Sau Khi Bị Nghe Lén Tiếng Lòng, Ta Trở Thành Đoàn Sủng Hậu Cung
Chương 23:
Quý Cẩn Du cũng không nhảy nhót nữa, ngửa đầu nhìn cậu, chỉ ngón tay nho nhỏ của mình vào gói thuốc, lúc lắc đầu.
Tiết Dực Lễ làm như không biết, còn khó hiểu hỏi, “Muội thích gói thuốc đó à?”
Quý Cẩn Du vẫn lắc đầu, hai cánh tay giãy dụa hết mức có thể.
Khua khoắng một hồi, tự dưng đầu óc nàng lại nảy số, thế là Quý Cẩn Du chụm hai tay vào với nhau như cái bát thuốc, rồi giơ lên làm động tác uống thuốc.
Vừa mới nuốt xuống, nàng đã giơ tay ra bóp cổ mình, trợn trắng cả mắt, làm bộ nôn oẹ, nhắm chặt mắt lại, cả người nhũn ra, xụi lơ trong lòng Tiết Dực Lễ, làm bộ như mình đã chết.
[Thống Thống ơi, ta diễn có giống không? Liệu cậu ta có hiểu ý ta không nhỉ?]
[Oa oa] Hệ thống bị kỹ thuật diễn sinh động như thật của nàng làm cho kinh ngạc, [Giống, siêu giống, vừa nãy nhìn như ngươi vừa bị độc chết ấy.]
Nhìn bé con đang dựa vào cánh tay mình giả chết, Tiết Dực Lễ giật giật khoé miệng, dưới đáy mắt hiện lên chút ý cười “...”
Quý Cẩn Du nhìn Tiết Dực Lễ cả buổi trời cũng không thấy người ta nói lời nào, có hơi sốt ruột [Thống Thống, sao cậu ta không phải ứng gì hết vậy? Hay là cậu ta nhìn không hiểu ý ta?]
Hệ thống [Chắc là không đâu nhỉ? Đây là trùm phản diện tương lai đấy, chắc là không… ngu đến thế đâu nhỉ?]
Quý Cẩn Du rầu thúi ruột [Hay là ta diễn lại thêm lần nữa nhé?]
Tiết Dực Lễ mở miệng ngay lúc này, ra vẻ khó hiểu hỏi nhóc con trong lòng, “Muội muốn nói là, thuốc này không dùng được đúng không?”
Ôi trời ạ, cuối cùng cũng hiểu rồi này!
Quý Cẩn Du vội vàng mở mắt ra, đứng thẳng dậy, gật đầu như gà mổ thóc.
Đúng đúng đúng, chắc chắn không dùng được, nếu dùng sẽ chết người đó.
Đôi mắt long lanh đen tuyền của bé con mang theo vẻ nôn nóng, Tiết Dực Lễ làm bộ chần chờ một lúc rồi mới gật đầu “Được, ta không dùng nữa.”
Quý Cẩn Du như trút được gánh nặng [Thống Thống ơi, thế này là được rồi chứ nhỉ?]
Hệ thống hiếm lắm mới khích lệ nàng một câu [Bé cưng Du Du giỏi quá!]
Quý Cẩn Du lại dùng tay bóp cổ mình, cảnh cáo Tiết Dực Lễ thêm một lần nữa rồi mới xoay người, vung vẩy đôi chân ngắn của mình, thoải mái đi tiếp đường của mình.
Tiết Dực Lễ nhìn chăm chú vào bóng dang lảo đảo đi còn không vững của bé con, cho tới tận khi một đội cấm vệ quân đi tuần tra gần tới chỗ này, Tiết Dực Lễ mới không chờ nữa, ôm gói thuốc kia, cúi đầu xuống vội vàng chạy về chỗ ở của mình, về một tiểu viện xa xôi hẻo lánh nhất trong hoàng cung.
Vừa đẩy cánh cửa đã cũ kĩ đầy vết hoen gỉ theo thời gian, cậu đã nghe được tiếng ho khan kịch liệt, cùng với đó là một giọng nói yếu ớt dò hỏi “Điện hạ?”
“Tòng An, là ta.” Tiết Dực Lễ đóng chặt cửa viện lại rồi nhanh chóng chạy vào trong phòng, ném gói thuốc lên trên bàn rồi đi rót một ly nước, đưa qua cho thiếu niên trông có vẻ mới mười hai, mười ba tuổi đang nằm trên giường.
Tiết Dực Lễ làm như không biết, còn khó hiểu hỏi, “Muội thích gói thuốc đó à?”
Quý Cẩn Du vẫn lắc đầu, hai cánh tay giãy dụa hết mức có thể.
Khua khoắng một hồi, tự dưng đầu óc nàng lại nảy số, thế là Quý Cẩn Du chụm hai tay vào với nhau như cái bát thuốc, rồi giơ lên làm động tác uống thuốc.
Vừa mới nuốt xuống, nàng đã giơ tay ra bóp cổ mình, trợn trắng cả mắt, làm bộ nôn oẹ, nhắm chặt mắt lại, cả người nhũn ra, xụi lơ trong lòng Tiết Dực Lễ, làm bộ như mình đã chết.
[Thống Thống ơi, ta diễn có giống không? Liệu cậu ta có hiểu ý ta không nhỉ?]
[Oa oa] Hệ thống bị kỹ thuật diễn sinh động như thật của nàng làm cho kinh ngạc, [Giống, siêu giống, vừa nãy nhìn như ngươi vừa bị độc chết ấy.]
Nhìn bé con đang dựa vào cánh tay mình giả chết, Tiết Dực Lễ giật giật khoé miệng, dưới đáy mắt hiện lên chút ý cười “...”
Quý Cẩn Du nhìn Tiết Dực Lễ cả buổi trời cũng không thấy người ta nói lời nào, có hơi sốt ruột [Thống Thống, sao cậu ta không phải ứng gì hết vậy? Hay là cậu ta nhìn không hiểu ý ta?]
Hệ thống [Chắc là không đâu nhỉ? Đây là trùm phản diện tương lai đấy, chắc là không… ngu đến thế đâu nhỉ?]
Quý Cẩn Du rầu thúi ruột [Hay là ta diễn lại thêm lần nữa nhé?]
Tiết Dực Lễ mở miệng ngay lúc này, ra vẻ khó hiểu hỏi nhóc con trong lòng, “Muội muốn nói là, thuốc này không dùng được đúng không?”
Ôi trời ạ, cuối cùng cũng hiểu rồi này!
Quý Cẩn Du vội vàng mở mắt ra, đứng thẳng dậy, gật đầu như gà mổ thóc.
Đúng đúng đúng, chắc chắn không dùng được, nếu dùng sẽ chết người đó.
Đôi mắt long lanh đen tuyền của bé con mang theo vẻ nôn nóng, Tiết Dực Lễ làm bộ chần chờ một lúc rồi mới gật đầu “Được, ta không dùng nữa.”
Quý Cẩn Du như trút được gánh nặng [Thống Thống ơi, thế này là được rồi chứ nhỉ?]
Hệ thống hiếm lắm mới khích lệ nàng một câu [Bé cưng Du Du giỏi quá!]
Quý Cẩn Du lại dùng tay bóp cổ mình, cảnh cáo Tiết Dực Lễ thêm một lần nữa rồi mới xoay người, vung vẩy đôi chân ngắn của mình, thoải mái đi tiếp đường của mình.
Tiết Dực Lễ nhìn chăm chú vào bóng dang lảo đảo đi còn không vững của bé con, cho tới tận khi một đội cấm vệ quân đi tuần tra gần tới chỗ này, Tiết Dực Lễ mới không chờ nữa, ôm gói thuốc kia, cúi đầu xuống vội vàng chạy về chỗ ở của mình, về một tiểu viện xa xôi hẻo lánh nhất trong hoàng cung.
Vừa đẩy cánh cửa đã cũ kĩ đầy vết hoen gỉ theo thời gian, cậu đã nghe được tiếng ho khan kịch liệt, cùng với đó là một giọng nói yếu ớt dò hỏi “Điện hạ?”
“Tòng An, là ta.” Tiết Dực Lễ đóng chặt cửa viện lại rồi nhanh chóng chạy vào trong phòng, ném gói thuốc lên trên bàn rồi đi rót một ly nước, đưa qua cho thiếu niên trông có vẻ mới mười hai, mười ba tuổi đang nằm trên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất