Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Một Tiên Quân
Chương 51:
“Quả nhân muốn mời tiên trưởng thực hiện một chiêu tiên thuật.” Hoàng Đế nói xong, còn vội vàng bổ sung thêm. “Quả nhân không hề có ý gì khác, chỉ là lúc trước có tà tu đó che mắt quả nhân, quả nhân muốn mở mang kiến thức, tiên thuật thật sự là như thế nào....”
Thật ra nói trắng ra là, Hoàng Đế bị lừa như thế, bây giờ trong lòng còn đang lo ngại.
Ô Tinh Tinh hiển nhiên không biết cái gì là tiên thuật.
Nàng quay đầu nhìn Tùy Ly, trong lòng nghĩ phu quân này của nàng chắc càng không biết rồi.
Yêu thuật với tiên thuật cũng gần giống nhau nhỉ?
Trái phải cũng chỉ là khác một từ mà thôi.
Ô Tinh Tinh liếm môi, trên mặt không thấy một chút căng thẳng và lo lắng nào, nàng hỏi: “Ngươi muốn thấy như thế nào?”
Ngươi muốn thấy như thế nào?
Câu hỏi này.
Hoàng Đế ngơ ngác, trong lòng không nhịn được âm thầm lẩm bẩm, không lẽ còn có thể tùy ý lựa chọn sao? Thiếu nữ này vậy mà lợi hại như vậy?
Lúc này để ông ta ra đề, trong thời gian ngắn ngược lại không nghĩ ra được gì cả.
Hoàng Đế lại không muốn để tiên trưởng đợi lâu, vì thế ánh mắt ông ta vội vàng nhìn lướt qua, cuối cùng rơi lên trên một cục đá lớn ở ngoài đạo quán.
“Tiên trưởng có thể biến nó thành một con rồng không?” Hoàng Đế hỏi.
Ô Tinh Tinh: ?
Ô Tinh Tinh từ chối ông ta: “Không được, đá và rồng là hai thứ, một cái là vật chết, một cái là vật sống, không biến được.”
Nàng cảm thấy loài người này nhìn có vẻ không được thông minh lắm.
Nếu như nàng có thể biến, sớm đã biến bản thân thành rồng rồi, vậy thì oai phong biết bao nhiêu chứ?
Hoàng Đế ngại ngùng đáp lời: “À, thì ra là vậy....”
Nhưng mà Ô Tinh Tinh vừa từ chối thế này, ngược lại làm cho ông ta yên tâm hơn.
Nàng từ chối thật sự quá thẳng thắn, nói rõ hoàn toàn không phải nàng không thể làm được, mà là yêu cầu của ông ta thật sự hoang đường.
Hoàng Đế: “Vậy cục đá này....”
Ô Tinh Tinh nghĩ một lát lên tiếng nói: “Ta có thể giúp ngươi chẻ nó ra.”
Hoàng Đế: ?
Mà không đợi những người còn lại kịp phản ứng, Ô Tinh Tinh đã vung tay, chỉ nghe thấy một tiếng “ầm đùng”, cục đá lớn đó bỗng nhiên vỡ ra, đồng thời vụn đá bắn tung tóe, mấy người hộ vệ không kịp tránh thoát, viên đá nhanh chóng quẹt qua mặt của bọn họ, lập tức để lại vệt máu cạn.
Vết thương đau thì không đau.
Nhưng lại khiến những người ở đây đồng loạt choáng váng.
Nếu như dùng chiêu này giết người, chẳng phải là một chiêu đủ giết vô số người sao?
Uy lực vô cùng mạnh đó!
Lúc trước tiên sư đó ở trước mặt Hoàng Đế thể hiện, hoàn toàn là những thủ đoạn nhẹ nhàng.
Bởi vì tiên sư đó tâm tư sâu, nghĩ nhiều, sợ Hoàng Đế thấy lão ta ra tay độc ác, trong lòng nảy sinh sự nghi ngờ, sẽ mời tu sĩ có thần thông đến giết mình.
Suy cho cùng lão ta chỉ muốn từ chỗ này của Hoàng Đế kiếm được chút tiền tài và danh tiếng tốt.
Ô Tinh Tinh lại hoàn toàn không nghĩ nhiều như thế.
Đang lúc Hoàng Đế rung động đến nỗi sởn cả da gà, đến cả cổ họng đều căng ra.
Ô Tinh Tinh cúi người, nhặt một viên đá vụn ở bên chân lên, sau đó nàng hơi híp mắt, khóe miệng hơi động đậy, giống như đang đọc câu khẩu quyết gì đó với viên đá vụn.
Chỉ vừa chớp mắt.
Viên đá vụn đó đã biến thành một thỏi vàng.
Ô Tinh Tinh đưa nó đến trước mặt Hoàng Đế.
Hoàng Đế lập tức kinh ngạc lại xúc động.
Ô Tinh Tinh nói: “Cái này ngươi muốn không?... Nhưng mà ta nghĩ ngươi là Hoàng Đế, nên là rất có tiền. Mà đồ giả thì suy cho cùng cũng là giả, chắc ngươi không cần đâu.”
Nói xong, Ô Tinh Tinh tiện tay ném thỏi vàng đó ra ngoài.
Thỏi vàng rơi xuống đất, lại trở về thành viên đá.
Một cảnh tượng này trong giới tu chân không hề kỳ lạ, nhưng mà đối với đám người của Trường Thiên quốc mà nói là rất mở mang tầm mắt.
“Thì ra biến đá thành vàng trong sách, là thật sự có sao?” Hoàng Đế nở nụ cười.
Ông ta rất hưởng thụ câu “Ngươi là Hoàng Đế, nên rất có tiền” của Ô Tinh Tinh lúc nãy. Không sai, ông ta là Hoàng Đế, mặc dù không có năng lực phi thường so với tu sĩ, nhưng mà ông ta cũng là người muốn cái gì thì có cái đó.
Thiếu nữ trước mắt này, có khả năng phi thường, lại không hề kiêu ngạo, không khoe khoang, không tỏ vẻ thần bí, hành động thẳng thắn tùy ý, giống như đứa trẻ ngây thơ.
Trong lòng Hoàng Đế nghĩ, nếu như nàng là tu sĩ, cũng nên là tiểu sư muội trong đại tông môn nào đó cách biệt với thế giới, được cưng chiều nhất đi?
Sự nghi ngờ trong lòng ông ta hoàn toàn biến mất.
Chỉ có Tam hoàng tử là vô cùng phức tạp.
Không lẽ nàng thật sự không phải yêu quái sao?
Không để cho Tam hoàng tử nghĩ kỹ lại, Hoàng Đế từ trong xe đi xuống, sau đó nghiêng người qua, nói với Ô Tinh Tinh: “Tiên trưởng mời lên xe.”
Ô Tinh Tinh nghe xong, trên mặt cũng không có vẻ gì là được yêu thương mà lo sợ.
Suy cho cùng nàng từ nhỏ đã ở trong núi, đối với những thứ này hoàn toàn không có khái niệm.
Tam hoàng tử thấy thế, trong mắt có thứ gì đó lóe lên, buồn cười nói thầm trong lòng, “vị hôn thê” này của Quý Viên sẽ không trở thành phi tần chứ?
Sau đó hắn ta nhìn Tùy Ly.
Sắc mặt Tùy Ly lạnh lùng.
Tam hoàng tử cũng không biết tại sao, trực giác của hắn ta cảm thấy người này càng đáng sợ hơn, cảm giác áp bức đem đến cho người ta càng mạnh hơn.
Người này thấy phụ hoàng của hắn ta mời Ô Tinh Tinh, sẽ không tức giận mà ra tay chứ?
Khi Tam hoàng tử đang lo lắng, nghĩ làm thế nào để ra hiệu cho phụ hoàng của mình, sợ rằng người này là phu quân mới của Ô Tinh Tinh, cũng là một người thủ đoạn ghê gớm.....
Lại nghe thấy Ô Tinh Tinh bên đó vừa gật đầu với Hoàng Đế vừa nói: “Ừm, được.”
Sau đó quay đầu gọi Tùy Ly: “Ngươi cũng đến đây đi.”
Tùy Ly mím môi: “...Được.” Tiểu yêu quái ngược lại còn nhớ đến hắn.
“Còn có A Tiếu.” Ô Tinh Tinh nói.
A Tiếu đều sắp cảm động rơi nước mắt rồi.
Chủ tử còn chưa quên nàng ta!
Lúc này Hoàng Đế lại cảm thấy không ổn lắm.
Hoàng Đế vội vàng cười ngắt lời, nói: “Tiên trưởng có điều không biết, không gian trong xe có hạn, sợ rằng chỉ có thể ngồi thêm một người là tiên trưởng nữa thôi.”
Thật ra nói trắng ra là, Hoàng Đế bị lừa như thế, bây giờ trong lòng còn đang lo ngại.
Ô Tinh Tinh hiển nhiên không biết cái gì là tiên thuật.
Nàng quay đầu nhìn Tùy Ly, trong lòng nghĩ phu quân này của nàng chắc càng không biết rồi.
Yêu thuật với tiên thuật cũng gần giống nhau nhỉ?
Trái phải cũng chỉ là khác một từ mà thôi.
Ô Tinh Tinh liếm môi, trên mặt không thấy một chút căng thẳng và lo lắng nào, nàng hỏi: “Ngươi muốn thấy như thế nào?”
Ngươi muốn thấy như thế nào?
Câu hỏi này.
Hoàng Đế ngơ ngác, trong lòng không nhịn được âm thầm lẩm bẩm, không lẽ còn có thể tùy ý lựa chọn sao? Thiếu nữ này vậy mà lợi hại như vậy?
Lúc này để ông ta ra đề, trong thời gian ngắn ngược lại không nghĩ ra được gì cả.
Hoàng Đế lại không muốn để tiên trưởng đợi lâu, vì thế ánh mắt ông ta vội vàng nhìn lướt qua, cuối cùng rơi lên trên một cục đá lớn ở ngoài đạo quán.
“Tiên trưởng có thể biến nó thành một con rồng không?” Hoàng Đế hỏi.
Ô Tinh Tinh: ?
Ô Tinh Tinh từ chối ông ta: “Không được, đá và rồng là hai thứ, một cái là vật chết, một cái là vật sống, không biến được.”
Nàng cảm thấy loài người này nhìn có vẻ không được thông minh lắm.
Nếu như nàng có thể biến, sớm đã biến bản thân thành rồng rồi, vậy thì oai phong biết bao nhiêu chứ?
Hoàng Đế ngại ngùng đáp lời: “À, thì ra là vậy....”
Nhưng mà Ô Tinh Tinh vừa từ chối thế này, ngược lại làm cho ông ta yên tâm hơn.
Nàng từ chối thật sự quá thẳng thắn, nói rõ hoàn toàn không phải nàng không thể làm được, mà là yêu cầu của ông ta thật sự hoang đường.
Hoàng Đế: “Vậy cục đá này....”
Ô Tinh Tinh nghĩ một lát lên tiếng nói: “Ta có thể giúp ngươi chẻ nó ra.”
Hoàng Đế: ?
Mà không đợi những người còn lại kịp phản ứng, Ô Tinh Tinh đã vung tay, chỉ nghe thấy một tiếng “ầm đùng”, cục đá lớn đó bỗng nhiên vỡ ra, đồng thời vụn đá bắn tung tóe, mấy người hộ vệ không kịp tránh thoát, viên đá nhanh chóng quẹt qua mặt của bọn họ, lập tức để lại vệt máu cạn.
Vết thương đau thì không đau.
Nhưng lại khiến những người ở đây đồng loạt choáng váng.
Nếu như dùng chiêu này giết người, chẳng phải là một chiêu đủ giết vô số người sao?
Uy lực vô cùng mạnh đó!
Lúc trước tiên sư đó ở trước mặt Hoàng Đế thể hiện, hoàn toàn là những thủ đoạn nhẹ nhàng.
Bởi vì tiên sư đó tâm tư sâu, nghĩ nhiều, sợ Hoàng Đế thấy lão ta ra tay độc ác, trong lòng nảy sinh sự nghi ngờ, sẽ mời tu sĩ có thần thông đến giết mình.
Suy cho cùng lão ta chỉ muốn từ chỗ này của Hoàng Đế kiếm được chút tiền tài và danh tiếng tốt.
Ô Tinh Tinh lại hoàn toàn không nghĩ nhiều như thế.
Đang lúc Hoàng Đế rung động đến nỗi sởn cả da gà, đến cả cổ họng đều căng ra.
Ô Tinh Tinh cúi người, nhặt một viên đá vụn ở bên chân lên, sau đó nàng hơi híp mắt, khóe miệng hơi động đậy, giống như đang đọc câu khẩu quyết gì đó với viên đá vụn.
Chỉ vừa chớp mắt.
Viên đá vụn đó đã biến thành một thỏi vàng.
Ô Tinh Tinh đưa nó đến trước mặt Hoàng Đế.
Hoàng Đế lập tức kinh ngạc lại xúc động.
Ô Tinh Tinh nói: “Cái này ngươi muốn không?... Nhưng mà ta nghĩ ngươi là Hoàng Đế, nên là rất có tiền. Mà đồ giả thì suy cho cùng cũng là giả, chắc ngươi không cần đâu.”
Nói xong, Ô Tinh Tinh tiện tay ném thỏi vàng đó ra ngoài.
Thỏi vàng rơi xuống đất, lại trở về thành viên đá.
Một cảnh tượng này trong giới tu chân không hề kỳ lạ, nhưng mà đối với đám người của Trường Thiên quốc mà nói là rất mở mang tầm mắt.
“Thì ra biến đá thành vàng trong sách, là thật sự có sao?” Hoàng Đế nở nụ cười.
Ông ta rất hưởng thụ câu “Ngươi là Hoàng Đế, nên rất có tiền” của Ô Tinh Tinh lúc nãy. Không sai, ông ta là Hoàng Đế, mặc dù không có năng lực phi thường so với tu sĩ, nhưng mà ông ta cũng là người muốn cái gì thì có cái đó.
Thiếu nữ trước mắt này, có khả năng phi thường, lại không hề kiêu ngạo, không khoe khoang, không tỏ vẻ thần bí, hành động thẳng thắn tùy ý, giống như đứa trẻ ngây thơ.
Trong lòng Hoàng Đế nghĩ, nếu như nàng là tu sĩ, cũng nên là tiểu sư muội trong đại tông môn nào đó cách biệt với thế giới, được cưng chiều nhất đi?
Sự nghi ngờ trong lòng ông ta hoàn toàn biến mất.
Chỉ có Tam hoàng tử là vô cùng phức tạp.
Không lẽ nàng thật sự không phải yêu quái sao?
Không để cho Tam hoàng tử nghĩ kỹ lại, Hoàng Đế từ trong xe đi xuống, sau đó nghiêng người qua, nói với Ô Tinh Tinh: “Tiên trưởng mời lên xe.”
Ô Tinh Tinh nghe xong, trên mặt cũng không có vẻ gì là được yêu thương mà lo sợ.
Suy cho cùng nàng từ nhỏ đã ở trong núi, đối với những thứ này hoàn toàn không có khái niệm.
Tam hoàng tử thấy thế, trong mắt có thứ gì đó lóe lên, buồn cười nói thầm trong lòng, “vị hôn thê” này của Quý Viên sẽ không trở thành phi tần chứ?
Sau đó hắn ta nhìn Tùy Ly.
Sắc mặt Tùy Ly lạnh lùng.
Tam hoàng tử cũng không biết tại sao, trực giác của hắn ta cảm thấy người này càng đáng sợ hơn, cảm giác áp bức đem đến cho người ta càng mạnh hơn.
Người này thấy phụ hoàng của hắn ta mời Ô Tinh Tinh, sẽ không tức giận mà ra tay chứ?
Khi Tam hoàng tử đang lo lắng, nghĩ làm thế nào để ra hiệu cho phụ hoàng của mình, sợ rằng người này là phu quân mới của Ô Tinh Tinh, cũng là một người thủ đoạn ghê gớm.....
Lại nghe thấy Ô Tinh Tinh bên đó vừa gật đầu với Hoàng Đế vừa nói: “Ừm, được.”
Sau đó quay đầu gọi Tùy Ly: “Ngươi cũng đến đây đi.”
Tùy Ly mím môi: “...Được.” Tiểu yêu quái ngược lại còn nhớ đến hắn.
“Còn có A Tiếu.” Ô Tinh Tinh nói.
A Tiếu đều sắp cảm động rơi nước mắt rồi.
Chủ tử còn chưa quên nàng ta!
Lúc này Hoàng Đế lại cảm thấy không ổn lắm.
Hoàng Đế vội vàng cười ngắt lời, nói: “Tiên trưởng có điều không biết, không gian trong xe có hạn, sợ rằng chỉ có thể ngồi thêm một người là tiên trưởng nữa thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất