Sau Khi Bị Thái Giám Chà Đạp

Chương 14: Hôm nay là ngày mùng 5 tháng 2

Trước Sau
Tiếp theo cũng không có sóng gió gì, cả kỳ nghỉ Tết nguyên tiêu Cửu thiên tuế đều ở cùng tôi, ăn cơm, tản bộ, luyện chữ, đi ngủ. Sáu ngày đêm yên lặng qua nhanh, hắn lại trở về trạng thái bận rộn.

Khác biệt duy nhất chính là, trong sáu ngày này rốt cục tôi cũng học được cách khống chế lực bút, đồng thời có thể hơi thuận lợi viết ra hai chữ kia.

Cửu thiên tuế khá thoả mãn đối với việc này, xoa đầu tôi một cái, khen tôi thông minh quá. Tôi vui sướng lắm. Dù sao thì lần cuối cùng được khen ngợi là lúc mới có tám, chín tuổi. Mười năm sau đó, không còn được ai làm như vậy nữa.

Không có ai mà không thích được khẳng định, tôi cũng không phải là ngoại lệ. Nhớ lại mấy năm trước làm xong nhiệm vụ ở đội ám vệ, tôi trở lại thông báo với Điện hạ. Ngài gật nhẹ một cái, tôi cũng vui vẻ một lúc lâu.

Có lẽ vì công việc bận rộn, Cửu thiên tuế đem cây bút ngọc thạch lông sói kia ban cho tôi, cũng không dạy tôi viết chữ mới, chỉ muốn tôi khi nào rảnh rỗi thì tập luyện nhiều hơn.

Hắn vẫn tranh thủ mỗi lúc rảnh rỗi ôm tôi vào ngực hôn môi. Có lúc buổi tối trước khi ngủ, hôn xong cũng không thả tôi ra, đem tôi tựa trên cánh tay hắn, ôm tôi ngủ như một cặp tình nhân.

Nhưng hắn lại không làm thêm một bước với tôi giống như những lần trước đó.

Nghĩ lại thì, hai lần trước hắn động chạm tôi, cũng là thời điểm tôi khô nóng khó chịu sau khi uống canh thuốc.

Hắn càng như thế, tôi lại càng bất an.

Tôi không hiểu hắn. Tôi không biết hắn tại sao lại biến đổi không ngừng như vậy, không biết hắn ít nói nhưng bên trong đang nghĩ cái gì, không biết sự "sủng ái" này của hắn đối với tôi từ đâu mà đến, khi nào sẽ mất đi.

Tôi không sợ hãi thất sủng thất thế giống như các nương nương trong cung. Điều này thì tôi không cần. Tôi chỉ sợ bản thân mình bị hắn chiều chuộng đến mất khống chế. Nếu một ngày nào hắn đột nhiên trở mặt, chỉ bằng hành vi gọi thẳng tên huý của hắn, cũng khiến tôi phải chết đi mấy chục lần.

Mỗi ngày tôi đều lo lắng đề phòng, cứ như là đang đi trên một tầng băng mỏng.

Lại còn cần phải giả vờ thuận theo sự thân mật của hắn, để cho hắn ôm, để cho hắn thơm, để cho hắn gọi tôi "Tiểu Cảnh".

Nhưng mà cũng không phải là không có chuyện tốt. Thời gian này bốn vị đại phu thường đến bắt mạch cho tôi. Phương thuốc mấy ngày đổi một lần, tôi kiên trì uống từng bát canh khó chịu, thân thể thế mà dần dần chuyển biến tốt.

Biểu hiện rõ ràng nhất chính là bước chân không còn nhẹ bẫng lúc nào cũng có thể ngã. Tay cũng bắt đầu có sức hơn, có thể bê được nửa thùng nước.

Tuy rằng so với tình trạng khoẻ mạnh hoàn toàn còn có khoảng cách xa xôi lắm, nhưng tôi rất thoả mãn.

Quản gia dẫn theo thợ may đến đo đạc cơ thể tôi, nói rằng Cửu thiên tuế dặn dò phải làm cho tôi vài bộ xiêm y. Bốn, năm ngày sau, ông trực tiếp mang theo hai hòm to đùng xếp đầy quần áo đến. Tôi giật cả cả mình, thô lỗ lật lên lật xuống. Tất cả đều là trang phục tinh xảo được thêu thủ công, có màu sắc và hoa văn giống hệt như trang phục thường ngày của Cửu thiên tuế.

Tôi cẩn thận hỏi quản gia là có thể đổi thành quần áo vải thô được không. Quản gia khó xử mà suy nghĩ một chốc lát, cuối cùng vẫn uyển chuyển từ chối tôi: "Chuyện này... Xưởng công nói, vải thô là quần áo của hạ nhân. Những trang phục này làm theo kích cỡ của Kha công tử, nếu Ngài không mặc, chỉ sợ phải ném đi rồi."

Tôi đành phải nhận lấy.



Ngày hôm đó, trước giờ cơm tối Cửu thiên tuế khó khăn lắm mới quay lại phủ. Tôi ngồi ở bàn ăn nhìn hắn bước đến gần. Một thân quan phục đen tuyền làm cho hắn càng trở nên hiên ngang. Cả một ngày bận rộn uể oải cũng không thể che dấu khí tràng mạnh mẽ ấy.

Không thể không thừa nhận, cho dù là một hoạn quan, hắn cũng là một hoạn quan mạnh mẽ hơn, ưu tú hơn so với đại đa số mọi người.

"Đốc chủ." Tôi ngẩng đầu lên gọi hắn một tiếng. Hắn liền thuận thế cúi xuống thơm nhẹ môi tôi một cái, sau đó ngồi xuống vị trí chủ vị.

Ăn không nói. Từ trước đến nay chúng tôi đều không nói chuyện câu nào với nhau ở trên bàn ăn. Cho nên mãi đến tận sau khi Cửu thiên tuế mang tôi đi gặp bốn bị đại phu trong viện một chuyến, rồi cùng đi qua hoa viên để quay trở lại, tôi mới phát hiện hôm nay hắn im lặng khác thường.

Tôi nghiêng đầu nhìn hắn, không che giấu ánh mắt của mình. Hắn vẫn dùng thái độ lạ thường ấy nhìn chằm chằm vào ngọn đèn sáng chưng ở tẩm điện phía xa. Đường cong gò má dưới ánh trắng được tôn lên vẻ lạnh lùng quý khí.

"Hôm nay là ngày mùng 5 tháng 2." Hắn rốt cục cũng mở miệng ra.

Tôi không hiểu gì mà đáp một tiếng, cúi đầu nhìn chằm chằm vào con đường lát đá dưới chân, vốn tưởng rằng hắn sẽ tiếp tục nói tiếp, thế mà lại hoàn toàn im lặng.

Không có hạ nhân bên cạnh, hơi thở của Cửu thiên tuế trong màn đêm tĩnh lặng đặc biệt trở nên rõ ràng. Bước chân hắn ngày một chậm rãi, cuối cùng thì ngừng lại.

"Bệ hạ bỏ lệnh cấm túc của Thuận vương."

Hắn đột nhiên nói, ngữ khí nhàn nhạt, không nghe ra cảm xúc.

Tôi lại đột ngột ngẩng đầu lên, không thể tin được mở hai đôi mắt to tròn.

Một nháy mắt tiếp theo, hai vai của tôi bị Cửu thiên tuế ấn sát vào hòn non bộ bên đường. Sức lực hắn lớn, lưng của tôi bị ma sát đến đau rát.

Ở khoảng cách gần như vậy, tôi mới nhìn thấy tơ máu nhàn nhạt trong đáy mắt hắn. Hắn giống như một vị Vua sói vừa mới trải qua một trận ác chiến, dùng ánh mắt vừa uể oải vừa hung tợn nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi há miệng thở dốc, không biết phản ứng sao với sự thay đổi bất thình lình này.

"Điện hạ không chỉ huỷ bỏ lệnh cấm túc của hắn, còn cho phép hắn quay lại triều đình một lần nữa. Ngươi có biết là vì sao không?"

Vì sao?

"Là, bởi vì... Đốc chủ Ngài?" Tôi hơi thăm dò trả lời hắn.

Cửu thiên tuế chỉ im lặng chằm chằm vào tôi. Con ngươi đen kịt không biểu lộ cảm xúc, bàn tay nắm lấy hai vai tôi lại càng thêm dùng sức.



"Bệ hạ rất ưu phiền về chuyện chọn người kế vị, sau Tết nguyên tiêu từng gọi ta vào trong thư phòng, rồi hỏi ta tình trạng gần đây của Thuận vương." Hắn dí sát vào tôi, đem người tôi kẹp chặt giữa hòn non bộ và cơ thể hắn, không thể động đậy nổi. "Ta nói với Bệ hạ, Thuận vương bị cấm túc đã mất đi ý chí, chỉ sợ khó có thể đảm nhiệm chức trách lớn."

"Bệ hạ truy hỏi ta vì sao. Ta liền nói rằng, Thuận vương sinh ra lòng dạ đàn bà, nhặt một con chim hoàng oanh bị thương lén lút nuôi ở trong tẩm điện, còn đặc biệt giấu diếm tất cả hạ nhân."

"Bệ hạ nghe vậy rất giận dữ, ngay lập tức đập nát nghiên mực, giáo huấn ta vài câu. Ngày tiếp theo thì ra thánh chỉ huỷ bỏ lệnh cấm của Thuận vương."

"Tiểu Cảnh, ngươi có biết là tại sao không?"

Tôi ngơ ngác nhìn hắn cười lạnh, chỉ cảm thấy mình bị khí thế của hắn ép đến không thể nổi, nên cũng không lên tiếng trả lời.

"Bởi vì lúc Bệ hạ còn là một hoàng tử, cũng từng nhất thời động lòng trắc ẩn mà cứu một con chim bị thương. Sau đó bị Thái thượng hoàng phạt quỳ ba ngày ba đêm, còn con chim hoàng oanh kia bị nhổ hết sạch lông, máu chảy đầm đìa chết trước mặt Bệ hạ."

"Vào thời điểm đó, không có ai hay biết việc này. Thế mà cái lão bất tử Lệ Chương kia lại biết, ngươi nói có trùng hợp không?"

Lệ Chương là tên của Đề đốc Đông xưởng đời trước, cũng là... cha nuôi của Cửu thiên tuế.

Một lượng thông tin lớn tràn vào trong đầu. Tôi nhìn vào ánh mắt giống như rắn độc của Cửu thiên tuế một lúc lâu, dần dần nhận ra được điểm mấu chốt của sự việc.

"Điện hạ không hề cứu một con chim bị thương— "

"Đúng vậy." Cửu thiên tuế trả quyết đoán, khoé miệng vẫn giữ nguyên nụ cười âm u, ánh mắt lạnh băng khoá lên khuôn mặt tôi, "Sao thế, Tiểu Cảnh? Ngươi muốn tố giác ta phạm tội khi quân, rồi rời khỏi phủ Đốc công này của ta sao?"

Mây đen đem ánh trăng che khuất, xung quanh đột nhiên tối sầm. Biểu tình dữ dội của hắn cùng với câu hỏi từng bước ép sát làm cho không khí xung quanh lạnh đến đông cứng. Đầu óc tôi hỗn loạn, chỉ còn lại sự hoang mang và sợ hãi.

Nhưng hắn vẫn không hề có ý định buông tha cho tôi, mà kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời, ánh mắt không dời đi nửa phần.

Hắn càng nhìn chằm chằm vào tôi như vậy, suy nghĩ của tôi lại càng hoảng loạn. Một nén nhang trôi qua, mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, run rẩy trả lời: "Không đâu..."

Cửu thiên tuế trầm mặc nhìn tôi.

"Ta sẽ không tố giác Đốc chủ..." Tôi đánh bạo ngửa đầu nhìn hắn. Ánh mắt dừng ở khuôn mặt hắn, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, liền vội vàng hỏi: "Có đập vào người Ngài không?"

"Hả?" Hắn cũng ngây ngốc.

Tôi mới ý thức được câu hỏi của mình mới kỳ quái làm sao, nhưng đã không kịp thu hồi nữa rồi, chỉ có thể nhỏ giọng bổ sung: "Lúc Bệ hạ tức giận, có phải dùng nghiên mực đập Ngài?"

Lời editor: Lệ Khâm ngầu quá, còn em bé thì đúng là một em bé siêu ngoan siêu ngọt ( ╥ω╥) Thực ra ban đầu vì quá thích hình tượng nhân vật Viện trưởng Viện Giám sát Trần Bình Bình của chú Ngô Cương trong Khánh Dư Niên nên mình mới tìm truyện bệnh kiều thái giám công. Mình đang xem lại phim lần thứ 4, mọi người rảnh có thể đọc truyện gốc hoặc xem phim giống mình đều siêu siêu thoả mãn....φ(︶▽︶)φ....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau