Sau Khi Cá Mặn Thế Gả

Chương 28: Xuân săn (Thượng) (1)

Trước Sau
Editor: Yang1002

Nhan Tử Việt tên thật là Nhan Lăng Uyên, Tử Việt là tên đương kim Thánh Thượng thưởng cho hắn. Nhan gia là nhà giàu nhà cao cửa rộng, lúc Nhan Lăng Uyên vỡ lòng liền vào Hoàng cung trở thành thư đồng của Hoàng tử. Năm đó tuổi nhỏ thông minh, Hoàng đế rất thích hắn, hơn nữa ban thưởng cho tên: Tử Việt.

Đương nhiên Nhan Tử Việt cũng không cô phụ tên mà Hoàng đế ban thưởng, hiện giờ hắn đã đứng đầu trong đám người được chọn là Trạng Nguyên tiếp theo. Hơn nữa hắn là thư đồng của Hoàng tử, bình thường nhân duyên không tồi, cho dù triều thần nhìn thấy hắn cũng sẽ cho hắn vài phần mặt mũi.

Nhan Tử Việt rất nhanh bước tới trước mặt Nhan Tích Ninh, đây là lần đầu tiên Nhan Tích Ninh nhìn thấy vị đại ca tiện nghi này. Văn nhân Sở Liêu lấy thanh nhã làm tiêu chuẩn, Nhan Tử Việt là đại biểu nhân vật trong đó, tự nhiên đem hai chữ này phát huy tới cực hạn.

Tuy là huynh đệ, nhưng tướng mạo Nhan Tử Việt cùng Nhan Tức Ninh không giống nhau, khí chất cũng bất đồng. Ở trong trí nhớ nguyên chủ, vị đại ca này cũng không giống như đám hạ nhân Nhan gia phủng cao đạp thấp bình thường cho hắn sắc mặt, có khi nhìn đến nguyên chủ bị khi dễ còn có thể vì hắn xuất đầu.

Nhưng vị đại ca như vậy, lại vì tiền đồ của chính mình, không chút do dự đem Nhan Tức Ninh đẩy ra chắn đao. Hắn đối tốt với nguyên chủ trở thành mật đường mang độc ngăn chặn miệng nguyên chủ.

Nhan Tích Ninh thoải mái mà đứng, hắn thật muốn nhìn vị tiện nghi ca ca này sẽ nói cái gì với hắn. Hắn cũng không quên quan sát phản ứng Cơ Tùng, bạch nguyệt quang đứng ở trước mặt mình, Cơ Tùng nhiều ít cũng biểu lộ chút chân tình đi?

Chính là biểu tình Cơ Tùng rất kỳ quái, sau khi nhìn thấy Nhan Tử Việt, ý cười trên khóe môi y hoàn toàn tiêu thất.

Nhan Tử Việt đối vài vị Hoàng tử hành lễ liền đứng thẳng thân thể, hắn thân thiết gọi: "A Ninh......"

Nhan Tử Việt vừa hô hai chữ, chợt nghe Cơ Tùng lạnh lạnh mở miệng: "Tuy rằng ngươi là huynh trưởng của A Ninh, nhưng A Ninh đã là Dung Vương phi. Nhan Lăng Uyên, ngươi vượt quá bổn phận."

Tiếng nói vừa dứt không chỉ là Nhan Tử Việt choáng váng, mọi người ở đây đều kinh ngạc.

Nhan Tích Ninh lại mở to hai mắt, Cơ Tùng thế nào mà Nhan Tử Việt vừa tới liền không cho y mặt mũi như vậy? Vợ chồng son giận dỗi kéo theo hắn làm cái gì? Tốt xấu gì bọn họ hiện tại là đồng đội mặt trận thống nhất, hắn chỉ muốn nhìn náo nhiệt, Cơ Tùng làm sao có thể đem hắn kéo xuống nước?

Cơ Tùng không nhìn ánh mắt sát khí của Nhan Tích Ninh, mặt y không chút thay đổi nhìn chằm chằm Nhan Tử Việt, ánh mắt càng phát ra lạnh lẽo.

Nhan Tích Ninh nhìn không hiểu, đột nhiên trong đầu hắn hiện lên một bóng đèn —— Cơ Tùng vì yêu mà hận.

Nhân tính phức tạp, có chút người cảm thấy thứ gì không chiếm được đều là thứ tốt cho nên quý trọng gấp đôi; mà có chút người không chiếm được sẽ từ yêu thành hận, hắn không chiếm được người khác cũng đừng mơ tưởng.

Liên tưởng đến ngoại giới đồn đãi Cơ Tùng, Nhan Tích Ninh âm thầm lau một phen mồ hôi lạnh. May mắn chính mình thức thời không đắc tội vị gia này, trước mắt còn có thể sống những ngày tốt nhất. Xem ra về sau phải cách xa Cơ Tùng một ít, miễn cho y tâm tình không tốt đem mình nghiền thành tro.

Nhan Tử Việt trên mặt vừa trắng vừa đỏ. Cơ Nam thấy tình huống không ổn vội vàng hoà giải: "Tử Việt, Vương phi tuy rằng là đệ đệ ngươi, nhưng hiện giờ là người thuộc Hoàng thất, ngươi gọi hắn nhũ danh quả thật không thích hợp. Dung Xuyên a, niệm ở phần Tử Việt tưởng niệm thân nhân, còn là lần đầu tiên phạm phải, ngươi liền tha thứ hắn đi."

Nhan Tử Việt thức thời quỳ xuống: "Thảo dân Nhan Tử Việt khấu kiến Vương gia, Vương phi." Lần đầu tiên bị người khác trách cứ trước mặt mọi người đến không thể lui thân, Nhan Tử Việt không chỉ trên mặt không ánh sáng, ngay cả thần thái trong mắt đều ảm đạm.

Cơ Tùng lúc này mới vừa lòng vuốt cằm: "Đứng lên đi. Lần sau không được viện cái cớ này nữa."

Nhan Tử Việt thời điểm đứng lên lảo đảo một chút, nếu không phải Cơ Nam thuận tay nâng một chút, hắn liền té ngã.

Nhan Tích Ninh buồn bực gãi gãi hai má, đại ca này của hắn nhìn cũng không ngốc, như thế nào bị Cơ Tùng nói một câu liền thành bộ dạng này?. Truyện Quan Trường



Suy tư một lát hắn bừng tỉnh đại ngộ: Đại ca tiện nghi này sợ là cũng có chút ý tứ với Cơ Tùng đi? Bằng không sao có thể chịu đả kích thành như vậy?

Uy, loại tiết mục ta yêu ngươi ngươi không thương ta này, chờ lúc ngươi yêu ta ta đã không còn thương ngươi...... Thật sự là xem bao nhiêu lần đều thấy cảm động a!

Nhan Tử Việt mặt xám mày tro, giờ phút này hắn rốt cuộc không có biện pháp làm cái tài tử phong cảnh tễ nguyệt. Cơ Lương rất vui nhìn thấy trận này, y mở cây quạt phẩy phẩy: "Tam Hoàng đệ không phải vi huynh nói ngươi, giai nhân trong ngực, cũng không thể đối đại cữu ca lạnh lùng như thế! Tốt xấu Tử Việt của chúng ta cũng từng cùng ngươi nâng cốc ngôn hoan, ngươi không xem mặt tăng cũng phải nhìn mặt phật a!"

Vẻ mặt Nhan Tử Việt hoàn toàn không nén được giận, nếu trên mặt đất có một cái lỗ, hắn nhất định chui xuống.

Diễn đến không sai biệt lắm, cũng nên đến phiên quần chúng ăn dưa lên sân khấu. Nhan Tích Ninh bày ra nụ cười ôn nhu: "Huynh trưởng tìm ta có chuyện gì?"

Nhan Tử Việt lúc mở miệng ngữ điệu cũng trở nên cung kính hơn nhiều: "Từ khi Vương phi nhập Vương phủ, còn chưa có quay về thăm nhà. Trưởng bối trong nhà phi thường nhớ mong ngài, phụ thân lần này cũng đến xuân săn, không biết Vương phi......"

Nói tới đây Nhan Tử Việt đột nhiên nhận ra không thích hợp, Nhan Tích Ninh đã không phải tư sinh tử Nhan gia mặc người bài bố kia, hắn hiện giờ là Vương phi của Cơ Tùng. Tuy nói Cơ Tùng vô vọng đoạt đích, nhưng uy vọng của y ở trong quân cực cao, tương lai làm vương gia nhàn tản quyền thế cũng sẽ không nhỏ hơn Nhan gia.

Cơ Tùng nếu không chống lưng cho Nhan Tích Ninh thì thôi, cố tình y mới vừa cảnh cáo mình. Nếu là lại dùng thân phận huynh trưởng cùng trưởng bối đè nặng Nhan Tích Ninh, chỉ sợ Cơ Tùng là người đầu tiên không tha cho Nhan gia.

Tình hữu nghị giữa hắn cùng Cơ Tùng vốn không sâu như vậy, việc Nhan gia làm trước đó đã đắc tội Cơ Tùng. Muốn Nhan Tích Ninh chủ động đi gặp phụ thân là không có khả năng, hiện giờ tình huống đã trái ngược, muốn gặp Dung Vương phi phải dựa theo lễ pháp đệ bái thiếp, có gặp được hay không do Nhan Tích Ninh làm chủ!

Nhan Tích Ninh mỉm cười, hắn trực tiếp sử dụng lời Cơ Tùng mới thay hắn giải vây: "Phụ thân cũng ở bãi săn, về tình về lý làm con đều nên đi vấn an lão nhân gia. Nhưng thân thể Vương gia chưa khôi phục, bên người y không thể không có người. Như vầy, chờ Vương gia thân mình đỡ hơn, ta sẽ đi tìm phụ thân cùng huynh trưởng được không?"

Nhan Tử Việt còn có thể nói gì, chỉ có thể liên tục gật đầu. Đồng thời còn thở phào nhẹ nhõm, may mắn Cơ Tùng không làm khó dễ, bằng không mặt mũi hắn đều mất hết ở chỗ này.

Vừa tới doanh địa còn rất nhiều chuyện cần bận rộn, Thái tử phi trước tiên tìm cái lý do liền mang theo một đám người ly khai, đương nhiên, bọn họ rời đi cũng không quên mang theo Nhan Tử Việt.

Sau khi Thái tử rời khỏi, Cơ Lương tựa tiếu phi tiếu: "Tất cả mọi người nói ngươi nguy rồi, nhưng vi huynh cảm thấy ngươi nhân họa đắc phúc." Nói xong hắn vươn chiết phiến nhẹ nhàng chọt chọt ngực Cơ Tùng: "Có rảnh thì mang em dâu đến quý phủ ca ca ngồi một chút."

Cơ Tùng hơi hơi vuốt cằm: "Hảo."

Nhìn thấy thân ảnh hai tôn đại phật rời đi, Cơ Tùng trầm giọng nói: "Chúng ta quay về lều."

Lời vừa nói xong, Cơ Tùng không đợi được đáp lại như tưởng tượng. Y kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Nhan Tích Ninh dừng lại quay mặt nhìn về hướng dãy núi. Cơ Tùng nhìn không thấy vẻ mặt của hắn, chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh cô đơn.

Nhan Tích Ninh tựa hồ bi thương, là bởi vì thấy huynh trưởng nghĩ đến hoàn cảnh của bản thân mà khổ sở sao? Hay là bởi vì mình làm Nhan Tử Việt mất mặt mà thương cảm?

Cơ Tùng cảm thấy y cần thiết giải thích mấu chốt bên trong với Nhan Tích Ninh, y ôn thanh nói: "Thiên gia vô phụ tử, lại càng không nói đến tình huynh đệ. Hiện giờ hai chân ta không thể đứng thẳng, đối bọn họ mà nói ta đã từ đối thủ biến thành trợ lực."

Vì tranh phần trợ lực này, Cơ Nam Cơ Lương đều khẩn cấp mà mượn sức y. Thật châm chọc, năm đó hai chân y hoàn hảo, xuân săn chưa từng xuất hiện qua trường hợp huynh hữu đệ cung như vậy.

Cơ Tùng còn nghiêm túc nói: "Quan hệ của ta cùng Nhan Tử Việt cũng không phải như ngươi nghĩ, Nhan Tử Việt đi theo Thái tử, ta chưa từng nghĩ tới tranh giành hắn. Mới vừa rồi ta làm hắn mất mạc, chính là không hy vọng hắn lợi dụng ngươi."



Dù sao ngoại giới đều truyền y thích Nhan Tích Ninh, Nhan Tử Việt cùng Thái tử thân cận, rất có thể sẽ lợi dụng tầng quan hệ này đến mượn sức y. Mà y...... Tạm thời còn không muốn đứng thành hàng.

Nhan Tích Ninh có lệ ừ một tiếng.

Cơ Tùng mím môi ánh mắt ảm đạm xuống dưới, thanh âm y dẫn theo một chút lãnh ý: "Ngươi đang nhìn cái gì?" Lại suy nghĩ cái gì? Y đã giải thích đến vậy, Nhan Tích Ninh còn có cái gì bất mãn?

Đột nhiên trong lúc đó Cơ Tùng nghĩ tới một loại khả năng: Ngoại giới đồn đãi, Nhan Tích Ninh là người nịnh cao đạp thấp. Hiện giờ hắn nhìn đến hai cái huynh trưởng càng có ưu thế hơn mình, có phải sẽ nghĩ biện pháp cùng bọn họ kéo quan hệ sau đó...... Rời Dung Vương phủ?

Nghĩ tới khả năng này, Cơ Tùng trong lòng ẩn ẩn chút không thoải mái.

Lúc này Nhan Tích Ninh hai mắt sáng trưng quay đầu, hắn chỉ vào hướng núi nhỏ: "Tùng Tùng, ngươi xem núi nhỏ bên kia, có phải có một mảnh cây hương thung(*) hay không?"

(*) cây hương thung: hay còn gọi là hương xuân, có mùi nồng, hơi giống mùi tỏi nhưng trộn thêm mùi lưu huỳnh. Chỉ được xem là đồ ăn ở Trung Quốc.

Cơ Tùng:???

Cây hương thung? Đó là cái gì?

Theo Nhan Tích Ninh ngón tay nhìn lại, Cơ Tùng chỉ thấy một mảnh nhỏ cây đang nẩy mầm. Trên nhánh cây trụi lủi mọc một ít chồi màu lửa đỏ, chẳng lẽ đây chính là cây hương thung?

Nhan Tích Ninh ung dung nói: "Ta liếc mắt một cái liền nhìn trúng phiến cây hương thung kia, ngươi thấy chồi đỏ rực trên cây không? Chúng ta chốc nữa đi hái mầm hương thung đi?"

Cơ Tùng:......

Y giải thích nửa ngày, chẳng lẽ Nhan Tích Ninh chỉ lo xem rau dại?

Nhan Tích Ninh hoài niệm cực kỳ: "Ta rất thích ăn cá chiên với hương thung, chờ một lát cho người đi hái mầm hương thung, ta có thể lấy một gốc nhỏ trở về không? Ta phải trồng ở Phẩm Mai Viên, tương lai mỗi mùa xuân, ta đều có thể ăn hương thung rồi!"

Cơ Tùng buồn bực nheo mắt, trong lòng y không vui, tạm thời không muốn cùng Nhan Tích Ninh nói chuyện.

Chỗ dựng lều của các Hoàng tử ở phía Đông Nam doanh địa, tuy rằng liếc mắt một cái có thể nhìn thấy lều trại cho các Hoàng tử ngủ lại, nhưng lúc đi lại còn rất xa. Hơn nữa chung quanh lều trại có thị vệ canh gác, Nhan Tích Ninh căn bản không lo lắng đối thoại của hắn và Cơ Tùng sẽ bị người khác nghe qua.

Hơn nữa, hắn cũng không thể cùng Cơ Tùng nói quốc gia đại sự gì. Huống chi sau khi Cơ Tùng vào lều giống như đang sinh khí, đừng hỏi hắn là như thế nào từ gương mặt không chút thay đổi của Cơ Tùng mà nhìn ra tâm tình của y, đây là trực giác nhạy bén a.

Loại thời điểm này phải tận lực thu nhỏ độ tồn tại của chính mình, Nhan Tích Ninh ở trong lều trại tìm cái góc nhỏ, hắn đem ba lô mở ra. Cơ Tùng xuất hành không giống Hoàng tử khác dẫn theo nhiều thị nữ tôi tớ, bận việc đến bây giờ, hắn đã muốn đói bụng.

May mắn hắn mang theo đủ đồ ăn vặt cùng điểm tâm, tỷ như hiện tại, hắn ở trong ba lô tùy tay sờ một cái liền lấy ra một gói lá sen. Mở gói lá sen ra, từng hạt đậu ngũ vị hương được xếp ngăn nắp có màu đỏ như tương xuất hiện ở trước mặt hắn, tùy tay bốc một viên nhai, vừa đỡ thèm vừa thấm tận ngũ tạng.

Cơ Tùng còn đang sinh hờn dỗi, đột nhiên ngửi thấy được một cỗ hương vị hương liệu. Lại nhìn hướng Nhan Tích Ninh, chỉ thấy hắn đưa lưng về phía mình đang nhai bẹp bẹp gì đó.

Cơ Tùng...... Càng tức giận. Nhan Tích Ninh trước đây có đồ ăn ngon đều sẽ chủ động đưa cho mình, kết quả tới khu săn bắn lại không để ý cảm thụ của mình?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau