Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi Trọng

Chương 20

Trước Sau
Editor: Sasaswa

Căn hộ có ba phòng hai sảnh (?), hai phòng ngủ một phòng sách. Phòng khách rất rộng rãi, một ghế nệm salon, bàn trà cùng TV. Tất cả mọi thứ đều được trang trí rất chỉnh tề, không nhiễm một hạt bụi. Vừa nhìn đã biết nơi này không có ai ở nhưng vẫn thường xuyên được quét tước.

Tô Thần kéo vali đến phòng ngủ thứ phụ, lấy hết quần áo ra treo lên tủ, rồi đặt sách lên bàn. Tuy đồ vật không nhiều nhưng Tô Thần cũng loay hoay gần nửa ngày, bình thường cậu không hay làm những việc này nên hiện tại có cảm giác vừa mệt vừa đói.

Trời đã tối, Tô Thần đến siêu thị gần căn hộ mua hai thùng mì ăn liền.

Vừa ăn Tô Thần vừa nghĩ, cuối tuần cậu sẽ đi tìm dì Tần nhờ bà chỉ nấu mấy món đơn giản, trong mấy ngày nghỉ cậu cũng không thể ngày nào cũng ăn thức ăn bên ngoài được.

Sáng thứ bảy Tô Thần dậy rất sớm, cậu đơn giản rửa mặt một chút, gọi điện cho dì Tần trước khi đi, sau khi xác nhận bà có nhà Tô Thần mới lái xe đến nhà dì Tần.

Xe Tô Thần đang lái là xe của công ty, cậu định trả lại cho trợ lí Trương nhưng anh nói cậu cứ lái thoái mải. Xe công ty là một chiếc Jetta second hand, không có bao nhiêu tiền, Tô Thần cũng không từ chối nữa, để lại cho mình làm phương tiện đi lại.



Nhà dì Tần có hai phòng ngủ một phòng khách, bà vẫn chưa tái hôn nên bây giờ chỉ sống một mình. Dì Tần lúc trước có kêu Tô Thần chuyển đến ở cùng với mình nhưng nhà bà cách trường học của Tô Thần quá xa, nên Tô Thần vẫn từ chối.

Dì Tần nhìn thấy Tô Thần, phi thường vui vẻ, "Ăn cơm chưa?"

Tô Thần cười nói: "Dì Tần, cháu vẫn chưa ăn."

"Vậy dì đi nấu liền đây."

Tô Thần vội hỏi: "Dì Tần, cháu đi chung với, vừa vặn học làm vài món."

Nhìn Tô Thần trong nhà bếp đi tới đi tui, dì Tần chỉ cảm thấy đau lòng. Bà quan sát Tô Thần suốt mấy ngày nay, trước đây Tô Thần làm gì phải chịu khổ như vậy. Từ sau khi Tô tiên sinh bị bệnh, Tô Thần lập tức thành thục lên rất nhiều. Đan xen với cảm giác đau lòng, dì Tần còn cảm thấy đứa trẻ này đã thực sự trưởng thành.

Hai ngày cuối tuần, dì Tần hận không thể dạy cho Tô Thần nấu hết mấy món cậu thích, nhưng bởi vì bà vừa tìm được một công việc bảo mẫu nên không có nhiều thời gian dạy cho Tô Thần.

***

Chiều hôm đó Tô Thần ngồi trong thư viện đọc sách, màn hình điện thoại để trên bàn bỗng nhiên sáng lên, là Tần Tu Trạch gửi tin nhắn: Tôi đi công tác về rồi, buổi tối cùng nhau ăn cơm. Mấy giờ cậu tan học? Tôi đi đón.

Tô Thần cầm điện thoại di động lên trả lời: Tần ca, tôi học mấy tiết buổi chiều xong rồi, bây giờ đang ở thư viện, anh chừng nào đến cùng được.

Một lát sau, Tần Tu Trạch gửi tin nhắn trả lời: Khoảng năm giờ tôi tới, đứng ở cửa nam chờ cậu.

Tô Thần hồi phục: Được.

Lúc 4h40 Tô Thần đã dọn dẹp xong tất cả, đeo balo đi ra.

Tô Thần đi đến gần cửa đã nhìn thấy Tần Tu Trạch, hắn một tay đút túi, dựa vào thân xe hút thuốc. Một người đàn ông anh tuấn thuần thục, phối hợp với siêu xe đắt tiền, hắn hấp dẫn không ít ánh nhìn từ người khác.

Tô Thần đi nhanh vài bước đến bên cạnh chiếc xe, "Tần ca."

Tần Tu Trạch quan tâm hỏi: "Sắc mặt sao lại kém như vậy, bị bệnh sao?"

Tô Thần lắc đầu, "Chắc là gần đây không nghỉ ngơi tốt."

Tần Tu Trạch cau mày, "Sức khỏe cậu vốn không tốt, tại sao chính mình lại không chú ý?"

Tô Thần giải thích: "Tôi ngủ không đủ giấc, gần đây toàn mất ngủ." Tuy có ngủ sớm, thế nhưng cậu ngủ không được sâu. Trước đó là bởi vì lo lắng cho sức khỏe của cha mình, sau đó là bận tâm chuyện công ty, gần đây thì liên tục đổi chỗ ở cho nên vẫn không thể ngon giấc.



Tần Tu Trạch không nói gì nữa, bóp tắt điếu thuốc, đứng dậy ném điếu thuốc vào thùng rác bên cạnh, quay người lại hỏi: "Muốn ăn gì không?"

Tô Thần suy nghĩ một chút, "Chúng ta tới chỗ gần đây ăn chút đi, món lẩu được không? Gần trường học của tôi có một quán lẩu ăn rất được."

Tần Tu Trạch ở cửa cho Tô Thần, "Được."

Bữa cơm này hai người không uống rượu, đồ ăn ăn rất ngon. Tô Thần cũng so với thường ngày ăn nhiều hơn một chút, chủ yếu là Tần Tu Trạch chê cậu ăn ít, đưa cho cậu đĩa rau, kêu cậu ăn nhiều một chút. Tô Thần không tiện cự tuyệt, đem Tần Tu Trạch đồ ăn gắp cho ăn hết.

Mãi đến tận hơn tám giờ, hai người mới ăn xong.

Tần Tu Trạch đưa Tô Thần trở lại nhà trọ, cũng cùng lên lầu. Hắn nhìn lướt qua gian phòng, hỏi: "Sao cậu lại ngủ ở phòng phụ?"

Tô Thần: "...", cậu thật không biết trả lời làm sao.

Tần Tu Trạch cười hỏi: "Phòng ngủ chính là giữ cho tôi sao?"

Tô Thần thành thật gật đầu, cậu lúc đó thật sự có ý nghĩ như thế. Thêm nữa là bởi vì đang ở nhờ trong nhà người khác, có chút không dễ chịu nên phải cẩn thận, vì vậy cậu không ngủ trong phòng ngủ chính.

Coi như đời trước trong lúc Tô Thần chán nản nhất, cậu cũng không có lĩnh hội qua loại cảm giác ăn nhờ ở đậu này. Bởi vì vào lúc ấy Tô Thần không có tâm tình đi học, luôn ở ké trong nhà dì Tần, mà dì Tần lúc nào cũng đau lòng cho cậu giống như con ruột của mình.

Nếu không phải bởi vì lúc đó Chu ca nói 'nhân viên của công ty Hải Trạch đều được cấp nhà trọ, cậu bây giờ chẳng qua là được hưởng ưu đãi sớm hơn một năm thôi, không cần có gánh nặng trong lòng, yên tâm đi', như vậy Tô Thần sẽ không do dự mà chuyển vào.

Tần Tu Trạch thấy Tô Thần gật đầu, tâm tình không tệ, "Vậy hôm nay tôi sẽ ngủ ở đây."

Đây vốn là nhà Tần Tu Trạch, Tô Thần đương nhiên không có bất kỳ dị nghị gì.

Tô Thần đưa cho Tần Tu Trạch một ly nước ấm, ngồi ở bên cạnh hắn. Tô Thần không nhiều lời, còn Tần Tu Trạch không biết đang suy nghĩ gì, hai người đồng thời yên lặng nhìn TV, sau đó từng người rửa mặt rồi quay về phòng ngủ.

Tô Thần buổi sáng sáu giờ đã rời giường, cậu đi ra thì thấy cửa phòng Tần Tu Trạch mở, người không có ở trong, áo khoác còn ở phòng khách, hẳn là đi chạy bộ.

Sau khi tắm rửa xong, Tô Thần liền đến nhà bếp làm bữa sáng, nơi này tuy rằng không ai ở, thế nhưng dụng cụ nhà bếp vẫn rất đầy đủ.

Bình thường mỗi bữa sáng Tô Thần chỉ làm một quả trứng chiên cùng một bát cháo. Nhưng bây giờ thì chắc chắn không đủ phần cho Tần Tu Trạch, nhớ lại trong tủ lạnh có bánh sủi cảo và mì sợi đợt trước dì Tần cho, trong nhà còn có cà chua cùng trứng gà.

Suy nghĩ một chút, Tô Thần lấy mì sợi từ trong tủ ra, cầm hai quả cà chua và bốn quả trứng gà, cậu định làm món mì trứng cà chua.

Dì Tần làm món mì trứng cà chua cực kỳ ngon, Tô Thần còn cố ý học cách làm từ bà.

Đôi khi buổi tối đi học về, Tô Thần sẽ tự làm món mì trứng cà chua của mình, đây có thể coi là món sở trường của Tô Thần.

Tô Thần thích ăn trứng còn hơi sống, cho nên trứng gà trong nồi vừa mới tán ra, đọng lại, cậu liền tắt bếp nhấc nồi ra.

Đây là lần đầu tiên Tô Thần nấu cho người khác ăn, người này còn đặc biệt là Tần Tu Trạch, cho nên Tô Thần làm đặc biệt tỉ mỉ.

Cậu gọt vỏ cà chua rồi cắt thành miếng, bỏ vào chảo dầu xào chín, lại thêm nước cùng chút gia vị, cho đến khi nước hơi nóng mới bỏ trứng gà đã chiên vào, đảo đều hai lần mới trút ra cái tô.

Tô Thần chăm chú làm nên không biết Tần Tu Trạch đang hai tay ôm ngực, đứng ngay cửa nhà bếp nhìn cậu rất lâu.

Thấy nước sôi, Tô Thần đi lấy mì sợi, xoay người thì nhìn thấy một người đứng trước cửa, Tô Thần sợ hết hồn, "Tần ca, anh đi vào sao một chút âm thanh cũng không có?"

Tần Tu Trạch trong mắt tràn đầy ý cười, ôn nhu nói: "Tôi đã đứng ở đây rất lâu, là cậu quá tập trung nên không phát hiện."



Tô Thần cầm mì sợi qua, bỏ vào nồi, bĩu môi, nhỏ giọng thì thầm nói: "Rõ ràng là anh đi không phát ra tiếng động."

Tần Tu Trạch khẽ cười thành tiếng, "Không nghĩ tới cậu còn biết làm cơm."

Lúc hắn chạy bộ về thì ngửi được một mùi thơm từ trong bếp truyền ra, Tần Tu Trạch có chút ngạc nhiên, thả nhẹ bước chân đi tới, chỉ thấy Tô Thần ở trong bếp bận tới bận lui.

Tần Tu Trạch bởi vì cãi nhau với ba mình nên mới bị đuổi ra nước ngoài, lúc đó hắn kìm nén một hơi, nói trong nhà không có tiền nên khi chạy ra nước ngoài cuộc sống rất gian khổ. Mỗi ngày ngoại trừ đi học, chính là làm công kiếm tiền. Sau khi tốt nghiệp, lại vội vàng cùng bạn bè gây dựng sự nghiệp, áp lực rất lớn. Thời gian eo hẹp nên hắn không thể tự thân vào bếp, việc ăn một bữa cơm nóng hổi người khác nấu cho mình thì càng không thể. Sau khi cùng Tiểu Duệ ở chung một chỗ, hai người đều rất bận rộn, hiếm khi có thời gian tự vào bếp nấu nướng.

Hiện tại thấy Tô Thần mặc chiếc tạp dề bằng vải bố làm cơm cho mình, một món ăn rất đơn giản nhưng cậu thập phần tỉ mỉ. Tần Tu Trạch cảm giác lòng mình hơi chua, có chút vị ngọt, tê tê dại dại, phảng phất như bị thứ gì đó lắp đầy, dị thường ấm áp.

Tô Thần một bên nấu mì vừa nói: "Mấy bữa trước tôi có theo dì Tần học hỏi, đây là lần đầu tiên tôi làm cho người khác ăn, làm không ngon anh cũng đừng ghét bỏ. Tần ca, anh đi rửa tay, sắp xong rồi."

Tần Tu Trạch nghe Tô Thần nói, tâm tình khó giải thích được tốt lên.

Lúc hắn rửa tay ra, hai bát mì trứng cà chua đã được bày sẵn trên bàn. Tô Thần từ trong nhà bếp cần hai đôi đũa đi ra.

Vừa vận động xong nên Tần Tu Trạch cũng có chút đói bụng, hắn nhận lấy đôi đũa trong tay Tô Thần, quấy mấy lần mới bắt đầu ăn ngồm ngoàm.

Tô Thần ở một bên yên lặng ăn, vừa ăn vừa quan sát phản ứng của Tần Tu Trạch. Cậu cảm thấy tay nghề của mình vẫn còn non, còn kém dì Tần một chút nhưng so với với trước đó đã tốt hơn rất nhiều.

Tô Thần có chút mong đợi nhìn Tần Tu Trạch hỏi: "Tần ca, mùi vị thế nào?"

Tần Tu Trạch ngẩng đầu, thấy Tô Thần mong đợi nhìn mình, như con chó con chờ được chủ nhân khen ngợi, dáng vẻ nhỏ nhắn đặc biệt mời gọi, trong lòng Tần Tu Trạch hơi ngứa!

Tần Tu Trạch cười nói: "Làm rất tốt." Mùi vị rất khá, vị chua chua ngọt ngọt rất thơm. Dù không giỏi bằng các đầu bếp nhưng đồ ăn bên ngoài có ngon đến đâu cũng cũng thiếu mất hương vị gia đình. Những năm này Tần Tu Trạch đã ăn rất nhiều bữa bên ngoài, một bát mì đơn giản như vậy còn hấp dẫn hắn hơn các loại sơn hào hải vị.

Được Tần Tu Trạch khen ngon, đôi mắt Tô Thần vui vẻ cong lên.

Tuy Tô Thần còn trẻ thế nhưng bình thường cậu luôn yên tĩnh trầm ổn, giả vờ lão thành.

Tần Tu Trạch lần đầu tiên thấy bộ dáng vui cười của đứa nhỏ này. Đôi mắt cậu nhìn hắn, trong suốt óng ánh phảng phất như một vũng nước suối, vững vàng hấp dẫn tầm mắt của Tần Tu Trạch. Đôi môi hé mở, có chút ẩm ướt đang nhai đồ ăn, rất có sức mê hoặc, làm cho hắn muốn mạnh mẽ hôn lên.

Tô Thần thấy ánh mắt như đang nhìn con mồi của Tần Tu Trạch thì không khỏi run lên, có cảm giác khủng hoảng khó giải thích được.

Tần Tu Trạch thấy Tô Thần bị mình nhìn có chút không dễ chịu, hắn không vết tích thu hồi ánh mắt, hỏi: "Cậu còn biết nấu gì không?"

Tô Thần liếc mắt nhìn lén Tần Tu Trạch, thấy hắn mặt mày nhu hòa từ từ ăn mì sợi, Tô Thần nghĩ vừa rồi có lẽ mình nhìn lầm rồi, Tần ca là người ôn hòa nho nhã, sao có thể nhìn mình với ánh mắt chiếm hữu mạnh mẽ như thế được.

"Rau xào, hầm đồ ăn cũng biết một ít, không biết làm nhiều."

"Hôm nào cho tôi nếm thử."

Tô Thần sảng khoái nói: "Được."

Sau đó hai người không nói tiếp nữa, yên lặng ăn cơm.

Tần Tu Trạch ăn không chừa lại miếng nào, nước mì cũng cạn sạch.

Sau khi cơm nước xong, Tô Thần dọn dẹp bát đũa, Tần Tu Trạch nói: "Tiểu Thần, Vương tỉ mỗi ngày sau khi đến dọn dẹp sẽ để sữa dê trong tủ lạnh, cậu trước khi đi ngủ nhớ hâm lại uống."

"Cám ơn anh, Tần ca", ngoại trừ cảm ơn, Tô Thần thật không biết cậu còn có thể làm gì cho Tần Tu Trạch. Cậu thích loại cảm giác được người khác quan tâm, như vậy cậu sẽ cảm thấy mình không quá cô đơn, có lúc cậu còn nghĩ nếu Tần Tu Trạch là anh mình thì tốt quá.

Tần Tu Trạch nói: "Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, sau này không cần nói cảm ơn nữa. Nếu thật sự muốn cảm ơn thì cậu phải biết chăm sóc sức khỏe của mình cho thật tốt. "

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau