Sau Khi Biến O, Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu

Chương 30: Cậu thích là được!

Trước Sau
Editor: Hạ Uyển

Beta: Diệp Song Nhi

**************

Trước lạ sau quen, thậm chí lần này không cần hỏi Giang Diệc, Tư Kinh Mặc đã thuần thục vào trong mở tủ giày lấy dép lê ra thay.

"Căn phòng kia dì đã quét dọn rồi, cậu vào ngủ là được." Giang Diệc nói xong thì đi lên lầu.

Tư Kinh Mặc đi theo sau, đáp 'được'.

"Muốn uống gì thì trong tủ lạnh đều có, cậu cứ lấy tự nhiên, có chuyện gì thì hỏi tôi." Giang Diệc suy nghĩ một chút, bổ sung thêm một câu. "Đừng khách sáo."

Tư Kinh Mặc hơi cúi đầu, từ góc độ này quan sát sẽ càng nhìn rõ được ngũ quan hoàn hảo của hắn. Hắn nhẹ nhàng lên tiếng, ngẩng đầu nhìn Giang Diệc.

Đúng lúc đó, Giang Diệc cũng quay đầu lại nhìn Tư Kinh Mặc, không khỏi cảm thán trong lòng, người này thật sự là ba trăm sáu mươi lăm độ không góc chết.

Đáng tiếc, lại thích một người đã được định sẵn là không có kết quả.

Đến cửa phòng, Giang Diệc nói: "Vậy cậu nghỉ ngơi sớm đi."

Tư Kinh Mặc gật đầu: "Ngủ ngon."

Giang Diệc phất phất tay: "Ngủ ngon." Sau đó quay đầu đi thẳng vào phòng, tiện tay liền đóng cửa lại.

Một đêm bôn ba, Giang Diễc thực sự thất rất mệt, thậm chí sức lực để tắm rửa cũng không có.

Vốn định nằm trên giường một lát, chờ có sức lực thì đi tắm, không ngờ đầu vừa dính vào gối đã ngủ thiếp đi.

Sáng ngày hôm sau Giang Diệc bị một hồi tiếng chuông điện thoại đánh thức, bực bội cào cào tóc, Giang Diệc duỗi tay lấy điện thoại, nhìn người gọi đến rồi mới mơ màng rời giường.

Nhận điện thoại, Giang Diệc hữu khí vô lực 'ừm' một tiếng.

Giọng nói của Hứa Hướng Dương ở đầu dây bên kia có hơi hốt hoảng: "Người anh em, cậu không sao đấy chứ? Tối hôm qua tớ về nhà làm bài đến mơ hồ, sáng nay mới biết được chuyện này, tớ nghe mẹ tớ nói đó là người của lớp 11 ban 1 các cậu?"

Giang Diệc miễn cưỡng mở mắt ra: "Không sao, là bạn học của lớp bọn tớ."

Hứa Hướng Dương nghe thế thì thở dài, cậu ta không quan tâm đến chuyện của người khác, nghe vậy thì không hỏi nữa, xác nhận Giang Diệc không sao thì cậu ta đã yên tâm rồi.

"Cậu không sao thì tốt rồi. Ủa, mà cậu còn chưa dậy hả?"

"Nhìn tớ giống dậy rồi à?" Giang Diệc ngáp một cái, hốc mắt lập tức có chút

ướt.

"Đã mười giờ rồi, dậy lẹ đi." Hứa Hướng Dương bá đạo. "Haizzz, đúng rồi, trước đó quên nói với cậu, lần liên thi này của cậu tốt ghê á! Tổng xếp hạng mười lăm, trâu bò."

Sáng sớm bên tai đã có người lải nhải không ngừng, giống như con ong mật cứ vo ve vo ve, Giang Diệc dù có buồn ngủ cũng sẽ tỉnh táo.

Cố gắng mở mắt ra, bây giờ Giang Diệc mới biết tối qua cậu cứ thế đi ngủ mà không thay quần áo.

Cầm điện thoại lên, bật loa ngoài.

Ở đầu dây bên kia Hứa Hương Dương nói rất hăng say.

Thỉnh thoảng Giang Diệc sẽ phụ họa một vài câu, thế là Hứa Hướng Dương cứ tiếp tục chủ đề đó.

Cầm một bộ quần áo, Giang Diệc cầm theo điện thoại đi tắm.

Nước ấm từ vòi sen chảy xuống khiến cả người Giang Diệc hoàn toàn tỉnh táo.

Hứa Hương Dương ở bên kia lập tức thấy có điều gì đó không đúng: "Bên chỗ cậu là âm thanh gì vậy."

"Đánh răng rửa mặt." Giang Diệc trả lời qua loa.

Hứa Hương Dương không nghi ngờ, nói tiếp: "À được, lần này tớ thi không tốt lắm, vừa có kết quả, chủ nhiệm lớp tớ đã tìm tớ nói chuyện, nói tớ lần này vẫn chưa vượt qua được Tư Kinh Mặc, hỏi tớ chuẩn bị làm gì? Tớ còn làm gì được chứ!"

Giọng nói của Hứa Hương Dương có hơi nổi điên.

Giang Diệc tắm xong, thay quần áo, rồi đi đánh răng.

Nghe được câu này, trên mặt cậu mới có vài phần tươi cười.

Người như Tư Kinh Mặc, thành tích thực sự tốt đến biến thái, lần này liên kết thi này hắn chỉ bị trừ hai điểm ở phần viết văn, còn lại các môn khác đều max điểm.

Loại thành tích này mà người bình thường có thể vượt qua ư?

Với lại lần này Giang Diệc có thành tích tốt như vậy, có một nửa là công lao của Tư Kinh Mặc.

Đánh răng xong, Giang Diệc cầm điện thoại đi ra khỏi phòng tắm, chuẩn bị xuống lầu xem thử có gì ăn không, cậu thấy hơi đói bụng.

"...... Haizzz tới cảm thấy, người này, cậu ta thực sự không hợp với lẽ thường!" Hứa Hướng Dương vẫn còn đang nói.

Giang Diệc đẩy cửa ra, vừa nhấc mắt đã thấy có một người đang đứng ở phía trước.

Trong điện thoại vẫn tiếp tục truyền đến giọng phàn nàn của Hứa Hướng Dương: "Có đôi khi tớ còn cảm thấy Tư Kinh Mặc không phải là người nữa kìa!"

Giang Diệc: "......"

Giang Diệc: "Khụ!"

Trên mặt Tư Kinh Mặc không có biểu cảm gì, nhìn qua khẽ cau mày: "Cậu bị cảm?"

Âm thanh của Hứa Hướng Dương dừng một chút, cái giọng nói này sao mà nghe quen thuộc thế nhỉ?



"Giọng ai đấy?"

Giang Diệc trả lời Tư Kinh Mặc trước: "Không có."

Sau đó cậu mới vội vàng tắt loa ngoài cuộc gọi, đặt ở bên tai nói với Hứa Hướng Dương: "Tư Kinh Mặc, tối hôm qua hơi trễ rồi, nên hắn ở lại nhà tớ."

Hứa Hướng Dương: "????"

Người ở đầu dây bên kia sửng sốt tròn nửa phút, sau đó mới truyền tới tiếng kêu rên của Hứa Hướng Dương: "Đệt! Vừa rồi cậu không mở loa ngoài chứ?"

Giang Diệc đóng cửa phòng, đi theo Tư Kinh Mặc xuống lầu, mặt không đỏ tim không đập nói láo: "Không có."

"Cậu không gạt tớ đấy chứ?" Rõ ràng là Hứa Hướng Dương không tin.

"Nếu như hắn nghe được, chẳng lẽ không phản bác lại à?" Giang Diệc tiếp tục nói láo, vừa nói vừa nhìn nam sinh đứng tên cạnh.

Tư Kinh Mặc vẫn đang mặc bộ đồng phục hôm qua, sạch sẽ lại tinh tế, không có một chút nếp nhăn nào.

Nếu như không phải xác định Tư Kinh Mặc không đem quần áo khác đến, thậm chí Giang Diệc còn hoài nghi Tư Kinh Mặc sẽ thay một bộ quần áo giống y như đúc.

Thu tầm mắt lại, Giang Diệc tiếp tục nói chuyện với Hứa Hướng Dương.

Hứa Hướng Dương cảm thấy Giang Diệc nói cũng đúng, nên không tiếp tục chủ đề này nữa, đang chuẩn bị nói lại chủ đề trước, đột nhiên Hứa Hướng Dương ngây ngẩn cả người.

Tư Kinh Mặc ở đây?

Ngủ lại qua đêm?

Hứa Hướng Dương hết bình tĩnh nỗi, giọng nói bỗng cao lên: "Cậu vừa nói Tư Kinh Mặc ngủ lại nhà cậu hả?"

Giang Diệc vô thức dời điện thoại ra xa.

"Giang Diệc! Cậu còn nhớ mình là Omega không hả? Cậu là Omega mà còn để Alpha ngủ lại nhà mình là ý gì? Nghe cậu nói, giống như cậu chủ động giữ hắn lại? Cậu bị điên rồi sao? Tớ thấy cậu thực sự không để ý đến những gì tớ nói!" Giọng Hứa Hướng Dương càng lúc càng lớn, thậm chí hận không thể lập tức bay đến trước mặt của Giang Diệc, để chỉnh đốn Giang Diệc một phen.

Cho dù đã tắt loa ngoài, nhưng giọng của Hứa Hướng Dương lớn như thế, hơn nữa trong phòng rất yên tĩnh, Giang Diệc cảm thấy Tư Kinh Mặc đã nghe hết cả cuộc trò chuyện.

Không nhìn vẻ mặt Tư Kinh Mặc, Giang Diệc vội vàng nói: "Cậu nói nhỏ lại xíu đi? Lỗ tai tớ sắp điếc luôn rồi."

"Tớ mà nói nhỏ thì cậu sẽ nghe tớ chắc?" Hứa Hướng Dương càng nói càng tức "Anh trai à! Vậy giờ cậu không phải là Alpha! Là Omega a~~! AO khác biệt! Phải tránh hiềm nghi, cậu hiểu không?"

Bây giờ đã hơn 10 giờ sáng*,mặt trời đã mọc rồi. Dì đang ở ngoài vườn hoa trồng một loại hoa mà Giang Diệc không biết.

* Raw là tác giả viết "Bây giờ đã hơn 9h sáng" nhưng mà nãy trên kia thấy Giang Diệc dậy đã là 10h rồi, nên Nhi sửa lại 1 xíu, có gì mong m.n thông cảm.

Giang Diệc cầm điện thoại đi ra sân, giải thích nói: "Lần này là có lý do."

"Lý do gì cũng không được! Cậu không thể không coi trọng chuyện này được!" Hứa Hướng Dương tận tình khuyên bảo.

Giang Diệc đỡ trán, bất đắc dĩ đành phải kể hết chuyện ngày hôm qua cho Hứa Hướng Dương nghe, đương nhiên là cậu đã bỏ bớt chuyện cậu và Tư Kinh Mặc cãi nhau.

"Thật ra tới không muốn cho người vào nhà đâu, nhưng khi cậu ta đưa tớ về đến nhà đã rạng sáng mất rồi, ở khu biệt thứ của tớ không dễ đón xe, chẳng lẽ đã hơn nửa đêm mà tớ phải gọi điện cho chú tài xế, đánh thức chú ấy để chú ấy đưa Tư Kinh Mặc về à?" Giang Diệc giải thích với Hứa Hướng Dương: "Lại nói, qua chuyện này, tớ phát hiện ra, Tư Kinh Mặc vẫn đáng tin cậy lắm."

Hứa Hướng Dương: "......"

Nghe những lời này, lực chú ý của Hứa Hướng Dương bị dời đi một chút.

"Cậu nói cái cậu Omega ngoài ý muốn phát tình kìa là bạn của hai người à?" Hứa Hướng Dương hỏi.

Giang Diệc gật đầu: "Đúng vậy, may mắn là tớ thấy cậu ấy, nếu không hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi."

Hứa Hướng Dương không đồng ý: "Bây giờ tin tức tố của cậu vẫn chưa ổn định, cho nên cậu sẽ không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của Alpha và Omega, nhưng sau này thì cậu nhất định phải chú ý."

"Yên tâm đi." Giang Diệc nói. "Tớ biết."

Hứa Hướng Dương cảm thấy không có gì cần phải nói nữa, muộn như vậy rồi, mà Tư Kinh Mặc còn đưa Giang Diệc về, đích thật là không nên đuổi người ta đi.

Nhưng vì sao Tư Kinh Mặc không bảo tài xế ở tại chỗ chờ mình? Điểm ấy vẫn có chút khả nghi!

Hơn nữa Hứa Hướng Dương còn nghi ngờ, Tư Kinh Mặc cố ý để tài xế về trước!

Nghĩ đến tâm tư của Tư Kinh Mặc đối với Giang Diệc, Hứa Hướng Dương lại thở dài.

Thôi bỏ đi, loại chuyện này cậu ta xem vào cũng chả làm được gì.

Để xem Giang Diệc sẽ xử lý thế nào, tình cảm là chuyện của hai người, cho dù Tư Kinh Mặc có muốn cưỡng ép, với tính tình này của Giang Diệc chắc chắn cũng sẽ không được.

Nói chuyện phiếm với Giang Diệc thêm vài câu thì Hứa Hướng Dương cúp máy.

Giang Diệc thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa mi tâm, nói thầm trong lòng, cũng không biết Hứa Hướng Dương bị cái gì, mà từ khi biết mình trở thành Omega, thì biến thành một bà mẹ già luôn.

Cất điện thoại đi, Giang Diệc trở về phòng.

Vào cuối tuần dì giúp việc sẽ không đến nấu cơm, bình thường Giang Diệc sẽ gọi thức ăn bên ngoài, hoặc là dùng lò vi sóng để hâm lại thức ăn mà dì giúp việc đã làm trước đó.

Hôm nay Tư Kinh Mặc ở đây, Giang Diệc định đi ra ngoài tiệm ăn.

Chỉ là khi Giang Diệc vừa mới đẩy cửa ra, cậu đã ngây ngẩn cả người.

Trong phòng có mùi hương của thức ăn bay tới, Giang Diệc vừa đi ra đã ngửi được mùi.

Mùi này bay ra từ trong bếp, Giang Diệc đi qua nhìn thì càng thêm kinh ngạc.

"Tư ca?" Giang Diệc hơi há miệng. "Cậu biết nấu cơm à?"



Tư Kinh Mặc mặc tạp dề bên ngoài áo khoác đồng phục, hai bên bếp trong phòng đều đang cháy, một bên thì có nước đang sôi ùng ục,một bên thì dùng để rán trứng gà.

Nghe thấy giọng nói của Giang Diệc, Tư Kinh Mặc quay đầu lại nhìn cậu, nhẹ giọng đáp lại, sau đó khéo léo dùng thìa lật trứng lại.

Giang Diệc càng nhìn càng thấy kinh ngạc, nhịn không được mà đến gần.

"Đừng đến đây." Trước khi Giang Diệc đến gần, Tư Kinh Mặc đã lên tiếng ngăn cản cậu. "Có dầu sẽ bị văng ra ngoài."

Giang Diệc không quan tâm, còn ước được đến gần để nhìn cho rõ.

Cậu thật sự kinh ngạc, dạng người cao cao tại thượng gần như lạnh lùng như Tư Kinh Mặc, vậy mà lại mặc tạp dề nấu cơm.

Đây là tạp dề của dì giúp việc, theo dì ấy nói, nữ sinh càng lớn sẽ càng thích màu hồng, nhất là màu hồng phấn, cho nên tạp dề của dì ấy đa phần đều là màu hồng phấn.

Nếu không phải là con thỏ màu hồng phấn thì sẽ là một con Peppa màu hồng phấn.

Bây giờ tạp dề có thêu con thỏ màu hồng phấn đang được Tư Kinh Mặc mặc trên người, phối cùng bộ đồng phục Nhất Trung màu đen trắng, có hơi không hài hòa cho lắm, nhưng nếu thêm gương mặt kia của Tư Kinh Mặc thì vẫn cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Trong phòng bếp đầy mùi khói dầu, trên trán Tư Kinh Mặc có một ít mồ hôi rịn ra.

Nhân lúc rảnh rỗi, hắn quay đầu nhìn Giang Diệc, vốn muốn đuổi người ta đi, không ngờ vừa quay sang đã đối mặt với đôi mắt đầy ý cười của Giang Diệc.

Đột nhiên không thể nói nên lời, Tư Kinh Mặc thu tâm mắt lại, nhanh tay đặt trứng gà vào đĩa.

Vẫn còn đồ có ít rau chua được dì giúp việc bảo quản trong tủ lạnh, Tư Kinh Mặc lấy ra một ít xếp gọn vào chén nhỏ.

Tắt hai bếp lửa, lấy bát đũa chuẩn bị múc cháo.

"Ăn cơm thôi." Tư Kinh Mặc nói.

Giang Diệc hoàn hồn, thu lại ý cười: "Được, để tôi giúp cậu."

"Cẩn thận bỏng." Tư Kinh Mặc nhẹ giọng nói. "Cậu bưng rau chua và trứng gà đi."

Giang Diệc cũng sợ mình tay chân vụng về sẽ gây ra phiền phức, nên không phản bác, bưng trứng gà và rau chua rồi đi ra ngoài.

Dùng nồi đất để nấu cháo, mỗi hạt gạo đều được nấu nhừ, cơ hồ không cầm nhai đã có thể nuốt xuống bụng.

Giang Diệc cắn một miếng trứng gà rán vàng ươm, còn có một chút lòng đào khiến cậu càng kinh ngạc hơn nữa.

Mình thích ăn trứng lòng đào, nhưng cách làm của hắn không giống với cách làm của dì giúp việc luôn chăm sóc cậu trước đây, mặc dù dì ấy cũng sẽ làm trứng lòng đào, nhưng luôn luôn không nắm vững được độ lửa.

Hoặc là quá sống, hoặc là quá chín.

Giang Diệc thích ăn trứng lòng đào, thích lòng đỏ trứng vừa mới đông lại, nó không chảy ra, nhưng nhìn bằng mắt thường sẽ thấy một ít dịch trứng đặc sệt sệt lại.

Đúng là yêu cầu có hơi nhiều nên không dễ gì nắm vững được.

Nhưng cái cậu đang ăn thì thực sự rất vừa miệng!

Giang Diệc không nhịn được mà nhìn Tư Kinh Mặc: "Tư ca, cậu học nấu cơm với ai vậy?"

Tư Kinh Mặc uống một ngụm cháo, không có nhiều biểu cảm trên khuôn mặt: "Rảnh rỗi nên học một chút. Mùi vị vẫn ổn chứ?"

Giang Diệc gật đầu liên tục: "Ngon lắm!" Cậu không khỏi khen ngợi. "Cậu quá giỏi luôn đó, còn biết nấu cơm nữa."

Tư Kinh Mặc nói: "Nghĩ đến kiểu gì cũng sẽ hữu dụng, nên mới học một chút."

Giang Diệc sợ hãi thán phục: "Quả nhiên có tính toán."

Mặt mày của Tư Kinh Mặc nhu hòa hơn trong nháy mắt, nói giọng khàn khàn: "Cậu thích là được."

Giang Diệc đang định nói mình thích, nhưng sau đó điện thoại của cậu vang lên.

Nhìn thấy tên người gọi đến, sắc mặt Giang Diệc bỗng nghiêm túc hẳn lên.

Người gọi đến là cảnh sát, thông báo với Giang Diệc là nam sinh kia đã bị bắt vào tối qua rồi, hỏi bây giờ Giang Diệc có rảnh không, yêu cầu cậu đến cục cảnh sát một chuyến.

Ngay sau khi cúp điện thoại, thậm chí Giang Diệc còn chưa kịp nói chuyện này với Tư Kinh Mặc, điện thoại đã vang lên lần nữa, lần này là Trương Dương.

"Diệc ca! Bắt được cái thằng hôm qua rồi!" Giọng nói của Trương Dương còn mang theo sự tức giận. "Mẹ nó, cái thằng chó này, lát nữa tớ sẽ đánh chết nó!"

Giang Diệc giật giật khóe miệng: "Đánh người trong cục cảnh sát, cậu không định đi ra nữa à?"

Trương Dương đâu có quan tâm chuyện này, vẫn tiếp tục nói: "Đúng rồi, Diệc ca, cảnh sát có gọi cho cậu không? Khi nào thì cậu tới?"

Giang Diệc nói: "Ngay trước kho cậu gọi đến, cảnh sát có gọi cho tôi, đang chuẩn bị đi đây."

Trương Dương gật đầu: "Được rồi, bây giờ tớ sẽ gọi cho Tư ca."

Giang Diệc ngăn cậu ta lại: "Không cần đâu, hắn đang ở cùng tôi đây."

Trương Dương vô thức định nói "được", nhưng một giây sau đó cậu ta ngẩn ra, sao hai người họ lại ở cùng nhau nhỉ?

Không phải là đang chiến tranh lạnh ư? Bây giờ làm hòa rồi à?

Mà khoan, hình như có chỗ nào đó không đúng thì phải?

Trương Dương đã từng nghe nói gia đình Giang Diệc sống ở đâu, nhưng mà nơi đó cách nhà Tư Kinh Mặc nửa tiếng đi xe lận, sao mới sáng sớm mà hai người đã ở cạnh nhau được?

Hay là, tối hôm qua hai người đã ở cùng nhau rồi?

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn đã ủng hộ nhaaaaa!

Hết chương 26.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau