Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại
Chương 297: Anh có bản lĩnh chơi mất tích
Ở trong thành nghệ thuật này, biểu diễn một màn ở bên đường kỳ thật cũng không gây nhiều chú ý. Người qua đường đi qua, tuy cũng sẽ có thiện ý mà dừng chân xem xét, lúc sau nhiều nhất cũng chính là ném chút tiền lẻ vào mũ mềm, lại lễ phép vỗ tay cổ vũ một cái.
Hát rất lâu, mũ cũng không có tích cóp được bao nhiêu tiền. Lâm Lộc lại không để bụng, tự tại mà ngồi xuống ven đường, hừ hừ nha nha hát cười nhỏ. Đôi mắt hơi hơi nhắm, lắc nhẹ đầu.
Cuối cùng giọng nói nghẹn lại. Lâm Lộc ho khan một tiếng, người bên cạnh đưa qua một chai nước.
Cậu ngước mắt lên, Ninh Trí Viễn ôm cánh tay ngồi xổm bên người.
Vốn dĩ tóc không loạn, giờ đây lại phá lệ dính đầy bụi bẩn. Khuôn mặt thâm trầm như cũ, nhưng mà hơi đen hơn một chút so với lần trước gặp mặt. Trước kia mặc âu phục giày da, giờ phút này hắn mặc quần jean với áo thun thuần, trên chân là đôi giày thể thao -- Chợt nhìn thấy, ngược lại như là dân công soái khí mới từ công trường nào đó chạy ra, mặt cũng chưa lau một chút. Lâm Lộc liếc hắn một cái, lại nhắm mặt lại.
Tiếp tục hát, không có dừng.
Đương nhiên chai nước kia cũng không nhận.
"Lâm ca......"
Tiểu Chu vẫn luôn đi theo phía sau Ninh Trí Viễn thấy không khí không đúng lắm, nhanh chóng há mồm, muốn giải vây giúp ông chủ. Nhưng Lâm Lộc còn chưa lên tiếng, Ninh Trí Viễn đã vẫy vẫy tay.
"Cậu đừng làm phiền Tiểu Lộc ca hát."
"Không phải, Ninh tổng, cái gì gọi là làm phiền Lâm ca của tôi ca hát chứ?"
"Tóm lại cậu câm miệng là được."
"......"
- - Ninh tổng! Ngài không thấy biểu cảm của Lâm ca không đúng, hơn nữa căn bản không muốn để ý ngài sao! Tôi là vì ngài, vì ngài mới phải nhảy vào bầu không khí này! Tôi mưu tính cái gì, mưu tính tiền thưởng hơn trăm vạn cuối năm của ngài sao? Chỉ chút tiền như vậy, đáng giá tôi trăm phương ngàn kế thay ngài suy nghĩ như vậy sao?
- - Lần này tôi bỏ nhà bỏ nghiệp tới giúp ngài, tên hỗn đản đội trưởng đội trị an Nam Thành kia cũng không vui ngài biết không! Tuyên bố tôi dám đi cũng đừng trở về, có phải lợi cho tôi đâu! Ngài thấy tôi nghĩa vô phản cố mà tới......Kết quả lại thấy bộ dáng túng quẫn này của ngài, ngài không làm thất vọng cấp dưới của ngài sao? Hả? Hả!
Nội tâm Tiểu Chu diễn nhất quán, đáng tiếc cũng không dám nói ra. Chỉ có thể nghẹn khuất mà ngồi xổm một bên, nghe Lâm ca của hắn hát không dứt.
Nhưng mà nói thật, đúng là hát rất dễ nghe.
Rốt cuộc, ca hát xong rồi.
Trên trán Lâm Lộc hiện lên một tầng mồ hôi mỏng. Ngừng một hồi lâu, thở cũng hơi gấp.
Đúng là hơi mệt một chút, cũng là thân mình quá yếu.
Nói đến cũng kỳ lạ. Vừa rồi lúc hát rong không có mấy người để ý, lúc này Lâm Lộc lẳng lặng ngồi ở ven đường, một bộ dáng u buồn người sống chớ gần, ngược lại khiến cho không ít người chú ý -- Rất nhanh, trong mũ lại có tiền lẻ chất đầy.
Xem ra Thánh Y Ti là nơi nghệ thuật gia tụ tập, lại thích thiếu niên xinh đẹp ốm yếu.
Ngoại trừ Ninh Trí Viễn.
Không phải hắn không thích.
Chủ yếu là hắn đau lòng -- Cùng với hoảng hốt.
Nhưng không hoảng hốt được sao. Hắn đã ngồi xổm ở một bên nửa ngày như cột điện, Lâm Lộc cũng không cho hắn một ánh mắt. Biểu cảm kia đạm mạc, tựa như hắn căn bản không tồn tại.
Thật giống như đã hoàn toàn mất đi hứng thú đối với hắn.
Sắc mặt Ninh Trí Viễn càng ngày càng thấp thỏm.
Hắn thử mở miệng.
"Tiểu Lộc, em ra mồ hôi."
Lâm Lộc không ngẩng đầu.
"Gió rất lớn. Em lạnh không?"
Lâm Lộc vẫn không để ý đến hắn như cũ. Xấu hổ trầm mặc lan tràn ở giữa hai người.
"Nếu không, em mặc cái này...."
Nói một nửa, Ninh Trí Viễn giơ tay tính cởi áo, lại cứng đờ ở giữa không trung -- Hắn phắt hiện căn bản mình không mặc áo khoác. Càng xấu hổ chính là chiếc áo thun trên người thày không là mồ hôi thì cũng là bùn, không có cách nào khoác lên người Lâm Lộc.
"Ặc..."
Ninh Trí Viễn ngó trái ngó phải -- Tiểu Chu, cũng không khác lắm, trên người cũng là một tầng đất. Vì thế hắn nhảy dựng lên, lấy tay kéo áo khoác bác sĩ Fred.
Bác sĩ:???
Bác sĩ: "Anh làm gì? Buông tôi ra!"
Nhưng Ninh Trí Viễn lại không có biểu cảm gì, không có một chút biểu cảm biến thái kéo quần áo của người khác bên đường nên có. Còn lời lẽ chính đánh trách cứ nói.
"Gió lớn như vậy, Tiểu Lộc ra mồ hôi. Anh cũng là bác sĩ, lại không có y đức."
"Cậu ấy ra mồ hôi thì liên quan gì đến tôi, cũng không phải người của tôi, tôi còn phải quản cậu ấy lạnh hay không, chịu gió hay không sao? Bạn trai cũ tiên sinh, có phải anh bị bệnh tâm thần rồi không, Lâm Lộc người ta không để ý đến anh, anh đừng ở bên cạnh nói mấy lời như tôi là tra nam vậy? Cho dù anh có lột sạch tôi cậu ấy cũng không để ý tới anh, còn không bằng anh tự tìm nguyên nhân trên người mình!"
Một câu chọc thủng tâm tư của Ninh Trí viễn. Điểm chết người chính là Lâm Lộc thật sự không để ý đến hắn, ngay cả một câu "Anh đừng náo loạn!" cũng không có.
Ninh Trí Viễn đành phải ngưỡng ngùng dừng tay, lại ngồi xổm ở bên người Lâm Lộc.
"Tiểu Lộc, em tức giận."
Lâm Lộc cũng không động đậy một chút.
Cậu hơi hơi cúi đầu, im lặng ngồi như cũ. Tóc có hơi dài, một cái cúi đầu này lại che khuất mắt, chỉ lộ ra đường cong cổ duyên dáng, thoạt nhìn cực kỳ ưu thương.
"Một vị Adonis!"
* Adonis là một anh hùng trong thần thoại Hy Lạp.
Một người phụ nữ dáng người cao gầy đi ngang qua, thế nhưng cố ý dừng chân lại, nhìn Lâm Lộc tán thương. Một thân cô ta váy đỏ diễm lệ, trên nón rộng vành có một đóa hoa nhiệt đới tươi, hai ngón tay cái đều đeo nhẫn. Đi theo phía sau có là một người đàn ông, tay đeo gang tay trắng, xách theo túi giúp cô ta.
Từ trang sức trên người và người đàn ông xách theo túi đằng sau đều có thể nhìn ra, đại khái người phụ nữ này là một con người xa xỉ.
"Xin hỏi cậu có đồng ý làm người mẫu của tôi không? Tôi đang chuẩn bị vẽ một tác phẩm mới. Một thiếu niên mỹ lệ lõa thể đứng ở bờ biển, hắn vứt bỏ hết tất cả -- Cậu rất đẹp, đủ để trở thành Muse của tôi. Cậu là diễn viên vũ đạo sao."
* Theo Oxford định nghĩa, muse là một danh từ chỉ một người hoặc tinh thần mang lại cho nhà văn, họa sĩ. Còn theo thần thoại Hy Lạp, những vị muse, thường gọi là muse thần nàng thơ.
Ngón tay sơn màu đỏ thẫm vươn tới phía Lâm Lộc.
"Cậu nhất định là một diễn viên vũ đạo ưu tú. Thân hình cậu đẹp như vậy, tất cả đều rất thích hợp. Tác phẩm mới của tôi....Tôi đã gấp đến không chờ nổi mà nhìn thấy nó."
"Xin lỗi. Tôi không thích hợp."
"A, người trẻ tuổi đáng yêu, không cần quả quyết đưa ra kết luận như vậy. Cậu ngồi ở chỗ này là cần tiền sao? Tôi có thể trả cho cậu rất nhiều thù lao."
Người phụ nữ khoa trương mà che miệng, đôi mắt tràn đầy nếp nhăn, trang điểm rất đậm, cười rộ lên tràn đây nếp uốn. Cô móc ví tiền ra, cầm mấy tờ tiền giá trị lớn, nhét vào trong tay Lâm Lộc, móng tay còn gãi gãi ở trong lòng bàn tay cậu.
"Thật là một người đáng yêu...."
"Cô làm gì?!"
Ninh Trí Viễn đứng lên. Nhưng người phụ nữ không nhìn hắn, chỉ nhìn mặt Lâm Lộc chằm chằm. Cho đến khi Lâm Lộc lắc đầu.
"Cảm ơn cô, thật sự không được. Chỉ sợ tôi không phải loại đáng yêu mà cô thích."
"Có phải cậu đang băn khoăn gì không? Không cần, chúng ta sẽ rất vui vẻ, hơn nữa tôi sẽ giúp cậu múa, hoặc là cậu thích nghề nghệ thuật gì......"
Lâm Lộc không nói một câu, trực tiếp kéo ống quần đùi phải lên. Cuốn cao lên đến đâu gối, vẻ tươi cười của người phụ nữ dần dần đọng lại.
"Cô xem tôi thật sự không thích hợp."
Chỗ bệnh xấu xí hoàn toàn lộ ra, mủ dịch phồng lên, sưng đỏ che kín vết sẹo. Người phụ nữ trừng lớn mắt che miệng lại, lui về phía sau vài bước.
"Trời ơi, cái này quá ghê tởm!"
"Cô nói cái gì? Coi lặp lại lần nữa!"
Lúc này đây, sắc mặt Ninh Trí Viễn cũng thay đổi. Hắn nắm lấy cánh tay của người phụ nữ kia.
"Xin lỗi cho tôi!"
"Anh......Anh muốn làm gì?"
"Xin lỗi cậu ấy, sau đó cút cho tôi!"
"Anh cũng thật thô lỗ, là người man dợ từ đâu tới? Anh có biết tôi là ai không?"
Người phụ nữ kia cựa quậy giãy giụa vào cái cũng không thể rút cánh tay ra. Giọng nói càng thêm trách cứ.
"Nơi này chính là Thánh Y Ti, thành trì của tình yêu và nghệ thuật, tại sao lại có loại người này? Buông tôi ra, nếu không tôi sẽ kêu đội trị an tới đưa anh đi!"
"Ninh Trí Viễn, anh muốn làm gì? Buông tay."
Khó khăn chờ đến Lâm Lộc nói với hắn một câu, thế nhưng lại là giải vây cho người phụ nữ đáng giận này. Trong lòng Ninh Trí Viễn nghẹn muốn chết, oán hận nói.
"Không được!"
"Buông cô ấy ra."
"Tiểu Lộc, cô ta vũ nhục em!"
"Tôi không cảm thấy bị vũ nhục. Cho dù có, cũng không liên quan tới anh. Người nói chuyện cùng với người phụ nữ này là tôi, không cần bất kỳ ai ra mặt. Cho nên Ninh Trí Viễn, mời anh buông cô ấy ra."
Trong lòng Ninh Trí Viễn nghẹn muốn chết. Nhưng cái này là mấu chốt, hắn nào dám nói nửa chữ không với Lâm Lộc?
Cắn răng, chung quy vẫn là buông lỏng tay.
Người phụ nữ đối diện khó khăn rút tay trở về, trong miệng lẩm bẩm lầm bầm. Cô ta nhìn Ninh Trí Viễn liếc mắt một cái, rõ ràng bị quần áo phong cách bụi bặm của hắn thu hút toàn bộ lực chú ý.
"Thật đáng ghét, thì ra là cu li bán mình, trách không được thô lỗ như vậy. Tôi rất chán ghét loại người này -- Đây chính là Thánh Y Ti! Loại quỷ nghèo giống như vậy, biết cái gì là nghệ thuật, cái gì là đẹp?"
Phụt mà một tiếng. Là Bác sĩ Fred.
Mới vừa rồi chai nước Ninh Trí Viễn đưa cho Lâm Lộc, không ai uống lại bị đặt ở một bên, ngược lại bác sĩ Fred cầm lấy. Mới vặn ra uống một ngụm lại nghe một câu như vậy, cùng lúc nước phun ra đầy đất.
"Khụ khụ......Cô nói hắn là gì? Quỷ nghèo?"
Biểu cảm của bác sĩ Fred rất sinh động. Dù sao là hóng chuyện không chê chuyện lớn, y sờ sờ ria mép của mình, nhìn người phụ nữ kia với ánh mắt tán dương.
"Ánh mắt liền và mỹ mạo của cô đều làm người khác khắc sâu ấn tượng. Làm ơn cứ tiếp tục, nên mắng thì mắng ngàn vạn lần đừng khách khí, tôi còn không nghe đủ đâu."
"Anh là ai chứ, anh nói loạn cái gì!"
Tiểu Chu một bên nói. Hắn đẩy bác sĩ Fred một phen, tiến lên hát đệm cho ông chủ nhà mình.
"Còn có cô, cô nói ai là cu li bán mình? Còn cái gì là nghệ thuật, cái gì là đẹp? Thật là chê cười, nếu Ninh tổng chúng tôi không có tác phẩm của cô, vậy cũng đủ chứng minh cô thật sự còn chưa đủ tiêu chuẩn xướng họ tên ở bảng nghệ thuật hiện đại đâu! Ninh tổng mua tác phẩm của ai, giá trị của người ấy sẽ là nước lên thì thuyền lên, cô còn dám tự xưng nghệ thuật gia cô có biết không? Còn có, cô biết ai là người tài trợ tu sửa bảo tàng nghệ thuật của đế quốc năm trước......"
Ninh Trí Viễn lạnh mặt khoát tay, Tiểu Chu không cam lòng mà lại mở miệng.
"Không cần phải nói vô nghĩa. Tôi không để bụng cô gọi tôi là cái gì. Nhưng cô cần phải xin lỗi ngài ấy -- Cô là phụ nữ, nơi này là Thánh Y Ti, cho nên tôi cô một cơ hội cuối cùng. Xin lỗi, sau đó biến! Nếu không......"
"Nếu không xin lỗi thì sao? Tại sao cô ấy phải xin lỗi tôi? Cô ấy nói sai chỗ nào? Tôi chân chính là rất ghê tởm, ngay cả tôi cũng không muốn nhìn nhiều một chút! Một bãi thịt nát, không ghê tởm sao? Ninh Trí Viễn, cho dù anh có thể cưỡng bách tất cả mọi người ngậm miệng lại, nhưng anh có thể cưỡng bách sự thật vặn vẹo, cưỡng bách thời gian chảy ngược, cưỡng bách tử thần cúi đầu trước anh sao? Đừng nói giỡn, anh cho rằng anh là ai?"
"Tôi là ai? Tôi là người đàn ông của em!"
Ninh Trí Viễn thật sự đỏ mắt. Hắn túm Lâm Lộc kéo về phía sau, đè cậu ở trên thân cây. Dường như chóp mũi đụng phải chóp mũi, nghiến răng nghiến lợi hạ giọng.
"Tiểu Lộc, em phải thật sự tức giận với tôi, em tùy tiện đối với tôi như thế nào cũng được! Nhưng em không thể vì bực tức tôi, lại chịu ủy khuất như vậy! Cô ta là cái thá gì cũng xứng nhìn từ trên cao xuống mà thương hại em? Còn muốn đưa em đi làm người mẫu -- Em biết đám người có chút tiền bại hoại kia, cái gọi là người mẫu khỏa thân đều đi làm gì không?"
"Anh quản cô ấy muốn tôi làm gì. Đừng nói tôi không đi, cho dù thật sự đi, cũng không liên quan đến anh."
Lâm Lộc tránh thoát bả vai khỏi hắn.
"Anh cũng không phải người đàn ông của tôi. Hy vọng anh đứng đúng vị trí của mình, nhớ kỹ anh chỉ là bạn trai cũ của tôi mà thôi. Muốn đi thì đi, muốn ở lại cứ ở lại, cho dù anh lại biến mất ba ngày tôi cũng sẽ không hỏi một câu. Anh rất tự do, muốn làm gì thì làm đấy -- Cho nên tôi cũng nên có tự do như vậy, không sai chứ?"
Lâm Lộc đẩy hắn ra muốn đi, đã bị kéo cổ tay một phen dừng lại. Cậu cũng không quay đầu.
"Buông tay."
"......"
"Tại sao không buông tay? Tôi cách cái chết không xa, nhưng hiện tại tôi còn chưa chết. Cho nên tôi còn có thể làm chủ chính mình, không phải sao?"
Hiện tại Ninh Trí Viễn thật sự nghe không được Lâm Lộc nói nửa từ "chết". Những lời này mới ra khỏi miệng, trong lòng hắn lại lộp bộp một chút, khó chịu giống như kim đâm.
Lâm Lộc càng muốn bổ thêm một đao.
"Hay là nói, anh cảm thấy dù sao tôi cũng không sống được mấy ngày nữa, cũng không cần phải quan tâm tôi nghĩ như thế nào? Tùy tiện bố trí tôi như thế nào tôi cũng không phản kháng được!"
"Đừng nói nữa!"
Ninh Trí Viễn buông lỏng tay. Hai tay hắn đều nổi lên gân xanh xoay đầu đi.
"Buông tay thì buông tay, em hà tất bực dọc tôi! Em muốn hận tôi, em cứ nguyền rủa tôi chết đi là được, nhưng em đừng lấy thân thể của mình nói giỡn được không?"
Vốn dĩ đã sắp đi đến bên đường. Nghe xong lời này, Lâm Lộc dừng lại.
Cậu quay đầu lại, lạnh lùng nhìn về phía Ninh Trí Viễn.
"Tôi không hận anh. Tôi chán ghét anh. Cho nên, mời anh lăn qua bên kia đi, cách xa một chút. Anh có thể biến mất ba ngày, vậy tốt nhất biến mất ba năm, biến mất cả đời -- Nếu là anh có bản lĩnh, anh cứ biến mất ở trước mặt tôi mãi mãi, rốt cuộc đừng xuất hiện."
Hát rất lâu, mũ cũng không có tích cóp được bao nhiêu tiền. Lâm Lộc lại không để bụng, tự tại mà ngồi xuống ven đường, hừ hừ nha nha hát cười nhỏ. Đôi mắt hơi hơi nhắm, lắc nhẹ đầu.
Cuối cùng giọng nói nghẹn lại. Lâm Lộc ho khan một tiếng, người bên cạnh đưa qua một chai nước.
Cậu ngước mắt lên, Ninh Trí Viễn ôm cánh tay ngồi xổm bên người.
Vốn dĩ tóc không loạn, giờ đây lại phá lệ dính đầy bụi bẩn. Khuôn mặt thâm trầm như cũ, nhưng mà hơi đen hơn một chút so với lần trước gặp mặt. Trước kia mặc âu phục giày da, giờ phút này hắn mặc quần jean với áo thun thuần, trên chân là đôi giày thể thao -- Chợt nhìn thấy, ngược lại như là dân công soái khí mới từ công trường nào đó chạy ra, mặt cũng chưa lau một chút. Lâm Lộc liếc hắn một cái, lại nhắm mặt lại.
Tiếp tục hát, không có dừng.
Đương nhiên chai nước kia cũng không nhận.
"Lâm ca......"
Tiểu Chu vẫn luôn đi theo phía sau Ninh Trí Viễn thấy không khí không đúng lắm, nhanh chóng há mồm, muốn giải vây giúp ông chủ. Nhưng Lâm Lộc còn chưa lên tiếng, Ninh Trí Viễn đã vẫy vẫy tay.
"Cậu đừng làm phiền Tiểu Lộc ca hát."
"Không phải, Ninh tổng, cái gì gọi là làm phiền Lâm ca của tôi ca hát chứ?"
"Tóm lại cậu câm miệng là được."
"......"
- - Ninh tổng! Ngài không thấy biểu cảm của Lâm ca không đúng, hơn nữa căn bản không muốn để ý ngài sao! Tôi là vì ngài, vì ngài mới phải nhảy vào bầu không khí này! Tôi mưu tính cái gì, mưu tính tiền thưởng hơn trăm vạn cuối năm của ngài sao? Chỉ chút tiền như vậy, đáng giá tôi trăm phương ngàn kế thay ngài suy nghĩ như vậy sao?
- - Lần này tôi bỏ nhà bỏ nghiệp tới giúp ngài, tên hỗn đản đội trưởng đội trị an Nam Thành kia cũng không vui ngài biết không! Tuyên bố tôi dám đi cũng đừng trở về, có phải lợi cho tôi đâu! Ngài thấy tôi nghĩa vô phản cố mà tới......Kết quả lại thấy bộ dáng túng quẫn này của ngài, ngài không làm thất vọng cấp dưới của ngài sao? Hả? Hả!
Nội tâm Tiểu Chu diễn nhất quán, đáng tiếc cũng không dám nói ra. Chỉ có thể nghẹn khuất mà ngồi xổm một bên, nghe Lâm ca của hắn hát không dứt.
Nhưng mà nói thật, đúng là hát rất dễ nghe.
Rốt cuộc, ca hát xong rồi.
Trên trán Lâm Lộc hiện lên một tầng mồ hôi mỏng. Ngừng một hồi lâu, thở cũng hơi gấp.
Đúng là hơi mệt một chút, cũng là thân mình quá yếu.
Nói đến cũng kỳ lạ. Vừa rồi lúc hát rong không có mấy người để ý, lúc này Lâm Lộc lẳng lặng ngồi ở ven đường, một bộ dáng u buồn người sống chớ gần, ngược lại khiến cho không ít người chú ý -- Rất nhanh, trong mũ lại có tiền lẻ chất đầy.
Xem ra Thánh Y Ti là nơi nghệ thuật gia tụ tập, lại thích thiếu niên xinh đẹp ốm yếu.
Ngoại trừ Ninh Trí Viễn.
Không phải hắn không thích.
Chủ yếu là hắn đau lòng -- Cùng với hoảng hốt.
Nhưng không hoảng hốt được sao. Hắn đã ngồi xổm ở một bên nửa ngày như cột điện, Lâm Lộc cũng không cho hắn một ánh mắt. Biểu cảm kia đạm mạc, tựa như hắn căn bản không tồn tại.
Thật giống như đã hoàn toàn mất đi hứng thú đối với hắn.
Sắc mặt Ninh Trí Viễn càng ngày càng thấp thỏm.
Hắn thử mở miệng.
"Tiểu Lộc, em ra mồ hôi."
Lâm Lộc không ngẩng đầu.
"Gió rất lớn. Em lạnh không?"
Lâm Lộc vẫn không để ý đến hắn như cũ. Xấu hổ trầm mặc lan tràn ở giữa hai người.
"Nếu không, em mặc cái này...."
Nói một nửa, Ninh Trí Viễn giơ tay tính cởi áo, lại cứng đờ ở giữa không trung -- Hắn phắt hiện căn bản mình không mặc áo khoác. Càng xấu hổ chính là chiếc áo thun trên người thày không là mồ hôi thì cũng là bùn, không có cách nào khoác lên người Lâm Lộc.
"Ặc..."
Ninh Trí Viễn ngó trái ngó phải -- Tiểu Chu, cũng không khác lắm, trên người cũng là một tầng đất. Vì thế hắn nhảy dựng lên, lấy tay kéo áo khoác bác sĩ Fred.
Bác sĩ:???
Bác sĩ: "Anh làm gì? Buông tôi ra!"
Nhưng Ninh Trí Viễn lại không có biểu cảm gì, không có một chút biểu cảm biến thái kéo quần áo của người khác bên đường nên có. Còn lời lẽ chính đánh trách cứ nói.
"Gió lớn như vậy, Tiểu Lộc ra mồ hôi. Anh cũng là bác sĩ, lại không có y đức."
"Cậu ấy ra mồ hôi thì liên quan gì đến tôi, cũng không phải người của tôi, tôi còn phải quản cậu ấy lạnh hay không, chịu gió hay không sao? Bạn trai cũ tiên sinh, có phải anh bị bệnh tâm thần rồi không, Lâm Lộc người ta không để ý đến anh, anh đừng ở bên cạnh nói mấy lời như tôi là tra nam vậy? Cho dù anh có lột sạch tôi cậu ấy cũng không để ý tới anh, còn không bằng anh tự tìm nguyên nhân trên người mình!"
Một câu chọc thủng tâm tư của Ninh Trí viễn. Điểm chết người chính là Lâm Lộc thật sự không để ý đến hắn, ngay cả một câu "Anh đừng náo loạn!" cũng không có.
Ninh Trí Viễn đành phải ngưỡng ngùng dừng tay, lại ngồi xổm ở bên người Lâm Lộc.
"Tiểu Lộc, em tức giận."
Lâm Lộc cũng không động đậy một chút.
Cậu hơi hơi cúi đầu, im lặng ngồi như cũ. Tóc có hơi dài, một cái cúi đầu này lại che khuất mắt, chỉ lộ ra đường cong cổ duyên dáng, thoạt nhìn cực kỳ ưu thương.
"Một vị Adonis!"
* Adonis là một anh hùng trong thần thoại Hy Lạp.
Một người phụ nữ dáng người cao gầy đi ngang qua, thế nhưng cố ý dừng chân lại, nhìn Lâm Lộc tán thương. Một thân cô ta váy đỏ diễm lệ, trên nón rộng vành có một đóa hoa nhiệt đới tươi, hai ngón tay cái đều đeo nhẫn. Đi theo phía sau có là một người đàn ông, tay đeo gang tay trắng, xách theo túi giúp cô ta.
Từ trang sức trên người và người đàn ông xách theo túi đằng sau đều có thể nhìn ra, đại khái người phụ nữ này là một con người xa xỉ.
"Xin hỏi cậu có đồng ý làm người mẫu của tôi không? Tôi đang chuẩn bị vẽ một tác phẩm mới. Một thiếu niên mỹ lệ lõa thể đứng ở bờ biển, hắn vứt bỏ hết tất cả -- Cậu rất đẹp, đủ để trở thành Muse của tôi. Cậu là diễn viên vũ đạo sao."
* Theo Oxford định nghĩa, muse là một danh từ chỉ một người hoặc tinh thần mang lại cho nhà văn, họa sĩ. Còn theo thần thoại Hy Lạp, những vị muse, thường gọi là muse thần nàng thơ.
Ngón tay sơn màu đỏ thẫm vươn tới phía Lâm Lộc.
"Cậu nhất định là một diễn viên vũ đạo ưu tú. Thân hình cậu đẹp như vậy, tất cả đều rất thích hợp. Tác phẩm mới của tôi....Tôi đã gấp đến không chờ nổi mà nhìn thấy nó."
"Xin lỗi. Tôi không thích hợp."
"A, người trẻ tuổi đáng yêu, không cần quả quyết đưa ra kết luận như vậy. Cậu ngồi ở chỗ này là cần tiền sao? Tôi có thể trả cho cậu rất nhiều thù lao."
Người phụ nữ khoa trương mà che miệng, đôi mắt tràn đầy nếp nhăn, trang điểm rất đậm, cười rộ lên tràn đây nếp uốn. Cô móc ví tiền ra, cầm mấy tờ tiền giá trị lớn, nhét vào trong tay Lâm Lộc, móng tay còn gãi gãi ở trong lòng bàn tay cậu.
"Thật là một người đáng yêu...."
"Cô làm gì?!"
Ninh Trí Viễn đứng lên. Nhưng người phụ nữ không nhìn hắn, chỉ nhìn mặt Lâm Lộc chằm chằm. Cho đến khi Lâm Lộc lắc đầu.
"Cảm ơn cô, thật sự không được. Chỉ sợ tôi không phải loại đáng yêu mà cô thích."
"Có phải cậu đang băn khoăn gì không? Không cần, chúng ta sẽ rất vui vẻ, hơn nữa tôi sẽ giúp cậu múa, hoặc là cậu thích nghề nghệ thuật gì......"
Lâm Lộc không nói một câu, trực tiếp kéo ống quần đùi phải lên. Cuốn cao lên đến đâu gối, vẻ tươi cười của người phụ nữ dần dần đọng lại.
"Cô xem tôi thật sự không thích hợp."
Chỗ bệnh xấu xí hoàn toàn lộ ra, mủ dịch phồng lên, sưng đỏ che kín vết sẹo. Người phụ nữ trừng lớn mắt che miệng lại, lui về phía sau vài bước.
"Trời ơi, cái này quá ghê tởm!"
"Cô nói cái gì? Coi lặp lại lần nữa!"
Lúc này đây, sắc mặt Ninh Trí Viễn cũng thay đổi. Hắn nắm lấy cánh tay của người phụ nữ kia.
"Xin lỗi cho tôi!"
"Anh......Anh muốn làm gì?"
"Xin lỗi cậu ấy, sau đó cút cho tôi!"
"Anh cũng thật thô lỗ, là người man dợ từ đâu tới? Anh có biết tôi là ai không?"
Người phụ nữ kia cựa quậy giãy giụa vào cái cũng không thể rút cánh tay ra. Giọng nói càng thêm trách cứ.
"Nơi này chính là Thánh Y Ti, thành trì của tình yêu và nghệ thuật, tại sao lại có loại người này? Buông tôi ra, nếu không tôi sẽ kêu đội trị an tới đưa anh đi!"
"Ninh Trí Viễn, anh muốn làm gì? Buông tay."
Khó khăn chờ đến Lâm Lộc nói với hắn một câu, thế nhưng lại là giải vây cho người phụ nữ đáng giận này. Trong lòng Ninh Trí Viễn nghẹn muốn chết, oán hận nói.
"Không được!"
"Buông cô ấy ra."
"Tiểu Lộc, cô ta vũ nhục em!"
"Tôi không cảm thấy bị vũ nhục. Cho dù có, cũng không liên quan tới anh. Người nói chuyện cùng với người phụ nữ này là tôi, không cần bất kỳ ai ra mặt. Cho nên Ninh Trí Viễn, mời anh buông cô ấy ra."
Trong lòng Ninh Trí Viễn nghẹn muốn chết. Nhưng cái này là mấu chốt, hắn nào dám nói nửa chữ không với Lâm Lộc?
Cắn răng, chung quy vẫn là buông lỏng tay.
Người phụ nữ đối diện khó khăn rút tay trở về, trong miệng lẩm bẩm lầm bầm. Cô ta nhìn Ninh Trí Viễn liếc mắt một cái, rõ ràng bị quần áo phong cách bụi bặm của hắn thu hút toàn bộ lực chú ý.
"Thật đáng ghét, thì ra là cu li bán mình, trách không được thô lỗ như vậy. Tôi rất chán ghét loại người này -- Đây chính là Thánh Y Ti! Loại quỷ nghèo giống như vậy, biết cái gì là nghệ thuật, cái gì là đẹp?"
Phụt mà một tiếng. Là Bác sĩ Fred.
Mới vừa rồi chai nước Ninh Trí Viễn đưa cho Lâm Lộc, không ai uống lại bị đặt ở một bên, ngược lại bác sĩ Fred cầm lấy. Mới vặn ra uống một ngụm lại nghe một câu như vậy, cùng lúc nước phun ra đầy đất.
"Khụ khụ......Cô nói hắn là gì? Quỷ nghèo?"
Biểu cảm của bác sĩ Fred rất sinh động. Dù sao là hóng chuyện không chê chuyện lớn, y sờ sờ ria mép của mình, nhìn người phụ nữ kia với ánh mắt tán dương.
"Ánh mắt liền và mỹ mạo của cô đều làm người khác khắc sâu ấn tượng. Làm ơn cứ tiếp tục, nên mắng thì mắng ngàn vạn lần đừng khách khí, tôi còn không nghe đủ đâu."
"Anh là ai chứ, anh nói loạn cái gì!"
Tiểu Chu một bên nói. Hắn đẩy bác sĩ Fred một phen, tiến lên hát đệm cho ông chủ nhà mình.
"Còn có cô, cô nói ai là cu li bán mình? Còn cái gì là nghệ thuật, cái gì là đẹp? Thật là chê cười, nếu Ninh tổng chúng tôi không có tác phẩm của cô, vậy cũng đủ chứng minh cô thật sự còn chưa đủ tiêu chuẩn xướng họ tên ở bảng nghệ thuật hiện đại đâu! Ninh tổng mua tác phẩm của ai, giá trị của người ấy sẽ là nước lên thì thuyền lên, cô còn dám tự xưng nghệ thuật gia cô có biết không? Còn có, cô biết ai là người tài trợ tu sửa bảo tàng nghệ thuật của đế quốc năm trước......"
Ninh Trí Viễn lạnh mặt khoát tay, Tiểu Chu không cam lòng mà lại mở miệng.
"Không cần phải nói vô nghĩa. Tôi không để bụng cô gọi tôi là cái gì. Nhưng cô cần phải xin lỗi ngài ấy -- Cô là phụ nữ, nơi này là Thánh Y Ti, cho nên tôi cô một cơ hội cuối cùng. Xin lỗi, sau đó biến! Nếu không......"
"Nếu không xin lỗi thì sao? Tại sao cô ấy phải xin lỗi tôi? Cô ấy nói sai chỗ nào? Tôi chân chính là rất ghê tởm, ngay cả tôi cũng không muốn nhìn nhiều một chút! Một bãi thịt nát, không ghê tởm sao? Ninh Trí Viễn, cho dù anh có thể cưỡng bách tất cả mọi người ngậm miệng lại, nhưng anh có thể cưỡng bách sự thật vặn vẹo, cưỡng bách thời gian chảy ngược, cưỡng bách tử thần cúi đầu trước anh sao? Đừng nói giỡn, anh cho rằng anh là ai?"
"Tôi là ai? Tôi là người đàn ông của em!"
Ninh Trí Viễn thật sự đỏ mắt. Hắn túm Lâm Lộc kéo về phía sau, đè cậu ở trên thân cây. Dường như chóp mũi đụng phải chóp mũi, nghiến răng nghiến lợi hạ giọng.
"Tiểu Lộc, em phải thật sự tức giận với tôi, em tùy tiện đối với tôi như thế nào cũng được! Nhưng em không thể vì bực tức tôi, lại chịu ủy khuất như vậy! Cô ta là cái thá gì cũng xứng nhìn từ trên cao xuống mà thương hại em? Còn muốn đưa em đi làm người mẫu -- Em biết đám người có chút tiền bại hoại kia, cái gọi là người mẫu khỏa thân đều đi làm gì không?"
"Anh quản cô ấy muốn tôi làm gì. Đừng nói tôi không đi, cho dù thật sự đi, cũng không liên quan đến anh."
Lâm Lộc tránh thoát bả vai khỏi hắn.
"Anh cũng không phải người đàn ông của tôi. Hy vọng anh đứng đúng vị trí của mình, nhớ kỹ anh chỉ là bạn trai cũ của tôi mà thôi. Muốn đi thì đi, muốn ở lại cứ ở lại, cho dù anh lại biến mất ba ngày tôi cũng sẽ không hỏi một câu. Anh rất tự do, muốn làm gì thì làm đấy -- Cho nên tôi cũng nên có tự do như vậy, không sai chứ?"
Lâm Lộc đẩy hắn ra muốn đi, đã bị kéo cổ tay một phen dừng lại. Cậu cũng không quay đầu.
"Buông tay."
"......"
"Tại sao không buông tay? Tôi cách cái chết không xa, nhưng hiện tại tôi còn chưa chết. Cho nên tôi còn có thể làm chủ chính mình, không phải sao?"
Hiện tại Ninh Trí Viễn thật sự nghe không được Lâm Lộc nói nửa từ "chết". Những lời này mới ra khỏi miệng, trong lòng hắn lại lộp bộp một chút, khó chịu giống như kim đâm.
Lâm Lộc càng muốn bổ thêm một đao.
"Hay là nói, anh cảm thấy dù sao tôi cũng không sống được mấy ngày nữa, cũng không cần phải quan tâm tôi nghĩ như thế nào? Tùy tiện bố trí tôi như thế nào tôi cũng không phản kháng được!"
"Đừng nói nữa!"
Ninh Trí Viễn buông lỏng tay. Hai tay hắn đều nổi lên gân xanh xoay đầu đi.
"Buông tay thì buông tay, em hà tất bực dọc tôi! Em muốn hận tôi, em cứ nguyền rủa tôi chết đi là được, nhưng em đừng lấy thân thể của mình nói giỡn được không?"
Vốn dĩ đã sắp đi đến bên đường. Nghe xong lời này, Lâm Lộc dừng lại.
Cậu quay đầu lại, lạnh lùng nhìn về phía Ninh Trí Viễn.
"Tôi không hận anh. Tôi chán ghét anh. Cho nên, mời anh lăn qua bên kia đi, cách xa một chút. Anh có thể biến mất ba ngày, vậy tốt nhất biến mất ba năm, biến mất cả đời -- Nếu là anh có bản lĩnh, anh cứ biến mất ở trước mặt tôi mãi mãi, rốt cuộc đừng xuất hiện."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất