Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi Trọng

Chương 65

Trước Sau
Nhìn người nằm trong lồng ngực mình run rẩy, Tần Tu Trạch siết chặt cánh tay, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng Tô Thần, ôn nhu động viên nói: "Đừng sợ! Trôi qua rồi, không sao cả, chỉ cần em sau này ngoan ngoãn, đừng nghĩ tới những việc khác, anh đảm bảo sẽ không bao giờ đối xử với em như vậy nữa!"

Mặc dù biết hành động vừa rồi của mình có hơi quá đáng, nhưng Tần Tu Trạch không hối hận chút nào, hắn nhất định phải dạy dỗ Tô Thần một trận khó quên, để cậu có ấn tượng sâu sắc! Sau đó cậu sẽ đàng hoàng, yên phận ở bên cạnh mình, không dám suy nghĩ lung tung nữa!

Trên đường đi đến căn biệt thự có một đường khá xóc nảy, cho dù có giảm tốc độ đi chăng nữa thì cũng không giảm thiểu được bao nhiêu. Tô Thần mơ mơ màng màng kêu đau. Tần Tu Trạch lật Tô Thần nằm úp sấp, thấy vẫn chưa thoải mái thì trực tiếp nâng nửa người cậu lên không cho hạ thân đụng vào bất cứ cái gì, gương mặt Tô Thần lúc này mới giãn ra.

Tô Thần tuy không nặng, nhưng dù cũng là đàn ông nặng hơn 50 kí, suốt đoạn đường này Tần Tu Trạch chảy đầy mồ hôi! Cánh tay sắp gãy luôn rồi!

Lúc tới nơi, A Hoành mở cửa xe cho Tần Tu Trạch. Nhìn ông chủ suốt đoạn đường đều sốt sắng bảo hộ người kia ở trong ngực, gã hết sức tò mò, trong quá trình chạy xe gã nhẫn nhịn không nhìn về phía gương chiếu hậu.

Thừa dịp Tần Tu Trạch khom lưng cẩn thận từng li từng tí ôm Tô Thần đi ra ngoài, A Hoành rốt cục không nhịn được tò mò, muốn lén lút nhìn về phía cánh tay hắn. Nhưng còn chưa kịp hành động đã cảm giác một ánh mắt lạnh buốt bắn về phía mình, A Hoành cảm giác như bị dội một thùng nước lạnh giữ trời đông, cả người nổi da gà. Gã vội vàng hạ thấp đầu, không dám nhìn loạn!

Tần Tu Trạch sau khi đi vào nhà thì nhanh chóng tắm rửa cho Tô Thần, đến lúc xong xuôi thì cậu đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Trong lúc tắm rửa cho Tô Thần, Tần Tu Trạch đã kiểm tra tỉ mỉ, tuy trên người có nhiều chỗ bầm tím, nơi kia cũng sưng đỏ nghiêm trọng nhưng không có gì đáng ngại, không nặng như lần đầu tiên bọn họ phát sinh quan hệ.

Tần Tu Trạch nghĩ thuốc do A Kiệt bốc quả thật có hiệu quả, hôm nay tác động mạnh như vậy mà không bị xé rách đã là nhẹ. Không uổng công hắn bỏ ra nhiều nhân lực và chi phí để tìm được loại dược liệu này, có thời gian hắn sẽ mời A Kiệt một bữa để cảm ơn!

Tần Tu Trạch nhìn Tô Thần đang ngủ, hắn ôm cậu lên giường, đắp kín chăn, mình thì đi đến phòng làm việc, đoạn thời gian đi Hải Nam đã làm trễ nãi không ít việc.

Tần Tu Trạch bận rộn đến hơn bảy giờ tối, nhớ đến Tô Thần buổi trưa còn chưa ăn cơm liền dặn dì bảo mẫu nấu chút cháo rồi quay lại phòng ngủ xem Tô Thần.

Lúc Tần Tu Trạch đi vào, trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có ngọn đèn đầu giường là sáng rỡ.

Hắn đi tới bên giường mới phát hiện người bên trong đang run nhẹ, trong miệng thì thào.

Tần Tu Trạch ngồi xuống bên cạnh Tô Thần, cúi đầu mới nghe rõ tiếng cậu nỉ non, "Xin anh, buông tha cho tôi!"

Tần Tu Trạch bắt đầu lo lắng! Hắn vén chăn lên, nâng Tô Thần dậy, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, "Tiểu Thần, không sao rồi."

Ôm cái này hắn mới phát hiện cơ thể cậu nóng hổi, sắc mặt ửng hồng, hô hấp dồn dập, rõ ràng là đang phát sốt.

Tần Tu Trạch muốn đứng dậy đi lấy thuốc hạ sốt thì Tô Thần chợt mở mắt nhìn về phía hắn. Bởi vì sốt cao nên đôi mắt cậu sáng đến kinh người.



Tần Tu Trạch sửng sốt. Tô Thần đột nhiên đẩy hắn ra muốn chạy ra ngoài "Anh cút đi, đừng đụng vào tôi!"

Tần Tu Trạch vội vàng ôm lấy Tô Thần sắp chạy khỏi, "Anh không đụng vào, em bình tĩnh nằm xuống, anh đi lấy thuốc."

Tô Thần bị nóng đến mơ hồ, biết mình không thoát khỏi vòng tay kiềm kẹp của hắn liền giơ tay lên nắm lấy mặt Tần Tu Trạch, tuy sức khỏe của cậu bây giờ rất yếu nhưng lực tay cũng không nhỏ!

Tần Tu Trạch cảm thấy trên mặt một trận đau rát, hắn tóm lấy cánh tay đang vung lung tung của cậu, vặn ra sau lưng, đem Tô Thần gắt gao ôm vào ngực, tức giận nói: "Nếu không thành thật tôi sẽ trói cậu lại!"

Tô Thần nào có nghe lời hắn nói, tay bị chế trụ thì bèn há mồm cắn hắn, cậu cũng không biết mình cắn trúng đâu chỉ biết cắn vào liền không hé miệng.

Cổ Tần Tu Trạch bị cậu cắn, hắn kêu đau một tiếng, mẹ nó người này là chó sao?!

Hắn tóm chặt tóc Tô Thần để cậu nhả ra, nhưng cậu căn bản không nghe hắn, trái lại càng dùng sức cắn mạnh.

Tần Tu Trạch thật muốn một quyền đánh ngất người kia nhưng lại nghĩ tới thân thể không khỏe của cậu, không lẽ hắn lại đi tính toán với một bệnh nhân, vì vậy hắn dùng sức nắm lấy cằm Tô Thần, ra lệnh: "Buông ra".

Tô Thần cảm giác hơi đau mới không tình nguyện nhả ra.

Tần Tu Trạch thấy Tô Thần rốt cuộc đàng hoàng trở lại mới thả lỏng. Hắn đứng dậy lấy thuốc hạ sốt, phí hết nửa ngày sức lực mới dụ dỗ được cậu uống thuốc.

Làm xong xuôi Tần Tu Trạch mới chú ý tới sự đau rát trên cổ và trên mặt mình, hắn soi gương nhìn, trên mặt có hai vết máu do bị cào, chỗ hầu kết thì có hai hàng dấu răng, hắn như thế này làm sao có thể đi gặp người khác..

Há miệng liền cắn, mẹ nó cũng không phải là đàn bà! Tần Tu Trạch sát khí đầy mặt, hắn muốn chờ Tô Thần khỏi bệnh, khi đó hắn nhất định sẽ kêu cậu chăm sóc lại mình.

Dì bảo mẫu lúc này bưng cháo vào.

Tần Tu Trạch bưng tô cháo đặt lên tủ đầu giường, đánh thức Tô Thần dậy, thấy cậu mở to một đôi mắt ướt mê man nhìn mình. Tần Tu Trạch nâng Tô Thần dựa vào đầu giường, cảnh cáo nói: "Em hãy thành thật chút đi, đừng cứ phát rồ nữa, nếu không anh sẽ ba ngày không cho em ăn cơm." Nói rồi cầm lấy tô cháo kế bên, múc một muỗng, thổi nguội rồi đưa lên miệng cậu, "Há miệng."

Tô Thần nghe lời hắn há miệng, Tần Tu Trạch từng muỗng từng muỗng đút cho cậu, cậu ngoan ngoãn ăn từng miếng, thấy Tô Thần lúc này nghe lời, Tần Tu Trạch liền hoài nghi Tô Thần vừa nãy phát điên là cố ý trả thù mình!

Đút hết một bát, Tần Tu Trạch bèn đi xuống lấy thêm một bát nữa, định đút tiếp thì Tô Thần chỉ nhắm mắt lắc đầu. Tần Tu Trạch biết Tô Thần không muốn ăn nữa mới đỡ cậu nằm xuống.

Cả ngày nay Tần Tu Trạch chưa ăn gì nên hắn cũng đói bụng, hai ba ngụm đã ăn sạch chén cháo cậu vừa đẩy ra.

Tô Thần phát sốt, Tần Tu Trạch sợ bệnh trở nặng nên không dám rời đi. Hắn dời công việc đến phòng ngủ, ở bên cạnh cậu làm việc một hồi, nhìn Tô Thần ngủ ngon, hắn cũng hơi mệt chút, cởi quần áo ôm Tô Thần rồi chìm vào giấc ngủ.



Nằm xuống không được bao lâu, Tô Thần lại bắt đầu cựa quậy, một hồi la hét muốn uống nước, một hồi muốn đi vệ sinh, một hồi chửi tục, một hồi quyền đấm cước đá không cho hắn đụng, Tần Tu Trạch dỗ thế nào cũng không được.

Tần Tu Trạch gần đây không nghỉ ngơi tốt, buổi tối không ôm Tô Thần hắn ngủ không được, hiện tại người đã trong lồng ngực nhưng vẫn không cho hắn nghỉ ngơi tốt, Tần Tu Trạch muốn trói Tô Thần trên giường để hắn có thể ngủ một giấc thật ngon.

Sáng hôm sau khi Tô Thần thức dậy, cơn sốt của cậu không những thuyên giảm mà còn nặng hơn, Tần Tu Trạch có chút hoảng, hắn vội vàng gọi cho A Kiệt, kêu y nhanh chóng tới khám.

Bởi vì biệt thự các nội thành khá xa, A Kiệt cho dù nghe điện thoại xong chạy tới liền cũng phải hai giờ sau mới tới.

Tần Tu Trạch bất mãn nói: "Sao mày lâu vậy!"

A Kiệt định cãi lại hai câu nhưng khi nhìn thấy vết thương trên mặt Tần Tu Trạch, biểu tình y kì quái nói: "Vết thương trên mặt mày là sao vậy?" Nói xong thấy trên cổ hắn cũng có, xì cười nói: "Bị ai đóng dấu sao!"

"Mày phí lời như vậy làm gì!"

Hai người nói rồi đi đến phòng ngủ trên lầy, A Kiệt thấy Tô Thần mê man nằm trên giường cũng không dài dòng nữa, y kiểm tra cho cậu một chút, vén chăn lên muốn cởi quần cậu ra.

Tần Tu Trạch lập tức chụp lấy tay A Kiệt, không vui hỏi: "Mày muốn làm gì?!"

A Kiệt vô tội nói: "Tao xem bệnh cho cậu ấy!"

Tần Tu Trạch cau mày nói: "Không cần xem, phía sau không bị thương nặng."

A Kiệt cạn lời nói: "Mày nói không nghiêm trọng là không nghiêm trọng sao?! Mày là bác sĩ chắc? Mày dù sao cũng phải để tao kiểm tra chút mới được. Tao chỉ xem tình trạng phía dưới thế nào, có bị nhiễm trùng không, tao cần phải biết nguyên nhân phát sốt của cậu ấy là gì." Nói xong gạt bỏ tay Tần Tu Trạch tiếp tục khám.

Tần Tu Trạch vỗ bỏ tay A Kiệt, cứng rắn nói: "Mày không cần quan tâm nguyên nhân phát sốt, chỉ cần để em ấy hạ sốt là được. Tao nói phía sau không bị gì là không bị gì, không nghiêm trọng như lần trước, hơn nữa tao đã thoa thuốc cho em ấy rồi." Lần trước hắn còn có thể chịu đựng để A Kiệt kiểm tra, lần này dù có nói gì đi chăng nữa thì hắn cũng không muốn cho người khác nhìn cơ thể Tô Thần.

A Kiệt nhìn cánh tay bị đánh đỏ, "Đệt! Mày có bệnh hả? Tao là bác sĩ, mày còn đề phòng làm gì? Có bệnh thì khám, không thể trốn bác sĩ được!" Nói xong A Kiệt cầm lấy cổ tay Tô Thần cho hắn xem, nói: "Tay cậu ấy bị bầm đây này, mày có thể nhẹ tay chút được không?"

Tần Tu Trạch một mặt không thích nhưng không phản bác.

Cuối cùng A Kiệt thoa thuốc cho Tô Thần rồi mở hộp thuốc lấy thuốc hạ sốt. Còn để lại cho Tần Tu Trạch lọ thuốc mỡ nói: "Thuốc này mày thoa trên mặt và trên cổ." Nói xong nhìn có chút hả hê nói: "Tuy đến ngày đính hôn không lành hết được nhưng dù sao cũng tốt hơn khi không làm gì, thật không biết đến lúc đó mày làm sao đưa cái mặt này đi gặp người ta."

Nhìn sắc mặt khó coi của Tần Tu Trạch, A Kiệt lập tức mang theo hộp thuốc rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau