lỏng nhiều một chút.
"Nhìn dáng vẻ, cậu ấy nghĩ có một số việc nên buông xuống. Có thể ngày mai sẽ nói cho anh không, kỳ thật cậu ấy không muốn trị bệnh, tính toán chờ chết cho nên anh có thể lăn?"
Bác sĩ Fred bắt chéo chân, hút xì gà trào phúng. Mắt thấy sắc mặt Ninh Trí Viễn xanh mét, y nhàn nhã mà phun ra một vòng khói, chậm rì rì nói tiếp.
"Cũng nói không chừng, Lâm Lộc hồi tâm chuyển ý. Cảm thấy anh có tiền lại là bạn trai nhị thập tứ hiếu, quyết định cho anh một cơ hội. Tất cả đều có khả năng, tốt xấu không nhất định. Chính anh để ý một chút, chuẩn bị tâm lý thật tốt đi."
Lúc Ninh Trí Viễn rời khỏi phòng bệnh, chân đã mềm nhũn.
Bởi vì hắn biết bác sĩ Fred nói không sai.
Lâm Lộc vẫn luôn tâm sự nặng nề. Hắn cũng nhìn ra được.
Cho nên......
Hắn đẩy cửa phòng bệnh ra. Lâm Lộc quay đầu im lặng nhìn hắn.
Ninh Trí Viễn ngừng thở theo bản năng.
"Trí Viễn ca."
Cậu đã mở miệng.
"Em muốn đi thành Thánh Y Ti. Anh có đồng ý đi cùng em không?"
Khẩu khí nghẹn trong lòng kia chậm rãi phun ra ngoài. Mắt Ninh Trí Viễn ướt ướt, giọng nói lại như thường.
"Được. Tôi đi cùng em."
—— Em ấy muốn mình bồi em ấy đến Thánh Y Ti. Đó là cây châm giữa chúng ra, nhiều ngày như bị đều bị tránh đi một cách ăn ý, nhắc tới cũng là cấm kỵ —— Nhưng hiện giờ, em ấy muốn đi cùng mình.
Cho nên, đây là tin tức tốt, đúng không? Cậu không có muốn kết thúc sinh mệnh xong hết mọi chuyện, cậu là tính cùng hắn sống sót......Đúng không? Khi đó Ninh Trí Viễn nghĩ như vậy.
Hy vọng mỏng manh sắp tắt lại nhen nhóm lên ở trong lòng hắn lần nữa.
Lâm Lộc không biết nói gì.
Nói mớ mà thôi! Khó khăn lắm có thể đến Thánh Y Ti, đó chính là thánh địa trong lòng cậu, ai có thể không kích động? Nói mớ mấy câu, anh phải đến mức này sao?
A, không đúng.
"Trí Viễn ca, không phải buổi tối anh ngủ ở cách vách sao? Tại sao em nói mới cái gì anh cũng biết?"
"Ặc......Cái kia......Tôi......"
Ninh Trí Viễn đột nhiên nói lắp.
"Không phải nửa đêm anh lại chạy tới phòng em chứ?"
"Ô......"
"Không đúng, hiện tại phòng bệnh này của em ngay cả giường cho người chăm sóc bệnh nhân cũng không có, anh đã ngủ ở chỗ nào vây? Sofa? Ghế dựa? Cũng không thể ngồi xổm ở đầu giường nhìn lén em ngủ chứ."
Thuận miệng trêu đùa vài câu, Lâm Lộc cũng cảm thấy không có khả năng, ha ha ha cười vài tiếng.
Nhưng mà Ninh Trí Viễn không cười.
Chẳng những không cười, mặt còn xanh mét. Một bộ dáng không có chỗ dung thân, muốn từ trên xe ngựa nhảy xuống biểu tình. Lâm Lộc: Ha ha ha a ha ha ha......Hả?
Lâm Lộc cũng không cười.
Cậu trừng lớn đôi mắt, khó có thể tin mà nhìn Ninh Trí Viễn.
"Không......Không thể nào Trí Viễn ca? Anh thật sự......"
"Còn không phải tôi không an tâm em sao!"
Sắc mặt Ninh Trí Viễn chuyển từ xanh mét thành trướng hồng, rất nhanh cả tai cũng theo đó mà đỏ lên.
Nửa đêm không ngủ, trộm đi xem vợ, còn ngồi xổm ở mép giường của vợ, không bỏ đi được rình mò giống như tên biến thái —— Chuyện mất mặt như vậy sao có thể bị vợ phát hiện!
Rõ ràng rất cẩn thận, kết quả không bị bắt giữa đường, ngược lại bị mình lỡ miệng tiết lộ ra ngoài?
Lúc này, đừng nói đến cái gì tổng tài mặt lạnh như băng, ngay cả tôn nghiêm của đàn ông hắn cũng không giữ nổi!
Nhưng mà vốn dĩ Tiểu Lộc rất sùng bái mình, hiện tại thì sao? Cậu thấy mình như thế nào?
Không được, không thể suy nghĩ! Càng nghĩ càng cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc, còn không bằng tìm một cục đá đâm vào, xong hết mọi chuyện!
"Không an tâm em? Vì sao?"
Lâm Lộc thật giống như hoàn toàn không cảm giác được hắn không có chỗ dung thân. Cậu thò người qua, nghiêng đầu, tò mò mà mở to hai mắt. Ninh Trí Viễn không đáp lời, cậu còn dùng khuỷu tay đẩy hắn vài cái.
"Tại sao chứ? Em ngủ ngon, anh làm gì nếu không an tâm về em, còn chạy tới nhìn lén?"
"Tôi nhớ em được chưa! Không biết em có ngủ được không, có gặp ác mộng hay không, có phải đau đến khóc trong mơ hay không —— Tên bác sĩ Fred đáng ghét kia một hai phải kêu tôi ở cách vách, nói tôi ở trong phòng sẽ quấy rầy em ngủ. Quả thật buồn cười, tôi quấy rầy em như thế nào?"
"Anh tới hôn em......"
"Hôn vài cái lại làm sao vậy, làm phiền em ngủ? Tôi là hôn em cũng không phải hôn Fred bác sĩ hắn, liên quan gì đến hơn, đơn giảm chính là ghen ghét!"
Ninh Trí Viễn càng tức giận.
"Lại nói nữa, tôi không ở bên cạnh em, em khó chịu tôi không biết thì phải làm sao bây giờ?"
"Nếu em khó chịu đương nhiên em sẽ nói mà......"
"Tôi và em chỉ cách nhau một bức tường, em nằm ngủ khóc trong mơ tôi cũng không nghe được! Em không cho tôi thường thường qua nhìn một cái, làm sao tôi có thể an tâm!"
Hùng hổ, đúng lý hợp tình. Lâm Lộc "a" một tiếng, lấy lòng nho nhỏ mà ôm lấy cánh tay Ninh Trí Viễn.
"Em biết rồi."
"Em biết cái gì mà em biết? Có phải trong lòng em đang chê cười tôi không!"
"Không có mà."
"Còn nói không có!"
Giọng nói Ninh Trí Viễn bi phẫn.
"Em nhìn mặt em xem, hiện tại em đang cười!"
"Em đây là vui vẻ mà! Anh không thích nhìn em cười, chẳng lẽ thích nhìn em khóc sao? Vừa rồi còn nói sợ em khóc trong mơ anh không nghe được, em còn tưởng rằng anh rất đau lòng cho em đó."
"Đương nhiên là tôi đau lòng em......"
"Em biết mà."
Lâm Lộc thấp giọng mở miệng, mặt dán ở trên cánh tay Ninh Trí Viễn.
"Thật sự, lòng em đều biết. Nửa đêm lo lắng cho em nên anh mới đến xem em. Mấy ngày nay, có phải anh cũng ngủ không ngon không?"
Lâm Lộc ôm cánh tay Ninh Trí Viễn, nhẹ nhàng quơ quơ.
"Em thật sự không phải chê cười anh. Trong lòng em chính là rất vui. Trí Viễn ca, mau tới ôm một cái."
"Hừ!"
Ninh Trí Viễn quay mặt đi, ngón tay điểm điểm ở trên mặt, ngước mặt lên. Lâm Lộc liền nhướn người qua, rất phối hợp mà hôn ở trên mặt hắn ba cái.
Bờ môi của cậu rất mềm, bộ dáng ngoan ngoãn chọc đến đầu quả tim Ninh Trí Viễn tim run lên. Hắn nhịn không được thấp giọng nói.
"Lại hôn một cái nữa."
"Được."
Đôi môi mềm mại lại dán sát, cọ ở trên mặt Ninh Trí Viễn. Đột nhiên, dường như hạ quyết tâm, Lâm Lộc dùng sức hôn một cái ở trên môi Ninh Trí Viễn, còn mang theo tiếng động.
"Đừng ghen tị. Em thích anh."
Trong lòng Ninh Trí Viễn đột nhiên nở rộ pháo hoa đầy trời. Hắn vươn cánh tay, một tay kéo Lâm Lộc vào trong ngực. Cằm đè ở trên đỉnh đầu Lâm Lộc, nhịn không được ở tàn nhẫn cọ vài cái trên sợi tóc mềm mại của cậu.
"Được, không ăn giấm. Thánh Y Ti cũng không phải là người, có thể hôn được Tiểu Lộc của tôi sao? Còn không phải là của mình tôi! Tới, chúng ta tiếp tục! Còn có chỗ nào muốn xem? Tôi kêu người đi xe ngựa chạy tới đó!"
Một lần tiếp tục này, đi nửa ngày cũng có thừa.
Mãi cho đến mặt trời chiều ngả về tây, cả tòa thành Thánh Y Ti đều bị bao phủ ở trong ánh nắng chiều ửng đỏ. Trên đường phố vẫn là rất náo nhiệt, Lâm Lộc hứng thú bừng bừng, nhưng trên mệt mỏi trên mặt cậu cũng đã không che giấu được.
"Đi thôi, không đi dạo."
Ninh Trí Viễn ôm cậu, duỗi tay xoa bóp vòng eo cùng bả vai cho cậu.
"Em mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi."
"Nhưng trời còn sáng mà, anh nhìn trên đường có nhiều người như vậy, sao lại trở sớm như vậy?"
"Nghe lời, trở về nghỉ ngơi một chút. Sau đó chúng ta hãy chơi tiếp."
"A......Vậy được rồi."
Lâm Lộc lưu luyến, quay đầu lại nhìn vài lần. Nhưng mà cậu vẫn rất nghe lời, ngoan ngoãn đi theo Ninh Trí Viễn vào khách sạn.
"Vậy......Đợi lát nữa còn phải đi ra ngoài chơi nữa đó. Anh đáp ứng em."
Cũng tới phòng rồi, Lâm Lộc còn không quên cái này. Ngẩng đầu mắt trông mong nhìn Ninh Trí Viễn, biểu cảm kia tựa như một bạn nhỏ muốn ăn kẹo, ngoan ngoãn đáng yêu.
Ninh Trí Viễn không giữ được, trước tiên nhào lên gặm mấy miếng. Lâm Lộc kinh ngạc mà "ai da" một tiếng, sau đó đã bị chôn ở bên trong lớp chăn lông mềm mại.
"Không cho dùng ánh mắt này nhìn tôi."
Giọng nói Ninh Trí Viễn rầu rĩ, giống như mặt cũng chôn ở trong chăn. Hắn cách lớp chăn đè ở trên người Lâm Lộc, thở dài thật sâu.
"Tiểu Lộc em nhìn tôi như vậy, tôi liền muốn ôm em dùng sức bắt nạt, cái gì cũng không muốn làm. Thật là......Đều là chồng già vợ già, tại sao em vẫn quyến rũ người khác như vậy chứ?"
"Là anh quá cầm thú......"
"Nói chút đạo lý được không? Rõ ràng là em quá làm người ta yêu thích!"
[Thiếu niên tương có chuyện nói: Mẹ nó đừng nói nhảm nữa Ninh tổng, đây rõ ràng là mỗi ngày ngươi ôm Nai con lại thấy ăn không được, tự sinh sôi đến nghẹn đi? ]
Vì thế, cách chăn hồ nháo một trận, Ninh Trí Viễn xem như lưu luyến mà buông lỏng tay.
"Không náo loạn. Em nằm một hồi đi, tôi đi tắm rửa trước. Đợi lát nữa thay quần áo, lại đi ra ngoài tiếp tục chơi, được không?"
Lâm Lộc ngoan ngoãn gật đầu.
Ninh Trí Viễn cởi áo khoác ra giúp cậu, lại đến giày. Nhét cậu vào trong chăn, lại hôn một cái, lúc này mới đi vào phòng tắm. Tắm một cái, hắn tẩy rửa tỉ mỉ từ đầu tới đuôi, sau đó còn hít đất trăm cái ở trong phòng tắm. Làm xong, lại ra mồ hôi, liền trở về xối nước qua loa, sau đó mặc quần áo nhìn thời gian, đã tốn hơn nửa giờ.
"Mới qua chút thời gian như vậy......"
Rón ra rón rén đến cửa phòng tắm, đẩy cửa nhìn nhìn phòng ngủ.
Lâm Lộc chôn sâu ở trong chăn, hô hấp đều đều, đã ngủ rồi.
Ninh Trí Viễn cười.
Không uổng công hắn cọ xát lâu như vậy.
Không đành lòng ép Tiểu Lộc về nghỉ ngơi, nhưng cũng không yên tâm để cậu chịu mệt. Rốt cuộc, thân mình cậu còn yếu, cho dù có xe ngựa không cần phải đi bộ, chung quy vẫn không chịu được mệt nhọc.
Một cái khăn tắm vây quanh bên hông, Ninh Trí Viễn nhón chân đi đến mép giường, theo thói quen ngồi xổm xuống dưới. Cằm đáp ở mép giường, im lặng mà nhìn Tiểu Lộc.
Cậu ngủ rồi, bộ dáng tựa như một thiên sứ.
"Mấy ngày gần đây thoạt nhìn em rất vui vẻ. Tôi thật sự không nghĩ tới, em còn muốn tới Thánh Y Ti"
"Thật xin lỗi."
"Khi đó, tôi nên để em tới thi đấu."
Mắt Ninh Trí Viễn thong thả chớp động, vành mắt đột nhiên đỏ lên.
Không nói dối, hắn thật sự rất hối hận.
Sau khi Lâm Lộc bị bệnh, hắn vẫn luôn suy nghĩ lăn lộn qua lại —— Nếu lúc trước Lâm Lộc tới Thánh Y Ti, lấy được vinh dự vốn nên thuộc về cậu, tất cả có thể khác bây giờ hay không?
Cậu còn chấp niệm như vậy sao? Tình nguyện từ bỏ mạng mình cũng không thể không có vũ đạo?
Cậu nói, vũ đạo là ước mơ của cậu......
Ước mơ, một từ thật tốt đẹp, vốn nên dâng trào hướng về phía trước như cây cối, mang theo hy vọng cùng ánh sáng, chống đỡ cậu thẳng tiến không lùi. Xảy ra nhiều chuyện đáng sợ, cũng có thể kiên trì lạc quan mà sống.
Đúng vậy, vốn dĩ cậu chính là kiên cường như vậy. Trước kia gặp được hắn, thân ở xóm nghèo, bị mẹ lợi dụng, bị cha dượng anh kế khinh nhục. Nhưng cậu chưa từng từ bỏ, cậu còn cười đến xán lạn như vậy.....Nếu không sao hắn có thể vừa gặp cậu đã thương?
Nhưng tới cuối cùng, cuộc sống và tình yêu của cậu lại bị chính hắn tự tay bóp chết.
Ước mơ huyết nhục mơ hồ, vặn vẹo tiếc nuối khó có thể bù đắp.
Không thấy hy vọng, chỉ còn lại bụi gai bén nhọn đâm thủng trái tim hai người.
Chui thật sâu vào máu thịt, không dám chạm vào một chút, càng đừng nói muốn rút ra.
Ở trước mặt Lâm Lộc, Ninh Trí Viễn vẫn luôn miễn cưỡng cười vui. Nỗ lực làm một kẻ không tim không phổi, giống như thật sự bị câu "Chỉ là chân của cậu ấy có bệnh, đang chờ phẫu thuật. Sau khi phẫu thuật xong thì không có việc gì" của bác sĩ Fred lừa được.
Không ai biết, hắn ôm bảo bối của chính mình, lại ngày ngày sợ hãi mất đi. Thân thể còn ở nhân gian, trong lòng lại không có lúc nào là không dày vò, tựa như thân ở địa ngục vô biên.
"Bác sĩ mắng tôi là một người nhu nhược. Nói tôi không dám trở thành dũng khí để em sống sót. Nhưng hắn không biết, vốn dĩ là em không cần bất kỳ kẻ nào làm em có hy vọng sống sót......
Hy vọng của em là bị tôi ấn diệt từng chút một.
Tôi có thể vô sỉ, lại không thể quên đi. Bác sĩ hắn căn bản không rõ, tôi không có tư cách......"
Ninh Trí Viễn dùng sức che mặt lại. Hắn há miệng thở hổn hển, không ngăn được chua xót và lệ ý.
Hắn biết mình không đáng được tha thứ.
Nhưng hắn cũng vẫn luôn chờ đợi kỳ tích xuất hiện. Chờ đợi có một ngày, Lâm Lộc đột nhiên đi ra khỏi bóng tối, biểu hiện ra một tia yêu thương và khát vọng đối với sinh mệnh.
Không cần phải chơi đến cuồng hoan ở công viên trò chơi tựa như không có ngài mai nữa.
Tuyệt vọng này, muốn xé nát trái tim hắn.
Cho dù là một chút cũng được, đối với tương lai, đối với cuộc sống, đối bất kỳ việc nhỏ bé không đáng kể gì cũng đều có thể......
Nhưng mà cái hắn chờ đợi chưa từng có một chút dấu hiệu trở thành sự thật. Ninh Trí Viễn thấy Lâm Lộc im lặng đi từng ngày, tuy rằng mỉm cười thân mật cùng hắn, điềm xấu lại mãi mãi treo cao ở đỉnh đầu, phóng ra một cái bóng càng ngày càng đặc.
Thẳng cho đến một ngày kia.
Ninh Trí Viễn nhớ rất rõ ràng.
Sau ngày Trang Hiểu đến, cả ngày Lâm Lộc đều rất im lặng. Nhưng cậu muốn ăn rất nhiều, buổi tối cũng ngủ rất sớm.
Bác sĩ nói đây là dấu hiệu tốt —— Vốn dĩ tâm sự của Lâm Lộc quá nặng, nên thả lỏng nhiều một chút.
"Nhìn dáng vẻ, cậu ấy nghĩ có một số việc nên buông xuống. Có thể ngày mai sẽ nói cho anh không, kỳ thật cậu ấy không muốn trị bệnh, tính toán chờ chết cho nên anh có thể lăn?"
Bác sĩ Fred bắt chéo chân, hút xì gà trào phúng. Mắt thấy sắc mặt Ninh Trí Viễn xanh mét, y nhàn nhã mà phun ra một vòng khói, chậm rì rì nói tiếp.
"Cũng nói không chừng, Lâm Lộc hồi tâm chuyển ý. Cảm thấy anh có tiền lại là bạn trai nhị thập tứ hiếu, quyết định cho anh một cơ hội. Tất cả đều có khả năng, tốt xấu không nhất định. Chính anh để ý một chút, chuẩn bị tâm lý thật tốt đi."
Lúc Ninh Trí Viễn rời khỏi phòng bệnh, chân đã mềm nhũn.
Bởi vì hắn biết bác sĩ Fred nói không sai.
Lâm Lộc vẫn luôn tâm sự nặng nề. Hắn cũng nhìn ra được.
Cho nên......
Hắn đẩy cửa phòng bệnh ra. Lâm Lộc quay đầu im lặng nhìn hắn.
Ninh Trí Viễn ngừng thở theo bản năng.
"Trí Viễn ca."
Cậu đã mở miệng.
"Em muốn đi thành Thánh Y Ti. Anh có đồng ý đi cùng em không?"
Khẩu khí nghẹn trong lòng kia chậm rãi phun ra ngoài. Mắt Ninh Trí Viễn ướt ướt, giọng nói lại như thường.
"Được. Tôi đi cùng em."
—— Em ấy muốn mình bồi em ấy đến Thánh Y Ti. Đó là cây châm giữa chúng ra, nhiều ngày như bị đều bị tránh đi một cách ăn ý, nhắc tới cũng là cấm kỵ —— Nhưng hiện giờ, em ấy muốn đi cùng mình.
Cho nên, đây là tin tức tốt, đúng không? Cậu không có muốn kết thúc sinh mệnh xong hết mọi chuyện, cậu là tính cùng hắn sống sót......Đúng không? Khi đó Ninh Trí Viễn nghĩ như vậy.
Hy vọng mỏng manh sắp tắt lại nhen nhóm lên ở trong lòng hắn lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất