Sau Khi Cải Trang Thành Nữ Đến Gặp Bạn Cùng Phòng Là Thẳng Nam
Chương 3:
Mở lại lịch sử trò chuyện với khách hàng, Sầm Hi xem kỹ yêu cầu, rồi bắt đầu toàn tâm làm việc.
Vẽ được khoảng hai giờ, điện thoại để trên bàn bỗng nhiên rung lên.
Là Hứa Nhiên gửi tin ncậu ta cho cậu.
Sầm Hi mở ra xem.
Hứa Nhiên: [Hi Hi, tớ vừa nghe tin, bạn cùng phòng của cậu sắp tới rồi.]
Sầm Hi: [Hả?]
Cậu có chút ngạc nhiên.
Vài giờ trước, cậu còn bàn với Hứa Nhiên về người bạn cùng phòng bí ẩn này, nghĩ rằng có lẽ một hai tuần nữa cậu ta mới tới, không ngờ hôm nay đã đến rồi.
Sầm Hi: [Sao cậu biết]
Hứa Nhiên: [Nghe người khác nói, mình còn biết bạn cùng phòng của cậu tên là Chu Húc Phong.]
Chu Húc Phong?
Sầm Hi càng bối rối.
Cậu không biết Chu Húc Phong là ai, nhưng Hứa Nhiên thì biết rất rõ.
Hứa Nhiên nói với Sầm Hi: "Chu Húc Phong là nhà vô địch quốc gia trong cuộc thi bơi tự do 100 mét đấy!"
Hứa Nhiên: "Anh ấy không tham gia huấn luyện quân sự vì bị chấn thương cũ, nghe nói sau khi thi đấu xong liền đi điều trị."
Hứa Nhiên: "Trời ạ, Chu Húc Phong lại là bạn cùng phòng với cậu."
Hứa Nhiên: "Không biết nên nói là cậu may mắn hay Chu Húc Phong may mắn đây..."
Sầm Hi: "Ờ..."
Sầm Hi không phải là người hâm mộ thể thao thi đấu, cũng ít khi để ý đến thể thao. Nhưng sau khi nghe Hứa Nhiên nói vậy, cậu cảm thấy bạn cùng phòng của mình có vẻ là một người rất giỏi.
Sầm Hi: "Nhưng mà là nhà vô địch quốc gia cơ đấy."
Hứa Nhiên: "Đúng vậy! Chu Húc Phong thực sự rất giỏi! Cậu ấy vừa cao vừa đẹp trai! Hơn nữa... Cậu có biết không, mấy bạn học thể dục thường có vóc dáng rất chuẩn [đậu nành hắc hắc.jpg]."
Sầm Hi: [...]
Sầm Hi không mấy hứng thú với vóc dáng của Chu Húc Phong, nhưng cậu bất chợt nghĩ đến: [Chu Húc Phong học ở Viện Thể thao à?]
Hứa Nhiên: [Đúng vậy.]
Sầm Hi: [Thế sao cậu ấy không ở ký túc xá của Viện Thể thao?]
Các khoa khác ở Đại học Kinh đều được phân ký túc xá ngẫu nhiên, nhưng Viện Thể thao thì không giống vậy. Có lẽ vì họ phải tập luyện sớm và muộn hơn, nên sinh hoạt và giờ giấc của họ khác biệt với mọi người, vì thế họ ở ký túc xá riêng.
Hứa Nhiên: [Không, có lẽ là có nhiều người nên mới ngẫu nhiên cậu ấy được phân qua chỗ chúng ta thôi?]
Sầm Hi: [Vậy à.]
Sầm Hi suy nghĩ một lúc, thấy khả năng này cũng có lý.
Hứa Nhiên không để tâm nhiều đến chuyện đó, liền chuyển đề tài trở lại: [Tớ sẽ tìm video thi đấu của Chu Húc Phong năm nay cho cậu xem!]
Hứa Nhiên: [Cậu ấy thật sự... Siêu đẹp trai a a a, thân hình kia thật sự rất chuẩn, eo bụng kia, cái hình tam giác ngược hoàn hảo đó...]
Sầm Hi: [...]
Sầm Hi: [Được rồi.]
Hứa Nhiên thật sự đi tìm video của nam thần gửi cho Sầm Hi.
Khoảng vài phút sau, điện thoại của Sầm Hi rung liên tục bốn năm lần. Cậu mở lên, thấy Hứa Nhiên đã gửi cho mình rất nhiều video liên tiếp.
Hứa Nhiên: "Bạn yêu dấu của tớ, hãy thưởng thức nam thần của tớ nhé."
Sầm Hi cười khẽ, đang định mở video thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Sầm Hi hơi ngẩn người.
Nghĩ đến lời của Hứa Nhiên lúc nãy, Sầm Hi lập tức nhận ra người đang gõ cửa là ai.
Đến nhanh vậy sao? Chuyện này có phải hơi nhanh quá không?
Sầm Hi vội vàng đứng dậy đi mở cửa, trong miệng còn đáp: "Tới đây, tới đây."
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Sầm Hi liền sửng sốt.
Một bóng người che phủ cậu.
Nam sinh đó rất cao, chắc phải hơn 1m9...
Sầm Hi đứng trước mặt cậu ta, đỉnh đầu của mình chỉ vừa qua vai cậu ấy, phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn rõ khuôn mặt cậu ta.
Điều đầu tiên thu hút ánh mắt của Sầm Hi chính là mái tóc nhuộm màu xám bạc, sau đó là đôi khuyên tai lấp lánh kim loại bạc.
Xuống một chút nữa, dưới chiếc áo thun đen, lờ mờ hiện ra một hình xăm kéo dài từ nơi bị che khuất.
"......"
Sầm Hi bỗng cảm thấy tim đập mạnh, theo bản năng nghĩ rằng người trước mặt trông rất nổi loạn.
Nhìn kỹ hơn, Sầm Hi càng khẳng định suy nghĩ của mình.
Hôm nay, Chu Húc Phong đeo khẩu trang.
Chiếc mũi cao khiến chiếc khẩu trang đen nổi bật lên, nửa dưới khuôn mặt bị che khuất, ánh mắt của Sầm Hi liền tự nhiên dừng lại ở phần trên khuôn mặt của cậu ấy.
Vẽ được khoảng hai giờ, điện thoại để trên bàn bỗng nhiên rung lên.
Là Hứa Nhiên gửi tin ncậu ta cho cậu.
Sầm Hi mở ra xem.
Hứa Nhiên: [Hi Hi, tớ vừa nghe tin, bạn cùng phòng của cậu sắp tới rồi.]
Sầm Hi: [Hả?]
Cậu có chút ngạc nhiên.
Vài giờ trước, cậu còn bàn với Hứa Nhiên về người bạn cùng phòng bí ẩn này, nghĩ rằng có lẽ một hai tuần nữa cậu ta mới tới, không ngờ hôm nay đã đến rồi.
Sầm Hi: [Sao cậu biết]
Hứa Nhiên: [Nghe người khác nói, mình còn biết bạn cùng phòng của cậu tên là Chu Húc Phong.]
Chu Húc Phong?
Sầm Hi càng bối rối.
Cậu không biết Chu Húc Phong là ai, nhưng Hứa Nhiên thì biết rất rõ.
Hứa Nhiên nói với Sầm Hi: "Chu Húc Phong là nhà vô địch quốc gia trong cuộc thi bơi tự do 100 mét đấy!"
Hứa Nhiên: "Anh ấy không tham gia huấn luyện quân sự vì bị chấn thương cũ, nghe nói sau khi thi đấu xong liền đi điều trị."
Hứa Nhiên: "Trời ạ, Chu Húc Phong lại là bạn cùng phòng với cậu."
Hứa Nhiên: "Không biết nên nói là cậu may mắn hay Chu Húc Phong may mắn đây..."
Sầm Hi: "Ờ..."
Sầm Hi không phải là người hâm mộ thể thao thi đấu, cũng ít khi để ý đến thể thao. Nhưng sau khi nghe Hứa Nhiên nói vậy, cậu cảm thấy bạn cùng phòng của mình có vẻ là một người rất giỏi.
Sầm Hi: "Nhưng mà là nhà vô địch quốc gia cơ đấy."
Hứa Nhiên: "Đúng vậy! Chu Húc Phong thực sự rất giỏi! Cậu ấy vừa cao vừa đẹp trai! Hơn nữa... Cậu có biết không, mấy bạn học thể dục thường có vóc dáng rất chuẩn [đậu nành hắc hắc.jpg]."
Sầm Hi: [...]
Sầm Hi không mấy hứng thú với vóc dáng của Chu Húc Phong, nhưng cậu bất chợt nghĩ đến: [Chu Húc Phong học ở Viện Thể thao à?]
Hứa Nhiên: [Đúng vậy.]
Sầm Hi: [Thế sao cậu ấy không ở ký túc xá của Viện Thể thao?]
Các khoa khác ở Đại học Kinh đều được phân ký túc xá ngẫu nhiên, nhưng Viện Thể thao thì không giống vậy. Có lẽ vì họ phải tập luyện sớm và muộn hơn, nên sinh hoạt và giờ giấc của họ khác biệt với mọi người, vì thế họ ở ký túc xá riêng.
Hứa Nhiên: [Không, có lẽ là có nhiều người nên mới ngẫu nhiên cậu ấy được phân qua chỗ chúng ta thôi?]
Sầm Hi: [Vậy à.]
Sầm Hi suy nghĩ một lúc, thấy khả năng này cũng có lý.
Hứa Nhiên không để tâm nhiều đến chuyện đó, liền chuyển đề tài trở lại: [Tớ sẽ tìm video thi đấu của Chu Húc Phong năm nay cho cậu xem!]
Hứa Nhiên: [Cậu ấy thật sự... Siêu đẹp trai a a a, thân hình kia thật sự rất chuẩn, eo bụng kia, cái hình tam giác ngược hoàn hảo đó...]
Sầm Hi: [...]
Sầm Hi: [Được rồi.]
Hứa Nhiên thật sự đi tìm video của nam thần gửi cho Sầm Hi.
Khoảng vài phút sau, điện thoại của Sầm Hi rung liên tục bốn năm lần. Cậu mở lên, thấy Hứa Nhiên đã gửi cho mình rất nhiều video liên tiếp.
Hứa Nhiên: "Bạn yêu dấu của tớ, hãy thưởng thức nam thần của tớ nhé."
Sầm Hi cười khẽ, đang định mở video thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Sầm Hi hơi ngẩn người.
Nghĩ đến lời của Hứa Nhiên lúc nãy, Sầm Hi lập tức nhận ra người đang gõ cửa là ai.
Đến nhanh vậy sao? Chuyện này có phải hơi nhanh quá không?
Sầm Hi vội vàng đứng dậy đi mở cửa, trong miệng còn đáp: "Tới đây, tới đây."
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Sầm Hi liền sửng sốt.
Một bóng người che phủ cậu.
Nam sinh đó rất cao, chắc phải hơn 1m9...
Sầm Hi đứng trước mặt cậu ta, đỉnh đầu của mình chỉ vừa qua vai cậu ấy, phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn rõ khuôn mặt cậu ta.
Điều đầu tiên thu hút ánh mắt của Sầm Hi chính là mái tóc nhuộm màu xám bạc, sau đó là đôi khuyên tai lấp lánh kim loại bạc.
Xuống một chút nữa, dưới chiếc áo thun đen, lờ mờ hiện ra một hình xăm kéo dài từ nơi bị che khuất.
"......"
Sầm Hi bỗng cảm thấy tim đập mạnh, theo bản năng nghĩ rằng người trước mặt trông rất nổi loạn.
Nhìn kỹ hơn, Sầm Hi càng khẳng định suy nghĩ của mình.
Hôm nay, Chu Húc Phong đeo khẩu trang.
Chiếc mũi cao khiến chiếc khẩu trang đen nổi bật lên, nửa dưới khuôn mặt bị che khuất, ánh mắt của Sầm Hi liền tự nhiên dừng lại ở phần trên khuôn mặt của cậu ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất