Sau Khi Cá Mặn Thế Gả

Chương 19: Cá tê cay (Hạ)

Trước Sau
Editor: Yang1002

Đương kim Thiên tử đã qua tuổi thiên mệnh, dưới gối có năm vị Hoàng tử ba vị Công chúa, Cơ Tùng đứng hàng thứ ba, bên trên có Thái tử Cơ Nam cùng Nhị Hoàng tử Cơ Lương.

Trước khi Cơ Tùng xảy ra việc, thế cục trong triều chia ra thành thế chân vạc, ba vị Hoàng tử mỗi vị chiếm một góc, lực lượng tranh đấu ngang nhau.

Thái tử Cơ Nam là con trai trưởng của Hoàng hậu, khi còn là em bé trong đã được sắc phong thành Thái tử. Nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu là danh môn vọng tộc, Cơ Nam kế thừa ngôi vị Hoàng đế xem như là thuận lý thành chương.

Nhị Hoàng tử Cơ Lương trí tuệ hơn người, mẫu thân Việt Quý phi xuất thân Thanh Hà Vương thị, Vương gia phú khả địch quốc. Mấy năm nay Cơ Lương cũng có được không ít nhân mạch, ở trong triều tiếng hô cũng càng ngày càng cao hơn.

Tam Hoàng tử Cơ Tùng mẫu phi sớm thệ, nhưng mẫu phi của y được Thánh Thượng ưu ái sâu đậm, Thánh Thượng đối với Cơ Tùng càng thêm chú trọng. Hơn nữa Cơ Tùng niên thiếu liền vào quân doanh, bắt đầu từ binh sĩ một đường thăng lên Nguyên soái Sí Linh quân, trải qua vô số tràng chém giết để tích lũy quân công hiển hách. Hơn phân nửa người trong quân hy vọng Cơ Tùng trở thành một thế hệ hiền vương.

Nhưng mà Cơ Tùng trên chiến trường bị trọng thương, y cuối cùng không thể đứng thẳng. Thế chân vạc ba chân nháy mắt tan vỡ, đại thần đi theo Cơ Tùng hoặc là không chút tình cảm bỏ đi, hoặc là gia nhập mạch khác.

Mấy ngày trước, Nhị Hoàng tử Cơ Lương có sự vụ không làm tốt bị Thánh Thượng răn dạy, trong nhất thời Thái tử như mặt trời ban trưa. Nếu không, Thái tử sẽ không mang theo con nai săn được ngoài kinh hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đến thăm đệ đệ xúi quẩy này.

Trong phòng bếp tràn ngập mùi cá chiên, khói nhẹ bao vây, Nghiêm Kha ngồi trên ghế nhỏ của Nhan Tích Ninh hận đến nghiến răng: "Phi, tiểu nhân đắc chí!"

Nhan Tích Ninh cầm đũa quan sát màu sắc của miếng cá ở trong nồi, hắn dựng thẳng lổ tai nghe Nghiêm Kha đem các Hoàng tử trừ Cơ Tùng đều ân cần thăm hỏi một lần. Hắn dở khóc dở cười: "Nghiêm thị vệ thật không xem chúng ta là người ngoài."

Lời nói hôm nay của Nghiêm Kha nếu truyền ra ngoài, không tới một canh giờ, hắn liền lạnh.

Nghiêm Kha còn muốn lại mắng trong chốc lát, nhưng ngửi hương vị cá chiên, hắn đột nhiên cảm thấy đói bụng. Vì thế hắn từ trên ghế đứng dậy đi đến bên cạnh nồi: "Hôm nay giữa trưa ăn cái gì nha? Yêu, cá từ đâu tới a, thật không tệ!"

Bạch Đào hưng phấn từ sau bếp ló đầu: "Ta câu được trong hồ!"

Nghiêm Kha sắc mặt nghiêm túc: "Ngươi thảm, cá trong hồ đều là của chủ tử chúng ta, ngươi đụng chuyện rồi."

Bạch Đào trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn chằm chằm Nghiêm Kha một hồi lâu, thẳng đến lúc Nghiêm Kha lộ ra một nụ cười trêu tức cậu mới hồi phục lại tinh thần. Cậu tức giận đến trợn mắt trắng: "Nghiêm thị vệ rất đáng ghét!"

Lúc này thịt cá bên cạnh đã xuất hiện màu vàng kim, Nhan Tích Ninh thật cẩn thận đem cá trong nồi lật lại, đôi đũa tiếp xúc đến thịt cá, hắn cảm giác được thịt trở nên xốp giòn.

Chờ cá chiên đến bốn mặt đều vàng óng ánh, hắn lấy một cái chậu lớn đến, đem từng miếng từng miếng cá gắp lên đặt vào trong chậu. Mùi cá dụ hoặc mê người làm Nghiêm Kha nhịn không được, hắn đứng bên cạnh xoay quanh: "Vương phi, ta có thể ăn một miếng không?"

Lúc này miếng cá đã chín, cho dù chưa đến bước nêm gia vị cuối cùng cũng có thể ăn được. Nhan Tích Ninh cười nói: "Có thể ăn, nhưng đừng để bị nóng phỏng."

Nghe nói như thế, Nghiêm Kha cùng Bạch Đào vui vẻ chọn một miếng cá, chờ độ ấm của miếng cá thoáng giảm xuống, bọn họ khẩn cấp đem miếng cá nhét vào trong miệng.

Miếng cá ngoài giòn trong mềm, tan ngay trong miệng, tẩm ướp ngon miệng trong vị mặn có chút tê tê, càng ăn càng thơm. Có điểm không được hoàn mỹ là cá chép nhiều xương, cũng may cá khá lớn, xương mỏng cũng bị phóng lớn, thực dễ dàng có thể lấy ra.

Nghiêm Kha khen không dứt miệng: "Con cá này ăn ngon!"

Nhan Tích Ninh nở nụ cười: "Cá làm có chút nhiều, chốc lát mang một ít về cho các huynh đệ nếm thử hương vị."

Nghiêm Kha ứng tiếng, hắn tùy tay bốc lên một miếng khác mĩ tư tư mà gặm. Đột nhiên hắn nhớ tới một sự kiện khác: "Đúng rồi, đại ca của ngươi hôm nay cũng đến Dung Vương phủ."

Nhan Tích Ninh:???

Đại ca của hắn? Ai?



Nga, nhớ rồi, là đại ca tiện nghi của nguyên chủ. Gọi là gì nhỉ? Nhan Tử Việt?

Nghe nói Nhan Tử Việt là bạch nguyệt quang của Cơ Tùng!

Nhan Tích Ninh nhất thời phấn chấn, hắn lộ ra vẻ mặt bát quái: "Nga? Bọn họ nói gì không?" Hai người có nghẹn ngào hay không? Có thâm tình như nước hay không?

Hắn tuy rằng không thường xem phim truyền hình cẩu huyết trên TV, nhưng khi nội dung vở kịch máu chó phát sinh ở người xung quanh, hắn vẫn rất thích bát quái.

Ai nói, nhân loại bản tính chính là bát quái a! Nghĩ đến đây hắn đặc biệt tiếc nuối, hắn tại sao không được chính mắt nhìn thấy trường hợp cẩu huyết như vậy đâu?

Bất quá như vậy cũng tốt, hắn có thể an tâm nghe bát quái của người khác, không cần lo lắng chính mình bị cuốn vào thị phi.

Nào biết Nghiêm Kha hiểu sai ý, hắn vỗ ngực thề: "Vương phi ngài yên tâm, chủ tử chúng ta căn bản không có coi trọng Nhan Tử Việt kia, chủ tử hiện tại thích chính là ngài."

Nhan Tích Ninh:???

Hắn bốc lên một khối thịt nhét vào miệng Nghiêm Kha, không nghĩ tới Nghiêm thị vệ vì một miếng thịt mà trợn mắt nói dối. Tiết tháo ở đâu a! Đây là không có đạo đức a!

Nghiêm Kha nhai thịt cá nói: "Chủ tử hiện giờ mỗi ngày đều sẽ hỏi ngươi làm cái gì, y rất quan tâm ngươi."

Nhan Tích Ninh bất đắc dĩ nói: "Ta hỏi chính là Cơ Tùng cùng Nhan Tử Việt bọn họ có nói gì hay không, ngươi lôi ta vào làm cái gì?"

Nghiêm Kha đem cá trong miệng nuốt xuống, hắn nghiêm mặt nói: "Chủ tử cùng Cơ Nam thật ra có nói vài câu, nhưng cùng Nhan Tử Việt cái gì cũng chưa nói."

Gặp Nhan Tích Ninh vẻ mặt vô ngữ, Nghiêm Kha bổ sung thêm: "Vương phi ngài yên tâm, bọn họ ngay cả ánh mắt giao nhau cũng không có. Ta giúp ngài nhìn chằm chằm đâu!"

Nhan Tích Ninh:......

Giờ khắc này hắn cảm thấy được chính mình xa xa không bằng sự bát quái của Nghiêm thị vệ, thực không thấy ra a, Nghiêm thị vệ nghiêm túc suy diễn nội tâm còn rất phong phú. Người không biết còn tưởng rằng Nghiêm Kha là cơ sở ngầm hắn xếp vào bên người Cơ Tùng để đề phòng tiểu tam!

Mắt thấy Nghiêm Kha càng nói càng thái quá, Nhan Tích Ninh khụ khụ vài tiếng: "Nghiêm thị vệ, nếu ngươi thật lòng muốn giúp ta, không bằng hỗ trợ đem đầu nai này xử lý đi?"

Nói đến đầu nai này, Nghiêm Kha lại có lời muốn nói: "Nai này là Vương gia phân phó thuộc hạ cố ý lấy tới cho ngài, y nói ngài gần đây rất vất vả, ăn nhiều chút tẩm bổ thân thể."

Nhan Tích Ninh khóe miệng giựt giựt, hắn làm sao cảm thấy không phải như vậy đâu?

Xem ra bát quái là nghe không được, hắn cầm sạn gõ gõ mép nồi: "Kính nhờ!"

Nghiêm Kha mang nai con đi hướng sân, thanh âm lại nhẹ nhàng tiến vào: "Vương phi ngài tin tưởng ta, ta nói đều là thật sự. Người trong cả phủ, Vương gia trừ ngài ra, ai cũng không quan tâm."

Nhan Tích Ninh:......

Bát quái không có nghe được, lại bị người bát quái Nhan Tích Ninh tâm tình phức tạp. Hắn ở trong nồi để lại chút dầu dặn dò Bạch Đào: "Bạch Đào, đốt lửa lớn hơn một chút a."

Bạch Đào lên tiếng: "Vâng thiếu gia!"

Hành tỏi gừng trong nồi dậy mùi, Nhan Tích Ninh đem chao, ớt, hoa tiêu cùng nhau đổ vào trong nồi. Xào qua một lát, khói dầu màu đen trộn lẫn mùi cay xè sặc mũi mãnh liệt bay ra.



Nhan Tích Ninh đánh cái hắt xì, nước mũi liền dừng không được. Xem ra tấm thân thể này cũng có tật xấu trước kia của hắn, chỉ cần ngửi được mùi cay sẽ chảy nước mũi.

Mùi hương cay sặc tràn ngập, trong phòng bếp rất nhanh vang lên tiếng hai người Nhan Tích Ninh Bạch Đào hắt xì liên tục, ngay cả Tiểu Tùng nằm trong viện phơi nắng ngửi được cổ hương vị này cũng bắt đầu hắt xì theo.

Nghiêm Kha ở cửa dạo qua một vòng, có chút đăm chiêu: "Vương phi, ngài là đang nấu cá sao? Ngài thật sự không phải đang nghiên cứu thủ đoạn tra tấn đúng không?"

Mùi vị này so với nước ớt còn kích thích hơn, người cùng cẩu đều chịu không nổi. Có lẽ hắn có thể hỏi Vương phi một chút phối phương, trở về đối phó những địch nhân ngu ngốc đã mất linh với nước ớt.

Nhan Tích Ninh giữ vững hô hấp, đem cá miếng đã được chiên đổ hết vào nồi, bỏ thêm một muỗng đường trắng đảo đảo vài cái, lại đem mè trắng đã rang qua cùng hành được cắt sẵn rắc một chút: "Xuất nồi!"

Bạch Đào không nghĩ tới cá tê cay nhanh như vậy liền làm xong rồi, khó có thể tin được từ sau bếp đi ra: "Xong rồi?"

Chỉ thấy một chậu lớn cá miếng co lại thành một mâm cá vàng óng ánh sáng bóng, cùng cá chiên so sánh lên, cá miếng lúc này mang thêm một tầng dầu đỏ.

Giữa thịt cá hỗn loạn còn có một vài màu đen của chao, màu đỏ của ớt, màu trắng của tỏi miếng, liếc mắt một cái tất cả nguyên liệu nấu ăn tựa hồ đều biến thành một loại màu sắc. Nhìn kỹ, mỗi một loại nguyên liệu nấu ăn đều giữ lại tính chất đặc biệt của chính mình.

Hương vị tê cay từ xoang mũi thẳng đến đỉnh đầu, Nhan Tích Ninh hắt xì mấy cái xong lại nhắc Bạch Đào cùng Nghiêm Kha: " Cá tê cay xốp giòn làm xong rồi, mau tới nếm thử a!"

Mà lúc này Nghiêm Kha lại đáng xấu hổ lùi bước, hắn từng rơi vào trong tay địch nhân bị người khác dội qua nước ớt, hắn đối với ớt có sự sợ hãi chưa từng tan biến. Dựa vào trực giác, hắn cảm thấy được hương vị của cá trên mâm nhất định rất kích thích, có thể so với nước ớt năm đó hắn uống còn cay hơn.

Bạch Đào lại không giống vậy, Nhan Tích Ninh nói cái gì cậu cũng nghe. Cậu dũng cảm gắp lên một khối cá, đặt ở bên môi thổi nguội mới nhẹ nhàng cắn một cái. Thịt cá mới vừa cùng đầu lưỡi tiếp xúc, cảm giác tê dại mãnh liệt theo đầu lưỡi lan tràn ra.

Đầu lưỡi bị tê đến cảm giác cay cũng trở nên trì độn, đây là cảm giác chưa bao giờ trải qua, vừa cay vừa tê, càng nóng càng sảng khoái!

Bạch Đào gắp hai ba miếng cá nhét vào trong miệng, chờ cậu phun ra xương cá, cậu lè đầu lưỡi ra hít khí: "A, thiếu gia, hảo cay hảo tê, ăn quá ngon!"

Bạch Đào mặt cay đến đỏ, bờ môi của cậu cũng bởi vì dầu đỏ mà trở nên hồng nhuận. Trên ót cậu chảy ra mồ hôi nhợt nhạt: "Dễ chịu gây nghiện a thiếu gia, ăn ngon!"

Nhan Tích Ninh cười gắp một miếng cá nhét vào miệng, vị cay tê quen thuộc ở khoang miệng vỡ oà. Kỳ thật hắn là một người không thể ăn quá cay, nhưng mỗi lần nhìn đến vị cay gì đó, hắn luôn khống chế không được chính mình, muốn nếm thử mấy khối.

Nhìn đến chủ tớ hai người ăn đến hăng hái, Nghiêm Kha nhớ tới cá chạch kho tàu trước kia. Lần trước Nhan Tích Ninh cũng ở trong cá chạch bỏ thêm ớt, nhưng hắn vị cay gì cũng chưa ăn thấy, lần này hương vị hẳn là so với lần trước mãnh liệt hơn một ít, Bạch Đào cũng có thể thừa nhận, hắn đương nhiên cũng có thể.

Vì thế Nghiêm thị vệ gắp một khối cá vào trong miệng, một ngụm đi xuống, hắn mở to hai mắt: "Nga!"

Hảo kích thích! Nguyên lai trái ớt mang đến đau đớn còn có thể biến thành cảm giác sảng khoái như vậy. Đầu lưỡi hắn bắt đầu tê dại, khoang miệng vừa cay lại nóng bỏng. Trước nay chưa từng thể nghiệm vị giác này làm cho Nghiêm thị vệ đứng ở tại chỗ cũ hồi lâu.

Chờ hắn phục hồi tinh thần, hắn lại một lần nữa vươn tay đến mâm: "Ta lại đến một khối!"

Ăn ngon! Nếu là mùa đông lạnh có thể ăn được mấy khối cá, quanh thân đều có thể ấm áp lên. Nghiêm Kha hiện tại tin tưởng câu Nhan Tích Ninh từng nói trước kia: "Chỉ cần nêm gia vị thích đáng, cây ớt cũng có thể ăn ngon."

Nguyên lai dùng cây ớt nấu ăn xong hương vị đồ ăn có thể trở nên mỹ vị như vậy! Ớt cũng thôi không đáng sợ như vậy!

_____________________

Tác giả có chuyện nói:

Quần chúng ăn dưa A Ninh: Nói nhanh lên, Cơ Tùng đối với bạch nguyện quang là biểu tình gì? Thầm kín đưa tình? Muốn nói lại thôi?

Tùng Tùng: Không được đưa cho Vương phi các loại sách vở kỳ quái.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau