Sau Khi Có Chung Thân Thể Với Tà Thần
Chương 29: Hãy gọi tên tôi
Mặc dù suy nghĩ của mọi người khác nhau lại vừa xảy ra một chuyện như vậy, nhưng mọi người vẫn nên cùng nhau đến thăm giáo viên tiếng Anh.
Cảnh Thần dẫn các thành viên trong ban cán sự đi trước, đi một đoạn, mới nhận ra có chuyện không đúng.
Giản Tà không đi theo.
Nhận ra điểm này nên hắt ta quay người nhìn về phía sau, lại thấy Giản Tà vẫn đang đứng tại chỗ.
Cách cư xử từ đầu đến cuối của cậu đúng như những gì cậu nói vậy, tiện đường gặp nhóm bọn họ mà thôi. Loại thái độ lơ đãng này lại một lần nữa khiến trong lòng cán sự môn tiếng anh luôn để tâm sự hiện diện của cậu tức đến hộc máu.
"..."
Thực sự như người bàng quan.
Trong đầu Cảnh Thần toát ra suy nghĩ này.
Đối phương chuyển trường đến vào thời điểm mấu chốt lúc cấp ba, không ai biết trước đây cậu từng học ở đâu, và bản thân cậu cũng chưa từng kể về những chuyện trước đây của mình, thực sự như thể chưa bao giờ chân chính hòa nhập với nơi này.
Giống như người ở hai thế giới.
"Tôi không đến thăm giáo viên." Thấy hắn ta dừng bước chân, Giản Tà nói: "Tôi có chuyện rất quan trọng, thời gian bị trùng, ngại quá."
Mặc dù vẻ mặt vẫn vô cảm như trước, tự nhiên mang đến cảm giác có lệ cho người khác, nhưng giọng nói của cậu lại có chút day dứt, lập tức bổ sung vào chỗ hiểu nhầm này, e rằng người có ý chí sắt đá cũng không thể cự tuyệt yêu cầu của cậu.
Hơn nữa, Giản Tà đã nói cậu có chuyện quan trọng.
Thực sự Giản Tà đang nói đúng sự thật, không có thời gian để lãng phí cho mấy chuyện râu ria.
Dù sao lúc trước cậu đồng ý tham gia cũng không phải do tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, mà là lúc đó cậu không xác định sự tồn tại của vị này. Hiện tại, nhận ra tính cách thất thường của vị này, vậy thì chuyện giáo viên tiếng Anh bị ngã ngoài ý muốn lúc đó cũng rõ ràng rồi.
"... Thế cũng được."
Một lát sau, Cảnh Thần mím môi, nói nhỏ.
Thấy bóng dáng các bạn cùng lớp hòa nhập trong làn người đến thăm bệnh, hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn, Giản Tà mới dời mắt.
Nhớ đến mấy ngày chung sống với vị này, cậu rơi vào trầm tư.
Không rõ tiêu chuẩn tức giận của vị này là thế nào, Giản Tà luôn cho rằng giới hạn làm vị này tức giận luôn rất thấp. Đây là một dị sinh vật luôn tin thờ vào chủ nghĩa cá nhân, đến cả chuyện thông qua ánh mắt phát hiện đối tượng cộng sinh bị khiêu khích cũng thấy bị xúc phạm đến không chịu được.
Đồng thời, sức mạnh của vị này sâu không lường được, cảm xúc lại rất khó nắm bắt.
Dẫu sao, bất kể là con người hay yêu vật, mặc dù không biết đến sự tồn tại của vị này, nhưng vị này vẫn nghiêm khắc đưa ra sự trừng trị hoặc lớn hoặc nhỏ thuận theo lòng mình...
A, còn có chiếc đồng hồ mà Giản Tà đang đeo, cậu cúi đầu nhìn nó.
Thực sự cậu không hề muốn lấy nó ra nữa, như cậu đã từng nói, như thế là quá rêu rao so với một học sinh. Nhưng sáng hôm nay, lúc cậu vừa ngủ dậy đã thấy nó đang treo trên cổ tay mình.
Mà lúc Giản Tà muốn tháo nó ra, cậu nghe thấy vị kia kêu chậc một tiếng.
Không có nguyên nhân, nhưng ý của vị này rất rõ ràng, là muốn cậu đeo nó.
Không một chút nghi ngờ, chỉ cần Cục Quản lý nhận ra trên người Giản Tà tồn tại một vật dị thường có tính cách thất thường, hành động tùy ý, lại có sức mạnh nghiền áp tất cả, chắc chắn bọn họ sẽ cảm thấy có âm mưu đen tối, cũng sẽ lập ra một chút kế hoạch vô dụng.
Dù Giản Tà cảm thấy vị này khinh thường nhúng tay vào mấy tranh chấp này, thậm chí bởi vì một chút nguyên nhân nào đó mà ra tay với Yêu vật, nhưng dưới con mắt của người ngoài, rốt cuộc vị này cũng thuộc loại không thể kiểm soát được.
Cho nên, nhất định phải hợp lý hóa...
Nghĩ đến đây, Giản Tà tiếp tục trầm ngâm.
Dù không thể chắc chắn việc Cục Quản lý có phát hiện sự tồn tại của vị này hay không, nhưng cân nhắc đến tính cách đường hoàng của vị này, cậu không cảm thấy vị này sẽ để bản thân phải chịu oan ức, có "tình cảm bí mật" với cậu... Luôn cảm thấy ngày đó chỉ là chuyện sớm hay muộn, cụ thể thì còn phải phụ thuộc vào sự lựa chọn của vị này.
Giống như là chọn ngày công khai.
Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh mọi người trợn mắt kinh ngạc, và phía sau lưng cậu thì có một lần khói lẽo đẽo bám theo, như thể hòa làm một với cái bóng của cậu.
Giản Tà lập tức: "..."
Xấu hổ.
Còn có chút sợ hãi.
Không những mất đi việc làm thêm, ước chừng bản thân cũng sẽ bị coi là tội phạm.
Dù với thân phận là học sinh cậu có thể nhận được sự khoan hồng, nhưng không biết rằng có tiền án thì có được tham gia thi đại học hay không.
Vả lại, sau này bất kể là vay quỹ khuyến học hay bằng cấp chứng chỉ, chỉ e cũng phải chịu ảnh hưởng... Vậy thì tự tử với vị này còn tốt hơn.
[...]
Vấn đề tự hỏi của con người này thật sự không ổn chút nào.
[ Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra.] Vị này nói giễu: [ Điều tra viên? Tôi không cho rằng bọn họ có thể làm gì chúng ta.]
Vẻ mặt Giản tà không thay đổi: "... Xin đừng nói những câu như vậy, bây giờ tôi càng cảm thấy đáng sợ hơn."
Dù đối phương mạnh đến không tưởng tượng được, nhưng trong thời điểm này, nghe có cảm giác tội nặng hơn một bậc.
Chắc chắn cậu sẽ nghĩ ra cách.
Tạm thời bỏ lo lắng ra sau đầu, cậu đi về phía bóng dâm của cây đại thụ, che dấu ánh mắt của người qua đường, kéo khóa balo "soẹt" một tiếng. Cầm Thiết bị đo lường lấy được từ tay Phó Hoàn Vũ ra, nhấn vào nút mở khóa trên màn hình, rồi điều chỉnh cổng vào, kết nối với điện thoại.
Thiết bị Phó Hoàn Vũ đưa cho cậu là Thiết bị tối tân nhất, hơn nữa cũng nói qua cách sử dụng cho cậu.
Hắn ta khác với Trình Lý.
Nếu là Trình Lý, chắc chắn sẽ tra hỏi Giản Tà đến cùng mục đích cậu sử dụng Thiết bị, trong trường hợp này thì Phó Hoàn Vũ vô cùng có ích.
Có rất nhiều trường hợp cần kiểm tra năng lượng trước đám đông, là một ngành bí mật, bọn họ không thể cứ thế lấy ra Thiết bị trước mặt công chúng. Vì thế Bộ Khí dụng thiết kế chúng dưới dạng vô tuyến, thông qua trang thiết bị tương ứng, có thể thu được sự dao động của năng lượng.
Giản Tà nhét điện vào, dường như chỉ trong chớp mắt khi đeo tai nghe lên, cậu nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ.
"Đã khởi động thiết bị, đang trong trạng thái hoạt động."
"Kiểm tra tự động thành công, mở ra chỉ dẫn cho người mới."
"Đã mở ra trạng thái thăm dò theo lệnh của Điều tra viên. Xin chú ý, năng lượng báo về chia thành năm mức: Yêu vật cấp D: 0-20, Yêu vật cấp C: 20-40, Yêu vật cấp B: 40-60, Yêu vật cấp A: 60-80 và Yêu vật cấp A+ là 80-100."
"Trong trường hợp đo được năng lượng từ 40 đến 80, hệ thống sẽ tự động soạn thông báo yêu cầu trợ giúp để về Cục. Bạn có thể căn cứ vào tình hình thực tế lựa chọn có thông báo hay không. Trong trường hợp năng lượng cao trên 80, đừng lo lắng, trong vòng mười giây hệ thống sẽ bật chức năng ghi âm, giúp bạn có thêm nhiều thơi giạn ghi lại di ngôn.]
"Thông báo ấm ấp: mời Điều tra viên kiểm tra lại vật phẩm tùy thân trước khi xuất hành làm nhiệm vụ, xác nhận có hay không mang theo Thiết bị, đã đặt bảo hiểm thân thể đặt ở nơi an toàn chưa."
Giản Tà: "..."
Lập trình này còn vô cùng thân thiết, khiến người nghe có cảm giác nhiệt huyết như anh hùng.
Khóe miệng cậu co lại, nhét điện thoại của Ngô Thanh Hòa vào túi quần, rồi một lần nữa kéo khóa balo lên, khoác nó trên lưng ra khỏi bệnh viện.
Người ngoài nhìn bộ dạng này của cậu chỉ thấy Giản Tà như những học sinh bình thường đeo tai nghe, không giống như là một số người vội vàng vì tàu điện ngầm.
Cậu đi theo dòng người náo nhiệt, đi về phía cửa hầm dẫn xuống trạm tàu điện ngầm nằm đối điện với bệnh viện, cho đến khi đế giày cậu dừng trước thang cuốn động nghịt người. Người đi đường đi qua phía sau lưng cậu ngẫu nhiên quay lại nhìn như thể tò mò sao cậu lại đứng đó.
"Chúng ta đã nói trước rồi." Giản Tà cau mày, từ từ nói: "Anh muốn tôi trở thành người mạnh nhất."
Yêu cầu như thế thực sự có chút vượt quá mức bình thường, đến tận bây giờ cậu vẫn không rõ rốt cuộc bản thân có thể làm đến mức nào, nhưng đó là những lời do chính vị này nói ra.
Dù đối phương không đáp lại nhưng cậu biết vị này đang nghe.
"Nhưng nếu anh vẫn luôn ra tay, thì mãi mãi tôi cũng không thể biết được trình độ của mình, đây là một nguyên tắc vô cùng dễ hiểu."
Dù trước mặt cậu vị này chưa bao giờ thực sự dùng hết sức mạnh, nhưng chỉ mới tùy tiện vung tay đã đánh Yêu vật cấp A+ đến mức hộc máu, bị ép đến mức không thể không lộ ra bản thể.
[ Tôi hiểu.] Một lát sau, vị này híp mắt lại: [ Nhưng dù sao cũng không được làm ẩu. Thứ tôi đánh giá cao là bản thân em.]
Xem ra, con người này không có để câu nói sau của vị này trong lòng.
Vị này cảm thấy đối phương có tiềm năng để đối đầu với bản thân, cho nên cảm thấy thú vị. Nhưng nguyên nhân Giản Tà có thể thu hút để vị này buông xuống không chỉ có như vậy, hơn tất cả, vị này cảm thấy Giản Tà có năng lực tạo ra cho mình rất nhiều chuyện thú vị. Đó mới đúng là thứ khiến vị này chú ý.
Những thứ khác đều là dệt hoa trên gấm.
"..." Giản Tà.
Nếu lại nghĩ lung tung, thì đó thực sự không phải là lỗi của cậu.
Bởi vì vị ở bên trong thân thể cậu này luôn có thể bắt chuẩn điểm sai lần của cậu rồi phóng đại nó lên, cố ý nói những từ bình thường thành hàm ý, làm khắp người cậu thấy chẳng tự nhiên chút nào.
[ Đã xóa 4xx chữ. Theo link cũn nha mọi người.]
Cảnh Thần dẫn các thành viên trong ban cán sự đi trước, đi một đoạn, mới nhận ra có chuyện không đúng.
Giản Tà không đi theo.
Nhận ra điểm này nên hắt ta quay người nhìn về phía sau, lại thấy Giản Tà vẫn đang đứng tại chỗ.
Cách cư xử từ đầu đến cuối của cậu đúng như những gì cậu nói vậy, tiện đường gặp nhóm bọn họ mà thôi. Loại thái độ lơ đãng này lại một lần nữa khiến trong lòng cán sự môn tiếng anh luôn để tâm sự hiện diện của cậu tức đến hộc máu.
"..."
Thực sự như người bàng quan.
Trong đầu Cảnh Thần toát ra suy nghĩ này.
Đối phương chuyển trường đến vào thời điểm mấu chốt lúc cấp ba, không ai biết trước đây cậu từng học ở đâu, và bản thân cậu cũng chưa từng kể về những chuyện trước đây của mình, thực sự như thể chưa bao giờ chân chính hòa nhập với nơi này.
Giống như người ở hai thế giới.
"Tôi không đến thăm giáo viên." Thấy hắn ta dừng bước chân, Giản Tà nói: "Tôi có chuyện rất quan trọng, thời gian bị trùng, ngại quá."
Mặc dù vẻ mặt vẫn vô cảm như trước, tự nhiên mang đến cảm giác có lệ cho người khác, nhưng giọng nói của cậu lại có chút day dứt, lập tức bổ sung vào chỗ hiểu nhầm này, e rằng người có ý chí sắt đá cũng không thể cự tuyệt yêu cầu của cậu.
Hơn nữa, Giản Tà đã nói cậu có chuyện quan trọng.
Thực sự Giản Tà đang nói đúng sự thật, không có thời gian để lãng phí cho mấy chuyện râu ria.
Dù sao lúc trước cậu đồng ý tham gia cũng không phải do tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, mà là lúc đó cậu không xác định sự tồn tại của vị này. Hiện tại, nhận ra tính cách thất thường của vị này, vậy thì chuyện giáo viên tiếng Anh bị ngã ngoài ý muốn lúc đó cũng rõ ràng rồi.
"... Thế cũng được."
Một lát sau, Cảnh Thần mím môi, nói nhỏ.
Thấy bóng dáng các bạn cùng lớp hòa nhập trong làn người đến thăm bệnh, hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn, Giản Tà mới dời mắt.
Nhớ đến mấy ngày chung sống với vị này, cậu rơi vào trầm tư.
Không rõ tiêu chuẩn tức giận của vị này là thế nào, Giản Tà luôn cho rằng giới hạn làm vị này tức giận luôn rất thấp. Đây là một dị sinh vật luôn tin thờ vào chủ nghĩa cá nhân, đến cả chuyện thông qua ánh mắt phát hiện đối tượng cộng sinh bị khiêu khích cũng thấy bị xúc phạm đến không chịu được.
Đồng thời, sức mạnh của vị này sâu không lường được, cảm xúc lại rất khó nắm bắt.
Dẫu sao, bất kể là con người hay yêu vật, mặc dù không biết đến sự tồn tại của vị này, nhưng vị này vẫn nghiêm khắc đưa ra sự trừng trị hoặc lớn hoặc nhỏ thuận theo lòng mình...
A, còn có chiếc đồng hồ mà Giản Tà đang đeo, cậu cúi đầu nhìn nó.
Thực sự cậu không hề muốn lấy nó ra nữa, như cậu đã từng nói, như thế là quá rêu rao so với một học sinh. Nhưng sáng hôm nay, lúc cậu vừa ngủ dậy đã thấy nó đang treo trên cổ tay mình.
Mà lúc Giản Tà muốn tháo nó ra, cậu nghe thấy vị kia kêu chậc một tiếng.
Không có nguyên nhân, nhưng ý của vị này rất rõ ràng, là muốn cậu đeo nó.
Không một chút nghi ngờ, chỉ cần Cục Quản lý nhận ra trên người Giản Tà tồn tại một vật dị thường có tính cách thất thường, hành động tùy ý, lại có sức mạnh nghiền áp tất cả, chắc chắn bọn họ sẽ cảm thấy có âm mưu đen tối, cũng sẽ lập ra một chút kế hoạch vô dụng.
Dù Giản Tà cảm thấy vị này khinh thường nhúng tay vào mấy tranh chấp này, thậm chí bởi vì một chút nguyên nhân nào đó mà ra tay với Yêu vật, nhưng dưới con mắt của người ngoài, rốt cuộc vị này cũng thuộc loại không thể kiểm soát được.
Cho nên, nhất định phải hợp lý hóa...
Nghĩ đến đây, Giản Tà tiếp tục trầm ngâm.
Dù không thể chắc chắn việc Cục Quản lý có phát hiện sự tồn tại của vị này hay không, nhưng cân nhắc đến tính cách đường hoàng của vị này, cậu không cảm thấy vị này sẽ để bản thân phải chịu oan ức, có "tình cảm bí mật" với cậu... Luôn cảm thấy ngày đó chỉ là chuyện sớm hay muộn, cụ thể thì còn phải phụ thuộc vào sự lựa chọn của vị này.
Giống như là chọn ngày công khai.
Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh mọi người trợn mắt kinh ngạc, và phía sau lưng cậu thì có một lần khói lẽo đẽo bám theo, như thể hòa làm một với cái bóng của cậu.
Giản Tà lập tức: "..."
Xấu hổ.
Còn có chút sợ hãi.
Không những mất đi việc làm thêm, ước chừng bản thân cũng sẽ bị coi là tội phạm.
Dù với thân phận là học sinh cậu có thể nhận được sự khoan hồng, nhưng không biết rằng có tiền án thì có được tham gia thi đại học hay không.
Vả lại, sau này bất kể là vay quỹ khuyến học hay bằng cấp chứng chỉ, chỉ e cũng phải chịu ảnh hưởng... Vậy thì tự tử với vị này còn tốt hơn.
[...]
Vấn đề tự hỏi của con người này thật sự không ổn chút nào.
[ Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra.] Vị này nói giễu: [ Điều tra viên? Tôi không cho rằng bọn họ có thể làm gì chúng ta.]
Vẻ mặt Giản tà không thay đổi: "... Xin đừng nói những câu như vậy, bây giờ tôi càng cảm thấy đáng sợ hơn."
Dù đối phương mạnh đến không tưởng tượng được, nhưng trong thời điểm này, nghe có cảm giác tội nặng hơn một bậc.
Chắc chắn cậu sẽ nghĩ ra cách.
Tạm thời bỏ lo lắng ra sau đầu, cậu đi về phía bóng dâm của cây đại thụ, che dấu ánh mắt của người qua đường, kéo khóa balo "soẹt" một tiếng. Cầm Thiết bị đo lường lấy được từ tay Phó Hoàn Vũ ra, nhấn vào nút mở khóa trên màn hình, rồi điều chỉnh cổng vào, kết nối với điện thoại.
Thiết bị Phó Hoàn Vũ đưa cho cậu là Thiết bị tối tân nhất, hơn nữa cũng nói qua cách sử dụng cho cậu.
Hắn ta khác với Trình Lý.
Nếu là Trình Lý, chắc chắn sẽ tra hỏi Giản Tà đến cùng mục đích cậu sử dụng Thiết bị, trong trường hợp này thì Phó Hoàn Vũ vô cùng có ích.
Có rất nhiều trường hợp cần kiểm tra năng lượng trước đám đông, là một ngành bí mật, bọn họ không thể cứ thế lấy ra Thiết bị trước mặt công chúng. Vì thế Bộ Khí dụng thiết kế chúng dưới dạng vô tuyến, thông qua trang thiết bị tương ứng, có thể thu được sự dao động của năng lượng.
Giản Tà nhét điện vào, dường như chỉ trong chớp mắt khi đeo tai nghe lên, cậu nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ.
"Đã khởi động thiết bị, đang trong trạng thái hoạt động."
"Kiểm tra tự động thành công, mở ra chỉ dẫn cho người mới."
"Đã mở ra trạng thái thăm dò theo lệnh của Điều tra viên. Xin chú ý, năng lượng báo về chia thành năm mức: Yêu vật cấp D: 0-20, Yêu vật cấp C: 20-40, Yêu vật cấp B: 40-60, Yêu vật cấp A: 60-80 và Yêu vật cấp A+ là 80-100."
"Trong trường hợp đo được năng lượng từ 40 đến 80, hệ thống sẽ tự động soạn thông báo yêu cầu trợ giúp để về Cục. Bạn có thể căn cứ vào tình hình thực tế lựa chọn có thông báo hay không. Trong trường hợp năng lượng cao trên 80, đừng lo lắng, trong vòng mười giây hệ thống sẽ bật chức năng ghi âm, giúp bạn có thêm nhiều thơi giạn ghi lại di ngôn.]
"Thông báo ấm ấp: mời Điều tra viên kiểm tra lại vật phẩm tùy thân trước khi xuất hành làm nhiệm vụ, xác nhận có hay không mang theo Thiết bị, đã đặt bảo hiểm thân thể đặt ở nơi an toàn chưa."
Giản Tà: "..."
Lập trình này còn vô cùng thân thiết, khiến người nghe có cảm giác nhiệt huyết như anh hùng.
Khóe miệng cậu co lại, nhét điện thoại của Ngô Thanh Hòa vào túi quần, rồi một lần nữa kéo khóa balo lên, khoác nó trên lưng ra khỏi bệnh viện.
Người ngoài nhìn bộ dạng này của cậu chỉ thấy Giản Tà như những học sinh bình thường đeo tai nghe, không giống như là một số người vội vàng vì tàu điện ngầm.
Cậu đi theo dòng người náo nhiệt, đi về phía cửa hầm dẫn xuống trạm tàu điện ngầm nằm đối điện với bệnh viện, cho đến khi đế giày cậu dừng trước thang cuốn động nghịt người. Người đi đường đi qua phía sau lưng cậu ngẫu nhiên quay lại nhìn như thể tò mò sao cậu lại đứng đó.
"Chúng ta đã nói trước rồi." Giản Tà cau mày, từ từ nói: "Anh muốn tôi trở thành người mạnh nhất."
Yêu cầu như thế thực sự có chút vượt quá mức bình thường, đến tận bây giờ cậu vẫn không rõ rốt cuộc bản thân có thể làm đến mức nào, nhưng đó là những lời do chính vị này nói ra.
Dù đối phương không đáp lại nhưng cậu biết vị này đang nghe.
"Nhưng nếu anh vẫn luôn ra tay, thì mãi mãi tôi cũng không thể biết được trình độ của mình, đây là một nguyên tắc vô cùng dễ hiểu."
Dù trước mặt cậu vị này chưa bao giờ thực sự dùng hết sức mạnh, nhưng chỉ mới tùy tiện vung tay đã đánh Yêu vật cấp A+ đến mức hộc máu, bị ép đến mức không thể không lộ ra bản thể.
[ Tôi hiểu.] Một lát sau, vị này híp mắt lại: [ Nhưng dù sao cũng không được làm ẩu. Thứ tôi đánh giá cao là bản thân em.]
Xem ra, con người này không có để câu nói sau của vị này trong lòng.
Vị này cảm thấy đối phương có tiềm năng để đối đầu với bản thân, cho nên cảm thấy thú vị. Nhưng nguyên nhân Giản Tà có thể thu hút để vị này buông xuống không chỉ có như vậy, hơn tất cả, vị này cảm thấy Giản Tà có năng lực tạo ra cho mình rất nhiều chuyện thú vị. Đó mới đúng là thứ khiến vị này chú ý.
Những thứ khác đều là dệt hoa trên gấm.
"..." Giản Tà.
Nếu lại nghĩ lung tung, thì đó thực sự không phải là lỗi của cậu.
Bởi vì vị ở bên trong thân thể cậu này luôn có thể bắt chuẩn điểm sai lần của cậu rồi phóng đại nó lên, cố ý nói những từ bình thường thành hàm ý, làm khắp người cậu thấy chẳng tự nhiên chút nào.
[ Đã xóa 4xx chữ. Theo link cũn nha mọi người.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất