Chương 16
T(1) Kỳ nghỉ ngắn ngủi cuối cùng cũng kết thúc. Ba mẹ Tề còn có việc bận, vẫn chưa quay về.
Tề Ngọc mơ hồ cảm thấy, ba mẹ và em gái có lẽ tạm thời không về được. Chuyện nhà Tề gia quá nhiều, cho dù ba không muốn tham dự, thì những chú bác kia cũng không thể để cho bọn họ sống yên ổn. Trong mắt những người đó, gia sản Tề gia kếch sù như vậy, ai không muốn chia một phần? Bây giờ ông nội đã lớn tuổi, cũng nên chọn ra người kế nhiệm.
Vì thế, trưởng bối tranh giành, tiểu bối cũng tranh, tranh tới tranh lui, ai cũng có vấn đề.
Cũng không biết khi nào mới kết thúc. Bởi vì từ nhỏ đã không thích bầu không khí trong nhà, nên vào năm mười tám tuổi ba Tề đã dọn ra khỏi Tề gia, đến nay không đụng vào bất kì sản nghiệp nào của gia đình. Thế nhưng những người trong Tề gia thì lại không để yên cho ông, một hai phải kéo ông vào. Mà ông nội, cũng lôi cháu nội đích tôn Tề Ngọc vào, bởi vậy Hứa Thanh Hà mới có cơ hội xuống tay. Trực giác của Tề Ngọc vẫn luôn chuẩn xác. Lúc đang học tiết tự học buổi tối, Tề Mông liền gọi tới. Hôm nay không có giáo viên, hắn cũng không ấn từ chối, đi ra ngoài phòng học nghe máy. Sẽ không có ai ngăn cản hắn, mọi người đều đang làm bài tập của mình, nhỏ giọng thảo luận với nhau.
Hơn nữa cũng có không ít học sinh ra ngoài hít thở không khí. “Anh, bên bà nội không cho em về.
Theo em thấy, tạm thời ba mẹ cũng không thể trở về.”
“Em cảm thấy anh nên tới đây đi, cho dù bây giờ không tới, đến lúc thi đại học cũng phải tới thôi.”
Dù sao mấy trường đại học danh tiếng nhất, trên cơ bản đều nằm ở thành phố Giang. Anh của cô sẽ không đi du học, vậy thì chỉ có thể thi ở thành phố Giang. “Ông nội bị bệnh?”
“Sao anh biết?”
Sao hắn biết? Bởi vì ông nội thích xài chiêu này nhất, mà mọi người thì lại bó tay với ông. Chỉ cần ông lấy cái bệnh ra uy hiếp, cho dù trong lòng mọi người không tình nguyện, cũng phải tạm thời nghe theo ông. “Cho nên em muốn ở lại đó sao?”
“Có hơi.”
Cô gái nhỏ trả lời thành thật. Bạn tốt của cô đều ở thành phố Giang.
Dọn ra ngoài hơn nửa năm, thật sự cô rất nhớ đám bạn bè điên loạn của mình. Huống chi thành phố Giang là địa bàn của Tề gia, muốn làm gì cũng thuận tiện. “Vậy ở lại đi, đừng vì anh mà cảm thấy không vui.
Nói cho ba mẹ đừng bận tâm tới anh, anh có thể tự lo cho bản thân mình được.”
Tuy rằng Tề Ngọc luôn chê bai em gái không đáng yêu, hay thích ăn hiếp cô, nhưng dù sao cũng là em gái của mình. Hắn không hy vọng tiểu nha đầu đang ở độ tuổi tùy hứng, phải vì lợi ích toàn cục mà nhân nhượng sống một cuộc đời mình không thích. “Ông nội kêu em nhắn với anh.”
Tề Ngọc hỏi: “Nhắn cái gì?”
“Ông nói, anh là đứa cháu giống ông nhất, cho nên nhất định phải đi con đường này giống ông.
Chỉ cần anh muốn, Tề gia sớm muộn gì cũng là của anh.
Anh, vậy anh có muốn không?”
“Em cảm thấy sao? Giúp anh hỏi thăm một tiếng với ông, cúp đây.”
Đứng trên hành lang, Tề Ngọc nhìn cái cây trụi lủi bên dưới. Tuy trước đây hắn sống bên cạnh ông nội gần mười năm, cũng không cảm thấy mình giống ông. Không có giới hạn cũng không có nguyên tắc, vì lợi ích mà hạ thấp chính mình, kết hôn với một tiểu thư kiêu căng ương bướng. Vợ chồng đồng sàng dị mộng mấy chục năm, đều vì lợi ích của bản thân mà không từ thủ đoạn tính toán với đối phương, bạn bè, cấp dưới, con cái. Tình thân? Tình yêu? Tình bạn? Tề gia không có những thứ đó, chỉ có thể diện, danh vọng và lợi ích của gia tộc. Ba Tề đã lựa chọn bỏ đi, thì người làm con như Tề Ngọc sẽ không lẫn vào cái vũng nước đục này. Hắn cất điện thoại, xoay người.
Xuyên qua cửa kính bị phủ một tầng sương mỏng, hắn có thể nhìn thấy thiếu niên đang nhíu mày suy tư làm bài tập. Đối phương dường như phát giác, ngẩng đầu nhìn sang. Giây tiếp theo, thiếu niên nở nụ cười với hắn. Nụ cười trong sáng rạng rỡ. Làm hắn bất giác cũng cười ôn nhu với cậu, không mang theo bất cứ mục đích gì. Có đôi khi đơn giản một chút, thật ra cũng không tồi. (2) Theo lý mà nói, đây là học kỳ cuối cùng, sau đó có lẽ Lạc Thư phải tới chỗ của mẹ. Nhưng lúc này đây, nhà ai cậu cũng không đi. Bởi vì cho dù ở đâu, cậu vẫn luôn cảm thấy mình giống như một người ngoài.
Cậu không muốn tiếp tục chiều theo ý muốn bù đắp của cha mẹ nữa, khiến cho tâm trạng của mình lúc nào cũng buồn bực. Đương nhiên, có lẽ còn một nguyên nhân khác. Người nhà của Tề Ngọc vẫn chưa về, cậu muốn tiếp tục sống chung một mái hiên với hắn. So với cha mẹ đều đã có gia đình riêng, cùng Tề Ngọc trải qua cuộc sống hai người một chó mới khiến cho Lạc Thư cảm giác giống như ở nhà, chứ không phải trong căn phòng lạnh lẽo không có hơi người. Cậu tham lam mơ ước được mãi mãi ở bên cạnh Tề Ngọc. Nhà cách trường học không xa.
Có thể đi bộ, cũng có thể sử dụng phương tiện công cộng và tàu điện ngầm, rất tiện. Dưới đèn đường, người tới lui rất nhiều, Lạc Thư và Tề Ngọc sánh vai bên nhau, tay trong tay trở về nhà. Ban đầu nắm tay là do cậu chủ động. Chủ động đã thành quen, chỉ cần cậu với tay qua, Tề Ngọc liền rất tự nhiên mà nắm lấy. Ngay vừa rồi, Lạc Thư bỗng dưng phát hiện chi tiết nhỏ này, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nhịn không được cười trộm. Bởi vì bên cạnh là cửa kính phản chiếu, Tề Ngọc khẽ nghiêng đầu, mơ hồ nhìn thấy nụ cười ngây ngô của thiếu niên. Đi phía sau bọn họ, là một nữ sinh quen mặt, chính là Tô Thu Linh ngồi bàn dưới. Hắn quay đầu, cô gái lập tức hoảng hốt cúi đầu, niệm thầm trong lòng đừng nhận ra tôi, đừng nhận ra tôi. Lạc Thư cũng phát hiện, quay lại nhìn xem. Biết mình tránh không được, Tô Thu Linh đành ngẩng đầu lên, xấu hổ chào hỏi với hai chàng trai. Cô thề, cô tuyệt đối không có theo dõi, chuyện này chỉ là trùng hợp. Có trời mới biết, vì sao cô lại có thể trùng hợp chứng kiến hai người này đang tú ân ái như vậy. Nhìn thấy trên giấy nhỏ còn chưa đủ, vậy mà ở ngoài trường còn tận mắt chứng kiến bọn họ tay nắm tay. Quan trọng hơn là, có cảm giác như trên toàn thế giới chỉ có một mình cô biết bọn họ đang ân ái. Ôm bí mật độc quyền, thật không biết nên vui vẻ, hay là khó chịu. Hai chàng trai thấy cô chào hỏi xong, lập tức chuồn lẹ, dường như sợ chậm một bước, sẽ bị bọn họ ăn tươi nuốt sống. Nhìn bóng dáng Tô Thu Linh biến mất trong đám đông, Tề Ngọc nhìn thiếu niên bên cạnh, như có điều suy nghĩ, nói: “Có khả năng cô ấy thấy cậu quá hung dữ.”
Ánh mắt của tên nhóc này quá hung dữ.
Suốt ngày lộ ra khí chất ông đây siêu cấp khó chịu, nhìn nữa sẽ đánh chết nhà ngươi. Vẫn là khóc lên đáng yêu hơn, xem ra phải tiếp tục khi dễ cậu. Lạc Thư không phục, biện hộ cho mình, “Cô ấy chạy là vì cậu.”
Cô gái này thích Tề Ngọc.
Lúc cậu còn chưa chuyển lớp, đã nghe được tin đồn như vậy.
Bọn họ còn nói, học bá và hoa khôi vô cùng xứng đôi. Cái rắm! Học bá và học tra xứng đôi mới đúng. “Vẻ ngoài của tôi rất thân thiện.”
Nghe vậy, Lạc Thư liếc hắn.
Nhìn tới gương mặt điển trai kia, hoàn toàn không có cách nào phản bác. Ai kêu lúc trước cậu cũng bị gương mặt thân thiện này mê hoặc. Tô Thu Linh chỉ là khúc đệm nhỏ, Lạc Thư quay đầu liền quên.
Lôi kéo Tề Ngọc mua một đống xâu thức ăn, vừa ăn vừa về. “Cái này ăn ngon.”
Cậu tự giác đưa đồ ăn tới bên miệng Tề Ngọc, hy vọng hắn có thể nếm thử. Tề Ngọc hình như rất ít khi ăn ở bên ngoài, đặc biệt là quán ven đường, lần nào cũng chỉ nhìn cậu ăn, bản thân tuyệt đối không đụng vào. Tề Ngọc mím môi, nhìn xâu thịt nướng sa tế trước mắt, vẻ mặt do dự. “Thật sự ngon lắm, không tin cậu cắn một cái thử xem.”
Lạc Thư thấy hắn sắp mềm lòng, giọng điệu pha lẫn làm nũng mà ngay cả cậu cũng không phát hiện. Người nào đó rất hưởng thụ, nhưng vẫn không ăn, chỉ mỉm cười nhìn cậu, nói: “Có điều kiện, gọi anh trai đi, tôi sẽ ăn.”
Đệt! Không ăn thì thôi. Thiếu niên rút tay về, lầm bầm sao Tề Ngọc lại anh trai em gái nữa rồi? Nhưng cậu là nam tử hán đại trượng phu, sẽ không làm em gái ngoan mềm gì đó đâu. Mắt thấy Lạc Thư sắp ăn sạch hết, nhưng mà xâu thịt trước đó vẫn chưa đụng tới. Sắp tới tiểu khu, tay Tề Ngọc bị người ta kéo, đối phương ý bảo hắn dừng lại một chút. Xâu thịt kia lại đưa tới bên miệng hắn một lần nữa. “Anh trai.”
Bởi vì ngại, cậu gọi rất nhỏ, nếu không nghe kỹ sẽ hoàn toàn bỏ qua. Tề Ngọc ngạc nhiên, sau đó mắt đầy ý cười, “Nghe không rõ.”
Bàn tay nắm xiên que siết chặt, cao giọng: “Anh trai.”
Gọi xong, còn không quên trừng hắn, ánh mắt ý bảo cậu mau ăn cho ông. Nhưng gương mặt lại đỏ bừng, ở trong mắt Tề Ngọc hoàn toàn không có sức uy hiếp. Tề Ngọc rất hài lòng, giơ tay xoa lỗ tai nóng hổi của thiếu niên, trêu ghẹo: “Ngoan, anh không ăn, em ăn đi.”
Đây không phải là đùa giỡn con nhà người ta sao! Tuy rằng được xoa rất dễ chịu, nhưng Lạc Thư vẫn thấy bực, “Cậu phải ăn, nếu không thì…”
Lời uy hiếp tới bên miệng, nhưng cậu không biết phải nói cái gì. Bởi vì hình như cậu không thể uy hiếp được Tề Ngọc, còn đối phương chỉ tuỳ tiện nói một câu, là có thể làm cho cậu sinh ra cảm giác nguy cơ. Bởi vậy, cậu càng thêm sôi máu. “Nếu không thì sao?”
Chàng trai nhướng mày, ung dung chờ cậu uy hiếp. “Tớ mặc kệ, cậu phải ăn!”
Nghe thì hung dữ, nhưng tới tai Tề Ngọc, thuần tuý là đang làm nũng. Đối với Tề Ngọc, trẻ con làm nũng vì muốn ăn kẹo, vì thế hắn miễn cưỡng cắn một cái. Ánh mắt thiếu niên sáng lên, trông mong nhìn hắn, “Thế nào?”
“Bình thường, không ngon bằng cậu làm.”
Tề Ngọc đáp thật lòng. “Hừ, đương, đương nhiên, tớ là ai chữ.”
Bất ngờ nhận được lời khen, thiếu niên vừa đắc ý vừa ngại ngùng, nói chuyện cũng lắp bắp. Trong lòng đang lâng lâng, chàng trai lại nói: “Đối diện hình như có người đang nhìn chúng ta.”
(3) Chiếc xe phía đối diện bỗng dưng bật đèn lên, ánh sáng làm người ta chói mắt. Lạc Thư híp mắt, cảm thấy chiếc xe quen quen. Mãi tới khi cửa xe bật mở, một người phụ nữ có khí chất sang trọng bước xuống, cậu mới chắc chắn là xe của ai. Mẹ Lạc đậu xe ở đây cũng lâu rồi, do dự có nên tới gặp con trai để tâm sự hay không. Ai ngờ chưa đợi bà hạ quyết tâm, đã phát hiện bóng dáng quen thuộc cách đó không xa. Khiến bà chú ý nhất chính là, bên cạnh con trai còn có một nam sinh dáng người không khác biệt lắm. Hai người tay trong tay, cử chỉ vô cùng thân mật. Bà cho rằng mình nhìn lầm rồi.
Xuống xe xem thử, phát hiện thật sự là con mình. Bị phụ huynh bắt gặp, Lạc Thư cũng không hoảng loạn, tiếp tục bình tĩnh nắm tay Tề Ngọc. Tề Ngọc lại cảm thấy cậu vẫn rất khẩn trương, bởi vì tay của thiếu niên bỗng dưng siết chặt hơn. Hắn nghĩ cậu muốn tìm cảm giác an toàn nơi hắn. Nghĩ thế, Tề Ngọc chủ động xoa nắn lòng bàn tay của cậu, sau đó thiếu niên nghiêng người, nhích lại gần hắn. Mẹ Lạc bước tới, phát hiện con trai đang đối kháng với mình, sắc mặt lập tức khó coi. Ánh mắt bà sâu thẳm, nhìn về chỗ hai người đang nắm tay. Tiếp đó nhìn thẳng vào mắt chàng trai đang đứng bên cạnh con mình, ý cảnh cáo rõ ràng. Thiếu niên thay Tề Ngọc chặn lại ánh mắt của bà, thái độ cũng rất cứng rắn. Đây là người của tôi, tôi che chở. Mẹ Lạc hít sâu, nói với con trai: “Chúng ta nói chuyện.”
Bà đi ra xa, chờ Lạc Thư qua. “Đi đi.”
Tề Ngọc buông tay trước, “Đừng sợ, tôi không đi đâu hết.”
Hắn có thể khi dễ người ta, nhưng không ai có thể khi dễ lại hắn. “Tớ có quyền lựa chọn cuộc đời của mình, không quan tâm người khác nghĩ như thế nào.”
Lạc Thư không yên tâm, vội vàng nắm tay Tề Ngọc lại, cho thấy thái độ của mình. Cậu có thể không chùn bước theo đuổi những gì mình muốn, nhưng lại không thể tin rằng Tề Ngọc sẽ cho cậu thời gian. Ngay lúc còn chưa nhận được hồi đáp, cậu chính là không có cảm giác an toàn như vậy. Từ nhỏ đến lớn, cậu sợ bị vứt bỏ. “Ừm.”
Tề Ngọc bất đắc dĩ, ôm lấy cậu. Hôm nay hắn đặc biệt ôn nhu. Mẹ Lạc nhìn thấy tất cả. Lúc Lạc Thư tới gần, mẹ Lạc thẳng thắn mở miệng: “Lập tức chia tay.”
Bà có thể hiểu và tôn trọng tính hướng của người khác, nhưng không cách nào tiếp thu con của mình cũng là một trong số đó. Bọn họ có như thế nào bà không quản, cũng không muốn quản, nhưng Lạc Thư là con của bà, thứ cho bà không thể tiếp nhận. “Đây là chuyện của con.”
“Mẹ là mẹ của con, làm thế cũng là vì muốn tốt cho con.”
“Cho nên?”
Đối với giọng điệu đương nhiên của mẹ mình, Lạc Thư cảm thấy hơi buồn cười, “Thời điểm con cần người nhà, mẹ ở đâu? Mẹ chắc chắn là vì con? Chứ không phải vì thể diện của mẹ?”
Hai chữ người nhà, trong quá trình trưởng thành của cậu, bất quá chỉ là những con chữ vô hồn mà thôi. Thời điểm cậu cần, bọn họ không có mặt.
Thời điểm cậu không cần, lại tranh nhau đứng ra, nói là muốn tốt cho cậu, bù đắp cho cậu. Không khỏi quá mức buồn cười. Mẹ Lạc có hơi khổ sở vì thái độ của cậu đối với bà, nhưng vẫn kiên nhẫn khuyên nhũ: “Bố Bố, đừng có nói lẫy.
Con phải tin mẹ, con đường này không dễ đi.
Con còn nhỏ, chỉ là tò mò với mối tình đồng tính, thật ra vẫn chưa hiểu cái gì mới gọi là tình yêu.”
Mặc dù hôn nhân đồng tính đã hợp pháp hoá nhiều năm, nhưng xã hội này vẫn còn thành kiến như cũ. Người đồng tính phải đối mặt với rất nhiều khó khăn, cũng gặp nhiều chuyện phiền phức, xung quanh bà không phải không có. Con trai trọng tình cảm, sớm muộn gì cũng sẽ bị tổn thương. “Mẹ nói đủ chưa? Nói đủ thì về đi.”
Đến tình trạng này, Lạc Thư vậy mà không nổi giận chút nào, vô cùng bình tĩnh, “Đây là chuyện của con, hậu quả con sẽ tự gánh vác.”
Cuộc đời của cậu phải do cậu quyết định.
Kết quả như thế nào, tự cậu thừa nhận. Mẹ Lạc bất đắc dĩ nhìn con trai dứt khoát bỏ đi, đến trước mặt chàng trai ôn hoà kia, đưa tay về phía hắn. Chàng trai thuận thế nắm lấy, trước khi đi còn nhìn thoáng về phía bà.
Khoé môi của hắn khẽ cong lên, như đang lễ phép chào tạm biệt. Mẹ Lạc cảm thấy hắn quá bình tĩnh. Loại bình tĩnh không nên có ở tuổi này, đứa nhỏ này tuyệt đối không đơn giản. (4) Thiếu niên im lặng một đường, Tề Ngọc nắm tay cậu vào nhà. Phát hiện có người về, Bố Bố ở nhà một mình lập tức lao ra, cọ cọ, ủi ủi. Tề Ngọc ngồi xổm xuống, “Bố Bố của chúng ta không vui?”
Lạc Thư cúi đầu, nhìn con chó lông vàng đang hưng phấn vì được Tề Ngọc xoa đầu. Không vui chỗ nào? Rõ ràng không vui là cậu. Một giây sau, cậu chợt hiểu ra, cũng ngồi xổm xuống. Hai người ngồi xổm trước cửa, thiếu niên xoa cằm Bố Bố, khẽ nhích tới. Cậu nhỏ giọng hỏi: “Bố Bố, là nói tớ sao?”
Cậu cảm thấy Tề Ngọc biết cậu cũng tên Bố Bố. Mím môi, cậu lại hỏi: “Chúng ta là cậu sao?”
Bố Bố của chúng ta, nghe rất êm tai, cũng rất ấm áp.
Đủ để xua tan toàn bộ giá rét mùa đông. Tề Ngọc không đáp, tung ra đề bài lựa chọn: “Chọn một trong hai, cậu muốn biết cái nào?”
Thiếu niên nghiêng đầu suy nghĩ, bởi vì không dám mạo hiểm, cậu thận trọng lựa chọn câu thứ nhất: “Câu đầu.”
“Đúng vậy, là đang nói cậu.”
Tề Ngọc thản nhiên thừa nhận. “Sao cậu biết tớ tên Bố Bố?”
Lực chú ý của Lạc Thư nhanh chóng dời đi, cậu nhớ rõ trước nay mình chưa từng nói qua. “Kì nghỉ ngày đó, dì nhà bên gọi cậu như vậy, nên nhớ.”
Vẻ mặt Lạc Thư thì ra là như thế, cậu cũng không chú ý. Hiển nhiên đã quên chuyện buồn vừa rồi, sự khó chịu hoàn toàn tan biến. Thấy cậu đắm chìm trong vấn đề này, nhất thời Tề Ngọc dở khóc dở cười. Người này sao dễ quên như vậy? Còn không cần dỗ dành. Thiếu niên suy nghĩ mấy giây, chỉ vào Bố Bố lông vàng, “Nhưng mà Bố Bố cũng gọi là Bố Bố, lúc cậu gọi tớ không biết là gọi ai, nhũ danh đầy đủ của tớ là Lạc Tiểu Bố.”
Lạc Thư hy vọng trong vấn đề xưng hô, Tề Ngọc có thể thân mật với cậu một chút. Nhưng trong nhà có tới hai Bố Bố, rất dễ xảy ra hiểu lầm. Tề Ngọc cũng không muốn tiếp thu ý kiến này, “Nhưng tôi cảm thấy tên Bố Bố hay hơn.”
Thiếu niên nhíu mày khó xử, chuẩn bị áp dụng phương pháp điều hoà, “Vậy lần sau lúc cậu gọi, có thể nói bên tai tớ hay không.”
Đây là tư tâm của cậu.
Cậu đã ảo tưởng rất lâu rằng người này sẽ ở bên tai cậu khẽ cười, dùng giọng điệu nỉ non với tình nhân, gọi cậu là Bố Bố. Chỉ mới nghĩ thôi, chân đã sắp mềm. “Được, Bố Bố.”
Niềm vui luôn tới bất ngờ. Kèm với câu trả lời ôn nhu, là hơi thở ấm áp phả vào vành tai của cậu, làn môi cọ qua như có như không, khiến cậu bắt đầu có cảm giác lâng lâng, hư ảo giống như đang nằm mơ, là một giấc mơ đẹp. “Tề Ngọc, tớ càng ngày càng thích cậu.”
Sự yêu thích của cậu đối với hắn, đã nhét đầy cả trái tim, trào dâng ra ngoài. Đối với lời tỏ tình thẳng thắn ấy, Tề Ngọc chỉ im lặng nhìn cậu.
Ngay lúc Lạc Thư đang cảnh giác, thầm kêu không ổn. Hắn lại ôn hoà nói: “Ừ, tôi biết.
Cậu rất thích tôi.”
Nghe xong, thiếu niên chớp chớp mắt, do dự: “Chỉ như thế?”
Cậu cho rằng hắn sẽ vô tình nhắc nhở, cậu còn một lần cơ hội. Hiếm khi mềm lòng một lần, Tề Ngọc thấy cậu như thế, nhướng mày, như mong muốn của cậu: “Cậu còn một cơ hội cuối cùng.”
Lạc Thư định đứng lên phản biện, kết quả bị tê chân nên loạng choạng, vô cùng ê ẩm. Cậu thuận thế duỗi tay ôm Tề Ngọc chống đỡ, để giảm bớt tê chân. Lạc Thư ôm eo Tề Ngọc, cọ cọ bên tai hắn, giống như mèo đang làm nũng. “Tề Ngọc.”
“Hửm?”
“Tớ cảm thấy cậu đang đợi tới lần cuối cùng, sau đó thuận lý thành chương đồng ý với tớ.”
Lạc Thư cảm thấy không thích hợp. Bây giờ, tuy đầu óc của cậu không xài được, nhưng mơ hồ ngửi được mùi âm mưu. “Cậu thích tớ đúng không?”
Cậu hôn lên vành tai Tề Ngọc. Càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất lớn, lại ôm chặt hơn. Tề Ngọc tuỳ ý để cho thiếu niên làm bậy với mình, rũ mắt che giấu tất cả cảm xúc nơi đáy mắt. Hắn nghiêng đầu, học theo động tác thiếu niên, thấp giọng trả lời bên tai cậu: “Cậu có thể cược một lần.”
“Bố Bố, cậu dám cược không?”
Bố Bố đang ăn, tưởng rằng hắn gọi nó, lập tức sủa một tiếng về bên này. Đầu ngón tay lạnh băng của Tề Ngọc nhéo sau gáy thiếu niên, lại hỏi lần nữa: “Cậu dám cược không, hửm?”
Giọng nói của hắn vô cùng dẫn dụ.
Biết rõ bên trong giăng đầy cạm bẫy, chỉ chờ con mồi chui đầu vào lưới, nhưng con mồi vẫn nhịn không được mà mắc bẫy. Chữ dám kia của Lạc Thư, mắc kẹt ngay cổ họng. Đệt! Ông đây thật sự không dám. “Xem, cậu sợ, cậu không dám.”
Tề Ngọc thấp giọng cười bên tai thiếu niên, dường như đang cười nhạo cậu nhát gan. “Cậu đang khích tớ, tớ sẽ không mắc lừa.”
Phép thích tướng mà thôi, Lạc Thư chịu được. Vì không muốn nghe giọng điệu mê hồn chết tiệt đó nữa, Lạc Thư quyết đoán hôn qua. Ông đây không dám cược, nhưng ông dám hôn. Trước khi lần cuối cùng xảy ra, cậu muốn hôn cho đủ, nói không chừng hôn thêm mấy cái, trong lòng tên xấu xa này có cậu thì sao. Tề Ngọc bị đánh lén mà không giận, còn ôm lấy eo thiếu niên, đè cậu dựa vào tường, từ bị động chuyển thành chủ động. Hai bên đều là đối tượng luyện tập.
Năng lực học tập của Tề Ngọc rất mạnh, đang không ngừng quen việc hay làm, kỹ thuật so với thiếu niên vẫn cao hơn một bậc. Hơn nữa, hắn cũng biết có chừng mực. “Cơ hội cuối cùng, dám cược hay không?”
Hắn buông tha cho người gần như kiệt sức trong ngực mình, lại cho cậu một cơ hội. Lạc Thư lấy lại hơi thở, kéo cổ áo của hắn về phía mình, tiếp tục một vòng truy đuổi mới. “Không cược!”
(5) Tề Ngọc rất bất đắc dĩ: Mình đã cho cậu ta một cơ hội, nhưng cậu ta lại không dám.
Ngốc thật, nhưng rất đáng yêu. Lạc thư đắc ý: Mình không ngốc, sẽ không mắc mưu.
Chỉ cần mình trụ vững, là có thể tiếp tục hôn như vậy. Bố Bố ghen tị: Cảm giác lại ăn cẩu lương nữa rồi.
Tề Ngọc mơ hồ cảm thấy, ba mẹ và em gái có lẽ tạm thời không về được. Chuyện nhà Tề gia quá nhiều, cho dù ba không muốn tham dự, thì những chú bác kia cũng không thể để cho bọn họ sống yên ổn. Trong mắt những người đó, gia sản Tề gia kếch sù như vậy, ai không muốn chia một phần? Bây giờ ông nội đã lớn tuổi, cũng nên chọn ra người kế nhiệm.
Vì thế, trưởng bối tranh giành, tiểu bối cũng tranh, tranh tới tranh lui, ai cũng có vấn đề.
Cũng không biết khi nào mới kết thúc. Bởi vì từ nhỏ đã không thích bầu không khí trong nhà, nên vào năm mười tám tuổi ba Tề đã dọn ra khỏi Tề gia, đến nay không đụng vào bất kì sản nghiệp nào của gia đình. Thế nhưng những người trong Tề gia thì lại không để yên cho ông, một hai phải kéo ông vào. Mà ông nội, cũng lôi cháu nội đích tôn Tề Ngọc vào, bởi vậy Hứa Thanh Hà mới có cơ hội xuống tay. Trực giác của Tề Ngọc vẫn luôn chuẩn xác. Lúc đang học tiết tự học buổi tối, Tề Mông liền gọi tới. Hôm nay không có giáo viên, hắn cũng không ấn từ chối, đi ra ngoài phòng học nghe máy. Sẽ không có ai ngăn cản hắn, mọi người đều đang làm bài tập của mình, nhỏ giọng thảo luận với nhau.
Hơn nữa cũng có không ít học sinh ra ngoài hít thở không khí. “Anh, bên bà nội không cho em về.
Theo em thấy, tạm thời ba mẹ cũng không thể trở về.”
“Em cảm thấy anh nên tới đây đi, cho dù bây giờ không tới, đến lúc thi đại học cũng phải tới thôi.”
Dù sao mấy trường đại học danh tiếng nhất, trên cơ bản đều nằm ở thành phố Giang. Anh của cô sẽ không đi du học, vậy thì chỉ có thể thi ở thành phố Giang. “Ông nội bị bệnh?”
“Sao anh biết?”
Sao hắn biết? Bởi vì ông nội thích xài chiêu này nhất, mà mọi người thì lại bó tay với ông. Chỉ cần ông lấy cái bệnh ra uy hiếp, cho dù trong lòng mọi người không tình nguyện, cũng phải tạm thời nghe theo ông. “Cho nên em muốn ở lại đó sao?”
“Có hơi.”
Cô gái nhỏ trả lời thành thật. Bạn tốt của cô đều ở thành phố Giang.
Dọn ra ngoài hơn nửa năm, thật sự cô rất nhớ đám bạn bè điên loạn của mình. Huống chi thành phố Giang là địa bàn của Tề gia, muốn làm gì cũng thuận tiện. “Vậy ở lại đi, đừng vì anh mà cảm thấy không vui.
Nói cho ba mẹ đừng bận tâm tới anh, anh có thể tự lo cho bản thân mình được.”
Tuy rằng Tề Ngọc luôn chê bai em gái không đáng yêu, hay thích ăn hiếp cô, nhưng dù sao cũng là em gái của mình. Hắn không hy vọng tiểu nha đầu đang ở độ tuổi tùy hứng, phải vì lợi ích toàn cục mà nhân nhượng sống một cuộc đời mình không thích. “Ông nội kêu em nhắn với anh.”
Tề Ngọc hỏi: “Nhắn cái gì?”
“Ông nói, anh là đứa cháu giống ông nhất, cho nên nhất định phải đi con đường này giống ông.
Chỉ cần anh muốn, Tề gia sớm muộn gì cũng là của anh.
Anh, vậy anh có muốn không?”
“Em cảm thấy sao? Giúp anh hỏi thăm một tiếng với ông, cúp đây.”
Đứng trên hành lang, Tề Ngọc nhìn cái cây trụi lủi bên dưới. Tuy trước đây hắn sống bên cạnh ông nội gần mười năm, cũng không cảm thấy mình giống ông. Không có giới hạn cũng không có nguyên tắc, vì lợi ích mà hạ thấp chính mình, kết hôn với một tiểu thư kiêu căng ương bướng. Vợ chồng đồng sàng dị mộng mấy chục năm, đều vì lợi ích của bản thân mà không từ thủ đoạn tính toán với đối phương, bạn bè, cấp dưới, con cái. Tình thân? Tình yêu? Tình bạn? Tề gia không có những thứ đó, chỉ có thể diện, danh vọng và lợi ích của gia tộc. Ba Tề đã lựa chọn bỏ đi, thì người làm con như Tề Ngọc sẽ không lẫn vào cái vũng nước đục này. Hắn cất điện thoại, xoay người.
Xuyên qua cửa kính bị phủ một tầng sương mỏng, hắn có thể nhìn thấy thiếu niên đang nhíu mày suy tư làm bài tập. Đối phương dường như phát giác, ngẩng đầu nhìn sang. Giây tiếp theo, thiếu niên nở nụ cười với hắn. Nụ cười trong sáng rạng rỡ. Làm hắn bất giác cũng cười ôn nhu với cậu, không mang theo bất cứ mục đích gì. Có đôi khi đơn giản một chút, thật ra cũng không tồi. (2) Theo lý mà nói, đây là học kỳ cuối cùng, sau đó có lẽ Lạc Thư phải tới chỗ của mẹ. Nhưng lúc này đây, nhà ai cậu cũng không đi. Bởi vì cho dù ở đâu, cậu vẫn luôn cảm thấy mình giống như một người ngoài.
Cậu không muốn tiếp tục chiều theo ý muốn bù đắp của cha mẹ nữa, khiến cho tâm trạng của mình lúc nào cũng buồn bực. Đương nhiên, có lẽ còn một nguyên nhân khác. Người nhà của Tề Ngọc vẫn chưa về, cậu muốn tiếp tục sống chung một mái hiên với hắn. So với cha mẹ đều đã có gia đình riêng, cùng Tề Ngọc trải qua cuộc sống hai người một chó mới khiến cho Lạc Thư cảm giác giống như ở nhà, chứ không phải trong căn phòng lạnh lẽo không có hơi người. Cậu tham lam mơ ước được mãi mãi ở bên cạnh Tề Ngọc. Nhà cách trường học không xa.
Có thể đi bộ, cũng có thể sử dụng phương tiện công cộng và tàu điện ngầm, rất tiện. Dưới đèn đường, người tới lui rất nhiều, Lạc Thư và Tề Ngọc sánh vai bên nhau, tay trong tay trở về nhà. Ban đầu nắm tay là do cậu chủ động. Chủ động đã thành quen, chỉ cần cậu với tay qua, Tề Ngọc liền rất tự nhiên mà nắm lấy. Ngay vừa rồi, Lạc Thư bỗng dưng phát hiện chi tiết nhỏ này, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nhịn không được cười trộm. Bởi vì bên cạnh là cửa kính phản chiếu, Tề Ngọc khẽ nghiêng đầu, mơ hồ nhìn thấy nụ cười ngây ngô của thiếu niên. Đi phía sau bọn họ, là một nữ sinh quen mặt, chính là Tô Thu Linh ngồi bàn dưới. Hắn quay đầu, cô gái lập tức hoảng hốt cúi đầu, niệm thầm trong lòng đừng nhận ra tôi, đừng nhận ra tôi. Lạc Thư cũng phát hiện, quay lại nhìn xem. Biết mình tránh không được, Tô Thu Linh đành ngẩng đầu lên, xấu hổ chào hỏi với hai chàng trai. Cô thề, cô tuyệt đối không có theo dõi, chuyện này chỉ là trùng hợp. Có trời mới biết, vì sao cô lại có thể trùng hợp chứng kiến hai người này đang tú ân ái như vậy. Nhìn thấy trên giấy nhỏ còn chưa đủ, vậy mà ở ngoài trường còn tận mắt chứng kiến bọn họ tay nắm tay. Quan trọng hơn là, có cảm giác như trên toàn thế giới chỉ có một mình cô biết bọn họ đang ân ái. Ôm bí mật độc quyền, thật không biết nên vui vẻ, hay là khó chịu. Hai chàng trai thấy cô chào hỏi xong, lập tức chuồn lẹ, dường như sợ chậm một bước, sẽ bị bọn họ ăn tươi nuốt sống. Nhìn bóng dáng Tô Thu Linh biến mất trong đám đông, Tề Ngọc nhìn thiếu niên bên cạnh, như có điều suy nghĩ, nói: “Có khả năng cô ấy thấy cậu quá hung dữ.”
Ánh mắt của tên nhóc này quá hung dữ.
Suốt ngày lộ ra khí chất ông đây siêu cấp khó chịu, nhìn nữa sẽ đánh chết nhà ngươi. Vẫn là khóc lên đáng yêu hơn, xem ra phải tiếp tục khi dễ cậu. Lạc Thư không phục, biện hộ cho mình, “Cô ấy chạy là vì cậu.”
Cô gái này thích Tề Ngọc.
Lúc cậu còn chưa chuyển lớp, đã nghe được tin đồn như vậy.
Bọn họ còn nói, học bá và hoa khôi vô cùng xứng đôi. Cái rắm! Học bá và học tra xứng đôi mới đúng. “Vẻ ngoài của tôi rất thân thiện.”
Nghe vậy, Lạc Thư liếc hắn.
Nhìn tới gương mặt điển trai kia, hoàn toàn không có cách nào phản bác. Ai kêu lúc trước cậu cũng bị gương mặt thân thiện này mê hoặc. Tô Thu Linh chỉ là khúc đệm nhỏ, Lạc Thư quay đầu liền quên.
Lôi kéo Tề Ngọc mua một đống xâu thức ăn, vừa ăn vừa về. “Cái này ăn ngon.”
Cậu tự giác đưa đồ ăn tới bên miệng Tề Ngọc, hy vọng hắn có thể nếm thử. Tề Ngọc hình như rất ít khi ăn ở bên ngoài, đặc biệt là quán ven đường, lần nào cũng chỉ nhìn cậu ăn, bản thân tuyệt đối không đụng vào. Tề Ngọc mím môi, nhìn xâu thịt nướng sa tế trước mắt, vẻ mặt do dự. “Thật sự ngon lắm, không tin cậu cắn một cái thử xem.”
Lạc Thư thấy hắn sắp mềm lòng, giọng điệu pha lẫn làm nũng mà ngay cả cậu cũng không phát hiện. Người nào đó rất hưởng thụ, nhưng vẫn không ăn, chỉ mỉm cười nhìn cậu, nói: “Có điều kiện, gọi anh trai đi, tôi sẽ ăn.”
Đệt! Không ăn thì thôi. Thiếu niên rút tay về, lầm bầm sao Tề Ngọc lại anh trai em gái nữa rồi? Nhưng cậu là nam tử hán đại trượng phu, sẽ không làm em gái ngoan mềm gì đó đâu. Mắt thấy Lạc Thư sắp ăn sạch hết, nhưng mà xâu thịt trước đó vẫn chưa đụng tới. Sắp tới tiểu khu, tay Tề Ngọc bị người ta kéo, đối phương ý bảo hắn dừng lại một chút. Xâu thịt kia lại đưa tới bên miệng hắn một lần nữa. “Anh trai.”
Bởi vì ngại, cậu gọi rất nhỏ, nếu không nghe kỹ sẽ hoàn toàn bỏ qua. Tề Ngọc ngạc nhiên, sau đó mắt đầy ý cười, “Nghe không rõ.”
Bàn tay nắm xiên que siết chặt, cao giọng: “Anh trai.”
Gọi xong, còn không quên trừng hắn, ánh mắt ý bảo cậu mau ăn cho ông. Nhưng gương mặt lại đỏ bừng, ở trong mắt Tề Ngọc hoàn toàn không có sức uy hiếp. Tề Ngọc rất hài lòng, giơ tay xoa lỗ tai nóng hổi của thiếu niên, trêu ghẹo: “Ngoan, anh không ăn, em ăn đi.”
Đây không phải là đùa giỡn con nhà người ta sao! Tuy rằng được xoa rất dễ chịu, nhưng Lạc Thư vẫn thấy bực, “Cậu phải ăn, nếu không thì…”
Lời uy hiếp tới bên miệng, nhưng cậu không biết phải nói cái gì. Bởi vì hình như cậu không thể uy hiếp được Tề Ngọc, còn đối phương chỉ tuỳ tiện nói một câu, là có thể làm cho cậu sinh ra cảm giác nguy cơ. Bởi vậy, cậu càng thêm sôi máu. “Nếu không thì sao?”
Chàng trai nhướng mày, ung dung chờ cậu uy hiếp. “Tớ mặc kệ, cậu phải ăn!”
Nghe thì hung dữ, nhưng tới tai Tề Ngọc, thuần tuý là đang làm nũng. Đối với Tề Ngọc, trẻ con làm nũng vì muốn ăn kẹo, vì thế hắn miễn cưỡng cắn một cái. Ánh mắt thiếu niên sáng lên, trông mong nhìn hắn, “Thế nào?”
“Bình thường, không ngon bằng cậu làm.”
Tề Ngọc đáp thật lòng. “Hừ, đương, đương nhiên, tớ là ai chữ.”
Bất ngờ nhận được lời khen, thiếu niên vừa đắc ý vừa ngại ngùng, nói chuyện cũng lắp bắp. Trong lòng đang lâng lâng, chàng trai lại nói: “Đối diện hình như có người đang nhìn chúng ta.”
(3) Chiếc xe phía đối diện bỗng dưng bật đèn lên, ánh sáng làm người ta chói mắt. Lạc Thư híp mắt, cảm thấy chiếc xe quen quen. Mãi tới khi cửa xe bật mở, một người phụ nữ có khí chất sang trọng bước xuống, cậu mới chắc chắn là xe của ai. Mẹ Lạc đậu xe ở đây cũng lâu rồi, do dự có nên tới gặp con trai để tâm sự hay không. Ai ngờ chưa đợi bà hạ quyết tâm, đã phát hiện bóng dáng quen thuộc cách đó không xa. Khiến bà chú ý nhất chính là, bên cạnh con trai còn có một nam sinh dáng người không khác biệt lắm. Hai người tay trong tay, cử chỉ vô cùng thân mật. Bà cho rằng mình nhìn lầm rồi.
Xuống xe xem thử, phát hiện thật sự là con mình. Bị phụ huynh bắt gặp, Lạc Thư cũng không hoảng loạn, tiếp tục bình tĩnh nắm tay Tề Ngọc. Tề Ngọc lại cảm thấy cậu vẫn rất khẩn trương, bởi vì tay của thiếu niên bỗng dưng siết chặt hơn. Hắn nghĩ cậu muốn tìm cảm giác an toàn nơi hắn. Nghĩ thế, Tề Ngọc chủ động xoa nắn lòng bàn tay của cậu, sau đó thiếu niên nghiêng người, nhích lại gần hắn. Mẹ Lạc bước tới, phát hiện con trai đang đối kháng với mình, sắc mặt lập tức khó coi. Ánh mắt bà sâu thẳm, nhìn về chỗ hai người đang nắm tay. Tiếp đó nhìn thẳng vào mắt chàng trai đang đứng bên cạnh con mình, ý cảnh cáo rõ ràng. Thiếu niên thay Tề Ngọc chặn lại ánh mắt của bà, thái độ cũng rất cứng rắn. Đây là người của tôi, tôi che chở. Mẹ Lạc hít sâu, nói với con trai: “Chúng ta nói chuyện.”
Bà đi ra xa, chờ Lạc Thư qua. “Đi đi.”
Tề Ngọc buông tay trước, “Đừng sợ, tôi không đi đâu hết.”
Hắn có thể khi dễ người ta, nhưng không ai có thể khi dễ lại hắn. “Tớ có quyền lựa chọn cuộc đời của mình, không quan tâm người khác nghĩ như thế nào.”
Lạc Thư không yên tâm, vội vàng nắm tay Tề Ngọc lại, cho thấy thái độ của mình. Cậu có thể không chùn bước theo đuổi những gì mình muốn, nhưng lại không thể tin rằng Tề Ngọc sẽ cho cậu thời gian. Ngay lúc còn chưa nhận được hồi đáp, cậu chính là không có cảm giác an toàn như vậy. Từ nhỏ đến lớn, cậu sợ bị vứt bỏ. “Ừm.”
Tề Ngọc bất đắc dĩ, ôm lấy cậu. Hôm nay hắn đặc biệt ôn nhu. Mẹ Lạc nhìn thấy tất cả. Lúc Lạc Thư tới gần, mẹ Lạc thẳng thắn mở miệng: “Lập tức chia tay.”
Bà có thể hiểu và tôn trọng tính hướng của người khác, nhưng không cách nào tiếp thu con của mình cũng là một trong số đó. Bọn họ có như thế nào bà không quản, cũng không muốn quản, nhưng Lạc Thư là con của bà, thứ cho bà không thể tiếp nhận. “Đây là chuyện của con.”
“Mẹ là mẹ của con, làm thế cũng là vì muốn tốt cho con.”
“Cho nên?”
Đối với giọng điệu đương nhiên của mẹ mình, Lạc Thư cảm thấy hơi buồn cười, “Thời điểm con cần người nhà, mẹ ở đâu? Mẹ chắc chắn là vì con? Chứ không phải vì thể diện của mẹ?”
Hai chữ người nhà, trong quá trình trưởng thành của cậu, bất quá chỉ là những con chữ vô hồn mà thôi. Thời điểm cậu cần, bọn họ không có mặt.
Thời điểm cậu không cần, lại tranh nhau đứng ra, nói là muốn tốt cho cậu, bù đắp cho cậu. Không khỏi quá mức buồn cười. Mẹ Lạc có hơi khổ sở vì thái độ của cậu đối với bà, nhưng vẫn kiên nhẫn khuyên nhũ: “Bố Bố, đừng có nói lẫy.
Con phải tin mẹ, con đường này không dễ đi.
Con còn nhỏ, chỉ là tò mò với mối tình đồng tính, thật ra vẫn chưa hiểu cái gì mới gọi là tình yêu.”
Mặc dù hôn nhân đồng tính đã hợp pháp hoá nhiều năm, nhưng xã hội này vẫn còn thành kiến như cũ. Người đồng tính phải đối mặt với rất nhiều khó khăn, cũng gặp nhiều chuyện phiền phức, xung quanh bà không phải không có. Con trai trọng tình cảm, sớm muộn gì cũng sẽ bị tổn thương. “Mẹ nói đủ chưa? Nói đủ thì về đi.”
Đến tình trạng này, Lạc Thư vậy mà không nổi giận chút nào, vô cùng bình tĩnh, “Đây là chuyện của con, hậu quả con sẽ tự gánh vác.”
Cuộc đời của cậu phải do cậu quyết định.
Kết quả như thế nào, tự cậu thừa nhận. Mẹ Lạc bất đắc dĩ nhìn con trai dứt khoát bỏ đi, đến trước mặt chàng trai ôn hoà kia, đưa tay về phía hắn. Chàng trai thuận thế nắm lấy, trước khi đi còn nhìn thoáng về phía bà.
Khoé môi của hắn khẽ cong lên, như đang lễ phép chào tạm biệt. Mẹ Lạc cảm thấy hắn quá bình tĩnh. Loại bình tĩnh không nên có ở tuổi này, đứa nhỏ này tuyệt đối không đơn giản. (4) Thiếu niên im lặng một đường, Tề Ngọc nắm tay cậu vào nhà. Phát hiện có người về, Bố Bố ở nhà một mình lập tức lao ra, cọ cọ, ủi ủi. Tề Ngọc ngồi xổm xuống, “Bố Bố của chúng ta không vui?”
Lạc Thư cúi đầu, nhìn con chó lông vàng đang hưng phấn vì được Tề Ngọc xoa đầu. Không vui chỗ nào? Rõ ràng không vui là cậu. Một giây sau, cậu chợt hiểu ra, cũng ngồi xổm xuống. Hai người ngồi xổm trước cửa, thiếu niên xoa cằm Bố Bố, khẽ nhích tới. Cậu nhỏ giọng hỏi: “Bố Bố, là nói tớ sao?”
Cậu cảm thấy Tề Ngọc biết cậu cũng tên Bố Bố. Mím môi, cậu lại hỏi: “Chúng ta là cậu sao?”
Bố Bố của chúng ta, nghe rất êm tai, cũng rất ấm áp.
Đủ để xua tan toàn bộ giá rét mùa đông. Tề Ngọc không đáp, tung ra đề bài lựa chọn: “Chọn một trong hai, cậu muốn biết cái nào?”
Thiếu niên nghiêng đầu suy nghĩ, bởi vì không dám mạo hiểm, cậu thận trọng lựa chọn câu thứ nhất: “Câu đầu.”
“Đúng vậy, là đang nói cậu.”
Tề Ngọc thản nhiên thừa nhận. “Sao cậu biết tớ tên Bố Bố?”
Lực chú ý của Lạc Thư nhanh chóng dời đi, cậu nhớ rõ trước nay mình chưa từng nói qua. “Kì nghỉ ngày đó, dì nhà bên gọi cậu như vậy, nên nhớ.”
Vẻ mặt Lạc Thư thì ra là như thế, cậu cũng không chú ý. Hiển nhiên đã quên chuyện buồn vừa rồi, sự khó chịu hoàn toàn tan biến. Thấy cậu đắm chìm trong vấn đề này, nhất thời Tề Ngọc dở khóc dở cười. Người này sao dễ quên như vậy? Còn không cần dỗ dành. Thiếu niên suy nghĩ mấy giây, chỉ vào Bố Bố lông vàng, “Nhưng mà Bố Bố cũng gọi là Bố Bố, lúc cậu gọi tớ không biết là gọi ai, nhũ danh đầy đủ của tớ là Lạc Tiểu Bố.”
Lạc Thư hy vọng trong vấn đề xưng hô, Tề Ngọc có thể thân mật với cậu một chút. Nhưng trong nhà có tới hai Bố Bố, rất dễ xảy ra hiểu lầm. Tề Ngọc cũng không muốn tiếp thu ý kiến này, “Nhưng tôi cảm thấy tên Bố Bố hay hơn.”
Thiếu niên nhíu mày khó xử, chuẩn bị áp dụng phương pháp điều hoà, “Vậy lần sau lúc cậu gọi, có thể nói bên tai tớ hay không.”
Đây là tư tâm của cậu.
Cậu đã ảo tưởng rất lâu rằng người này sẽ ở bên tai cậu khẽ cười, dùng giọng điệu nỉ non với tình nhân, gọi cậu là Bố Bố. Chỉ mới nghĩ thôi, chân đã sắp mềm. “Được, Bố Bố.”
Niềm vui luôn tới bất ngờ. Kèm với câu trả lời ôn nhu, là hơi thở ấm áp phả vào vành tai của cậu, làn môi cọ qua như có như không, khiến cậu bắt đầu có cảm giác lâng lâng, hư ảo giống như đang nằm mơ, là một giấc mơ đẹp. “Tề Ngọc, tớ càng ngày càng thích cậu.”
Sự yêu thích của cậu đối với hắn, đã nhét đầy cả trái tim, trào dâng ra ngoài. Đối với lời tỏ tình thẳng thắn ấy, Tề Ngọc chỉ im lặng nhìn cậu.
Ngay lúc Lạc Thư đang cảnh giác, thầm kêu không ổn. Hắn lại ôn hoà nói: “Ừ, tôi biết.
Cậu rất thích tôi.”
Nghe xong, thiếu niên chớp chớp mắt, do dự: “Chỉ như thế?”
Cậu cho rằng hắn sẽ vô tình nhắc nhở, cậu còn một lần cơ hội. Hiếm khi mềm lòng một lần, Tề Ngọc thấy cậu như thế, nhướng mày, như mong muốn của cậu: “Cậu còn một cơ hội cuối cùng.”
Lạc Thư định đứng lên phản biện, kết quả bị tê chân nên loạng choạng, vô cùng ê ẩm. Cậu thuận thế duỗi tay ôm Tề Ngọc chống đỡ, để giảm bớt tê chân. Lạc Thư ôm eo Tề Ngọc, cọ cọ bên tai hắn, giống như mèo đang làm nũng. “Tề Ngọc.”
“Hửm?”
“Tớ cảm thấy cậu đang đợi tới lần cuối cùng, sau đó thuận lý thành chương đồng ý với tớ.”
Lạc Thư cảm thấy không thích hợp. Bây giờ, tuy đầu óc của cậu không xài được, nhưng mơ hồ ngửi được mùi âm mưu. “Cậu thích tớ đúng không?”
Cậu hôn lên vành tai Tề Ngọc. Càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất lớn, lại ôm chặt hơn. Tề Ngọc tuỳ ý để cho thiếu niên làm bậy với mình, rũ mắt che giấu tất cả cảm xúc nơi đáy mắt. Hắn nghiêng đầu, học theo động tác thiếu niên, thấp giọng trả lời bên tai cậu: “Cậu có thể cược một lần.”
“Bố Bố, cậu dám cược không?”
Bố Bố đang ăn, tưởng rằng hắn gọi nó, lập tức sủa một tiếng về bên này. Đầu ngón tay lạnh băng của Tề Ngọc nhéo sau gáy thiếu niên, lại hỏi lần nữa: “Cậu dám cược không, hửm?”
Giọng nói của hắn vô cùng dẫn dụ.
Biết rõ bên trong giăng đầy cạm bẫy, chỉ chờ con mồi chui đầu vào lưới, nhưng con mồi vẫn nhịn không được mà mắc bẫy. Chữ dám kia của Lạc Thư, mắc kẹt ngay cổ họng. Đệt! Ông đây thật sự không dám. “Xem, cậu sợ, cậu không dám.”
Tề Ngọc thấp giọng cười bên tai thiếu niên, dường như đang cười nhạo cậu nhát gan. “Cậu đang khích tớ, tớ sẽ không mắc lừa.”
Phép thích tướng mà thôi, Lạc Thư chịu được. Vì không muốn nghe giọng điệu mê hồn chết tiệt đó nữa, Lạc Thư quyết đoán hôn qua. Ông đây không dám cược, nhưng ông dám hôn. Trước khi lần cuối cùng xảy ra, cậu muốn hôn cho đủ, nói không chừng hôn thêm mấy cái, trong lòng tên xấu xa này có cậu thì sao. Tề Ngọc bị đánh lén mà không giận, còn ôm lấy eo thiếu niên, đè cậu dựa vào tường, từ bị động chuyển thành chủ động. Hai bên đều là đối tượng luyện tập.
Năng lực học tập của Tề Ngọc rất mạnh, đang không ngừng quen việc hay làm, kỹ thuật so với thiếu niên vẫn cao hơn một bậc. Hơn nữa, hắn cũng biết có chừng mực. “Cơ hội cuối cùng, dám cược hay không?”
Hắn buông tha cho người gần như kiệt sức trong ngực mình, lại cho cậu một cơ hội. Lạc Thư lấy lại hơi thở, kéo cổ áo của hắn về phía mình, tiếp tục một vòng truy đuổi mới. “Không cược!”
(5) Tề Ngọc rất bất đắc dĩ: Mình đã cho cậu ta một cơ hội, nhưng cậu ta lại không dám.
Ngốc thật, nhưng rất đáng yêu. Lạc thư đắc ý: Mình không ngốc, sẽ không mắc mưu.
Chỉ cần mình trụ vững, là có thể tiếp tục hôn như vậy. Bố Bố ghen tị: Cảm giác lại ăn cẩu lương nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất