Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Một Tiên Quân
Chương 34:
Trong miệng đại trưởng lão chưa thể phun ra càng nhiều lời giải thích hơn.
Đợi đến khi lão hoàn hồn, chầm chậm vừa cúi đầu....
Tộc trưởng đã món yêu đan của lão từ trong lòng ngực ra rồi.
Nhưng, nhưng mà Ô Tinh Tinh đã bị đuổi ra khỏi Hồ tộc, cũng tính là tộc nhân sao?
Vậy lão, lão cũng là tộc nhân mà.
Tại sao tộc trưởng không quý trọng lão chứ?
Đại trưởng lão ngã xuống đất, đã biến về nguyên hình, sau đó co rút hai phát, không còn tiếng động vào nữa.
Thủ vệ ngoài cửa không dám cách quá gần, đều là đứng xa xa ngoài cửa, vì thế chỉ mơ hồ đã nghe thấy vài câu xin tha.
Cũng không biết đã qua bao lâu, nghe thấy một tiếng “kẽo kẹt”, tộc trưởng từ bên trong đi ra.
Vốn dĩ lão ta mặc một thân đồ đỏ, bây giờ đã bắn chút máu lên cũng nhìn không thấy.
Đám thủ vệ cúi đầu, cung kính nhìn theo lão ta rời đi.
Chỉ cảm thấy trong gió hình như đưa một chút mùi máu tanh đến.
Tộc trưởng một đường đã đi đến trong tộc từ.
Trong từ đường bày một cái đại đỉnh.
Tộc trưởng giơ tay ném yêu đan đó vào trong đỉnh.
Lão ta nhìn đại đỉnh đó, còn rơi xuống một giọt nước mắt. Cũng không biết là rơi vì Ô Tinh Tinh, hay là rơi vì đại trưởng lão.
Ngọc Lăng ngủ một giấc dậy, không đợi được tin tức thu xác cho Ô Tinh Tinh, ngược lại là đợi được tin tức phu thân của nàng ta đã chết trước.
Nhị trưởng lão nói với nàng ta: “Phụ thân ngươi hôm qua tu luyện đã xảy ra sự cố, khi tộc trưởng chạy đến, đã chết rồi.”
Ngọc Lăng lập tức tê liệt ngồi trên mặt đất, không còn sự vui vẻ của hôm qua nữa.
Người chồng lý tưởng của nàng ta biến thành một con hồ ly không đuôi, nhục nhã biết bao!
Phụ thân của nàng cũng chết rồi.
Nàng ta phải làm sao đây?
Lúc này Ngọc Lăng ngẩn ngơ mới nhận thức được một phần, sự do dự bất lực ban đầu Ô Tinh Tinh mới mấy tuổi bị trục xuất khỏi tộc.
Tộc trưởng ở nơi xa nhìn thoáng qua nàng ta, sau đó quay đầu nói với mấy vị trưởng lão còn lại: “Ta phải đi xa một chuyến. Các ngươi phải tiếp tục ẩn nấp, không được dễ dàng để lộ khuôn mặt thật ra ngoài. Nếu không các ngươi chết rồi, ta cũng về kịp để cứu các ngươi.”
Các trưởng lão nghe xong vội vàng nói vâng, không dám cãi lại chút nào.
Một chỗ khác, trên trấn nhỏ dưới chân núi.
Ô Tinh Tinh và Tùy Ly đang ở trong đây mua bản đồ.
Tùy Ly không cách nào thiết lập liên lạc với tông môn, chỗ này đối với hắn mà nói lại hoàn toàn xa lạ. Đương nhiên không thể tùy tiện bay về một hướng được.
Sau khi mua được bản đồ, Ô Tinh Tinh không nhin được hỏi: “Ở trên đây, ở đâu là quê nhà của phu quân?”
Tùy Ly sửa không được xưng hô của nàng, nên chỉ xem như không nghe thấy thôi.
Hắn nhàn nhạt nói: “Không có trên tấm bản đồ này.”
Ô Tinh Tinh: “Hả, vậy chúng ta phải tìm như thế nào?”
“Quê nhà của ta ở Huyền Cực Châu. Cầm tấm bản đồ này, ít nhất biết được bây giờ chúng ta đang ở Bắc Trạch Châu. Huyền Cực và Bắc Trạch tiếp giáp, địa danh giáp giới là thành Định Lô. Cũng chính là chỗ này.” Tùy Ly dứt lời, dùng đầu ngón tay chỉ nhẹ lên một điểm nhỏ trên bản đồ.
Đợi đến khi lão hoàn hồn, chầm chậm vừa cúi đầu....
Tộc trưởng đã món yêu đan của lão từ trong lòng ngực ra rồi.
Nhưng, nhưng mà Ô Tinh Tinh đã bị đuổi ra khỏi Hồ tộc, cũng tính là tộc nhân sao?
Vậy lão, lão cũng là tộc nhân mà.
Tại sao tộc trưởng không quý trọng lão chứ?
Đại trưởng lão ngã xuống đất, đã biến về nguyên hình, sau đó co rút hai phát, không còn tiếng động vào nữa.
Thủ vệ ngoài cửa không dám cách quá gần, đều là đứng xa xa ngoài cửa, vì thế chỉ mơ hồ đã nghe thấy vài câu xin tha.
Cũng không biết đã qua bao lâu, nghe thấy một tiếng “kẽo kẹt”, tộc trưởng từ bên trong đi ra.
Vốn dĩ lão ta mặc một thân đồ đỏ, bây giờ đã bắn chút máu lên cũng nhìn không thấy.
Đám thủ vệ cúi đầu, cung kính nhìn theo lão ta rời đi.
Chỉ cảm thấy trong gió hình như đưa một chút mùi máu tanh đến.
Tộc trưởng một đường đã đi đến trong tộc từ.
Trong từ đường bày một cái đại đỉnh.
Tộc trưởng giơ tay ném yêu đan đó vào trong đỉnh.
Lão ta nhìn đại đỉnh đó, còn rơi xuống một giọt nước mắt. Cũng không biết là rơi vì Ô Tinh Tinh, hay là rơi vì đại trưởng lão.
Ngọc Lăng ngủ một giấc dậy, không đợi được tin tức thu xác cho Ô Tinh Tinh, ngược lại là đợi được tin tức phu thân của nàng ta đã chết trước.
Nhị trưởng lão nói với nàng ta: “Phụ thân ngươi hôm qua tu luyện đã xảy ra sự cố, khi tộc trưởng chạy đến, đã chết rồi.”
Ngọc Lăng lập tức tê liệt ngồi trên mặt đất, không còn sự vui vẻ của hôm qua nữa.
Người chồng lý tưởng của nàng ta biến thành một con hồ ly không đuôi, nhục nhã biết bao!
Phụ thân của nàng cũng chết rồi.
Nàng ta phải làm sao đây?
Lúc này Ngọc Lăng ngẩn ngơ mới nhận thức được một phần, sự do dự bất lực ban đầu Ô Tinh Tinh mới mấy tuổi bị trục xuất khỏi tộc.
Tộc trưởng ở nơi xa nhìn thoáng qua nàng ta, sau đó quay đầu nói với mấy vị trưởng lão còn lại: “Ta phải đi xa một chuyến. Các ngươi phải tiếp tục ẩn nấp, không được dễ dàng để lộ khuôn mặt thật ra ngoài. Nếu không các ngươi chết rồi, ta cũng về kịp để cứu các ngươi.”
Các trưởng lão nghe xong vội vàng nói vâng, không dám cãi lại chút nào.
Một chỗ khác, trên trấn nhỏ dưới chân núi.
Ô Tinh Tinh và Tùy Ly đang ở trong đây mua bản đồ.
Tùy Ly không cách nào thiết lập liên lạc với tông môn, chỗ này đối với hắn mà nói lại hoàn toàn xa lạ. Đương nhiên không thể tùy tiện bay về một hướng được.
Sau khi mua được bản đồ, Ô Tinh Tinh không nhin được hỏi: “Ở trên đây, ở đâu là quê nhà của phu quân?”
Tùy Ly sửa không được xưng hô của nàng, nên chỉ xem như không nghe thấy thôi.
Hắn nhàn nhạt nói: “Không có trên tấm bản đồ này.”
Ô Tinh Tinh: “Hả, vậy chúng ta phải tìm như thế nào?”
“Quê nhà của ta ở Huyền Cực Châu. Cầm tấm bản đồ này, ít nhất biết được bây giờ chúng ta đang ở Bắc Trạch Châu. Huyền Cực và Bắc Trạch tiếp giáp, địa danh giáp giới là thành Định Lô. Cũng chính là chỗ này.” Tùy Ly dứt lời, dùng đầu ngón tay chỉ nhẹ lên một điểm nhỏ trên bản đồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất