Sau Khi Bị Thái Giám Chà Đạp

Chương 23: Công tử chắc hẳn cũng rất muốn quay về phủ Thuận vương?

Trước Sau
Editor: Lilinyann (https://lilinyann.wordpress.com)

Cửu thiên tuế không gào lớn lên, mà ẩn nhẫn khóc. Chỉ có dòng nước mắt đang không ngừng tuôn ra, cùng với âm thanh nức nở mỗi khi nói chuyện, tôi mới có thể nhận ra tâm trạng của hắn.

Nhìn hắn đầy áp lực cẩn thận từng li từng tí, ngược lại làm tôi cảm thấy... không nỡ.

Có lẽ không phải chỉ là không nỡ, tôi không biết mình đang có cảm xúc ra sao, giống như ngực bị đè nặng xuống, không đau, nhưng nặng nề, khiến tôi không cách nào hô hấp.

Cuối cùng thì tôi cũng không có dũng khí để trả lời hắn, chỉ có thể nhắm mắt, giả vờ mình đang cực kỳ mệt mỏi mà ngủ say.

Kỹ thuật diễn xuất của tôi cũng chẳng ra sao. Nhưng Cửu thiên tuế say rồi, lại đang đắm chìm vào trong bi thương, cho nên cũng không hề phát hiện ra.

Cũng may hắn chỉ độc thoại được một lúc. Nói hết câu cuối, tựa như trút hết tất cả đau thương ra rồi, nước mắt cũng ngừng lại, mũi hừ hừ hai tiếng, rồi hoàn toàn yên tĩnh.

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Thân thể cũng đã kiệt sức từ lâu, bất tri bất giác nhắm mắt ngủ cùng Cửu thiên tuế.

Sau đó, vẫn không có sự khác biệt gì trong sinh hoạt thường ngày.

Tỉnh rượu rồi, Cửu thiên tuế vẫn như thường ngày, đúng giờ lên triều, không cho tôi ra ngoài, không nói chuyện với tôi, ôm tôi tắm rửa như một em bé mới đẻ, và, dùng dụng cụ đùa bỡn tôi đến mất kiểm soát.

Dường như chuyện xảy ra đêm đó chỉ là giấc mộng của tôi, trên đời này đâu có tồn tại một Cửu thiên tuế khóc lóc.

Nhưng tôi vẫn tin là không phải.

Tôi bị Cửu thiên tuế nuôi nhốt được một thời gian rồi, ban đầu cũng rất sợ hãi vì sự chuyển biến bất ngờ trong tính cách của hắn. Nhưng bình tĩnh lại, rồi cẩn thận quan sát nhiều hơn một lúc, sẽ phát hiện ra ngoại trừ thái độ lạnh lùng ấy thì mọi thứ cũng không có khác biệt nhiều, hắn cũng chưa bao giờ thực sự xúc phạm tôi.

Tỷ như, những vết sưng khi tôi giãy dụa trên giường ngày tiếp theo sẽ được bôi thuốc. Hay là bên ngoài cổ chân mang xích luôn được lót một chiếc khăn mùi xoa sạch sẽ. Hay là đầu giường lúc nào cũng có một bình nước ấm.

Lại qua mấy ngày, Cửu thiên tuế bận đến chân không chạm đất. Nhưng có lẽ là hắn mềm lòng, không chỉ kéo dài dây xích của tôi trong phạm vi cả căn phòng, mà còn chuẩn bị sẵn bô tiểu ở một góc phòng khác. Hắn an bài A Nguyên đúng giờ đưa cơm ba bữa, tuy rằng cô ấy đưa xong liền đi, chưa từng nói một lời, nhưng tình cảnh này đã tốt hơn rất nhiều so với lúc trước.

Ít nhất thì tôi còn có thể nhìn thấy những người khác ngoài hắn, cũng không đến nỗi ngày nào cũng phải nhìn vào một bức tường trắng, giống như oán phụ chỉ chờ cửa lớn mở ra.

Khoảng thời gian này kéo dài đặc biệt lâu, có khi phải hơn nửa tháng. Trời chưa sáng, Cửu thiên tuế đã vội tiến cung. Ban đêm, mãi đến tận khi tôi đã ngủ hắn mới uể oải trở về. Chúng tôi không có cơ hội đối diện nhau. Hắn cũng không làm gì tôi nữa, rửa mặt xong thì kéo màn nằm xuống, nửa đêm rồi mới giống như mộng du kéo tôi vào lòng.

Có những khi ban ngày tôi ngủ quá giấc, đến tối mất ngủ, liền lén lút nhìn khuôn mặt của hắn.



Khép lại đôi mắt lạnh băng, ngũ quan của hắn thực ra cực kỳ diễm lệ. Lông mi dài, mũi cao, môi mỏng, da thịt nhẵn nhụi bóng loáng nhưng không hề nữ tính, ngược lại còn mang dáng vẻ phóng khoáng ngông cuồng.

Nếu không vào Đông xưởng, có lẽ hắn sẽ trở thành một công tử lỗi lạc mà vô số tiểu thư khuê các đều phải ái mộ.

Trên thế gian này, có gia đình nào lại muốn con trai mình phải tiến cung làm thái giám... Cửu thiên tuế, cũng là một người có thân thế đau buồn.

Có lẽ tôi điên rồi. Rõ ràng tôi là một người đến cả tự do còn không có, lại đồng cảm với hắn.

Tôi suy nghĩ mãi đến tận khi trời sắp sáng thì mới dần chìm sâu vào mộng. Vì vậy, hôm sau dậy muộn. Mặt trời đã lên cao, đồ ăn sáng trên bàn đã nguội lạnh từ lâu, chắc hẳn đã được đưa tới từ hai canh giờ trước, có món còn không cắn được.

Cũng may giờ là giữa hè, dùng nước lạnh rửa mặt thì cũng không sao cả. Tôi qua loa chỉnh trang lại người, trong viện liền truyền đến tiếng bước chân, có lẽ là A Nguyên đến đưa cơm trưa.

Khi đó tôi đang cố gỡ xích sắt ra khỏi vỏ chăn. Dây xích quá dài, bình thường dễ dàng vướng vào đồ vật linh tinh, tôi cũng đã quen mỗi sáng thức dậy phải mất một thời gian gỡ rối.

Cửu phòng bị đẩy ra, phát ra âm thanh kẽo kẹt. Tôi không quay đầu lại. Dù sao thì A Nguyên cũng được ra lệnh không được phép có bất cứ tiếp xúc dư thừa gì với tôi. Mà cô ấy cũng không cần tôi phản hồi lại điều gì.

Bởi vì hôm qua ngủ không yên ổn, vỏ chăn quấy loạn với xích sắc. Tôi phải mất một khoảng thời gian mới có thể tháo được thắt nút, để chăn sang một bên, vuốt phẳng lại, bụng đã kêu đói rần rần.

Chính vào lúc này, người phía sau lên tiếng.

"Kha công tử."

Tôi bị doạ sợ đến hết hồn, quay đầu lại liền thấy một gương mặt không tưởng tượng được.

Không phải A Nguyên, mà là Tiểu Uyển, tỳ nữ ban đầu của tôi ở căn viện nhỏ, nghe nói sau đó cô ấy được điều ra chỗ nhà bếp.

Tiểu Uyển cụp mắt đứng cạnh bàn, trên tay bưng đồ ăn, hành lễ với tôi.

"Hôm nay A Nguyên tỷ tỷ không khoẻ, giao cho nô tỳ bưng thức ăn đến."

"A... Được."

Đã quá lâu rồi tôi chưa nói chuyện, mở miệng một lúc mới nhớ ra được làm cách nào để phát ra tiếng.

Tôi muốn hỏi Tiểu Uyển tại sao lại nói chuyện với tôi, nhưng chưa kịp làm gì, liền thấy cô ấy buông hộp cơm xuống, cảnh giác liếc về phía ngoài cửa, rồi bước đến chỗ tôi.



"Công tử, thời gian không nhiều. Ngài hãy nghe nô tỳ nói đã." Tiểu Uyển quỳ xuống cách tôi một bước chân, hạ giọng.

Tôi ngơ ngác gật đầu.

"Thuận vương Điện hạ phái nô tỳ tới phủ tới phủ Đốc công, làm giả thân phận để chăm sóc Ngài." Cô ấy nói xong, lấy một khối ngọc bài từ trong tay áo, trình lên trước mặt tôi. Không cần quan sát kĩ, tôi liếc mắt cũng nhận ra đây là ngọc bài của thân tín bên cạnh Điện hạ. Bởi vì tôi cũng đã từng có một cái giống y như đúc, để trong túi áo bên sườn đã tám năm rồi.

Tôi khiếp sợ mở lớn hai mắt.

"Ngắn gọn thì, nô tỳ hành sự bất lực. Ở phủ Đốc công tuy không thể cùng công tử thường xuyên tiếp xúc, nhưng vẫn luôn chú ý tới cảnh ngộ của công tử. Mấy ngày trước, nô tỳ nhân cơ hội hồi báo tình huống của Ngài cho Điện hạ nghe. Điện hạ thương tiếc không thôi, đặc biệt ra lệnh cho nô tỳ lại đây chuyển lời, Điện hạ có thể giúp công tử thoát khỏi hoạn quan kia, quay lại phủ Thuận vương."

Tuy là Tiểu Uyển vẫn đang quỳ ở trên mặt đất, đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào tôi, lúc nói chuyện không có cảm giác khúm núm gì. Trong lòng tôi hoảng sợ, chắc chắn cô ấy có vị trí không thấp ở chỗ Điện hạ.

Chỉ là không biết vì sao đã nhiều năm như vậy, tôi chưa bao giờ gặp gỡ cô ấy.

"Công tử bị nhốt ở đây, có lẽ không biết tình huống bên ngoài. Những ngày gần đây, Điện hạ trên triều gặp rất nhiều khó khăn. Tuy là đã đạt được thoả thuận với hoạn quan kia, mặt ngoài kết minh cùng hắn, nhưng trong tối hắn lại không ngừng ngáng chân Điện hạ."

"Hai tháng trước Điện hạ tới thăm, mới biết hoạn quan kia mang tâm tư dơ bẩn đối với công tử. Chắc chắn những ngày vừa qua công tử đã chịu đựng nhiều uỷ khuất. Nhưng nếu Ngài có thể lợi dụng tâm tư này của hắn, quả thật là không thể tốt hơn. Chúng ta nội ứng ngoại hợp, kéo hoạn quan kia xuống đài. Lúc đó, chỉ cần Điện hạ thuận lợi tiếp nhận thế lực của hắn, có thể đem công tử quay về phủ Thuận vương. Cho dù Ngài không có cách nào làm tiếp công việc ám vệ, cũng có thể hưởng phúc ở phủ Thuận vương cả đời."

"Công tử đi theo Điện hạ mười năm, chắc hẳn cũng rất muốn quay về phủ Thuận vương đi? Ngài chỉ cần gật đầu, còn phải làm gì, nô tỳ sẽ tìm thời gian nói chuyện cùng Ngài sau."

Tiểu Uyển nói cực nhanh, ánh mắt thường đảo về phía ngoài cửa. Nhưng giọng nói vẫn vô cùng rõ ràng, dăm ba câu liền tóm tắt hết mọi chuyện.

Tôi khẩn trương cuộn tròn ngón tay, lại không thể cho cô ấy một cái gật đầu kiên định.

Đúng là tôi muốn ra ngoài. Đúng là tôi muốn quay về phủ Thuận vương. Nhưng tôi chưa từng nghĩ đến chuyện hãm hại Cửu thiên tuế, nữa là... lợi dụng tình cảm của hắn.

Coi như bỏ qua tất cả ký ức ở đây, khế ước sinh tử của tôi vẫn đang nằm trong tay của Cửu thiên tuể. Phản chủ là một việc không nên làm.

Nhưng cơ hội được trở lại bên người Điện hạ cũng quá mức mê người. Tính cách trung thành được dạy dỗ tốt từ nhỏ đến lớn của tôi cũng hơi lay động.

Tiểu Uyển thấy tôi thất thần, sắc mặt trầm xuống, mở miệng muốn thúc giục tôi, lại bị tiếng nói ngoài cửa xen ngang.

Là gia đinh canh gác, cũng là thủ vệ trông giữ tôi.

Tôi nghe cô nói "Công tử suy nghĩ trước, nô tỳ sẽ trở lại sau," rồi để hộp cơm xuống đi ra ngoài, bắt đầu trầm tư.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau