Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Một Tiên Quân
Chương 10:
...... Thiếu nữ kia đang lau mặt cho hắn?
Theo động tác của đối phương, xúc giác đã mất của Tùy Ly cũng dần khôi phục lại.
Lúc sau, hắn thậm chí có thể cảm giác được trong những giọt nước lạnh lẽo kia có ẩn chứa một chút linh khí.
Đúng là rất ít, nhưng có còn hơn không.
Dần dần, Tùy Ly thậm chí có thể cảm giác được, đá huyền băng và gỗ tiên mà hắn đang nằm lên cũng đang tản ra một chút linh khí.
Những linh khí đó bị cơ thể hắn điên cuồng nạp vào, không để sót một chút nào.
Cứ như thế trôi qua bốn năm ngày.
Cuối cùng, thức hải của Tùy Ly cũng có dấu hiệu khôi phục, cho dù hắn không mở mắt cũng có thể nhìn rõ mọi thứ ở bên ngoài thông qua linh thức.
"Phù......"
Đó là tiếng gió lướt nhẹ qua bên tai.
Linh thức vừa mới mở ra, Tùy Ly đã bị kinh ngạc nhảy dựng.
Một thiếu nữ nhỏ nhắn đang ghé vào mép giường hắn, buồn chán thổi khí, những sợi tóc xõa trên giường của hắn cũng nhẹ nhàng bay lên.
Thiếu nữ kia có ngũ quan tinh xảo, chiếc trâm bướm giữa búi tóc đung đưa như sắp bay.
Chưa bao giờ có một nữ tu sĩ nào trong tông môn dám ghé vào đầu giường hắn.
Hơn nữa hắn còn ngửi thấy yêu khí từ trên người nàng!
Không ngờ lại là một tiểu yêu quái!
Một tiểu yêu quái mà cũng dám nhặt hắn về.
Chẳng lẽ tiểu yêu quái này yêu lực thấp kém đến mức không phát hiện ra hắn là tu sĩ sao?
Lúc này thiếu nữ hoàn toàn không biết hắn đã thanh tỉnh, còn ôm mặt, thở dài nói: "Sao lau mấy ngày mà mặt vẫn còn đen thế này?"
Nói hắn sao?
Tùy Ly khựng lại.
Trên người hắn đều là dấu vết của sét đánh, đâu phải bị khói xông đen, đương nhiên là không thể lau sạch được.
Nhưng lúc này, cổ áo Tùy Ly bị siết chặt.
Thiếu nữ kia lại bíu chặt cổ áo của hắn, kéo xuống: "Ta xem xem, trên người cũng lau không sạch sao?"
Tùy Ly tức khắc cứng đờ, tức thì động sát tâm.
Trong tông môn hắn là đại sư huynh, dưới sư tôn đều kính trọng hắn, sao có thể có người dám can đảm lột xiêm y của hắn như vậy? Huống chi là yêu?
Thiếu nữ không hề phát giác được sát ý của hắn, nàng cầm một chiếc khăn, từ từ lau cổ cho hắn.
Có lẽ là nàng chưa từng gặp nhiều nam tử nên rất tò mò về cơ thể của hắn, lau được một lát liền ngừng lại, đổi thành giơ một ngón tay ra, sờ sờ yết hầu của hắn.
"Lớn chút." Nàng nói.
Tùy Ly: "......"
Cái gì lớn chút?
Thiếu nữ sờ xong, lại tiếp tục lau xuống ngực hắn.
Tiểu yêu quái này có lẽ là thiên tính lười nhác, lau được một lát liền ném khăn xuống, liên tục lắc đầu nói: "Bỏ đi bỏ đi, lau không trắng được."
Hắn cho rằng nàng đã từ bỏ.
Một lát sau, thiếu nữ lại đột nhiên cúi xuống, chóp mũi khẽ nhúc nhích, nói: "Nhưng mà thơm thật......"
Trên người nam tử đương nhiên là không có hương thơm.
Tùy Ly rất rõ ràng nàng nói "thơm" là cái gì.
Huyết nhục của người tu tiên, vốn chính là cực phẩm đại bổ đối với đại yêu.
Chỉ cần hút hai ngụm linh khí cũng đủ khiến yêu quái say đến mấy ngày.
Nhưng hôm nay ngay cả tiểu yêu quái cũng dám ngấp nghé huyết nhục của hắn? Không sợ bị no đến chết không toàn thây sao?
"Phu quân." Tiểu yêu quái đột nhiên gọi.
Theo động tác của đối phương, xúc giác đã mất của Tùy Ly cũng dần khôi phục lại.
Lúc sau, hắn thậm chí có thể cảm giác được trong những giọt nước lạnh lẽo kia có ẩn chứa một chút linh khí.
Đúng là rất ít, nhưng có còn hơn không.
Dần dần, Tùy Ly thậm chí có thể cảm giác được, đá huyền băng và gỗ tiên mà hắn đang nằm lên cũng đang tản ra một chút linh khí.
Những linh khí đó bị cơ thể hắn điên cuồng nạp vào, không để sót một chút nào.
Cứ như thế trôi qua bốn năm ngày.
Cuối cùng, thức hải của Tùy Ly cũng có dấu hiệu khôi phục, cho dù hắn không mở mắt cũng có thể nhìn rõ mọi thứ ở bên ngoài thông qua linh thức.
"Phù......"
Đó là tiếng gió lướt nhẹ qua bên tai.
Linh thức vừa mới mở ra, Tùy Ly đã bị kinh ngạc nhảy dựng.
Một thiếu nữ nhỏ nhắn đang ghé vào mép giường hắn, buồn chán thổi khí, những sợi tóc xõa trên giường của hắn cũng nhẹ nhàng bay lên.
Thiếu nữ kia có ngũ quan tinh xảo, chiếc trâm bướm giữa búi tóc đung đưa như sắp bay.
Chưa bao giờ có một nữ tu sĩ nào trong tông môn dám ghé vào đầu giường hắn.
Hơn nữa hắn còn ngửi thấy yêu khí từ trên người nàng!
Không ngờ lại là một tiểu yêu quái!
Một tiểu yêu quái mà cũng dám nhặt hắn về.
Chẳng lẽ tiểu yêu quái này yêu lực thấp kém đến mức không phát hiện ra hắn là tu sĩ sao?
Lúc này thiếu nữ hoàn toàn không biết hắn đã thanh tỉnh, còn ôm mặt, thở dài nói: "Sao lau mấy ngày mà mặt vẫn còn đen thế này?"
Nói hắn sao?
Tùy Ly khựng lại.
Trên người hắn đều là dấu vết của sét đánh, đâu phải bị khói xông đen, đương nhiên là không thể lau sạch được.
Nhưng lúc này, cổ áo Tùy Ly bị siết chặt.
Thiếu nữ kia lại bíu chặt cổ áo của hắn, kéo xuống: "Ta xem xem, trên người cũng lau không sạch sao?"
Tùy Ly tức khắc cứng đờ, tức thì động sát tâm.
Trong tông môn hắn là đại sư huynh, dưới sư tôn đều kính trọng hắn, sao có thể có người dám can đảm lột xiêm y của hắn như vậy? Huống chi là yêu?
Thiếu nữ không hề phát giác được sát ý của hắn, nàng cầm một chiếc khăn, từ từ lau cổ cho hắn.
Có lẽ là nàng chưa từng gặp nhiều nam tử nên rất tò mò về cơ thể của hắn, lau được một lát liền ngừng lại, đổi thành giơ một ngón tay ra, sờ sờ yết hầu của hắn.
"Lớn chút." Nàng nói.
Tùy Ly: "......"
Cái gì lớn chút?
Thiếu nữ sờ xong, lại tiếp tục lau xuống ngực hắn.
Tiểu yêu quái này có lẽ là thiên tính lười nhác, lau được một lát liền ném khăn xuống, liên tục lắc đầu nói: "Bỏ đi bỏ đi, lau không trắng được."
Hắn cho rằng nàng đã từ bỏ.
Một lát sau, thiếu nữ lại đột nhiên cúi xuống, chóp mũi khẽ nhúc nhích, nói: "Nhưng mà thơm thật......"
Trên người nam tử đương nhiên là không có hương thơm.
Tùy Ly rất rõ ràng nàng nói "thơm" là cái gì.
Huyết nhục của người tu tiên, vốn chính là cực phẩm đại bổ đối với đại yêu.
Chỉ cần hút hai ngụm linh khí cũng đủ khiến yêu quái say đến mấy ngày.
Nhưng hôm nay ngay cả tiểu yêu quái cũng dám ngấp nghé huyết nhục của hắn? Không sợ bị no đến chết không toàn thây sao?
"Phu quân." Tiểu yêu quái đột nhiên gọi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất