Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi Trọng
Chương 81
Editor: Sasaswa
Bà Khương tuy không bị thương nặng nhưng do lớn tuổi nên phải ở lại bệnh viện một thời gian.
Tô Thần ở bệnh viện mấy ngày rồi quay về trấn nhỏ xin nghỉ việc.
Ngày đó sau khi nói chuyện với dì Khương, ý của bà là muốn Tô Thần quay về giúp cha Tô quản lý xưởng nhỏ, nếu là trước đây cậu sẽ từ chối, nhưng tình huống hiện tại không giống vậy. Sau tai nạn của bà Khương, sau này không thể bỏ mặc bà được. Tuổi tác của cha Tô càng lúc càng lớn, thân thể cũng không khỏe, còn dì Khương thì sắp sanh, đều cần người khác chăm sóc. Trong nhà 'trên có già, dưới có trẻ', Tô Thần cần phải giúp đỡ gánh vác một ít, không thể trốn tránh được.
Vì vậy sau khi Tô Thần xử lí công việc, dọn dẹp đơn giản thì liền đón xe về H thị.
Tài xế là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, rất thích nói, hai người nói chuyện suốt một đường đi. Tô Thần bình thường không nói nhiều nhưng với con người này, cậu không kiệm lời được.
Lúc lên xe, người tài xế này đưa cho Tô Thần một chai nước khoáng, lúc đầu cậu không uống, sau đó hai người nói chuyện thì cảm thấy có chút khô họng, cậu vặn mở chai nước rồi uống một ngụm lớn.
Uống xong, Tô Thần lập tức cảm thấy có chút mệt mỏi và buồn ngủ, hai mí mắt cứ đánh nhau rồi từ từ ngủ thiếp đi.
Không biết ngủ bao lâu, Tô Thần mơ mơ màng màng tỉnh lại, chưa mở mắt ra đã cảm giác được mình đang bị một người ôm chặt từ phía sau.
Tô Thần trong lòng hồi hộp một chút, chậm rãi quay đầu lại, khi thấy rõ gương mặt người sau lưng, đồng tử cậu đột nhiên co rụt, cả người trong nháy mắt liền cứng lại. Có phải cậu đang gặp ác mộng hay không? Mới vừa rồi không phải còn đang ngồi trên taxi sao? Làm sao vừa mở mắt ra đã nằm trong lòng Tần Tu Trạch rồi?!
Tần Tu Trạch không chớp mắt nhìn Tô Thần, người mình tâm tâm niệm niệm vào lúc này đang nằm trong lồng ngực mình, sự ấm áp và mùi hương quen thuộc cơ hồ làm hắn không khống chế được phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn. Khi nhìn thấy vẻ mặt kinh hoảng tuyệt vọng trên gương mặt Tô Thần, tim hắn khẽ nhói đau. Hắn chậm rãi đưa tay ra, xoa hai má Tô Thần, nhẹ giọng nói: "A Thần, cuối cùng cũng tìm được em rồi."
Giọng nói này hoàn toàn làm Tô Thần tỉnh táo lại, cậu đột nhiên đẩy Tần Tu Trạch ra rồi ngồi dậy, sau đó cảm nhận được một vài chấn động truyền từ đầu giường. Cậu cúi đầu, là điện thoại của mình rung, cậu nhìn tên người gọi, do dự trong nháy mắt rồi cầm điện thoại lên để bên tai, vừa bắt máy đã nghe âm nhanh ôn nhu của Hàn Húc Đông vang lên, "A Thần, đang làm gì vậy?
Tô Thần muốn đứng dậy, nhưng lúc này lại có một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy cậu từ phía sau.
Tần Tu Trạch gối đầu lên vai cậu, một đôi tay không thành thật thăm dò trong áo sơ mi Tô Thần, mò tới mò lui.
Tô Thần vội vàng đè lại hai cánh tay sờ loạn của hắn.
"A Thần? Có nghe thấy không?" Hàn Húc Đông nghi ngờ hỏi.
Bên trong căn phòng rất yên tĩnh, âm thanh cuộc gọi không nhỏ, Tần Tu Trạch cách gần như vậy tất nhiên có thể biết được người bên kia là ai.
Hắn nhíu mày, không để ý đến sự ngăn cản của cậu, vẫn tiếp tục hành động của mình. Môi Tần Tu Trạch dán lên bả vai mịn màng của Tô Thần, nhẹ nhàng gặm cắn.
Trong lòng Tô Thần buồn bực, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, "Húc Đông, có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện thì không thể gọi cho cậu sao?" Hàn Húc Đông than thở, nữa đùa nửa thật ai oán nói: "Tôi đi lâu như vậy mà cậu ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có, thật lạnh lùng mà."
Tô Thần nắm lấy tay Tần Tu Trạch để hắn ngừng lại, nhưng sức của cậu không bằng hắn, sợ làm động tĩnh quá lớn sẽ bị Hàn Húc Đông nghe ra đầu mối.
Tô Thần hít một hơi thật sâu, nhẫn nhịn cơ thể run rẩy, nhanh chóng nói: "Húc Đông, hiện tại tôi có chút việc, lát nữa sẽ gọi lại." Nói xong liền bỏ điện thoại qua một bên, tránh thoát sự khống chế của Tần Tu Trạch, cấp tốc đứng dậy, sau đó cau mày nhìn về phía hắn, "Bây giờ anh muốn thế nào?!"
Tần Tu Trạch ánh mắt lóe lên: "A Thần, chúng ta nói chuyện được không?"
Tô Thần trầm mặc chốc lát, cuối cùng nói: "Được, anh muốn nói chuyện gì?" Thật ra trong lúc nói câu này, trong lòng cậu có chút bất an, người này muốn nói chuyện gì với mình, cậu có thể đoán được một phần. Hai người bọn họ thật sự rất cần một buổi nói chuyện rõ ràng, trốn tránh không phải là một biện pháp hay, chỉ là người này thật sự sẽ bình tĩnh nói chuyện với mình sao? Nếu mình không đồng ý, có phải hắn sẽ tiếp tục cưỡng ép nữa không?
"Sau này em đừng qua lại với họ Hàn nữa." Dừng một chút, Tần Tu Trạch tiếp tục nói: "Ba của Hàn Húc Đông trong giới hắc bạch đều có mặt, trên tay dính máu không biết bao nhiêu người. Nếu lão ta biết con trai mình thích đàn ông, không biết sẽ làm ra loại chuyện gì đâu." Sợ Tô Thần không nghe, hắn lại nói: "Tôi chỉ muốn tốt cho em, em đừng coi thường chuyện này."
Tô Thần mím môi, "Tôi sẽ chú ý, anh muốn nói gì thì cứ nói đi, ba tôi và dì Khương biết hôm nay tôi về H thị, nếu về trễ hai người họ sẽ lo lắng."
Tần Tu Trạch thở dài một hơi, có chút cô đơn nói: "A Thần, tôi biết bây giờ kêu em tiếp nhận tôi là có chút khó khăn, thế nhưng xin em hãy cho tôi thêm một cơ hội, đừng trốn tránh tôi nữa được không?" Nói xong, hắn lại bổ sung: "Cho tôi thời gian ba năm, nếu ba năm sau em vẫn không chấp nhận được thì tôi sẽ từ bỏ, như vậy được không?"
Người này chỉ coi trọng gương mặt Tô Thần, ba năm nữa cậu cũng đã gần ba mươi, khi ấy Tần Tu Trạch nhất định đã chán cái khuôn mặt này rồi, sẽ có nhiều người đẹp hơn, trẻ hơn xuất hiện xung quanh hắn, e rằng lúc đó hắn sẽ chán cậu thôi. Nghĩ như vậy, Tô Thần gật đầu nói: "Được, vậy thì ba năm. Ba năm sau nếu như tôi vẫn không tiếp nhận thì xin anh đừng quấy rầy tôi nữa. Hiện tại tôi có đi rồi chứ?"
Tần Tu Trạch giơ tay nhìn đồng hồ, thấy thời gian không còn sớm nữa, đứng dậy cầm áo khoác, "Để anh đưa em về."
Tô Thần vội nói: "Không cần phiền anh, tôi tự bắt taxi về được."
Tần Tu Trạch không đổi sắc cự tuyệt nói: "Hiện tại tôi đang ở gần nhà chị Khương, vừa vặn tiện đường."
Nghe Tần Tu Trạch nói, Tô Thần âm thầm cười khổ, dường như như sự cường thế đã ăn sâu vào người người hắn, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện được. Tô Thần cũng lười nói, cậu đứng lên chỉnh lại quần áo mình, sau đó đi theo Tần Tu Trạch ra khỏi khách sạn.
Hai người ngồi trên xe, còn chưa đi ra bao xa, điện thoại Tô Thần lại vang lên, thấy là cha Tô, cậu bắt máy, còn không đợi cậu lên tiếng đã nghe giọng nói lo lắng của ông: "Tiểu Thần, chúng ta bây giờ đang ở bệnh viện, dì con vừa nãy cảm thấy không thoải mái, sợ là sắp sinh."
Tô Thần ngẩn người một chút, nhanh chóng nói với Tần Tu Trạch: "Dì Khương sắp sinh, anh chạy tới bệnh viện đi."
Tần Tu Trạch không nói gì, lập tức quay đầu xe, nhanh chóng chạy đến bệnh viện.
Truyện được đăng tại lloading404.wp.com và wattpad 'Sasaswa'.
Lúc hai người chạy tới phòng phẫu thuật thì thấy cha Tô đang đi qua đi lại trước cửa.
Tô Thần chạy nhanh tới, "Ba, dì Khương thế nào rồi?"
Cha Tô lắc đầu, "Bây giờ vẫn chưa rõ tình hình." Nói xong thì thấy Tần Tu Trạch đứng bên cạnh Tô Thần: "Tu Trạch cũng tới à."
Tần Tu Trạch gật đầu, "Chị Khương vào đó bao lâu rồi ạ?"
Ông thở dài một hơi, "Đã hơn một giờ rồi."
Trong lúc ba người đang nói chuyện thì cửa phòng phẫu thuật bị kéo ra, y tá đẩy một xe đẩy trẻ em đi ra, "Người nhà của Khương Huệ vui lòng lại đây."
Nghe tiếng y tá gọi, ba người lập tức tiến lên.
"Chúc mừng Tô tiên sinh, mẹ con đều khỏe mạnh, các chỉ tiêu của đứa nhỏ đều bình thường, người nhà có thể ôm đứa nhỏ được rồi."
Tô Thần cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một em bé nho nhỏ, làn da đỏ ửng nhăn nheo đang nhắm mắt nằm trong xe đẩy, vừa mềm mại vừa yếu ớt, giống như nếu đụng vào thì sẽ tan biến ngay. Tô Thần đưa tay ra trước mặt em bé, đứa nhỏ giống như linh cảm được, liền chặt chẽ nắm lấy ngón tay Tô Thần.
Ngón tay bị nắm lấy trong nháy mắt, trong lòng Tô Thần lập tức cảm nhận được sự mềm mại đến rối tung rối mù, đứa bé vừa mới chào đời này chính là em gái của cậu, em gái nhỏ hơn Tô Thần hai mươi bảy tuổi, coi như vừa là em gái vừa là con gái. Ngoại từ cha Tô, bây giờ trên thế giới này lại có thêm một người chảy chung dòng máu với cậu rồi.
Lực chú ý của Tô Thần hoàn toàn đặt trên người đứa bé, không chú ý tới cha Tô đứng một bên đang đau đớn nhíu mày, ông chưa kịp nói lời nào cơ thể đã thẳng tắp ngã về sau.
Editor: Lại thêm một cái ba năm nữa, Tu Trạch cũng sắp 40 rồi còn gì. Chương cuối dài gấp ba lần chương bình thường luôn á huhu.
Bà Khương tuy không bị thương nặng nhưng do lớn tuổi nên phải ở lại bệnh viện một thời gian.
Tô Thần ở bệnh viện mấy ngày rồi quay về trấn nhỏ xin nghỉ việc.
Ngày đó sau khi nói chuyện với dì Khương, ý của bà là muốn Tô Thần quay về giúp cha Tô quản lý xưởng nhỏ, nếu là trước đây cậu sẽ từ chối, nhưng tình huống hiện tại không giống vậy. Sau tai nạn của bà Khương, sau này không thể bỏ mặc bà được. Tuổi tác của cha Tô càng lúc càng lớn, thân thể cũng không khỏe, còn dì Khương thì sắp sanh, đều cần người khác chăm sóc. Trong nhà 'trên có già, dưới có trẻ', Tô Thần cần phải giúp đỡ gánh vác một ít, không thể trốn tránh được.
Vì vậy sau khi Tô Thần xử lí công việc, dọn dẹp đơn giản thì liền đón xe về H thị.
Tài xế là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, rất thích nói, hai người nói chuyện suốt một đường đi. Tô Thần bình thường không nói nhiều nhưng với con người này, cậu không kiệm lời được.
Lúc lên xe, người tài xế này đưa cho Tô Thần một chai nước khoáng, lúc đầu cậu không uống, sau đó hai người nói chuyện thì cảm thấy có chút khô họng, cậu vặn mở chai nước rồi uống một ngụm lớn.
Uống xong, Tô Thần lập tức cảm thấy có chút mệt mỏi và buồn ngủ, hai mí mắt cứ đánh nhau rồi từ từ ngủ thiếp đi.
Không biết ngủ bao lâu, Tô Thần mơ mơ màng màng tỉnh lại, chưa mở mắt ra đã cảm giác được mình đang bị một người ôm chặt từ phía sau.
Tô Thần trong lòng hồi hộp một chút, chậm rãi quay đầu lại, khi thấy rõ gương mặt người sau lưng, đồng tử cậu đột nhiên co rụt, cả người trong nháy mắt liền cứng lại. Có phải cậu đang gặp ác mộng hay không? Mới vừa rồi không phải còn đang ngồi trên taxi sao? Làm sao vừa mở mắt ra đã nằm trong lòng Tần Tu Trạch rồi?!
Tần Tu Trạch không chớp mắt nhìn Tô Thần, người mình tâm tâm niệm niệm vào lúc này đang nằm trong lồng ngực mình, sự ấm áp và mùi hương quen thuộc cơ hồ làm hắn không khống chế được phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn. Khi nhìn thấy vẻ mặt kinh hoảng tuyệt vọng trên gương mặt Tô Thần, tim hắn khẽ nhói đau. Hắn chậm rãi đưa tay ra, xoa hai má Tô Thần, nhẹ giọng nói: "A Thần, cuối cùng cũng tìm được em rồi."
Giọng nói này hoàn toàn làm Tô Thần tỉnh táo lại, cậu đột nhiên đẩy Tần Tu Trạch ra rồi ngồi dậy, sau đó cảm nhận được một vài chấn động truyền từ đầu giường. Cậu cúi đầu, là điện thoại của mình rung, cậu nhìn tên người gọi, do dự trong nháy mắt rồi cầm điện thoại lên để bên tai, vừa bắt máy đã nghe âm nhanh ôn nhu của Hàn Húc Đông vang lên, "A Thần, đang làm gì vậy?
Tô Thần muốn đứng dậy, nhưng lúc này lại có một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy cậu từ phía sau.
Tần Tu Trạch gối đầu lên vai cậu, một đôi tay không thành thật thăm dò trong áo sơ mi Tô Thần, mò tới mò lui.
Tô Thần vội vàng đè lại hai cánh tay sờ loạn của hắn.
"A Thần? Có nghe thấy không?" Hàn Húc Đông nghi ngờ hỏi.
Bên trong căn phòng rất yên tĩnh, âm thanh cuộc gọi không nhỏ, Tần Tu Trạch cách gần như vậy tất nhiên có thể biết được người bên kia là ai.
Hắn nhíu mày, không để ý đến sự ngăn cản của cậu, vẫn tiếp tục hành động của mình. Môi Tần Tu Trạch dán lên bả vai mịn màng của Tô Thần, nhẹ nhàng gặm cắn.
Trong lòng Tô Thần buồn bực, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, "Húc Đông, có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện thì không thể gọi cho cậu sao?" Hàn Húc Đông than thở, nữa đùa nửa thật ai oán nói: "Tôi đi lâu như vậy mà cậu ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có, thật lạnh lùng mà."
Tô Thần nắm lấy tay Tần Tu Trạch để hắn ngừng lại, nhưng sức của cậu không bằng hắn, sợ làm động tĩnh quá lớn sẽ bị Hàn Húc Đông nghe ra đầu mối.
Tô Thần hít một hơi thật sâu, nhẫn nhịn cơ thể run rẩy, nhanh chóng nói: "Húc Đông, hiện tại tôi có chút việc, lát nữa sẽ gọi lại." Nói xong liền bỏ điện thoại qua một bên, tránh thoát sự khống chế của Tần Tu Trạch, cấp tốc đứng dậy, sau đó cau mày nhìn về phía hắn, "Bây giờ anh muốn thế nào?!"
Tần Tu Trạch ánh mắt lóe lên: "A Thần, chúng ta nói chuyện được không?"
Tô Thần trầm mặc chốc lát, cuối cùng nói: "Được, anh muốn nói chuyện gì?" Thật ra trong lúc nói câu này, trong lòng cậu có chút bất an, người này muốn nói chuyện gì với mình, cậu có thể đoán được một phần. Hai người bọn họ thật sự rất cần một buổi nói chuyện rõ ràng, trốn tránh không phải là một biện pháp hay, chỉ là người này thật sự sẽ bình tĩnh nói chuyện với mình sao? Nếu mình không đồng ý, có phải hắn sẽ tiếp tục cưỡng ép nữa không?
"Sau này em đừng qua lại với họ Hàn nữa." Dừng một chút, Tần Tu Trạch tiếp tục nói: "Ba của Hàn Húc Đông trong giới hắc bạch đều có mặt, trên tay dính máu không biết bao nhiêu người. Nếu lão ta biết con trai mình thích đàn ông, không biết sẽ làm ra loại chuyện gì đâu." Sợ Tô Thần không nghe, hắn lại nói: "Tôi chỉ muốn tốt cho em, em đừng coi thường chuyện này."
Tô Thần mím môi, "Tôi sẽ chú ý, anh muốn nói gì thì cứ nói đi, ba tôi và dì Khương biết hôm nay tôi về H thị, nếu về trễ hai người họ sẽ lo lắng."
Tần Tu Trạch thở dài một hơi, có chút cô đơn nói: "A Thần, tôi biết bây giờ kêu em tiếp nhận tôi là có chút khó khăn, thế nhưng xin em hãy cho tôi thêm một cơ hội, đừng trốn tránh tôi nữa được không?" Nói xong, hắn lại bổ sung: "Cho tôi thời gian ba năm, nếu ba năm sau em vẫn không chấp nhận được thì tôi sẽ từ bỏ, như vậy được không?"
Người này chỉ coi trọng gương mặt Tô Thần, ba năm nữa cậu cũng đã gần ba mươi, khi ấy Tần Tu Trạch nhất định đã chán cái khuôn mặt này rồi, sẽ có nhiều người đẹp hơn, trẻ hơn xuất hiện xung quanh hắn, e rằng lúc đó hắn sẽ chán cậu thôi. Nghĩ như vậy, Tô Thần gật đầu nói: "Được, vậy thì ba năm. Ba năm sau nếu như tôi vẫn không tiếp nhận thì xin anh đừng quấy rầy tôi nữa. Hiện tại tôi có đi rồi chứ?"
Tần Tu Trạch giơ tay nhìn đồng hồ, thấy thời gian không còn sớm nữa, đứng dậy cầm áo khoác, "Để anh đưa em về."
Tô Thần vội nói: "Không cần phiền anh, tôi tự bắt taxi về được."
Tần Tu Trạch không đổi sắc cự tuyệt nói: "Hiện tại tôi đang ở gần nhà chị Khương, vừa vặn tiện đường."
Nghe Tần Tu Trạch nói, Tô Thần âm thầm cười khổ, dường như như sự cường thế đã ăn sâu vào người người hắn, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện được. Tô Thần cũng lười nói, cậu đứng lên chỉnh lại quần áo mình, sau đó đi theo Tần Tu Trạch ra khỏi khách sạn.
Hai người ngồi trên xe, còn chưa đi ra bao xa, điện thoại Tô Thần lại vang lên, thấy là cha Tô, cậu bắt máy, còn không đợi cậu lên tiếng đã nghe giọng nói lo lắng của ông: "Tiểu Thần, chúng ta bây giờ đang ở bệnh viện, dì con vừa nãy cảm thấy không thoải mái, sợ là sắp sinh."
Tô Thần ngẩn người một chút, nhanh chóng nói với Tần Tu Trạch: "Dì Khương sắp sinh, anh chạy tới bệnh viện đi."
Tần Tu Trạch không nói gì, lập tức quay đầu xe, nhanh chóng chạy đến bệnh viện.
Truyện được đăng tại lloading404.wp.com và wattpad 'Sasaswa'.
Lúc hai người chạy tới phòng phẫu thuật thì thấy cha Tô đang đi qua đi lại trước cửa.
Tô Thần chạy nhanh tới, "Ba, dì Khương thế nào rồi?"
Cha Tô lắc đầu, "Bây giờ vẫn chưa rõ tình hình." Nói xong thì thấy Tần Tu Trạch đứng bên cạnh Tô Thần: "Tu Trạch cũng tới à."
Tần Tu Trạch gật đầu, "Chị Khương vào đó bao lâu rồi ạ?"
Ông thở dài một hơi, "Đã hơn một giờ rồi."
Trong lúc ba người đang nói chuyện thì cửa phòng phẫu thuật bị kéo ra, y tá đẩy một xe đẩy trẻ em đi ra, "Người nhà của Khương Huệ vui lòng lại đây."
Nghe tiếng y tá gọi, ba người lập tức tiến lên.
"Chúc mừng Tô tiên sinh, mẹ con đều khỏe mạnh, các chỉ tiêu của đứa nhỏ đều bình thường, người nhà có thể ôm đứa nhỏ được rồi."
Tô Thần cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một em bé nho nhỏ, làn da đỏ ửng nhăn nheo đang nhắm mắt nằm trong xe đẩy, vừa mềm mại vừa yếu ớt, giống như nếu đụng vào thì sẽ tan biến ngay. Tô Thần đưa tay ra trước mặt em bé, đứa nhỏ giống như linh cảm được, liền chặt chẽ nắm lấy ngón tay Tô Thần.
Ngón tay bị nắm lấy trong nháy mắt, trong lòng Tô Thần lập tức cảm nhận được sự mềm mại đến rối tung rối mù, đứa bé vừa mới chào đời này chính là em gái của cậu, em gái nhỏ hơn Tô Thần hai mươi bảy tuổi, coi như vừa là em gái vừa là con gái. Ngoại từ cha Tô, bây giờ trên thế giới này lại có thêm một người chảy chung dòng máu với cậu rồi.
Lực chú ý của Tô Thần hoàn toàn đặt trên người đứa bé, không chú ý tới cha Tô đứng một bên đang đau đớn nhíu mày, ông chưa kịp nói lời nào cơ thể đã thẳng tắp ngã về sau.
Editor: Lại thêm một cái ba năm nữa, Tu Trạch cũng sắp 40 rồi còn gì. Chương cuối dài gấp ba lần chương bình thường luôn á huhu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất