Sau Khi Biến O, Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu
Chương 78: Ba để mất mẹ con rồi...
Editor: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi
**************
So với sự kinh ngạc của Giang Húc, Tống Nhân chỉ phản ứng một lúc rồi hỏi: "Là vì... Bạn học Tiểu Tư?"
Giang Diệc giương mắt nhìn Tống Nhân, Tống Nhân rất chú ý chăm sóc da, cho dù bà đã bốn mươi tuổi rồi, mà trên mặt vẫn không có nếp nhăn nào. Nhưng hai năm này, Giang Diệc luôn thấy khóe mắt bà có nếp nhăn.
Bà sống không hề vui vẻ.
Giang Húc là một Alpha rất yêu vợ, gần như ông sẽ không cãi nhau với Tống Nhân, rất nhiều chuyện đều thuận theo ý của Tống Nhân, sợ bà chịu ủy khuất.
Nhưng dù làm đến mức này thì Tống Nhân vẫn sống không vui vẻ.
Giang Húc đã từng suy ngẫm nhưng ông vẫn không thể làm tốt.
Mấy năm qua, những nếp nhăn trên mặt Tống Nhân đều vì Giang Húc mà ra.
Cho nên lúc Tống Nhân ngả bài, Giang Húc rất bình tĩnh.
Không phải ông không nghĩ đến chuyện náo loạn, ông cũng muốn né tránh, cũng muốn bỏ qua.
Nhưng vì ông quá yêu Tống Nhân, nên ông mới lựa chọn buông tay. Đồng thời ông cũng hiểu rõ, lần này ông buông tay, không chỉ mất đi Tống Nhân mà còn mất đi Giang Diệc nữa.
Mấy ngày nay trong lòng Giang Húc luôn trống rỗng, mãi đến khi nghe được câu này của Giang Diệc, thì trên mặt ông mới có chút cảm xúc.
"Cái gì mà bạn học Tiểu Tư?" Giang Húc hỏi.
Giang Diệc mở miệng: "Bạn trai con."
Giang Húc nhíu mày rồi đột nhiên nhớ tớ: "Là nam sinh lần trước sao?"
Giang Diệc gật đầu.
Giang Húc thở dài: "Cho nên, con vì hắn mà không ra nước ngoài với mẹ con sao?"
Giang Diệc hiểu ý của Giang Húc.
Thứ ông muốn hỏi là, có phải việc cậu chọn ở lại không liên quan gì đến ông mà chỉ là vì Tư Kinh Mặc hay không.
Giang Diệc khe khẽ lắc đầu: "Không hẳn là vậy. Con sợ con đi rồi, sẽ chẳng còn ai bên cạnh quản ba nữa, sau đó gia sản sẽ bị bà già kia lừa mất."
Giang Húc không nhịn được bật cười, chỉ là nụ cười này không duy trì được bao lâu đã biến thành cười khổ.
Biểu cảm của Tống Nhân khá khó coi, bà thật sự không ngờ Giang Diệc sẽ không đồng ý đi cùng bà. Nhưng nghĩ lại thì Giang Diệc ở lại cũng tốt.
Bà mệt mỏi nhưng chung quy bà vẫn còn yêu Giang Húc. Nếu như Giang Diệc có thể ở lại bên cạnh ông, có thể chăm sóc ông thì bà sẽ càng yên tâm hơn.
Đã nói đến bước này rồi thì không ai nói thêm gì nữa.
"Tôi sẽ nhanh chóng dọn đi." Tống Nhân đứng dậy thở dài. "Hẳn là sẽ ra nước ngoài trước năm nay."
Giang Húc khẽ gật đầu: "Chuẩn bị xong rồi chứ?"
Tống Nhân đáp lời.
"Có cần anh giúp một tay không, về chỗ ở......" Giọng Giang Húc hơi nghẹn ngào. "Anh sẽ không giữ em lại qua tết."
Tống Nhân xoay người, đôi mắt đỏ hồng gật đầu: "Được."
Hốc mắt của Giang Diệc cũng hơi đỏ: "Có cần con giúp mẹ không?"
Tống Nhân lắc đầu, đưa tay ôm lấy Giang Diệc: "Mẹ tự làm là được rồi."
Giang Diệc gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Giang Húc im lặng thật lâu, đứng dậy khỏi ghế sofa: "Anh đến công ty một chuyến."
Giang Diệc nhìn Giang Húc rồi nói: "Để tài xế đưa ba đi, đến công ty thì ngủ một giấc đi."
Giang Húc cầm áo khoác dừng lại, hiếm khi Giang Diệc không che giấu sự quan tâm của mình, ông nở nụ cười: "Yên tâm đi, ba đi trước."
Giang Diệc đỏ bừng gật đầu: "Vâng ạ."
Thật ra Tống Nhân đã xếp đồ đạc ổn thỏa rồi, trước khi Giang Diệc quay trở về, bà đã bắt đầu xếp lại mấy thứ lặt vặt.
Thậm chí nhiều thứ đồ bà đã gửi ra nước ngoài. Nếu bà không mang đi được thì sẽ gửi đến nhà ở Tấn Thành.
Lúc đầu Giang Húc đưa cho Tống Nhân rất nhiều thứ nhưng bà không muốn những thứ khác, thứ duy nhất bà muốn là căn phòng ở Tấn Thành kia.
Giờ những thứ còn lại ở nhà của Tống Nhân chỉ có quần áo, sửa sang lại rất nhanh.
Nói là chờ mấy ngày, thật ra chỉ cần một ngày là đủ rồi.
Giang Diệc không lên lầu với Tống Nhân, cậu ngồi trên ghế sofa một lúc thì gửi tin nhắn cho Tư Kinh Mặc.
"Xử lý xong rồi."
Tư Kinh Mặc trả lời lại rất nhanh: "Nhanh vậy à?"
Giang Diệc: "Ừm, họ chuẩn bị xong lâu rồi, trong đó biến số lớn nhất là tớ, giờ tớ không có ý kiến gì thì sẽ xử lý nhanh thôi."
Tư Kinh Mặc: "Gọi video không?"
Giang Diệc: "Giờ thì không được." Bộ dáng bây giờ của cậu khá chật vật, không muốn bị Tư Kinh Mặc nhìn thấy.
Tư Kinh Mặc rất tri kỷ, hắn hiểu ý của Giang Diệc, không ép cậu, trả lời tin nhắn: "Vậy cậu nghỉ ngơi đi."
Giang Diệc trả lời: "Cậu không hỏi chuyện này xử lý thế nào sao?"
Tư Kinh Mặc: "Lúc nào cậu muốn nói thì cứ nói cho tớ biết."
Giang Diệc cong cong khóe môi, không hổ là Tư ca của cậu.
Suy nghĩ một chút, Giang Diệc quyết định nói chuyện này với Tư Kinh Mặc ngay bây giờ.
"Mẹ tớ hỏi tớ có muốn ra nước ngoài với bà không, tớ từ chối rồi, sau đó thì không nói gì nữa."
Không đợi Tư Kinh Mặc trả lời, Giang Diệc đã gửi một tin nhắn nữa: "Tớ ở lại không phải là vì cậu hoàn toàn, chẳng qua tớ cảm thấy nếu tớ đi rồi, thì sẽ không có ai chăm sóc ba tớ. Một mình ông đối phó với đám thân thích cực phẩm của nhà tớ thì khó khăn quá, tớ muốn ở lại trông chừng."
Tư Kinh Mặc gửi tớ icon mặt cười: "Tớ biết."
Giang Diệc thở dài, dứt khoát ngã xuống ghế sofa. Nghĩ đến việc này mắt cậu khá chua xót, nhưng khi cậu cẩn thận suy nghĩ lại, thì không khó chấp nhận đến vậy.
Tách ra là một chuyện quá bình thường, con người lớn lên phải tách ra là chuyện cần trải qua.
"Cậu về đến nhà chưa?" Giang Diệc hỏi.
Tư Kinh Mặc: "Sắp rồi."
Qua thật lâu, Giang Diệc vẫn không trả lời tin nhắn. Tư Kinh Mặc ngước mắt nhìn cảnh vật không ngừng lùi ra sau, lồng ngực bỗng nóng lên.
Vào giờ khắc này, Tư Kinh Mặc thừa nhận, mình có phần ích kỷ, lựa thời gian này mà nói ra những chuyện trước kia. Thật sự hắn không nghĩ tới trói buộc Giang Diệc, nhưng hắn không có ý nghĩ này ư?
Tư Kinh Mặc không dám lắc đầu.
Nhưng dù thế nào thì Giang Diệc cũng không đi.
Tư Kinh Mặc biết điều đó thì an tâm.
............
Rốt cuộc đã giải quyết xong chuyện này, tảng đá trong lòng Giang Diệc được đặt xuống, nhắn tin cho Tư Kinh Mặc xong thì cậu ngủ quên mất.
Khi tỉnh lại thì trên người cậu có thêm một chiếc chăn bông, trong phòng khách không bật đèn, chỉ có thể nghe loáng thoáng được tiếng động trong phòng bếp.
Giang Diệc ngơ ngác hai giây, cầm điện thoại lên thì thấy Tư Kinh Mặc gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn, cậu trả lời một câu: "Tớ ngủ quên mất."
Dường như Tư Kinh Mặc đang chờ tin nhắn, trả lời lại rất nhanh: "Đoán được."
"Đã ăn cơm chưa?"
Giang Diệc đứng dậy khỏi ghế sofa, tỉnh táo hơn một chút: "Chưa, nhưng chắc là mẹ tớ đang nấu, có lẽ là bữa cơm cuối cùng nấu cho tớ đấy."
Thật lâu sau Tư Kinh Mặc mới trả lời Giang Diệc: "Sau này rảnh rỗi thì cậu có thể đi thăm bà ấy, tớ có thể đi cùng cậu."
Giang Diệc trả lời: "Được."
Quả nhiên giống như dự đoán của Giang Diệc, Tống Nhân đang nấu bữa tối trong phòng bếp. Bà chuẩn bị mười mấy món, toàn là thứ Giang Diệc thích ăn, đương nhiên Giang Diệc cũng nhìn thấy có vài mónmà Giang Húc thích.
"Cần con giúp không?" Giang Diệc hỏi.
Tống Nhân cười quay đầu: "Dậy rồi à?"
Giang Diệc gật đầu.
Tống Nhân nói: "Không cần giúp đâu, nếu không thì con mang đồ ăn ra bàn đi, sắp ăn cơm được rồi."
"Vâng." Giang Diệc gật đầu.
Về cơ bản là Tống Nhân đã làm xong rồi, chỉ cần chuẩn bị một lát là có thể ăn cơm.
Giang Diệc chú ý một chút, mấy món mà Giang Húc thích ăn thì không được bưng lên mà bị Tống Nhân bỏ vào tủ lạnh để bảo quản.
Trước đó Giang Diệc và Tống Nhân gần như không giấu nhau điều gì, nên cho dù là khi im lặng không nói lời nào, thì hai người vẫn cảm thấy rất thoải mái dễ chịu.
Nhưng không biết vì sao, bầu không khí hôm nay lại nặng nề khó nói nên lời.
Không có ai mở miệng, mà mở miệng thì không biết phải nói gì.
Hai người im lặng ăn bữa tối, không ai nói với ai câu nào.
Sau bữa ăn, Tống Nhân nghĩ nghĩ rồi mới chủ động nói trước: "Mẹ... Lên máy bay vào ngày mai."
Giang Diệc khá kinh ngạc nhưng nói chung là đã chuẩn bị tâm lý từ trước rồi: "Nhanh như vậy sao?
Tống Nhân nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ, đã hẹn xong việc giải phẫu tuyến thể, đến sớm chút để chuẩn bị trước."
Giang Diệc giống như bị đâm vào tim, cảm giác ê ẩm rất khó chịu, giọng khàn khàn: "Chuyện đó... Rất đau."
Tống Nhân nở nụ cười, đưa tay xoa xoa đầu Giang Diệc: "Đúng vậy, nên lúc con tiến hành đánh dấu hoàn toàn thì phải suy nghĩ cho kỹ, không thể tuỳ tiện đưa ra quyết định này được."
"Trước đó con là Alpha, nên mẹ không nói với con quá nhiều. Sau này con phân hóa thành Omega, đoạn thời gian đó cảm xúc của con không ổn định, mẹ sợ con không chấp nhận được thân phận Omega của mình, nên mẹ không nói quá nhiều. Nhưng thế này cũng được, giờ ba con ở bên cạnh con, ông ấy là Alpha thì nhìn Alpha sẽ chuẩn hơn. Nhưng nếu như lúc con không quyết định được thì có thể hỏi mẹ bất cứ lúc nào."
Giang Diệc 'Vâng' một tiếng, không dám nhìn Tống Nhân.
Tống Nhân nghĩ nghĩ rồi tiếp tục nói: "Mẹ không hiểu rõ về bạn học Tiểu Tư, nhưng thoạt nhìn thì không phải đứa trẻ xấu, con yêu đương với thằng bé mà vui vẻ thì được rồi. Đương nhiên nếu con phải chịu uy khuất, thì con có thể tìm mẹ bất cứ lúc nào mẹ sẽ bay về nước ngay."
Giang Diệc nghĩ đến Tư Kinh Mặc, nở nụ cười: "Cậu ấy không làm vậy đâu, mẹ có thể yên tâm."
"Ôi chao, vừa yêu đương với thằng bé không bao lâu đã bắt đầu bảo vệ nó rồi à." Tống Nhân trêu ghẹo.
Mặt Giang Diệc đỏ lên nhưng không phản bác.
Tống Nhân và Giang Diệc nói rất nhiều chuyện, đại đa số là chủ đề về Omega và sự phát triển trong tương lai của cậu.
Giang Diệc lẳng lặng nghe, không phản bác nếu Tống Nhân đưa ra ý kiến trái ngược với cậu.
Mãi đến khi hai người trò chuyện xong thì đã 12 giờ khuya.
Tống Nhân đứng thẳng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, người luôn luôn ổn trọng như bà, trong mắt cũng đầy nước mắt: "Thật xin lỗi, mẹ có lỗi với con."
Mắt Giang Diệc cũng đỏ lên, cậu bước tớ, nhẹ nhàng ôm lấy Tống Nhân: "Con không trách mẹ đâu, mẹ chỉ muốn sống thoải mái hơn thôi......"
Đây là chuyện thường tình trong cuộc sống, không ai có thể trách ai được.
Còn nữa, cứ coi như là Tống Nhân rời đi, thì đâu phải cậu không thể gặp lại Tống Nhân nữa. Điều duy nhất mà cậu khổ sở là khi về nhà, kiểu gì cũng sẽ thiếu mất một người.
Trong chuyện này không có ai sai cả. Những vấn đều chưa được giải quyết trước đó, tách ra mới là lựa chọn tốt nhất cho tất cả mọi người.
Buổi sáng Giang Húc mới trở về.
Giống như đã biết hôm nay Tống Nhân sẽ rời đi, giọng điệu và thần thái của ông rất bình tĩnh: "Anh tiễn em."
Tống Nhân chỉ do dự một lát nhưng không từ chối.
Giang Diệc ngồi lên xe theo, nhìn phong cảnh không ngừng lùi ra sau bên ngoài cửa sổ, tâm trạng nặng nề.
Giống như những cuộc chia ly bình thường, cậu và Giang Húc cùng Tống Nhân làm xong thủ tục, rồi đưa mắt nhìn bà đi qua cửa kiểm tra an ninh.
Tống Nhân còn xoay người vẫy vẫy tay với họ: "Trở về đi."
Ngoài miệng thì Giang Húc đồng ý, nhưng ánh mắt thì chưa bao giờ rời khỏi Tống Nhân.
Đợi đến khi trong tầm mắt không còn bóng dáng của Tống Nhân nữa, Giang Diệc mới thở dài một hơi, đôi mắt chớp chớp mấy lần đè nước mắt bên trong xuống.
Ngay khi cậu quay lại nhìn Giang Húc, chuẩn bị gọi ông quay về nhà, thì cậu nhìn thấy mặt mũi ông tràn đầy nước mắt.
Trong chớp mắt ấy, rốt cuộc Giang Diệc cũng không nhịn nổi nữa, nước mắt tràn ra như vỡ đê.
Giọng của cậu run run: "Ba......
Trên mặt Giang Húc có vẻ luống cuống, khóc nhìn Giang Diệc: "Tiểu Diệc...... Ba để mất mẹ con rồi......"
Giang Diệc chưa bao giờ bất lực giống như thời khác này.
Hết chương 74.
Beta: Diệp Song Nhi
**************
So với sự kinh ngạc của Giang Húc, Tống Nhân chỉ phản ứng một lúc rồi hỏi: "Là vì... Bạn học Tiểu Tư?"
Giang Diệc giương mắt nhìn Tống Nhân, Tống Nhân rất chú ý chăm sóc da, cho dù bà đã bốn mươi tuổi rồi, mà trên mặt vẫn không có nếp nhăn nào. Nhưng hai năm này, Giang Diệc luôn thấy khóe mắt bà có nếp nhăn.
Bà sống không hề vui vẻ.
Giang Húc là một Alpha rất yêu vợ, gần như ông sẽ không cãi nhau với Tống Nhân, rất nhiều chuyện đều thuận theo ý của Tống Nhân, sợ bà chịu ủy khuất.
Nhưng dù làm đến mức này thì Tống Nhân vẫn sống không vui vẻ.
Giang Húc đã từng suy ngẫm nhưng ông vẫn không thể làm tốt.
Mấy năm qua, những nếp nhăn trên mặt Tống Nhân đều vì Giang Húc mà ra.
Cho nên lúc Tống Nhân ngả bài, Giang Húc rất bình tĩnh.
Không phải ông không nghĩ đến chuyện náo loạn, ông cũng muốn né tránh, cũng muốn bỏ qua.
Nhưng vì ông quá yêu Tống Nhân, nên ông mới lựa chọn buông tay. Đồng thời ông cũng hiểu rõ, lần này ông buông tay, không chỉ mất đi Tống Nhân mà còn mất đi Giang Diệc nữa.
Mấy ngày nay trong lòng Giang Húc luôn trống rỗng, mãi đến khi nghe được câu này của Giang Diệc, thì trên mặt ông mới có chút cảm xúc.
"Cái gì mà bạn học Tiểu Tư?" Giang Húc hỏi.
Giang Diệc mở miệng: "Bạn trai con."
Giang Húc nhíu mày rồi đột nhiên nhớ tớ: "Là nam sinh lần trước sao?"
Giang Diệc gật đầu.
Giang Húc thở dài: "Cho nên, con vì hắn mà không ra nước ngoài với mẹ con sao?"
Giang Diệc hiểu ý của Giang Húc.
Thứ ông muốn hỏi là, có phải việc cậu chọn ở lại không liên quan gì đến ông mà chỉ là vì Tư Kinh Mặc hay không.
Giang Diệc khe khẽ lắc đầu: "Không hẳn là vậy. Con sợ con đi rồi, sẽ chẳng còn ai bên cạnh quản ba nữa, sau đó gia sản sẽ bị bà già kia lừa mất."
Giang Húc không nhịn được bật cười, chỉ là nụ cười này không duy trì được bao lâu đã biến thành cười khổ.
Biểu cảm của Tống Nhân khá khó coi, bà thật sự không ngờ Giang Diệc sẽ không đồng ý đi cùng bà. Nhưng nghĩ lại thì Giang Diệc ở lại cũng tốt.
Bà mệt mỏi nhưng chung quy bà vẫn còn yêu Giang Húc. Nếu như Giang Diệc có thể ở lại bên cạnh ông, có thể chăm sóc ông thì bà sẽ càng yên tâm hơn.
Đã nói đến bước này rồi thì không ai nói thêm gì nữa.
"Tôi sẽ nhanh chóng dọn đi." Tống Nhân đứng dậy thở dài. "Hẳn là sẽ ra nước ngoài trước năm nay."
Giang Húc khẽ gật đầu: "Chuẩn bị xong rồi chứ?"
Tống Nhân đáp lời.
"Có cần anh giúp một tay không, về chỗ ở......" Giọng Giang Húc hơi nghẹn ngào. "Anh sẽ không giữ em lại qua tết."
Tống Nhân xoay người, đôi mắt đỏ hồng gật đầu: "Được."
Hốc mắt của Giang Diệc cũng hơi đỏ: "Có cần con giúp mẹ không?"
Tống Nhân lắc đầu, đưa tay ôm lấy Giang Diệc: "Mẹ tự làm là được rồi."
Giang Diệc gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Giang Húc im lặng thật lâu, đứng dậy khỏi ghế sofa: "Anh đến công ty một chuyến."
Giang Diệc nhìn Giang Húc rồi nói: "Để tài xế đưa ba đi, đến công ty thì ngủ một giấc đi."
Giang Húc cầm áo khoác dừng lại, hiếm khi Giang Diệc không che giấu sự quan tâm của mình, ông nở nụ cười: "Yên tâm đi, ba đi trước."
Giang Diệc đỏ bừng gật đầu: "Vâng ạ."
Thật ra Tống Nhân đã xếp đồ đạc ổn thỏa rồi, trước khi Giang Diệc quay trở về, bà đã bắt đầu xếp lại mấy thứ lặt vặt.
Thậm chí nhiều thứ đồ bà đã gửi ra nước ngoài. Nếu bà không mang đi được thì sẽ gửi đến nhà ở Tấn Thành.
Lúc đầu Giang Húc đưa cho Tống Nhân rất nhiều thứ nhưng bà không muốn những thứ khác, thứ duy nhất bà muốn là căn phòng ở Tấn Thành kia.
Giờ những thứ còn lại ở nhà của Tống Nhân chỉ có quần áo, sửa sang lại rất nhanh.
Nói là chờ mấy ngày, thật ra chỉ cần một ngày là đủ rồi.
Giang Diệc không lên lầu với Tống Nhân, cậu ngồi trên ghế sofa một lúc thì gửi tin nhắn cho Tư Kinh Mặc.
"Xử lý xong rồi."
Tư Kinh Mặc trả lời lại rất nhanh: "Nhanh vậy à?"
Giang Diệc: "Ừm, họ chuẩn bị xong lâu rồi, trong đó biến số lớn nhất là tớ, giờ tớ không có ý kiến gì thì sẽ xử lý nhanh thôi."
Tư Kinh Mặc: "Gọi video không?"
Giang Diệc: "Giờ thì không được." Bộ dáng bây giờ của cậu khá chật vật, không muốn bị Tư Kinh Mặc nhìn thấy.
Tư Kinh Mặc rất tri kỷ, hắn hiểu ý của Giang Diệc, không ép cậu, trả lời tin nhắn: "Vậy cậu nghỉ ngơi đi."
Giang Diệc trả lời: "Cậu không hỏi chuyện này xử lý thế nào sao?"
Tư Kinh Mặc: "Lúc nào cậu muốn nói thì cứ nói cho tớ biết."
Giang Diệc cong cong khóe môi, không hổ là Tư ca của cậu.
Suy nghĩ một chút, Giang Diệc quyết định nói chuyện này với Tư Kinh Mặc ngay bây giờ.
"Mẹ tớ hỏi tớ có muốn ra nước ngoài với bà không, tớ từ chối rồi, sau đó thì không nói gì nữa."
Không đợi Tư Kinh Mặc trả lời, Giang Diệc đã gửi một tin nhắn nữa: "Tớ ở lại không phải là vì cậu hoàn toàn, chẳng qua tớ cảm thấy nếu tớ đi rồi, thì sẽ không có ai chăm sóc ba tớ. Một mình ông đối phó với đám thân thích cực phẩm của nhà tớ thì khó khăn quá, tớ muốn ở lại trông chừng."
Tư Kinh Mặc gửi tớ icon mặt cười: "Tớ biết."
Giang Diệc thở dài, dứt khoát ngã xuống ghế sofa. Nghĩ đến việc này mắt cậu khá chua xót, nhưng khi cậu cẩn thận suy nghĩ lại, thì không khó chấp nhận đến vậy.
Tách ra là một chuyện quá bình thường, con người lớn lên phải tách ra là chuyện cần trải qua.
"Cậu về đến nhà chưa?" Giang Diệc hỏi.
Tư Kinh Mặc: "Sắp rồi."
Qua thật lâu, Giang Diệc vẫn không trả lời tin nhắn. Tư Kinh Mặc ngước mắt nhìn cảnh vật không ngừng lùi ra sau, lồng ngực bỗng nóng lên.
Vào giờ khắc này, Tư Kinh Mặc thừa nhận, mình có phần ích kỷ, lựa thời gian này mà nói ra những chuyện trước kia. Thật sự hắn không nghĩ tới trói buộc Giang Diệc, nhưng hắn không có ý nghĩ này ư?
Tư Kinh Mặc không dám lắc đầu.
Nhưng dù thế nào thì Giang Diệc cũng không đi.
Tư Kinh Mặc biết điều đó thì an tâm.
............
Rốt cuộc đã giải quyết xong chuyện này, tảng đá trong lòng Giang Diệc được đặt xuống, nhắn tin cho Tư Kinh Mặc xong thì cậu ngủ quên mất.
Khi tỉnh lại thì trên người cậu có thêm một chiếc chăn bông, trong phòng khách không bật đèn, chỉ có thể nghe loáng thoáng được tiếng động trong phòng bếp.
Giang Diệc ngơ ngác hai giây, cầm điện thoại lên thì thấy Tư Kinh Mặc gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn, cậu trả lời một câu: "Tớ ngủ quên mất."
Dường như Tư Kinh Mặc đang chờ tin nhắn, trả lời lại rất nhanh: "Đoán được."
"Đã ăn cơm chưa?"
Giang Diệc đứng dậy khỏi ghế sofa, tỉnh táo hơn một chút: "Chưa, nhưng chắc là mẹ tớ đang nấu, có lẽ là bữa cơm cuối cùng nấu cho tớ đấy."
Thật lâu sau Tư Kinh Mặc mới trả lời Giang Diệc: "Sau này rảnh rỗi thì cậu có thể đi thăm bà ấy, tớ có thể đi cùng cậu."
Giang Diệc trả lời: "Được."
Quả nhiên giống như dự đoán của Giang Diệc, Tống Nhân đang nấu bữa tối trong phòng bếp. Bà chuẩn bị mười mấy món, toàn là thứ Giang Diệc thích ăn, đương nhiên Giang Diệc cũng nhìn thấy có vài mónmà Giang Húc thích.
"Cần con giúp không?" Giang Diệc hỏi.
Tống Nhân cười quay đầu: "Dậy rồi à?"
Giang Diệc gật đầu.
Tống Nhân nói: "Không cần giúp đâu, nếu không thì con mang đồ ăn ra bàn đi, sắp ăn cơm được rồi."
"Vâng." Giang Diệc gật đầu.
Về cơ bản là Tống Nhân đã làm xong rồi, chỉ cần chuẩn bị một lát là có thể ăn cơm.
Giang Diệc chú ý một chút, mấy món mà Giang Húc thích ăn thì không được bưng lên mà bị Tống Nhân bỏ vào tủ lạnh để bảo quản.
Trước đó Giang Diệc và Tống Nhân gần như không giấu nhau điều gì, nên cho dù là khi im lặng không nói lời nào, thì hai người vẫn cảm thấy rất thoải mái dễ chịu.
Nhưng không biết vì sao, bầu không khí hôm nay lại nặng nề khó nói nên lời.
Không có ai mở miệng, mà mở miệng thì không biết phải nói gì.
Hai người im lặng ăn bữa tối, không ai nói với ai câu nào.
Sau bữa ăn, Tống Nhân nghĩ nghĩ rồi mới chủ động nói trước: "Mẹ... Lên máy bay vào ngày mai."
Giang Diệc khá kinh ngạc nhưng nói chung là đã chuẩn bị tâm lý từ trước rồi: "Nhanh như vậy sao?
Tống Nhân nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ, đã hẹn xong việc giải phẫu tuyến thể, đến sớm chút để chuẩn bị trước."
Giang Diệc giống như bị đâm vào tim, cảm giác ê ẩm rất khó chịu, giọng khàn khàn: "Chuyện đó... Rất đau."
Tống Nhân nở nụ cười, đưa tay xoa xoa đầu Giang Diệc: "Đúng vậy, nên lúc con tiến hành đánh dấu hoàn toàn thì phải suy nghĩ cho kỹ, không thể tuỳ tiện đưa ra quyết định này được."
"Trước đó con là Alpha, nên mẹ không nói với con quá nhiều. Sau này con phân hóa thành Omega, đoạn thời gian đó cảm xúc của con không ổn định, mẹ sợ con không chấp nhận được thân phận Omega của mình, nên mẹ không nói quá nhiều. Nhưng thế này cũng được, giờ ba con ở bên cạnh con, ông ấy là Alpha thì nhìn Alpha sẽ chuẩn hơn. Nhưng nếu như lúc con không quyết định được thì có thể hỏi mẹ bất cứ lúc nào."
Giang Diệc 'Vâng' một tiếng, không dám nhìn Tống Nhân.
Tống Nhân nghĩ nghĩ rồi tiếp tục nói: "Mẹ không hiểu rõ về bạn học Tiểu Tư, nhưng thoạt nhìn thì không phải đứa trẻ xấu, con yêu đương với thằng bé mà vui vẻ thì được rồi. Đương nhiên nếu con phải chịu uy khuất, thì con có thể tìm mẹ bất cứ lúc nào mẹ sẽ bay về nước ngay."
Giang Diệc nghĩ đến Tư Kinh Mặc, nở nụ cười: "Cậu ấy không làm vậy đâu, mẹ có thể yên tâm."
"Ôi chao, vừa yêu đương với thằng bé không bao lâu đã bắt đầu bảo vệ nó rồi à." Tống Nhân trêu ghẹo.
Mặt Giang Diệc đỏ lên nhưng không phản bác.
Tống Nhân và Giang Diệc nói rất nhiều chuyện, đại đa số là chủ đề về Omega và sự phát triển trong tương lai của cậu.
Giang Diệc lẳng lặng nghe, không phản bác nếu Tống Nhân đưa ra ý kiến trái ngược với cậu.
Mãi đến khi hai người trò chuyện xong thì đã 12 giờ khuya.
Tống Nhân đứng thẳng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, người luôn luôn ổn trọng như bà, trong mắt cũng đầy nước mắt: "Thật xin lỗi, mẹ có lỗi với con."
Mắt Giang Diệc cũng đỏ lên, cậu bước tớ, nhẹ nhàng ôm lấy Tống Nhân: "Con không trách mẹ đâu, mẹ chỉ muốn sống thoải mái hơn thôi......"
Đây là chuyện thường tình trong cuộc sống, không ai có thể trách ai được.
Còn nữa, cứ coi như là Tống Nhân rời đi, thì đâu phải cậu không thể gặp lại Tống Nhân nữa. Điều duy nhất mà cậu khổ sở là khi về nhà, kiểu gì cũng sẽ thiếu mất một người.
Trong chuyện này không có ai sai cả. Những vấn đều chưa được giải quyết trước đó, tách ra mới là lựa chọn tốt nhất cho tất cả mọi người.
Buổi sáng Giang Húc mới trở về.
Giống như đã biết hôm nay Tống Nhân sẽ rời đi, giọng điệu và thần thái của ông rất bình tĩnh: "Anh tiễn em."
Tống Nhân chỉ do dự một lát nhưng không từ chối.
Giang Diệc ngồi lên xe theo, nhìn phong cảnh không ngừng lùi ra sau bên ngoài cửa sổ, tâm trạng nặng nề.
Giống như những cuộc chia ly bình thường, cậu và Giang Húc cùng Tống Nhân làm xong thủ tục, rồi đưa mắt nhìn bà đi qua cửa kiểm tra an ninh.
Tống Nhân còn xoay người vẫy vẫy tay với họ: "Trở về đi."
Ngoài miệng thì Giang Húc đồng ý, nhưng ánh mắt thì chưa bao giờ rời khỏi Tống Nhân.
Đợi đến khi trong tầm mắt không còn bóng dáng của Tống Nhân nữa, Giang Diệc mới thở dài một hơi, đôi mắt chớp chớp mấy lần đè nước mắt bên trong xuống.
Ngay khi cậu quay lại nhìn Giang Húc, chuẩn bị gọi ông quay về nhà, thì cậu nhìn thấy mặt mũi ông tràn đầy nước mắt.
Trong chớp mắt ấy, rốt cuộc Giang Diệc cũng không nhịn nổi nữa, nước mắt tràn ra như vỡ đê.
Giọng của cậu run run: "Ba......
Trên mặt Giang Húc có vẻ luống cuống, khóc nhìn Giang Diệc: "Tiểu Diệc...... Ba để mất mẹ con rồi......"
Giang Diệc chưa bao giờ bất lực giống như thời khác này.
Hết chương 74.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất