Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi Trọng
Chương 48
Tần Tu Trạch nhận lấy ly rượu Tiểu An đưa tới, uống cạn ba ly lớn.
Thức ăn được mang lên rất nhanh, hiện tại đã hơn tám giờ, bọn họ vì chờ Tần Tu Trạch nên vẫn chưa ăn uống gì cả, đồ ăn còn chưa dọn lên đủ đã bắt đầu cầm đũa.
Các cô gái chàng trai bên cạnh thỉnh thoảng sẽ gắp đồ ăn, rót rượu, đốt thuốc cho kim chủ của mình.
Tiểu An tất nhiên là phụ trách hầu hạ Tần Tu Trạch, có điều Tần Tu Trạch lúc mới tới uống ba ly rượu, sau đó Tiểu An đưa rượu cho hắn, hắn cũng không uống. Chủ yếu là chút nữa hắn phải lái xe, không thể uống nhiều.
Tần Tu Trạch giải thích với mọi người, bọn họ cũng không miễn cưỡng.
Lúc ăn cơm với Tô Thần, cậu luôn ăn rất ít, lần nào Tần Tu Trạch cũng gắp rau cùng thức ăn thêm cho cậu, gần như đã trở thành thói quen của hắn.
Tô Thần ăn cơm sẽ không phát ra tiếng động, ngoan ngoãn yên lặng như một con mèo nhỏ. Còn Tiểu An ngồi bên cạnh có chút câu nệ, hắn chỉ trầm mặc giữ im lặng, không dũa đũa ra mà chỉ gắp thức ăn trước mặt mình.
Bởi vì Tiểu An im lặng ngồi ăn nên Tần Tu Trạch theo thói quen nghĩ Tiểu An là Tô Thần, hắn biết Tô Thần thích ăn đậu hũ, liền tiện tay gắp một khối đặt vào chén y, thả ra mới phát hiện người ngồi bên cạnh là Tiểu An. Tuy biết mình nhầm nhưng Tần Tu Trạch vẫn ôn nhu nói: "Ăn nhiều một chút."
Tiểu An có chút thụ sủng nhược kinh, lắp ba lắp bắp nói: "Cảm... Cảm ơn, Tần tiên sinh."
"Ừm, đừng câu nệ, thích ăn gì thì cứ lấy."
Câu nói này càng làm Tiểu An thêm kinh hỉ, y không nghĩ Tần Tu Trạch sẽ chú ý tới mình, còn quan tâm nữa, cái này không phải thể hiện là hắn coi trọng mình sao?
Đông Tử nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc nói: "Tu Trạch, mày đổi tính rồi sao? Biết quan tâm đến người xung quanh luôn à?"
Chu thiếu nói tiếp: "Nếu mày ưng ý Tiểu An thì chút nữa đừng về, để Tiểu An đi cùng đi. Hà tỷ nói Tiểu An lúc nào cũng giữ cho mày, từ đó giờ chưa đi tiếp khách lần nào, mày bây giờ chơi bách lạp đồ sao*? Cơ thể nín lâu không tốt đâu, đừng để nghẹn ra bệnh. Sống là phải biết hưởng thụ, muốn dạy dỗ người khác, cứ lấy bản lĩnh trên giường để chứng tỏ."
*Bách Lạp Đồ đọc như Platon. Platonic love: kiểu tình yêu trong sạch không bị tình dục, dục vọng hoen ố. Ngắn gọn là chỉ có tình yêu không có tình dục.
Trong phút chốc, Tần Tu Trạch thiếu chút nữa bị lời nói của Chu thiếu làm cho động tâm, chủ yếu là hắn vừa nếm được ngon ngọt ở Tô Thần, sau đó nửa tháng tiếp theo không thể chạm vào cậu, hắn nín thật sự rất khó chịu. Ngôn Tình Sắc
Nhưng vừa nghĩ tới lời nói hôm nay của Tô Thần, Tần Tu Trạch cảm thấy nhẹ lòng. Không phải hắn không muốn chạm vào cậu, mà là hắn không muốn nhìn thấy biểu tình ghét bỏ trên gương mặt Tô Thần!
Tần Tu Trạch biết mình không phải người ngu, hắn biết mình rất thích Tô Thần, đặc biệt là cơ thể trong sạch đầy mê hoặc kia, thế nhưng phần tình cảm này sâu bao nhiêu, có thể kéo dài bao lâu, thì hắn không xác định được.
Vào lúc này điện thoại của Tần Tu Trạch bỗng nhiên rung lên.
Ở đây rất ồn ào nên Tần Tu Trạch cố ý chỉnh về chế độ rung đặt bên cạnh mình, hắn sợ mình không nghe được cuộc gọi của Tô Thần. Tần Tu Trạch vội vàng lấy điện thoại ra, nhìn cái tên xuất hiện trên màn hình, là mẹ hắn gọi tới.
Mẹ Tần gọi đến cũng không có chuyện gì, chỉ là oán giận Tần Tu Trạch đến hôm nay vẫn chưa chịu về nhà, ngày nào cũng bận rộn không thấy người đâu cả. Hôm trước diễn ra vũ hội cũng về sớm, buổi tiệc chưa kết thúc đã không thấy tăm hơi. Bà quở trách Tần Tu Trạch nửa ngày trời mới chịu cúp điện thoại.
Lúc này đa số mọi người đã ăn xuống xong xuôi, tiệc rượu đã đến lúc tàn, tất nhiên màn cuối cùng sẽ là ôm hôn tiểu mỹ nhân của mình vào khách sạn tìm vui vẻ.
Biết Tần Tu Trạch không ở lại, Chu thiếu nói: "Để Tiểu An đưa mày về, một mình mày đã hơn mười lăm(?), thật thê thảm!"
Tần Tu Trạch không để ý tới Chu thiếu, kêu nhân viên phục vụ gói vài món điểm tâm đem về.
Tiểu An yên lặng ngồi bên cạnh Tần Tu Trạch, có chút mong đợi nhìn hắn, y rất muốn trở về cùng Tần Tu Trạch, nguyên nhân là y muốn đến thực tập ở Hoàng Triều, Hoàng Triều là công ty lớn nhất nhì cả nước, rất khó xin vào làm.
Ở trường Tiểu An, đa số sinh viên năm tư đều muốn đến Hoàng Triều thực tập, sau khi tốt nghiệp còn có thể làm việc ở đó, y hiện tại đã đến giai đoạn đi thực tập nhưng xin vào làm ở Hoàng Triều có chút khó khăn. Vì vậy Tiểu An muốn nói chuyện riêng với Tần Tu Trạch để xin hắn cho mình một cơ hội, chỉ cần hắn đồng ý, y lập tức có thể vào làm. Hơn nữa nếu Tiểu An vào công ty Tần Tu Trạch, cơ hội gặp mặt của hai người sau này sẽ nhiều hơn.
Tần Tu Trạch thấy Tiểu An dùng ánh mắt mong đợi nhìn mình, ho nhẹ một tiếng nói: "Tiểu An, cậu về đi, sau này để quản lí sắp xếp người khác cho cậu, đừng chờ tôi."
Tần Tu Trạch nói xong cũng không để ý tới sắc mặt Tiểu An vì nhân viên đã mang điểm tâm tới.
Chu thiếu hỏi: "Mày bắt đầu ăn mấy món này từ lúc nào vậy? Mới ăn xong còn ăn được nữa sao?"
Tần Tu Trạch không trả lời, Đông Tử nói tiếp: "Hắn mang về cho người yêu, không thấy nó gấp gáp trở về sao?"
Chu thiếu hiếu kỳ nói: "Thật chứ? Sao không mang đến cho mọi người nhìn?"
Tần Tu Trạch nói: "Hôm nay em ấy không khỏe, sau này nếu có cơ hội sẽ đưa đến cho tụi bây gặp mặt."
Chu thiếu kinh ngạc nói: "Đờ mờ! Thật sao?! Ai vậy?"
Tần Tu Trạch cười nói: "Tụi bây từng gặp rồi, là người lần trước tới tìm tao."
Thức ăn được mang lên rất nhanh, hiện tại đã hơn tám giờ, bọn họ vì chờ Tần Tu Trạch nên vẫn chưa ăn uống gì cả, đồ ăn còn chưa dọn lên đủ đã bắt đầu cầm đũa.
Các cô gái chàng trai bên cạnh thỉnh thoảng sẽ gắp đồ ăn, rót rượu, đốt thuốc cho kim chủ của mình.
Tiểu An tất nhiên là phụ trách hầu hạ Tần Tu Trạch, có điều Tần Tu Trạch lúc mới tới uống ba ly rượu, sau đó Tiểu An đưa rượu cho hắn, hắn cũng không uống. Chủ yếu là chút nữa hắn phải lái xe, không thể uống nhiều.
Tần Tu Trạch giải thích với mọi người, bọn họ cũng không miễn cưỡng.
Lúc ăn cơm với Tô Thần, cậu luôn ăn rất ít, lần nào Tần Tu Trạch cũng gắp rau cùng thức ăn thêm cho cậu, gần như đã trở thành thói quen của hắn.
Tô Thần ăn cơm sẽ không phát ra tiếng động, ngoan ngoãn yên lặng như một con mèo nhỏ. Còn Tiểu An ngồi bên cạnh có chút câu nệ, hắn chỉ trầm mặc giữ im lặng, không dũa đũa ra mà chỉ gắp thức ăn trước mặt mình.
Bởi vì Tiểu An im lặng ngồi ăn nên Tần Tu Trạch theo thói quen nghĩ Tiểu An là Tô Thần, hắn biết Tô Thần thích ăn đậu hũ, liền tiện tay gắp một khối đặt vào chén y, thả ra mới phát hiện người ngồi bên cạnh là Tiểu An. Tuy biết mình nhầm nhưng Tần Tu Trạch vẫn ôn nhu nói: "Ăn nhiều một chút."
Tiểu An có chút thụ sủng nhược kinh, lắp ba lắp bắp nói: "Cảm... Cảm ơn, Tần tiên sinh."
"Ừm, đừng câu nệ, thích ăn gì thì cứ lấy."
Câu nói này càng làm Tiểu An thêm kinh hỉ, y không nghĩ Tần Tu Trạch sẽ chú ý tới mình, còn quan tâm nữa, cái này không phải thể hiện là hắn coi trọng mình sao?
Đông Tử nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc nói: "Tu Trạch, mày đổi tính rồi sao? Biết quan tâm đến người xung quanh luôn à?"
Chu thiếu nói tiếp: "Nếu mày ưng ý Tiểu An thì chút nữa đừng về, để Tiểu An đi cùng đi. Hà tỷ nói Tiểu An lúc nào cũng giữ cho mày, từ đó giờ chưa đi tiếp khách lần nào, mày bây giờ chơi bách lạp đồ sao*? Cơ thể nín lâu không tốt đâu, đừng để nghẹn ra bệnh. Sống là phải biết hưởng thụ, muốn dạy dỗ người khác, cứ lấy bản lĩnh trên giường để chứng tỏ."
*Bách Lạp Đồ đọc như Platon. Platonic love: kiểu tình yêu trong sạch không bị tình dục, dục vọng hoen ố. Ngắn gọn là chỉ có tình yêu không có tình dục.
Trong phút chốc, Tần Tu Trạch thiếu chút nữa bị lời nói của Chu thiếu làm cho động tâm, chủ yếu là hắn vừa nếm được ngon ngọt ở Tô Thần, sau đó nửa tháng tiếp theo không thể chạm vào cậu, hắn nín thật sự rất khó chịu. Ngôn Tình Sắc
Nhưng vừa nghĩ tới lời nói hôm nay của Tô Thần, Tần Tu Trạch cảm thấy nhẹ lòng. Không phải hắn không muốn chạm vào cậu, mà là hắn không muốn nhìn thấy biểu tình ghét bỏ trên gương mặt Tô Thần!
Tần Tu Trạch biết mình không phải người ngu, hắn biết mình rất thích Tô Thần, đặc biệt là cơ thể trong sạch đầy mê hoặc kia, thế nhưng phần tình cảm này sâu bao nhiêu, có thể kéo dài bao lâu, thì hắn không xác định được.
Vào lúc này điện thoại của Tần Tu Trạch bỗng nhiên rung lên.
Ở đây rất ồn ào nên Tần Tu Trạch cố ý chỉnh về chế độ rung đặt bên cạnh mình, hắn sợ mình không nghe được cuộc gọi của Tô Thần. Tần Tu Trạch vội vàng lấy điện thoại ra, nhìn cái tên xuất hiện trên màn hình, là mẹ hắn gọi tới.
Mẹ Tần gọi đến cũng không có chuyện gì, chỉ là oán giận Tần Tu Trạch đến hôm nay vẫn chưa chịu về nhà, ngày nào cũng bận rộn không thấy người đâu cả. Hôm trước diễn ra vũ hội cũng về sớm, buổi tiệc chưa kết thúc đã không thấy tăm hơi. Bà quở trách Tần Tu Trạch nửa ngày trời mới chịu cúp điện thoại.
Lúc này đa số mọi người đã ăn xuống xong xuôi, tiệc rượu đã đến lúc tàn, tất nhiên màn cuối cùng sẽ là ôm hôn tiểu mỹ nhân của mình vào khách sạn tìm vui vẻ.
Biết Tần Tu Trạch không ở lại, Chu thiếu nói: "Để Tiểu An đưa mày về, một mình mày đã hơn mười lăm(?), thật thê thảm!"
Tần Tu Trạch không để ý tới Chu thiếu, kêu nhân viên phục vụ gói vài món điểm tâm đem về.
Tiểu An yên lặng ngồi bên cạnh Tần Tu Trạch, có chút mong đợi nhìn hắn, y rất muốn trở về cùng Tần Tu Trạch, nguyên nhân là y muốn đến thực tập ở Hoàng Triều, Hoàng Triều là công ty lớn nhất nhì cả nước, rất khó xin vào làm.
Ở trường Tiểu An, đa số sinh viên năm tư đều muốn đến Hoàng Triều thực tập, sau khi tốt nghiệp còn có thể làm việc ở đó, y hiện tại đã đến giai đoạn đi thực tập nhưng xin vào làm ở Hoàng Triều có chút khó khăn. Vì vậy Tiểu An muốn nói chuyện riêng với Tần Tu Trạch để xin hắn cho mình một cơ hội, chỉ cần hắn đồng ý, y lập tức có thể vào làm. Hơn nữa nếu Tiểu An vào công ty Tần Tu Trạch, cơ hội gặp mặt của hai người sau này sẽ nhiều hơn.
Tần Tu Trạch thấy Tiểu An dùng ánh mắt mong đợi nhìn mình, ho nhẹ một tiếng nói: "Tiểu An, cậu về đi, sau này để quản lí sắp xếp người khác cho cậu, đừng chờ tôi."
Tần Tu Trạch nói xong cũng không để ý tới sắc mặt Tiểu An vì nhân viên đã mang điểm tâm tới.
Chu thiếu hỏi: "Mày bắt đầu ăn mấy món này từ lúc nào vậy? Mới ăn xong còn ăn được nữa sao?"
Tần Tu Trạch không trả lời, Đông Tử nói tiếp: "Hắn mang về cho người yêu, không thấy nó gấp gáp trở về sao?"
Chu thiếu hiếu kỳ nói: "Thật chứ? Sao không mang đến cho mọi người nhìn?"
Tần Tu Trạch nói: "Hôm nay em ấy không khỏe, sau này nếu có cơ hội sẽ đưa đến cho tụi bây gặp mặt."
Chu thiếu kinh ngạc nói: "Đờ mờ! Thật sao?! Ai vậy?"
Tần Tu Trạch cười nói: "Tụi bây từng gặp rồi, là người lần trước tới tìm tao."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất