Sau Khi Cải Trang Thành Nữ Đến Gặp Bạn Cùng Phòng Là Thẳng Nam
Chương 6:
Vì Hứa Nhiên có quá nhiều nam thần… Một năm 365 ngày, mỗi ngày lại thích một người khác nhau.
Chu Húc Phong là nam thần trong những ngày hè tại sân thi đấu, là biểu tượng của người mang nhiệt huyết. Khi Hứa Nhiên muốn ngắm cơ bụng và vóc dáng của cậu ta, thì Chu Húc Phong là nam thần của cậu ấy.
Lúc này, Hứa Nhiên nhìn Sầm Hi đầy bối rối.
"Đùa thôi mà." Sầm Hi cười: "Tớ chỉ cảm thấy cậu ta không dễ gần thôi."
"Ừ đúng rồi." Hứa Nhiên đồng ý: "Chu Húc Phong tính cách thật sự lạnh lùng."
"Tớ từng xem phỏng vấn của cậu ta, khi trả lời phóng viên cũng toàn nói như cậu miêu tả đấy, sau đó huấn luyện viên còn không cho cậu ta tham gia phỏng vấn nữa." Hứa Nhiên nhớ lại: "Khi thi đấu cũng thế, không có biểu cảm gì, thi thoảng ống kính quay cảnh đồng đội nói chuyện với cậu ta, nhưng hình như cậu ta chẳng phản ứng gì cả, có lẽ là bẩm sinh đã lạnh lùng."
"A." Sầm Hi sững người: "Vậy không phải là chỉ riêng tớ sao?"
Hứa Nhiên: "Chỉ riêng cậu á?"
"Tớ cứ tưởng cậu ta không thích tớ nên mới cư xử như vậy."
Hóa ra là tính cách bẩm sinh không thân thiện.
Vậy Sầm Hi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, đồng thời thấy có chút áy náy vì đã nghĩ Chu Húc Phong là một bking.
Cậu mím môi, nói với Hứa Nhiên: "Cảm ơn cậu nhé, Nhiên Nhiên, tớ thấy thoải mái hơn nhiều rồi."
Hứa Nhiên: "......?"
*
Sầm Hi và Hứa Nhiên ngồi ăn lẩu hơn một tiếng.
Sau khi ăn xong, cả hai rời khỏi quán, Hứa Nhiên thấy tiệm trà sữa ở phía đối diện, lại không kiềm chế được mà muốn mua một ly.
Sầm Hi không muốn uống trà sữa, vì buổi tối cậu lo uống trà sữa sẽ mất ngủ, nên chỉ mua một ly nước chanh.
Cậu cầm ly nước chanh trở về ký túc xá, thấy Chu Húc Phong vừa từ ban công bước vào.
Hai người tình cờ chạm mặt, bước chân cả hai đều chững lại đôi chút.
Chu Húc Phong nhìn về phía Sầm Hi.
Trong nhóm bạn bè chơi thể thao của cậu ta, hầu như toàn là những người cũng chơi thể thao.
Cao trên 1m85, nam sinh to lớn và vạm vỡ, vì vậy Chu Húc Phong gần như chưa bao giờ gặp ai như Sầm Hi.
Đẹp trai, khéo léo, dáng người mảnh mai, trông như một con búp bê sứ.
Có lẽ do tháng chín và trời vẫn còn nóng.
Sầm Hi vừa từ bên ngoài về, tóc mái hơi ướt, có chút lộn xộn dính vào trán. Ở cổ có một giọt mồ hôi rơi xuống, dưới ánh đèn chiếu rọi, lấp lánh ánh sáng.
"...?"
Chu Húc Phong bất ngờ nhìn chằm chằm vào cậu ấy, khiến Sầm Hi hơi ngạc nhiên.
Cậu nghĩ một chút.
Có lẽ vì buổi chiều nay đã lén nói xấu Chu Húc Phong nên Sầm Hi lúc này cảm thấy hơi ngượng.
Vì thế cậu lại chủ động: "Cậu có muốn uống nước chanh không? Mới mua, còn lạnh đấy."
Giọng nói của Sầm Hi khiến Chu Húc Phong bừng tỉnh lại.
"Không cần." Đây là lần thứ hai hôm nay, sự quan tâm của cậu ta trở nên kỳ lạ.
Chu Húc Phong cảm thấy thật khó hiểu, vì vậy tâm trạng không tốt lắm, giọng nói có vẻ lạnh lùng.
Cậu ta kéo cửa ban công ra, ngay lập tức đi về phía bàn của mình, lấy tai nghe và bước ra khỏi cửa.
"Phanh!" Một tiếng động vang lên, tiếng đóng cửa truyền tới.
Sầm Hi quay đầu nhìn thoáng qua, rồi cắm ống hút vào ly nước.
"Thật là một người kỳ lạ."
==
Sau khi Chu Húc Phong rời đi, Sầm Hi ngồi xuống bàn của mình.
Vừa mới ăn lẩu xong, trên người cậu còn ám mùi cay nồng của thịt bò... nhưng bản thân Sầm Hi thì không nhận ra, vì cậu đã ngồi trong tiệm lẩu hơn một giờ, mũi đã sớm bị lấp đầy bởi mùi hương cay nồng đó.
Nhưng cậu nhớ rằng mình không phải ở một mình, nên để quan tâm đến cảm giác của bạn cùng phòng, cậu quyết định đi tắm trước.
Sầm Hi tìm được khăn tắm trong ngăn kéo, và vô tình thấy một lọ nước hoa. Nghĩ một chút, cậu tiện tay xịt lên bàn để khử mùi.
Như vậy chắc là không còn mùi lẩu nữa nhỉ?
Sau khi làm xong, Sầm Hi cầm khăn tắm và đồ ngủ vào phòng tắm.
Mười lăm phút sau, cậu tắm xong và bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng tắm, việc đầu tiên cậu làm là ngửi thử mùi trong ký túc xá, khi chắc ccậu ta không còn mùi lẩu nữa thì cậu mới kéo ghế ngồi xuống.
Chu Húc Phong là nam thần trong những ngày hè tại sân thi đấu, là biểu tượng của người mang nhiệt huyết. Khi Hứa Nhiên muốn ngắm cơ bụng và vóc dáng của cậu ta, thì Chu Húc Phong là nam thần của cậu ấy.
Lúc này, Hứa Nhiên nhìn Sầm Hi đầy bối rối.
"Đùa thôi mà." Sầm Hi cười: "Tớ chỉ cảm thấy cậu ta không dễ gần thôi."
"Ừ đúng rồi." Hứa Nhiên đồng ý: "Chu Húc Phong tính cách thật sự lạnh lùng."
"Tớ từng xem phỏng vấn của cậu ta, khi trả lời phóng viên cũng toàn nói như cậu miêu tả đấy, sau đó huấn luyện viên còn không cho cậu ta tham gia phỏng vấn nữa." Hứa Nhiên nhớ lại: "Khi thi đấu cũng thế, không có biểu cảm gì, thi thoảng ống kính quay cảnh đồng đội nói chuyện với cậu ta, nhưng hình như cậu ta chẳng phản ứng gì cả, có lẽ là bẩm sinh đã lạnh lùng."
"A." Sầm Hi sững người: "Vậy không phải là chỉ riêng tớ sao?"
Hứa Nhiên: "Chỉ riêng cậu á?"
"Tớ cứ tưởng cậu ta không thích tớ nên mới cư xử như vậy."
Hóa ra là tính cách bẩm sinh không thân thiện.
Vậy Sầm Hi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, đồng thời thấy có chút áy náy vì đã nghĩ Chu Húc Phong là một bking.
Cậu mím môi, nói với Hứa Nhiên: "Cảm ơn cậu nhé, Nhiên Nhiên, tớ thấy thoải mái hơn nhiều rồi."
Hứa Nhiên: "......?"
*
Sầm Hi và Hứa Nhiên ngồi ăn lẩu hơn một tiếng.
Sau khi ăn xong, cả hai rời khỏi quán, Hứa Nhiên thấy tiệm trà sữa ở phía đối diện, lại không kiềm chế được mà muốn mua một ly.
Sầm Hi không muốn uống trà sữa, vì buổi tối cậu lo uống trà sữa sẽ mất ngủ, nên chỉ mua một ly nước chanh.
Cậu cầm ly nước chanh trở về ký túc xá, thấy Chu Húc Phong vừa từ ban công bước vào.
Hai người tình cờ chạm mặt, bước chân cả hai đều chững lại đôi chút.
Chu Húc Phong nhìn về phía Sầm Hi.
Trong nhóm bạn bè chơi thể thao của cậu ta, hầu như toàn là những người cũng chơi thể thao.
Cao trên 1m85, nam sinh to lớn và vạm vỡ, vì vậy Chu Húc Phong gần như chưa bao giờ gặp ai như Sầm Hi.
Đẹp trai, khéo léo, dáng người mảnh mai, trông như một con búp bê sứ.
Có lẽ do tháng chín và trời vẫn còn nóng.
Sầm Hi vừa từ bên ngoài về, tóc mái hơi ướt, có chút lộn xộn dính vào trán. Ở cổ có một giọt mồ hôi rơi xuống, dưới ánh đèn chiếu rọi, lấp lánh ánh sáng.
"...?"
Chu Húc Phong bất ngờ nhìn chằm chằm vào cậu ấy, khiến Sầm Hi hơi ngạc nhiên.
Cậu nghĩ một chút.
Có lẽ vì buổi chiều nay đã lén nói xấu Chu Húc Phong nên Sầm Hi lúc này cảm thấy hơi ngượng.
Vì thế cậu lại chủ động: "Cậu có muốn uống nước chanh không? Mới mua, còn lạnh đấy."
Giọng nói của Sầm Hi khiến Chu Húc Phong bừng tỉnh lại.
"Không cần." Đây là lần thứ hai hôm nay, sự quan tâm của cậu ta trở nên kỳ lạ.
Chu Húc Phong cảm thấy thật khó hiểu, vì vậy tâm trạng không tốt lắm, giọng nói có vẻ lạnh lùng.
Cậu ta kéo cửa ban công ra, ngay lập tức đi về phía bàn của mình, lấy tai nghe và bước ra khỏi cửa.
"Phanh!" Một tiếng động vang lên, tiếng đóng cửa truyền tới.
Sầm Hi quay đầu nhìn thoáng qua, rồi cắm ống hút vào ly nước.
"Thật là một người kỳ lạ."
==
Sau khi Chu Húc Phong rời đi, Sầm Hi ngồi xuống bàn của mình.
Vừa mới ăn lẩu xong, trên người cậu còn ám mùi cay nồng của thịt bò... nhưng bản thân Sầm Hi thì không nhận ra, vì cậu đã ngồi trong tiệm lẩu hơn một giờ, mũi đã sớm bị lấp đầy bởi mùi hương cay nồng đó.
Nhưng cậu nhớ rằng mình không phải ở một mình, nên để quan tâm đến cảm giác của bạn cùng phòng, cậu quyết định đi tắm trước.
Sầm Hi tìm được khăn tắm trong ngăn kéo, và vô tình thấy một lọ nước hoa. Nghĩ một chút, cậu tiện tay xịt lên bàn để khử mùi.
Như vậy chắc là không còn mùi lẩu nữa nhỉ?
Sau khi làm xong, Sầm Hi cầm khăn tắm và đồ ngủ vào phòng tắm.
Mười lăm phút sau, cậu tắm xong và bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng tắm, việc đầu tiên cậu làm là ngửi thử mùi trong ký túc xá, khi chắc ccậu ta không còn mùi lẩu nữa thì cậu mới kéo ghế ngồi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất