Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại
Chương 62: Không cần quản cậu ta sống chết
"Ninh tổng, tôi đã nói chuyên cùng bộ xã giao! Bọn họ hiện tại đều ở trận địa sẵn sàng đón quân địch, có truyền thông suốt đêm liên hệ......"
Nhìn thấy thân ảnh Ninh Trí Viễn, Tiểu Chu đón nhận tiến đến.
"Ngài không cần lo lắng, ngày mai khẳng định sẽ không có ảnh chụp lọt ra.....Ơ, Lâm ca đâu?"
Ninh Trí Viễn không trả lời.
Hắn lập tức kéo cửa xe ra, ngồi xuống. Dựa vào trên ghế da, hắn châm một điếu thuốc, tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ xe.
Giờ phút này, trường hợp hoảng loạn đã biến mất không sai biệt lắm.
Tìm hoan mua vui khách làng chơi đều bị đội trị an đội mang theo trở về, cái này không cần nhiều lời, cả khách hàng bình thường của quán bar, bị một nháo như vậy, đương nhiên còn hứng thú gì mà tiếp tục. Vốn dĩ dãy xe chắn hết đường náo loạn nơi đây, hiện giờ vô cớ lộ ra hiu quạnh.
Còn lại một vài chiếc xe linh tinh, Ninh Trí Viễn nhận ra một chiếc quen thuộc dừng lại.
Đó là xe Trang gia. Gần đây, đại thiếu gia kia nhà hắn nịnh bợ Ninh Trí Viễn đến chói tai, chiếc xe này hắn đều đã xem chán.
Ninh Trí Viễn chỉ nhìn thoáng qua, liền di chuyển tầm mắt. Lời nói của Trang Hiểu ngày ấy ở trong học viện quốc gia, lại từng câu xuất hiện ở trong đầu hắn.
—— "Anh thật sự cho rằng ở trên người Tiểu Lộc, anh đã từng thắng qua tôi?"
—— "Người cùng nhau khiêu vũ với cậu ấy là tôi, lý giải cậu ấy, hiểu cậu ấy, người chiếu cố cậu ấy cũng là tôi! Người cậu ất tín nhiệm là tôi, thậm chí một tỷ trước kia, người đầu tiên cậu ấy mở miệng xin giúp đỡ, cũng là tôi!"
—— "Nếu không phải lúc trước tôi không có năng lực......Anh cho rằng đến lượt anh?"
—— "Nhưng hiện tại......Tôi đã trở về!"
Ninh Trí Viễn nhéo giữa mày ngón tay lập tức căng thẳng, trên mu bàn tay nổi lên vài đạo gân xanh.
"Đáng chết......"
Chửi nhỏ một tiếng, mày Ninh Trí Viễn càng nhăn chặt hơn. Hắn đột nhiên duỗi tay ấn cửa sổ xe xuống, gió lạnh bên ngoài vọt tiến vào.
Tiểu Chu quan sát thấy sắc mặt của hắn, thật cẩn thận mở miệng.
"Ninh tổng......Trong xe quá nóng sao? Hay là, tôi kêu tài xế mở máy lạnh lên?"
Cửa sổ này đều là đặc chế, bên ngoài nhìn xuyên qua lớp kính không thấy bên trong, càng chụp không thành ảnh chụp. Nhưng cửa sổ xe hạ xuống, Ninh Trí Viễn ở bên cửa sổ xe xuất hiện trên các tạp trí lớn, đã có thể không giống nhau.
Ninh tổng luôn luôn chú ý chi tiết, cũng chưa từng bại lộ ở địa phương này. Nhưng hôm nay, hắn thật là chỗ nào cũng đều không thích hợp.
"Không cần."
Giọng Ninh Trí Viễn cũng lộ ra hàn ý. Tiểu Chu muốn khuyên hắn đóng cửa sổ, đều không biết nên mở miệng như thế nào.
"Ninh tổng, có phải ngài quá mệt mỏi rồi không? Vẫn là miệng vết thương bắt đầu đau? Sắc mặt ngài rất kém."
"......"
"Bằng không, ngài nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi? Lâm ca bên kia......Còn chưa kết thúc sao? Đợi lát nữa tôi đi đón anh ấy......"
"Không cần."
Tiểu Chu mới thử một nửa, đã bị Ninh Trí Viễn đánh gãy. Hắn lập tức câm mồm, nhìn thấy Ninh Trí Viễn về sau vẫn nặng nề mà tựa vào ghế sao, dùng sức hút một ngụm thuốc lá.
Sương khói tràn ngập, đôi mắt hắn buông xuống, mày nhíu thành chữ xuyên (川), đường hàm cong chậm rãi siết chặt.
"Lái xe đi."
"Cái gì? Còn Lâm ca......"
"Không cần phải xen vào cậu ta."
"Nhưng mà......"
"Không cần phải xen vào cậu ta, sẽ có người đưa cậu ta trở về."
Cắn đầu mẩu thuốc lá, âm thanh nói đều có chút mơ hồ, lại vô cớ mang theo tàn nhẫn. Ninh Trí Viễn lật cánh tay, liếc liếc mắt nhìn mặt đồng hồ.
"Gọi điện thoại cho văn phòng. Gọi bọn họ lập tức chuẩn bị tốt phòng họp. Cuộc họp này, vốn dĩ nửa giờ trước nên bắt đầu."
......
Vài người giờ sau.
"Tiểu Lộc, Tiểu Lộc!"
Cả người Lâm Lộc run lên, hoảng sợ mà ngẩng đầu, đối diện là ánh măt quan tâm của Trang Hiểu.
"Đừng nghĩ nhiều, ngoan a. Em cùng ở bên anh, anh đưa em trở về......Tiểu Lộc, em an toàn. Đừng sợ, không có việc gì."
Một bàn tay đáp ở đầu vai cậu, trấn an mà vỗ nhẹ. Ánh mắt Lâm Lộc nhìn trên mặt Trang Hiểu một hồi, ánh mắt tan rã mới tìm được tiêu điểm. Cậu tựa hồ mới ý thức được, cậu đã không ở quán bar đáng sợ kia.
Cậu hiện tại ở bên trong xe, bên người là người có thể tin tưởng.
Cậu an toàn.
"Đàn anh....."
Nhẹ giọng gọi một câu, âm thanh đều run. Đầy mặ Trang Hiểu đều là đau lòng, chậm rãi trấn an cậu. Rốt cuộc, vai lưng Lâm Lộc căng chặt cũng lỏng chút.
Nhưng cậu vẫn cúi người, đầu gục xuống, hàm răng như cũ gõ gõ rung động. Trang Hiểu nhìn ra được, cậu vẫn rất khẩn trương như cũ. Thật giống như bị nhốt ở trong ác mộng kia, không thể thật sự thoát khỏi.
"Tiểu Lộc, tự em được không? Thật sự không cần anh giúp em?"
Lâm Lộc lắc lắc đầu.
"Nhưng mà tự em trở về, anh thật sự không yên tâm. Hay là em đến chỗ thầy bên kia một đêm cũng được. Ít nhất, bên cạnh em còn có người đáng tin cậy, có thể chiếu cố em."
"Không cần, sức khỏe thầy cũng không tốt......Em cũng không muốn làm thầy lo lắng."
Giọng nói Lâm Lộc rất nhỏ.
"Em tự mình có thể. Không có việc gì."
Cậu kiên trì như vậy, Trang Hiểu cũng không có cách nào nói gì nữa. Hắn do dự một lát, mở miệng hỏi.
"Ninh Trí Viễn vẫn luôn không nghe điện thoại?"
"Trí Viễn ca anh ấy......Anh ấy chắc đamg bận."
"Bận? Bận cái gì? Em xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn thật sự mặc kệ em sống chết?"
Trang Hiểu hỏa khí tựa hồ lập tức nổi lên.
"Em cho rằng em không thấy được, thời điểm anh xuất hiện, em vẫn đang gọi điện thoại cho hắn! Em gọi cho hắn mấy cuộc điện thoại? Hả? Suốt hơn ba giờ, thấy em gọi nhiều như vậy, hắn không thể trả lời một cái? Tiểu Lộc, hắn......"
"......"
"Tiểu Lộc, em nói chuyện đi? trong lòng em chẳng lẽ thật sự không hiểu điều này có ý nghĩa gì sao?"
Đầu Lâm Lộc rũ đến càng thấp. Trang Hiểu dùng sức ôm lấy bả vai cậu.
"Nếu là hắn đối tốt với em, anh cũng có thể cam tâm. Nhưng hắn rõ ràng không có...... Hắn khi dễ em, hắn giam cầm em, em vì hắn làm ít nhiều hi sinh! Nhưng cho dù như vậy, hắn đều không thể chiếu cố em một chút sao? Hôm nay nếu không phải trời xui đất khiến, em gặp đội trị an đội đột kích kiểm tra, em......"
"Là em không nên ra ngoài với Lệ Hàng. Trí Viễn ca đã cảnh cáo em, là em......Em không nghe lời."
"Cứ cho là em không nghe lời, là hắn có thể mặc kệ em sao? Chẳng lẽ hắn không biết em gặp nguy hiểm?"
Lâm Lộc khó khăn mà lắc lắc đầu.
Trang Hiểu ngây ngẩn cả người.
"Em không nói cho hắn? Vì cái gì?"
Nhìn sắc mặt Lâm Lộc, thần sắc Trang Hiểu đột biến.
"Em.....Hay là em là không dám? Em không dám cho hắn ta biết?"
"Trí Viễn ca đã nhắc nhở em......Nói em không cần lại gặp Lệ Hàng nữa. Nhưng em không nghe lời.....Anh ấy sẽ tức giận."
"Vậy thì thế nào? Em chỉ cùng Lệ Hàng ra ngoài, lại không có làm khác! Là Lệ Hàng lừa em, hiếp bức em, em chỉ là người bị hại! Em......Em gặp nguy hiểm như vậy, lại còn sợ hắn sẽ tức giận? Tiểu Lộc, em ở bên cạnh hắn, đến tột cùng là bao nhiêu ngày?"
Đúng lúc này, xe ngừng lại. Lâm Lộc giống như bắt được rơm cứu mạng mà đẩy cửa xe ra.
"Đàn anh, em về đến nhà. Em phải đi về, đàn anh, cảm ơn anh......Em phải đi......"
Cậu chạy trối chết, cánh tay lại bị một phen nắm lấy. Cậu không dám nhìn vào mắt Trang Hiểu, bả vai gầy ốm run rẩy.
"Tiểu Lộc....."
"Thật xin lỗi, đàn anh.....Là em không tốt, em cho anh thêm phiền toái. Em đi rồi, ạn đừng nóng giận......"
"Anh không có tức giận với em!"
Một tiếng gầm nhẹ, đánh gãy nói năng lộn xộn của Lâm Lộc. Trang Hiểu đi theo Lâm Lộc xuống xe, dùng sức bắt lấy cổ tay cậu, đẩy cậu vào trong tần trệt chung cư.
"Anh chưa từng đối với em lớn tiếng. Hôm nay cũng là lần đầu tiên như vậy với em. Nhưng mà Tiểu Lộc, đây rõ ràng là anh sai, sao em lại xin lỗi anh?!"
"......"
Lâm Lộc cúi đầu như cũ. Cậu chỉ ăn mặc áo thun đơn bạc, hơi hơi run rẩy. Trang Hiểu môi động vài lần, lại không đành lòng phát hỏa với cậu.
Hắn trầm mặc cởi áo khoác, khoác ở trên vai Lâm Lộc. Lâm Lộc theo bản năng một trốn đi, bị hắn đè lại.
Bốn mắt nhìn nhau. Trang Hiểu ngẩng đầu, nhẹ nhàng giúp Lâm Lộc sửa sửa tóc mái hỗn độn.
"Đàn anh......"
"Tiểu Lộc em không cần nói chuyện. Anh không muốn lớn tiếng với em, nhưng anh sợ mình nhịn không được."
Trang Hiểu lại trầm mặc một hồi, tựa hồ đã điều tiết tốt lại cảm xúc, lúc này mới mở miệng lần nữa.
"Bên ngoài lạnh như vậy, em không cảm giác được sao? Em chỉ mặc áo ngắn tay......Em sao không ngồi trong xe, hoặc là yêu cầu anh đưa em vào chung cư? Còn có, anh mắng em, em lại xin lỗi......Em biết anh nhìn bộ dáng này của em, trong lòng rất đau sao? Tiểu Lộc, anh nhịn không được suy nghĩ, có phải em và Ninh Trí Viễn ở bên nhau, vĩnh viễn là em nhân nhượng hắn? Có phải em luôn luôn xuống nước, em xin lỗi, em tha thứ......Chịu người kia ủy khuất, luôn là em?"
"Không có, thật sự không có. Trí Viễn ca......Anh, anh ấy thật sự rất tốt."
"Hắn đương nhiên tốt. Chỉ có em chăm lo cho hắn như vậy, hắn sao có thể không tốt! Nhưng mà em thì sao? Ai tới đau lòng cho em, ai tới chiếu cố cho em?"
Trang Hiểu càng nói càng giận, hai tay đều phát run.
"Em như vậy, làm sao anh có thể không lo lắng?"
"......"
"Tiểu Lộc, Ninh Trí Viễn đến tột cùng là có cái gì tốt? Hắn đối với em không tốt a, hắn làm em thương tâm, hắn làm em sau khi gặp nguy hiểm còn không có nơi để khóc, còn muốn lo lắng đề phòng sợ hắn phát hỏa! Hắn sao có thể xứng đôi với em?"
"Không phải......"
"Lâm Lộc! Vì sao em không thể nói với người khác một câu hắn không tốt? Lúc trước ở trường học chính là như vậy, hiện tại vẫn là như vậy! Hắn đối với em không tốt! Hắn không yêu em, không tôn trọng em, cơ bản là chăm sóc em hắn cũng không thể! Em vì cái gì còn muốn bảo vệ hắn? Em quá ngốc! Em vì sao không thể chuyển đi ánh mắt khỏi người hắn? Thế giới lớn như vậy, luôn có người chịu toàn tâm toàn ý đối tốt với em! Vì sao không thể rời đi ánh mắt, đi gặp người khác?"
Một lời đã nói ra, hai người đều tĩnh.
Trang Hiểu mím môi, tựa hồ có chút hối hận, không nên dưới tình thế cấp bách nói thẳng ra những lời này. Nhưng việc đã đến nước này, trong lòng hắn lại là thật sự rất khó chịu, cũng liền bất chấp nhiều như vậy.
Hắn tiến về phía trước một bước, nắm lấy cánh tay Lâm Lộc. Rồi lại sợ làm Lâm Lộc cảm thấy khẩn trương, âm thanh liền hạ thấp.
"Sáu năm. Tiểu Lộc, em cũng nên đi. Đừng ngớ ngẩn nữa, Ninh Trí Viễn căn bản không yêu em!"
Lâm Lộc nâng mặt lên. Một đôi mắt to kia chứa đầy nước mắt, môi không huyết sắc cũng run rẩy.
"Nhưng mà, em không có cách nào a."
"Cái gì?"
"Em nói, em không có cách nào nhìn tới người khác......Em nhìn không được người khác."
Giọng Lâm Lộc cũng run đến lợi hại, nước mắt theo gương mặt chảy xuống. Lâm Lộc nức nở, lung tung lau đôi mắt.
"Kỳ thật em biết đến......Đàn anh, em đều biết đến......Trí Viễn ca không thích em, anh ấy đã sớm không thích em. Anh ấy khinh thường em, là em vô dụng, em quá ngốc...... Nhưng em không có cách nào.....Không có cách nào không thích anh ấy!
Em không có cách nào nhìn đến người khác......Đàn anh, cầu xin anh, anh đi đi......Em thật sự không có cách nào a! Cho nên anh không cần nhắc nhở em được không......Em biết em ngu, em khờ......Anh lại khiến cho em ngu ngốc hơn.....Em tự mình muốn làm một đứa ngốc, được chưa?"
Nghe xong lời này, Trang Hiểu lập tức ngây ngẩn cả người. Lâm Lộc lại rốt cuộc ngừng không được, đẩy hắn ra, như chạy trốn mà vọt vào chung cư, dùng sức đóng sầm cửa.
Cậu cơ hồ không còn sức lực, lưng dựa ở trên cửa phòng, một chút ngồi xuống chân cửa. Phía sau, tiến bước chân Trang Hiểu hoảng loạn, dừng lại ở cửa. Tiếp theo vang lên từng tiếng trận gõ cửa.
"Tiểu Lộc, em mở cửa! Là anh sai rồi, anh xin lỗi em! Em mở cửa ra......Thật xin lỗi, anh không nên nói bậy! Tiểu Lộc, em không sao chứ?"
Lâm Lộc che lỗ tai lại, nhưng âm thanh kia bất khuất mà truyền đến tai như cũ. Không biết qua bao lâu, âm thanh dần dần mới dừng lại.
Ngoài cửa một mảnh an tĩnh. Nhưng Lâm Lộc biết Trang Hiểu còn chưa đi.
Cậu dựa vào cửa phía sau, nhẹ giọng gọi câu.
"Đàn anh?"
Một lát sau, Trang Hiểu mới thấp giọng trả lời. Cách một cánh cửa, giọng của hắn nghe thật buồn.
"Tiểu Lộc."
"Anh đi đi. Đã khuya rồi, nói không chừng Trí Viễn ca sắp về tới."
Mơ hồ một tiếng, tựa hồ tiếng nắm cửa dội về phía góc tường. Âm thanh này rất thấp, lại giống như nện ở trong lòng Lâm Lộc, làm khoang bụng cậu cũng run lên theo, dạ dày ẩn ẩn đau.
"Hôm nay cảm ơn anh, đàn anh. Nhưng mà em sẽ không rời khỏi Trí Viễn ca."
"......"
"Em thích anh ấy."
"......"
"Thật xin lỗi đàn anh, luôn là làm anh lo lắng."
"Đừng nói như vậy, em không có gì phải xin lỗi anh hết."
Khi Trang Hiểu lại mở miệng, thanh âm đã nghẹn lại.
"Sáu năm trước, anh đem ngươi một người ném tại đây, là anh xin lỗi em."
"......"
"Nhưng mà Tiểu Lộc, em một ngày nào đó phải rời khỏi Ninh Trí Viễn......Hắn căn bản không yêu em, hắn hoàn toàn là giam cầm em, hắn sẽ huỷ hoại em! Nếu em còn không chịu thừa nhận, nhưng đây là sự thật, em nhận ra rõ này điều này rất thống khổ, nhưng em cần thiết......"
"Đàn anh!"
Giọng nói Lâm Lộc đã run đến kỳ cục. Một giọng nói này, cơ hồ rất thê lương. Trang Hiểu lập tức im miệng. Trầm mặc hồi lâu, hắn mới mở miệng,
"Tiểu Lộc, em nghỉ ngơi đi. Anh liền đi đây. Nhưng di động anh vẫn sẽ luôn mỏe máy, em lúc nào cũng có thể gọi điện cho anh. Khi nào cũng được, có việc em liền tìm anh, được không?"
"......"
"Em đáp ứng anh một tiếng. Bằng không, anh không thể yên tâm mà đi?"
"Em đáp ứng anh. Nếu là có việc, em liền mở miệng nói với anh."
"Được."
Lại im lặng một lát, Trang Hiểu thấp giọng nói.
"Hôm nay vốn là muốn đưa chút tư liệu cho em. Nhưng nhìn dáng vẻ, em cũng sẽ không mở cửa cho anh. Tiểu Lộc, tư liệu này anh đặt ở cửa cho em, em nhớ phải xem. Nhất định phải xem. Còn có Thánh Y Ti.....Em, nhất định phải suy xét cho thật kĩ. Mặc kệ em với anh có là thái độ như thế nào.....Thậm chí em không muốn anh tiến cử em, anh cũng có thể hoàn toàn không tham gia toàn bộ quá trình. Nhưng em không nên chậm trễ chính mình một lần nữa! Em nhất định phải......"
"Em sẽ suy xét."
Lâm Lộc lần đầu tiên đánh gãy lời nói của Trang Hiểu. Giọng nói của cậu rất nhẹ, lại rất rõ ràng.
"Thánh Y Ti cũng là giấc mơ của em, đàn anh. Em sẽ suy xét kỹ."
"......Vậy là tốt rồi."
"Vâng. Cảm ơn đàn anh."
"Em không cần nói cảm ơn với anh. Vĩnh viễn đều không cần."
"......"
Lại là một trận trầm mặc. Sau đó, âm thanh Trang Hiểu lại vang lên.
"Tiểu Lộc, anh đi đây."
"Được."
"Em đi ngủ sớm một chút......Ngủ ngon, Tiểu Lộc."
Lúc sau, Trang Hiểu không có chờ cậu trả lời, liền xoay người rời đi. Tiếng bước chân, Lâm Lộc nhắm mắt lại, dùng sức ôm lấy đầu gối chính mình, cuộn thành một đoàn.
Một câu "Ngủ ngon" này, phảng phất như một câu trào phúng.
Rốt cuộc đêm nay, nhất định có người không thể an giấc.
......................
Lâm Lộc xác thật tuân thủ lời hứa.
Trang Hiểu đi không lâu, cậu liền ra cửa, trân trọng đem túi tư liệu ôm trở về. Cậu không có cách nào đáp lại tâm ý xủa Trang Hiểu, nhưng cậu hiểu bên trong lễ vật này có một mảnh kỳ vọng của đàn anh. Đó là nhiều năm cùng múa đổi lấy thưởng thức lẫn nhau, cùng mong đợi sâu nặng.
Sư ca là thiệt tình muốn giúp cậu trở lại trên sân khấu. Trong lòng Lâm Lộc rất rõ ràng, cũng rất cảm kích.
Nhưng mà Trí Viễn ca sẽ không đồng ý.
Điểm này, Lâm Lộc so với ai đều rõ ràng hơn hết.
Rốt cuộc, từ bỏ Thánh Y Ti, chính là năm đó đổi lấy một tỷ. Trong lòng hai gười bọn họ đều rõ ràng, đây là ước định của bọn.
Dùng đôi cánh máu chảy đầm đìa, đổi lấy hạnh phúc của mẹ, cùng cơ hội sống ở bên cạnh Trí Viễn ca. Từ đây sao trời có đẹp đến đâu cũng không liên quan đến cậu.
Cậu nhất định không có khả năng bay lượn lần nữa.
Đêm dài, trong phòng có chút lạnh. Lâm Lộc cuộn mình ở sô pha, dạ dày đau lên từng đợt.
Trải qua ác mộng thê thảm ở quán bar, thật giống như ẩn núp ở giữa quái vật đen đặc, như hình với bóng mà đi theo cậu. Cậu ngồi dậy mở đèn, trong phòng khách tức khắc sáng trưng, một chút bóng ma đều không có.
Nếu là trước kia, chỉ cần mở đèn lên, Lâm Lộc có thể miễn cưỡng ngủ. Tuy rằng ánh đén sáng như vậy ngủ không tốt, nhưng ít nhiều có thể nghỉ ngơi một chút. Không đến mức ngày hôm sau tỉnh lại sau, đầu choáng váng hoảng hốt, khó chịu cả ngày.
Nhưng hôm nay, biện pháp này cũng mất đi công hiệu.
Phòng lại lớn như vậy, nơi chốn đều giống như quỷ ảnh rạng sáng, phảng phất vừa nhấc mắt liền, liền sẽ nhìn thấy bóng một người cao lớn bưng một con ly rượu có chân dài, hướng cậu lộ ra tươi cười dữ tợn tươi......
Lâm Lộc lại run lên. Cậu co lại thành một đoàn, bọc tiến mình trong chăn lông trên giường, lại tránh không khỏi đáy lòng sợ hãi.
Cậu sợ hãi.
Cậu thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở dồn dập của chính mình.
Run run lấy di động ra, lại lần nữa ấn xuống điện thoại của người kja. Một lòng Lâm Lộc dần dần đốt hy vọng, mang theo chút khẩn trương, nhấc tới giữa không trung...... Cuối cùng lại là một tiếng kia "Số điện thoại tạm thời không nghe máy" lập tức phát ra, lạc hướng trong vực sâu.
Trang Hiểu nói không sai. Đã trải qua hôm nay, Lâm Lộc một mình đợi một người, là căn bản không được.
Nhưng hắn cũng nói sai một chút rồi. Cho rằng bản thân ở lại chỗ này, kỳ thật cũng không có gì dùng. Nhưng lại chân chính có thể an ủi Lâm Lộc, vớt cậu từ trong sợ hãi ra, chỉ có một người.
Nhưng người kia vẫn luôn không tiếp điện thoại.
Lâm Lộc lại đờ đẫn một hồi, rốt cuộc bò lên. Cậu lấy tư liệu Trang Hiểu để lại cho mình, lại mở máy chiếu ra. Đêm dài từ từ, có lẽ còn ngồi đến hừng đông, không bằng xem cái này.
Thật mau, tiếng nhạc dễ nghe vang lên. Bố trí dáng đứng vũ đạo duyên dáng, một người tiếp một người ở trước mắt Lâm Lộc trình diễn. Lâm Lộc nhìn không chớp mắt, thế nhưng lại không phát hiện thời gian trôi qua rất nhanh.
Mấy giờ qua đi. Cuộn phim đột nhiên xuất hiện một đoạn chỗ trống đứt đoạn màu đen, nghĩ đến là lúc Trang Hiểu cắt nối video không để ý kĩ thời gian, nhưng từng đoạn video cách nhau một khoảng trống không quá dài.
Lâm Lộc xoa xoa đôi mắt chua xót, tính toán nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát.
Ai ngờ, hôn mê qua đi như vậy. Kỳ thật cậu đã sớm mệt tới cực điểm, chỉ là trong lòng sợ hãi mới không có cách nào đi vào giấc ngủ. Giờ phút này hơi thả lỏng, lập tức ngủ rồi.
Nhưng cậu ngủ cũng không ngon.
Trong mộng, cậu lại trở về phố quán bar kia.
..................
"Không được! Buông ra......Ô khụ khụ! Ô a!"
Trong mộng Lâm Lộc bị ném ở trên sàn nhà, lại nghe bên ngoài có tiếng bước chân hỗn độn.
Có người tới? Cứu mạng!
Lâm Lộc dùng hết toàn lực bò dậy, bổ nhào vào lung tung mà gõ cửa. Chẳng sợ chỉ có một đường hy vọng, cậu cũng không muốn dừng lại trong tay Lệ Hàng thêm một giây phút nào!
"Cứu mạng! Tôi bị bắt cóc......Cứu cứu tôi.....A!"
Một bàn tay to bịt kín miệng cậu! Cậu liều mạng giãy giụa, lại cách cánh cửa kia ngày càng xa.
Lệ Hàng giống như một con ác quỷ, kéo cậu từ cạnh cửa trở về, lại lần nữa ấn ở dưới thân.
"Không được......Ô ô ô...... Không......"
Lệ Hàng bóp lấy cổ chân cậu, đau quá...... Thiếu oxy làm cậu càng ngày càng không dùng được sức lực!
"Đừng nghĩ chạy, ngươi đời này đều đừng nghĩ chạy!"
Lệ Hàng cắn răng mở miệng.
"Uống hết cho ta!"
Lâm Lộc kề bên hít thở không thông, ánh mắt tan rã. Nhưng cậu vẫn gắt gao cắn môi, không chịu hé miệng......
"Kỹ nữ!"
Hung hăng tát một cái trên mặt cậu. Lâm Lộc bị đánh quay mặt đj, cậu có thể cảm giác được hai ngón tay thô bạo thọc vào trong miệng, môi bị căng ra, khóe môi xé rách đau điếng. Cậu theo bản năng muốn cắn, trên mặt lại nhận thêm một cái tát.
"Uống cho ta......Uống!"
Chất lỏng dính nhớp phát ngọt bị ép rót tiến vào yết hầu, hơn phân nửa sặc vào phổi. Lâm Lộc mở miệng một tiếng sặc khụ ra tới, ngực đau đến muốn mạng, ho khan đến đầy mặt đều là nước mắt. Nhưng Lệ Hàng lại bóp lấy mũi cậu.
"Đều là thiếu chơi, uống xong cho ta!"
Một ly đều bị rót vào, Lệ Hàng gắt gao bóp mũi cậu. Hai mắt mơ hồ, khuôn mặt Lệ Hàng dữ tợn như ác quỷ.
"Uống hết cho ta! Dám nhổ ra, ta cho ngưoi chết cũng không thể......"
"Ô ô......Khụ...... Ô ô ô!"
Sặc nhưng nôn không được, lại bị cái tay kia gắt gao ấn trở về. Huống chi giữa mũi miệng không có một khe hở, một tia không khí cũng hút không vào. Hai chân Lâm Lộc vô lực muốn đá, sợ hãi thổi quét toàn thân. Chẳng lẽ cậu phải chết? Chết ở quán bar dơ bẩn này, chết ở trong tay học sinh cậu tự mình bồi dưỡng, chết trong hít thở không thông cùng sợ hãi......
Không được......
Sự tình phía sau, cậu đã nhớ không rõ.
Ký ức rách nát, cảnh tượng hỗn loạn, tiếng cười dữ tợn, còn có cõi lòng tan nát đau đớn......
Lại mở mắt ra, cậu phát hiện mình ngồi ở quán bar trên sàn nhà gỗ. Xung quanh một mảnh hỗn độn.
Cả người cậu đều ướt đẫm, nước trái cây cùng mồ hôi lạnh hòa vào với nhau. Tóc bị mồ hôi làm ướt sũng, xoa đến lung tung rối loạn.
Có người không ngừng ở bên người cậu, côn điện treo ở bên hông, khi đi không ngừng va chạm với chìa khóa phát ra tiếng. Ban đầu kéo cậu từ dưới thân Lệ Hàng ra rồi để nằm trên sàn, lúc sau cậu không nhúc nhích một chút.
Cậu thậm chí không đổi tư thế.
Đại não cùng thân thể cậu, tựa hồ hoàn toàn ngăn cách. Xung quanh âm thanh ồn ào, tiếng mắng hỗn loạn cùng va đập. Thậm chí cậu còn không biết Lệ Hàng bị áp giải ra ngoài khi nào, càng miễn bàn không biết từ khi nào quán bar hỗn loạn biến thành tĩnh mịch.
Cậu cũng hoàn toàn không phát hiện, toàn bộ quán ba chỉ còn lại chính mình.
Cho đến khi một người đàn ông cà lơ phất phơ đứng ở trước mặt, dùng côn điện côn chọc chọc vào mặt cậu.
"Cậu là Lâm Lộc?"
Cậu mờ mịt ngẩng đầu. Cậu không quen biết người kia, nhưng cậu nhận thức được trên người người nọ mặc bộ chế phục màu đen, ngực thêu bốn chữ "Quốc gia chi thuẫn".
Tiêu chí của đội trị an quốc gia......Cậu được cứu trợ?
"Tỉnh chưa? Có thể đứng lên không?"
Nam nhân kia ngồi xổm xuống, giúp cậu cởi bỏ dây trói trên cổ tay, lại dùng sức xoa nhẹ cổ chân cậu vài cái.
Thông huyết mạch, cảm giác tê cứng đều dần dần ấm lại, lại mang đến đau đớn bén nhọn. Nhưng Lâm Lộc sức lực hô đau cũng đều không có. Linh hồn cậu tựa hồ đều phiêu đãng ở giữa không trung, chỉ có thể nhìn thấy nam nhân kia như là đùa nghịch một con rối gỗ đem cậu xách lên tới, để hắn dựa vào khung cửa ngồi xuống.
"Cậu chờ, lát sau có người lại đây lấy khẩu cung."
Nói xong, hắn liền đi rồi.
Quán bar lần nữa không một bóng người.
Mới vừa rồi thời điểm đội trị an phá cửa mà vào, đập hư khoá cửa. Giờ phút này, cánh cửa kia còn nửa mở ra. Một trận gió ùa tới, cánh cửa không ngừng lay động, phát ra từng trận tiếng vang kẽo kẹt.
Trong phòng, trên mặt đất một bãi rượu hỗn với vụn thủy tinh. Còn có cái ly cũng rơi trên mặt đất, nơi nơi đều là nước trái cây.
Đến bây giờ, trên người Lâm Lộc vẫn ướt dầm dề. Đôi mắt phía dưới bị thủy tinh cắt phải, nước mắt rơi xuống, xót run người.
Lâm Lộc ngồi ở chỗ vừa lúc dựa gần lối đi nhỏ. Cửa mở ra gió đều đánh vào người cậu. Lâm Lộc cũng có thể cảm giác được lạnh, nhưng thân thể cậu thật giống như không phải của chính mình, muốn dịch ra chỗ khác, đều làm không được.
Nhìn thấy thân ảnh Ninh Trí Viễn, Tiểu Chu đón nhận tiến đến.
"Ngài không cần lo lắng, ngày mai khẳng định sẽ không có ảnh chụp lọt ra.....Ơ, Lâm ca đâu?"
Ninh Trí Viễn không trả lời.
Hắn lập tức kéo cửa xe ra, ngồi xuống. Dựa vào trên ghế da, hắn châm một điếu thuốc, tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ xe.
Giờ phút này, trường hợp hoảng loạn đã biến mất không sai biệt lắm.
Tìm hoan mua vui khách làng chơi đều bị đội trị an đội mang theo trở về, cái này không cần nhiều lời, cả khách hàng bình thường của quán bar, bị một nháo như vậy, đương nhiên còn hứng thú gì mà tiếp tục. Vốn dĩ dãy xe chắn hết đường náo loạn nơi đây, hiện giờ vô cớ lộ ra hiu quạnh.
Còn lại một vài chiếc xe linh tinh, Ninh Trí Viễn nhận ra một chiếc quen thuộc dừng lại.
Đó là xe Trang gia. Gần đây, đại thiếu gia kia nhà hắn nịnh bợ Ninh Trí Viễn đến chói tai, chiếc xe này hắn đều đã xem chán.
Ninh Trí Viễn chỉ nhìn thoáng qua, liền di chuyển tầm mắt. Lời nói của Trang Hiểu ngày ấy ở trong học viện quốc gia, lại từng câu xuất hiện ở trong đầu hắn.
—— "Anh thật sự cho rằng ở trên người Tiểu Lộc, anh đã từng thắng qua tôi?"
—— "Người cùng nhau khiêu vũ với cậu ấy là tôi, lý giải cậu ấy, hiểu cậu ấy, người chiếu cố cậu ấy cũng là tôi! Người cậu ất tín nhiệm là tôi, thậm chí một tỷ trước kia, người đầu tiên cậu ấy mở miệng xin giúp đỡ, cũng là tôi!"
—— "Nếu không phải lúc trước tôi không có năng lực......Anh cho rằng đến lượt anh?"
—— "Nhưng hiện tại......Tôi đã trở về!"
Ninh Trí Viễn nhéo giữa mày ngón tay lập tức căng thẳng, trên mu bàn tay nổi lên vài đạo gân xanh.
"Đáng chết......"
Chửi nhỏ một tiếng, mày Ninh Trí Viễn càng nhăn chặt hơn. Hắn đột nhiên duỗi tay ấn cửa sổ xe xuống, gió lạnh bên ngoài vọt tiến vào.
Tiểu Chu quan sát thấy sắc mặt của hắn, thật cẩn thận mở miệng.
"Ninh tổng......Trong xe quá nóng sao? Hay là, tôi kêu tài xế mở máy lạnh lên?"
Cửa sổ này đều là đặc chế, bên ngoài nhìn xuyên qua lớp kính không thấy bên trong, càng chụp không thành ảnh chụp. Nhưng cửa sổ xe hạ xuống, Ninh Trí Viễn ở bên cửa sổ xe xuất hiện trên các tạp trí lớn, đã có thể không giống nhau.
Ninh tổng luôn luôn chú ý chi tiết, cũng chưa từng bại lộ ở địa phương này. Nhưng hôm nay, hắn thật là chỗ nào cũng đều không thích hợp.
"Không cần."
Giọng Ninh Trí Viễn cũng lộ ra hàn ý. Tiểu Chu muốn khuyên hắn đóng cửa sổ, đều không biết nên mở miệng như thế nào.
"Ninh tổng, có phải ngài quá mệt mỏi rồi không? Vẫn là miệng vết thương bắt đầu đau? Sắc mặt ngài rất kém."
"......"
"Bằng không, ngài nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi? Lâm ca bên kia......Còn chưa kết thúc sao? Đợi lát nữa tôi đi đón anh ấy......"
"Không cần."
Tiểu Chu mới thử một nửa, đã bị Ninh Trí Viễn đánh gãy. Hắn lập tức câm mồm, nhìn thấy Ninh Trí Viễn về sau vẫn nặng nề mà tựa vào ghế sao, dùng sức hút một ngụm thuốc lá.
Sương khói tràn ngập, đôi mắt hắn buông xuống, mày nhíu thành chữ xuyên (川), đường hàm cong chậm rãi siết chặt.
"Lái xe đi."
"Cái gì? Còn Lâm ca......"
"Không cần phải xen vào cậu ta."
"Nhưng mà......"
"Không cần phải xen vào cậu ta, sẽ có người đưa cậu ta trở về."
Cắn đầu mẩu thuốc lá, âm thanh nói đều có chút mơ hồ, lại vô cớ mang theo tàn nhẫn. Ninh Trí Viễn lật cánh tay, liếc liếc mắt nhìn mặt đồng hồ.
"Gọi điện thoại cho văn phòng. Gọi bọn họ lập tức chuẩn bị tốt phòng họp. Cuộc họp này, vốn dĩ nửa giờ trước nên bắt đầu."
......
Vài người giờ sau.
"Tiểu Lộc, Tiểu Lộc!"
Cả người Lâm Lộc run lên, hoảng sợ mà ngẩng đầu, đối diện là ánh măt quan tâm của Trang Hiểu.
"Đừng nghĩ nhiều, ngoan a. Em cùng ở bên anh, anh đưa em trở về......Tiểu Lộc, em an toàn. Đừng sợ, không có việc gì."
Một bàn tay đáp ở đầu vai cậu, trấn an mà vỗ nhẹ. Ánh mắt Lâm Lộc nhìn trên mặt Trang Hiểu một hồi, ánh mắt tan rã mới tìm được tiêu điểm. Cậu tựa hồ mới ý thức được, cậu đã không ở quán bar đáng sợ kia.
Cậu hiện tại ở bên trong xe, bên người là người có thể tin tưởng.
Cậu an toàn.
"Đàn anh....."
Nhẹ giọng gọi một câu, âm thanh đều run. Đầy mặ Trang Hiểu đều là đau lòng, chậm rãi trấn an cậu. Rốt cuộc, vai lưng Lâm Lộc căng chặt cũng lỏng chút.
Nhưng cậu vẫn cúi người, đầu gục xuống, hàm răng như cũ gõ gõ rung động. Trang Hiểu nhìn ra được, cậu vẫn rất khẩn trương như cũ. Thật giống như bị nhốt ở trong ác mộng kia, không thể thật sự thoát khỏi.
"Tiểu Lộc, tự em được không? Thật sự không cần anh giúp em?"
Lâm Lộc lắc lắc đầu.
"Nhưng mà tự em trở về, anh thật sự không yên tâm. Hay là em đến chỗ thầy bên kia một đêm cũng được. Ít nhất, bên cạnh em còn có người đáng tin cậy, có thể chiếu cố em."
"Không cần, sức khỏe thầy cũng không tốt......Em cũng không muốn làm thầy lo lắng."
Giọng nói Lâm Lộc rất nhỏ.
"Em tự mình có thể. Không có việc gì."
Cậu kiên trì như vậy, Trang Hiểu cũng không có cách nào nói gì nữa. Hắn do dự một lát, mở miệng hỏi.
"Ninh Trí Viễn vẫn luôn không nghe điện thoại?"
"Trí Viễn ca anh ấy......Anh ấy chắc đamg bận."
"Bận? Bận cái gì? Em xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn thật sự mặc kệ em sống chết?"
Trang Hiểu hỏa khí tựa hồ lập tức nổi lên.
"Em cho rằng em không thấy được, thời điểm anh xuất hiện, em vẫn đang gọi điện thoại cho hắn! Em gọi cho hắn mấy cuộc điện thoại? Hả? Suốt hơn ba giờ, thấy em gọi nhiều như vậy, hắn không thể trả lời một cái? Tiểu Lộc, hắn......"
"......"
"Tiểu Lộc, em nói chuyện đi? trong lòng em chẳng lẽ thật sự không hiểu điều này có ý nghĩa gì sao?"
Đầu Lâm Lộc rũ đến càng thấp. Trang Hiểu dùng sức ôm lấy bả vai cậu.
"Nếu là hắn đối tốt với em, anh cũng có thể cam tâm. Nhưng hắn rõ ràng không có...... Hắn khi dễ em, hắn giam cầm em, em vì hắn làm ít nhiều hi sinh! Nhưng cho dù như vậy, hắn đều không thể chiếu cố em một chút sao? Hôm nay nếu không phải trời xui đất khiến, em gặp đội trị an đội đột kích kiểm tra, em......"
"Là em không nên ra ngoài với Lệ Hàng. Trí Viễn ca đã cảnh cáo em, là em......Em không nghe lời."
"Cứ cho là em không nghe lời, là hắn có thể mặc kệ em sao? Chẳng lẽ hắn không biết em gặp nguy hiểm?"
Lâm Lộc khó khăn mà lắc lắc đầu.
Trang Hiểu ngây ngẩn cả người.
"Em không nói cho hắn? Vì cái gì?"
Nhìn sắc mặt Lâm Lộc, thần sắc Trang Hiểu đột biến.
"Em.....Hay là em là không dám? Em không dám cho hắn ta biết?"
"Trí Viễn ca đã nhắc nhở em......Nói em không cần lại gặp Lệ Hàng nữa. Nhưng em không nghe lời.....Anh ấy sẽ tức giận."
"Vậy thì thế nào? Em chỉ cùng Lệ Hàng ra ngoài, lại không có làm khác! Là Lệ Hàng lừa em, hiếp bức em, em chỉ là người bị hại! Em......Em gặp nguy hiểm như vậy, lại còn sợ hắn sẽ tức giận? Tiểu Lộc, em ở bên cạnh hắn, đến tột cùng là bao nhiêu ngày?"
Đúng lúc này, xe ngừng lại. Lâm Lộc giống như bắt được rơm cứu mạng mà đẩy cửa xe ra.
"Đàn anh, em về đến nhà. Em phải đi về, đàn anh, cảm ơn anh......Em phải đi......"
Cậu chạy trối chết, cánh tay lại bị một phen nắm lấy. Cậu không dám nhìn vào mắt Trang Hiểu, bả vai gầy ốm run rẩy.
"Tiểu Lộc....."
"Thật xin lỗi, đàn anh.....Là em không tốt, em cho anh thêm phiền toái. Em đi rồi, ạn đừng nóng giận......"
"Anh không có tức giận với em!"
Một tiếng gầm nhẹ, đánh gãy nói năng lộn xộn của Lâm Lộc. Trang Hiểu đi theo Lâm Lộc xuống xe, dùng sức bắt lấy cổ tay cậu, đẩy cậu vào trong tần trệt chung cư.
"Anh chưa từng đối với em lớn tiếng. Hôm nay cũng là lần đầu tiên như vậy với em. Nhưng mà Tiểu Lộc, đây rõ ràng là anh sai, sao em lại xin lỗi anh?!"
"......"
Lâm Lộc cúi đầu như cũ. Cậu chỉ ăn mặc áo thun đơn bạc, hơi hơi run rẩy. Trang Hiểu môi động vài lần, lại không đành lòng phát hỏa với cậu.
Hắn trầm mặc cởi áo khoác, khoác ở trên vai Lâm Lộc. Lâm Lộc theo bản năng một trốn đi, bị hắn đè lại.
Bốn mắt nhìn nhau. Trang Hiểu ngẩng đầu, nhẹ nhàng giúp Lâm Lộc sửa sửa tóc mái hỗn độn.
"Đàn anh......"
"Tiểu Lộc em không cần nói chuyện. Anh không muốn lớn tiếng với em, nhưng anh sợ mình nhịn không được."
Trang Hiểu lại trầm mặc một hồi, tựa hồ đã điều tiết tốt lại cảm xúc, lúc này mới mở miệng lần nữa.
"Bên ngoài lạnh như vậy, em không cảm giác được sao? Em chỉ mặc áo ngắn tay......Em sao không ngồi trong xe, hoặc là yêu cầu anh đưa em vào chung cư? Còn có, anh mắng em, em lại xin lỗi......Em biết anh nhìn bộ dáng này của em, trong lòng rất đau sao? Tiểu Lộc, anh nhịn không được suy nghĩ, có phải em và Ninh Trí Viễn ở bên nhau, vĩnh viễn là em nhân nhượng hắn? Có phải em luôn luôn xuống nước, em xin lỗi, em tha thứ......Chịu người kia ủy khuất, luôn là em?"
"Không có, thật sự không có. Trí Viễn ca......Anh, anh ấy thật sự rất tốt."
"Hắn đương nhiên tốt. Chỉ có em chăm lo cho hắn như vậy, hắn sao có thể không tốt! Nhưng mà em thì sao? Ai tới đau lòng cho em, ai tới chiếu cố cho em?"
Trang Hiểu càng nói càng giận, hai tay đều phát run.
"Em như vậy, làm sao anh có thể không lo lắng?"
"......"
"Tiểu Lộc, Ninh Trí Viễn đến tột cùng là có cái gì tốt? Hắn đối với em không tốt a, hắn làm em thương tâm, hắn làm em sau khi gặp nguy hiểm còn không có nơi để khóc, còn muốn lo lắng đề phòng sợ hắn phát hỏa! Hắn sao có thể xứng đôi với em?"
"Không phải......"
"Lâm Lộc! Vì sao em không thể nói với người khác một câu hắn không tốt? Lúc trước ở trường học chính là như vậy, hiện tại vẫn là như vậy! Hắn đối với em không tốt! Hắn không yêu em, không tôn trọng em, cơ bản là chăm sóc em hắn cũng không thể! Em vì cái gì còn muốn bảo vệ hắn? Em quá ngốc! Em vì sao không thể chuyển đi ánh mắt khỏi người hắn? Thế giới lớn như vậy, luôn có người chịu toàn tâm toàn ý đối tốt với em! Vì sao không thể rời đi ánh mắt, đi gặp người khác?"
Một lời đã nói ra, hai người đều tĩnh.
Trang Hiểu mím môi, tựa hồ có chút hối hận, không nên dưới tình thế cấp bách nói thẳng ra những lời này. Nhưng việc đã đến nước này, trong lòng hắn lại là thật sự rất khó chịu, cũng liền bất chấp nhiều như vậy.
Hắn tiến về phía trước một bước, nắm lấy cánh tay Lâm Lộc. Rồi lại sợ làm Lâm Lộc cảm thấy khẩn trương, âm thanh liền hạ thấp.
"Sáu năm. Tiểu Lộc, em cũng nên đi. Đừng ngớ ngẩn nữa, Ninh Trí Viễn căn bản không yêu em!"
Lâm Lộc nâng mặt lên. Một đôi mắt to kia chứa đầy nước mắt, môi không huyết sắc cũng run rẩy.
"Nhưng mà, em không có cách nào a."
"Cái gì?"
"Em nói, em không có cách nào nhìn tới người khác......Em nhìn không được người khác."
Giọng Lâm Lộc cũng run đến lợi hại, nước mắt theo gương mặt chảy xuống. Lâm Lộc nức nở, lung tung lau đôi mắt.
"Kỳ thật em biết đến......Đàn anh, em đều biết đến......Trí Viễn ca không thích em, anh ấy đã sớm không thích em. Anh ấy khinh thường em, là em vô dụng, em quá ngốc...... Nhưng em không có cách nào.....Không có cách nào không thích anh ấy!
Em không có cách nào nhìn đến người khác......Đàn anh, cầu xin anh, anh đi đi......Em thật sự không có cách nào a! Cho nên anh không cần nhắc nhở em được không......Em biết em ngu, em khờ......Anh lại khiến cho em ngu ngốc hơn.....Em tự mình muốn làm một đứa ngốc, được chưa?"
Nghe xong lời này, Trang Hiểu lập tức ngây ngẩn cả người. Lâm Lộc lại rốt cuộc ngừng không được, đẩy hắn ra, như chạy trốn mà vọt vào chung cư, dùng sức đóng sầm cửa.
Cậu cơ hồ không còn sức lực, lưng dựa ở trên cửa phòng, một chút ngồi xuống chân cửa. Phía sau, tiến bước chân Trang Hiểu hoảng loạn, dừng lại ở cửa. Tiếp theo vang lên từng tiếng trận gõ cửa.
"Tiểu Lộc, em mở cửa! Là anh sai rồi, anh xin lỗi em! Em mở cửa ra......Thật xin lỗi, anh không nên nói bậy! Tiểu Lộc, em không sao chứ?"
Lâm Lộc che lỗ tai lại, nhưng âm thanh kia bất khuất mà truyền đến tai như cũ. Không biết qua bao lâu, âm thanh dần dần mới dừng lại.
Ngoài cửa một mảnh an tĩnh. Nhưng Lâm Lộc biết Trang Hiểu còn chưa đi.
Cậu dựa vào cửa phía sau, nhẹ giọng gọi câu.
"Đàn anh?"
Một lát sau, Trang Hiểu mới thấp giọng trả lời. Cách một cánh cửa, giọng của hắn nghe thật buồn.
"Tiểu Lộc."
"Anh đi đi. Đã khuya rồi, nói không chừng Trí Viễn ca sắp về tới."
Mơ hồ một tiếng, tựa hồ tiếng nắm cửa dội về phía góc tường. Âm thanh này rất thấp, lại giống như nện ở trong lòng Lâm Lộc, làm khoang bụng cậu cũng run lên theo, dạ dày ẩn ẩn đau.
"Hôm nay cảm ơn anh, đàn anh. Nhưng mà em sẽ không rời khỏi Trí Viễn ca."
"......"
"Em thích anh ấy."
"......"
"Thật xin lỗi đàn anh, luôn là làm anh lo lắng."
"Đừng nói như vậy, em không có gì phải xin lỗi anh hết."
Khi Trang Hiểu lại mở miệng, thanh âm đã nghẹn lại.
"Sáu năm trước, anh đem ngươi một người ném tại đây, là anh xin lỗi em."
"......"
"Nhưng mà Tiểu Lộc, em một ngày nào đó phải rời khỏi Ninh Trí Viễn......Hắn căn bản không yêu em, hắn hoàn toàn là giam cầm em, hắn sẽ huỷ hoại em! Nếu em còn không chịu thừa nhận, nhưng đây là sự thật, em nhận ra rõ này điều này rất thống khổ, nhưng em cần thiết......"
"Đàn anh!"
Giọng nói Lâm Lộc đã run đến kỳ cục. Một giọng nói này, cơ hồ rất thê lương. Trang Hiểu lập tức im miệng. Trầm mặc hồi lâu, hắn mới mở miệng,
"Tiểu Lộc, em nghỉ ngơi đi. Anh liền đi đây. Nhưng di động anh vẫn sẽ luôn mỏe máy, em lúc nào cũng có thể gọi điện cho anh. Khi nào cũng được, có việc em liền tìm anh, được không?"
"......"
"Em đáp ứng anh một tiếng. Bằng không, anh không thể yên tâm mà đi?"
"Em đáp ứng anh. Nếu là có việc, em liền mở miệng nói với anh."
"Được."
Lại im lặng một lát, Trang Hiểu thấp giọng nói.
"Hôm nay vốn là muốn đưa chút tư liệu cho em. Nhưng nhìn dáng vẻ, em cũng sẽ không mở cửa cho anh. Tiểu Lộc, tư liệu này anh đặt ở cửa cho em, em nhớ phải xem. Nhất định phải xem. Còn có Thánh Y Ti.....Em, nhất định phải suy xét cho thật kĩ. Mặc kệ em với anh có là thái độ như thế nào.....Thậm chí em không muốn anh tiến cử em, anh cũng có thể hoàn toàn không tham gia toàn bộ quá trình. Nhưng em không nên chậm trễ chính mình một lần nữa! Em nhất định phải......"
"Em sẽ suy xét."
Lâm Lộc lần đầu tiên đánh gãy lời nói của Trang Hiểu. Giọng nói của cậu rất nhẹ, lại rất rõ ràng.
"Thánh Y Ti cũng là giấc mơ của em, đàn anh. Em sẽ suy xét kỹ."
"......Vậy là tốt rồi."
"Vâng. Cảm ơn đàn anh."
"Em không cần nói cảm ơn với anh. Vĩnh viễn đều không cần."
"......"
Lại là một trận trầm mặc. Sau đó, âm thanh Trang Hiểu lại vang lên.
"Tiểu Lộc, anh đi đây."
"Được."
"Em đi ngủ sớm một chút......Ngủ ngon, Tiểu Lộc."
Lúc sau, Trang Hiểu không có chờ cậu trả lời, liền xoay người rời đi. Tiếng bước chân, Lâm Lộc nhắm mắt lại, dùng sức ôm lấy đầu gối chính mình, cuộn thành một đoàn.
Một câu "Ngủ ngon" này, phảng phất như một câu trào phúng.
Rốt cuộc đêm nay, nhất định có người không thể an giấc.
......................
Lâm Lộc xác thật tuân thủ lời hứa.
Trang Hiểu đi không lâu, cậu liền ra cửa, trân trọng đem túi tư liệu ôm trở về. Cậu không có cách nào đáp lại tâm ý xủa Trang Hiểu, nhưng cậu hiểu bên trong lễ vật này có một mảnh kỳ vọng của đàn anh. Đó là nhiều năm cùng múa đổi lấy thưởng thức lẫn nhau, cùng mong đợi sâu nặng.
Sư ca là thiệt tình muốn giúp cậu trở lại trên sân khấu. Trong lòng Lâm Lộc rất rõ ràng, cũng rất cảm kích.
Nhưng mà Trí Viễn ca sẽ không đồng ý.
Điểm này, Lâm Lộc so với ai đều rõ ràng hơn hết.
Rốt cuộc, từ bỏ Thánh Y Ti, chính là năm đó đổi lấy một tỷ. Trong lòng hai gười bọn họ đều rõ ràng, đây là ước định của bọn.
Dùng đôi cánh máu chảy đầm đìa, đổi lấy hạnh phúc của mẹ, cùng cơ hội sống ở bên cạnh Trí Viễn ca. Từ đây sao trời có đẹp đến đâu cũng không liên quan đến cậu.
Cậu nhất định không có khả năng bay lượn lần nữa.
Đêm dài, trong phòng có chút lạnh. Lâm Lộc cuộn mình ở sô pha, dạ dày đau lên từng đợt.
Trải qua ác mộng thê thảm ở quán bar, thật giống như ẩn núp ở giữa quái vật đen đặc, như hình với bóng mà đi theo cậu. Cậu ngồi dậy mở đèn, trong phòng khách tức khắc sáng trưng, một chút bóng ma đều không có.
Nếu là trước kia, chỉ cần mở đèn lên, Lâm Lộc có thể miễn cưỡng ngủ. Tuy rằng ánh đén sáng như vậy ngủ không tốt, nhưng ít nhiều có thể nghỉ ngơi một chút. Không đến mức ngày hôm sau tỉnh lại sau, đầu choáng váng hoảng hốt, khó chịu cả ngày.
Nhưng hôm nay, biện pháp này cũng mất đi công hiệu.
Phòng lại lớn như vậy, nơi chốn đều giống như quỷ ảnh rạng sáng, phảng phất vừa nhấc mắt liền, liền sẽ nhìn thấy bóng một người cao lớn bưng một con ly rượu có chân dài, hướng cậu lộ ra tươi cười dữ tợn tươi......
Lâm Lộc lại run lên. Cậu co lại thành một đoàn, bọc tiến mình trong chăn lông trên giường, lại tránh không khỏi đáy lòng sợ hãi.
Cậu sợ hãi.
Cậu thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở dồn dập của chính mình.
Run run lấy di động ra, lại lần nữa ấn xuống điện thoại của người kja. Một lòng Lâm Lộc dần dần đốt hy vọng, mang theo chút khẩn trương, nhấc tới giữa không trung...... Cuối cùng lại là một tiếng kia "Số điện thoại tạm thời không nghe máy" lập tức phát ra, lạc hướng trong vực sâu.
Trang Hiểu nói không sai. Đã trải qua hôm nay, Lâm Lộc một mình đợi một người, là căn bản không được.
Nhưng hắn cũng nói sai một chút rồi. Cho rằng bản thân ở lại chỗ này, kỳ thật cũng không có gì dùng. Nhưng lại chân chính có thể an ủi Lâm Lộc, vớt cậu từ trong sợ hãi ra, chỉ có một người.
Nhưng người kia vẫn luôn không tiếp điện thoại.
Lâm Lộc lại đờ đẫn một hồi, rốt cuộc bò lên. Cậu lấy tư liệu Trang Hiểu để lại cho mình, lại mở máy chiếu ra. Đêm dài từ từ, có lẽ còn ngồi đến hừng đông, không bằng xem cái này.
Thật mau, tiếng nhạc dễ nghe vang lên. Bố trí dáng đứng vũ đạo duyên dáng, một người tiếp một người ở trước mắt Lâm Lộc trình diễn. Lâm Lộc nhìn không chớp mắt, thế nhưng lại không phát hiện thời gian trôi qua rất nhanh.
Mấy giờ qua đi. Cuộn phim đột nhiên xuất hiện một đoạn chỗ trống đứt đoạn màu đen, nghĩ đến là lúc Trang Hiểu cắt nối video không để ý kĩ thời gian, nhưng từng đoạn video cách nhau một khoảng trống không quá dài.
Lâm Lộc xoa xoa đôi mắt chua xót, tính toán nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát.
Ai ngờ, hôn mê qua đi như vậy. Kỳ thật cậu đã sớm mệt tới cực điểm, chỉ là trong lòng sợ hãi mới không có cách nào đi vào giấc ngủ. Giờ phút này hơi thả lỏng, lập tức ngủ rồi.
Nhưng cậu ngủ cũng không ngon.
Trong mộng, cậu lại trở về phố quán bar kia.
..................
"Không được! Buông ra......Ô khụ khụ! Ô a!"
Trong mộng Lâm Lộc bị ném ở trên sàn nhà, lại nghe bên ngoài có tiếng bước chân hỗn độn.
Có người tới? Cứu mạng!
Lâm Lộc dùng hết toàn lực bò dậy, bổ nhào vào lung tung mà gõ cửa. Chẳng sợ chỉ có một đường hy vọng, cậu cũng không muốn dừng lại trong tay Lệ Hàng thêm một giây phút nào!
"Cứu mạng! Tôi bị bắt cóc......Cứu cứu tôi.....A!"
Một bàn tay to bịt kín miệng cậu! Cậu liều mạng giãy giụa, lại cách cánh cửa kia ngày càng xa.
Lệ Hàng giống như một con ác quỷ, kéo cậu từ cạnh cửa trở về, lại lần nữa ấn ở dưới thân.
"Không được......Ô ô ô...... Không......"
Lệ Hàng bóp lấy cổ chân cậu, đau quá...... Thiếu oxy làm cậu càng ngày càng không dùng được sức lực!
"Đừng nghĩ chạy, ngươi đời này đều đừng nghĩ chạy!"
Lệ Hàng cắn răng mở miệng.
"Uống hết cho ta!"
Lâm Lộc kề bên hít thở không thông, ánh mắt tan rã. Nhưng cậu vẫn gắt gao cắn môi, không chịu hé miệng......
"Kỹ nữ!"
Hung hăng tát một cái trên mặt cậu. Lâm Lộc bị đánh quay mặt đj, cậu có thể cảm giác được hai ngón tay thô bạo thọc vào trong miệng, môi bị căng ra, khóe môi xé rách đau điếng. Cậu theo bản năng muốn cắn, trên mặt lại nhận thêm một cái tát.
"Uống cho ta......Uống!"
Chất lỏng dính nhớp phát ngọt bị ép rót tiến vào yết hầu, hơn phân nửa sặc vào phổi. Lâm Lộc mở miệng một tiếng sặc khụ ra tới, ngực đau đến muốn mạng, ho khan đến đầy mặt đều là nước mắt. Nhưng Lệ Hàng lại bóp lấy mũi cậu.
"Đều là thiếu chơi, uống xong cho ta!"
Một ly đều bị rót vào, Lệ Hàng gắt gao bóp mũi cậu. Hai mắt mơ hồ, khuôn mặt Lệ Hàng dữ tợn như ác quỷ.
"Uống hết cho ta! Dám nhổ ra, ta cho ngưoi chết cũng không thể......"
"Ô ô......Khụ...... Ô ô ô!"
Sặc nhưng nôn không được, lại bị cái tay kia gắt gao ấn trở về. Huống chi giữa mũi miệng không có một khe hở, một tia không khí cũng hút không vào. Hai chân Lâm Lộc vô lực muốn đá, sợ hãi thổi quét toàn thân. Chẳng lẽ cậu phải chết? Chết ở quán bar dơ bẩn này, chết ở trong tay học sinh cậu tự mình bồi dưỡng, chết trong hít thở không thông cùng sợ hãi......
Không được......
Sự tình phía sau, cậu đã nhớ không rõ.
Ký ức rách nát, cảnh tượng hỗn loạn, tiếng cười dữ tợn, còn có cõi lòng tan nát đau đớn......
Lại mở mắt ra, cậu phát hiện mình ngồi ở quán bar trên sàn nhà gỗ. Xung quanh một mảnh hỗn độn.
Cả người cậu đều ướt đẫm, nước trái cây cùng mồ hôi lạnh hòa vào với nhau. Tóc bị mồ hôi làm ướt sũng, xoa đến lung tung rối loạn.
Có người không ngừng ở bên người cậu, côn điện treo ở bên hông, khi đi không ngừng va chạm với chìa khóa phát ra tiếng. Ban đầu kéo cậu từ dưới thân Lệ Hàng ra rồi để nằm trên sàn, lúc sau cậu không nhúc nhích một chút.
Cậu thậm chí không đổi tư thế.
Đại não cùng thân thể cậu, tựa hồ hoàn toàn ngăn cách. Xung quanh âm thanh ồn ào, tiếng mắng hỗn loạn cùng va đập. Thậm chí cậu còn không biết Lệ Hàng bị áp giải ra ngoài khi nào, càng miễn bàn không biết từ khi nào quán bar hỗn loạn biến thành tĩnh mịch.
Cậu cũng hoàn toàn không phát hiện, toàn bộ quán ba chỉ còn lại chính mình.
Cho đến khi một người đàn ông cà lơ phất phơ đứng ở trước mặt, dùng côn điện côn chọc chọc vào mặt cậu.
"Cậu là Lâm Lộc?"
Cậu mờ mịt ngẩng đầu. Cậu không quen biết người kia, nhưng cậu nhận thức được trên người người nọ mặc bộ chế phục màu đen, ngực thêu bốn chữ "Quốc gia chi thuẫn".
Tiêu chí của đội trị an quốc gia......Cậu được cứu trợ?
"Tỉnh chưa? Có thể đứng lên không?"
Nam nhân kia ngồi xổm xuống, giúp cậu cởi bỏ dây trói trên cổ tay, lại dùng sức xoa nhẹ cổ chân cậu vài cái.
Thông huyết mạch, cảm giác tê cứng đều dần dần ấm lại, lại mang đến đau đớn bén nhọn. Nhưng Lâm Lộc sức lực hô đau cũng đều không có. Linh hồn cậu tựa hồ đều phiêu đãng ở giữa không trung, chỉ có thể nhìn thấy nam nhân kia như là đùa nghịch một con rối gỗ đem cậu xách lên tới, để hắn dựa vào khung cửa ngồi xuống.
"Cậu chờ, lát sau có người lại đây lấy khẩu cung."
Nói xong, hắn liền đi rồi.
Quán bar lần nữa không một bóng người.
Mới vừa rồi thời điểm đội trị an phá cửa mà vào, đập hư khoá cửa. Giờ phút này, cánh cửa kia còn nửa mở ra. Một trận gió ùa tới, cánh cửa không ngừng lay động, phát ra từng trận tiếng vang kẽo kẹt.
Trong phòng, trên mặt đất một bãi rượu hỗn với vụn thủy tinh. Còn có cái ly cũng rơi trên mặt đất, nơi nơi đều là nước trái cây.
Đến bây giờ, trên người Lâm Lộc vẫn ướt dầm dề. Đôi mắt phía dưới bị thủy tinh cắt phải, nước mắt rơi xuống, xót run người.
Lâm Lộc ngồi ở chỗ vừa lúc dựa gần lối đi nhỏ. Cửa mở ra gió đều đánh vào người cậu. Lâm Lộc cũng có thể cảm giác được lạnh, nhưng thân thể cậu thật giống như không phải của chính mình, muốn dịch ra chỗ khác, đều làm không được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất