Sau Khi Cải Trang Thành Nữ Đến Gặp Bạn Cùng Phòng Là Thẳng Nam
Chương 4:
Khuôn mặt lạnh lùng.
Đôi chân mày sắc bén, ánh mắt đen thẳm, lạnh lẽo.
......
Nhìn thôi cũng đã thấy rất đáng sợ......
Sầm Hi đứng đờ ra, không thể thốt lên một lời.
...... Cậu ấy cảm thấy Chu Húc Phong không chỉ trông đáng sợ mà tính cách chắc cũng tệ, cực kỳ nổi loạn, giống hệt kiểu người không dễ thân thiết. Đặc biệt khi cậu ấy nhìn xuống mình, cảm giác áp lực càng tăng lên gấp bội.
Sầm Hi theo bản năng nuốt nước miếng.
Cùng với đó ——
Chu Húc Phong trông có vẻ rất cao lớn......
==
Sầm Hi cao 1m75, trước giờ luôn tự thấy mình cũng thuộc dạng cao ráo trong đám nam sinh.
Nhưng khi đứng trước Chu Húc Phong...... Cậu ấy cảm thấy mình chẳng khác gì một con gà con.
Chu Húc Phong trông như có thể đấm một quyền là cậu bị hạ gục ngay.
"......"
Nghĩ vậy, Sầm Hi càng cảm thấy Chu Húc Phong không dễ chọc vào. Đặc biệt với gương mặt lạnh lùng ấy, Sầm Hi chỉ cần liếc qua một cái, đã có cảm giác mãnh liệt muốn chạy trốn......
Nhưng mà, giờ mình cần phải chào cậu ấy chứ?
Mình không thể cư xử thô lỗ như vậy, nhất là khi sau này còn phải sống cùng Chu Húc Phong suốt bốn năm, nếu ngay từ đầu đã căng thẳng, chắc ccậu ta sau này cuộc sống sẽ không dễ chịu chút nào.
Nghĩ lại, cũng chưa chắc cậu ấy chỉ trông có vẻ khó tính, nhưng thực ra tính cách có thể rất tốt đấy chứ......?
......
......
Thôi được rồi.
Ngay cả Sầm Hi cũng không tin vào điều đó......
Dù sao thì, Sầm Hi cũng nghĩ rằng Chu Húc Phong chắc ccậu ta là một người rất đẹp trai.
Dù có đeo khẩu trang, cũng không khó để nhận ra cậu ấy có một gương mặt ưu tú. Nghĩ vậy, Sầm Hi cố gắng bỏ qua ánh mắt lạnh lùng của cậu ấy, nỗ lực tập trung vào phần nửa dưới khuôn mặt mà cậu chưa được nhìn thấy.
...... Thật sự cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Sầm Hi điều chỉnh lại tâm trạng, lấy hết can đảm để chào hỏi Chu Húc Phong.
"Chào cậu." Giọng hơi run, nhưng Sầm Hi đã cố gắng kiểm soát rất tốt.
Cậu ấy nở một nụ cười tươi với Chu Húc Phong.
Một nụ cười rất ngoan ngoãn, đôi mắt sáng ngời, chân thành.
Không khó để nhận ra, cậu ấy muốn thể hiện thiện chí với Chu Húc Phong.
"Mình là bạn cùng phòng của cậu, Sầm Hi." Sầm Hi nói.
"Ừ."
Chu Húc Phong đáp, giọng có chút trầm.
Cậu ấy liếc nhìn Sầm Hi một cái, lạnh lùng nói: "Có thể cho mình vào không?"
"?!"
"Xin lỗi!" Lúc này Sầm Hi mới nhận ra mình đã đứng chặn ngay cửa. Cậu ấy hơi lúng túng, vội vàng nghiêng người qua một bên, nhường đường cho Chu Húc Phong.
Chu Húc Phong nhìn lướt qua ký túc xá.
Phòng có bốn giường, trên là giường, dưới là bàn, một giường bên dưới đã có người, Chu Húc Phong chọn giường trên bên trái.
Cậu ấy đẩy vali màu xám đậm vào trong phòng, thuận tay tháo khẩu trang đen, ném lên bàn.
"Chu Húc Phong."
Nam sinh nói tên mình cho Sầm Hi biết.
Sầm Hi hơi sững sờ.
Nhận ra Chu Húc Phong đang tự giới thiệu, Sầm Hi vội vàng nói: "Mình biết rồi."
"Trước khi cậu đến, bạn mình đã nói với mình."
Chu Húc Phong: "Ồ."
Chu Húc Phong tháo khẩu trang xuống, Sầm Hi tự nhiên dán mắt vào khuôn mặt cậu ấy.
Giống như cậu ấy nghĩ, Chu Húc Phong thật sự rất đẹp trai.
Mũi cao, môi mỏng, lông mày đậm, đúng kiểu người lạnh lùng.
Gương mặt vẫn lạnh lùng, nhưng khi toàn bộ khuôn mặt lộ ra, so với lúc chỉ nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng lúc trước, thì giờ trông cậu ấy dễ chịu hơn nhiều.
Sầm Hi cảm thấy mình không còn sợ cậu ấy như trước nữa.
Cậu ấy lén thở phào nhẹ nhõm, giơ tay đóng cửa ký túc xá lại.
Tiếng cửa đóng không quá to, nhưng cũng không nhẹ, lọt vào tai Chu Húc Phong.
"Ký túc xá chỉ có hai chúng ta thôi à?" Chu Húc Phong mở tủ quần áo, thuận miệng hỏi.
"Đúng vậy." Sầm Hi đáp.
"Ừ, biết rồi."
Chu Húc Phong nói với giọng không có chút cảm xúc nào, nên nghe rất lạnh lùng.
Có lẽ bởi vì cậu ta cùng Sầm Hi nói chuyện cho nên nên ấn tượng của Sầm Hi về cậu bạn cùng phòng này có phần thay đổi. Cậu cảm thấy có lẽ cậu ta không hung dữ như mình tưởng, nếu cố gắng thì có lẽ vẫn có thể xây dựng mối quan hệ tốt với bạn cùng phòng.
Vì vậy, cậu ta chủ động bắt chuyện với Chu Húc Phong: “Hai người ngủ cũng không tệ lắm, yên tĩnh một chút, quan hệ bạn cùng phòng cũng sẽ dễ dàng hơn.”
Đôi chân mày sắc bén, ánh mắt đen thẳm, lạnh lẽo.
......
Nhìn thôi cũng đã thấy rất đáng sợ......
Sầm Hi đứng đờ ra, không thể thốt lên một lời.
...... Cậu ấy cảm thấy Chu Húc Phong không chỉ trông đáng sợ mà tính cách chắc cũng tệ, cực kỳ nổi loạn, giống hệt kiểu người không dễ thân thiết. Đặc biệt khi cậu ấy nhìn xuống mình, cảm giác áp lực càng tăng lên gấp bội.
Sầm Hi theo bản năng nuốt nước miếng.
Cùng với đó ——
Chu Húc Phong trông có vẻ rất cao lớn......
==
Sầm Hi cao 1m75, trước giờ luôn tự thấy mình cũng thuộc dạng cao ráo trong đám nam sinh.
Nhưng khi đứng trước Chu Húc Phong...... Cậu ấy cảm thấy mình chẳng khác gì một con gà con.
Chu Húc Phong trông như có thể đấm một quyền là cậu bị hạ gục ngay.
"......"
Nghĩ vậy, Sầm Hi càng cảm thấy Chu Húc Phong không dễ chọc vào. Đặc biệt với gương mặt lạnh lùng ấy, Sầm Hi chỉ cần liếc qua một cái, đã có cảm giác mãnh liệt muốn chạy trốn......
Nhưng mà, giờ mình cần phải chào cậu ấy chứ?
Mình không thể cư xử thô lỗ như vậy, nhất là khi sau này còn phải sống cùng Chu Húc Phong suốt bốn năm, nếu ngay từ đầu đã căng thẳng, chắc ccậu ta sau này cuộc sống sẽ không dễ chịu chút nào.
Nghĩ lại, cũng chưa chắc cậu ấy chỉ trông có vẻ khó tính, nhưng thực ra tính cách có thể rất tốt đấy chứ......?
......
......
Thôi được rồi.
Ngay cả Sầm Hi cũng không tin vào điều đó......
Dù sao thì, Sầm Hi cũng nghĩ rằng Chu Húc Phong chắc ccậu ta là một người rất đẹp trai.
Dù có đeo khẩu trang, cũng không khó để nhận ra cậu ấy có một gương mặt ưu tú. Nghĩ vậy, Sầm Hi cố gắng bỏ qua ánh mắt lạnh lùng của cậu ấy, nỗ lực tập trung vào phần nửa dưới khuôn mặt mà cậu chưa được nhìn thấy.
...... Thật sự cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Sầm Hi điều chỉnh lại tâm trạng, lấy hết can đảm để chào hỏi Chu Húc Phong.
"Chào cậu." Giọng hơi run, nhưng Sầm Hi đã cố gắng kiểm soát rất tốt.
Cậu ấy nở một nụ cười tươi với Chu Húc Phong.
Một nụ cười rất ngoan ngoãn, đôi mắt sáng ngời, chân thành.
Không khó để nhận ra, cậu ấy muốn thể hiện thiện chí với Chu Húc Phong.
"Mình là bạn cùng phòng của cậu, Sầm Hi." Sầm Hi nói.
"Ừ."
Chu Húc Phong đáp, giọng có chút trầm.
Cậu ấy liếc nhìn Sầm Hi một cái, lạnh lùng nói: "Có thể cho mình vào không?"
"?!"
"Xin lỗi!" Lúc này Sầm Hi mới nhận ra mình đã đứng chặn ngay cửa. Cậu ấy hơi lúng túng, vội vàng nghiêng người qua một bên, nhường đường cho Chu Húc Phong.
Chu Húc Phong nhìn lướt qua ký túc xá.
Phòng có bốn giường, trên là giường, dưới là bàn, một giường bên dưới đã có người, Chu Húc Phong chọn giường trên bên trái.
Cậu ấy đẩy vali màu xám đậm vào trong phòng, thuận tay tháo khẩu trang đen, ném lên bàn.
"Chu Húc Phong."
Nam sinh nói tên mình cho Sầm Hi biết.
Sầm Hi hơi sững sờ.
Nhận ra Chu Húc Phong đang tự giới thiệu, Sầm Hi vội vàng nói: "Mình biết rồi."
"Trước khi cậu đến, bạn mình đã nói với mình."
Chu Húc Phong: "Ồ."
Chu Húc Phong tháo khẩu trang xuống, Sầm Hi tự nhiên dán mắt vào khuôn mặt cậu ấy.
Giống như cậu ấy nghĩ, Chu Húc Phong thật sự rất đẹp trai.
Mũi cao, môi mỏng, lông mày đậm, đúng kiểu người lạnh lùng.
Gương mặt vẫn lạnh lùng, nhưng khi toàn bộ khuôn mặt lộ ra, so với lúc chỉ nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng lúc trước, thì giờ trông cậu ấy dễ chịu hơn nhiều.
Sầm Hi cảm thấy mình không còn sợ cậu ấy như trước nữa.
Cậu ấy lén thở phào nhẹ nhõm, giơ tay đóng cửa ký túc xá lại.
Tiếng cửa đóng không quá to, nhưng cũng không nhẹ, lọt vào tai Chu Húc Phong.
"Ký túc xá chỉ có hai chúng ta thôi à?" Chu Húc Phong mở tủ quần áo, thuận miệng hỏi.
"Đúng vậy." Sầm Hi đáp.
"Ừ, biết rồi."
Chu Húc Phong nói với giọng không có chút cảm xúc nào, nên nghe rất lạnh lùng.
Có lẽ bởi vì cậu ta cùng Sầm Hi nói chuyện cho nên nên ấn tượng của Sầm Hi về cậu bạn cùng phòng này có phần thay đổi. Cậu cảm thấy có lẽ cậu ta không hung dữ như mình tưởng, nếu cố gắng thì có lẽ vẫn có thể xây dựng mối quan hệ tốt với bạn cùng phòng.
Vì vậy, cậu ta chủ động bắt chuyện với Chu Húc Phong: “Hai người ngủ cũng không tệ lắm, yên tĩnh một chút, quan hệ bạn cùng phòng cũng sẽ dễ dàng hơn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất