Sau Khi Bị Trói Buộc Cùng Tình Địch Trong Trò Chơi Chạy Trốn
Chương 25: Bữa Tiệc Tối Trí Mạng (13)
Editor: Morela
Giải Diêm, chỉ cần là vòng chơi mà hắn có mặt, ngoài hắn ra, không một người chơi nào có thể sống sót.
Ngoài vòng chơi đầu tiên còn là người mới, tất cả những vòng còn lại đều diệt đoàn, đồng đội trong đó không phải bị quỷ giết chết, mà chính là bị hắn giết.
Chỉ hắn có thể qua màn, hắn phải lấy được đánh giá cao nhất, số điểm tích lũy lớn nhất, theo đuổi quá trình chơi game kích thích nhất, đem đến những màn chém giết máu tanh nhất.
Viên đạn lao ra từ họng súng đen ngòm, cho dù Giang Ngạn Tuyết phản xạ rất nhanh nhưng vẫn không thể so với vận tốc 300m/s. Viên đạn xẹt qua thái dương, lướt qua sát vành tai cậu, để lại một vết máu đỏ tươi.
“Ui cha?” Giải Diêm nghiêng đầu một cái, cười khanh khách: “Tránh à? Giỏi quá đi! Nhưng mà không sao, thêm một phát nữa nhé? Tôi đang rất hưng phấn đây!”
Hai tiếng súng “đoàng đoàng” vang lên, Giang Ngạn Tuyết kịp thời nhảy lên, lăn một vòng ngay tại chỗ, tránh ra phía sau sô pha, cả hai viên đạn đều găm vào bông.
Biến cố bất ngờ xảy ra khiến người ta bất ngờ không kịp phản ứng, ngoài Minh Tương Chiếu, hai người còn lại đều đứng ngây ra.
Minh Tương Chiếu tức giận hét lên: “Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Chạy đi!”
“Không chạy được.” Giải Diêm xoay súng, bắn về phía Ruby. Hắn thậm chí còn không thèm ngắm kỹ, chỉ liếc mắt một cái đã xác định được vị trí đầu của Ruby.
Một lỗ máu xuất hiện, ngay cả cơ hội để hét lên một tiếng sợ hãi Ruby cũng không được phép có, cứng đờ ngã xuống đất, không còn hơi thở.
James nhân cơ hội này lập tức quay đầu chạy!
Minh Tương Chiếu cũng chạy lên tầng hai. Giải Diêm thong thả cầm báng súng gõ gõ lên đầu. Trong tay hắn có súng, tương đương với một bug lớn trong vòng chơi này, chỉ cần hắn thích, bắn phá một trận là gần như chết hết.
Vậy nên tại sao không ra tay sớm hơn?
Giải Diêm là đồng lõa của Chris, cùng nhau tàn sát khắp nơi, muốn chơi chết toàn bộ người chơi là chuyện dễ như trở bàn tay.
Chẳng lẽ là do việc giết người này có hạn chế gì đó sao?
Căn cứ vào việc ban ngày không có người chơi nào tử vong, chẳng lẽ hai người đó chỉ có thể giết người vào buổi tối?
“Coi như phần thưởng cho các người vì đã phát hiện ra tôi, tôi sẽ cho các người một vài thông tin nhé!” Giải Diêm vừa lên cầu thang vừa nói: “Thứ nhất, tôi không biết ai là Chris, quản trị viên không tốt bụng tới nỗi nói cho tôi biết Chris là ai, các người phải tự đoán thôi!”
“Thứ hai, tôi giết Robert là vì tự bảo vệ mình. Tôi là kẻ phản bội, không phải người bất tử, cũng cần phải tiêu diệt tất cả các tai họa ngầm để bảo đảm sự an toàn của chính mình.”
“Thứ ba, trò chơi quy định chúng tôi không thể giết người vào ban ngày, chỉ khi đêm đến mới có thể. Sở dĩ tôi chậm chạp không ra tay là vì đang đợi Chris lần lượt giết chết mấy người, tôi chỉ việc ngồi xem một bộ phim miễn phí. Đợi Chris giết gần hết rồi, tôi chỉ việc bắt nốt con cá lọt lưới thôi.”
“Thứ tư, Lâu Độ là do Chris ra tay, cụ thể dùng cách gì... Haha, tự mình nghĩ đi! Bây giờ là 11 giờ rưỡi đêm, phải thật cẩn thận đấy, qua 12 giờ đêm, Chris sẽ trở nên vô cùng đáng sợ.”
James vừa trốn vừa mắng: “Tên khốn nạn này! Đồ biến thái chết tiệt, tao đ*t con mẹ mày!”
Minh Tương Chiếu chạy đằng trước, chỉ vào căn phòng ở cuối hành lang: “Trong tay hắn có súng, chúng ta vào phòng khóa cửa lại trước, cứ trốn một lát đã! Hỏng rồi, Giang Ngạn Tuyết đâu?”
James vội hét lên: “Anh đừng quan tâm tới cậu ta nữa! Bây giờ tên biến thái kia đang đuổi theo hai chúng ta, cậu ta không chết thì là đã chạy thoát rồi, quan tâm bản thân trước đi được không?”
Phía xa, tên ác ma giết người đã đuổi gần tới nơi: “Đêm nay Chris sẽ giết ai đây? Kayle? James? Jack? Hay là rửa mối nhục xưa, dạy dỗ lại tên Arnold thích xen vào chuyện của người khác ở trên kia? Hai người vẫn nên ngoan ngoãn để tôi tặng cho một phát đạn đi. Chris sẽ không khách sáo đâu, hắn sẽ bóp nát xương cốt của các người, lột da, rút gân, băm thịt làm nhân bánh...”
James nghe vậy thì sống lưng lạnh toát, bước chân lảo đảo, suýt nữa ngã nhào.
Giọng nói đầy suy tư của Giải Diêm bay tới: “À, Chris là ai nhỉ? Có khi lại chính là Jack đó nha!”
Toàn thân James cứng đờ, ánh mắt nhìn về phía Minh Tương Chiếu tràn đầy nghi ngờ và sợ hãi.
Giải Diêm nhìn hai con chuột đang hoảng hốt chạy trốn ở phía cuối hành lang, khóe môi cong lên một nụ cười như hồ ly: “Một tên đầu bếp nhận tiền làm việc, thân phận thật đơn giản, cũng thật mơ hồ. Qua loa tùy tiện quá đúng chứ?”
Lửa giận của Minh Tương Chiếu thình lình bùng lên: “Đừng để hắn lừa! Tôi không phải người tổ chức!”
James do dự. Trước mặt có người tổ chức nửa thật nửa giả Minh Tương Chiếu, sau lưng có tên tâm thần biến thái Giải Diêm, anh ta phải chạy đi đâu đây? Làm sao bây giờ, rút cuộc phải làm thế nào mới có thể sống sót!
Giải Diêm cực kỳ hưởng thụ hình ảnh giãy dụa giữa sống và chết này, hắn cũng không vội nổ súng, cười ha ha nhắc nhở: “Còn mười lăm phút cuối cùng, Chris rất đáng sợ đó nha!”
Giãy dụa đi, đau khổ đi! Anh chỉ có duy nhất một con đường chết, phía trước là người tổ chức, phía sau là tôi, hai chúng tôi cùng một phe, mục tiêu chỉ có một, chính là tra tấn anh, giày vò anh, hủy hoại anh, hahaha, không còn đường sống, sụp đổ đi!
Minh Tương Chiếu tức tới tăng xông, hét lên với James lúc này đã rơi vào hoảng loạn: “Làm ơn lôi đầu óc của cậu ra dùng đi! Chris đã giết Andrea, khi Andrea chết tôi đang ở bên cạnh Giang Ngạn Tuyết!”
James ngẩn người, như thể vừa mới bừng tỉnh từ giấc mộng, anh ta vội vã chạy về phía Minh Tương Chiếu, hai người nhanh chóng chạy vào ngã rẽ trên hành lang.
Ánh mắt Giải Diêm lạnh xuống.
James vật lộn chạy trốn. Thật đáng hận! Vì cái gì, vì cái gì mà mình lại gặp phải chuyện này? Ở công trường nhiều người như vậy, vì cái gì mà một viên gạch rơi xuống lại rơi trúng đầu mình? Vì cái gì mà đã chết rồi cũng không được đầu thai mà lại rơi xuống nơi quái quỷ này chơi cái trò chơi chết chóc gì đó?
“A!” Vội vã chạy trốn, điên cuồng chạy trốn, không màng tất cả mà chạy trốn. James ngã nhào trên đất, cổ chân đau như xé gan xé ruột, anh ta bất lực ngẩng mặt nhìn Minh Tương Chiếu đang chạy càng lúc càng xa, tiếng bước chân của tên giết người ma quỷ phía sau lại càng lúc càng gần. Nỗi tuyệt vọng nuốt chửng anh ta, anh ta gào khóc cầu cứu Minh Tương Chiếu.
“Cứu tôi với, tôi không muốn chết, xin anh, cứu tôi với!”
Anh ta biết, lời này có nói cũng vô ích, cầu xin chẳng có ý nghĩa gì cả. Trải qua trò chơi này quá nhiều lần, anh ta đã hiểu quá rõ tính ích kỷ của con người. Tiền tài và quyền lực còn có thể khiến con người ta điên cuồng, huống chi là chuyện sống chết?
Đứng trước tai họa, ai có thể lo lắng cho ai? Anh ta đã trải qua ba vòng trò chơi, nhìn thấy vô số người chơi cầu xin sự giúp đỡ từ người khác. Ban đầu sẽ có người tốt bụng không nỡ mà đưa tay ra với họ, dần dần về sau, tất cả đều chết lặng, so với không phụ lương tâm của chính mình còn không bằng tự quan tâm tới tính mạng bản thân thêm một chút.
Mạng là của mình, mất rồi không thể lấy lại được nữa. Còn lương tâm là cái gì? Có thể biến thành cơm ăn, thành tiền tiêu sao?
Khi bản thân còn an toàn thì có thể hùng hồn nói ra những lời đó.
Nhưng đến khi ngay cả bản thân cũng rơi vào nguy hiểm, thì chỉ có thể khẩn thiết hy vọng sẽ có một vị anh hùng tới cứu mình.
Ngay cả một con kiến cũng tham sống.
Không Muốn Chết.
“Nhanh lên!” Minh Tương Chiếu đã quay lại, anh ta kéo tay James khoác lên vai mình, nhanh chóng kéo James vào phòng.
Đóng cửa, khóa trái, chuyển tủ quần áo sang chặn lại, liền mạch lưu loát.
James ngồi bệt dưới đất nhìn Minh Tương Chiếu ướt đẫm mồ hôi, ngây người.
“Tại sao lại cứu tôi?” James khó mà tin nổi.
Dọc đường Minh Tương Chiếu va đập khắp nơi, cũng không biết đụng phải chỗ nào, xoa xoa thắt lưng đau đớn: “Giết người cần động cơ, nhưng cứu người mà cũng cần lý do sao?”
James giật mình kinh ngạc, nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt: “Anh thực sự là người tốt.”
[ Ngài đã thành công sống sót trong 36 giờ, hiện tại còn lại 5 người chơi. ]
Tiếng chuông báo 12 giờ đêm vang lên.
Cùng với đó, tiếng bước chân “cộp cộp cộp” vô cùng rõ ràng từ hành lang truyền vào. Ngay sau đó là một cú va chạm mạnh mẽ, khung cửa kêu lên “rầm” một tiếng, ngay cả tủ quần áo xếp trước cửa cũng theo đó mà rung lên.
James và Minh Tương Chiếu trong phòng cùng giật nảy mình, liếc mắt nhìn nhau.
Là ai?
Giải Diêm sao?
Không, không phải. Giải Diêm không thể nào mạnh tới vậy, hơn nữa, tiếng bước chân kia nghe cũng không giống Giải Diêm.
James chống tường đứng dậy, vẻ mặt kinh hoàng: “Là Chris sao?”
Minh Tương Chiếu: “Chris chỉ có thể giết người vào ban đêm. Hắn không giết hết toàn bộ chúng ta trong một đêm, chắc chắn là do có giới hạn giết người, không thể giết hai người liên tục trong một thời gian ngắn.”
“Andrea chết lúc 6 giờ, cách hiện tại vừa đúng 6 tiếng, chẳng lẽ giới hạn là 6 tiếng sao?” Tinh thần của James rơi vào trạng thái căng thẳng cao độ, mỗi lần cửa phòng bị xô mạnh một cái, trái tim anh ta lại đập nhanh hơn một nhịp.
“Chắc chắn là vậy, nếu không hắn đã ra tay từ sớm rồi.” James lảo đảo di chuyển đến sau lưng Minh Tương Chiếu, trong mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn.
Khung cửa không thể chịu được sức nặng sau nhiều lần va chạm kịch liệt, đã lung lay chực đổ. Tủ quần áo cũng bị lực đẩy từ cánh cửa xô ra xa, khe cửa càng lúc càng mở rộng, đã có thể mơ hồ nhìn thấy thứ gì đó đen như mực bên ngoài.
Trái tim của James thắt chặt, da đầu tê dại, anh ta thò tay vào túi áo, ánh mắt tàn nhẫn lướt qua tấm lưng không chút cảnh giác của Minh Tương Chiếu.
“Anh Minh, anh là người tốt.” Giọng James vừa trầm vừa khàn: “Hi vọng anh đã làm người tốt thì làm tới cùng, giúp tôi chút nhé! Cả đời này tôi sẽ luôn nhớ đến anh!”
“Cái...” Minh Tương Chiếu đang định quay đầu lại thì bên eo chợt đau nhói lên. Máu tươi ấm áp chảy từ đùi xuống sàn, trong chốc lát đã đọng thành một vũng máu.
Minh Tương Chiếu đau đớn che bụng trượt xuống đất, không thể tin nổi nhìn về phía James: “Cậu, tại sao...”
“Sáu tiếng đồng hồ anh đã tranh thủ giúp tôi này, tôi nhất định sẽ trân trọng. Tôi sẽ tìm ra nhược điểm của người tổ chức, cố gắng sống đến cuối cùng. Đợi khi nào quay trở lại Thế giới sống rồi, tôi sẽ xây mộ lập bia cho anh. Cảm ơn nhé anh Minh.”
James túm chiếc ghế trong phòng đập vỡ cửa sổ. Căn phòng này nằm trên tầng hai, cho dù nhảy xuống cũng không thể ngã chết. James rất có kinh nghiệm, nhảy lên bệ cửa sổ rồi nhảy ra ngoài, khuỵu gối đáp đất, không xây xát chút nào.
Con quái vật ngoài cửa va chạm ngày càng mạnh mẽ, thứ đó vươn ra một bàn tay, định kéo cửa phòng ra một cách thô bạo.
Minh Tương Chiếu nhìn thấy rõ ràng, cánh tay kia khô đét gầy gò, da cháy đen, bề mặt lồi lõm gồ ghề, như thể từng bị dã thú cắn xé. Đặc biệt là bàn tay, không còn một chút da thịt nào, chỉ có những khớp xương đầm đìa máu tươi.
Minh Tương Chiếu không có chỗ trốn. Anh ta bị James đâm một nhát vào bụng, cũng không biết là có bị thương tới nội tạng không. Minh Tương Chiếu đau tới mức mồ hôi tuôn như mua, cơ thể run lên bần bật vì mất máu.
Quái vật đã ở ngay trước mắt, tủ quần áo bị đâm thủng, cánh cửa phòng khóa chặt cũng vỡ tan tành.
Tại sao lại như vậy?
Lòng tốt thực sự không được báo đáp sao?
Minh Tương Chiếu tuyệt vọng cười một tiếng. Anh ta tự hỏi bản thân có hối hận hay không, nghĩ ngợi một lát, lại không thể đưa ra câu trả lời.
Anh ta hối hận vì đã cứu một người lấy oán trả ơn như James, nhưng anh ta không hối hận vì hành động cứu người của mình.
Nếu ai cũng ích kỷ, cũng máu lạnh, vậy thì anh ta cũng chẳng thể sống đến ngày hôm nay. Hơn nữa, cái mạng này của anh ta chẳng phải là nhờ lòng tốt của người nào đó mà mới nhặt về được sao?
Anh ta vẫn tin chắc rằng, chỉ cần bạn lương thiện với người khác, người khác cũng sẽ lương thiện với bạn.
... Loại súp gà cho tâm hồn này thực sự không phù hợp để truyền bá trong trò chơi Hoàng Tuyền.
Minh Tương Chiếu gượng cười đầy trào phúng. Mặc dù như vậy, cả đời anh ta ngay thẳng đứng đắn, chưa bao giờ làm việc gì xấu, ngay cả khi lạc vào trò chơi Hoàng Tuyền này, anh ta cũng chưa bao giờ làm trái với lương tâm của mình.
Anh ta không sống một cuộc đời vô ích, cho dù có chết cũng có thể yên tâm xuống suối vàng.
Cửa phòng cuối cùng cũng bị phá tan, làn sóng nhiệt nóng bỏng và ánh lửa chói mắt xộc vào.
Một tiếng thét chói tai không giống như của con người, tiếng bước chân “cộp cộp cộp cộp” chạy đi xa, gió tuyết ngoài cửa sổ xua tan khói mù trong phòng, cũng dập tắt mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập trong không khí.
Người kia cầm đuốc bước tới, cảnh giác quan sát bốn phía xung quanh, cuối cùng dừng bước, ngồi xổm xuống bên cạnh Minh Tương Chiếu: “Còn sống không vậy?”
Minh Tương Chiếu gian nan mở mắt ra, tầm mắt mơ hồ dần trở nên rõ ràng.
Hóa ra là Giang Ngạn Tuyết.
Nhìn đi!
Minh Tương Chiếu tự hào thở dài một hơi.
Thế giới này, quả nhiên vẫn còn rất nhiều người tốt.
~~~~~・゚: *・゚:* *:・゚*:・゚~~~~~
Giải Diêm, chỉ cần là vòng chơi mà hắn có mặt, ngoài hắn ra, không một người chơi nào có thể sống sót.
Ngoài vòng chơi đầu tiên còn là người mới, tất cả những vòng còn lại đều diệt đoàn, đồng đội trong đó không phải bị quỷ giết chết, mà chính là bị hắn giết.
Chỉ hắn có thể qua màn, hắn phải lấy được đánh giá cao nhất, số điểm tích lũy lớn nhất, theo đuổi quá trình chơi game kích thích nhất, đem đến những màn chém giết máu tanh nhất.
Viên đạn lao ra từ họng súng đen ngòm, cho dù Giang Ngạn Tuyết phản xạ rất nhanh nhưng vẫn không thể so với vận tốc 300m/s. Viên đạn xẹt qua thái dương, lướt qua sát vành tai cậu, để lại một vết máu đỏ tươi.
“Ui cha?” Giải Diêm nghiêng đầu một cái, cười khanh khách: “Tránh à? Giỏi quá đi! Nhưng mà không sao, thêm một phát nữa nhé? Tôi đang rất hưng phấn đây!”
Hai tiếng súng “đoàng đoàng” vang lên, Giang Ngạn Tuyết kịp thời nhảy lên, lăn một vòng ngay tại chỗ, tránh ra phía sau sô pha, cả hai viên đạn đều găm vào bông.
Biến cố bất ngờ xảy ra khiến người ta bất ngờ không kịp phản ứng, ngoài Minh Tương Chiếu, hai người còn lại đều đứng ngây ra.
Minh Tương Chiếu tức giận hét lên: “Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Chạy đi!”
“Không chạy được.” Giải Diêm xoay súng, bắn về phía Ruby. Hắn thậm chí còn không thèm ngắm kỹ, chỉ liếc mắt một cái đã xác định được vị trí đầu của Ruby.
Một lỗ máu xuất hiện, ngay cả cơ hội để hét lên một tiếng sợ hãi Ruby cũng không được phép có, cứng đờ ngã xuống đất, không còn hơi thở.
James nhân cơ hội này lập tức quay đầu chạy!
Minh Tương Chiếu cũng chạy lên tầng hai. Giải Diêm thong thả cầm báng súng gõ gõ lên đầu. Trong tay hắn có súng, tương đương với một bug lớn trong vòng chơi này, chỉ cần hắn thích, bắn phá một trận là gần như chết hết.
Vậy nên tại sao không ra tay sớm hơn?
Giải Diêm là đồng lõa của Chris, cùng nhau tàn sát khắp nơi, muốn chơi chết toàn bộ người chơi là chuyện dễ như trở bàn tay.
Chẳng lẽ là do việc giết người này có hạn chế gì đó sao?
Căn cứ vào việc ban ngày không có người chơi nào tử vong, chẳng lẽ hai người đó chỉ có thể giết người vào buổi tối?
“Coi như phần thưởng cho các người vì đã phát hiện ra tôi, tôi sẽ cho các người một vài thông tin nhé!” Giải Diêm vừa lên cầu thang vừa nói: “Thứ nhất, tôi không biết ai là Chris, quản trị viên không tốt bụng tới nỗi nói cho tôi biết Chris là ai, các người phải tự đoán thôi!”
“Thứ hai, tôi giết Robert là vì tự bảo vệ mình. Tôi là kẻ phản bội, không phải người bất tử, cũng cần phải tiêu diệt tất cả các tai họa ngầm để bảo đảm sự an toàn của chính mình.”
“Thứ ba, trò chơi quy định chúng tôi không thể giết người vào ban ngày, chỉ khi đêm đến mới có thể. Sở dĩ tôi chậm chạp không ra tay là vì đang đợi Chris lần lượt giết chết mấy người, tôi chỉ việc ngồi xem một bộ phim miễn phí. Đợi Chris giết gần hết rồi, tôi chỉ việc bắt nốt con cá lọt lưới thôi.”
“Thứ tư, Lâu Độ là do Chris ra tay, cụ thể dùng cách gì... Haha, tự mình nghĩ đi! Bây giờ là 11 giờ rưỡi đêm, phải thật cẩn thận đấy, qua 12 giờ đêm, Chris sẽ trở nên vô cùng đáng sợ.”
James vừa trốn vừa mắng: “Tên khốn nạn này! Đồ biến thái chết tiệt, tao đ*t con mẹ mày!”
Minh Tương Chiếu chạy đằng trước, chỉ vào căn phòng ở cuối hành lang: “Trong tay hắn có súng, chúng ta vào phòng khóa cửa lại trước, cứ trốn một lát đã! Hỏng rồi, Giang Ngạn Tuyết đâu?”
James vội hét lên: “Anh đừng quan tâm tới cậu ta nữa! Bây giờ tên biến thái kia đang đuổi theo hai chúng ta, cậu ta không chết thì là đã chạy thoát rồi, quan tâm bản thân trước đi được không?”
Phía xa, tên ác ma giết người đã đuổi gần tới nơi: “Đêm nay Chris sẽ giết ai đây? Kayle? James? Jack? Hay là rửa mối nhục xưa, dạy dỗ lại tên Arnold thích xen vào chuyện của người khác ở trên kia? Hai người vẫn nên ngoan ngoãn để tôi tặng cho một phát đạn đi. Chris sẽ không khách sáo đâu, hắn sẽ bóp nát xương cốt của các người, lột da, rút gân, băm thịt làm nhân bánh...”
James nghe vậy thì sống lưng lạnh toát, bước chân lảo đảo, suýt nữa ngã nhào.
Giọng nói đầy suy tư của Giải Diêm bay tới: “À, Chris là ai nhỉ? Có khi lại chính là Jack đó nha!”
Toàn thân James cứng đờ, ánh mắt nhìn về phía Minh Tương Chiếu tràn đầy nghi ngờ và sợ hãi.
Giải Diêm nhìn hai con chuột đang hoảng hốt chạy trốn ở phía cuối hành lang, khóe môi cong lên một nụ cười như hồ ly: “Một tên đầu bếp nhận tiền làm việc, thân phận thật đơn giản, cũng thật mơ hồ. Qua loa tùy tiện quá đúng chứ?”
Lửa giận của Minh Tương Chiếu thình lình bùng lên: “Đừng để hắn lừa! Tôi không phải người tổ chức!”
James do dự. Trước mặt có người tổ chức nửa thật nửa giả Minh Tương Chiếu, sau lưng có tên tâm thần biến thái Giải Diêm, anh ta phải chạy đi đâu đây? Làm sao bây giờ, rút cuộc phải làm thế nào mới có thể sống sót!
Giải Diêm cực kỳ hưởng thụ hình ảnh giãy dụa giữa sống và chết này, hắn cũng không vội nổ súng, cười ha ha nhắc nhở: “Còn mười lăm phút cuối cùng, Chris rất đáng sợ đó nha!”
Giãy dụa đi, đau khổ đi! Anh chỉ có duy nhất một con đường chết, phía trước là người tổ chức, phía sau là tôi, hai chúng tôi cùng một phe, mục tiêu chỉ có một, chính là tra tấn anh, giày vò anh, hủy hoại anh, hahaha, không còn đường sống, sụp đổ đi!
Minh Tương Chiếu tức tới tăng xông, hét lên với James lúc này đã rơi vào hoảng loạn: “Làm ơn lôi đầu óc của cậu ra dùng đi! Chris đã giết Andrea, khi Andrea chết tôi đang ở bên cạnh Giang Ngạn Tuyết!”
James ngẩn người, như thể vừa mới bừng tỉnh từ giấc mộng, anh ta vội vã chạy về phía Minh Tương Chiếu, hai người nhanh chóng chạy vào ngã rẽ trên hành lang.
Ánh mắt Giải Diêm lạnh xuống.
James vật lộn chạy trốn. Thật đáng hận! Vì cái gì, vì cái gì mà mình lại gặp phải chuyện này? Ở công trường nhiều người như vậy, vì cái gì mà một viên gạch rơi xuống lại rơi trúng đầu mình? Vì cái gì mà đã chết rồi cũng không được đầu thai mà lại rơi xuống nơi quái quỷ này chơi cái trò chơi chết chóc gì đó?
“A!” Vội vã chạy trốn, điên cuồng chạy trốn, không màng tất cả mà chạy trốn. James ngã nhào trên đất, cổ chân đau như xé gan xé ruột, anh ta bất lực ngẩng mặt nhìn Minh Tương Chiếu đang chạy càng lúc càng xa, tiếng bước chân của tên giết người ma quỷ phía sau lại càng lúc càng gần. Nỗi tuyệt vọng nuốt chửng anh ta, anh ta gào khóc cầu cứu Minh Tương Chiếu.
“Cứu tôi với, tôi không muốn chết, xin anh, cứu tôi với!”
Anh ta biết, lời này có nói cũng vô ích, cầu xin chẳng có ý nghĩa gì cả. Trải qua trò chơi này quá nhiều lần, anh ta đã hiểu quá rõ tính ích kỷ của con người. Tiền tài và quyền lực còn có thể khiến con người ta điên cuồng, huống chi là chuyện sống chết?
Đứng trước tai họa, ai có thể lo lắng cho ai? Anh ta đã trải qua ba vòng trò chơi, nhìn thấy vô số người chơi cầu xin sự giúp đỡ từ người khác. Ban đầu sẽ có người tốt bụng không nỡ mà đưa tay ra với họ, dần dần về sau, tất cả đều chết lặng, so với không phụ lương tâm của chính mình còn không bằng tự quan tâm tới tính mạng bản thân thêm một chút.
Mạng là của mình, mất rồi không thể lấy lại được nữa. Còn lương tâm là cái gì? Có thể biến thành cơm ăn, thành tiền tiêu sao?
Khi bản thân còn an toàn thì có thể hùng hồn nói ra những lời đó.
Nhưng đến khi ngay cả bản thân cũng rơi vào nguy hiểm, thì chỉ có thể khẩn thiết hy vọng sẽ có một vị anh hùng tới cứu mình.
Ngay cả một con kiến cũng tham sống.
Không Muốn Chết.
“Nhanh lên!” Minh Tương Chiếu đã quay lại, anh ta kéo tay James khoác lên vai mình, nhanh chóng kéo James vào phòng.
Đóng cửa, khóa trái, chuyển tủ quần áo sang chặn lại, liền mạch lưu loát.
James ngồi bệt dưới đất nhìn Minh Tương Chiếu ướt đẫm mồ hôi, ngây người.
“Tại sao lại cứu tôi?” James khó mà tin nổi.
Dọc đường Minh Tương Chiếu va đập khắp nơi, cũng không biết đụng phải chỗ nào, xoa xoa thắt lưng đau đớn: “Giết người cần động cơ, nhưng cứu người mà cũng cần lý do sao?”
James giật mình kinh ngạc, nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt: “Anh thực sự là người tốt.”
[ Ngài đã thành công sống sót trong 36 giờ, hiện tại còn lại 5 người chơi. ]
Tiếng chuông báo 12 giờ đêm vang lên.
Cùng với đó, tiếng bước chân “cộp cộp cộp” vô cùng rõ ràng từ hành lang truyền vào. Ngay sau đó là một cú va chạm mạnh mẽ, khung cửa kêu lên “rầm” một tiếng, ngay cả tủ quần áo xếp trước cửa cũng theo đó mà rung lên.
James và Minh Tương Chiếu trong phòng cùng giật nảy mình, liếc mắt nhìn nhau.
Là ai?
Giải Diêm sao?
Không, không phải. Giải Diêm không thể nào mạnh tới vậy, hơn nữa, tiếng bước chân kia nghe cũng không giống Giải Diêm.
James chống tường đứng dậy, vẻ mặt kinh hoàng: “Là Chris sao?”
Minh Tương Chiếu: “Chris chỉ có thể giết người vào ban đêm. Hắn không giết hết toàn bộ chúng ta trong một đêm, chắc chắn là do có giới hạn giết người, không thể giết hai người liên tục trong một thời gian ngắn.”
“Andrea chết lúc 6 giờ, cách hiện tại vừa đúng 6 tiếng, chẳng lẽ giới hạn là 6 tiếng sao?” Tinh thần của James rơi vào trạng thái căng thẳng cao độ, mỗi lần cửa phòng bị xô mạnh một cái, trái tim anh ta lại đập nhanh hơn một nhịp.
“Chắc chắn là vậy, nếu không hắn đã ra tay từ sớm rồi.” James lảo đảo di chuyển đến sau lưng Minh Tương Chiếu, trong mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn.
Khung cửa không thể chịu được sức nặng sau nhiều lần va chạm kịch liệt, đã lung lay chực đổ. Tủ quần áo cũng bị lực đẩy từ cánh cửa xô ra xa, khe cửa càng lúc càng mở rộng, đã có thể mơ hồ nhìn thấy thứ gì đó đen như mực bên ngoài.
Trái tim của James thắt chặt, da đầu tê dại, anh ta thò tay vào túi áo, ánh mắt tàn nhẫn lướt qua tấm lưng không chút cảnh giác của Minh Tương Chiếu.
“Anh Minh, anh là người tốt.” Giọng James vừa trầm vừa khàn: “Hi vọng anh đã làm người tốt thì làm tới cùng, giúp tôi chút nhé! Cả đời này tôi sẽ luôn nhớ đến anh!”
“Cái...” Minh Tương Chiếu đang định quay đầu lại thì bên eo chợt đau nhói lên. Máu tươi ấm áp chảy từ đùi xuống sàn, trong chốc lát đã đọng thành một vũng máu.
Minh Tương Chiếu đau đớn che bụng trượt xuống đất, không thể tin nổi nhìn về phía James: “Cậu, tại sao...”
“Sáu tiếng đồng hồ anh đã tranh thủ giúp tôi này, tôi nhất định sẽ trân trọng. Tôi sẽ tìm ra nhược điểm của người tổ chức, cố gắng sống đến cuối cùng. Đợi khi nào quay trở lại Thế giới sống rồi, tôi sẽ xây mộ lập bia cho anh. Cảm ơn nhé anh Minh.”
James túm chiếc ghế trong phòng đập vỡ cửa sổ. Căn phòng này nằm trên tầng hai, cho dù nhảy xuống cũng không thể ngã chết. James rất có kinh nghiệm, nhảy lên bệ cửa sổ rồi nhảy ra ngoài, khuỵu gối đáp đất, không xây xát chút nào.
Con quái vật ngoài cửa va chạm ngày càng mạnh mẽ, thứ đó vươn ra một bàn tay, định kéo cửa phòng ra một cách thô bạo.
Minh Tương Chiếu nhìn thấy rõ ràng, cánh tay kia khô đét gầy gò, da cháy đen, bề mặt lồi lõm gồ ghề, như thể từng bị dã thú cắn xé. Đặc biệt là bàn tay, không còn một chút da thịt nào, chỉ có những khớp xương đầm đìa máu tươi.
Minh Tương Chiếu không có chỗ trốn. Anh ta bị James đâm một nhát vào bụng, cũng không biết là có bị thương tới nội tạng không. Minh Tương Chiếu đau tới mức mồ hôi tuôn như mua, cơ thể run lên bần bật vì mất máu.
Quái vật đã ở ngay trước mắt, tủ quần áo bị đâm thủng, cánh cửa phòng khóa chặt cũng vỡ tan tành.
Tại sao lại như vậy?
Lòng tốt thực sự không được báo đáp sao?
Minh Tương Chiếu tuyệt vọng cười một tiếng. Anh ta tự hỏi bản thân có hối hận hay không, nghĩ ngợi một lát, lại không thể đưa ra câu trả lời.
Anh ta hối hận vì đã cứu một người lấy oán trả ơn như James, nhưng anh ta không hối hận vì hành động cứu người của mình.
Nếu ai cũng ích kỷ, cũng máu lạnh, vậy thì anh ta cũng chẳng thể sống đến ngày hôm nay. Hơn nữa, cái mạng này của anh ta chẳng phải là nhờ lòng tốt của người nào đó mà mới nhặt về được sao?
Anh ta vẫn tin chắc rằng, chỉ cần bạn lương thiện với người khác, người khác cũng sẽ lương thiện với bạn.
... Loại súp gà cho tâm hồn này thực sự không phù hợp để truyền bá trong trò chơi Hoàng Tuyền.
Minh Tương Chiếu gượng cười đầy trào phúng. Mặc dù như vậy, cả đời anh ta ngay thẳng đứng đắn, chưa bao giờ làm việc gì xấu, ngay cả khi lạc vào trò chơi Hoàng Tuyền này, anh ta cũng chưa bao giờ làm trái với lương tâm của mình.
Anh ta không sống một cuộc đời vô ích, cho dù có chết cũng có thể yên tâm xuống suối vàng.
Cửa phòng cuối cùng cũng bị phá tan, làn sóng nhiệt nóng bỏng và ánh lửa chói mắt xộc vào.
Một tiếng thét chói tai không giống như của con người, tiếng bước chân “cộp cộp cộp cộp” chạy đi xa, gió tuyết ngoài cửa sổ xua tan khói mù trong phòng, cũng dập tắt mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập trong không khí.
Người kia cầm đuốc bước tới, cảnh giác quan sát bốn phía xung quanh, cuối cùng dừng bước, ngồi xổm xuống bên cạnh Minh Tương Chiếu: “Còn sống không vậy?”
Minh Tương Chiếu gian nan mở mắt ra, tầm mắt mơ hồ dần trở nên rõ ràng.
Hóa ra là Giang Ngạn Tuyết.
Nhìn đi!
Minh Tương Chiếu tự hào thở dài một hơi.
Thế giới này, quả nhiên vẫn còn rất nhiều người tốt.
~~~~~・゚: *・゚:* *:・゚*:・゚~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất