Sau Khi Chia Tay Tham Gia Chương Trình Tổng Nghệ Ta Làm Hải Vương
Chương 2
Hắn sải bước mà đi đến bên cạnh Dụ Miên, trước mặt Chu Gia Minh, duỗi tay dùng lòng bàn tay cọ sạch vết bẩn khóe môi cậu, thấp giọng hỏi "Đã lớn như vậy rồi mà vẫn ăn dính đến trên mặt như vậy?"
Chu Gia Minh ngượng ngùng thu lại tay, nhìn vào sắc mặt không thể nói là hiền lành của Tần Trụ Vãn.
Dụ Miên cũng đã nhận ra, cậu bất an mà đem đồ ăn đẩy về phía Tần Trụ Vãn, nhút nhát hỏi "Anh có muốn ăn không?" Tần Trụ Vãn liếc cậu một cái, lại đẩy trở về.
Dụ Miên thật sự đang đói bụng, cậu vụng về cầm lấy nĩa, từ từ ăn.
Tần Trụ Vãn nhìn cậu ăn cơm, đột nhiên hỏi "Cậu làm việc ở đâu, lát tôi lái xe đưa cậu đi."
Dụ Miên kỳ thật không có học hành gì cả, mơ màng học xong bốn năm đại học cha mẹ liền sắp xếp cho một một chức vụ trong công ty của gia đình, tuy nghe có vẻ cao cấp nhưng thực chất chỉ là hữu danh vô thực, cậu muốn làm liền làm, không muốn làm cũng không ai bắt bẻ gì.
Dụ Miên cứ như vậy mà yên tâm sống qua ngày, cậu không giống với Tần Trụ Vãn luôn mang trong người dã tâm hừng hực, có thể đem nhân sinh quy hoạch thành một bản vẽ hoàn chỉnh, từ đó kiến tạo ra một toàn cao ốc chọc trời.
Cậu không cần tòa cao ốc cao chọc trời, chỉ cần một căn phòng nho nhỏ đã là tốt lắm rồi, cậu thậm chí còn không dám hi vọng xa vời rằng một ngày nào đó, Tần Trụ Vãn có thể bước vào, chỉ cần hắn đi ngang qua cậu cũng đã thấy mãn nguyện.
Thanh xuân của cậu dung dị bình phàm, chỉ duy nhất một lần dừng chân bên cạnh Tần Trụ Vãn, mượn chút ánh sáng lấp lánh rực rỡ từ nơi anh mà cuộc sống tẻ nhạt ấy trở nên có ý nghĩa hơn...
Có lẽ vì vậy, Dụ Miên không muốn tạo ấn tượng xấu trong lòng Tần Trụ Vãn, hắn biết tên công ty nhà cậu, nếu biết cậu làm việc ở đó, nhất định sẽ phát hiện ra nhiều năm như vậy mà cậu vẫn không hề tiến bộ, vẫn là phế vật chỉ biết dựa dẫm vào gia đình.
Cũng may trợ lí tiết mục đứng một bên giải vây, ngăn cản Tần Trụ Vãn "Tần tiên sinh,chúng ta hiện tại vẫn chưa thể để lộ thông tin công việc."
Tần Trụ Vãn liếc mắt nhìn Dụ Miên, lễ phép gật đầu, không tiếp tục truy hỏi vấn đề này.
Dụ Miên khẽ thở phào nhẹ nhõm, đem lời trong miệng nuốt về, như trút được gánh nặng, thậm chí còn vơi bớt nỗi khủng hoảng vì đột nhiên mất trí nhớ.
Bởi vì Tần Trụ Vãn vẫn còn ở đây nhìn chằm chằm, Chu Gia Minh không thể trêu chọc Dụ Miên nhiều, chỉ tùy tiện hàn huyên vài câu rồi rời đi, dành chỗ cho Dụ Miên tiếp tục ăn sáng.
Thời điểm ăn cơm bị mắc nghẹn, Dụ Miên duỗi tay muốn lấy cái ly bên cạnh không ngờ nhầm với ly cà phê của Chu Gia Minh.
Cậu uống không được cà phê, uống vào là loạn lên.
Tần Trụ Vãn vẫn chú ý đến bên này, hắn đứng dậy đi vào phòng bếp lấy cho Dụ Miên một ly sữa bò nóng, dùng tay thử qua nhiệt độ rồi mới mang đến. Ly sữa pha lê trong suốt màu trắng tiếp xúc với mặt bàn phát ra một tiếng vang nhỏ.
Dụ Miên khẽ cảm ơn, sau đó liền uống một ngụm, trên môi còn lưu lại dấu vết của sữa bò.
Tần Trụ Vãn cầm khăn giấy định lau cho cậu nhưng vừa giơ tay, Dụ Miên đột nhiên né tránh.
Tần Trụ Vãn dừng lại, cuối cùng chỉ đặt khăn giấy cạnh cậu.
Ánh mắt Chu Gia Minh nhìn Dụ Miên sau đó lại nhìn sang Tần Trụ Vãn, tổ tiết mục hiện tại vẫn chưa tiết lộ ai là người yêu cũ của nhau, yêu cầu bản thân người chơi phải tự đoán, anh ta không thể xác định chính xác họ có phải hay không, nhìn thái độ của Tần Trụ Vãn thì chính là như vậy, nhưng đến Dụ Miên lại cảm giác lại không giống.
"Kỳ thật tôi cũng nhận được anh, Tần Trụ Vãn đúng hay không," Chu Gia Minh có tâm thử bọn họ, "Ngày hôm qua anh đọc tin nhắn của người yêu cũ rất thú vị."
"Đúng không? Tôi cũng cảm thấy em ấy rất thú vị." Tần Trụ Vãn không chút để ý mà nói.
Tuy rằng thời điểm hắn nói những lời này không có biểu tình gì, nhưng Dụ Miên vẫn cảm giác được ngữ khí hắn có chút phức tạp.
Dụ Miên nỗ lực từ trong trí nhớ chính mình tìm tòi theo như lời người yêu cũ của Chu Gia Minh nhắn lại, cuối cùng lại không thu hoạch được gì, cậu hoài nghi chính mình ngày hôm qua kỳ thật căn bản không có tham gia tiết mục ghi hình, bởi vì bản thân cái gì cũng không nhớ rõ.
Chu Gia Minh nhìn sắc mặt Dụ Miên cũng không có phát sinh thay đổi, nghĩ thầm có lẽ chính mình đã đoán sai, Tần Trụ Vãn cũng không phải là người yêu cũ của Dụ Miên, chỉ là giống như hắn cảm thấy hứng thú với Dụ Miên mà thôi.
Sau khi ăn bữa sau, Dụ Miên lén đi hỏi trợ lý tiết mục cái gì là nhắn tin với bạn trai cũ.
Trợ lý tiết mục là một cô gái nhỏ tầm trạc tuổi với cậu, nghe cậu hỏi kinh ngạc mà mở to hai mắt: " Cậu không nhớ rõ? Chính là ngày hôm qua trước khi ăn cơm cho các cậu viết lời giới thiệu bạn trai cũ của mình vào giấy a, mọi người còn cùng nhau đọc vào lúc ăn cơm."
Dụ Miên nhớ tới mới vừa rồi Tần Trụ Vãn ngữ khí phức tạp, lập tức hỏi: "Tôi đã viết cái gì?"
Tiểu trợ lí lập tức không nói, Dụ Miên cảm thấy cô ấy đang nghẹn cười.
Lúc sau cô vỗ nhẹ vai Dụ Miên rồi nói: " Cậu vẫn là chuẩn bị tốt cho tiết mục đi, tôi còn phải xem chừng các cậu nữa."
Dụ Miên không nhớ rõ bản thân đã viết cái gì mà làm cho cô nàng có biểu tình như vậy, ngày hôm qua đi làm ngã cầu thang gặp Tần Trụ Vãn, hắn gọi điện thoại dùng giọng điệu xử lý công việc chỉ huy công tác.
Chỗ ngoặc ở cầu thang không rộng lắm, chỉ đủ cho một người qua, mà Tần Trụ Vãn lại không có ý rời đi, nói đơn giản vài câu liền cúp máy.
Nơi này lại là góc khuất camera, Dụ Miên trơ mắt nhìn Tần Trụ Vãn đến gần gcp cậu chỉnh cổ áo, ánh mắt chuyên chú giống như nhiều năm trước.
Cậu còn nhớ rõ lúc sáng Chu Gia Minh có đề cập đến tin nhắn người yêu cũ gửi lại, bất giác hỏi: " Tôi ngày hôm qua đã nhắn gì vậy?"
Tay Tần Trụ Vãn khựng lại một chút, Dụ Miên tưởng hắn nghe không hiểu liền bổ sung: " Chính là chuyện lúc sáng người kia nói ấy.''
"Người kia? Cậu nói là Chu Gia Minh? "Tần Trụ Vãn lập lại lần nữa, sắc mặt tựa hồ bởi vì Dụ Miên không nhớ được tên của Chu Gia Minh mà hòa hoãn được một ít.
Dụ Miên khẩn trương chờ Tần Trụ Vãn trả lời.
Ánh mắt Tần Trụ Vãn chuyển từ cổ áo đến môi, cuối cùng dừng ở đôi mắt cậu, hắn thấp giọng hỏi: "Dụ Miên, có phải cậu cố ý không?"
Dụ Miên nghe không hiểu.
Mà Tần Trụ Vãn cũng không định vì vấn đề này mà lãng phí thời gian, hắn xoay người đi xuống, gió thổi qua áo khoác bộ tây trang trên người, toát lên vẻ anh tuấn, đĩnh bạc.
Cậu đứng sững sờ một lúc, bỗng nhìn bả vai bị vỗ, quay đầu thì thấy trợ lý tiết mục.
Tiểu cô nương hình như đang vận chuyển thiết bị, ôm một túi nilon màu đen đi xuống: "Dụ Miên, cho tôi qua với nào."
Dụ Miên nghe vậy liền né sang một bên, thời điểm cô ấy đi qua bỗng cậu nghĩ đến cái gì đấy liền hỏi đối phương: " Cái đó, thật ngại quá, tôi muốn hỏi một chút, tin nhắn tiền nhiệm ngày hôm qua còn giữ lại không?"
"Còn a" cô gái nhỏ quay người lại cười nói:" Ở trên bàn trà ấy,vẫn chưa kịp thu về."
Chờ cô ấy đi xuống, Dụ Miên liền trở về biệt thự, dễ dàng tìm thấy trên bàn trà có mấy phong thư.
Mấy phong thư ở tổ tiết mục đều viết tên, Dụ Miên tìm cái gửi cho Tần Trụ Vãn, lấy ra đọc.
Trong thư chỉ ngắn ngủn một câu: "Em vẫn còn chưa quên được anh, nghe thấy tiếng kèn xô na thổi em liền cảm thấy đó là anh."
Đầu óc Dụ Miên "ong" lên một tiếng.
Giờ khắc này cậu bỗng dưng cảm thấy có chút may mắn vì chính mình không nhớ rõ chuyện phát sinh ngày hôm qua, cậu không thể tưởng tượng ra được biểu cảm Tần Trụ Vãn đọc diễn cảm những lời này ở trước mặt mọi người.
Dụ Miên mười phần tin tưởng lá thư này không phải do bản thân viết, không cần tự hỏi liền đem chuyện này liên hệ đến trên người Triệu Trinh Trinh.
Lúc này người trong biệt thự đều đã đi làm, buổi tối mới chính thức thu hình, Dụ Miên liền gọi điện thoại cho Triệu Trinh Trinh, vừa bắt máy đã hỏi: " Tin nhắn gửi tiền nhiệm vào ngày hôm qua là như thế nào?"
"Tiểu Dụ thiếu gia của tôi ơi, ngày hôm qua cậu đã hung sư vấn tội tôi rồi, hôm nay như thế nào lại tiếp tục khai đao vậy a?"
Triệu Trinh Trinh căng da đầu giải thích, "Không phải cậu nói không biết viết cái gì nên bảo tôi viết sao, tôi đây cũng là vì ratings mà suy nghĩ..."
" Tôi ngày hôm qua có hỏi qua?" Du Miên chậm chạp hỏi lại, giọng điệu có chút suy tư
Triệu Trinh Trinh dừng dừng, tuy rằng không hiểu ý tứ của Dụ Miên nhưng thái độ nhận sai hết sức chân thành: " Dụ Miên, tôi thật sự sai rồi, cậu muốn tôi xin lỗi như thế nào đều được, hau là tôi mời cậu ăn món Pháp thế nào? Vừa hay ở Viễn Xuyên vừa khai trương nhà hàng Michelin 2 sao, nghe nói có mấy món chay ăn không mập, hơn nữa đầu bếp đều có bằng du học thạc sĩ, một đám nói tiếng anh lưu loát giống hệt cá mè phun bong bóng..."
Dụ Miên không có tâm tình đi ăn chay với Triệu Trinh Trinh, ứng phó đơn giản vài câu liền cúp máy, trong đầu chỉ còn một vấn đề, liệu Tần Trụ Vãn có đang sinh khí?
Cậu sờ sờ tờ giấy kẹp ở sô pha, ánh mắt dại ra mà nhìn ngoài cửa sổ, đem từng cử chỉ, động tác của Tần Trụ Vãn hồi tưởng lại, ngay cả ánh mắt hay một cái hít thở của đối phương cũng dần hiện ra trong trí nhớ, giống hệt học sinh cấp ba mỗi lúc kiểm tra bài cũ, từng câu từng chữ tuy luống cuống tay chân nhưng lại vô cùng kiên nhẫn.
Dụ Miên quen thuộc tất cả những gì thuộc về Tần Trụ Vãn, thói quen từ thời học sinh, khi đó cậu sẽ yên lặng ghi nhớ lại hết thảy những thứ có liên quan đến đối phương, giống như không tiếng động viết thành một cuốn nhật kí.
Chỉ là cuốn nhật kí này đã rất lâu chưa được mở ra, chữ viết gián đoạn bảy năm, rốt cuộc một lần nữa đặt bút.
Dụ Miên ảo não mà lắc đầu, Tần Trụ Vãn vẫn luôn giỏi che đậy cảm xúc, cậu không thể xác định được hắn đang suy nghĩ cái gì, lúc trước như vậy bây giờ cũng vậy.
Một lần nữa đem tờ giấy thả vào bức thư, Dụ Miên suy nghĩ cái gì liền từ chồng thư tìm kiếm bức thư có viết tên mình.
Nội dung trên bức thư ấy cũng vô cùng ngắn gọn, chỉ vỏn vẹn một câu: "Em đã từng hối hận không?"
Dụ Miên ngơ ngác nhìn chằm chằm một hàng sáu chữ, không rõ ý tứ Tần Trụ Vãn. Hắn nói hối hận là hối hận cái gì?
Là năm đó mượn men say cùng hắn vượt qua một đêm mộng xuân hay vẫn là sau đêm ấy tỉnh lại biết phận rời đi, không dám quấy rầy?
Vấn đề này Dụ Miên đã suy nghĩ thật lâu, từ lúc trên đường đi làm tới lúc thu dọn đồ đạc tan tầm, trước sau vẫn không nghĩ ra được một đáp án đủ để thuyết phục chính mình. "Luyến ái trung chuyển" yêu cầu tất cả các khách mời dù cho bận việc gì cũng đều phải trở về biệt thự dùng cơm và nghỉ lại qua đêm, Dụ Miên đối với việc này không có ý kiến, dù sao vốn dĩ thời điểm về chung cư cậu đều ăn cơm hộp hoặc nấu mì.
Tới giờ tan tầm, Dụ Miên vừa đi thang máy vừa mở phần mềm gọi xe, phát hiện phải xếp hàng đợi năm mươi người nữa mới tới lượt liền nóng nảy đi ra ngoài, chuẩn bị ra sô pha ngoài sảnh đợi, sẵn tiện xem tiếp phần kết bộ điện ảnh đang coi dở.
Vừa thoáng tới gần, cậu chợt dừng bước.
Nam nhân ngồi trên sô pha xoay người lại, nhìn cậu rồi cau mày hỏi:" Bọn họ bắt cậu tăng ca?"
Là Tần Trụ Vãn.
"không phải, tôi thu dọn đồ vật hơi chậm." Dụ Miên dễ dàng bị Tần Trụ Vãn làm lệch suy nghĩ, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ bản thân vì sau lại ra muộn hơn so với người khác.
Sau một hồi, cậu mới nhớ: "Anh làm sao biết tôi đang làm ở đây?"
Tần Trụ Vãn trả lời đơn giản: "Đoán"
Dụ Miên lập tức uể oải, thì ra chính mình ở trong mắt Tần Trụ Vãn vẫn luôn là bộ dáng không có tiến bộ.
Tần Trụ Vãn nhìn bộ dáng ủ rũ cụp đuôi của Dụ Miên, bỗng cảm thấy đối phương giống với một chú thỏ con đem lỗ tay cụp xuống.
Hắn khắc chế ý tưởng đem Dụ Miên ngồi lên đùi mình xoa xoa, thong dong hỏi: "Còn không có học được lái xe sao?"
Dụ Miên không biết vì sao hắn lại hỏi như vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn mà lắc đầu: "Học rồi nhưng không dám chạy."
"Vẫn luôn bắt xe trở về?" Tần Trụ Vãn hỏi.
Dụ Miên đáp một tiếng "Đúng vậy", lại bổ sung "Có đôi khi xe điện ngầm quá đông đến nỗi hết chỗ ngồi, đến trạm lại chen lấn nên sau khi về nhà thì cảm thấy không thoải mái."
Hết chương 2
Chu Gia Minh ngượng ngùng thu lại tay, nhìn vào sắc mặt không thể nói là hiền lành của Tần Trụ Vãn.
Dụ Miên cũng đã nhận ra, cậu bất an mà đem đồ ăn đẩy về phía Tần Trụ Vãn, nhút nhát hỏi "Anh có muốn ăn không?" Tần Trụ Vãn liếc cậu một cái, lại đẩy trở về.
Dụ Miên thật sự đang đói bụng, cậu vụng về cầm lấy nĩa, từ từ ăn.
Tần Trụ Vãn nhìn cậu ăn cơm, đột nhiên hỏi "Cậu làm việc ở đâu, lát tôi lái xe đưa cậu đi."
Dụ Miên kỳ thật không có học hành gì cả, mơ màng học xong bốn năm đại học cha mẹ liền sắp xếp cho một một chức vụ trong công ty của gia đình, tuy nghe có vẻ cao cấp nhưng thực chất chỉ là hữu danh vô thực, cậu muốn làm liền làm, không muốn làm cũng không ai bắt bẻ gì.
Dụ Miên cứ như vậy mà yên tâm sống qua ngày, cậu không giống với Tần Trụ Vãn luôn mang trong người dã tâm hừng hực, có thể đem nhân sinh quy hoạch thành một bản vẽ hoàn chỉnh, từ đó kiến tạo ra một toàn cao ốc chọc trời.
Cậu không cần tòa cao ốc cao chọc trời, chỉ cần một căn phòng nho nhỏ đã là tốt lắm rồi, cậu thậm chí còn không dám hi vọng xa vời rằng một ngày nào đó, Tần Trụ Vãn có thể bước vào, chỉ cần hắn đi ngang qua cậu cũng đã thấy mãn nguyện.
Thanh xuân của cậu dung dị bình phàm, chỉ duy nhất một lần dừng chân bên cạnh Tần Trụ Vãn, mượn chút ánh sáng lấp lánh rực rỡ từ nơi anh mà cuộc sống tẻ nhạt ấy trở nên có ý nghĩa hơn...
Có lẽ vì vậy, Dụ Miên không muốn tạo ấn tượng xấu trong lòng Tần Trụ Vãn, hắn biết tên công ty nhà cậu, nếu biết cậu làm việc ở đó, nhất định sẽ phát hiện ra nhiều năm như vậy mà cậu vẫn không hề tiến bộ, vẫn là phế vật chỉ biết dựa dẫm vào gia đình.
Cũng may trợ lí tiết mục đứng một bên giải vây, ngăn cản Tần Trụ Vãn "Tần tiên sinh,chúng ta hiện tại vẫn chưa thể để lộ thông tin công việc."
Tần Trụ Vãn liếc mắt nhìn Dụ Miên, lễ phép gật đầu, không tiếp tục truy hỏi vấn đề này.
Dụ Miên khẽ thở phào nhẹ nhõm, đem lời trong miệng nuốt về, như trút được gánh nặng, thậm chí còn vơi bớt nỗi khủng hoảng vì đột nhiên mất trí nhớ.
Bởi vì Tần Trụ Vãn vẫn còn ở đây nhìn chằm chằm, Chu Gia Minh không thể trêu chọc Dụ Miên nhiều, chỉ tùy tiện hàn huyên vài câu rồi rời đi, dành chỗ cho Dụ Miên tiếp tục ăn sáng.
Thời điểm ăn cơm bị mắc nghẹn, Dụ Miên duỗi tay muốn lấy cái ly bên cạnh không ngờ nhầm với ly cà phê của Chu Gia Minh.
Cậu uống không được cà phê, uống vào là loạn lên.
Tần Trụ Vãn vẫn chú ý đến bên này, hắn đứng dậy đi vào phòng bếp lấy cho Dụ Miên một ly sữa bò nóng, dùng tay thử qua nhiệt độ rồi mới mang đến. Ly sữa pha lê trong suốt màu trắng tiếp xúc với mặt bàn phát ra một tiếng vang nhỏ.
Dụ Miên khẽ cảm ơn, sau đó liền uống một ngụm, trên môi còn lưu lại dấu vết của sữa bò.
Tần Trụ Vãn cầm khăn giấy định lau cho cậu nhưng vừa giơ tay, Dụ Miên đột nhiên né tránh.
Tần Trụ Vãn dừng lại, cuối cùng chỉ đặt khăn giấy cạnh cậu.
Ánh mắt Chu Gia Minh nhìn Dụ Miên sau đó lại nhìn sang Tần Trụ Vãn, tổ tiết mục hiện tại vẫn chưa tiết lộ ai là người yêu cũ của nhau, yêu cầu bản thân người chơi phải tự đoán, anh ta không thể xác định chính xác họ có phải hay không, nhìn thái độ của Tần Trụ Vãn thì chính là như vậy, nhưng đến Dụ Miên lại cảm giác lại không giống.
"Kỳ thật tôi cũng nhận được anh, Tần Trụ Vãn đúng hay không," Chu Gia Minh có tâm thử bọn họ, "Ngày hôm qua anh đọc tin nhắn của người yêu cũ rất thú vị."
"Đúng không? Tôi cũng cảm thấy em ấy rất thú vị." Tần Trụ Vãn không chút để ý mà nói.
Tuy rằng thời điểm hắn nói những lời này không có biểu tình gì, nhưng Dụ Miên vẫn cảm giác được ngữ khí hắn có chút phức tạp.
Dụ Miên nỗ lực từ trong trí nhớ chính mình tìm tòi theo như lời người yêu cũ của Chu Gia Minh nhắn lại, cuối cùng lại không thu hoạch được gì, cậu hoài nghi chính mình ngày hôm qua kỳ thật căn bản không có tham gia tiết mục ghi hình, bởi vì bản thân cái gì cũng không nhớ rõ.
Chu Gia Minh nhìn sắc mặt Dụ Miên cũng không có phát sinh thay đổi, nghĩ thầm có lẽ chính mình đã đoán sai, Tần Trụ Vãn cũng không phải là người yêu cũ của Dụ Miên, chỉ là giống như hắn cảm thấy hứng thú với Dụ Miên mà thôi.
Sau khi ăn bữa sau, Dụ Miên lén đi hỏi trợ lý tiết mục cái gì là nhắn tin với bạn trai cũ.
Trợ lý tiết mục là một cô gái nhỏ tầm trạc tuổi với cậu, nghe cậu hỏi kinh ngạc mà mở to hai mắt: " Cậu không nhớ rõ? Chính là ngày hôm qua trước khi ăn cơm cho các cậu viết lời giới thiệu bạn trai cũ của mình vào giấy a, mọi người còn cùng nhau đọc vào lúc ăn cơm."
Dụ Miên nhớ tới mới vừa rồi Tần Trụ Vãn ngữ khí phức tạp, lập tức hỏi: "Tôi đã viết cái gì?"
Tiểu trợ lí lập tức không nói, Dụ Miên cảm thấy cô ấy đang nghẹn cười.
Lúc sau cô vỗ nhẹ vai Dụ Miên rồi nói: " Cậu vẫn là chuẩn bị tốt cho tiết mục đi, tôi còn phải xem chừng các cậu nữa."
Dụ Miên không nhớ rõ bản thân đã viết cái gì mà làm cho cô nàng có biểu tình như vậy, ngày hôm qua đi làm ngã cầu thang gặp Tần Trụ Vãn, hắn gọi điện thoại dùng giọng điệu xử lý công việc chỉ huy công tác.
Chỗ ngoặc ở cầu thang không rộng lắm, chỉ đủ cho một người qua, mà Tần Trụ Vãn lại không có ý rời đi, nói đơn giản vài câu liền cúp máy.
Nơi này lại là góc khuất camera, Dụ Miên trơ mắt nhìn Tần Trụ Vãn đến gần gcp cậu chỉnh cổ áo, ánh mắt chuyên chú giống như nhiều năm trước.
Cậu còn nhớ rõ lúc sáng Chu Gia Minh có đề cập đến tin nhắn người yêu cũ gửi lại, bất giác hỏi: " Tôi ngày hôm qua đã nhắn gì vậy?"
Tay Tần Trụ Vãn khựng lại một chút, Dụ Miên tưởng hắn nghe không hiểu liền bổ sung: " Chính là chuyện lúc sáng người kia nói ấy.''
"Người kia? Cậu nói là Chu Gia Minh? "Tần Trụ Vãn lập lại lần nữa, sắc mặt tựa hồ bởi vì Dụ Miên không nhớ được tên của Chu Gia Minh mà hòa hoãn được một ít.
Dụ Miên khẩn trương chờ Tần Trụ Vãn trả lời.
Ánh mắt Tần Trụ Vãn chuyển từ cổ áo đến môi, cuối cùng dừng ở đôi mắt cậu, hắn thấp giọng hỏi: "Dụ Miên, có phải cậu cố ý không?"
Dụ Miên nghe không hiểu.
Mà Tần Trụ Vãn cũng không định vì vấn đề này mà lãng phí thời gian, hắn xoay người đi xuống, gió thổi qua áo khoác bộ tây trang trên người, toát lên vẻ anh tuấn, đĩnh bạc.
Cậu đứng sững sờ một lúc, bỗng nhìn bả vai bị vỗ, quay đầu thì thấy trợ lý tiết mục.
Tiểu cô nương hình như đang vận chuyển thiết bị, ôm một túi nilon màu đen đi xuống: "Dụ Miên, cho tôi qua với nào."
Dụ Miên nghe vậy liền né sang một bên, thời điểm cô ấy đi qua bỗng cậu nghĩ đến cái gì đấy liền hỏi đối phương: " Cái đó, thật ngại quá, tôi muốn hỏi một chút, tin nhắn tiền nhiệm ngày hôm qua còn giữ lại không?"
"Còn a" cô gái nhỏ quay người lại cười nói:" Ở trên bàn trà ấy,vẫn chưa kịp thu về."
Chờ cô ấy đi xuống, Dụ Miên liền trở về biệt thự, dễ dàng tìm thấy trên bàn trà có mấy phong thư.
Mấy phong thư ở tổ tiết mục đều viết tên, Dụ Miên tìm cái gửi cho Tần Trụ Vãn, lấy ra đọc.
Trong thư chỉ ngắn ngủn một câu: "Em vẫn còn chưa quên được anh, nghe thấy tiếng kèn xô na thổi em liền cảm thấy đó là anh."
Đầu óc Dụ Miên "ong" lên một tiếng.
Giờ khắc này cậu bỗng dưng cảm thấy có chút may mắn vì chính mình không nhớ rõ chuyện phát sinh ngày hôm qua, cậu không thể tưởng tượng ra được biểu cảm Tần Trụ Vãn đọc diễn cảm những lời này ở trước mặt mọi người.
Dụ Miên mười phần tin tưởng lá thư này không phải do bản thân viết, không cần tự hỏi liền đem chuyện này liên hệ đến trên người Triệu Trinh Trinh.
Lúc này người trong biệt thự đều đã đi làm, buổi tối mới chính thức thu hình, Dụ Miên liền gọi điện thoại cho Triệu Trinh Trinh, vừa bắt máy đã hỏi: " Tin nhắn gửi tiền nhiệm vào ngày hôm qua là như thế nào?"
"Tiểu Dụ thiếu gia của tôi ơi, ngày hôm qua cậu đã hung sư vấn tội tôi rồi, hôm nay như thế nào lại tiếp tục khai đao vậy a?"
Triệu Trinh Trinh căng da đầu giải thích, "Không phải cậu nói không biết viết cái gì nên bảo tôi viết sao, tôi đây cũng là vì ratings mà suy nghĩ..."
" Tôi ngày hôm qua có hỏi qua?" Du Miên chậm chạp hỏi lại, giọng điệu có chút suy tư
Triệu Trinh Trinh dừng dừng, tuy rằng không hiểu ý tứ của Dụ Miên nhưng thái độ nhận sai hết sức chân thành: " Dụ Miên, tôi thật sự sai rồi, cậu muốn tôi xin lỗi như thế nào đều được, hau là tôi mời cậu ăn món Pháp thế nào? Vừa hay ở Viễn Xuyên vừa khai trương nhà hàng Michelin 2 sao, nghe nói có mấy món chay ăn không mập, hơn nữa đầu bếp đều có bằng du học thạc sĩ, một đám nói tiếng anh lưu loát giống hệt cá mè phun bong bóng..."
Dụ Miên không có tâm tình đi ăn chay với Triệu Trinh Trinh, ứng phó đơn giản vài câu liền cúp máy, trong đầu chỉ còn một vấn đề, liệu Tần Trụ Vãn có đang sinh khí?
Cậu sờ sờ tờ giấy kẹp ở sô pha, ánh mắt dại ra mà nhìn ngoài cửa sổ, đem từng cử chỉ, động tác của Tần Trụ Vãn hồi tưởng lại, ngay cả ánh mắt hay một cái hít thở của đối phương cũng dần hiện ra trong trí nhớ, giống hệt học sinh cấp ba mỗi lúc kiểm tra bài cũ, từng câu từng chữ tuy luống cuống tay chân nhưng lại vô cùng kiên nhẫn.
Dụ Miên quen thuộc tất cả những gì thuộc về Tần Trụ Vãn, thói quen từ thời học sinh, khi đó cậu sẽ yên lặng ghi nhớ lại hết thảy những thứ có liên quan đến đối phương, giống như không tiếng động viết thành một cuốn nhật kí.
Chỉ là cuốn nhật kí này đã rất lâu chưa được mở ra, chữ viết gián đoạn bảy năm, rốt cuộc một lần nữa đặt bút.
Dụ Miên ảo não mà lắc đầu, Tần Trụ Vãn vẫn luôn giỏi che đậy cảm xúc, cậu không thể xác định được hắn đang suy nghĩ cái gì, lúc trước như vậy bây giờ cũng vậy.
Một lần nữa đem tờ giấy thả vào bức thư, Dụ Miên suy nghĩ cái gì liền từ chồng thư tìm kiếm bức thư có viết tên mình.
Nội dung trên bức thư ấy cũng vô cùng ngắn gọn, chỉ vỏn vẹn một câu: "Em đã từng hối hận không?"
Dụ Miên ngơ ngác nhìn chằm chằm một hàng sáu chữ, không rõ ý tứ Tần Trụ Vãn. Hắn nói hối hận là hối hận cái gì?
Là năm đó mượn men say cùng hắn vượt qua một đêm mộng xuân hay vẫn là sau đêm ấy tỉnh lại biết phận rời đi, không dám quấy rầy?
Vấn đề này Dụ Miên đã suy nghĩ thật lâu, từ lúc trên đường đi làm tới lúc thu dọn đồ đạc tan tầm, trước sau vẫn không nghĩ ra được một đáp án đủ để thuyết phục chính mình. "Luyến ái trung chuyển" yêu cầu tất cả các khách mời dù cho bận việc gì cũng đều phải trở về biệt thự dùng cơm và nghỉ lại qua đêm, Dụ Miên đối với việc này không có ý kiến, dù sao vốn dĩ thời điểm về chung cư cậu đều ăn cơm hộp hoặc nấu mì.
Tới giờ tan tầm, Dụ Miên vừa đi thang máy vừa mở phần mềm gọi xe, phát hiện phải xếp hàng đợi năm mươi người nữa mới tới lượt liền nóng nảy đi ra ngoài, chuẩn bị ra sô pha ngoài sảnh đợi, sẵn tiện xem tiếp phần kết bộ điện ảnh đang coi dở.
Vừa thoáng tới gần, cậu chợt dừng bước.
Nam nhân ngồi trên sô pha xoay người lại, nhìn cậu rồi cau mày hỏi:" Bọn họ bắt cậu tăng ca?"
Là Tần Trụ Vãn.
"không phải, tôi thu dọn đồ vật hơi chậm." Dụ Miên dễ dàng bị Tần Trụ Vãn làm lệch suy nghĩ, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ bản thân vì sau lại ra muộn hơn so với người khác.
Sau một hồi, cậu mới nhớ: "Anh làm sao biết tôi đang làm ở đây?"
Tần Trụ Vãn trả lời đơn giản: "Đoán"
Dụ Miên lập tức uể oải, thì ra chính mình ở trong mắt Tần Trụ Vãn vẫn luôn là bộ dáng không có tiến bộ.
Tần Trụ Vãn nhìn bộ dáng ủ rũ cụp đuôi của Dụ Miên, bỗng cảm thấy đối phương giống với một chú thỏ con đem lỗ tay cụp xuống.
Hắn khắc chế ý tưởng đem Dụ Miên ngồi lên đùi mình xoa xoa, thong dong hỏi: "Còn không có học được lái xe sao?"
Dụ Miên không biết vì sao hắn lại hỏi như vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn mà lắc đầu: "Học rồi nhưng không dám chạy."
"Vẫn luôn bắt xe trở về?" Tần Trụ Vãn hỏi.
Dụ Miên đáp một tiếng "Đúng vậy", lại bổ sung "Có đôi khi xe điện ngầm quá đông đến nỗi hết chỗ ngồi, đến trạm lại chen lấn nên sau khi về nhà thì cảm thấy không thoải mái."
Hết chương 2
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất