Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Một Tiên Quân

Chương 83:

Trước Sau
Trong tu chân giới có bao nhiêu người cầu xin, đều khó có được một cái gật đầu của Tùy Ly.

Tùy Ly: "..."

Hắn liếc nhìn qua Tam trưởng lão.

Tam trưởng lão không hề nhận ra.

Bắc Trạch châu không có tu sĩ. Nghiêm khắc mà nói, Tùy Ly chính là tu sĩ đầu tiên Ô Tinh Tinh tiếp xúc.

Thật ra Ô Tinh Tinh không hiểu rõ lắm, tu sĩ cùng yêu trời sinh đối lập. Mà bây giờ thấy Tam trưởng lão hiền lành như vậy, nàng liền chuẩn bị gật đầu.

Chỉ có điều đầu gật một nửa, nàng lại dừng lại, vội vàng quay đầu nhìn Tùy Ly một lần nữa.

Nàng trông mong hỏi: "Ta có thể đồng ý không? Ca ca."

Tam trưởng lão lại ngây người.

Thầm nghĩ tiểu cô nương này thật sự quá ngoan.

Khó trách Tùy Ly như vậy, trước mặt nàng, thái độ đã dịu dàng hơn một phần.

Tùy Ly nghe Ô Tinh Tinh còn biết đi hỏi mình, sắc mặt cũng hơi nguôi giận.

"Tam trưởng lão có hai mươi mốt đệ tử, sao mà dạy được?"

Tam trưởng lão còn muốn nói gì đó, nhưng quay đầu nhìn thấy sắc lạnh trên mặt Tùy Ly, ông ta liền câm miệng.

Bên ngoài, ông ta là Tam sư thúc. Tùy Ly chính là sư chất của ông ta.

Nhưng thực tế là gì? Trên dưới Phục Hy Tông, thứ nhất nghe lệnh tông chủ Nghệ Thăng Đạo Tôn, thứ hai chính là nghe lệnh Tùy Ly.

"Khách điếm này không ở được, chỉ sợ phía sau còn có phong ba." Tam trưởng lão nhẹ giọng thở dài, "Dứt khoát mời Ô cô nương ở lại chỗ của Phục Hy Tông đi."

Tùy Ly chờ đợi chính là câu nói này.

Hắn thản nhiên nói: "Nàng không phải là người của Phục Hy Tông, sợ bị đại trận phòng hộ đả thương."

Tam trưởng lão cũng nghĩ như vậy.

Thiếu nữ mới tu vi Trúc Cơ, bị đại trận sượt một cái, vậy cũng ăn đủ rồi.

Tam trưởng lão cười nói: "Chuyện này đơn giản, cầm lệnh bài của ta là được."

Ô Tinh Tinh: "Còn có A Tiếu thì sao?"

Tam trưởng lão quay đầu lại nhìn thoáng qua, nói: "Cái này, cô nương thị nữ này. Lệnh bài này của ta cũng chỉ có một... Muốn có thì phải làm cả đêm mới được."

A Tiếu đành phải nhìn về phía Tùy Ly.

Nam nhân này chắc hẳn là có cách đúng không?

Ai biết được Tùy Ly nhìn cũng không thèm nhìn nàng ấy một cái.



A Tiếu âm thầm cắn răng.

Người tính tình lãnh khốc này, hiện giờ ngoại trừ đem Ô Tinh Tinh để vào mắt, cũng không thèm liếc nhìn người khác.

Mà thôi.

Có thể chiếu cố Ô Tinh Tinh cũng đã rất tốt rồi.

A Tiếu nói: "Không cần đi theo, phòng của ta vẫn ổn, ta có thể ở lại khách điếm này."

Tam trưởng lão gật đầu, phái một đệ tử đưa A Tiếu trở về.

Sau một nén nhang.

Lệnh bài của Tam trưởng lão Phục Hy Tông liền treo bên hông Ô Tinh Tinh.

Ô Tinh Tinh cũng có thể thuận lợi tiến vào đảo nhỏ trên không này.

Bởi vì ngày hôm sau chính là Đại Hội Luận Kiếm, đám người Tam trưởng lão sau khi sắp xếp chỗ ở cho Ô Tinh Tinh liền tự mình đi tu luyện.

Ô Tinh Tinh đẩy cửa, đi vào trong phòng.

Chỉ thấy trên bàn bày đầy linh quả, linh tuyền pha trà, bồ đoàn bên cạnh cũng tản ra linh khí nhàn nhạt... Đối với nàng mà nói, quả thật là đệ nhất tiên cảnh nhân gian!

Tùy Ly đứng ngoài cửa, không nhúc nhích.

Cũng không biết hôm qua để lại ám ảnh, tiểu yêu quái có sợ hãi hay không.

Nhưng hôm nay nàng là dạng hình người, ngược lại không thể ở với hắn.

Tùy Ly tâm niệm vừa động.

Cánh cửa trước mặt liền bị "Ba" một tiếng đóng lại.

Tiểu yêu quái bắt được linh quả, lăn qua lăn lại trên giường, sao mà còn nhớ tới hắn?

Bỏ đi.

Thiên tính thú vật.

Trong lòng Tùy Ly xẹt qua bốn chữ này, trong lòng mới bình tĩnh được chút lại, nhưng vẫn có chút không vui.

Trong nháy mắt, đã đến buổi tối.

Tùy Ly nhắm mắt nằm trên giường, ánh trăng lưu chuyển khắp người, hóa thành linh khí cuồn cuộn tràn vào thân thể hắn.

Chỉ nghe thấy cửa sổ "Két" một tiếng.

Tùy Ly không mở mắt ra, nhưng linh thức của hắn lại có thể đem tất cả xung quanh thu vào mắt.

Một cái đầu lông nhung mở cửa sổ ra.

Sau đó vật nhỏ kia nhảy vào, một đường chạy chạy, cuối cùng nhảy lên thật cao, nặng nề rơi vào eo của Tùy Ly.



Nó nhấc móng vuốt cào cào vào tay Tùy Ly.

Sau đó nhấc mông lên, đem cái đuôi to của mình nhét vào lòng bàn tay hắn.

Làm xong loạt động tác này, nó mới nhắm mắt ngủ.

Tùy Ly đương nhiên biết đây là ai.

Ngoại trừ Ô Tinh Tinh, thì còn ai khác.

Hắn nắm chặt cái đuôi nhung to của nàng, sự ấm áp không ngừng truyền đến... Hắn nghĩ, quả thật như nàng nói, lông hồ ly là ấm áp nhất.

Tùy Ly cũng từ từ nhắm mắt lại.

Hôm sau.

Đệ tử Phục Hy Tông đến gọi Tùy Ly thức dậy.

Tùy Ly bỗng dưng mở mắt ra, Ô Tinh Tinh đã không còn ở trong phòng nữa.

Hắn nhanh chóng rời giường, không dùng nước, vội vàng dùng thuật Thanh Tẩy lên người, đẩy cửa đi ra ngoài.

Đệ tử Phục Hy Tông thấy hắn, vội vàng hỏi: "Đại sư huynh đang tìm Ô cô nương sao?"

Tùy Ly ngừng bước chân một chút: "... Ừ."

Đệ tử Phục Hy Tông nói: "Ô cô nương ở trong vườn, đang xem bọn Dương Cửu Dương Thập luyện công."

Tùy Ly xoay người đi về phía vườn.

Trong vườn thế nhưng tụ tập không ít đệ tử Phục Hy Tông, đảo mắt qua sơ lược, có hơn mười người. Tất cả đều luyện kiếm chiêu cùng khẩu quyết, đặc biệt nỗ lực.

Ô Tinh Tinh đang ngồi ở đầu tường, cúi đầu nhìn bọn họ luyện công.

Không một chút sợ hãi tu sĩ.

Những đệ tử Phục Hy Tông này, cũng là vừa dốc sức tu luyện, vừa lặng lẽ nhìn về phía Ô Tinh Tinh.

Một cảnh tượng hài hòa.

... Nhưng hắn lại nghĩ nhiều hơn.

Tùy Ly không dấu vết nhíu mày.

Hắn đi đến bên tường, ngẩng đầu đối mặt với tiểu yêu nói: "Xuống."

Ô Tinh Tinh thu ánh mắt lại, cười với hắn, sau đó gấp rút chỉ huy hắn: "Ngươi mở cánh tay ra."

Tùy Ly: "Mở ra?"

"Ừ, đón ta nha." Ô Tinh Tinh dừng một chút, "Mở ra, mở rộng ra một chút."

Mấy đệ tử Phục Hy Tông luyện công nhất thời thu lại toàn bộ động tác, bọn họ nín thở, cẩn thận nhìn chằm chằm bóng lưng Tùy Ly.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau