Sau Khi Cả Nhà Pháo Hôi Đọc Tâm Của Ta, Cả Nhà Tạo Phản
Chương 43: Ra Bài Không Theo Kịch Bản
Kiều Kiều Kiều ngượng ngùng xoay người, trên mặt đỏ rực.
Không có cách nào, nàng lại không nói được, chỉ có thể dùng loại phương pháp sứt sẹo này.
Chờ chút, chờ nàng có thể nói chuyện, đến lúc đó làm việc sẽ thuận tiện hơn nhiều!
Hiện tại trong lòng Kiều Thiên Kinh cũng có hơi sốt ruột, người Bắc quốc đã lặn vào trong kinh thành!
Xem ra có một số việc không thể gạt phụ thân nữa, nếu không sẽ tạo thành sai lầm lớn, khi đó đã muộn rồi!
Nghĩ tới đây, Kiều Thiên Kinh thật sự có hơi nóng lòng về nhà.
Nhưng mà hắn không biết chính là, Kiều Trung Quốc cũng có thể nghe được tiếng lòng của Kiều Kiều Kiều, hơn nữa từ lúc Kiều Kiều Kiều đầy tháng, ông đã bố trí tai mắt bên cạnh Nhị hoàng tử.
Lúc này, Kiều Trung Quốc ở Kiều phủ xa xôi đã nhận được tin tức!
Mắt thấy phu quân nhà mình ăn mặc chỉnh tề muốn ra cửa, Kiều phu nhân không khỏi lộ vẻ mặt nghi ngờ: "Phu quân, chàng định ra cửa sao?"
Kiều Trung Quốc lo lắng Kiều phu nhân sầu lo, vẻ mặt thoải mái nói: "Lão đại lão nhị dẫn theo Kiều Kiều ra ngoài một thời gian rồi, ta đi đón.”
Kiều phu nhân giận cười nói: "Chàng cũng thật là mệnh nhọc lòng, vậy mau đi mau về đi!”
Nói thật, bà cũng có hơi lo lắng.
Kiều Trung Quốc cười đáp, dẫn theo vài thủ hạ đắc lực đi thẳng tới phố Phổ Thiên.
Lúc này, Kiều Địa Nghĩa vội vã đưa Kiều Kiều Kiều về nhà, sợ nàng ướt quần đông lạnh hỏng, đồng thời cũng phải mau chóng đưa Thái tử và Tứ hoàng tử rời khỏi nơi thị phi.
Hắn có võ nghệ bên người không sợ người Bắc quốc, nhưng thái tử là gốc rễ an định của một quốc gia, tuyệt đối không thể mất!
Thời khắc mấu chốt, suy nghĩ của Kiều Địa Nghĩa vẫn rất rõ ràng.
Hắn ra vẻ sơ suất lộ ra xiêm y bị Kiều Kiều Kiều thấm ướt, sau đó cười ha hả nói: "Xem ra tiểu muội muốn về nhà.”
Thái tử thấy thế hiểu ý cười, cũng gật gật đầu.
“Nên về rồi.”
Nếu không mẫu hậu sẽ lo lắng cho hắn và Tiểu Tứ.
Bên này câu đối đã so ra, đám người cũng dần dần tản đi, tiếp tục dạo phố dạo hoa đăng.
Kiều Thiên Kinh và Kiều Địa Nghĩa thấy thế trong lòng an tâm, mấy người đang quay đầu muốn đi, đột nhiên trên đường không biết từ đâu truyền đến một tiếng hét lớn:
“Thái tử! Đó là Thái tử!”
Lời vừa nói ra, trên đường cái có trong nháy mắt yên lặng, sau một khắc, mấy tiếng mũi tên xé gió đồng thời vang lên!
“Bảo vệ thái tử!”
Hộ vệ hoàng cung lập tức rút nhuyễn kiếm bên hông ra, bao vây Thái tử và Kiều Kiều Kiều ở giữa.
Kiều Kiều Kiều bối rối.
【Sao lại không ra bài theo kịch bản!】
Thần sắc Kiều Địa Nghĩa lạnh như băng, ôm chặt Kiều Kiều trước ngực, vận sức chờ phát động.
Bốn phía vang lên tiếng leng keng, theo đó là tiếng kêu sợ hãi, tiếng hốt hoảng chạy trốn, phố Phổ Thiên vốn náo nhiệt trong nháy mắt liền rối loạn!
Kiều Kiều Kiều được Kiều Địa Nghĩa bảo vệ trong khuỷu tay, còn có thể giữ được bình tĩnh.
Ánh mắt nàng nặng nề, phân tích ở trong lòng:
【 Vừa rồi câu kinh hô kia tới quá cổ quái, quả thực giống như là đang cố ý điểm danh thân phận Thái tử! 】
【Chẳng lẽ người lên tiếng này đã sớm biết trong bóng tối có người Bắc quốc, cho nên mới cố ý mở miệng, hy vọng mượn tay người Bắc quốc diệt trừ Thái tử? 】
【Ở gần đây, ai có tâm tư như vậy, đáp án này quả thực không khó đoán ra!】
Kiều Kiều Kiều không nhịn được ngước mắt nhìn về phía Châu Thúy Các.
【Nam chính nhanh như vậy đã thiếu kiên nhẫn rồi sao?】
Tầng cao nhất của Châu Thúy Các có một ghế lô lịch sự tao nhã, lúc này nhị hoàng tử Thẩm Nguyên Bạch ngồi ở bên cạnh bàn, thần sắc hung ác vô cùng nham hiểm.
“Chu bá, ai bảo ngươi tự chủ trương!”
Trong mắt hắn ta tràn đầy tức giận khó có thể ức chế.
Trước người hắn ta quỳ một lão nô thân hình còng xuống, đầu đầy tơ bạc, thoạt nhìn tuổi tác rất lớn.
Trên mặt ông ta tràn đầy sợ hãi, rồi lại có một tia vui sướng khó có thể che giấu.
"Công tử, người Bắc quốc lần này tới không ít, Thái tử và Tứ hoàng tử ngay ở phía dưới, bên người chỉ là mười hai ám vệ, có lẽ thật sự có thể loại trừ bọn họ như vậy!"
"Chỉ cần Thái tử và Tứ hoàng tử đều chết, ngài chính là người thừa kế ngôi vị hoàng đế thuận lý thành chương nhất! Đến lúc đó sinh sát đoạt dư, sẽ có thể báo thù cho công chúa!”
Không có cách nào, nàng lại không nói được, chỉ có thể dùng loại phương pháp sứt sẹo này.
Chờ chút, chờ nàng có thể nói chuyện, đến lúc đó làm việc sẽ thuận tiện hơn nhiều!
Hiện tại trong lòng Kiều Thiên Kinh cũng có hơi sốt ruột, người Bắc quốc đã lặn vào trong kinh thành!
Xem ra có một số việc không thể gạt phụ thân nữa, nếu không sẽ tạo thành sai lầm lớn, khi đó đã muộn rồi!
Nghĩ tới đây, Kiều Thiên Kinh thật sự có hơi nóng lòng về nhà.
Nhưng mà hắn không biết chính là, Kiều Trung Quốc cũng có thể nghe được tiếng lòng của Kiều Kiều Kiều, hơn nữa từ lúc Kiều Kiều Kiều đầy tháng, ông đã bố trí tai mắt bên cạnh Nhị hoàng tử.
Lúc này, Kiều Trung Quốc ở Kiều phủ xa xôi đã nhận được tin tức!
Mắt thấy phu quân nhà mình ăn mặc chỉnh tề muốn ra cửa, Kiều phu nhân không khỏi lộ vẻ mặt nghi ngờ: "Phu quân, chàng định ra cửa sao?"
Kiều Trung Quốc lo lắng Kiều phu nhân sầu lo, vẻ mặt thoải mái nói: "Lão đại lão nhị dẫn theo Kiều Kiều ra ngoài một thời gian rồi, ta đi đón.”
Kiều phu nhân giận cười nói: "Chàng cũng thật là mệnh nhọc lòng, vậy mau đi mau về đi!”
Nói thật, bà cũng có hơi lo lắng.
Kiều Trung Quốc cười đáp, dẫn theo vài thủ hạ đắc lực đi thẳng tới phố Phổ Thiên.
Lúc này, Kiều Địa Nghĩa vội vã đưa Kiều Kiều Kiều về nhà, sợ nàng ướt quần đông lạnh hỏng, đồng thời cũng phải mau chóng đưa Thái tử và Tứ hoàng tử rời khỏi nơi thị phi.
Hắn có võ nghệ bên người không sợ người Bắc quốc, nhưng thái tử là gốc rễ an định của một quốc gia, tuyệt đối không thể mất!
Thời khắc mấu chốt, suy nghĩ của Kiều Địa Nghĩa vẫn rất rõ ràng.
Hắn ra vẻ sơ suất lộ ra xiêm y bị Kiều Kiều Kiều thấm ướt, sau đó cười ha hả nói: "Xem ra tiểu muội muốn về nhà.”
Thái tử thấy thế hiểu ý cười, cũng gật gật đầu.
“Nên về rồi.”
Nếu không mẫu hậu sẽ lo lắng cho hắn và Tiểu Tứ.
Bên này câu đối đã so ra, đám người cũng dần dần tản đi, tiếp tục dạo phố dạo hoa đăng.
Kiều Thiên Kinh và Kiều Địa Nghĩa thấy thế trong lòng an tâm, mấy người đang quay đầu muốn đi, đột nhiên trên đường không biết từ đâu truyền đến một tiếng hét lớn:
“Thái tử! Đó là Thái tử!”
Lời vừa nói ra, trên đường cái có trong nháy mắt yên lặng, sau một khắc, mấy tiếng mũi tên xé gió đồng thời vang lên!
“Bảo vệ thái tử!”
Hộ vệ hoàng cung lập tức rút nhuyễn kiếm bên hông ra, bao vây Thái tử và Kiều Kiều Kiều ở giữa.
Kiều Kiều Kiều bối rối.
【Sao lại không ra bài theo kịch bản!】
Thần sắc Kiều Địa Nghĩa lạnh như băng, ôm chặt Kiều Kiều trước ngực, vận sức chờ phát động.
Bốn phía vang lên tiếng leng keng, theo đó là tiếng kêu sợ hãi, tiếng hốt hoảng chạy trốn, phố Phổ Thiên vốn náo nhiệt trong nháy mắt liền rối loạn!
Kiều Kiều Kiều được Kiều Địa Nghĩa bảo vệ trong khuỷu tay, còn có thể giữ được bình tĩnh.
Ánh mắt nàng nặng nề, phân tích ở trong lòng:
【 Vừa rồi câu kinh hô kia tới quá cổ quái, quả thực giống như là đang cố ý điểm danh thân phận Thái tử! 】
【Chẳng lẽ người lên tiếng này đã sớm biết trong bóng tối có người Bắc quốc, cho nên mới cố ý mở miệng, hy vọng mượn tay người Bắc quốc diệt trừ Thái tử? 】
【Ở gần đây, ai có tâm tư như vậy, đáp án này quả thực không khó đoán ra!】
Kiều Kiều Kiều không nhịn được ngước mắt nhìn về phía Châu Thúy Các.
【Nam chính nhanh như vậy đã thiếu kiên nhẫn rồi sao?】
Tầng cao nhất của Châu Thúy Các có một ghế lô lịch sự tao nhã, lúc này nhị hoàng tử Thẩm Nguyên Bạch ngồi ở bên cạnh bàn, thần sắc hung ác vô cùng nham hiểm.
“Chu bá, ai bảo ngươi tự chủ trương!”
Trong mắt hắn ta tràn đầy tức giận khó có thể ức chế.
Trước người hắn ta quỳ một lão nô thân hình còng xuống, đầu đầy tơ bạc, thoạt nhìn tuổi tác rất lớn.
Trên mặt ông ta tràn đầy sợ hãi, rồi lại có một tia vui sướng khó có thể che giấu.
"Công tử, người Bắc quốc lần này tới không ít, Thái tử và Tứ hoàng tử ngay ở phía dưới, bên người chỉ là mười hai ám vệ, có lẽ thật sự có thể loại trừ bọn họ như vậy!"
"Chỉ cần Thái tử và Tứ hoàng tử đều chết, ngài chính là người thừa kế ngôi vị hoàng đế thuận lý thành chương nhất! Đến lúc đó sinh sát đoạt dư, sẽ có thể báo thù cho công chúa!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất