Sau Khi Biến O, Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu
Chương 1: Học sinh chuyển trường
Editor: Hạ Uyển
Beta: Thúy An
__________________________________
Buổi tối trước khi kì nghỉ lớp 11 kết thúc, một bài viết đã được đăng lên diễn đàn của Trường trung học số 1 Tấn Thành.
Tiêu đề bài viết: Tin tức mới nhất, ngày mai sẽ có một "con nhím" được chuyển đến lớp mười một ban một.
[Người đăng]: 'Một A rất soái ở Nhất Trung.'
Nội dung bài viết:
[Theo nguồn tin vô cùng chính xác, ngày mai một Alpha của Trường Trung học Thực nghiệm Giang Thành chuyển đến Nhất Trung, tạm thời sẽ đến lớp 11 ban 1.
Một tháng trước, người này đã đánh nhau ở Trường Trung học Thực nghiệm, sự kiện này gây ồn ào rất lớn lại còn lên cả báo.
Trường Trung học Thực nghiệm không chứa nổi vị Đại Phật này, nên mới chuyển đến trường của chúng ta.]
[Hình ảnh:]
Trong hình chính là bài báo của Giang Thành.
Phía trên có một chỗ đưa tin sự kiện đánh nhau đặc biệt nghiêm trọng ở Trường Trung học Thực nghiệm vào một tháng trước.
ID: 'Một A rất soái ở Nhất Trung', toàn bộ Nhất Trung đều biết.
Bởi vì, người này nếu không đăng tin gì thì thôi, mà đã đăng thì là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Tỷ lệ sai sót của anh ta ngang với xác suất Tư Kinh Mặc trượt khỏi vị trí "Alpha muốn được gả nhất của Nhất Trung".
Bài viết này vừa được đăng lên, đã khiến cho mọi người giật mình ngay lập tức.
Lớp 11 ban một là nơi nào chứ? Là lớp trọng điểm đấy, vào được lớp này đều là những học sinh đã được bồi dưỡng trọng điểm.
Nếu như trong hai năm này bọn họ không cố gắng học tập và cũng không tiến bộ, thì vẫn sẽ trúng tuyển vào trường đại học bên cạnh.
Bên cạnh Nhất Trung là Trung học Thực nghiệm - trường học tốt nhất thành phố, vô số học sinh tranh nhau điền nguyện vọng, cạnh tranh ở lĩnh vực điện tử cũng đứng nhất.
Nhưng bây giờ lại đột nhiên nói cho bọn họ, có người ở trường bởi vì bắt nạt bạn học mà lên báo, cái người mà Trung học Thực nghiệm không cần sẽ bị nhét vào ban một?
Không chỉ có học sinh ban một, học sinh các lớp khác cũng muốn điên rồi.
Lầu 1: Là tôi hoa mắt sao?
Lầu 2: Đệt!
Lầu 3: Cái quỷ gì vậy? Loại rác rưởi này ban một chúng tôi không cần, cảm ơn!!!
Lầu 7: Tin tức này là thật sao?
Lầu 9: 90% là sự thật, tôi rất tò mò người này rốt cuộc đã nhét vào đây bao nhiêu tiền, để tôi nói bố tôi nhét tiền theo?
............
Lầu 35: Ôi, thật buồn nôn! Đến loại người này mà Nhất Trung cũng cần á? Nếu như tôi nhìn không lầm, thì đây chính là đại ca trường học đó?
............
Lầu 77: Đại ca trường học đều đáng chết!
Lầu 79: Nhất Trung không cần thành tích nữa sao?
............
Lầu 99: Nếu Alpha này vào ban một chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thành tích học tập của những người khác ở ban một, có thể để bạn học Tư Kinh Mặc chuyển đến ban hai chúng tôi không?
............
Lầu 110: Ý tưởng của lầu trên thật tốt! Tôi nghĩ biện pháp này có thể thực hiện đấy!
Lầu 120: Tôi luôn cảm thấy hẳn là có hiểu lầm gì đó, không bằng chúng ta nhìn lại một chút?
......
Cùng lúc đó, một thông báo cũng hiện ra trên nhóm QQ của ban một.
Lớp trưởng Phương Phàm: Ôi mẹ nó, vừa rồi lão Từ có nói chuyện riêng với tớ! Nói tớ kéo một người vào nhóm lớp!
Thời học sinh, lớp nào mà không có một nhóm không có giáo viên chủ nhiệm?
Ban một cũng có hai nhóm lớp như vậy.
Một nhóm là của học sinh, nhóm còn lại là "nhóm học tập" với giáo viên chủ nhiệm.
Trương Dương: Tôi nhổ vào! Con mẹ nó, hắn sẽ đến lớp chúng ta thật à?
Trong lúc nhất thời, những học sinh bình thường im hơi lặng tiếng cũng bắt đầu nhao nhao cả lên.
Không chỉ có chấn kinh, còn có thất vọng, có cảm giác bị vũ nhục.
Không đầy một lát, bên trong nhóm đã bắt đầu ồn ào náo loạn.
Trương Dương cũng theo đó mà mắng một hồi, nhịn không được mà chọc Tư Kinh Mặc.
Trương Dương: Tư ca, cậu có xem tin nhắn nhóm không?
Không đợi Tư Kinh Mặc trả lời, hắn "cạch cạch cạch" gửi qua cả đống ảnh chụp màn hình, thêm vào đó là chuỗi giọng nói dài tận một phút.
Mấy phút sau, đã có 22 tin nhắn chưa đọc trong hộp thoại.
Tư Kinh Mặc lấy tai nghe xuống, không kiên nhẫn mà tắt thông báo tin nhắn, nhìn qua tin nhắn mà Trương Dương đã gửi, cũng không nghe tin nhắn thoại dài đến một phút kia, trả lời một chữ "Ồ".
Trương Dương bên kia rep lại rất nhanh, lần này không còn là tin nhắn thoại dài một phút nữa.
Tư Kinh Mặc di chuyển ngón tay, nhẹ nhàng nhấn trên màn hình một cái, loa điện thoại nháy mắt truyền ra âm thanh ầm ầm vang dội của Trương Dương——
"Ồ? Chỉ có một chữ ồ? Tư ca à! Lần này là trời sắp sập luôn rồi! Lớp chúng ta sắp bị nhét vào một tên cặn bã thích gây sự đánh nhau rồi đấy!! Sao cậu chỉ ồ có một tiếng thôi vậy?"
Tin nhắn thoại tiếp theo cũng đã được gửi sang ——
"Tư ca cậu nói xem có phải vì người này mà lớp chúng ta..."
Tư Kinh Mặc lưu loát nhấn vào trang cá nhân của Trương Dương, tắt luôn thông báo.
Giọng nói trong nháy mắt im bật.
Tư Kinh Mặc thở phào nhẹ nhõm, đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dương đang phát đau.
Ngay lúc hắn sắp đem điện thoại ném qua một bên, điện thoại lại sáng lên một cái.
Lần này cũng không phải là tin nhắn trong nhóm.
Hiếm thấy có ai vào "nhóm học tập" có thầy chủ nhiệm, bây giờ trong nhóm có một thông báo.
"Ông nội mày" đã tham gia nhóm lớp mười một ban một.
Thông báo hệ thống: Bạn và "Ông nội mày" có hai người bạn chung, nhấn để thêm.
Khẽ cau mày, ánh mắt của Tư Kinh Mặc dừng lại nửa giây ở trên thông báo, sau đó mở cài đặt của nhóm lớp, tắt thông báo.
Đến tận bây giờ, toàn bộ thế giới mới an tĩnh lại.
............
"Thiếu gia, đây là thuốc ức chế, đây là bình xịt che đậy tin tức tố." Quản gia đưa cho Giang Diệc xem hai loại thuốc, sau đó cất vào trong túi "Thuốc ức chế thiếu gia uống vào ngày thứ năm của mỗi tháng, còn thuốc che đậy tin tức tố phun mỗi tuần một lần là được. Nếu như cảm thấy mùi hương bắt đầu nồng nặc thì có thể dùng thêm một lần!"
Giang Diệc qua loa ừ hai tiếng, nhận lấy túi từ trong tay quản gia: "Tôi đi đây."
Quản gia là người đã chăm sóc Giang Diệc lớn lên, nhìn bóng lưng thanh tú của thiếu niên, nhịn không được lại mở miệng: "Thiếu gia ——"
"Sao vậy?" Giang Diệc mất hết kiên nhẫn, nhăn mặt quay đầu lại.
Vào buổi tối, ánh đèn đường bên ngoài biệt thự chiếu ra ánh sáng vàng ấm áp, làm hình dáng của thiếu niên cũng nhu hòa hơn mấy phần.
Lúc này chủ nhân của gương mặt đó tâm tình không tốt lắm, nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến sự tuấn mỹ của cậu.
Quản gia đưa mắt nhìn người bên trong biệt thự, than nhẹ một tiếng: " Cậu không cần tức giận với lão gia và phu nhân, đến cuối tuần vẫn có thể về mà."
Giang Diệc nghe được câu này thì hừ lạnh một tiếng, giậm chân đạp lên chậu cây vạn niên mà ba cậu vừa đem về trồng, chậu vạn niên phát ra một tiếng tiếng vang trầm nặng, ngã xuống.
"Tôi không sai!"
Nói xong câu đó, Giang Diệc quay đầu lên xe.
Quản gia bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, nhìn chậu cây bị đạp ngã bên cạnh, khe khẽ thở dài.
Đợi đến khi cửa xe đóng lại, Giang Diệc mới ôm chân gào lên.
"Ui.... Đau quá! Đau quá! Đau quá!!!!! Giang Húc hắn điên rồi! Sao lại trồng cái cây lớn thế ngoài cửa ra vào chứ, đau chết ta rồi!"
Lái xe tranh thủ thời gian quay đầu, khẩn trương hỏi: "Thiếu gia, không có sao chứ?"
"Không có việc gì!" Giang Diệc lập tức buông chân xuống, cố nén đau nhức, biểu tình trên mặt không thay đổi: "Lái xe đi, ngày mai tôi còn phải đi học nữa!"
Lái xe có chút không yên lòng: "Nếu không tôi đưa thiếu gia đến bệnh viện trước nhé?"
Giang Diệc: "Chú à, kì nghỉ dài của lớp 11 hết rồi! Mặc dù từ Giang Thành đến Tấn Thành có mỗi nửa giờ thôi, nhưng nếu chú muốn chở tôi đến bệnh viện, ngày mai là ngày đầu tiên tôi đến lớp sẽ bị trễ đấy. Tôi cũng không muốn bị kiểm điểm trước cờ đâu!"
"Thế nhưng mà ——"
"Không có nhưng nhị gì hết!" Giang Diệc phất phất tay " Đi thôi, đêm nay tôi muốn nghỉ ngơi sớm một chút."
Lái xe bất đắc dĩ, chỉ có thể khởi động xe.
Giang Diệc hơi cử động cái chân đã đau đến chết lặng của mình, trong lòng không khỏi bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ ngày đầu tiên chuyển trường mà mình đã phải đi cà nhắc?
Hiện tại Omega đều yếu ớt như vậy sao? Mới đạp cái cây có một cái mà chân đã sưng lên?
Trong lúc nhất thời, Giang Diệc cũng quên mất mình là Omega.
Chỉ là bởi vì vừa phân hoá thành Omega không lâu, cậu còn chưa hiểu rõ đây chỉ là một di chứng sau khi phân hóa, chờ qua thời kì này rồi, thể chất sẽ khôi phục lại bình thường.
Tất cả mọi người đều cho rằng cậu sẽ phân hoá thành Alpha, tiết sinh lý cũng học về Alpha, nên Giang Diệc đối với việc này cũng không hiểu rõ.
Sự thật giống như Giang Diệc đã đoán trước, bọn họ bị kẹt xe trên đường cao tốc hai giờ, sau đó lại bị kẹt thêm nửa giờ ở trạm thu phí.
Cuối cùng lúc trở lại nhà cũ của Giang gia, thời gian đã là mười giờ tối.
Giang Diệc đã ngủ một giấc trên xe, lúc này còn chút mơ mơ màng màng.
"Đến rồi?"
Giang Diệc mơ mơ màng màng mở to mắt, đẩy cửa xuống xe.
Trong nháy mắt khi chân phải giẫm xuống mặt đất, Giang Diệc triệt để tỉnh.
—— Đau đau đau!
Lo lắng sẽ bị lái xe nhìn thấy, cậu còn phải cố gắng điều chỉnh biểu cảm của mình.
Lái xe đem đồ của Giang Diệc chuyển vào trong phòng.
"Buổi tối hôm nay thiếu gia cũng chỉ có thể tự mình sắp xếp, ngày mai dì bảo mẫu mới tới, đến lúc đó dì bảo mẫu sẽ phụ trách sinh hoạt hằng ngày của cậu."
Giang Diệc cắn chặt răng, khoát khoát tay, biểu thị mình biết rồi.
Lái xe lại liếc mắt nhìn Giang Diệc, muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: "Ừm... Thiếu gia nếu muốn trở về thì báo với tôi một tiếng, tôi sẽ đến trước một ngày để đón cậu. Cũng đã tối muộn rồi, thiếu gia nghỉ ngơi đi, tôi xin phép về trước đây."
"Được." Giang Diệc nói.
Sau khi lái xe rời đi, cả căn phòng triệt để khôi phục lại sự yên tĩnh.
Lúc này, Giang Diệc mới dám cởi giày.
Cúi đầu xem xét, ngón chân trắng nõn của cậu đã sưng đỏ lên.
Đôi mày đẹp đẽ của thiếu niên cau lại.
Ngón chân sưng lên, ngày mai phải làm sao đây?
Chết tiệt, cậu thật sự sẽ không đến trễ vào ngày khai giảng đấy chứ?
Không đợi nghĩ ra biện pháp, điện thoại trong túi cậu lại rung lên không biết mệt mỏi.
Giang Diệc thở dài, mở điện thoại ra xem, là chủ nhiệm mới của cậu kéo cậuvào nhóm lớp.
Một đám người bên trong đang chào đón cậu một cách máy móc.
Nhìn từ trên xuống đều là "Hoan nghênh bạn học Giang Diệc" # Vỗ tay ## Hoa hồng #, Giang Diệc đột nhiên cảm thấy hết sức vô vị.
Nhưng vì muốn bảo vệ hình tượng tốt đẹp của mình, Giang Diệc vẫn trả lời một câu.
Giang Diệc: # Rủ xuống mắt mỉm cười # Cảm ơn đã chào đón.
Gửi xong tin nhắn, cậu liền ném điện thoại sang một bên ——
Giả dối!
Người có ý nghĩ giống cậu, còn có đám bạn cùng lớp tương lai của cậu nữa.
Bên trong nhóm lớp ——
"Giả dối!"
"Người mới nghĩ thế này là có thể sống chung hòa bình sao?"
"Cứ chờ xem, ngày mai đến trường, cậu ta sẽ lộ nguyên hình ngay thôi."
Bọn họ ngược lại rất muốn biết, người này còn có thể ngụy trang trong bao lâu nữa.
Beta: Thúy An
__________________________________
Buổi tối trước khi kì nghỉ lớp 11 kết thúc, một bài viết đã được đăng lên diễn đàn của Trường trung học số 1 Tấn Thành.
Tiêu đề bài viết: Tin tức mới nhất, ngày mai sẽ có một "con nhím" được chuyển đến lớp mười một ban một.
[Người đăng]: 'Một A rất soái ở Nhất Trung.'
Nội dung bài viết:
[Theo nguồn tin vô cùng chính xác, ngày mai một Alpha của Trường Trung học Thực nghiệm Giang Thành chuyển đến Nhất Trung, tạm thời sẽ đến lớp 11 ban 1.
Một tháng trước, người này đã đánh nhau ở Trường Trung học Thực nghiệm, sự kiện này gây ồn ào rất lớn lại còn lên cả báo.
Trường Trung học Thực nghiệm không chứa nổi vị Đại Phật này, nên mới chuyển đến trường của chúng ta.]
[Hình ảnh:]
Trong hình chính là bài báo của Giang Thành.
Phía trên có một chỗ đưa tin sự kiện đánh nhau đặc biệt nghiêm trọng ở Trường Trung học Thực nghiệm vào một tháng trước.
ID: 'Một A rất soái ở Nhất Trung', toàn bộ Nhất Trung đều biết.
Bởi vì, người này nếu không đăng tin gì thì thôi, mà đã đăng thì là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Tỷ lệ sai sót của anh ta ngang với xác suất Tư Kinh Mặc trượt khỏi vị trí "Alpha muốn được gả nhất của Nhất Trung".
Bài viết này vừa được đăng lên, đã khiến cho mọi người giật mình ngay lập tức.
Lớp 11 ban một là nơi nào chứ? Là lớp trọng điểm đấy, vào được lớp này đều là những học sinh đã được bồi dưỡng trọng điểm.
Nếu như trong hai năm này bọn họ không cố gắng học tập và cũng không tiến bộ, thì vẫn sẽ trúng tuyển vào trường đại học bên cạnh.
Bên cạnh Nhất Trung là Trung học Thực nghiệm - trường học tốt nhất thành phố, vô số học sinh tranh nhau điền nguyện vọng, cạnh tranh ở lĩnh vực điện tử cũng đứng nhất.
Nhưng bây giờ lại đột nhiên nói cho bọn họ, có người ở trường bởi vì bắt nạt bạn học mà lên báo, cái người mà Trung học Thực nghiệm không cần sẽ bị nhét vào ban một?
Không chỉ có học sinh ban một, học sinh các lớp khác cũng muốn điên rồi.
Lầu 1: Là tôi hoa mắt sao?
Lầu 2: Đệt!
Lầu 3: Cái quỷ gì vậy? Loại rác rưởi này ban một chúng tôi không cần, cảm ơn!!!
Lầu 7: Tin tức này là thật sao?
Lầu 9: 90% là sự thật, tôi rất tò mò người này rốt cuộc đã nhét vào đây bao nhiêu tiền, để tôi nói bố tôi nhét tiền theo?
............
Lầu 35: Ôi, thật buồn nôn! Đến loại người này mà Nhất Trung cũng cần á? Nếu như tôi nhìn không lầm, thì đây chính là đại ca trường học đó?
............
Lầu 77: Đại ca trường học đều đáng chết!
Lầu 79: Nhất Trung không cần thành tích nữa sao?
............
Lầu 99: Nếu Alpha này vào ban một chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thành tích học tập của những người khác ở ban một, có thể để bạn học Tư Kinh Mặc chuyển đến ban hai chúng tôi không?
............
Lầu 110: Ý tưởng của lầu trên thật tốt! Tôi nghĩ biện pháp này có thể thực hiện đấy!
Lầu 120: Tôi luôn cảm thấy hẳn là có hiểu lầm gì đó, không bằng chúng ta nhìn lại một chút?
......
Cùng lúc đó, một thông báo cũng hiện ra trên nhóm QQ của ban một.
Lớp trưởng Phương Phàm: Ôi mẹ nó, vừa rồi lão Từ có nói chuyện riêng với tớ! Nói tớ kéo một người vào nhóm lớp!
Thời học sinh, lớp nào mà không có một nhóm không có giáo viên chủ nhiệm?
Ban một cũng có hai nhóm lớp như vậy.
Một nhóm là của học sinh, nhóm còn lại là "nhóm học tập" với giáo viên chủ nhiệm.
Trương Dương: Tôi nhổ vào! Con mẹ nó, hắn sẽ đến lớp chúng ta thật à?
Trong lúc nhất thời, những học sinh bình thường im hơi lặng tiếng cũng bắt đầu nhao nhao cả lên.
Không chỉ có chấn kinh, còn có thất vọng, có cảm giác bị vũ nhục.
Không đầy một lát, bên trong nhóm đã bắt đầu ồn ào náo loạn.
Trương Dương cũng theo đó mà mắng một hồi, nhịn không được mà chọc Tư Kinh Mặc.
Trương Dương: Tư ca, cậu có xem tin nhắn nhóm không?
Không đợi Tư Kinh Mặc trả lời, hắn "cạch cạch cạch" gửi qua cả đống ảnh chụp màn hình, thêm vào đó là chuỗi giọng nói dài tận một phút.
Mấy phút sau, đã có 22 tin nhắn chưa đọc trong hộp thoại.
Tư Kinh Mặc lấy tai nghe xuống, không kiên nhẫn mà tắt thông báo tin nhắn, nhìn qua tin nhắn mà Trương Dương đã gửi, cũng không nghe tin nhắn thoại dài đến một phút kia, trả lời một chữ "Ồ".
Trương Dương bên kia rep lại rất nhanh, lần này không còn là tin nhắn thoại dài một phút nữa.
Tư Kinh Mặc di chuyển ngón tay, nhẹ nhàng nhấn trên màn hình một cái, loa điện thoại nháy mắt truyền ra âm thanh ầm ầm vang dội của Trương Dương——
"Ồ? Chỉ có một chữ ồ? Tư ca à! Lần này là trời sắp sập luôn rồi! Lớp chúng ta sắp bị nhét vào một tên cặn bã thích gây sự đánh nhau rồi đấy!! Sao cậu chỉ ồ có một tiếng thôi vậy?"
Tin nhắn thoại tiếp theo cũng đã được gửi sang ——
"Tư ca cậu nói xem có phải vì người này mà lớp chúng ta..."
Tư Kinh Mặc lưu loát nhấn vào trang cá nhân của Trương Dương, tắt luôn thông báo.
Giọng nói trong nháy mắt im bật.
Tư Kinh Mặc thở phào nhẹ nhõm, đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dương đang phát đau.
Ngay lúc hắn sắp đem điện thoại ném qua một bên, điện thoại lại sáng lên một cái.
Lần này cũng không phải là tin nhắn trong nhóm.
Hiếm thấy có ai vào "nhóm học tập" có thầy chủ nhiệm, bây giờ trong nhóm có một thông báo.
"Ông nội mày" đã tham gia nhóm lớp mười một ban một.
Thông báo hệ thống: Bạn và "Ông nội mày" có hai người bạn chung, nhấn để thêm.
Khẽ cau mày, ánh mắt của Tư Kinh Mặc dừng lại nửa giây ở trên thông báo, sau đó mở cài đặt của nhóm lớp, tắt thông báo.
Đến tận bây giờ, toàn bộ thế giới mới an tĩnh lại.
............
"Thiếu gia, đây là thuốc ức chế, đây là bình xịt che đậy tin tức tố." Quản gia đưa cho Giang Diệc xem hai loại thuốc, sau đó cất vào trong túi "Thuốc ức chế thiếu gia uống vào ngày thứ năm của mỗi tháng, còn thuốc che đậy tin tức tố phun mỗi tuần một lần là được. Nếu như cảm thấy mùi hương bắt đầu nồng nặc thì có thể dùng thêm một lần!"
Giang Diệc qua loa ừ hai tiếng, nhận lấy túi từ trong tay quản gia: "Tôi đi đây."
Quản gia là người đã chăm sóc Giang Diệc lớn lên, nhìn bóng lưng thanh tú của thiếu niên, nhịn không được lại mở miệng: "Thiếu gia ——"
"Sao vậy?" Giang Diệc mất hết kiên nhẫn, nhăn mặt quay đầu lại.
Vào buổi tối, ánh đèn đường bên ngoài biệt thự chiếu ra ánh sáng vàng ấm áp, làm hình dáng của thiếu niên cũng nhu hòa hơn mấy phần.
Lúc này chủ nhân của gương mặt đó tâm tình không tốt lắm, nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến sự tuấn mỹ của cậu.
Quản gia đưa mắt nhìn người bên trong biệt thự, than nhẹ một tiếng: " Cậu không cần tức giận với lão gia và phu nhân, đến cuối tuần vẫn có thể về mà."
Giang Diệc nghe được câu này thì hừ lạnh một tiếng, giậm chân đạp lên chậu cây vạn niên mà ba cậu vừa đem về trồng, chậu vạn niên phát ra một tiếng tiếng vang trầm nặng, ngã xuống.
"Tôi không sai!"
Nói xong câu đó, Giang Diệc quay đầu lên xe.
Quản gia bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, nhìn chậu cây bị đạp ngã bên cạnh, khe khẽ thở dài.
Đợi đến khi cửa xe đóng lại, Giang Diệc mới ôm chân gào lên.
"Ui.... Đau quá! Đau quá! Đau quá!!!!! Giang Húc hắn điên rồi! Sao lại trồng cái cây lớn thế ngoài cửa ra vào chứ, đau chết ta rồi!"
Lái xe tranh thủ thời gian quay đầu, khẩn trương hỏi: "Thiếu gia, không có sao chứ?"
"Không có việc gì!" Giang Diệc lập tức buông chân xuống, cố nén đau nhức, biểu tình trên mặt không thay đổi: "Lái xe đi, ngày mai tôi còn phải đi học nữa!"
Lái xe có chút không yên lòng: "Nếu không tôi đưa thiếu gia đến bệnh viện trước nhé?"
Giang Diệc: "Chú à, kì nghỉ dài của lớp 11 hết rồi! Mặc dù từ Giang Thành đến Tấn Thành có mỗi nửa giờ thôi, nhưng nếu chú muốn chở tôi đến bệnh viện, ngày mai là ngày đầu tiên tôi đến lớp sẽ bị trễ đấy. Tôi cũng không muốn bị kiểm điểm trước cờ đâu!"
"Thế nhưng mà ——"
"Không có nhưng nhị gì hết!" Giang Diệc phất phất tay " Đi thôi, đêm nay tôi muốn nghỉ ngơi sớm một chút."
Lái xe bất đắc dĩ, chỉ có thể khởi động xe.
Giang Diệc hơi cử động cái chân đã đau đến chết lặng của mình, trong lòng không khỏi bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ ngày đầu tiên chuyển trường mà mình đã phải đi cà nhắc?
Hiện tại Omega đều yếu ớt như vậy sao? Mới đạp cái cây có một cái mà chân đã sưng lên?
Trong lúc nhất thời, Giang Diệc cũng quên mất mình là Omega.
Chỉ là bởi vì vừa phân hoá thành Omega không lâu, cậu còn chưa hiểu rõ đây chỉ là một di chứng sau khi phân hóa, chờ qua thời kì này rồi, thể chất sẽ khôi phục lại bình thường.
Tất cả mọi người đều cho rằng cậu sẽ phân hoá thành Alpha, tiết sinh lý cũng học về Alpha, nên Giang Diệc đối với việc này cũng không hiểu rõ.
Sự thật giống như Giang Diệc đã đoán trước, bọn họ bị kẹt xe trên đường cao tốc hai giờ, sau đó lại bị kẹt thêm nửa giờ ở trạm thu phí.
Cuối cùng lúc trở lại nhà cũ của Giang gia, thời gian đã là mười giờ tối.
Giang Diệc đã ngủ một giấc trên xe, lúc này còn chút mơ mơ màng màng.
"Đến rồi?"
Giang Diệc mơ mơ màng màng mở to mắt, đẩy cửa xuống xe.
Trong nháy mắt khi chân phải giẫm xuống mặt đất, Giang Diệc triệt để tỉnh.
—— Đau đau đau!
Lo lắng sẽ bị lái xe nhìn thấy, cậu còn phải cố gắng điều chỉnh biểu cảm của mình.
Lái xe đem đồ của Giang Diệc chuyển vào trong phòng.
"Buổi tối hôm nay thiếu gia cũng chỉ có thể tự mình sắp xếp, ngày mai dì bảo mẫu mới tới, đến lúc đó dì bảo mẫu sẽ phụ trách sinh hoạt hằng ngày của cậu."
Giang Diệc cắn chặt răng, khoát khoát tay, biểu thị mình biết rồi.
Lái xe lại liếc mắt nhìn Giang Diệc, muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: "Ừm... Thiếu gia nếu muốn trở về thì báo với tôi một tiếng, tôi sẽ đến trước một ngày để đón cậu. Cũng đã tối muộn rồi, thiếu gia nghỉ ngơi đi, tôi xin phép về trước đây."
"Được." Giang Diệc nói.
Sau khi lái xe rời đi, cả căn phòng triệt để khôi phục lại sự yên tĩnh.
Lúc này, Giang Diệc mới dám cởi giày.
Cúi đầu xem xét, ngón chân trắng nõn của cậu đã sưng đỏ lên.
Đôi mày đẹp đẽ của thiếu niên cau lại.
Ngón chân sưng lên, ngày mai phải làm sao đây?
Chết tiệt, cậu thật sự sẽ không đến trễ vào ngày khai giảng đấy chứ?
Không đợi nghĩ ra biện pháp, điện thoại trong túi cậu lại rung lên không biết mệt mỏi.
Giang Diệc thở dài, mở điện thoại ra xem, là chủ nhiệm mới của cậu kéo cậuvào nhóm lớp.
Một đám người bên trong đang chào đón cậu một cách máy móc.
Nhìn từ trên xuống đều là "Hoan nghênh bạn học Giang Diệc" # Vỗ tay ## Hoa hồng #, Giang Diệc đột nhiên cảm thấy hết sức vô vị.
Nhưng vì muốn bảo vệ hình tượng tốt đẹp của mình, Giang Diệc vẫn trả lời một câu.
Giang Diệc: # Rủ xuống mắt mỉm cười # Cảm ơn đã chào đón.
Gửi xong tin nhắn, cậu liền ném điện thoại sang một bên ——
Giả dối!
Người có ý nghĩ giống cậu, còn có đám bạn cùng lớp tương lai của cậu nữa.
Bên trong nhóm lớp ——
"Giả dối!"
"Người mới nghĩ thế này là có thể sống chung hòa bình sao?"
"Cứ chờ xem, ngày mai đến trường, cậu ta sẽ lộ nguyên hình ngay thôi."
Bọn họ ngược lại rất muốn biết, người này còn có thể ngụy trang trong bao lâu nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất