Sau Khi Bị Tra Tôi Nhặt Về Tôn Nghiêm Alpha

Chương 53

Trước Sau
Lúc mới bắt đầu, trung úy Lâm cho rằng Hứa Yến là không có việc gì làm nên tìm việc, nhưng sau khi nhìn một lát cũng phát hiện vấn đề.

Ở Hoa Đô chỗ nào cũng là ruộng hoa và núi rừng, có một ít thực vật sinh trưởng rất cao, rất dễ che tầm mắt.

Thông qua hình ảnh quay chụp ở góc độ khác nhau của máy bay không người lái, rốt cuộc tìm được hình ảnh mấy con Công Trùng đang hoạt động, sắc mặt trung úy Lâm thay đổi, lập tức kêu vài người xem xét lại khu A, khi nhìn lại Hứa Yến lần nữa, ánh mắt đã thay đổi.

Hứa Yến vừa thu thập số liệu vừa liên hệ với An Nhiên.

Năm phút sau, An Nhiên đi tới, sau khi hắn xem xong số liệu thống kê, lập tức phân phó cho người đi Khu A trước, cũng thông báo binh lính đóng quân sơ tán cư dân địa phương.

“Em cũng đi!” Hứa Yến đi tới bên người hắn: “Xin cho em gia nhập hành động cứu viện.”

An Nhiên theo bản năng muốn từ chối, Hứa Yến chỉ ở trường quân đội mới một hai tháng, hoàn toàn là một người mới, tình huống trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, có quá nhiều nhân tố nguy hiểm, không thể để hắn đi mạo hiểm.

Nhưng nhìn vào ánh mắt kiên nghị của Hứa Yến, An Nhiên không thể nào nói ra lời từ chối.

Đi ra khỏi bộ kĩ thuật, Hứa Yến cũng đi theo.

“An Nhiên, em muốn đi, để cho em đi đi.”

An Nhiên xoay người nhìn hắn: “Cho anh lý do.”

Đôi tay Hứa Yến nắm chặt: “Thím Trương chú Trương đều là những người nhìn em lớn lên, còn có Sân Ngôn, em không yên lòng, lỡ như bọn họ luyến tiếc không đi thì phải làm sao? Còn có tranh của ba ba, em cần phải đi dọn ra.”

Mày An Nhiên nhíu chặt: “Những hàng xóm đó anh sẽ phái người đi tiếp, tranh của ba ba anh cũng sẽ cho người đi lấy, như vậy em vẫn kiên trì muốn đi sao?”

Hứa Yến nắm lấy tay hắn, gật đầu: “Em sẽ rất cần thận, chỉ cần bọn họ không có việc gì, em sẽ trở về, được không?”

An Nhiên rũ mắt trầm mặc: “Anh không thể đi cùng em.”

Trong lòng Hứa Yến ấm áp, nâng cằm hắn lên, hôn lên môi hắn một cái: “Anh là quan chỉ huy đương nhiên không thể chạy loạn, đừng lo lắng, em sẽ trở về rất nhanh.”

An Nhiên do dự hồi lâu mới gật đầu: “Được.”

Chờ Hứa Yến chạy tới chỗ bộ đội cứu viện tập hợp, An Nhiên lập tức triệu tập 20 người âm thầm đi theo bảo vệ Hứa Yến.

Có lẽ Hứa Yến không cần hắn bảo vệ, nhưng không đại diện hắn không làm như vậy.

Chiến cơ bay tới khu A, Hứa Yến rõ ràng nhìn thấy cái gì gọi là chiến tranh.

Những dân chúng hiện giờ đều chạy trốn khắp nơi trên đường phố quen thuộc, cho dù là ở trên không trung cũng có thể nghe được tiếng thét hỗn loạn chói tai.

Cứu viện chủ yếu dựa vào nhân số đóng quân khổng lồ, bộ đội cứu viện của Quân Đoàn Vinh Diệu phụ trách lập kế hoạch tổng thể và kiểm soát hướng đi chung.

Bời vì An Nhiên có dặn dò qua, sau khi chiến cơ hạ xuống Hứa Yến đi theo một nhóm người đi về phía nhà hắn, nhiệm vụ của đội bọn họ là đảm bảo người dân ở khu vực này rời đi an toàn.

Trên đường đi, các loại tạp vật bị ném xuống lung tung, cửa hàng hai bên phần lớn đã đóng cửa, thính thoảng có nhóm dân chúng tốp năm tốp ba mang theo hành lý vội vàng chạy qua, tiếng ồn ào và tiếng khóc của trẻ con, khiến người khác không thể bình tĩnh.

Cho dù ban đầu có an bình như thế nào, một khi chiến tranh tới, tất cả tốt đẹp đều sẽ bị đánh vỡ.

Đi qua Hoa Đại, quân đội đóng quân đã chạy tới nơi này, đang hướng dẫn từng đám học sinh rời đi.

Mấy tháng trước, hắn vẫn còn là một học sinh trong số bọn họ, nhưng hiện giờ đã đứng ở hai lập trường khác nhau.

Trong một mảnh ầm ĩ, Hứa Yến thấy được giáo đường nơi xa, mấy tháng trước hắn từng đi qua một lần.

Đột nhiên phương hướng đó phát ra tiếng thét chói tai và thanh âm thảm thiết, tiếng còi vang lên, đám người hoảng loạn chạy khắp nơi, khiến bầu không khí cực kì hồi hộp.

Hứa Yến đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài, bên ngoài ruộng hoa cách giáo đường chưa tới 200 mét đã có hai ba con Công Trùng cấp 2 xuất hiện, nhưng dân chúng ở khu vực gần đó vẫn chưa dời đi hết!

Cửa giáo đường có mấy nhân viên và một đám trẻ con, trẻ con không ngừng khóc, nhân viên chắc là luống cuống, thế mà đứng ở chỗ đó không biết trốn đi nơi nào.

Hình ảnh bọn nhỏ chơi đùa trên bãi có và hình ảnh bọn nhỏ hoảng sợ không ngừng lần lượt hiện lên trước mắt Hứa Yến, hắn khẽ cắn môi vẫn không nhịn được.

“Cứ để tôi ở lại nơi này.”

Tiểu đội trưởng nhìn qua: “Bên kia tự có người xử lý, địa điểm nhiệm vụ của chúng ta không phải nơi này.”

Hứa Yến bình tĩnh trả lời: “Tôi ở đội cơ động, trùng tộc đã xuất hiện ở nơi này, tôi muốn ở nơi này giúp đỡ.”

Tiểu đội trưởng không hề do dự liền đồng ý, một người mới bị lãnh đạo trực tiếp sắp xếp vào đây, hắn không thể từ chối, cũng tuyệt đối không thể từ chối, nếu hắn muốn rời khỏi đội ngũ, đặt ở trong tay mình không chừng chỉ là một bao cát, vứt đi càng tốt.

Trên đường bộ đội đóng quân đang cố gắng duy trì trật tự, Công Trùng bên kia đã vây quanh, Hứa Yến xuyên qua đám người kinh hoàng đi vào trước giáo đường, binh lính phụ trách sơ tán nơi này đã đi ứng phó với Công Trùng, tạm thời còn chưa có người tới.

Hắn kéo qua một nhân viên nhanh chóng dặn dò những thứ cần thiết khi dời đi, kêu hắn mang theo mấy đứa trẻ bên người đi trước.

Nhân viên nhà thờ giống như tìm được người tin tưởng, lay cảnh tay hắn hoảng tới nói năng lộn xộn: “Bên trong có rất nhiều trẻ con, giáo chủ còn ở bên trong!”

“Tôi đi vào nói với bọn họ, ngài mang theo mấy đứa trẻ này chạy nhanh đi.”

Dặn dò xong, Hứa Yến vọt vào trong giáo đường, bên trong cũng loạn thành một đoàn, hắn không ngừng dặn dò chuyện dời đi với những người gặp được cũng nói với bọn họ nói cho những người khác.

Tìm một vòng mới tìm được chỗ ở của bọn họ, có một omega ăn mặc quần áo linh mục đang giúp bọn nhỏ thu dọn đồ đạc.

“Đừng dọn dẹp, đi mau!”

Nghe được thanh âm, An Tức quay đầu, nhìn thấy Hứa Yến làm cho hắn hơi kinh ngạc.

“Là cậu….”

“Là ngài.”

Hứa Yến quen hắn, hai người còn nói với nhau mấy câu.

“Đừng dọn dẹp, bên ngoài đã có Công Trùng xuất hiện, đưa bọn nhỏ đi trước.”

An Tức nhanh tay giúp bọn trẻ mặc quần áo: “Vậy cậu cùng giúp tôi, bên kia còn có hai đứa chưa mặc tốt.”

Hứa Yến nhìn qua, đứng ở một góc có hai đứa trẻ khoảng 4 5 tuổi, mặc áo ngủ đơn giản, như vậy đi ra ngoài xác thật là không tốt.

Nhưng hắn chưa bao giờ mặc quần áo cho trẻ con, mặc được một nửa cả đầu toàn là mồ hôi.

Đứa nhỏ tay nhỏ chân nhỏ, không cẩn thận bóp gãy thì phải làm sao.

“Chú ơi, chú có mặc được không? Con tự mình mặc đã xong rồi.” Đứa nhỏ mở to đôi mắt ướt át, vô tội còn mang theo một tia nghi ngờ.

“Chú, chú đương nhiên làm được!” Hứa Yến lau mồ hôi, quản nó là trái hay phải, chỉ cần không phải mặc áo thành quần, quần thành áo không phải là được rồi sao, loại thời điểm này còn ai chú ý như vậy.

Hứa Yến mặc xong cho một đứa, một đứa nữa đã được An Tức mặc tốt, hai đứa nhỏ đứng chúng một chỗ rất trái ngược nhau, một đứa lôi thôi một đứa sạch sẽ, quả thực là thương tổn trần trụi.

Trong phòng có mười mấy đứa trẻ, có lớn có bé, Hứa Yến và An Tức trong tay mỗi người ôm hai đứa, trên lưng cõng một đứa, còn những đứa trẻ lớn thì đi theo phía sau cùng ra ngoài.

Mới vừa đi tới cửa, đột nhiên nghe được một tiếng vang lớn,thanh âm xoàn xoạt khiến người ta tê dại cả da đầu.

Bọn họ theo bản năng nhìn về phía âm thanh, trong hoa viên xuất hiện một con Công Trùng cấp hai, ngay sau đó lại xuất hiện thêm một con nữa.

“A!!!”

“Giáo chủ con sợ!”

Lúc trước không biết xảy ra chuyện gì, bọn nhỏ thực ngoan ngoãn đi theo, nhưng hiện giờ nhìn thấy những con sâu khủng bố như vậy, một đám đều trốn phía sau người lớn, khóc tới mức chân tay nhũn ra, toàn thân run rẩy.

Hứa Yến khom lưng bế đứa nhỏ khóc lợi hại nhất lên, hô to: “Chạy mau!”

Hai người lớn mang theo một đám trẻ con chạy như bay, nhưng bọn nhỏ vốn không có nhiều thể lực nên không thể chạy xa, hơn nữa do sợ hãi nên chạy được vài bước liền không có sức.

Hứa Yến để cho bọn nhỏ ôm lấy cánh tay của mình.

An Tức nhìn toàn thân hắn treo đầy trẻ em, hơi lo lắng: “Cậu như vậy có được không? Để tiểu Ưu tới chỗ tôi đi.”

“Không có việc gì, ngài mau nghĩ xem có nơi nào có thể trốn, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ bị đuổi kịp.”

Dựa vào khoảng cách hiện tại, mang theo nhiều đứa nhỏ như vậy chạy, khẳng định không chạy lại Công Trùng, lỡ như có đứa nhỏ nào bị bắt được, còn không đủ nhét kẽ răng của Công Trùng.

Kiến trúc của giáo đường cũng coi như chắc chắn, với lực công phá của Công Trùng trong một giây là có thể đục lỗ, trốn ở nơi nào cũng không an toàn, chỉ có thể chạy ra bên ngoài.



Khi chạy tới chỗ đất trống trước lễ đường, Hứa Yến đột nhiên cảm giác được mùi tanh mang theo gió đảo qua bên tai, hắn phản ứng rất nhanh, lập tức cúi xuống ngay tại chỗ rồi lăn vài vòng, nơi ban đầu hắn đứng đã bị Công Trùng đâm thủng.

Một bé gái ôm không chắc, khi lăn xuống đường liền ngã văng ra ngoài, nhìn thấy Công Trùng tới gần, ngay cả sức đứng lên cũng không có.

“Hu hu….. mày, mày đừng tới đây…..”

Hứa Yến vừa mới ngồi dậy liền nhìn thấy một màn này, đồng tử co lại, duỗi tay ra cầm lấy súng bắn mấy phát về phía Công Trùng, nhưng góc độ của hắn không bắn vào điểm trí mạng của nó, hắn chỉ có thể tiến lên, hô to với bé gái.

“Chạy!”

Công Trùng đã tới trước mặt bé gái, chậm rãi nâng chân trước lên.

Không được! Không còn kịp rồi! Hứa Yến gấp muốn hộc máu, lại không có cách nào.

Trong không khí đột nhiên truyền tới mùi thơm, là mùi mà Hứa Yến chưa bao giờ ngửi qua, không nồng lắm nhưng rất đặc biệt, ngay sau đó động tác của Công Trùng dừng lại.

Hắn không có thời gian đi hỏi nguồn gốc của mùi kia, nhân cơ hội này, hắn bám vào thân thể công trùng nhảy lên người nó, nhắm ngay điểm trí mạng nó bắn vài phát.

Máu tươi vẩy ra tay làm người ta sởn tóc gáy.

Tay Hứa Yến run nhè nhẹ, hắn buộc mình không nghĩ nhiều, lập tức dời tầm mắt đi, nhảy xuống bế bé gái kia lên mang theo những đứa nhỏ khác tiếp tục chạy.

“Thân thủ của cậu không tồi.” Khi đang chạy, An Tức nói với hắn.

“Không phải chuyện đáng kiêu ngạo gì.”

Bọn họ rốt cuộc chạy ra cửa, quân chi viện cũng đã chạy tới đây, Hứa Yến giao bọn nhỏ cho An Tức: “Giáo chủ, tôi không thể cùng đi với ngài, kết tiếp vất vả ngài dẫn bọn họ tới khu an toàn.”

An Tức gật đầu đồng ý, rũ mắt nhìn bàn tay phát run của hắn, trước khi Hứa Yến rời đi gọi hắn lại.

“Hy vọng cậu mặc dù dính đầy máu, cũng có thể tìm được con đường cứu rỗi mình, nguyện thần phù hộ cho cậu.”

Hai mắt Hứa Yến hơi hơi trợn to, trịnh trọng gật đầu nói cám ơn, khi xoay người đi hắn không biết nghĩ tới cái gì, lại quay đầu nhìn về phía An Tức: “Giáo chủ, ngài là đang nói tôi, hay là nói với bản thân mình?” Lần trước cũng vậy, lần này cũng vậy.

An Tức ngẩn ra, cười, nụ cười xinh đẹp ấy ẩn chứa lòng trắc ẩn và độ sâu khó hiểu nổi của vị linh mục.

“Có lẽ là dành cho những ai muốn được cứu rỗi.”

Xe huyền phù của đội cứu viện mở ra, cậu bé ăn mặc thực lôi thôi trước khi lên xe vẫy vẫy tay với Hứa Yến: “Chú cao cao, sau này phải học mặc quần áo cho bảo bảo thật tốt nha.”

Hứa Yến cười khổ một tiếng, vẫy vẫy tay với cậu bé: “Đã biết.” Hắn hình như là bị ghét bỏ.

Sâu cũng xâm chiếm tới chỗ này, cũng cách nhà mình không xa, Hứa Yến không có thời gian chậm trễ, trên đường tuỳ tiện tìm một chiếc xe huyền phù bị vứt bỏ chạy về nhà.

Sâu đã bắt đầu tàn sát bừa bãi, đài phát thanh lần lượt đưa tin về tình hình của nhiều nơi cùng nhắc nhở người dân cách thực hiện các biện pháp an toàn.

Hứa Yến tìm đất trống dừng xe, tách đám người ra chạy về phía nhà thím Trương, xa xa liền thấy được Sân Ngôn và một nhà chú Trương và thím Trương, còn có mấy binh lính đóng quân đang vây quanh bọn họ, hình như đang cãi nhau.

“Không được, hệ thống tự động ngoài ruộng còn chưa mở, lần này rời đi không biết bao lâu, không ai để ý hoa non sẽ bị hỏng mất.”

“Hiện giờ còn quan tâm hoa non cái gì?”

“Sao có thể mặc kệ, hoa của chúng ta tốn bao nhiêu tiền mua, ông không đau lòng tôi đau lòng!”

“Bà, bà cũng đừng kéo dài thời gian nữa, chúng ta mau cùng mọi người đi tập hợp đi.”

“Không phải, sâu còn chưa tới sao, cũng đã ở vài năm cũng không xảy ra sóng trùng lớn gì, có thể nghiêm trọng như thế nào.”

Hứa Yến nhanh chóng chạy qua: “Thím Trương, chú Trương, đừng ở lại chỗ này, nhanh chạy đi.”

“A Yến!”

“Tiểu Hoa ca ca! Sao anh lại tới đây?”

Nơi xa đột nhiên phát ra tiếng chói tai, một đám sâu đen nghìn nghịt đang lao về phía bên này.

Hứa Yến căn bản không có thời gian ôn chuyện với bọn họ, kéo bọn họ chạy: “Mau! Rời đi trước  lại nói.”

Sắc mặt mấy người  thím Trương trắng bệch, qua cả đời cũng chưa thấy nhiều sâu như vậy, quá khủng bố!

Chạy được một nửa, thím Trương đột nhiên nghĩ tới cái gì, lại muốn trở về: “Không được! Tôi phải đi về một chuyến.”

Chú Trương nóng nảy: “Sao bà nhiều chuyện như vậy, đừng gây phiền cho mọi người nữa!”

“Tôi sao lại gây thêm phiền cho mọi người chứ? Lỡ như phòng ở sập, hộp đồ của A Yến phải tìm như thế nào!”

Hứa Yến sửng sốt: “Hộp đồ của cháu?”

Sân Ngôn ở một bên cắn cắn môi, đột nhiên chạy về: “Cháu biết ở đâu, cháu đi lấy!”

“Sân Ngôn, trở về!”

Tiểu thiếu niên chạy vài bước liền biến mất trong mắt mọi người, Hứa Yến nhìn đàn sâu càng ngày càng gần, giao thím Trương và chú Trương cho binh lính đóng quân, chạy theo.

Tới gần khu nhà thím Trương, Hứa Yến mới đuổi kịp Sân Ngôn: “Đừng lấy hộp đồ, đi mau.”

“Một phút là lấy được, thực mau.”

“Cái hộp kia anh không lấy nữa, mau đi cùng anh!”

“Không được!” Sân Ngôn rất cố chấp: “Thứ kia nhất định rất quan trọng với anh Tiểu Hoa, không thể bị hủy được.”

Đàn sâu đã ở trước mặt, căn bản không có thời gian đôi co, lúc Hứa Yến quan sát, Sân Ngôn lao vào trong phòng.

Hứa Yến không còn cách nào, cũng đi theo.

Sân Ngôn mau chóng tìm được cái hộp đưa cho Hứa Yến: “Em biết, đây là đồ chú Tâm gửi về, anh phải giữ cho tốt nha.”

Cái hộp không lớn, Hứa Yến nhanh chóng nhận lấy bỏ vào túi, đột nhiên phòng ở bắt đầu rung lắc, trần nhà lay động, vẻ mặt hắn trầm xuống, kéo người chạy ra ngoài sân, nhưng vừa mới ra tới cửa một con Công Trùng sắc nhọn đã nhảy vọt vào.

Hắn dùng sức đóng cửa lại, kéo Sân Ngôn chạy về phía cửa sau.

Cửa kim loại dễ dàng bị Công Trùng chọc xuyên qua, qua vài cái liền sập.

Vốn định từ cửa sau chạy ra ruộng hoa, lại từ ruộng hoa chạy ra đường chạy về chỗ tập hợp, nhưng đứng ở hậu viện, Hứa Yến lại phát hiện số lượng Công Trùng bên ngoài còn nhiều hơn hắn tưởng tượng, lỡ như chạy ra mà bị vây quanh, hắn sẽ không có cách để tâm đến Sân Ngôn.

Rốt cuộc phải làm sao bây giờ?!

Đôi mắt đóng rồi lại mở, có vô số sợi mỏng xuất hiện trước mắt, một đám sợi mỏng trên người sâu uốn lượn, có một ít lao về chỗ hắn, đa số đều hội tụ lại.

Hứa Yến híp mắt nhìn, thực nhanh phát hiện, những Công Trùng đó đều hoạt động theo các sợi này.

Những sợi này rõ ràng không phải đồ vật chân thật, chẳng lẽ chúng nó hoạt động theo quỹ đạo sao?

Cho dù có phải hay không, lúc này mà cứ đứng im tại chỗ thì không phải là lựa chọn đúng đắn, hơn nữa nếu xác thật là hành động theo quỹ đạo, không tới một phút sẽ có mấy chục con Công Trùng vây quanh phòng này.

Chạy vào phòng một lần nữa, hắn chạy tới phòng khách, xốc thảm lên, tìm được cửa tầng hầm.

Nhà của bọn họ ở nơi này đa số đều có hầm, dùng để chữ cánh hoa nhưỡng rượu.

“A!!!”

Trước sau đều có Công Trùng tiến vào, Sân Ngôn sợ tới mức thét lên liên tục.

Hứa Yến nhanh chóng mở hầm ra kéo Sâm Ngôn xuống, trong nháy mắt đóng cửa hầm lại, phòng ở liền sập xuống.

Trong khu căn cứ, từ khi Hứa Yến rời đi cảm xúc của An Nhiên vẫn luôn nôn nóng, căn bản không có cách bình tĩnh xử lý mọi chuyện như thường.

Bời vì Hứa Yến phát hiện kịp thời, công tác cứu viện tiến hành rất thuận lợi, đa số dân chúng đều lục tục rời đi, đồng thời bộ đội tác chiến cũng vào chỗ, chỉ chờ khu dân cư sạch trên 90% thì bắt đầu tấn công.

Sau khi hạ tất cả các chỉ thị, An Nhiên xoa xoa giữa mày, thiết bị cá nhân đột nhiên rung lên, hắn vừa mở ra nhìn, nháy mắt ngồi không yên.

[Hứa Yến trở về nhà họ Trương sau đó bị trùng tộc vây quanh, phòng ở đã sập, hiện giờ không biết tình huống như thế nào.]



Tại khu tập hợp, An Tức mang theo những đứa nhỏ còn đang hoảng sợ tìm được những linh mục khác.

“Hiện giờ là thời kì đặc biệt, các người phải luôn luôn lưu ý đến bọn nhỏ, đừng để lạc mất bọn chúng.”

“Được.” Nghe hắn nói chuyện không đúng, trong đó có một linh mục hỏi: “An Tức giáo chủ, ngài không đi cùng chúng tôi sao?”

An Tức nhìn về phía người nọ, lắc đầu: “Không được, tôi còn có chút việc muốn xử lý.”

Trong hầm, Sân Ngôn trốn ở bên người Hứa Yến, nghe thấy động tĩnh phía trên, run bần bật.

Hứa Yến sờ sờ đầu của hắn an ủi cảm xúc của hắn, dựa vào tường, mở hai mắt, nhìn trên mặt đất, trước mắt có vật thể hồng hồng xanh xanh đang di chuyển, trên người chúng nó có một sợi tơ.

Chỉ cần bọn họ không phát ra thanh âm, cố gắng giảm bớt hô hấp, thì sẽ không bị phát hiện, chỉ cần không bị phát hiện, sau vài phút bọn nó sẽ tập hợp mà đi, bọn họ liền an toàn.

Không biết nên giải thích cảm giác này như thế nào, giống như bản năng, khi nhìn thấy những sợi tơ kia, hắn có thể phán đoán  phương hướng hoạt động và thời gian hoạt động của chúng nó.

Hắn không tiếng động mà cười khổ, hai mắt này hình như càng ngày càng kỳ quái.

Đúng lúc này, những màu sắc đại diện cho Công Trùng lại ngừng di chuyển.

Hứa Yến khó hiểu, dựa vào phán đoán của hắn chúng nó sẽ không dừng lại, chẳng lẽ có chuyện gì ngoài ý muốn sao?

Không chờ hắn suy nghĩ cẩn thận, những màu sắc này đột nhiên biến mất, không phải một đám, mà là hầu như đồng thời, toàn bộ biến mất, cả sợi tơ cũng bị cắt đứt.

Trên mặt đất rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không có động tĩnh của máy bay ném bom hẳn là không phải bộ đội chiến đấu.

An Tức đạp một chân lên đám phế tích, chung quanh đều là thi hài của Công Trùng.

“Ở nơi này sao?”

Hắn nhìn trái nhìn phải, còn chưa hành động, đột nhiên ngửi được mùi hương bạc hà lạnh lẽo, trước mắt hắn nhoáng lên, một ít kí ức bị hắn quên đi lại hiện ra trước mắt, làm hắn không phân rõ đâu là hiện thực đâu là kí ức.

Cầm lấy đao quân dụng cắt một nhát lên cánh tay, đau đớn làm ảo giác trước mặt hắn biến mất, hắn trầm mặt nhìn qua, cách đó không xa, An Nhiên không nhanh không chậm đi tới.

“An Tức, Qủa nhiên là chú!” An Nhiên hoàn toàn không còn bình tĩnh như ngày thường, đáy mắt giận dữ hầu như sắp trào ra.

“À, thì ra là tiểu tử nhà họ An.”

An Nhiên lạnh mặt: “Chú cũng đừng quên, chú cũng là người nhà họ An.”

An Tức cười khanh khách, ánh mắt lạnh như băng: “Từ rất lâu trước kia đã không phải rồi.”

“Phải hay không phải, không chỉ chú nói là được, kịp thời thu tay lại trở về dị nhân quốc chịu phạt mới là đường ra duy nhất.”

“Xử phạt?” An Tức nhịn không được nở nụ cười: “Tôi không sai vì sao phải nhận phạt?”

“Bởi vì bất hạnh của mình chú mà kéo cả hai quốc gia xuống nước, chú còn dám nói chú không sai?”

Ý cười của An Tức nhạt xuống: “Được, tôi việc gì phải nói nhiều như vậy với cậu, thật dưa thừa, nếu cậu đã tới rồi, tôi đi đây.”

Một ánh sáng bắn vào bên chân An Tức, An Nhiên giơ súng lên: “Cùng tôi trở về.”

An Tức dừng lại, cười khẽ: “Cậu không định cứu người yêu của cậu trước sao?”

An Nhiên nhăn mày lại: “Tôi có thể cảm nhận hắn không có nguy hiểm tới tính mạng.” Trong không khí hầu như không có tin tức tố của Hứa Yến.

An Tức còn muốn đi, An Nhiên lại bắn một phát súng.

An Tức hạ hai trong mắt, thả tin tức tố ra.

Hầu như đồng thời, An Nhiên cũng phóng ra tin tức tố chống cự: “Hai lần trước bị chú đánh lén thành công, chú cho rằng sẽ có lần thứ ba?”

An Tức cười một tiếng: “Thật đáng tiếc, một khi đã như vậy…. vậy chỉ có thể ra tay.”

Hầm đặc biệt yên tĩnh, trên mặt đất không hề có động tĩnh gì.

Những con Công Trùng đó di chuyển sẽ tạo ra tiếng bước chân, thực nhẹ nhàng, không giống Công Trùng.

Ở chỗ này, ngoại trừ sâu chính là người.

Chẳng lẽ người của bộ đội cứu viện tới sao?

“Sân Ngôn, em ngồi ở chỗ này, anh đi xem.”

Hứa Yến đi lên cầu thang, thử đẩy cửa xem, có hơi nặng, nhưng có thể đẩy ra.

Phòng ở đã sụp hoàn toàn, nhưng nóc nhà vẫn còn, nên để lại một chút không gian phía dưới, Hứa Yến quan sát một chút, chỉ cần dời đi một khối đá vụn là có thể từ cửa sổ nóc nhà bò ra ngoài.

Bên ngoài, An Nhiên và An Tức đánh không phân cao thấp, bọn họ công kích và tốc độ phản ứng cực mau, nếu có người khác ở đây, nhất định sẽ thấy sợ khiếp vía, cho dù là một sai lầm nhỏ sẽ bị nắm bắt và phản công.

Đối chiến cường độ cao rất tiêu hao thể lực, An Tức nhìn sắc mặt An Nhiên không thay đổi gì, cười nhạo một tiếng: “Thuộc tính thay đổi, quả nhiên thể lực cũng khác.”

Ánh mắt An Nhiên lạnh lùng, tìm đúng cơ hội, một đấm đánh nặng vào vai An Tức.

“Nếu không phải chú, tôi căn bản sẽ không phải thay đổi thành như vậy.”

An Nhiên dần dần chiếm thượng phong, nhưng bụng lại mơ hồ đau, còn dần dần tăng lên, An Nhiên lập tức không kiểm tra được, bị An Tức nắm được cơ hội, hai tay bị bắt chéo sau lưng, quỳ một gối xuống đất.

An Tức đoạt súng của hắn dí vào đỉnh đầu của hắn.

Đau nhức làm sắc mặt An Nhiên tái nhợt, thái dương toàn là mồ hôi lạnh, trước mắt biến thành màu đen.

Phía sau truyền tới tiếng thở dài của An Tức.

“Cậu không biết tôi hâm mộ cậu bao nhiêu.”giống như đang nói với An Nhiên, lại như là lẩm bẩm lầu bầu: “Thế nhưng cậu cũng đi  lên con đường giống tôi, cũng không có cách hạnh phúc lâu, thật là đáng tiếc.”

An Nhiên cắn răng nhịn đau, thanh âm lại nghe thực bình tĩnh: “Đừng so tôi với chú.”

An Tức giống như nghe phải lời gì thực buồn cười, cười tới mức không dừng được: “Người nhà họ An trời sinh tàn bạo, cái gì mà thần thú, che chở cái gì đều là chó má, không có người nhà họ Lãnh, cậu sớm hay muộn cũng sẽ phát cuồng, đến lúc đó mong là bạn lữ của cậu có nhiều phúc.”

An Nhiên thở hổn hển, cười lạnh: “Cho dù phát cuồng, tôi cũng sẽ không giết chết bạn lữ của mình.”

Đồng tức An Tức co lại, nháy mắt thay đổi sắc mặt: “Câm mồm! Cầm mồm! Cầm mồm!”

Hứa Yến cố gắng bò ra từ cửa sổ mái nhà, nghe thấy thanh âm nhìn qua, sợ tới mức thiếu chút nữa rớt trở về.

Vợ của hắn đang bị người ta giơ súng vào đầu, người kia thế mà lại là giáo chủ?!

“An Nhiên!”

An Tức và An Nhiên cùng nhìn về phía Hứa Yến, thấy Hứa Yến muốn chạy tới, An Tức thả tin tức tố ra.

Tin tức tố của hắn có tác dụng như thế nào với dị nhân, thì với con người cũng có tác dụng như vậy, chỉ là độ phóng thích khác nhau mà thôi.

Nhưng Hứa Yến lại không chịu chút ảnh hưởng nào, vẫn chạy tới.

“Giáo chủ, ngài làm gì?! Có việc gì nói chuyện chứ đừng dùng tới súng!”

Khi An Tức thất thần trong nháy mắt, An Nhiên nghiêng người ra tay đoạt súng.

Lập trường nháy mắt thay đổi.

An Tức không chú ý tới An Nhiên, mà là tầm mắt dừng trên người Hứa Yến: “Cậu rốt cuộc là ai?”

Hứa Yến bị hỏi không hiểu ra sao, nhưng thật ra An Nhiên hiểu được ý tứ trong đó.

“Cho dù hắn là ai cũng không liên quan tới chú.”

Sắc mặt của An Tức rất khó coi, tin tức tố của hắn chỉ mất tác dụng với một loại người, cho dù phóng ra nhiều hay ít cũng không có tác dụng, đó chính là con cháu nhà họ Lãnh.

Nơi xa lại có một đám Công Trùng bò tới đây, An Nhiên muốn giữ An Tức lại, chỉ tiếc thân thể càng ngày càng không ổn, vẫn để hắn trốn thoát.

Sau khi hắn rời đi, An Nhiên rốt cuộc không kiên trì nổi, xỉu trong lòng Hứa Yến.

Hứa Yến ôm lấy người đột nhiên ngất xỉu, sợ tới mức không nhẹ: “An Nhiên?!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau