Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi Trọng
Chương 14
Editor: Sasaswa
Tô Thần vội vàng chạy về công ty, trợ lý Trương lập tức đưa tư liệu thám tử điều tra được cho cậu.
Tô Thần xem xét kĩ lưỡng, việc cậu kêu trợ lý Trương đi làm là điều tra những người có quyền nhất trong công ty.
Không điều tra không biết, tra một cái là biết mỗi người đều không sạch sẽ gì. Trò đùa trẻ con này kia cha Tô đều biết nhưng chỉ cần không quá phận, ông đều mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Nhưng từ trong tư liệu tra được, người gần đây có hành động là chú của Tô Thần - Tô Kế, gần đây ông có gửi một khoản tiền cho con trai ông là Tô Xa.
Tô Thần trước đây nghe nói Tô Xa thường xuyên đến M thị đánh bạc, nhưng từ tư liệu điều tra có thể thấy gã không chỉ đánh bạc mà còn chơi ma túy.
Lần này Tô Kế gửi tiền cho gả là để trả nợ cờ bạc, đương nhiên số tiền kia cũng không rõ lai lịch.
Thấy Tô Thần xem xong tư liệu, trợ lý Trương nói: "Nguyên liệu không thể trả lại, giá lúc chúng ta mua rất rẻ. Có ai đó đã động tay động chân, đem nguyên liệu có vấn đề tránh được cuộc kiểm tra chất lượng. Tiếp theo cậu định làm như thế nào?"
Tô Thần có chút uể oải ấn ấn mi tâm nói: "Tôi sẽ tranh thủ đưa ba sang Mỹ. Khoảng thời gian này anh tiếp tục thu thập bằng chứng, sau khi trở lại chúng ta sẽ lập tức khởi kiện, nhờ pháp luật trừng phạt bọn họ." Không đưa cha Tô đi thì việc này chắc chắn sẽ không thuận lợi, thời điểm đó chỉ sợ Tô Kế đến tìm cha Tô, ảnh hưởng tới bệnh tình của ông.
Trợ lý Trương thấy Tô Thần có chút uể oải, sắc mặt không quá tốt, "Cậu đi làm thủ tục xuất ngoại đi, chuyện còn lại để tôi xử lý."
Tô Thần gật gật đầu, không tiếp tục chống đỡ, đầu cậu có chút không thoải mái, có lẽ là bệnh vẫn chưa khỏi hẳn, về bệnh viện còn phải mua thêm thuốc.
Lúc Tô Thần tới bệnh viên, cha Tô không ở trong phòng. Tô Thần gọi cho y tá chăm sóc đặc biệt, biết được gần đây có một đứa trẻ năm, sáu tuổi bị u não mới nhập viện, cha Tô rất thích đứa bé này, hiện tại đang cùng bé chơi ở bên ngoài.
Tô Thần suy nghĩ một chút, không đi tìm cha Tô nữa. Câu đem tư liệu của David ra nhìn một lần, đóng dấu một phần rồi cầm tư liệu đi tìm bác sĩ điều trị chính của cha Tô, cũng đem chuyện định đưa cha Tô ra nước ngoài điều trị nói qua.
Vị bác sĩ nhận lấy tư liệu tỉ mỉ xem xét, xem xong nói: "David Smith đối với việc nghiên cứu u não ở quốc tế thượng rất nổi tiếng. Thế nhưng nghe nói ông một năm chỉ tiếp vài bệnh nhân, rất nhiều người muốn tìm ông trị bệnh đều không được, nếu Tô tiên sinh được người này trị liệu thì bệnh tình đương nhiên sẽ tốt hơn." Hai người nói chuyện một hồi, Tô Thần mới rời khỏi.
Tô Thần trực tiếp quay về phòng bệnh, lúc này cha Tô cũng đã trở về, Tô Thần nói ý định muốn đem ông ra nước ngoài trị liệu với cha Tô.
Cha Tô hơi kinh ngạc, "Tuổi ba cũng lớn rồi, cứ để vậy đi, trị bệnh trong nước cũng không tồi."
Tô Thần không đồng ý nói: "Ba, ba mới hơn bốn mươi, là độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời. Con đã nói chuyện với bác sĩ điều trị, ông đánh giá David rất cao." Nói rồi cậu đem tư liệu của David đưa cho cha Tô xem.
Thấy cha Tô có chút do dự, Tô Thần nói, "Ba, ba phải giữ gìn sức khỏe thật tốt thì sau này mới có sức lực ôm cháu nội được."
Vừa nghe đến cháu nội, lông mày cha Tô giật giật. Ông nghĩ tới người bạn nhỏ mới quen biết mấy ngày gần đây, còn nhỏ như vậy mà lại dính phải căn bệnh này, thật sự rất đáng thương. Bất quá đứa nhỏ kia đặc biệt hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức làm cho người khác đau lòng. Không biết cháu nội sau này của mình sẽ là dạng gì?
Nghĩ như vậy cha Tô cũng có chút động tâm. Ông cũng hi vọng mình có thể mau chóng khỏe lại, sống thêm mấy năm, hưởng phúc bên con cháu.
Tô Thần lại nói, "Ba, bên kia đã sắp xếp xong hết rồi. Chỗ ở với người chăm sóc đã ổn thỏa hết rồi, không phải lo lắng gì nữa. Chúng ta làm hộ chiếu xong bất cứ lúc nào cũng có thể đi. Chờ ba khỏi bệnh rồi, con sẽ trở về."
Cha Tô nghi ngờ nói: "Con làm mấy việc này khi nào?"
Tô Thần đem việc thông qua Dư Đình Đình quen biết Tần Tu Trạch, Tần Tu Trạch đề cử David, đến việc hắn giúp đỡ thu xếp hết mọi chuyện ở bên kia đều cùng cha Tô nói hết một lần. Cuối cùng bỏ thêm một câu, không phải ai cũng có thể mời David trị bệnh, nếu không phải nhờ Tần tiên sinh hỗ trợ, chúng ta khẳng định không có cơ hội này.
Cha Tô cảm khái nói: "Không ngờ Tần tiên sinh tốt như vậy, con nhất định phải đền đáp thật tốt!"
Tô Thần gật đầu nói: "Đúng, với người khác rất tốt." Có lúc cảm thấy hắn so với ba càng giống ba con hơn, đương nhiên câu nói này Tô Thần chỉ âm thầm nghĩ, không hề nói ra.
"Ba, ba đồng ý rồi sao?"
Cha Tô suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng đồng ý đi Mĩ trị bện. Là người ai mà không sợ chết, có cơ hội trị bệnh thì sẽ không bỏ qua, cha Tô đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Thấy cha Tô đồng ý, tâm lí nặng nề của Tô Thần cũng được thả xuống. Cha Tô vẫn luôn rất ngoan cố, cậu còn tưởng phải mồm miệng một hồi lâu, không nghĩ lại dễ dàng như vậy.
Tô Thần cứ như vậy bắt đầu sắp xếp chuyện xuất ngoại, những thứ cần chuẩn bị cũng chuẩn bị xong. Còn nghe theo yêu cầu của cha Tô, mua đồ chơi cho người bạn nhỏ kia.
Tô Thần muốn mang vị y tá chăm sóc đặc biệt cùng dì Tần theo thế nhưng bị cha Tô từ chối.
Sắp tới là thời gian nhập học nên Tô Thần quay trở lại trường đánh tiếng trước. Kỳ thực trước đây Tô Thần không thường xuyên đến trường, bất quá bây giờ không giống nhau, sau khi bán đi công ty, cậu chỉ muốn chuyên tâm học hành.
Mấy ngày sau, Tô Thần đã an bài xong tất cả. Sau khi xác định thời gian xuất phát, Tô Thần liền gọi cho Tần Tu Trạch, nói cho hắn biết ngày xuất phát.
Tô Thần và cha Tô ngồi khoang hạng nhất, trải qua hơn mười mấy tiếng bọn họ mới tới sân bay New York.
Lúc xuống máy bay, thời gian ở đây đang là buổi chiều. Ra khỏi sân bay, một người phụ nữ Trung Quốc khoảng ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi giơ bảng viết tên Tô Thần đứng ở cửa ra vào chào đón bọn họ, Tô Thần biết người phụ nữa này là do Tần Tu Trạch an bài.
Tô Thần cùng cha Tô đi đến chỗ người phụ nữ rồi giới thiệu lẫn nhau. Người này gọi là Khương Lộ, trợ lý của David.
Cô so với cha Tô chỉ nhỏ hơn vài tuổi, Tô Thần gọi cô là dì Khương. Có cô ở đây, Tô Thần để cha Tô ở đây một mình cũng yên tâm không ít.
Ba người đi thẳng tới biệt thự Tần Tu Trạch đã sắp xếp sẵn. Trong biệt thự có hai người hầu, một nam một nữ, cả hai đã hơn bốn mươi tuổi, là một cặp vợ chồng. Một người phụ trách quản lý sân cỏ, hoa viên, một người phụ trách quét tước vệ sinh, nấu cơm.
Khương Lộ kêu cha Tô nghỉ ngơi trước mấy ngày, làm quen với sự chệnh lệch múi giờ. Qua mấy ngày nữa cô sẽ đưa hai người đến chỗ David.
Mấy ngày ở chung Tô Thần cảm thấy Khương Lộ là một người rất tốt, nói chuyện với cha Tô cũng rất hợp.
Tuy rằng ngoài đường đều là người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, thế nhưng trong nhà đều là người Trung Quốc cho nên cha Tô ở đây cũng không cảm thấy quá xa lạ, điều này làm Tô Thần triệt để yên lòng.
Cứ như vậy Tô Thần ở Mỹ sững sờ hết mười ngày. Đem chuyện của cha Tô đều an bài thỏa đáng, cho ông kiểm tra sức khỏe toàn thân, sau khi thấy không còn gì đáng ngại Tô Thần mới trở về nước.
Sau khi về nước, Tô Thần hoàn toàn vùi đầu vào công việc. Bởi vì sản phẩm gặp sự cố nên hiện tại không thể đúng hạn cung cấp nguyên liệu cho rất nhiều công ty. Còn bởi vì có rất nhiều lô hàng đã thu hồi nên còn phải bồi thường đối với những công ty đó, cho nên việc vay vốn của công ty triệt để xảy ra vấn đề. Chuyện cần giải quyết quá nhiều, Tô Thần bận đến sứt đầu mẻ trán, cơ hồ mỗi ngày đều ngủ ở công ty.
Tô Thần tương đối kén ăn, dì Tần đau lòng cậu, mỗi ngày đều đúng giờ đem bữa tối đến công ty cho Tô Thần. Sợ cậu không uống sữa đúng giờ, lúc đem cơm tối đến còn kem theo một ly sữa.
Bởi vì gần đây đặc biệt bận, Tô Thần muốn chờ qua khoảng thời gian này mới mời Tần Tu Trạch ăn cơm.
Một hôm Dư Đình Đình điện cho Tô Thần, nàng đối với thái độ lạnh nhạt gần đây của Tô Thần rất bất mãn. Trước đây Tô Thần phi thường dính nàng, hiếm khi giống như bây giờ, nửa tháng không có lấy một cuộc điện thoại.
Tô Thần vội vàng động viên, giải thích chính mình gần nhất thực sự rất bận.
Sắp tới Tô Thần muốn mời luật sư, tuytrong nội bộ công ty cũng có thế nhưng dù sao trình độ vẫn có hạn, cậu muốn tìm một người luật sự có trình độ chuyên môn vao. Đúng lúc có thể nhờ chị họ Dư Đình Đình giới thiệu một chút, vì vậy nói: "Nghe nhân viên trong công ty nói gần đây mới chiếu bộ phim mới tên 'Khuynh Thế Chi Luyến' rất đáng xem. Ngày mai em rảnh không? Hai chúng ta cùng nhau đi xem phim đi?"
Nghe Tô Thần nói như vậy, Dư Đình Đình mới buông tha cho cậu. Cuối cùng hai người hẹn ba giờ chiều ngày mai gặp nhau tại rạp chiếu phim của quảng trường điêu khắc.
Tô thần dậy sớm nhìn lại bản thân mình có chút lôi thôi. Tóc dài ra không ít những vẫn chưa có thời gian đi cắt. Buổi trưa Tô Thần dành ra chút thời gian đến salon gần công ty cắt lại tóc.
Thợ cắt tóc hỏi Tô Thần muốn cắt kiểu gì, Tô Thần bây giờ đối với tạo hình của mình không quá quan tâm, chỉ kêu thợ cắt tóc cắt gọn gàng là được.
Thợ cắt tóc không cắt quá ngắn, chỉ tỉa lại một chút. Tóc mái phá cách, tóc xõa tung càng tôn lên ngũ quan xinh đẹp của Tô Thần, nhìn dương quang suất khí. Tô Thần rất hài lòng với kiểu tóc này.
***
Lúc Tô Thần đến quảng trường điêu khắc là 2h40 chiều. Vào thời gian này rạp chiếu phim cũng không có nhiều người. Tô Thần mua trước hai vé xem phim lúc 3h15 cùng một bắp hai nước. Sau đó tìm ghế trống ngồi xuống chờ Dư Đình Đình.
Sắp đến ba giờ mà vẫn không thấy bóng dáng Dư Đình Đình. Tô Thần có chút nóng nảy, cậu đem bắp nước đặt ở bên cạnh, lấy điện thoại di động ra muốn điện cho Dư Đình Đình thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Là Dư Đình Đình gọi tới, Tô Thần trực tiếp nói: "Đình Đình, em đã tới chưa? Anh đang ngồi bên cạnh bức tượng trong rạp, em đi vào là thấy liền."
"A Thần, xin lỗi! Em hôm nay không đi được. Chị họ vừa gọi điện cho em, nói có chuyện gấp, kêu em đi cùng chị ấy. Chúng ta dời thời gian lại được không?"
Tô Thần thông cảm nói: "Nếu Nhã Thiến tỷ có chuyện, em trước tiên đi với chị ấy đi, phim ngày nào cũng có thể xem."
Tuy rằng Tô Thần không ngại, Dư Đình Đình vẫn có cảm giác rất áy náy. Tô Thần an ủi nàng vài câu hai người mới cúp điện thoại.
Hai người nói chuyện xong thì đã sắp đến giờ chiếu phim, đã có người lục tục tiến nhập. Tô Thần nghĩ bản thân mình khoảng thời gian này bận rộn như vậy, bây giờ vẫn nên buông lỏng một chút, nếu Dư Đình Đình không thể tới thì cậu tự xem một mình.
Tô Thần vội vàng chạy về công ty, trợ lý Trương lập tức đưa tư liệu thám tử điều tra được cho cậu.
Tô Thần xem xét kĩ lưỡng, việc cậu kêu trợ lý Trương đi làm là điều tra những người có quyền nhất trong công ty.
Không điều tra không biết, tra một cái là biết mỗi người đều không sạch sẽ gì. Trò đùa trẻ con này kia cha Tô đều biết nhưng chỉ cần không quá phận, ông đều mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Nhưng từ trong tư liệu tra được, người gần đây có hành động là chú của Tô Thần - Tô Kế, gần đây ông có gửi một khoản tiền cho con trai ông là Tô Xa.
Tô Thần trước đây nghe nói Tô Xa thường xuyên đến M thị đánh bạc, nhưng từ tư liệu điều tra có thể thấy gã không chỉ đánh bạc mà còn chơi ma túy.
Lần này Tô Kế gửi tiền cho gả là để trả nợ cờ bạc, đương nhiên số tiền kia cũng không rõ lai lịch.
Thấy Tô Thần xem xong tư liệu, trợ lý Trương nói: "Nguyên liệu không thể trả lại, giá lúc chúng ta mua rất rẻ. Có ai đó đã động tay động chân, đem nguyên liệu có vấn đề tránh được cuộc kiểm tra chất lượng. Tiếp theo cậu định làm như thế nào?"
Tô Thần có chút uể oải ấn ấn mi tâm nói: "Tôi sẽ tranh thủ đưa ba sang Mỹ. Khoảng thời gian này anh tiếp tục thu thập bằng chứng, sau khi trở lại chúng ta sẽ lập tức khởi kiện, nhờ pháp luật trừng phạt bọn họ." Không đưa cha Tô đi thì việc này chắc chắn sẽ không thuận lợi, thời điểm đó chỉ sợ Tô Kế đến tìm cha Tô, ảnh hưởng tới bệnh tình của ông.
Trợ lý Trương thấy Tô Thần có chút uể oải, sắc mặt không quá tốt, "Cậu đi làm thủ tục xuất ngoại đi, chuyện còn lại để tôi xử lý."
Tô Thần gật gật đầu, không tiếp tục chống đỡ, đầu cậu có chút không thoải mái, có lẽ là bệnh vẫn chưa khỏi hẳn, về bệnh viện còn phải mua thêm thuốc.
Lúc Tô Thần tới bệnh viên, cha Tô không ở trong phòng. Tô Thần gọi cho y tá chăm sóc đặc biệt, biết được gần đây có một đứa trẻ năm, sáu tuổi bị u não mới nhập viện, cha Tô rất thích đứa bé này, hiện tại đang cùng bé chơi ở bên ngoài.
Tô Thần suy nghĩ một chút, không đi tìm cha Tô nữa. Câu đem tư liệu của David ra nhìn một lần, đóng dấu một phần rồi cầm tư liệu đi tìm bác sĩ điều trị chính của cha Tô, cũng đem chuyện định đưa cha Tô ra nước ngoài điều trị nói qua.
Vị bác sĩ nhận lấy tư liệu tỉ mỉ xem xét, xem xong nói: "David Smith đối với việc nghiên cứu u não ở quốc tế thượng rất nổi tiếng. Thế nhưng nghe nói ông một năm chỉ tiếp vài bệnh nhân, rất nhiều người muốn tìm ông trị bệnh đều không được, nếu Tô tiên sinh được người này trị liệu thì bệnh tình đương nhiên sẽ tốt hơn." Hai người nói chuyện một hồi, Tô Thần mới rời khỏi.
Tô Thần trực tiếp quay về phòng bệnh, lúc này cha Tô cũng đã trở về, Tô Thần nói ý định muốn đem ông ra nước ngoài trị liệu với cha Tô.
Cha Tô hơi kinh ngạc, "Tuổi ba cũng lớn rồi, cứ để vậy đi, trị bệnh trong nước cũng không tồi."
Tô Thần không đồng ý nói: "Ba, ba mới hơn bốn mươi, là độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời. Con đã nói chuyện với bác sĩ điều trị, ông đánh giá David rất cao." Nói rồi cậu đem tư liệu của David đưa cho cha Tô xem.
Thấy cha Tô có chút do dự, Tô Thần nói, "Ba, ba phải giữ gìn sức khỏe thật tốt thì sau này mới có sức lực ôm cháu nội được."
Vừa nghe đến cháu nội, lông mày cha Tô giật giật. Ông nghĩ tới người bạn nhỏ mới quen biết mấy ngày gần đây, còn nhỏ như vậy mà lại dính phải căn bệnh này, thật sự rất đáng thương. Bất quá đứa nhỏ kia đặc biệt hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức làm cho người khác đau lòng. Không biết cháu nội sau này của mình sẽ là dạng gì?
Nghĩ như vậy cha Tô cũng có chút động tâm. Ông cũng hi vọng mình có thể mau chóng khỏe lại, sống thêm mấy năm, hưởng phúc bên con cháu.
Tô Thần lại nói, "Ba, bên kia đã sắp xếp xong hết rồi. Chỗ ở với người chăm sóc đã ổn thỏa hết rồi, không phải lo lắng gì nữa. Chúng ta làm hộ chiếu xong bất cứ lúc nào cũng có thể đi. Chờ ba khỏi bệnh rồi, con sẽ trở về."
Cha Tô nghi ngờ nói: "Con làm mấy việc này khi nào?"
Tô Thần đem việc thông qua Dư Đình Đình quen biết Tần Tu Trạch, Tần Tu Trạch đề cử David, đến việc hắn giúp đỡ thu xếp hết mọi chuyện ở bên kia đều cùng cha Tô nói hết một lần. Cuối cùng bỏ thêm một câu, không phải ai cũng có thể mời David trị bệnh, nếu không phải nhờ Tần tiên sinh hỗ trợ, chúng ta khẳng định không có cơ hội này.
Cha Tô cảm khái nói: "Không ngờ Tần tiên sinh tốt như vậy, con nhất định phải đền đáp thật tốt!"
Tô Thần gật đầu nói: "Đúng, với người khác rất tốt." Có lúc cảm thấy hắn so với ba càng giống ba con hơn, đương nhiên câu nói này Tô Thần chỉ âm thầm nghĩ, không hề nói ra.
"Ba, ba đồng ý rồi sao?"
Cha Tô suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng đồng ý đi Mĩ trị bện. Là người ai mà không sợ chết, có cơ hội trị bệnh thì sẽ không bỏ qua, cha Tô đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Thấy cha Tô đồng ý, tâm lí nặng nề của Tô Thần cũng được thả xuống. Cha Tô vẫn luôn rất ngoan cố, cậu còn tưởng phải mồm miệng một hồi lâu, không nghĩ lại dễ dàng như vậy.
Tô Thần cứ như vậy bắt đầu sắp xếp chuyện xuất ngoại, những thứ cần chuẩn bị cũng chuẩn bị xong. Còn nghe theo yêu cầu của cha Tô, mua đồ chơi cho người bạn nhỏ kia.
Tô Thần muốn mang vị y tá chăm sóc đặc biệt cùng dì Tần theo thế nhưng bị cha Tô từ chối.
Sắp tới là thời gian nhập học nên Tô Thần quay trở lại trường đánh tiếng trước. Kỳ thực trước đây Tô Thần không thường xuyên đến trường, bất quá bây giờ không giống nhau, sau khi bán đi công ty, cậu chỉ muốn chuyên tâm học hành.
Mấy ngày sau, Tô Thần đã an bài xong tất cả. Sau khi xác định thời gian xuất phát, Tô Thần liền gọi cho Tần Tu Trạch, nói cho hắn biết ngày xuất phát.
Tô Thần và cha Tô ngồi khoang hạng nhất, trải qua hơn mười mấy tiếng bọn họ mới tới sân bay New York.
Lúc xuống máy bay, thời gian ở đây đang là buổi chiều. Ra khỏi sân bay, một người phụ nữ Trung Quốc khoảng ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi giơ bảng viết tên Tô Thần đứng ở cửa ra vào chào đón bọn họ, Tô Thần biết người phụ nữa này là do Tần Tu Trạch an bài.
Tô Thần cùng cha Tô đi đến chỗ người phụ nữ rồi giới thiệu lẫn nhau. Người này gọi là Khương Lộ, trợ lý của David.
Cô so với cha Tô chỉ nhỏ hơn vài tuổi, Tô Thần gọi cô là dì Khương. Có cô ở đây, Tô Thần để cha Tô ở đây một mình cũng yên tâm không ít.
Ba người đi thẳng tới biệt thự Tần Tu Trạch đã sắp xếp sẵn. Trong biệt thự có hai người hầu, một nam một nữ, cả hai đã hơn bốn mươi tuổi, là một cặp vợ chồng. Một người phụ trách quản lý sân cỏ, hoa viên, một người phụ trách quét tước vệ sinh, nấu cơm.
Khương Lộ kêu cha Tô nghỉ ngơi trước mấy ngày, làm quen với sự chệnh lệch múi giờ. Qua mấy ngày nữa cô sẽ đưa hai người đến chỗ David.
Mấy ngày ở chung Tô Thần cảm thấy Khương Lộ là một người rất tốt, nói chuyện với cha Tô cũng rất hợp.
Tuy rằng ngoài đường đều là người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, thế nhưng trong nhà đều là người Trung Quốc cho nên cha Tô ở đây cũng không cảm thấy quá xa lạ, điều này làm Tô Thần triệt để yên lòng.
Cứ như vậy Tô Thần ở Mỹ sững sờ hết mười ngày. Đem chuyện của cha Tô đều an bài thỏa đáng, cho ông kiểm tra sức khỏe toàn thân, sau khi thấy không còn gì đáng ngại Tô Thần mới trở về nước.
Sau khi về nước, Tô Thần hoàn toàn vùi đầu vào công việc. Bởi vì sản phẩm gặp sự cố nên hiện tại không thể đúng hạn cung cấp nguyên liệu cho rất nhiều công ty. Còn bởi vì có rất nhiều lô hàng đã thu hồi nên còn phải bồi thường đối với những công ty đó, cho nên việc vay vốn của công ty triệt để xảy ra vấn đề. Chuyện cần giải quyết quá nhiều, Tô Thần bận đến sứt đầu mẻ trán, cơ hồ mỗi ngày đều ngủ ở công ty.
Tô Thần tương đối kén ăn, dì Tần đau lòng cậu, mỗi ngày đều đúng giờ đem bữa tối đến công ty cho Tô Thần. Sợ cậu không uống sữa đúng giờ, lúc đem cơm tối đến còn kem theo một ly sữa.
Bởi vì gần đây đặc biệt bận, Tô Thần muốn chờ qua khoảng thời gian này mới mời Tần Tu Trạch ăn cơm.
Một hôm Dư Đình Đình điện cho Tô Thần, nàng đối với thái độ lạnh nhạt gần đây của Tô Thần rất bất mãn. Trước đây Tô Thần phi thường dính nàng, hiếm khi giống như bây giờ, nửa tháng không có lấy một cuộc điện thoại.
Tô Thần vội vàng động viên, giải thích chính mình gần nhất thực sự rất bận.
Sắp tới Tô Thần muốn mời luật sư, tuytrong nội bộ công ty cũng có thế nhưng dù sao trình độ vẫn có hạn, cậu muốn tìm một người luật sự có trình độ chuyên môn vao. Đúng lúc có thể nhờ chị họ Dư Đình Đình giới thiệu một chút, vì vậy nói: "Nghe nhân viên trong công ty nói gần đây mới chiếu bộ phim mới tên 'Khuynh Thế Chi Luyến' rất đáng xem. Ngày mai em rảnh không? Hai chúng ta cùng nhau đi xem phim đi?"
Nghe Tô Thần nói như vậy, Dư Đình Đình mới buông tha cho cậu. Cuối cùng hai người hẹn ba giờ chiều ngày mai gặp nhau tại rạp chiếu phim của quảng trường điêu khắc.
Tô thần dậy sớm nhìn lại bản thân mình có chút lôi thôi. Tóc dài ra không ít những vẫn chưa có thời gian đi cắt. Buổi trưa Tô Thần dành ra chút thời gian đến salon gần công ty cắt lại tóc.
Thợ cắt tóc hỏi Tô Thần muốn cắt kiểu gì, Tô Thần bây giờ đối với tạo hình của mình không quá quan tâm, chỉ kêu thợ cắt tóc cắt gọn gàng là được.
Thợ cắt tóc không cắt quá ngắn, chỉ tỉa lại một chút. Tóc mái phá cách, tóc xõa tung càng tôn lên ngũ quan xinh đẹp của Tô Thần, nhìn dương quang suất khí. Tô Thần rất hài lòng với kiểu tóc này.
***
Lúc Tô Thần đến quảng trường điêu khắc là 2h40 chiều. Vào thời gian này rạp chiếu phim cũng không có nhiều người. Tô Thần mua trước hai vé xem phim lúc 3h15 cùng một bắp hai nước. Sau đó tìm ghế trống ngồi xuống chờ Dư Đình Đình.
Sắp đến ba giờ mà vẫn không thấy bóng dáng Dư Đình Đình. Tô Thần có chút nóng nảy, cậu đem bắp nước đặt ở bên cạnh, lấy điện thoại di động ra muốn điện cho Dư Đình Đình thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Là Dư Đình Đình gọi tới, Tô Thần trực tiếp nói: "Đình Đình, em đã tới chưa? Anh đang ngồi bên cạnh bức tượng trong rạp, em đi vào là thấy liền."
"A Thần, xin lỗi! Em hôm nay không đi được. Chị họ vừa gọi điện cho em, nói có chuyện gấp, kêu em đi cùng chị ấy. Chúng ta dời thời gian lại được không?"
Tô Thần thông cảm nói: "Nếu Nhã Thiến tỷ có chuyện, em trước tiên đi với chị ấy đi, phim ngày nào cũng có thể xem."
Tuy rằng Tô Thần không ngại, Dư Đình Đình vẫn có cảm giác rất áy náy. Tô Thần an ủi nàng vài câu hai người mới cúp điện thoại.
Hai người nói chuyện xong thì đã sắp đến giờ chiếu phim, đã có người lục tục tiến nhập. Tô Thần nghĩ bản thân mình khoảng thời gian này bận rộn như vậy, bây giờ vẫn nên buông lỏng một chút, nếu Dư Đình Đình không thể tới thì cậu tự xem một mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất