Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi Trọng
Chương 26
Editor: Sasaswa
Trong lúc Tô Thần mơ mơ màng màng, nửa ngủ nửa tỉnh thì khóa cửa bỗng nhiên phát ra một chút tiếng động.
Thật ra âm thanh này rất nhẹ, thế nhưng vào ban đêm yên tĩnh thì lại rất rõ ràng, tiếp theo có tiếng bước chân đi vào.
Vào lúc có tiếng đóng cửa, Tô Thần liền thức giấc, cậu sinh ra một loại dự cảm xấu.
Bước chân kia rất nhẹ, Tô Thần cảm giác từng bước từng bước của người nọ đều đang đi về phía mình, mỗi bước chân đều giống như giẫm vào tim cậu, Tô Thần căng thẳng đến mức sắp ngừng thở.
Bước chân kia càng ngày càng gần, cuối cùng cũng dừng lại bên giường, Tô Thần thậm chí còn nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, âm thanh này kịch liệt đến mức cậu nghi ngờ Tần Tu Trạch cũng có thể nghe được.
May là trong phòng tắt đèn, nếu không Tần Tu Trạch sẽ phát hiện lông mi của cậu đang run lên vì căng thẳng.
Nên giả vờ vừa bị đánh thức hay tiếp tục giả bộ ngủ, Tô Thần suy nghĩ một chút rồi đưa ra quyết định.
Cậu sở dĩ không uống thuốc không phải vì muốn xác nhận suy đoán trong lòng mình hay sao? Nếu đã đến bước này thì không cần phải lên tiếng, cậu muốn biết Tần Tu Trạch đến tột cùng là làm gì? Rốt cuộc là chính mình đa nghi hay hắn thật sự là một người khốn nạn!
Tô Thần nhẹ nhàng điều chỉnh hô hấp của mình, quay trở lại bộ dáng như đang say ngủ. Tần Tu Trạch ngồi xuống bên giường, hắn cúi người, hôn một cái lên khóe miệng Tô Thần.
Nếu như chuyện này bỗng nhiên xảy ra, Tô Thần khẳng định sẽ không tiếp thu được, bởi vì cậu không thể nào ngờ một người mình tin tưởng và ngưỡng mộ lại đối với mình làm ra loại chuyện này.
Có thể từ mấy ngày trước đã bắt đầu có dấu hiệu, nhưng Tô Thần một mực tìm cách chối bỏ nó. Những dấu hiệu đó ít nhiều gì cũng gieo vào lòng Tô Thần những mầm mống nghi ngờ, cho nên giờ khắc này khi kết quả xấu nhất xảy ra, cậu cũng không quá chấn kinh mà thay vào đó là dị thường phẫn nộ.
Thật ra, đôi khi Tô Thần cũng nghi ngờ vì sao Tần Tu Trạch lại giúp đỡ cậu nhiệt tình như vậy, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Tô Thần đều cho rằng loại người nhiều tiền như Tần Tu Trạch đều tùy hứng thích gì làm nấy. Hơn nữa hắn đối với cậu như cọng cỏ cứu mạng, những việc này đối với hắn là dễ như ăn cháo.
Tô Thần thật không ngờ Tần Tu Trạch lại giống như Từ Khải ôm loại suy nghĩ vô liêm sỉ này với mình. Không, phải nói Từ Khải còn không bằng Tần Tu Trạch, ít nhất Từ Khải còn công khai, mà hắn là âm thầm trong tối làm những việc này!
Tô Thần không muốn tiếp tục giả vờ ngủ nữa, cậu hiện tại chỉ muốn tránh xa tên biến thái này!
Nhưng Tô Thần còn chưa kịp đứng dậy, miệng đã bị chặn lại.
Đầu Tô Thần ầm một tiếng, cậu bị sự việc đột ngột này làm cho đứng hình. Tuy trước đó đã chuẩn bị tâm lý thế nhưng cũng không phải trực tiếp thể nghiệm. Đây là nụ hôn đầu tiên của Tô Thần với một người đàn ông.
Tô Thần nhanh chóng lấy lại tinh thần. Không biết lấy sức từ đâu, cậu đẩy Tần Tu Trạch ra rồi lập tức chạy tới phía bên kia giường.
Tô Thần hô hấp dồn dập, dùng tay lau mạnh môi mình, giơ tay bật đèn giường, ánh sáng đột ngột làm hai người đều hơi híp mắt.
Tô Thần thấy Tần Tu Trạch bình tĩnh đứng dậy, chỉnh lại cổ áo đã hơi mất trật tự, bình tĩnh nhìn cậu, không có một chút bối rối vì việc mình làm bị phát hiện.
Tô Thần nắm chặt hai tay, giận dữ nhìn Tần Tu Trạch, chỉ trích nói: "Tần ca, tôi lúc nào cũng tôn trọng anh, không nghĩ tới anh...lại làm việc này với tôi." Tô Thần càng nói mặt càng đỏ.
Tần Tu Trạch mỉm cười nhìn Tô Thần, hắn không nghĩ tới mình lại bị phát hiện nhanh vậy, vốn là hắn còn muốn chờ thêm một khoảng thời gian nữa, chờ tâm lí phòng bị của Tô Thần giảm xuống, lúc đó mới có thể dễ dàng ra tay. Nếu mọi chuyện đã bị bại lộ thì hắn cũng không muốn che giấu nữa, đơn giản nói thẳng: "Tiểu Thần, ở bên tôi đi, cậu muốn gì tôi cũng cho được!"
Nghe Tần Tu Trạch nói, Tô Thần giận đến run người, người này coi cậu là loại người gì chứ? Là loại người cần bao nuôi sao? Tô Thần hiện tại thật muốn đánh một cú lên gương mặt tươi cười của hắn, may là cậu còn giữ một chút lý trí, biết mình không thể đắc tội Tần Tu Trạch, quan trọng nhất là cậu căn bản đánh không lại Tần Tu Trạch.
Tô Thần hít sâu một hơi, nỗ lực khắc chế sự tức giận của mình, cắn răng gằn từng chữ: "Tần ca, tôi không thích đàn ông!"
Tần Tu Trạch đứng lên, ánh mắt trắng trợn không kiêng dè nhìn khắp người Tô Thần. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Tô Thần nổi giận, khoan hãy nói đến gương mặt Tô Thần vì tức giận mà biến đỏ, ngực chập trùng, hắn thấy một đôi mắt to tròn mở lớn trừng mình, đuôi lông mày nhướng lên, mang theo một cỗ tức giận không che giấu được, rồi bộ dáng cậu nhẫn nhịn không dám phát tác, hết sức dụ người, làm cả người Tần Tu Trạch cảm thấy khô nóng.
Có điều ngày hôm nay hắn không dự định làm gì cả, vì vậy Tần Tu Trạch không nhanh không chậm nói: "Tôi không bắt cậu phải thích tôi, cậu chỉ cần làm bạn giường của tôi là được rồi. Tôi cho cậu thời gian nửa tháng, hãy suy nghĩ thật kĩ." Nói xong Tần Tu Trạch tựa tiếu phi tiếu nhìn Tô Thần một cái rồi mới quay người đi về phía cửa.
Tô Thần thấy Tần Tu Trạch phải đi, vội la lên: "Tần ca, tôi không muốn suy nghĩ, anh tìm người khác đi."
Tần Tu Trạch bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Tô Thần, ánh mắt sâu không thấy đáy, vừa như uy hiếp vừa như cảnh cáo nói: "Thứ tôi muốn thì chưa bao giờ là không có được, tuy tôi không thích miễn cưỡng người khác, thế nhưng lâu lâu một lần cũng là một loại tình thú." Nói xong mở cửa rời đi.
Nghe Tần Tu Trạch nói, cả người Tô Thần đều run lên, tâm lý khó giải thích được cảm thấy một trận khủng hoảng. Lời nói Tần Tu Trạch rất rõ ràng, không lẽ hắn muốn dùng bạo lực với mình? Nếu là trước đây, Tô Thần sẽ không nghĩ tới một người nho nhã ôn hòa như Tần Tu Trạch lại đối với mình làm loại chuyện hạ lưu vô liêm sỉ này, nhưng bây giờ cậu thấy mình thật không hiểu được Tần Tu Trạch.
Tô Thần ấn hai thái dương đang nhảy lên kịch liệt của mình, tuy đây là xã hội pháp trị, nhưng cậu biết, nếu như Tần Tu Trạch thật sự làm gì đó với mình, pháp luật cũng không trị được hắn, vừa nghĩ như thế, tâm lý của Tô Thần càng thêm lung lay.
Tần Tu Trạch mở cửa rời đi, Tô Thần liền vội vàng thu xếp đồ đạc của mình, không thể ở trong căn nhà này thêm một ngày nào nữa! Chưa đợi Tô Thần thu thập xong, cậu nghe thấy tiếng đóng cửa từ bên ngoài, hiển nhiên là Tần Tu Trạch rời đi.
Tô Thần liếc mắt nhìn thời gian, sắp mười hai giờ rồi, trường đóng cửa nên không về được, cũng chỉ có thể ngủ khách sạn, còn không bằng ở lại đây một đêm rồi sáng sớm mai đi sớm, Tô Thần thu xếp quần áo xong thì đóng cửa phòng ngủ lại, sau đó mới lên giường nằm.
Tô Thần nằm trên giường trằn trọc trở mình, căn bản là ngủ không được, nhớ lại chính mình hai lần trước ngủ chung giường với hắn, cảm thấy mình thật ngu ngốc mà! Tần Tu Trạch là loại mặt người dạ thú, là một tên đại biến thái! Sau đó lại nghĩ tới hợp đồng ba năm của mình và hắn, a, Tần Tu Trạch từ lúc đó đã tính kế thượng mình. Tô Thần cười lạnh trong lòng, Tần Tu Trạch giúp mình trả món nợ kia chính là cái giá hắn bao dưỡng mình mà! Xem ra cậu có giá rất cao.
Tô Thần có chút đau đầu, không muốn nghĩ nhiều nữa, hiện tại cậu phải lập tức chuyển ra nơi này. Ngoài ra còn có cha Tô, Tô Thần dự định sau tết thì đến Mỹ một chuyến xem tình hình sức khỏe của cha mình. Nếu như quá trình hồi phục giống như trong nước thì cậu sẽ đưa cha Tô về nước, dù sao như vậy cũng tiết kiệm được một chút. Thật là không ổn mà, cậu cũng phải chuyển nơi ở của cha Tô ở Mỹ ngay, không thể tiếp tục ở nơi Tần Tu Trạch sắp xếp được.
Loại người như Tần Tu Trạch cậu không đấu được, chỉ còn cách phải né thôi?!
Trong lúc Tô Thần mơ mơ màng màng, nửa ngủ nửa tỉnh thì khóa cửa bỗng nhiên phát ra một chút tiếng động.
Thật ra âm thanh này rất nhẹ, thế nhưng vào ban đêm yên tĩnh thì lại rất rõ ràng, tiếp theo có tiếng bước chân đi vào.
Vào lúc có tiếng đóng cửa, Tô Thần liền thức giấc, cậu sinh ra một loại dự cảm xấu.
Bước chân kia rất nhẹ, Tô Thần cảm giác từng bước từng bước của người nọ đều đang đi về phía mình, mỗi bước chân đều giống như giẫm vào tim cậu, Tô Thần căng thẳng đến mức sắp ngừng thở.
Bước chân kia càng ngày càng gần, cuối cùng cũng dừng lại bên giường, Tô Thần thậm chí còn nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, âm thanh này kịch liệt đến mức cậu nghi ngờ Tần Tu Trạch cũng có thể nghe được.
May là trong phòng tắt đèn, nếu không Tần Tu Trạch sẽ phát hiện lông mi của cậu đang run lên vì căng thẳng.
Nên giả vờ vừa bị đánh thức hay tiếp tục giả bộ ngủ, Tô Thần suy nghĩ một chút rồi đưa ra quyết định.
Cậu sở dĩ không uống thuốc không phải vì muốn xác nhận suy đoán trong lòng mình hay sao? Nếu đã đến bước này thì không cần phải lên tiếng, cậu muốn biết Tần Tu Trạch đến tột cùng là làm gì? Rốt cuộc là chính mình đa nghi hay hắn thật sự là một người khốn nạn!
Tô Thần nhẹ nhàng điều chỉnh hô hấp của mình, quay trở lại bộ dáng như đang say ngủ. Tần Tu Trạch ngồi xuống bên giường, hắn cúi người, hôn một cái lên khóe miệng Tô Thần.
Nếu như chuyện này bỗng nhiên xảy ra, Tô Thần khẳng định sẽ không tiếp thu được, bởi vì cậu không thể nào ngờ một người mình tin tưởng và ngưỡng mộ lại đối với mình làm ra loại chuyện này.
Có thể từ mấy ngày trước đã bắt đầu có dấu hiệu, nhưng Tô Thần một mực tìm cách chối bỏ nó. Những dấu hiệu đó ít nhiều gì cũng gieo vào lòng Tô Thần những mầm mống nghi ngờ, cho nên giờ khắc này khi kết quả xấu nhất xảy ra, cậu cũng không quá chấn kinh mà thay vào đó là dị thường phẫn nộ.
Thật ra, đôi khi Tô Thần cũng nghi ngờ vì sao Tần Tu Trạch lại giúp đỡ cậu nhiệt tình như vậy, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Tô Thần đều cho rằng loại người nhiều tiền như Tần Tu Trạch đều tùy hứng thích gì làm nấy. Hơn nữa hắn đối với cậu như cọng cỏ cứu mạng, những việc này đối với hắn là dễ như ăn cháo.
Tô Thần thật không ngờ Tần Tu Trạch lại giống như Từ Khải ôm loại suy nghĩ vô liêm sỉ này với mình. Không, phải nói Từ Khải còn không bằng Tần Tu Trạch, ít nhất Từ Khải còn công khai, mà hắn là âm thầm trong tối làm những việc này!
Tô Thần không muốn tiếp tục giả vờ ngủ nữa, cậu hiện tại chỉ muốn tránh xa tên biến thái này!
Nhưng Tô Thần còn chưa kịp đứng dậy, miệng đã bị chặn lại.
Đầu Tô Thần ầm một tiếng, cậu bị sự việc đột ngột này làm cho đứng hình. Tuy trước đó đã chuẩn bị tâm lý thế nhưng cũng không phải trực tiếp thể nghiệm. Đây là nụ hôn đầu tiên của Tô Thần với một người đàn ông.
Tô Thần nhanh chóng lấy lại tinh thần. Không biết lấy sức từ đâu, cậu đẩy Tần Tu Trạch ra rồi lập tức chạy tới phía bên kia giường.
Tô Thần hô hấp dồn dập, dùng tay lau mạnh môi mình, giơ tay bật đèn giường, ánh sáng đột ngột làm hai người đều hơi híp mắt.
Tô Thần thấy Tần Tu Trạch bình tĩnh đứng dậy, chỉnh lại cổ áo đã hơi mất trật tự, bình tĩnh nhìn cậu, không có một chút bối rối vì việc mình làm bị phát hiện.
Tô Thần nắm chặt hai tay, giận dữ nhìn Tần Tu Trạch, chỉ trích nói: "Tần ca, tôi lúc nào cũng tôn trọng anh, không nghĩ tới anh...lại làm việc này với tôi." Tô Thần càng nói mặt càng đỏ.
Tần Tu Trạch mỉm cười nhìn Tô Thần, hắn không nghĩ tới mình lại bị phát hiện nhanh vậy, vốn là hắn còn muốn chờ thêm một khoảng thời gian nữa, chờ tâm lí phòng bị của Tô Thần giảm xuống, lúc đó mới có thể dễ dàng ra tay. Nếu mọi chuyện đã bị bại lộ thì hắn cũng không muốn che giấu nữa, đơn giản nói thẳng: "Tiểu Thần, ở bên tôi đi, cậu muốn gì tôi cũng cho được!"
Nghe Tần Tu Trạch nói, Tô Thần giận đến run người, người này coi cậu là loại người gì chứ? Là loại người cần bao nuôi sao? Tô Thần hiện tại thật muốn đánh một cú lên gương mặt tươi cười của hắn, may là cậu còn giữ một chút lý trí, biết mình không thể đắc tội Tần Tu Trạch, quan trọng nhất là cậu căn bản đánh không lại Tần Tu Trạch.
Tô Thần hít sâu một hơi, nỗ lực khắc chế sự tức giận của mình, cắn răng gằn từng chữ: "Tần ca, tôi không thích đàn ông!"
Tần Tu Trạch đứng lên, ánh mắt trắng trợn không kiêng dè nhìn khắp người Tô Thần. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Tô Thần nổi giận, khoan hãy nói đến gương mặt Tô Thần vì tức giận mà biến đỏ, ngực chập trùng, hắn thấy một đôi mắt to tròn mở lớn trừng mình, đuôi lông mày nhướng lên, mang theo một cỗ tức giận không che giấu được, rồi bộ dáng cậu nhẫn nhịn không dám phát tác, hết sức dụ người, làm cả người Tần Tu Trạch cảm thấy khô nóng.
Có điều ngày hôm nay hắn không dự định làm gì cả, vì vậy Tần Tu Trạch không nhanh không chậm nói: "Tôi không bắt cậu phải thích tôi, cậu chỉ cần làm bạn giường của tôi là được rồi. Tôi cho cậu thời gian nửa tháng, hãy suy nghĩ thật kĩ." Nói xong Tần Tu Trạch tựa tiếu phi tiếu nhìn Tô Thần một cái rồi mới quay người đi về phía cửa.
Tô Thần thấy Tần Tu Trạch phải đi, vội la lên: "Tần ca, tôi không muốn suy nghĩ, anh tìm người khác đi."
Tần Tu Trạch bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Tô Thần, ánh mắt sâu không thấy đáy, vừa như uy hiếp vừa như cảnh cáo nói: "Thứ tôi muốn thì chưa bao giờ là không có được, tuy tôi không thích miễn cưỡng người khác, thế nhưng lâu lâu một lần cũng là một loại tình thú." Nói xong mở cửa rời đi.
Nghe Tần Tu Trạch nói, cả người Tô Thần đều run lên, tâm lý khó giải thích được cảm thấy một trận khủng hoảng. Lời nói Tần Tu Trạch rất rõ ràng, không lẽ hắn muốn dùng bạo lực với mình? Nếu là trước đây, Tô Thần sẽ không nghĩ tới một người nho nhã ôn hòa như Tần Tu Trạch lại đối với mình làm loại chuyện hạ lưu vô liêm sỉ này, nhưng bây giờ cậu thấy mình thật không hiểu được Tần Tu Trạch.
Tô Thần ấn hai thái dương đang nhảy lên kịch liệt của mình, tuy đây là xã hội pháp trị, nhưng cậu biết, nếu như Tần Tu Trạch thật sự làm gì đó với mình, pháp luật cũng không trị được hắn, vừa nghĩ như thế, tâm lý của Tô Thần càng thêm lung lay.
Tần Tu Trạch mở cửa rời đi, Tô Thần liền vội vàng thu xếp đồ đạc của mình, không thể ở trong căn nhà này thêm một ngày nào nữa! Chưa đợi Tô Thần thu thập xong, cậu nghe thấy tiếng đóng cửa từ bên ngoài, hiển nhiên là Tần Tu Trạch rời đi.
Tô Thần liếc mắt nhìn thời gian, sắp mười hai giờ rồi, trường đóng cửa nên không về được, cũng chỉ có thể ngủ khách sạn, còn không bằng ở lại đây một đêm rồi sáng sớm mai đi sớm, Tô Thần thu xếp quần áo xong thì đóng cửa phòng ngủ lại, sau đó mới lên giường nằm.
Tô Thần nằm trên giường trằn trọc trở mình, căn bản là ngủ không được, nhớ lại chính mình hai lần trước ngủ chung giường với hắn, cảm thấy mình thật ngu ngốc mà! Tần Tu Trạch là loại mặt người dạ thú, là một tên đại biến thái! Sau đó lại nghĩ tới hợp đồng ba năm của mình và hắn, a, Tần Tu Trạch từ lúc đó đã tính kế thượng mình. Tô Thần cười lạnh trong lòng, Tần Tu Trạch giúp mình trả món nợ kia chính là cái giá hắn bao dưỡng mình mà! Xem ra cậu có giá rất cao.
Tô Thần có chút đau đầu, không muốn nghĩ nhiều nữa, hiện tại cậu phải lập tức chuyển ra nơi này. Ngoài ra còn có cha Tô, Tô Thần dự định sau tết thì đến Mỹ một chuyến xem tình hình sức khỏe của cha mình. Nếu như quá trình hồi phục giống như trong nước thì cậu sẽ đưa cha Tô về nước, dù sao như vậy cũng tiết kiệm được một chút. Thật là không ổn mà, cậu cũng phải chuyển nơi ở của cha Tô ở Mỹ ngay, không thể tiếp tục ở nơi Tần Tu Trạch sắp xếp được.
Loại người như Tần Tu Trạch cậu không đấu được, chỉ còn cách phải né thôi?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất