Sau Khi Bị Nghe Lén Tiếng Lòng, Ta Trở Thành Đoàn Sủng Hậu Cung
Chương 12:
Mà cũng không đúng, rốt cuộc là tại sao các chủ tử lại đánh nhau vậy nhỉ?
Thất công chúa ôm cục bông béo tròn núc ních trong tay, hai cánh tay mỏi nhừ cả ra, nhịn không được oán giận một câu “Này tiểu Cửu, rốt cuộc là muội ăn cái gì mà béo tròn ra thế này?”
Bát công chúa cũng tiếp lời “Đúng thế, đặc biệt là dạo gần đây muội càng ngày càng nặng đấy nhé.”
Quý Cẩn Du bị ghét bỏ có hơi hơi ngại ngùng, xấu hổ vùi đầu vào ngực hoàng tỷ, không nói lời nào. Nếu không phải là đường quá xa, nàng đi lâu lại mệt lắm, thì nàng cũng chẳng nghĩ tới chuyện để hoàng tỷ ôm đi đâu.
Đi thêm một đoạn nữa, Thất công chúa nói “Tiểu Bát, muội ôm con bé một lát đi, ta thật sự ôm hết nổi rồi.”
Bát công chúa duỗi tay nhận muội muội từ tay hoàng tỷ, đúng là có hơi sốc thật, “Sao nặng thế này, cơ mà may là con bé mềm mại chẳng khác nào cái bánh bao cả, ôm cũng khá thoải mái.”
Quý Cẩn Du “....”
Đứng ngay trước mặt nàng nói xấu nàng thật sự có ổn không vậy trời?
Đoàn người dẫn nhau đi vào Minh Châu Cung mà Thất công chúa đang ở, Thất công chúa phân phó cung nữ của mình đi chuẩn bị thức ăn, Bát công chúa ôm Quý Cẩn Du đưa tới đặt lên trên sập, rồi dùng hết sức bóp bóp cánh tay của mình, “Tiểu Cửu, muội làm Bát tỷ tỷ mệt chết rồi đây này!”
Quý Cẩn Du không nói lời nào, cười ngây ngô.
Rất nhanh các cung nữ đã lũ lượt bưng điểm tâm và trái cây tươi tới, Thất công chúa đuổi tất cả mọi người ra ngoài, tự mình nhúng khăn ướt lau tay cho Quý Cẩn Du, sau đó cởi giày của nàng ra, đặt bé con lại trên sập, vỗ vỗ chiếc mông mềm mại của bé con “Đi đi nào, đi ăn đi.”
Nhìn chén chè hoa sen xinh đẹp đặt trên mặt bàn, còn có quả nho màu xanh non, Quý Cẩn Du không nhịn được mà nuốt nuốt nước miếng, cũng chẳng có tí khách khí nào, đôi chân nhỏ chạy chậm qua bên đó, cầm lấy một quả nho nhét vào miệng.
Mẫu phi của nàng là Như Tần, phân vị thấp lại còn không được sủng ái, Diệu Vân Hiên mà các nàng ở chẳng bao giờ thấy được những loại quả cao cấp như thế này.
Thất công chúa và Bát công chúa đợi một lát, thấy cục bông này đang chuyên tâm ăn uống, cả buổi trời cũng chẳng nói thêm câu nào với Thống Thống kia nữa, hai người liếc nhau, lấy cớ tìm tiểu tuyết cho trẻ con, cùng nhau đi vào nhà trong.
Vừa đóng cửa lại, hai người đã lập tức châu đầu vào với nhau, thì thầm nói chuyện.
Thất công chúa ôm cục bông béo tròn núc ních trong tay, hai cánh tay mỏi nhừ cả ra, nhịn không được oán giận một câu “Này tiểu Cửu, rốt cuộc là muội ăn cái gì mà béo tròn ra thế này?”
Bát công chúa cũng tiếp lời “Đúng thế, đặc biệt là dạo gần đây muội càng ngày càng nặng đấy nhé.”
Quý Cẩn Du bị ghét bỏ có hơi hơi ngại ngùng, xấu hổ vùi đầu vào ngực hoàng tỷ, không nói lời nào. Nếu không phải là đường quá xa, nàng đi lâu lại mệt lắm, thì nàng cũng chẳng nghĩ tới chuyện để hoàng tỷ ôm đi đâu.
Đi thêm một đoạn nữa, Thất công chúa nói “Tiểu Bát, muội ôm con bé một lát đi, ta thật sự ôm hết nổi rồi.”
Bát công chúa duỗi tay nhận muội muội từ tay hoàng tỷ, đúng là có hơi sốc thật, “Sao nặng thế này, cơ mà may là con bé mềm mại chẳng khác nào cái bánh bao cả, ôm cũng khá thoải mái.”
Quý Cẩn Du “....”
Đứng ngay trước mặt nàng nói xấu nàng thật sự có ổn không vậy trời?
Đoàn người dẫn nhau đi vào Minh Châu Cung mà Thất công chúa đang ở, Thất công chúa phân phó cung nữ của mình đi chuẩn bị thức ăn, Bát công chúa ôm Quý Cẩn Du đưa tới đặt lên trên sập, rồi dùng hết sức bóp bóp cánh tay của mình, “Tiểu Cửu, muội làm Bát tỷ tỷ mệt chết rồi đây này!”
Quý Cẩn Du không nói lời nào, cười ngây ngô.
Rất nhanh các cung nữ đã lũ lượt bưng điểm tâm và trái cây tươi tới, Thất công chúa đuổi tất cả mọi người ra ngoài, tự mình nhúng khăn ướt lau tay cho Quý Cẩn Du, sau đó cởi giày của nàng ra, đặt bé con lại trên sập, vỗ vỗ chiếc mông mềm mại của bé con “Đi đi nào, đi ăn đi.”
Nhìn chén chè hoa sen xinh đẹp đặt trên mặt bàn, còn có quả nho màu xanh non, Quý Cẩn Du không nhịn được mà nuốt nuốt nước miếng, cũng chẳng có tí khách khí nào, đôi chân nhỏ chạy chậm qua bên đó, cầm lấy một quả nho nhét vào miệng.
Mẫu phi của nàng là Như Tần, phân vị thấp lại còn không được sủng ái, Diệu Vân Hiên mà các nàng ở chẳng bao giờ thấy được những loại quả cao cấp như thế này.
Thất công chúa và Bát công chúa đợi một lát, thấy cục bông này đang chuyên tâm ăn uống, cả buổi trời cũng chẳng nói thêm câu nào với Thống Thống kia nữa, hai người liếc nhau, lấy cớ tìm tiểu tuyết cho trẻ con, cùng nhau đi vào nhà trong.
Vừa đóng cửa lại, hai người đã lập tức châu đầu vào với nhau, thì thầm nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất