Sau Khi Cảm Hoá Vai Chính Thất Bại

Chương 107: Kiếp trước kiếp này (4)

Trước Sau
Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương

Edit: FioNgoài cửa núi Vân Tiêu, Tử Dương chân nhân phá Hoá Thần kỳ đẫm máu trở về báo thù.

Bày ra thiên la địa võng chỉ để Vân Tiêu giao Bùi Ngự Chi ra. Sau khi thức tỉnh huyết mạch Thiên Ma, tu vi của Quý Vô Ưu đột nhiên thăng mạnh, từ lâu đã không còn là thiếu niên nhu nhược hèn mọn nằm trong bùn đất năm đó.

Gã thay da đổi thịt, một bộ áo tím, dáng người thẳng tắp, đeo mão ngọc cao buộc tóc đen, vừa hung hãn vừa thần bí.

Lại một năm tuyết đầu mùa, trời đất chìm trong màu xám xanh.

Bước thân của thanh niên giẫm lên mảnh đất này một lần nữa, khoé môi cong lên nụ cười méo mó điên cuồng đến bản thân cũng không thể hiểu nổi.

Giọng nói của Quý Vô Ưu vừa khàn vừa thấp: “Bùi Ngự Chi, ta về rồi đây, sư tôn tốt đẹp của ta… Ha ha ha ha, ta về rồi đây.” Tiếng cười hàm chứa khoái cảm trả thù, lẫn với tu vi của gã, vọng ra Vân Tiêu, tuyết đọng đầu cành chấn động rơi đầy đất.

Bên cạnh gã là một người con gái váy áo xanh lam dung mạo tuyệt sắc, tay ôm lư hương, nhíu mày liếc gã một cái, sau đó hỏi: “Ngươi thật sự hận Bùi Ngự Chi như vậy?”

Ngữ điệu của Quý Vô Ưu lạnh lẽo tột độ: “Mối thù đoạt kiếm, mối nhục trăm năm, mối hận diệt thân. Còn chưa đủ à.”

Cô gái áo lam bồng bềnh váy tiên, khí chất đoan trang, nghe vậy thì nhoẻn miệng cười: “Đủ rồi, chỉ một việc thôi cũng đủ để diệt cả Vân Tiêu.” Đôi mắt nàng ta không có tình cảm, cố chấp đến đáng sợ ẩn trong sự kiêu ngạo, không chứa nổi một hạt cát, huống chi Quý Vô Ưu còn là ân nhân cứu mạng của nàng ta. Tây Vương Mẫu hơi dừng lại, nhưng lại cười nói: “Có điều, ta vẫn rất tò mò về dáng vẻ của Bùi Ngự Chi, chỉ tiếc ta không thấy được phong thái của đệ nhất Thiên Bảng lúc hắn nổi danh nhất.”

Sắc mặt Quý Vô Ưu âm u.

Tây Vương Mẫu bỗng nghiêng đầu nhìn gã, mặt mày yêu kiều lộ vẻ hoang mang: “Ấy, sao hôm nay ngươi lại đổi quần áo, không mặc đồ trắng à? Nhưng mà so ra thì ta vẫn ưa thích bộ dáng gặp ngươi lần đầu tiên hơn.”

Nàng ta cười thuỳ mị: “Ngươi lạc đường ở Côn Luân. Mặc áo đay thô màu xám, buộc tóc bằng dây cỏ, mây mù ẩm ướt, lúc ấy ta nhìn bóng lưng của ngươi đã cảm thấy ngươi sẽ là thiếu niên rất thú vị.”

Nàng ta đang nói dở, chợt phát hiện vẻ mặt của Quý Vô Ưu không đúng lắm.

Nữ thần cũng hiện lên vẻ bối rối: “Vô Ưu, ta nói gì sai ư.”

Quý Vô Ưu dữ tợn như thể một giây sau muốn giết người. Trong trí nhớ xưa cũ, loại hèn mọn nhát gan thâm căn cố đế như dao nhỏ khoét tim từng chút một. Mỗi một chữ nói ra từ trong miệng Tây Vương Mẫu đều móc trần ý tưởng buồn cười dơ bẩn của gã.

Quý Vô Ưu đỏ sậm đôi mắt, quát nàng ta: “Ngậm miệng!”

Tây Vương Mẫu nhăn mày, không rõ phẫn nộ của gã tới từ đâu.

Như thể nàng ta cũng sẽ không biết, bóng lưng lần đầu gặp mặt đã thấy thú vị ấy xưa nay luôn là sự bắt chước nực cười hài hước của gã.

Trước kia gã hâm mộ Bùi Ngự Chi như vậy, bắt đầu từ ánh nhìn đầu tiên, sâu tận xương tuỷ. Người kia như một vệt ánh sáng, nhưng không hề xua tan bóng tối trong thế giới mà càng soi rọi rõ ràng vẻ xấu xí của gã —

Áo đay dây cỏ, thiếu niên ngông cuồng; áo tuyết kiếm bạc, khí chất phủ sương.

Quý Vô Ưu nảy lên vô số oán hận giận dữ trong lòng, nghiến răng ken két, mắt đỏ bừng: “Hắn là đồ trộm cắp, những thứ này vốn là của ta! Dựa vào cái gì, hắn dựa vào cái gì!”

Chẳng qua, không sao cả.

Quý Vô Ưu siết chặt nắm tay, gã sẽ nhanh chóng đoạt lại thanh kiếm thuộc về mình dựa theo chỉ thị của trời cao, mà Bùi Ngự Chi, cũng phải nhận được sự trừng phạt thích đáng.

Gã muốn kéo hắn ngã xuống khỏi mây cao! Để áo tuyết xưa nay không vướng bụi bẩn của hắn dính vào bùn đất, vẻ mặt xưa nay xa cách lạnh lùng trở nên phẫn nộ mất khống chế! Để hắn nhục nhã trước mặt người trong thiên hạ, để hắn hèn mọn như mình trong quá khứ!

Tây Vương Mẫu ôm cái lư nhỏ xinh, mặt mày xinh đẹp an tĩnh, không nói câu nào.

Chỉ nhìn trạng thái hiện giờ của Quý Vô Ưu, khoé môi nàng ta âm thầm vểnh lên, càng thêm hiếu kỳ: “Bùi Ngự Chi à, sẽ là người như thế nào đây.”

Lúc này.

Đầy người chen chúc đứng xem trò hề trước tiên môn đã từng đệ nhất thiên hạ. Vân Tiêu khởi động trận bảo vệ núi, kiếm ý màu tím thâm thuý mênh mông thức tỉnh hoá thành con rồng khổng lồ viễn cổ, uy nghiêm chiếm giữ đỉnh núi, như vị thần bảo vệ cuối cùng của Vân Tiêu.

Trận pháp mà Kiếm Tôn Nhân tộc trước kia hao hết tâm huyết tạo nên cắm rễ ở Thương Hoa, vạn năm sau vẫn hùng mạnh tôn quý không thể rung chuyển như cũ.

Cho dù Quý Vô Ưu đã Hoá Thần cũng không đặt chân vào nổi một bước, bị ngăn ngoài cửa núi.

Đám người cách rất xa, nhìn ánh tím xuyên phá bầu trời, không nén được run rẩy.

“Đây là Vân Tiêu à… Sâu trùng trăm chân, chết cũng không cần. Uy nghiêm của Tử Tiêu Kiếm Tôn vẫn còn ở đây, nhìn bộ dạng này, Bùi Ngự Chi có tránh cả đời, chúng ta cũng không làm gì hắn được.”

Có người lại lắc đầu, hả hê trên nỗi đau của người khác: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, trận bảo vệ núi của Vân Tiêu chỉ có thể liên tục bảo vệ Thiên Tiệm Phong. Bởi vì nơi đó là mắt trận, còn những đệ tử Vân Tiêu ở phong khác thì khó nói.”

“Bùi Ngự Chi muốn trốn trong Thiên Tiệm Phong làm rùa đen rút đầu, thật sự có thể trơ mắt nhìn đệ tử trong môn chết đi vì hắn? Ta nói chứ, Vân Tiêu lập nên một Chưởng môn như thế, đúng là sư môn bất hạnh.”



Có người tiếp lời, bối rối: “Thật không hiểu được Bùi Ngự Chi tẩy não đệ tử Vân Tiêu kiểu gì. Đến nước này rồi mà vẫn bảo vệ hắn đến chết.”

Một người cười nhạo: “Chắc là kiếm tu đều bảo thủ ngoan cố? Nói chứ, năm đó, ai mà ngờ được Bùi Ngự Chi sẽ có một ngày người người kêu đánh như giờ đâu.”

Phải rồi, ai mà ngờ được chứ.

Gió tuyết nặng nề, chúng sinh tịch liêu.

Mật thất kín bưng, Chưởng môn Vân Tiêu trẻ tuổi cứng đờ mặt, bỗng phun ra một miệng đầy máu tươi.

Máu bắn lên áo bào của hắn, sáng rực chói mắt màu đỏ trắng đan xen.

Chân nguyên trong cơ thể hỗn loạn, rốt cuộc xuất hiện cắn trả trong sự vận chuyển cao tốc gần như điên cuồng.

Hắn nhắm mắt lại, sau đó mở ra.

Ngón tay vịn giường đá, cứng ngắc đứng dậy.

Cửa đá đóng lại lâu ngày mở toang, hoàng oanh buồn ngủ trên nhánh cây phía ngoài bừng tỉnh, mắt nó toả ánh sáng, nhưng sau khi nhìn vẻ mặt thanh niên, tiếng líu lo đến miệng lại nuốt trở về, im thin thít.

Trong sự tĩnh lặng như cõi chết, có người đi về phía này, áo bào lướt qua nhánh cây, là Trần Hư.

“Bùi Ngự Chi.” Trần Hư thở hồng hộc chạy tới, sau khi nhìn thấy bộ dáng của người trước mặt.

Con mắt trừng lớn, vui sướng ban đầu đóng băng, đắng chát hoang vu ngập đầy: “Huynh… Tóc của huynh…”

Đầu bạc chỉ trong một đêm.

Áo bào như tuyết, tóc hắn cũng như tuyết.

Bùi Ngự Chi không lộ vẻ gì, ánh sáng trong mắt thiếu niên lúc trước biến mất, chỉ còn lại tịch liêu hoang tàn. Giọng cũng rất khẽ: “Đám Ngu Thanh Liên đến thật à?”

Trần Hư chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, cắn răng: “Ừ. Giờ đang ở điện Thiên Tiệm, huynh đến gặp bọn họ một lần đi!”

Bùi Ngự Chi bật cười, lại nói: “Ta không gặp, bảo bọn họ về hết đi.”

Trần Hư tức giận bước lên đấm thẳng vào mặt hắn, mắt ngấn lệ, nghiến răng: “Huynh còn muốn sa sút tinh thần đến lúc nào?! Chỉ là một tên Quý Vô Ưu, rốt cuộc là huynh đang sợ cái gì? — Rốt cuộc huynh đang sợ cái gì?”

Hứng một cú đấm, Bùi Ngự Chi lùi lại một bước, ôm mặt, mái tóc bạc che phủ nét mặt, hồi lâu sau mới khàn khàn thấp giọng: “Rốt cuộc ta đang sợ cái gì, rốt cuộc ta đang sợ cái gì…”

Hắn cười sằng sặc, giữa môi răng là mùi ngai ngái của máu. Hắn run giọng, “Rốt cuộc ta đang sợ cái gì, Trần Hư, đệ biết không, ta ở trong phòng đá có phong bế ngũ giác ra sao cũng vô dụng, vừa nhắm mắt lại, bên tai quanh quẩn tiếng cầu cứu của bọn họ, trong mũi cũng là hơi máu xua không tan. Những đệ tử Vân Tiêu bỏ mạng đó khàn cả giọng chất vấn ta, liệt tổ liệt tông của Vân Tiêu ở trên trởi lạnh lẽo nhìn xuống ta. Ta là tội đồ! Ta là tội đồ vạn cổ của Vân Tiêu!”

Hắn như cười, lại như khóc, “Kẻ mà Quý Vô Ưu căm thù là ta, là ta phạm tội, sống chết đều không liên quan đến Vân Tiêu.”

Trần Hư chỉ hận không thể tát cho y một cái để y tỉnh táo lại.

Nhưng cuối cùng, chỉ nặng nề đấm vào thân cây cạnh núi.

Con mắt của thiếu niên phủ kín tơ máu, giọng nói lại rét lạnh.

“Huynh cho rằng huynh chết rồi thì Quý Vô Ưu sẽ buông ta cho Vân Tiêu sao, là ta quá ngây thơ hay huynh quá khờ khạo? — Quý Vô Ưu chưa từng muốn buông tha cho bất cứ người nào ở đây, bây giờ làm ra chuyện này chẳng qua chỉ để kích thích sỉ nhục huynh. Bùi Ngự Chi — mạng sống của trăm triệu người ở Vân Tiêu lúc này gắn liền với huynh. Trước kia ta không muốn nói vì sợ huynh áp lực, nhưng bây giờ huynh thế này có khác gì đồ rác rưởi co đầu rụt cổ! Huynh là Chưởng môn của Vân Tiêu, huynh là chúa cứu thế sau cùng của tất cả mọi người!”

“Vân Tiêu sẽ không diệt vong, cũng không thể diệt vong, hôm qua ta đã liên lạc với viện Kinh Thiên, bên kia truyền tới một sợi hồn tức, sư tổ còn ở đó!”

Trần Hư nhìn thẳng vào Bùi Ngự Chi.

Con mắt hai người đỏ sậm như nhau.

Tuyết rơi rì rào, bạc trắng tóc thiếu niên. Im lặng thật lâu, Trần Hư khàn giọng, cậu lấy tay che mắt, như khẩn cầu: “Bùi Ngự Chi, bây giờ huynh đến điện Thiên Tiệm… Chỉ có huynh có thể liên hệ với sư tổ… Đây là, cơ hội cuối cùng của chúng ta.”

Gió đông không hiểu lòng người, gào thét tràn qua đỉnh núi Vân Tiêu. Giẫm lên bậc thang tuyết phủ, người con gái váy áo rực rỡ như hoa tường vi nở rộ, chất giọng lanh lảnh như có thể mang đến một phần sức sống mãnh liệt cho thế giới.

Ngu Thanh Liên thầm thì: “Đúng là không ngờ, đến Vân Tiêu lần nữa sẽ là cục diện thế này.”

Bên cạnh nàng là Thành chủ Quỷ vực khoác áo xám lông chồn.

Mặt mũi Tịch Vô Đoan vẫn âm u như trước, thanh âm tản mạn: “Bùi Ngự Chi đúng là tìm cho mình đứa đồ đệ giỏi giang.”

Ngộ Sinh lắc đầu: “Việc này cũng không thể trách Ngự Chi, lần đầu ta gặp Quý Vô Ưu đã cảm thấy không ổn. Hắn Hoá Thần trong trăm năm, chỉ sợ nhập Ma tu tà đạo. Bây giờ đối phó Vân Tiêu, chỉ sợ kế tiếp đến lượt chúng ta.”



Gần đây Phượng Căng thức tỉnh huyết thống Phượng Hoàng càng thêm sâu sắc, nghe đến đây thì nhíu mày lại, nói: “Đúng là ta cảm nhận được hơi thở u ám trên người hắn. Như là đã từng tồn tại cả vạn năm trước. Tên Quý Vô Ưu này không bình thường lắm.”

Tịch Vô Đoan mím môi.

Bọn họ đi dọc lên theo Thiên Tiệm Phong.

Ngón tay trắng muốt của Ngu Thanh Liên bẻ hoa, nói: “Quý Vô Ưu tấn công đến. Viện Kinh Thiên còn phải nhờ Bùi Ngự Chi liên hệ, chúng ta có thể kéo dài giúp huynh ấy được lúc nào hay lúc ấy thôi.”

Ba người khác gật đầu.

Con ngươi của Mắt Đỏ trong veo, cũng gật đầu theo.

Ngu Thanh Liên nhìn nó, bật cười, vò hát hoa, cánh hoa hồng nhạt rơi xuống những chiếc lông vũ đỏ của nó.

“Chiếp chiếp?” Mắt Đỏ hơi ngơ ngác.

Ngu Thanh Liên nói: “Hình như lần đầu gặp nhau cũng là một ngày tuyết như vậy. Ha ha ha, ta còn nhớ mấy lời đùa bỡn hồi trước của Bùi Ngự Chi đó, bắt mi đến trêu ghẹo một tiểu sư muội trong cung của ta.”

Nàng ho một tiếng, cười ranh mãnh: “— Dù sao bắt nó làm đồ ăn là bởi chúc mừng may mắn bữa nay, nếu làm như vậy khiến ta cảm thấy người may mắn không vui vẻ được, thế cũng đâu còn ý nghĩa nữa.”

“Mỗi việc gặp nàng đã khiến ta cảm thấy may mắn không thôi, ha ha, tiểu sư muội kia nhà ta thế mà còn hễ thấy Bùi Ngự Chi là đỏ mặt liền trong một khoảng thời gian dài nữa đó.”

Phượng Căng liếc mắt: “Ta cũng vừa thấy hắn là bực mình trong một khoảng thời gian dài đây.”

Mắt Đỏ nhớ tới trải nghiệm suýt nữa bị nấu canh của nó: “…”

Gió tuyết mênh mông ru rặng núi ngàn yên lặng, chim hạc rũ bỏ lớp tuyết đầu cánh, vạn vật chìm dưới một màu thê lương.

Bùi Cảnh vẫn luôn nhìn xem tất cả những thứ này bằng trạng thái linh hồn không thuộc về thế giới, ngón tay vô thức siết chặt kiếm Lăng Trần, hơi mờ mịt nghĩ ngợi, kết cục sau cùng sẽ ra sao, kết cục thảm thiết khôn cùng ghi chép hời hợt trong phù đồ sẽ bày ra hết thảy cho y thấy ở đây à.

“Lần trước ở đảo Doanh Châu, huynh nói ta thiếu huynh một món nợ ân tình, lần này nhớ kỹ, ta trả sạch cho huynh.” Trước cung điện Thiên Tiệm, Ngu Thanh Liên dừng bước, ngoái đầu cười nói.

Giọng nói trong trẻo như tuyết đầu mùa.

Váy đỏ chuông bạc, xinh đẹp như hoa, ngược chiều ánh sáng nát vụn của dãy núi, tựa như lần ngoái đầu đẹp nhất cả cuộc đời.

… Đẹp nhất cả cuộc đời.

Bùi Ngự Chi nhìn thấy tất cả trên đài gương.

Bùi Cảnh cũng thấy được bằng một hình thức khác.

Nghe hai đệ tử nhẹ giọng thảo luận trên cầu treo, ký thác tất cả kỳ vọng lên vai Chưởng môn mà bọn họ tin tưởng, cũng bằng lòng bảo vệ bằng cả tính mạng.

“Huynh nói huynh ấy có thể cứu được Vân Tiêu không?”

“Hẳn là có thể, không, chắc chắn có thể.”

Bùi Cảnh cảm thấy cổ họng đắng chát, lại không thốt được lời nào.

Y cứ thế nhìn Quý Vô Ưu điều động nhân lực chiếm lấy một trăm lẻ tám phong, bắt những đệ tử vô tội, đồ sát trắng trợn.

Hơi máu bốc lên, nhuộm đỏ trời cao.

Y nhìn bốn người Ngu Thanh Liên chia ra hành động, đi đến Nghênh Huy Phong bị tàn phá gần cửa núi nhất.

Một bước này, không còn đường về.

Đất tiên ở Nghênh Huy Phong, viện Tu Nhã, một người con gái váy đen xách đầu đệ tử Vân Tiêu đi ra từ trong sân.

Váy áo nâu trên người bị máu tươi in đậm, lập tức ngừng lại khi vừa bước ra ngoài thì trông thấy người đứng cách mình không xa.

Khẽ cười, khoé mắt nhướng lên, mang theo ba phần cay nghiệt.

Trúc Tiêu Tương bị gió thổi bay, rơi xuống lá trúc từng hồi, như dao lướt qua khuôn mặt mỹ nhân.

Ngu Thanh Liên đứng trên bậc thang ở dốc núi cao chót vót, lặng lẽ đối diện với ả ta.

Người áo đen cười nặng nề: “Cung chủ, đã lâu không gặp.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau