Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Một Tiên Quân
Chương 67:
Hai người đệ tử Phục Hy Tông đó, một người tên là Dương Cửu, một người tên là Dương Thập.
Dương Cửu có hơi sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng nặn ra âm thanh hỏi Tùy Ly: “Đại sư huynh với vị Ô cô nương đó là quan hệ gì vậy ạ?”
Tùy Ly ngừng một lát.
Quan hệ gì sao?
Hắn rất rõ ràng, hiển nhiên không tính là phu thê, càng không phải đạo lữ.
Tùy Ly nhàn nhạt nói: “Nàng đã cứu ta.”
Dương Cửu ngơ ngác, sau đó sắc mặt cung kính nói: “Ta biết rồi, bọn ta sau này chắc chắn sẽ cùng với đại sư huynh, báo đáp ân tình của Ô cô nương!”
Tùy Ly: “Ừ.”
Dương Cửu vẫn là có chút ruột gan cồn cào, hắn ta do dự nói: “Vậy, lấy thêm một căn phòng cho đại sư huynh phải không ạ?”
Tùy Ly ngừng một lát: “Được.”
Dương Cửu nói thầm trong lòng, vậy chắc hẳn là hôm qua bọn họ hiểu lầm rồi.
Không chừng đại sư huynh với vị Ô cô nương đó luận đạo trong cùng một phòng thì sao?
Bên này đang nghĩ thế, bên kia Ô Tinh Tinh đã chầm chậm từ trên lầu đi xuống.
Tóc của nàng được tùy tiện cột lên, dải lụa bay phía sau đầu.
Lập tức hấp dẫn ánh mắt của không ít người trong khách điếm. Không chỉ là bởi vì dung mạo đẹp đến mức quá đáng của Ô Tinh Tinh, còn bởi vì dải lụa nàng dùng để cột tóc.....hả đó không phải là Tử Vân Trường Lăng sao???
Dương Cửu Dương Thập vừa nhìn thoáng qua đều ngơ ngác.
Đó không phải Tử Vân Trường Lăng của đại sư huynh sao?!
Nhưng mà không có người để ý bọn họ nghĩ cái gì.
Ô Tinh Tinh hai ba bước đi đến trước mặt Tùy Ly, nhẹ giọng nói: “Ta đói rồi.”
Trong lòng hai người Dương Cửu nói, Ô cô nương vậy mà vẫn chưa tích cốc sao?
Tùy Ly dẫn Ô Tinh Tinh chọn bàn ngồi xuống, sau đó hắn gọi tiểu nhị đến, gọi một vài món ăn có linh khí trong tiệm.
Đúng với mong muốn của Ô Tinh Tinh!
Tùy Ly cũng là sau này mới phát hiện, Ô Tinh Tinh thích ăn mấy thứ quả sa sa, lại thích uống rượu, cũng chỉ vì một chút ít linh khí mỏng manh trong đó.
Tùy Ly xuất thân từ tông môn lớn, tất nhiên là không cách nào hiểu được, chút ít linh khí mỏng manh này có gì phải ham chứ?
Cũng là ngày đó tộc trưởng Hồ tộc đến cướp người, biết được tiểu yêu quái bảy tuổi bị đuổi ra khỏi tộc, trong lòng hắn đã đoán được, có lẽ đối với tiểu yêu quái lúc đó mà nói, chỉ một chút linh khí mỏng manh, cũng là nàng liều mạng lấy được, thứ đồ có thể bảo toàn mạng sống.
Không bao lâu, tiểu nhị đã bưng món ăn lên.
Mọi người vừa nhìn, vậy mà trong những món ăn này có Linh Tủy Chi, Vô Căn Tiên Thảo làm phụ liệu.
Linh Tủy Chi một cây một trăm linh thạch trung phẩm đó! Vô Căn Tiên Thảo một cây một ngàn linh thạch hạ phẩm!
Cái này đã có thể khiến tán tu nghèo chảy nước mắt ngưỡng mộ ghen ghét hận thù rồi.
Mọi người vẫn đang cảm thán sự giàu có của Phục Hy Tông, cùng với thiếu nữ xinh đẹp thân phận cao quý này.
Ô Tinh Tinh lại không phân biệt được Linh Tủy Chi và Vô Cân Tiên Thảo.
Những thứ đồ này không có ở Bắc Trạch châu.
Ô Tinh Tinh cầm chặt đũa, nhớ đến dải băng trên tóc, cho nên rộng rãi hào phóng, gắp một đũa đồ ăn bỏ vào trong bát của Tùy Ly trước.
Nàng đang muốn lên tiếng nói “phu quân ăn”, bên tai lại vang lên truyền âm của Tùy Ly: “Gọi ta......”
Gọi cái gì?
Không phải phu quân sao?
Ô Tinh Tinh chớp chớp mắt.
Tùy Ly ngừng một chút, cuộn chặt ngón tay lại, trên mặt vẫn thờ ơ như cũ, giống như xa rời quần chúng, truyền âm lại nói: “Gọi ta ca ca.”
Truyền âm thế này là chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được.
Ô Tinh Tinh nghe thế, nghiêng đầu khó hiểu, nhưng vẫn đáp lời: “À.”
Thấy nàng ngoan ngoãn như thế, Tùy Ly lại cảm thấy ngón tay có hơi ngứa.
Hắn lập tức đè ngón tay lại.
Trong lòng nói nếu như tiểu yêu quái muốn sống trên Huyền Cực châu, đồng thời sống hết sức thoải mái, những thứ hắn muốn dạy cho nàng vẫn còn rất nhiều.
Điều đầu tiên dạy nàng trước là, không phải nam tử nhặt về là có thể làm phu quân.
Bên này Ô Tinh Tinh vùi đầu ăn hai miếng, nhớ ra còn có A Tiếu nữa, vì thế vội vàng kêu Dương Cửu giúp bản thân đi gọi A Tiếu.
Dương Cửu vẫn nhớ đến thân phận ân nhân của nàng, sao mà từ chối được? Lập tức đi làm việc.
Thật ra A Tiếu cũng không muốn ngồi chung một bàn ăn với Tùy Ly chút nào, Ô Tinh Tinh nhớ đến nàng ta đã rất tốt rồi.
Nàng ta dứt khoát nói là bệnh nằm trong phòng không đi đâu.
Ô Tinh Tinh nghe thế, chỉ đành thở dài ăn hết cả một bàn đồ ăn.
Đây là một ngày vô cùng vui sướng của Ô Tinh Tinh.
Nàng chưa từng ăn một lần nhiều linh khí như thế.....Hết sức thỏa mãn.
Nàng thầm nghĩ, có thể càng thích phu quân mới này hơn một chút.
“Tùy Ly tiểu hữu!” Trưởng lão Ngự Thú Tông chầm chậm đi về phía bọn họ: “Hôm nay sức khỏe của Ô cô nương thế nào rồi?”
Ô Tinh Tinh liên tục gật đầu: “Đã tốt rồi, đã tốt rồi.”
Trưởng lão Ngự Thú Tông cười, đối với thiếu nữ ngoan ngoãn lại xinh đẹp như nàng thế này, cũng vô cùng yêu thích.
Sau đó lão mới lại hỏi: “Chuyện hôm qua.....”
Tùy Ly: “Không cần đâu, động phủ đó của ta không nuôi được linh thú.”
Trưởng lão và người xung quanh nghe xong đều cảm thấy kỳ lạ.
Trong lòng nói yêu cầu của Tùy Ly có hơi quá cao rồi nhỉ?
Nghe nói trong Phục Hy Tông khai thác một phúc địa Lang Hoàn làm động phủ riêng biệt cho hắn, vô cùng rộng rãi. Là động phủ của mười tám tu sĩ Nguyên Đan kỳ cộng lại một chỗ, chỉ sợ cũng không lớn bằng hắn.
Sao mà không nuôi được một con linh thú chứ?
Lúc này lại nghe Ô Tinh Tinh ngắt lời nói: “Có thể đi xem con Linh Hồ bốn đuôi đó lại không?”
Trưởng lão Ngự Thú Tông vội vàng cười nói: “Hiển nhiên hiển nhiên! Đi nào đi nào!”
Tùy Ly: “...”
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Ô Tinh Tinh, có hơi không hiểu suy nghĩ của tiểu yêu quái này.
Dương Cửu có hơi sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng nặn ra âm thanh hỏi Tùy Ly: “Đại sư huynh với vị Ô cô nương đó là quan hệ gì vậy ạ?”
Tùy Ly ngừng một lát.
Quan hệ gì sao?
Hắn rất rõ ràng, hiển nhiên không tính là phu thê, càng không phải đạo lữ.
Tùy Ly nhàn nhạt nói: “Nàng đã cứu ta.”
Dương Cửu ngơ ngác, sau đó sắc mặt cung kính nói: “Ta biết rồi, bọn ta sau này chắc chắn sẽ cùng với đại sư huynh, báo đáp ân tình của Ô cô nương!”
Tùy Ly: “Ừ.”
Dương Cửu vẫn là có chút ruột gan cồn cào, hắn ta do dự nói: “Vậy, lấy thêm một căn phòng cho đại sư huynh phải không ạ?”
Tùy Ly ngừng một lát: “Được.”
Dương Cửu nói thầm trong lòng, vậy chắc hẳn là hôm qua bọn họ hiểu lầm rồi.
Không chừng đại sư huynh với vị Ô cô nương đó luận đạo trong cùng một phòng thì sao?
Bên này đang nghĩ thế, bên kia Ô Tinh Tinh đã chầm chậm từ trên lầu đi xuống.
Tóc của nàng được tùy tiện cột lên, dải lụa bay phía sau đầu.
Lập tức hấp dẫn ánh mắt của không ít người trong khách điếm. Không chỉ là bởi vì dung mạo đẹp đến mức quá đáng của Ô Tinh Tinh, còn bởi vì dải lụa nàng dùng để cột tóc.....hả đó không phải là Tử Vân Trường Lăng sao???
Dương Cửu Dương Thập vừa nhìn thoáng qua đều ngơ ngác.
Đó không phải Tử Vân Trường Lăng của đại sư huynh sao?!
Nhưng mà không có người để ý bọn họ nghĩ cái gì.
Ô Tinh Tinh hai ba bước đi đến trước mặt Tùy Ly, nhẹ giọng nói: “Ta đói rồi.”
Trong lòng hai người Dương Cửu nói, Ô cô nương vậy mà vẫn chưa tích cốc sao?
Tùy Ly dẫn Ô Tinh Tinh chọn bàn ngồi xuống, sau đó hắn gọi tiểu nhị đến, gọi một vài món ăn có linh khí trong tiệm.
Đúng với mong muốn của Ô Tinh Tinh!
Tùy Ly cũng là sau này mới phát hiện, Ô Tinh Tinh thích ăn mấy thứ quả sa sa, lại thích uống rượu, cũng chỉ vì một chút ít linh khí mỏng manh trong đó.
Tùy Ly xuất thân từ tông môn lớn, tất nhiên là không cách nào hiểu được, chút ít linh khí mỏng manh này có gì phải ham chứ?
Cũng là ngày đó tộc trưởng Hồ tộc đến cướp người, biết được tiểu yêu quái bảy tuổi bị đuổi ra khỏi tộc, trong lòng hắn đã đoán được, có lẽ đối với tiểu yêu quái lúc đó mà nói, chỉ một chút linh khí mỏng manh, cũng là nàng liều mạng lấy được, thứ đồ có thể bảo toàn mạng sống.
Không bao lâu, tiểu nhị đã bưng món ăn lên.
Mọi người vừa nhìn, vậy mà trong những món ăn này có Linh Tủy Chi, Vô Căn Tiên Thảo làm phụ liệu.
Linh Tủy Chi một cây một trăm linh thạch trung phẩm đó! Vô Căn Tiên Thảo một cây một ngàn linh thạch hạ phẩm!
Cái này đã có thể khiến tán tu nghèo chảy nước mắt ngưỡng mộ ghen ghét hận thù rồi.
Mọi người vẫn đang cảm thán sự giàu có của Phục Hy Tông, cùng với thiếu nữ xinh đẹp thân phận cao quý này.
Ô Tinh Tinh lại không phân biệt được Linh Tủy Chi và Vô Cân Tiên Thảo.
Những thứ đồ này không có ở Bắc Trạch châu.
Ô Tinh Tinh cầm chặt đũa, nhớ đến dải băng trên tóc, cho nên rộng rãi hào phóng, gắp một đũa đồ ăn bỏ vào trong bát của Tùy Ly trước.
Nàng đang muốn lên tiếng nói “phu quân ăn”, bên tai lại vang lên truyền âm của Tùy Ly: “Gọi ta......”
Gọi cái gì?
Không phải phu quân sao?
Ô Tinh Tinh chớp chớp mắt.
Tùy Ly ngừng một chút, cuộn chặt ngón tay lại, trên mặt vẫn thờ ơ như cũ, giống như xa rời quần chúng, truyền âm lại nói: “Gọi ta ca ca.”
Truyền âm thế này là chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được.
Ô Tinh Tinh nghe thế, nghiêng đầu khó hiểu, nhưng vẫn đáp lời: “À.”
Thấy nàng ngoan ngoãn như thế, Tùy Ly lại cảm thấy ngón tay có hơi ngứa.
Hắn lập tức đè ngón tay lại.
Trong lòng nói nếu như tiểu yêu quái muốn sống trên Huyền Cực châu, đồng thời sống hết sức thoải mái, những thứ hắn muốn dạy cho nàng vẫn còn rất nhiều.
Điều đầu tiên dạy nàng trước là, không phải nam tử nhặt về là có thể làm phu quân.
Bên này Ô Tinh Tinh vùi đầu ăn hai miếng, nhớ ra còn có A Tiếu nữa, vì thế vội vàng kêu Dương Cửu giúp bản thân đi gọi A Tiếu.
Dương Cửu vẫn nhớ đến thân phận ân nhân của nàng, sao mà từ chối được? Lập tức đi làm việc.
Thật ra A Tiếu cũng không muốn ngồi chung một bàn ăn với Tùy Ly chút nào, Ô Tinh Tinh nhớ đến nàng ta đã rất tốt rồi.
Nàng ta dứt khoát nói là bệnh nằm trong phòng không đi đâu.
Ô Tinh Tinh nghe thế, chỉ đành thở dài ăn hết cả một bàn đồ ăn.
Đây là một ngày vô cùng vui sướng của Ô Tinh Tinh.
Nàng chưa từng ăn một lần nhiều linh khí như thế.....Hết sức thỏa mãn.
Nàng thầm nghĩ, có thể càng thích phu quân mới này hơn một chút.
“Tùy Ly tiểu hữu!” Trưởng lão Ngự Thú Tông chầm chậm đi về phía bọn họ: “Hôm nay sức khỏe của Ô cô nương thế nào rồi?”
Ô Tinh Tinh liên tục gật đầu: “Đã tốt rồi, đã tốt rồi.”
Trưởng lão Ngự Thú Tông cười, đối với thiếu nữ ngoan ngoãn lại xinh đẹp như nàng thế này, cũng vô cùng yêu thích.
Sau đó lão mới lại hỏi: “Chuyện hôm qua.....”
Tùy Ly: “Không cần đâu, động phủ đó của ta không nuôi được linh thú.”
Trưởng lão và người xung quanh nghe xong đều cảm thấy kỳ lạ.
Trong lòng nói yêu cầu của Tùy Ly có hơi quá cao rồi nhỉ?
Nghe nói trong Phục Hy Tông khai thác một phúc địa Lang Hoàn làm động phủ riêng biệt cho hắn, vô cùng rộng rãi. Là động phủ của mười tám tu sĩ Nguyên Đan kỳ cộng lại một chỗ, chỉ sợ cũng không lớn bằng hắn.
Sao mà không nuôi được một con linh thú chứ?
Lúc này lại nghe Ô Tinh Tinh ngắt lời nói: “Có thể đi xem con Linh Hồ bốn đuôi đó lại không?”
Trưởng lão Ngự Thú Tông vội vàng cười nói: “Hiển nhiên hiển nhiên! Đi nào đi nào!”
Tùy Ly: “...”
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Ô Tinh Tinh, có hơi không hiểu suy nghĩ của tiểu yêu quái này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất