Sau Khi Bị Thái Giám Chà Đạp

Chương 1: Tôi bị chà đạp

Sau
Tôi là người của Bát vương gia.

Năm tuổi làm vào cung làm ám vệ. Bảy tuổi bắt đầu lộ ra thiên phú hơn người. Tám tuổi được phân phó đến bên người Điện hạ. Mười bốn tuổi xuất sư chính thức vào nghề. Mười sáu tuổi theo Điện hạ cập quan xuất cung ra Thuận vương phủ. Hai mươi tuổi trở thành người thí nghiệm thuốc của Điện hạ.

Tiết xuân vừa đến, cũng có nghĩa tôi ở thế giới này bình an sống qua một năm, chính thức bước vào tuổi hai mươi ba.

Đêm nay là Giao thừa, bên ngoài treo đèn kết hoa, mà bên trong nhà chính của phủ đốc công thì hiu quạnh thê lương.

Tôi, đang bị chà đạp.

Cũng không phải muốn dùng từ "chà đạp" như thế, nhưng thực sự tôi chẳng thể nghĩ ra từ nào hợp lý hơn để diễn tả chính xác chuyện gì đang xảy ra.

Bởi vì người đó là một thái giám. Văn vẻ thì gọi hoạn quan, tục tĩu thì nói hoạn quan, còn kính trọng phải thưa một tiếng Cửu thiên tuế.

Hắn mặc áo bào thêu hoa chỉnh tề nghiêm cẩn, mà tôi bị hắn ôm vào lòng, y phục ngổn ngang, hai chân banh rộng. Thứ đó lay động bên trong, tôi thậm chí có cảm giác nơi tư mật của mình khó nhịn mà chảy ra dâm thuỷ, thấm ướt mảng nhỏ quần áo của hắn.

Có lẽ hắn phát hiện ra rồi, hơi kinh ngạc, động tác ngừng một chút, rồi cứ như động dục đến mất khống chế mà tiếp tục di chuyển. Cách một lớp vải vóc, dùng bộ phận không tồn tại đó cọ xát tôi.

Tôi bị chà đến căng hết eo thân. Rõ ràng không phải giao hợp chân chính, lại thở hổn hển như thực sự bị tiến vào, ngón tay cuộn lên nắm lấy vạt áo hắn.

Dạ dày tôi quay cuồng, có chút buồn nôn.

Cơ thể người kia nóng hừng hực, hắn hà hơi đằng sau tai tôi. Cảm giác vải vóc thêu hoa cọ vào miệng huyệt khiến tôi không cách nào khống chế, trực tiếp cương cứng.

Vừa đau lại vừa ngứa.

Hai tay của hắn tuỳ ý di động trên eo mông tôi, móng tay cào nhẹ bên eo, còn lòng bàn tay thì nhào nặn bắp đùi. Cả thân thể tôi không cách nào chống cự trêu chọc như vậy, ngọn lửa đốt từng tấc da thịt. Kiên nhẫn đến cực hạn, liền không cẩn thận phát ra tiếng hừ nhẹ mềm nhũn, kiều mị dâm đãng.

Lúc mười tuổi từng cùng Điện hạ đi thanh lâu mấy lần, ngồi xổm trên nóc nhà nghe tiểu quan gọi giường, âm thanh không khác gì tôi lúc này.

Trong phòng yên tĩnh, chẳng có tiếng động nào thoát khỏi tai của người kia. Hắn có vẻ thoả mãn, tay lại càng di chuyển.

Tôi nằm ngửa ra bả vai hắn, không tiếng động mà thở dốc.

Không được, không thể, tôi không chấp nhận.

Tôi là ám vệ được bồi dưỡng từ nhỏ, là nam nhân chân chính. Mặc dù tôi đoạn tụ, cũng chỉ có thể nằm ở dưới thân Điện hạ, chứ không phải bị một hoạn quan bất nam bất nữ như vậy cưỡng hiếp.



Nữa là...

Điện hạ của tôi cùng vị đại nhân này xưa nay lập trường xung đột, hầu như lúc nào cũng kiêng kỵ đối phương. Nếu Điện hạ biết tôi đã làm việc này, làm sao có thể yên tâm để tôi tiếp tục ở trong phủ phụng dưỡng Ngài? Nặng hơn nữa, chỉ sợ là ngay cả tính mạng tôi cũng khó bảo toàn...

Càng nghĩ càng hoảng loạn, cho nên khi Cửu thiên tuế dùng ngón tay se lên đầu ngực tôi, rốt cuộc tôi cũng mất khống chế. Tôi run rẩy gỡ tay hắn ra, khó khăn uốn éo người, dự định sẽ thoát khỏi lồng ngực hắn.

Chỉ là chẳng biết vì sao, lòng bàn tay đẩy lên bờ vai hắn, mới phát hiện tứ chi mềm nhũn. Chỉ có đẩy nhẹ thôi, cũng không có nửa phần sức lức.

Đầu óc tôi trở nên hỗn độn, còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, bên tai đã nổ tung một tiếng vang vọng.

Chát ——!

Tôi nghiêng đầu, sửng sốt một lúc, mời phát hiện mình vừa bị hắn tát một bạt tai. Hắn sức lực lớn, làm má tôi rát đến nóng bỏng, có chút đau, lại thanh tỉnh đến mấy phần.

"Cái thứ không biết điều." Cửu thiên tuế cười nhạo, ngữ khí lạnh băng như trời đông giá rét.

Tôi theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại. Ánh mắt hắn lúc này khủng bố, không rõ biểu cảm, ánh sáng từ đèn lồng ngoài hành lang xuyên qua cửa sổ hắt lên mặt hắn, thêm một vệt khát máu lệ khí, giống như ác quỷ đến đây đòi mạng.

Tôi bị doạ đến giật mình.

Cái giật mình này, những kí ức trước khi hôn mê bỗng chốc tràn vào đầu óc. Tôi đột nhiên nhớ, chính tôi cũng không có tư cách nào từ chối hắn.

Hắn là Cửu thiên tuế quyền khuynh triều chính, là Đông Hán hán công đến cả Hoàng đế phải nhường nhịn ba phần. Trước khi Điện hạ thất thế cũng kiêng kỵ hắn, mà càng là có chuyện muốn nhờ hắn. Mà tôi, một đứa con rơi võ công tàn phế, đáng nhẽ ra nên quỳ trên mặt đất dập đầu lạy lục, tạ ơn hắn đã ân sủng, tạ ơn hắn đã tha tôi một mạng...

Bởi vì, tôi bị Điện hạ tự tay dâng cho hắn.

Trong nháy mắt tôi lấy lại thần trí. Chỉ là chưa kịp phản ứng điều gì, Cửu thiên tuế đại nhân đã kéo tóc tôi, thô bạo ném xuống mặt đất. Thân thể suy yếu chưa kịp làm bước đệm, chỉ đành mặc kệ cho chính mình đập xuống, va chạm với mặt thềm cứng lạnh.

Hắn không chút tình cảm đạp chân trên cổ của tôi. Mặt giày đơn giản có thêu hoa văn, mấy canh giờ trước, tôi cũng khoảng cách gần như vậy mà gặp một lần.

Gót giày dùng lực ép xuống, tôi có chút không thở nổi.

"Bát vương gia cấm túc tại phủ mấy tháng, hẳn là làm việc gì không có ai nhận ra. Bận rộn như vậy nên cả hạ nhân cũng không quản giáo nổi?"

Hắn đè xuống cổ họng, nhưng vẫn có thể nghe ra âm cuối lanh lảnh vang lên. Không phải quá tệ, nhưng vẫn hơi quái gở.

Dưới chân hắn càng thêm dùng sức, như muốn đạp nát cần cổ tôi. Tôi giãy giụa khua tay lên, không có sức lực nắm lấy vạt áo hắn: "Đốc chủ... Khụ... Đại nhân..."

Chân của hắn hơi thả lỏng.



Trinh tiết của nam nhân thứ không đáng tiền, tôi vẫn muốn sống tiếp nhiều hơn.

Đầu óc tôi trống rỗng, chỉ biết là mỗi một sợi tóc đều đang kêu gào rằng không muốn chết.

"Đốc chủ, thuộc hạ không phải không muốn...". Truyện Truyện Teen

Căn phòng chỉ có chút ánh sáng yếu ớt. Hắn đứng chắp tay, nhìn tôi từ trên cao, ánh mắt khinh bỉ, thờ ơ không động lòng.

Tôi khẽ cắn răng, dùng cả hai tay nâng lên trên, tà áo từ bả vai rơi xuống cũng không quản, ôm lấy hai chân của hắn, đem mặt dựa lên đùi hắn.

Đây là tư thế hoàn toàn thuần phục, tôi với Điện hạ đã làm qua rất nhiều lần.

"Ám vệ có quy định không được phá thân, thuộc hạ lần đầu... Nhất thời hoảng loạn, cũng không phải là không biết điều."

Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, muốn đem hết thảy mạch máu bại lộ dưới ánh mắt của hắn, liền đổi thành tư thế hai đầu gối quỳ xuống đất, hơi ngồi thẳng lên vòng lấy hắn eo, tim đập thình thịch, nhỏ giọng cầu xin: "Khẩn, khẩn cầu Đốc chủ yêu thương."

Xèo —— Ầm!

Giờ tý đến, bầu trời liên tiếp nổ ra mấy hồi pháo hoa, vô cùng náo nhiệt.

Cửu thiên tuế một tay đem cả người tôi nhấc lên, thô bạo ném lên giường. Ngay sau đó thân hình cao lớn cũng đè lên, khí tràng khai hỏa, áp bức mười phần, tưởng chừng như tôi là con mồi bị hắn ngậm trong miệng.

"A..."

Hai ngón tay hắn đâm sâu vào nơi tư mật của tôi, ở bên trong không hề kiêng kị mà khuấy đảo, châm lửa khắp nơi. Tuy rằng không đau, nhưng cái nơi chưa từng bị ai chạm vào kia có chút khó thích ứng, vì động tình mà co giật, bên trong chảy ra dâm thuỷ.

Tôi bị làm đến cả người không không ngừng run lẩy bẩy. Tôi sợ hãi tình triều xa lạ này theo bản năng, nhưng vẫn cưỡng ép chính mình banh rộng hai chân, ôm lấy vai của hắn, dâng cho hắn mặc sức đùa bỡn.

Trong lòng một mảnh mờ mịt, thân thể lại không biết xấu hổ mà càng thêm phấn khởi. Không bao lâu sau, bụng dưới tôi phồng lên, xương cốt mềm nhũn ra, là lúc sắp bắn tinh.

Cửu thiên tuế dừng động tác lại, không nói một lời nắm lấy gò má của tôi, đem ngón tay ướt nhẹp luồn vào trong miệng, kẹp lấy đầu lưỡi tôi mà ra sức đùa giỡn.

Nếm thử mùi bị của chính mình, có chút tanh, có chút mặn. Tim tôi đập thình thịch, đến cả màng tai cũng căng ra, bờ vai cảm nhận được lọn tóc không thuộc về mình buông xuống.

Tôi nhắm mắt lại, lè lưỡi ngậm liếm ngón tay của hắn lấy lòng.

Thấp hèn đến xương tuỷ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau