Sau Khi Cảm Hoá Vai Chính Thất Bại
Chương 103: Cược con trăm năm
Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: FioCảm xúc của Bùi Cảnh rất vi diệu, trái tim sắp vọt ra ngoài chậm rãi bình tĩnh lại, sự thật hoang đường ly kỳ mà chân thực rốt cuộc nổi lên mặt nước, lại khiến y mờ mịt luống cuống. Trái tim lẫn đầu óc đều rỗng tuếch. Tiếng cười trầm thấp xa xôi của Thiên Đạo gần như điên cuồng, đại não Bùi Cảnh rối bời, suy nghĩ lung tung rất nhiều thứ. Nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy địa ngục trong mắt Sở Quân Dự, nhớ tới đêm đầu tiên ở Nghênh Huy Phong.
Hắn nói, chỉ có ngươi sợ rắn… Chỉ có ta sợ rắn.
Trái tim thốt nhiên lạnh buốt, sau đó là chua xót và đau đớn kịch liệt, nhói đến mức y khuỵu người xuống.
Thiên Đạo trông thấy biểu lộ của y, nụ cười càng sâu hơn.
Cuối cùng lại nhấc tay áo, đè một mặt cuồng điên xuống, quay lại bộ dáng dịu dàng thuỳ mị.
Váy áo hoà cùng với trời trăng, mụ khẽ nói: “Trước khi Tống Bích Lăng chết còn làm được chuyện tốt, dâng ngươi đến trước mặt ta. Ta đã cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi ngu xuẩn mất khôn.”
Mụ sâu xa nói: “Nhưng chống đối thần, ắt phải chịu trừng phạt.”
Thân hình của mụ nhạt dần, thang trời dưới chân cũng thế, mây mù mênh mông tụ lại, bao phủ thế giới trong một màu trắng xoá.
“Ngươi là sự trừng phạt dành cho Sở Quân Dự, làm sao Sở Quân Dự lại không phải sự trừng phạt dành cho ngươi. Lực lượng của Tru kiến, hoặc thức tỉnh nó, hoặc oán hận cực độ rồi phá huỷ nó. Nhưng hắn gặp ngươi, nỗi hận sẽ không còn thực thể, ngươi biết được quá khứ của hắn, sao có thể lòng không hận thù?”
Mụ cười lên, điềm đạm như cỏ cây sông núi, như gió mát trăng thanh.
Váy dài dệt từ lưới sao chảy qua hào quang cuối chân trời, hào nhoáng, cũng lạnh tanh.
Vực sâu mênh mông đến từ năng lượng sơ khai thời thượng cổ đang xoắn lấy không khí, xé nát thời không.
“Đây là nhân quả, cũng là số mệnh.”
Thiên Đạo chậm rãi nói.
“Bùi Ngự Chi, ngươi thật sự muốn hiểu rõ người yêu của ngươi? Vậy thì, ta thành toàn cho ngươi.”
Nguyên hình của mụ vẫn ngủ say, thứ trên biển Vãng Sinh là một phần thân thể, giống như trong vạc Phù Du. Nhưng dẫu chỉ là một sợi trong một phần vạn thần hồn, sức mạnh bộc lộ cũng không phải là thứ mà Bùi Cảnh của bây giờ có thể chống lại. Mụ vừa dứt lời, sương mù nhoáng cái dày đặc hơn, Bùi Cảnh cứng ngắc thẳng người dậy, ngước lên nhìn, chỉ có thể trông thấy mép váy của thiếu nữ, không dính tạp chất, tinh khiết hoàn mỹ. Tựa như một mặt mụ lộ ra cho người ngoài, chính nghĩa điềm đạm thương hại vạn vật che lấp nội tâm thất đức vặn vẹo điên cuồng từ lâu.
Cổ họng Bùi Cảnh khô khốc, ngay sau đó cảm thấy lỗ tai như nước vào, tiếng động xung quanh trở nên im bặt, tất cả đều dạt ra xa.
Thân thể của y nhẹ nhàng, cuối cùng rơi xuống mặt đất mới có chút cảm giác chân thực.
Tầng mây nặng nề rốt cuộc bắt đầu tiêu tán, cảnh tượng xung quanh rõ ràng hẳn lên. Tuyết đầu đông như băng trôi lững lờ, bầu trời một màu xám đen — Bùi Cảnh trợn trừng mắt, đứng trên cầu treo bằng trạng thái linh hồn.
Nhìn về phía trước, một trăm lẻ tám đỉnh Vân Tiêu sừng sững, bình minh chiếu sáng sườn núi trập trùng, như thú dữ ngủ say.
Y lẩm bẩm: “Đây là, Vân Tiêu.”
Bước chân dẫm lên lớp tuyết đọng lại không sâu, vang tiếng xào xạc, Bùi Cảnh không biết mình đang cảm thấy thế nào, y đang ở đâu đây? Trong thế giới của Sở Quân Dự sao? Rõ ràng là mái nhà rõ như lòng bàn tay đến từng ngọn cây cọng cỏ, nhưng giờ phút này, tất cả với y lại lạ huơ lạ hoắc.
Y thẳng đường về phía trước, lướt qua Nghênh Huy Phong, hình như hôm nay là buổi lễ long trọng. Một đống người của Nghênh Huy Phong chen lấn trên một chiếc phi thuyền. Thiếu niên nào cũng hăng hái, áo bào xanh trắng tươm tất phong nhã, mão cao đeo trường kiếm, cười cười nói nói tràn đầy phấn khởi.
Dẫn đường cho bọn họ là một vị trưởng lão ngoại phong, có lẽ cứ mỗi ba năm lại có một lần dẫn đường như vậy cho nên tính tình của trưởng lão cực kỳ điềm đạm, hình thể béo núc, mặt mày nhã nhặn, chẳng ngại phiền mà nói: “An tĩnh, an tĩnh chút nào, nghe ta nói. Bí cảnh Trường Thiên là động phủ mà Kiếm Tôn Vân Tiêu – tiên tổ của Vân Tiêu để lại trước khi phi thăng, trong đó không có hung thú ác linh, an toàn hết mức với các ngươi, bí cảnh có vô số bảo bối hiếm lạ, nhưng các ngươi chớ sinh ra những ý nghĩ không nên có — không được chạm vào, biết chưa?”
Các đệ tử kiềm chế nỗi mừng, mắt sáng rực lên, hơi nghi hoặc hỏi lại: “Vậy trưởng lão ạ, chúng con vào đó làm gì?”
Trưởng lão vuốt râu, nói: “Đi ngộ đạo.”
Cả đám xôn xao: “Ngộ đạo?”
Trưởng lão kiên nhẫn giải thích cho bọn họ: “Phần lớn đệ tử Vân Tiêu chỉ có thể vào bí cảnh Trường Thiên một lần trong đời. Cơ duyên mà tiên tổ lưu lại này cố ý sắp đặt lúc các ngươi mới vào Vân Tiêu khi chưa hề hay biết bất cứ thứ gì, bởi ngây thơ nên càng dễ tiếp nhận. Những năm qua, có người giác ngộ đạo tâm, có người thăng cảnh kiếm ý, mà đa số là chỉ ngắm nhìn phong cảnh bên trong. Có điều không thu hoạch được gì cũng chớ nhụt chí, dù sao các ngươi mới vừa bước vào giới Tu Chân, con đường tương lai còn rất dài.”
Các đệ tử trên phi thuyền bừng bừng hứng khởi, chăm chú lắng nghe.
Trưởng lão mỉm cười: “Có nhớ bài học đầu tiên ta giảng cho các ngươi khi vào Vân Tiêu không, phải thản nhiên đối mặt với may rủi. Không ghen ghét người khác, không oán giận bản thân. Vả lại luận về vận may, các ngươi cũng không coi như kém. Phải biết rằng hôm nay các ngươi vào bí cảnh Trường Thiên có thể làm cho không ít sư huynh sư tỷ ngoại phong nội phong ghen ghét đến ê răng.”
Các đệ tử hơi ngơ ngác, vò đầu: “Hôm nay chúng con vào bí cảnh Trường Thiên là rất đặc biệt ạ?”
Trưởng lão nhếch lên nụ cười hàm súc trên khoé miệng: “Nào chỉ đặc biệt thôi đâu. Hôm nay nội phong có một vị sư huynh đi vào cùng các ngươi đấy.”
Các thiếu niên há hốc mốm, hai mặt nhìn nhau, đều trông thấy nỗi mừng lẫn bất ngờ từ trong mắt đối phương.
“Sư huynh của nội phong?!”
Bọn họ đã vào Vân Tiêu một năm đương nhiên biết được quy củ, nội phong vốn là nơi thần thánh khiến người ta kính ngưỡng trong mắt bọn họ. Bảy mươi hai phong với ba mươi sáu phong khác nhau một trời một vực, thi đấu mười năm một lần, một trăm hạng đầu trong trăm triệu người mới có tư cách được trưởng lão nội phong lựa chọn. Sao mà hà khắc, sao mà phấn chấn lòng người. Ở Nghênh Huy Phong một năm, bọn họ cũng chưa từng gặp được một nội phong sư huynh, bây giờ vừa mong chờ vừa căng thẳng khi nghe được tin tức này. Đây là thiên chi kiêu tử của ba mươi sáu phong, đã từng là nhân vật số một số hai của ngoại phong.
Các thiếu niên ríu rít thảo luận.
“Vì sao sư huynh lại vào chung với chúng ta? Không phải huynh ấy đã vào từ lâu rồi à.”
“Cũng không biết bây giờ sư huynh ở tu vi nào.”
“Ùi ui, ta có thể nhìn thấy huynh ấy khi vào trong đó không, nhìn một lần thôi cũng được, thật tò mò đệ tử nội phong sẽ có phong thái như thế nào.”
Trưởng lão nghe bọn họ thảo luận không khỏi lắc đầu cười, chỉ danh hiệu nội phong đã khiến bọn họ kích động như vậy, đến lúc biết được tên thật chỉ e chấn kinh đến độ cằm cũng rớt mất. Đồng thời ông cũng trào dâng lên cảm xúc khác, vừa kiêu ngạo vừa oán trách, Chưởng môn cũng thật là, 16 tuổi đã nhét thẳng người vào bí cảnh Trường Thiên, không có chút thời gian nào để chuẩn bị. Nếu biết hôm nay Bùi Ngự Chi cũng vào, ông nhất định chỉnh đốn bọn ranh con này một phen, miễn để cho bọn chúng bẽ mặt ở trong đó.
Các thiếu niên đoán tới đoán lui, không nhịn được cất tiếng hỏi: “Trưởng lão, vị sư huynh này đến từ tòa nội phong nào vậy.”
Ba mươi sáu toà nội phong, bọn họ thuộc nằm lòng tên của mỗi đỉnh núi, Dù sao cũng đã ngóng trông rất lâu. Đếm tên từng cái một trong lòng, Phi Hồng Phong, Lưu Diễm Phong, Đoạn Lạc Phong, Minh Trường Phong…
Tiếp theo, lập tức nghe thấy trưởng lão dẫn đường cho bọn họ mỉm cười sâu xa rồi nói: “Thiên Tiệm Phong.”
Thiên Tiệm Phong. Các đệ tử đếm ra vài cái tên trong lòng mình hơi ngơ ngác, mới ban đầu còn hơi hoang mang, dù sao cũng không nằm trong phạm vi suy đoán của bọn họ.
Sau đó, đó chờ tới khi phản ứng lại, tất cả mọi người cùng nhau ngẩng phắt đầu dậy, như thể sắp đứt cổ, đôi mắt mở lớn, suýt chút nữa cắn đứt đầu lưỡi.
Không khí im phăng phắc trong phút chốc, ngay sau đó vang lên tiếng kêu kinh ngạc khó mà tin nổi từ sâu trong linh hồn: “— Thiên Tiệm Phong?!!”
Trưởng lão đã đoán được phản ứng của bọn họ, nhưng vẫn vui sướng cười to.
Dù sao tâm trạng hôm nay của ông cũng cực kỳ tốt.
“Chính xác, Thiên Tiệm Phong. Các ngươi hời to rồi, hôm nay may mắn gặp được đệ tử thân truyền của Chưởng môn, bao nhiêu người trong nội phong đã ở vài chục năm cũng chưa gặp được lần nào đâu.”
Trưởng lão nói: “Vừa ra đời đã kinh động Thương Hoa, thiên tài khó gặp vạn năm của giới Tu Chân. Một tuổi dẫn khí, mười tuổi Trúc Cơ, Bùi sư huynh của các ngươi, Bùi Ngự Chi.”
Phi thuyền im lặng hồi lâu. Giây lát sau, tiếng hô của các thiếu niên bùng nổ, vang vọng khắp nơi này.
“Bùi Ngự Chi?!”
Thiên Tiệm Phong chót vót trong trẻo vắng lặng đứng đầu một trăm lẻ tám đỉnh, hiện nay bọn họ cũng có thể nhìn thấy nhưng luôn cảm thấy là thánh điện xa xôi cả đời khó mà với được. Mây mù mịt mờ, nắng sớm rực rỡ, chỉ có một ngọn núi đứng giữa thiên địa, tít tắp cao không thể chạm tới.
Các đệ tử cười ngây ngô chẳng màng đến hình tượng. Cười đắc ý hí hửng, sau đó suýt nữa rớt khỏi phi thuyền. Tiếng thảo luận của bọn họ càng lúc càng lớn, ồn ào ầm ĩ, ôm lấy mừng rỡ cùng với chờ mong từ sâu trong linh hồn.
“Bảo sao trưởng lão nói các sư huynh sư tỷ ngoại phong nội phong kia ghen tỵ đến nghiến răng. Ha ha ha ha, mười tuổi Trúc Cơ, trời ạ, có khi nào ta nhìn Bùi sư huynh một cái là có thể giác ngộ từ trên người huynh ấy, đột phá Luyện Khí tầng năm không.”
“Ngươi mơ đẹp thế!”
Lúc này đương là thời điểm xuân đông giao mùa, tuyết đầu mùa chưa tan, vào đông âm u nặng nề, nhưng không đè nổi tuổi trẻ tràn đầy năng lượng ở Vân Tiêu.
Thiếu niên như nắng gắt, như lửa rực, như xuân mới, mang đến cơ hội vĩnh viễn không sa sút cho Vân Tiêu.
Bùi Cảnh giật mình. Hiện giờ là y lúc mười sáu tuổi, vào bí cảnh Trường Thiên gặp được Vân Tiêu Kiếm Tôn lần đầu tiên.
Tâm trạng lúc này của y vẫn hoang mang, nghe thấy tên Bùi Ngự Chi từ trong miệng đám thiếu niên này, quen thuộc như vậy mà cũng xa xôi cỡ ấy.
Bùi Ngự Chi…
Bùi Cảnh đi theo bọn họ cùng vào bí cảnh Trường Thiên. Y quá quen thuộc với thung lũng này, cây cối quẩn quanh, sum sê che khuất mặt trời, mảnh đất dưới chân dày và đen. Trong bí cảnh, ngoài việc tìm kiếm cơ duyên, các thiếu niên lại càng nóng lòng ngóng đợi.
Nhưng Bùi Cảnh biết, đến cùng không ai trong bọn họ gặp được người mà bọn họ chờ mong.
Phía sau phù đồ là một thung lũng hun hút, một cây cầu xuất hiện ở cuối con đường ngoằn ngoèo sâu thẳm. Bước lên cầu, vòng qua rìa sườn núi vách đá cheo leo, thứ đập vào mắt là rừng đào trắng hồng hoa lệ tuyệt sắc.
Một màu rực rỡ.
Bùi Cảnh đưa tay muốn đỡ lấy một cánh hoa đào, nhưng nó nhẹ nhàng xuyên qua lòng bàn tay y.
Bước vào bên trong.
Trước hết y nghe thấy giọng nói chậm rãi ung dung của người già, kèm theo hương hoa đào thanh nhã lẫn với làn gió xuân mát lành.
Sâu trong rừng đào, một mái nhà tranh, một dòng suối nước, một chiếc bàn trắng.
Hai người ngồi quanh bàn, ông lão là một sợi thần hồn của Vân Tiêu Kiếm Tôn, tuổi già sức yếu mà ánh mắt vẫn sắc bén lạnh lùng như hồi còn trẻ. Có điều dẫu gì cũng già rồi, cho nên cũng lây vài thói quen của người già, thí dụ như dông dài.
Ông nói ngắt quãng: “Mặc dù con thiên phú dị bẩm, nhưng đường tu tiên cũng không chỉ có thiên phú là đủ. Mấy ngày nay, những gì có thể dạy ta đã dạy hết, những phần còn lại con cũng không thể nào hiểu được bây giờ. Sau này đường dài chậm rãi, cứ xem tạo hoá của con. Ngoài phù đồ là những gì ta để lại trước khi phi thăng, bí pháp sách vở rất nhiều, con gặp được ta cũng coi như được ta công nhận, phù đồ không hề bố trí phòng vệ với con. Sau khi rời khỏi đây, nhớ phải đến Tâm Ma Thất một chuyến. Thừa dịp tuổi còn trẻ, cắt gọn tâm ma.”
Đối diện với ông là thiếu niên mười sáu tuổi, nghe vậy thì cười khẽ một tiếng: “Tiên tổ, nhưng con cảm thấy con không có tâm ma.”
Vân Tiêu Kiếm Tôn giật giật khoé miệng, cố ý sầm mặt, quát: “Cái tính tình này của con sớm muộn gì cũng chọc ta tức chết! Con nói không có tâm ma là không có tâm ma liền? Nếu thật sự có tâm ma, lúc phá Kim Đan con tự chịu lấy! Còn nữa, không được cà lơ phất phơ thế này với việc tu hành, con thế này là sao, ỷ vào thiên phú của mình rồi chểnh mảng sơ suất?”
Thiếu niên lại khẽ cười một tiếng.
Ông lão Kiếm Tôn tức đến run cả đôi mày hoa râm: “Bùi Ngự Chi —! Con như thế này bảo ta làm sao yên tâm bàn giao Vân Tiêu vào tay con được.”
Thiếu niên ngắt lời ông lão, bảo: “Tiên tổ, chúng ta đánh cược nhé?”
Ông lão tức giận: “Đánh cược cái gì?”
Một bông hoa đào rơi xuống ngón tay trắng nõn thon dài của thiếu niên, hắn cong môi, thổi bay nó.
Ngọc quan tinh xảo trong trẻo lạnh lùng, cũng tôn lên đôi mắt thiếu niên, sáng mà lạnh. Áo bào tung bay, như gió cuốn tuyết hoa, hắn khẽ giọng: “Cược con đệ nhất Thiên Bảng trong vòng trăm năm.”
Edit: FioCảm xúc của Bùi Cảnh rất vi diệu, trái tim sắp vọt ra ngoài chậm rãi bình tĩnh lại, sự thật hoang đường ly kỳ mà chân thực rốt cuộc nổi lên mặt nước, lại khiến y mờ mịt luống cuống. Trái tim lẫn đầu óc đều rỗng tuếch. Tiếng cười trầm thấp xa xôi của Thiên Đạo gần như điên cuồng, đại não Bùi Cảnh rối bời, suy nghĩ lung tung rất nhiều thứ. Nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy địa ngục trong mắt Sở Quân Dự, nhớ tới đêm đầu tiên ở Nghênh Huy Phong.
Hắn nói, chỉ có ngươi sợ rắn… Chỉ có ta sợ rắn.
Trái tim thốt nhiên lạnh buốt, sau đó là chua xót và đau đớn kịch liệt, nhói đến mức y khuỵu người xuống.
Thiên Đạo trông thấy biểu lộ của y, nụ cười càng sâu hơn.
Cuối cùng lại nhấc tay áo, đè một mặt cuồng điên xuống, quay lại bộ dáng dịu dàng thuỳ mị.
Váy áo hoà cùng với trời trăng, mụ khẽ nói: “Trước khi Tống Bích Lăng chết còn làm được chuyện tốt, dâng ngươi đến trước mặt ta. Ta đã cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi ngu xuẩn mất khôn.”
Mụ sâu xa nói: “Nhưng chống đối thần, ắt phải chịu trừng phạt.”
Thân hình của mụ nhạt dần, thang trời dưới chân cũng thế, mây mù mênh mông tụ lại, bao phủ thế giới trong một màu trắng xoá.
“Ngươi là sự trừng phạt dành cho Sở Quân Dự, làm sao Sở Quân Dự lại không phải sự trừng phạt dành cho ngươi. Lực lượng của Tru kiến, hoặc thức tỉnh nó, hoặc oán hận cực độ rồi phá huỷ nó. Nhưng hắn gặp ngươi, nỗi hận sẽ không còn thực thể, ngươi biết được quá khứ của hắn, sao có thể lòng không hận thù?”
Mụ cười lên, điềm đạm như cỏ cây sông núi, như gió mát trăng thanh.
Váy dài dệt từ lưới sao chảy qua hào quang cuối chân trời, hào nhoáng, cũng lạnh tanh.
Vực sâu mênh mông đến từ năng lượng sơ khai thời thượng cổ đang xoắn lấy không khí, xé nát thời không.
“Đây là nhân quả, cũng là số mệnh.”
Thiên Đạo chậm rãi nói.
“Bùi Ngự Chi, ngươi thật sự muốn hiểu rõ người yêu của ngươi? Vậy thì, ta thành toàn cho ngươi.”
Nguyên hình của mụ vẫn ngủ say, thứ trên biển Vãng Sinh là một phần thân thể, giống như trong vạc Phù Du. Nhưng dẫu chỉ là một sợi trong một phần vạn thần hồn, sức mạnh bộc lộ cũng không phải là thứ mà Bùi Cảnh của bây giờ có thể chống lại. Mụ vừa dứt lời, sương mù nhoáng cái dày đặc hơn, Bùi Cảnh cứng ngắc thẳng người dậy, ngước lên nhìn, chỉ có thể trông thấy mép váy của thiếu nữ, không dính tạp chất, tinh khiết hoàn mỹ. Tựa như một mặt mụ lộ ra cho người ngoài, chính nghĩa điềm đạm thương hại vạn vật che lấp nội tâm thất đức vặn vẹo điên cuồng từ lâu.
Cổ họng Bùi Cảnh khô khốc, ngay sau đó cảm thấy lỗ tai như nước vào, tiếng động xung quanh trở nên im bặt, tất cả đều dạt ra xa.
Thân thể của y nhẹ nhàng, cuối cùng rơi xuống mặt đất mới có chút cảm giác chân thực.
Tầng mây nặng nề rốt cuộc bắt đầu tiêu tán, cảnh tượng xung quanh rõ ràng hẳn lên. Tuyết đầu đông như băng trôi lững lờ, bầu trời một màu xám đen — Bùi Cảnh trợn trừng mắt, đứng trên cầu treo bằng trạng thái linh hồn.
Nhìn về phía trước, một trăm lẻ tám đỉnh Vân Tiêu sừng sững, bình minh chiếu sáng sườn núi trập trùng, như thú dữ ngủ say.
Y lẩm bẩm: “Đây là, Vân Tiêu.”
Bước chân dẫm lên lớp tuyết đọng lại không sâu, vang tiếng xào xạc, Bùi Cảnh không biết mình đang cảm thấy thế nào, y đang ở đâu đây? Trong thế giới của Sở Quân Dự sao? Rõ ràng là mái nhà rõ như lòng bàn tay đến từng ngọn cây cọng cỏ, nhưng giờ phút này, tất cả với y lại lạ huơ lạ hoắc.
Y thẳng đường về phía trước, lướt qua Nghênh Huy Phong, hình như hôm nay là buổi lễ long trọng. Một đống người của Nghênh Huy Phong chen lấn trên một chiếc phi thuyền. Thiếu niên nào cũng hăng hái, áo bào xanh trắng tươm tất phong nhã, mão cao đeo trường kiếm, cười cười nói nói tràn đầy phấn khởi.
Dẫn đường cho bọn họ là một vị trưởng lão ngoại phong, có lẽ cứ mỗi ba năm lại có một lần dẫn đường như vậy cho nên tính tình của trưởng lão cực kỳ điềm đạm, hình thể béo núc, mặt mày nhã nhặn, chẳng ngại phiền mà nói: “An tĩnh, an tĩnh chút nào, nghe ta nói. Bí cảnh Trường Thiên là động phủ mà Kiếm Tôn Vân Tiêu – tiên tổ của Vân Tiêu để lại trước khi phi thăng, trong đó không có hung thú ác linh, an toàn hết mức với các ngươi, bí cảnh có vô số bảo bối hiếm lạ, nhưng các ngươi chớ sinh ra những ý nghĩ không nên có — không được chạm vào, biết chưa?”
Các đệ tử kiềm chế nỗi mừng, mắt sáng rực lên, hơi nghi hoặc hỏi lại: “Vậy trưởng lão ạ, chúng con vào đó làm gì?”
Trưởng lão vuốt râu, nói: “Đi ngộ đạo.”
Cả đám xôn xao: “Ngộ đạo?”
Trưởng lão kiên nhẫn giải thích cho bọn họ: “Phần lớn đệ tử Vân Tiêu chỉ có thể vào bí cảnh Trường Thiên một lần trong đời. Cơ duyên mà tiên tổ lưu lại này cố ý sắp đặt lúc các ngươi mới vào Vân Tiêu khi chưa hề hay biết bất cứ thứ gì, bởi ngây thơ nên càng dễ tiếp nhận. Những năm qua, có người giác ngộ đạo tâm, có người thăng cảnh kiếm ý, mà đa số là chỉ ngắm nhìn phong cảnh bên trong. Có điều không thu hoạch được gì cũng chớ nhụt chí, dù sao các ngươi mới vừa bước vào giới Tu Chân, con đường tương lai còn rất dài.”
Các đệ tử trên phi thuyền bừng bừng hứng khởi, chăm chú lắng nghe.
Trưởng lão mỉm cười: “Có nhớ bài học đầu tiên ta giảng cho các ngươi khi vào Vân Tiêu không, phải thản nhiên đối mặt với may rủi. Không ghen ghét người khác, không oán giận bản thân. Vả lại luận về vận may, các ngươi cũng không coi như kém. Phải biết rằng hôm nay các ngươi vào bí cảnh Trường Thiên có thể làm cho không ít sư huynh sư tỷ ngoại phong nội phong ghen ghét đến ê răng.”
Các đệ tử hơi ngơ ngác, vò đầu: “Hôm nay chúng con vào bí cảnh Trường Thiên là rất đặc biệt ạ?”
Trưởng lão nhếch lên nụ cười hàm súc trên khoé miệng: “Nào chỉ đặc biệt thôi đâu. Hôm nay nội phong có một vị sư huynh đi vào cùng các ngươi đấy.”
Các thiếu niên há hốc mốm, hai mặt nhìn nhau, đều trông thấy nỗi mừng lẫn bất ngờ từ trong mắt đối phương.
“Sư huynh của nội phong?!”
Bọn họ đã vào Vân Tiêu một năm đương nhiên biết được quy củ, nội phong vốn là nơi thần thánh khiến người ta kính ngưỡng trong mắt bọn họ. Bảy mươi hai phong với ba mươi sáu phong khác nhau một trời một vực, thi đấu mười năm một lần, một trăm hạng đầu trong trăm triệu người mới có tư cách được trưởng lão nội phong lựa chọn. Sao mà hà khắc, sao mà phấn chấn lòng người. Ở Nghênh Huy Phong một năm, bọn họ cũng chưa từng gặp được một nội phong sư huynh, bây giờ vừa mong chờ vừa căng thẳng khi nghe được tin tức này. Đây là thiên chi kiêu tử của ba mươi sáu phong, đã từng là nhân vật số một số hai của ngoại phong.
Các thiếu niên ríu rít thảo luận.
“Vì sao sư huynh lại vào chung với chúng ta? Không phải huynh ấy đã vào từ lâu rồi à.”
“Cũng không biết bây giờ sư huynh ở tu vi nào.”
“Ùi ui, ta có thể nhìn thấy huynh ấy khi vào trong đó không, nhìn một lần thôi cũng được, thật tò mò đệ tử nội phong sẽ có phong thái như thế nào.”
Trưởng lão nghe bọn họ thảo luận không khỏi lắc đầu cười, chỉ danh hiệu nội phong đã khiến bọn họ kích động như vậy, đến lúc biết được tên thật chỉ e chấn kinh đến độ cằm cũng rớt mất. Đồng thời ông cũng trào dâng lên cảm xúc khác, vừa kiêu ngạo vừa oán trách, Chưởng môn cũng thật là, 16 tuổi đã nhét thẳng người vào bí cảnh Trường Thiên, không có chút thời gian nào để chuẩn bị. Nếu biết hôm nay Bùi Ngự Chi cũng vào, ông nhất định chỉnh đốn bọn ranh con này một phen, miễn để cho bọn chúng bẽ mặt ở trong đó.
Các thiếu niên đoán tới đoán lui, không nhịn được cất tiếng hỏi: “Trưởng lão, vị sư huynh này đến từ tòa nội phong nào vậy.”
Ba mươi sáu toà nội phong, bọn họ thuộc nằm lòng tên của mỗi đỉnh núi, Dù sao cũng đã ngóng trông rất lâu. Đếm tên từng cái một trong lòng, Phi Hồng Phong, Lưu Diễm Phong, Đoạn Lạc Phong, Minh Trường Phong…
Tiếp theo, lập tức nghe thấy trưởng lão dẫn đường cho bọn họ mỉm cười sâu xa rồi nói: “Thiên Tiệm Phong.”
Thiên Tiệm Phong. Các đệ tử đếm ra vài cái tên trong lòng mình hơi ngơ ngác, mới ban đầu còn hơi hoang mang, dù sao cũng không nằm trong phạm vi suy đoán của bọn họ.
Sau đó, đó chờ tới khi phản ứng lại, tất cả mọi người cùng nhau ngẩng phắt đầu dậy, như thể sắp đứt cổ, đôi mắt mở lớn, suýt chút nữa cắn đứt đầu lưỡi.
Không khí im phăng phắc trong phút chốc, ngay sau đó vang lên tiếng kêu kinh ngạc khó mà tin nổi từ sâu trong linh hồn: “— Thiên Tiệm Phong?!!”
Trưởng lão đã đoán được phản ứng của bọn họ, nhưng vẫn vui sướng cười to.
Dù sao tâm trạng hôm nay của ông cũng cực kỳ tốt.
“Chính xác, Thiên Tiệm Phong. Các ngươi hời to rồi, hôm nay may mắn gặp được đệ tử thân truyền của Chưởng môn, bao nhiêu người trong nội phong đã ở vài chục năm cũng chưa gặp được lần nào đâu.”
Trưởng lão nói: “Vừa ra đời đã kinh động Thương Hoa, thiên tài khó gặp vạn năm của giới Tu Chân. Một tuổi dẫn khí, mười tuổi Trúc Cơ, Bùi sư huynh của các ngươi, Bùi Ngự Chi.”
Phi thuyền im lặng hồi lâu. Giây lát sau, tiếng hô của các thiếu niên bùng nổ, vang vọng khắp nơi này.
“Bùi Ngự Chi?!”
Thiên Tiệm Phong chót vót trong trẻo vắng lặng đứng đầu một trăm lẻ tám đỉnh, hiện nay bọn họ cũng có thể nhìn thấy nhưng luôn cảm thấy là thánh điện xa xôi cả đời khó mà với được. Mây mù mịt mờ, nắng sớm rực rỡ, chỉ có một ngọn núi đứng giữa thiên địa, tít tắp cao không thể chạm tới.
Các đệ tử cười ngây ngô chẳng màng đến hình tượng. Cười đắc ý hí hửng, sau đó suýt nữa rớt khỏi phi thuyền. Tiếng thảo luận của bọn họ càng lúc càng lớn, ồn ào ầm ĩ, ôm lấy mừng rỡ cùng với chờ mong từ sâu trong linh hồn.
“Bảo sao trưởng lão nói các sư huynh sư tỷ ngoại phong nội phong kia ghen tỵ đến nghiến răng. Ha ha ha ha, mười tuổi Trúc Cơ, trời ạ, có khi nào ta nhìn Bùi sư huynh một cái là có thể giác ngộ từ trên người huynh ấy, đột phá Luyện Khí tầng năm không.”
“Ngươi mơ đẹp thế!”
Lúc này đương là thời điểm xuân đông giao mùa, tuyết đầu mùa chưa tan, vào đông âm u nặng nề, nhưng không đè nổi tuổi trẻ tràn đầy năng lượng ở Vân Tiêu.
Thiếu niên như nắng gắt, như lửa rực, như xuân mới, mang đến cơ hội vĩnh viễn không sa sút cho Vân Tiêu.
Bùi Cảnh giật mình. Hiện giờ là y lúc mười sáu tuổi, vào bí cảnh Trường Thiên gặp được Vân Tiêu Kiếm Tôn lần đầu tiên.
Tâm trạng lúc này của y vẫn hoang mang, nghe thấy tên Bùi Ngự Chi từ trong miệng đám thiếu niên này, quen thuộc như vậy mà cũng xa xôi cỡ ấy.
Bùi Ngự Chi…
Bùi Cảnh đi theo bọn họ cùng vào bí cảnh Trường Thiên. Y quá quen thuộc với thung lũng này, cây cối quẩn quanh, sum sê che khuất mặt trời, mảnh đất dưới chân dày và đen. Trong bí cảnh, ngoài việc tìm kiếm cơ duyên, các thiếu niên lại càng nóng lòng ngóng đợi.
Nhưng Bùi Cảnh biết, đến cùng không ai trong bọn họ gặp được người mà bọn họ chờ mong.
Phía sau phù đồ là một thung lũng hun hút, một cây cầu xuất hiện ở cuối con đường ngoằn ngoèo sâu thẳm. Bước lên cầu, vòng qua rìa sườn núi vách đá cheo leo, thứ đập vào mắt là rừng đào trắng hồng hoa lệ tuyệt sắc.
Một màu rực rỡ.
Bùi Cảnh đưa tay muốn đỡ lấy một cánh hoa đào, nhưng nó nhẹ nhàng xuyên qua lòng bàn tay y.
Bước vào bên trong.
Trước hết y nghe thấy giọng nói chậm rãi ung dung của người già, kèm theo hương hoa đào thanh nhã lẫn với làn gió xuân mát lành.
Sâu trong rừng đào, một mái nhà tranh, một dòng suối nước, một chiếc bàn trắng.
Hai người ngồi quanh bàn, ông lão là một sợi thần hồn của Vân Tiêu Kiếm Tôn, tuổi già sức yếu mà ánh mắt vẫn sắc bén lạnh lùng như hồi còn trẻ. Có điều dẫu gì cũng già rồi, cho nên cũng lây vài thói quen của người già, thí dụ như dông dài.
Ông nói ngắt quãng: “Mặc dù con thiên phú dị bẩm, nhưng đường tu tiên cũng không chỉ có thiên phú là đủ. Mấy ngày nay, những gì có thể dạy ta đã dạy hết, những phần còn lại con cũng không thể nào hiểu được bây giờ. Sau này đường dài chậm rãi, cứ xem tạo hoá của con. Ngoài phù đồ là những gì ta để lại trước khi phi thăng, bí pháp sách vở rất nhiều, con gặp được ta cũng coi như được ta công nhận, phù đồ không hề bố trí phòng vệ với con. Sau khi rời khỏi đây, nhớ phải đến Tâm Ma Thất một chuyến. Thừa dịp tuổi còn trẻ, cắt gọn tâm ma.”
Đối diện với ông là thiếu niên mười sáu tuổi, nghe vậy thì cười khẽ một tiếng: “Tiên tổ, nhưng con cảm thấy con không có tâm ma.”
Vân Tiêu Kiếm Tôn giật giật khoé miệng, cố ý sầm mặt, quát: “Cái tính tình này của con sớm muộn gì cũng chọc ta tức chết! Con nói không có tâm ma là không có tâm ma liền? Nếu thật sự có tâm ma, lúc phá Kim Đan con tự chịu lấy! Còn nữa, không được cà lơ phất phơ thế này với việc tu hành, con thế này là sao, ỷ vào thiên phú của mình rồi chểnh mảng sơ suất?”
Thiếu niên lại khẽ cười một tiếng.
Ông lão Kiếm Tôn tức đến run cả đôi mày hoa râm: “Bùi Ngự Chi —! Con như thế này bảo ta làm sao yên tâm bàn giao Vân Tiêu vào tay con được.”
Thiếu niên ngắt lời ông lão, bảo: “Tiên tổ, chúng ta đánh cược nhé?”
Ông lão tức giận: “Đánh cược cái gì?”
Một bông hoa đào rơi xuống ngón tay trắng nõn thon dài của thiếu niên, hắn cong môi, thổi bay nó.
Ngọc quan tinh xảo trong trẻo lạnh lùng, cũng tôn lên đôi mắt thiếu niên, sáng mà lạnh. Áo bào tung bay, như gió cuốn tuyết hoa, hắn khẽ giọng: “Cược con đệ nhất Thiên Bảng trong vòng trăm năm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất