Sau Khi Chó Điên Mất Trí Nhớ

Chương 11: Người theo đuổi điên cuồng

Trước Sau
Lời nhắn này không đầu không đuôi, nếu là người khác xem có thể đã nghĩ là người ta nhắn nhằm, nhưng Mạnh An lại theo bản năng cho rằng này nhất định là tên theo dõi biến thái kia nhắn, hắn vô tình lờ đi, trực tiếp kéo số lạ này vào danh sách đen, nhưng không bao lâu, âm thanh điện thoại lại vang lên.

Mạnh An cau mày nhìn về phía di động, hắn rõ ràng đã kéo người nọ vào danh sách đen, như thế nào lại còn thông báo.

"Nguyên bản tôi không định nhanh như vậy sẽ động vào em, nhưng nhìn bộ dáng bị dọa của em thật sự rất đáng yêu."

lại là một số lạ khác, nhưng nội dung lại đồng dạng làm Mạnh An khó chịu, hắn dứt khoát lưu loát lại một lần nữa đem số điện thoại này kéo vào danh sách đen.

"Vì sao kéo tôi vào danh sách đen?"

"Bảo bối."

"Chỉ mới rời ra em một chút, tôi lại bắt đầu nhớ em rồi."

"Em ở trong ngực tôi bộ dạng giãy giụa thực sự rất đẹp."

"Vú vừa lớn vừa mềm, tôi thật sự rất thích."

"Chẳng lẽ em không thích tôi vuốt ve sao?"

Liên tiếp tin nhắn toàn bộ đến từ các số điện thoại khác nhau, kéo đen đều không kịp, Mạnh An rốt cuộc ý thức được hành động của mình là vô dụng, nhưng như vậy cũng không phải biện pháp, hắn cần phải làm rõ ràng người này rốt cuộc muốn làm cái gì.

Mạnh An tùy ý kéo một số điện thoại ra danh sách đen, "Anh rốt cuộc là ai?"

Nhưng tin nhắn gửi đi lúc sau lại như chìm vào đáy biển, không còn có tin tức.

Không có được đến phản hồi Mạnh An cũng không có ý tiếp tục chờ, giờ phút này đêm đã khuya, hắn liền buông di động, hắn cưỡng bách không suy nghĩ mà tiến vào giấc ngủ, Mạnh An cho rằng chính mình sẽ ngủ không được, nhưng có lẽ là hôm nay mệt mỏi, hắn thực mau tiến vào mộng đẹp.

Nhưng hắn ngủ cũng không an ổn, cơ hồ là nửa mơ nửa tỉnh suốt một đêm.

Không có gì bất ngờ xảy ra Mạnh An ngày hôm sau khởi chậm, hắn xuống lầu thời điểm cha mẹ đều đã đi công ty, hắn chậm rì rì ăn xong cơm sáng lại về phòng ngủ nướng mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Gặp được biến thái cũng không quấy rầy nhiều cuộc sống của Mạnh An, bất quá xác định trong nhà cũng không có xuất hiện cameras hắn liền càng có khuynh hướng ở trong nhà luôn, chỉ cần mình không ra ngoài liền tránh được người nọ liền tốt.

Mạnh An trở lại lầu hai lấy dụng cụ gọt dũa mua hôm qua ra, bắt đầu xem video hướng dẫn mà thực hiện bước đầu điêu khắc gỗ.



Hắn trong nhà là con một, trừ bỏ tầng 3 là phòng cha mẹ, tầng một là khu vực chung, toàn bộ tầng hai là khu vực riêng tư của hắn, hắn liền thu nhập đồ vật ở mấy phòng khác, tạo ra khu vực làm phòng làm việc.

Làm thủ công tinh tế cũng không làm khó Mạnh An, rốt cuộc trước kia hắn cũng làm công viẹc yêu cầu sự tinh tế này, tuy rằng hắn hiện tại không nhớ rõ nhưng có đồ vật lại giống như khắc vào trong thân thể.

Mạnh An ổn định tay cầm dao, mỗi nhát dao đều đúng vị trí đã định, khối gỗ thô ráp được hắn tinh tế tạo hình, không bao lâu một cái bàn tay ôm cái gối ôm lớn liền lộ ra.

Nhìn kỹ dưới sẽ phát hiện, đó là đã từng đặt ở Đỗ Trường Phong trong phòng bệnh cái kia, nhan sắc diễm lệ ôm gối.

Mạnh An an tỉnh, chuyên chú đi làm một việc đối với hắn mà nói cũng không khó, điêu khắc, mài giũa, tô màu, suốt một buổi chiều hắn mới làm tốt cái gối ôm nho nhỏ bằng gỗ, gối ôm nhỏ trên tay tương đối đáng yêu đối với người mới học như Mạnh An thật sự rất vui, nhưng đối với người trong nghề đó chỉ là tạm ổn.

Đương nhiên, Mạnh An làm khắc gỗ chỉ là xuất phát từ hứng thú yêu thích, cho nên đối yêu cầu của mình cũng hoàn toàn không cao.

Hắn duỗi người, cầm lấy di động, lựa góc độ chụp mấy tấm ảnh gửi cho Đỗ Trường Phong, giống như học sinh tiểu học muốn khoe thành quả để nhận lời khen.

Có lẽ là mất trí nhớ để lại cho Mạnh An bóng ma, hắn hiện giờ làm cái gì đều thích chụp ảnh ghi hình, giữ lại dấu vết mình sinh hoạt.

Đơn giản cùng Đỗ Trường Phong hàn huyên vài câu, Mạnh An bấm về giao diện chính, lại nhìn đến icon tin nhắn hiện đến 18 chấm đỏ, này là trong thời gian vừa rồi có người nhắn cho hắn tới 18 tin nhắn.

Thậm chí không cần click mở, Mạnh An liền biết là cái tên biến thái kia, hắn cưỡng bách mình không cần xem, tắt màn hình di động.

Sau khi ra khỏi phòng xuống lầu, dì giúp việc đang nấu cơm thấy Mạnh An đi xuống, liền từ phòng khách lấy gói bưu kiện đưa cho Mạnh An.

"Tiểu An, buổi chiều có người chuyển phát đưa đến, là đồ cháu mua đưa đến rồi nè."

Mạnh An không hiểu gì tiếp nhận chuyển phát nhanh nói cảm ơn dì giúp việc, hắn cầm hộp trên dưới quơ quơ, trong lòng nhớ lại là ' Mình đâu có mua đồ trên mạng đâu ta '.

Hắn đi đến phòng khách ngồi xuống, từ bên cạnh cầmcaay kéo, mở gói hàng ra, hộp chuyển phát nhanh không tính là lớn, nhưng lúc cầm lấy lại nặng trĩu.

Một tầng một tầng mở gói hàng đóng gói gờm rà, Mạnh An mới phát hiện bên trong chính là dao dùng để khắc gỗ.

Mạnh An hôm qua mua khắc đao tuy rằng phẩm chất cũng không tồi, nhưng dù sao cũng không chất lượng, so với bộ trước mặt rõ ràng thuộc về định chế cao cấp vẫn là kém không ít.

Mạnh An không rõ là cha mẹ tặng hắn hay là do Đỗ Trường Phong đưa đến, đúng lúc này di động vang lên, là từ số lúc tối hôm qua hắn nhắn cho tên biến thái, lúc nãy tin nhắn rõ hiện trên di động.

"Bảo bối thích lễ vật tôi gửi đến không?"



Mạnh An cả kinh, cái loại cảm giác bị người khác theo dõi mọi lúc làm hắn sởn gai ốc.

Phàm là định chế, kỳ hạn gia công sẽ không quá ngắn, hiện giờ có thể nhận được bộ dụng cụ cắt gọt chỉ có thể giải thích là nhất cử nhất động của mình hoàn toàn bị người nọ giám sát, thế cho nên phát hiện hắn đối khắc gỗ sinh ra hứng thú, thậm chí liền lúc hắn cong chua chuẩn bị, thì người nọ cũng đã bắt đầu vì hắn chuẩn bị bộ dụng cụ cắt gọt này.

Nghĩ đến đây, Mạnh An chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo chạy dọc theo xương sống.

Hắn click mở tin nhắn, muốn hỏi rõ ràng dụng cụ cắt gọt rốt cuộc có phải hay không là hắn ta đưa lại đây, nhưng vừa mở ra giao diện, tin nhắn vừa bị xem nhẹ lúc nãyđã đập vào mắt.

"Bảo bối, tối hôm qua tôi cả đêm không ngủ, rất nhớ em."

"Ngày hôm qua quá tối, không có nhìn đến vú bự bảo bối thật đáng tiếc."

"Dương vật trướng đến khó chịu."

"Thật muốn nhìn tiểu huyệt của em."

"Tưởng tượng lúc đâm đi vào, đem tinh dịch tất cả đều bắn tiểu huyệt bảo bối, tưởng tượng làm em đến mang thai."

"Nếu là mang thai thì sẽ có sữa đi? Bảo bối sẽ cho tôi uống sao?"

"Bảo bối vú lớn như vậy, sữa nhất định sẽ nhiều đến uống không hết đi."

Mạnh An cưỡng bách chính mình không xem tin nhắn hạ lưu đó, hắn tầm mắt ngắn ngủi dừng lại ở tin lễ vật lễ vât hắn ta gửi đến, sau đó nhanh chóng đánh chữ gửi đi, "Dao khắc là anh gửi lại đây?"

Vừa gửi đi thành công trong nháy mắt, người nọ liền trả lời trong nháy mắt.

"Đương nhiên, bảo bối của tôi xứng với những thứ tốt nhất"

"Anh rốt cuộc là ai!"

"Tôi?"

"Tôi chỉ là người theo đuổi mà thôi."

Một người điên cuồng không từ thủ đoạn theo đuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau