Sau Khi Crush Của Bạn Trai Trở Về, Tôi Muốn Chia Tay
Chương 10: Quấn quýt
Những thứ như tức giận tích tụ càng nhiều thì bùng nổ càng mãnh liệt.
Một khi bùng nổ, giống như một quả pháo trúc – vang lên, từng đốt từng đốt nổ tung, vô cùng náo nhiệt, cuối cùng chỉ còn lại xác pháo hỗn độn trên mặt đất.
Khói bụi tan hết, chỉ còn lại hoảng hốt.
Đầu óc Thẩm Tri Hạ tê dại, theo sát Tưởng Minh Trác, giống như một chú chó sợ hãi bị chủ nhân vứt bỏ, trừng đôi mắt hồng hồng, cẩn thận đi sau Tưởng Minh Trác.
Cậu không dám nói hai chữ về nhà, cậu sợ Tưởng Minh Trác sẽ không cần cậu nữa.
Đường núi rất tối, xe thể thao bị bỏ lại ở phía sau —— Tưởng Minh Trác không lái xe. Sau khi bộc phát, trong đầu cậu trống rỗng, giống như đột nhiên bị trút bỏ hết cảm xúc, chậm rãi đi xuống núi.
Không ai nói chuyện, tiếng bước chân dần biến mất trong đêm tối.
Thẩm Tri Hạ nhìn chằm chằm vào vai Tưởng Minh Trác, vừa rồi cậu cắn rất hung hăng, qua một lớp áo sơ mi vẫn có thể nhìn thấy màu máu nhàn nhạt.
Cậu hối hận rồi, thầm mắng mình là một tên ngu ngốc.
Nhưng vẫn cảm thấy Tưởng Minh Trác xứng đáng bị vậy, ai kêu anh ấy muốn chia tay với mình! Không thể không cắn!
Tưởng Minh Trác đột nhiên dừng lại, Thẩm Tri Hạ va vào lưng anh, chóp mũi âm ỉ đau.
"Làm sao vậy?"
Tưởng Minh Trác: "Đi lên trên."
"Dạ..." Thẩm Tri Hạ rầu rĩ bước lên, mặt mày ủ rũ, vô cùng đáng thương đi bên cạnh Tưởng Minh Trác.
Từ trước đến nay Tưởng Minh Trác vẫn không thích Thẩm Tri Hạ đi ở phía sau anh —— có lẽ chính Thẩm Tri Hạ cũng không biết, cậu nhìn chằm chằm bóng lưng Tưởng Minh Trác, cố chấp và chuyên chú, như muốn nhìn xuyên qua người anh.
Hai người một đường im lặng trở về nhà, từ đường núi gập ghềnh đến trung tâm thành phố. Đế giày cũng sắp mòn đến nơi rồi mới về được đến nhà.
Ước chừng đã đi bộ hai tiếng, Thẩm Tri Hạ nghi ngờ không biết có phải Tưởng Minh Trác cố tình làm khổ cậu, trả thù cậu hay không.
Nhưng chắc cậu tưởng tượng quá đà rồi, Tưởng Minh Trác bây giờ có lẽ nhìn cậu còn lười.
Thẩm Tri Hạ buồn bực nghĩ, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Tưởng Minh Trác. Nhìn anh không nói một câu thay dép đi trong nhà —— là đôi dép hình con vịt màu vàng chói rất không phù hợp với khí chất của Tưởng Minh Trác, Thẩm Tri Hạ là cố ý chọn cho anh.
Thẩm Tri Hạ nhìn anh đi đôi dép không phù hợp với mình, nhìn anh chậm rãi rửa tay, nhìn anh đi vào phòng tắm.
Cuối cùng là nhìn anh mặc quần áo ngủ đi vào phòng ngủ.
Từ đầu tới cuối, Tưởng Minh Trác còn không thèm nhìn cậu một cái.
Thẩm Tri Hạ cắn chặt môi đến mức gần như bật máu mới kìm nèn không khóc thành tiếng.
Cửa phòng ngủ chậm rãi đóng lại, cạch một tiếng, Thẩm Tri Hạ mới hồi phục tinh thần. Cậu bừng tỉnh, bật đèn, lúc này mới phát hiện từ nãy đến giờ mình vẫn đứng ở trong bóng tối.
Đúng rồi, có lẽ vì không bật đèn, cho nên Tưởng Minh Trác mới không nhìn thấy mình khổ sở như vậy, cho nên Tưởng Minh Trác mới không nhìn thấy mình đang khóc có phải không....
Đúng vậy, nhất định là vậy.
Thẩm Tri Hạ miễn cưỡng cứu mình khỏi vực sâu, đưa tay lên tùy tiện xoa mặt.
Khóc chật vật như vậy, giống y hệt một chú chó bị rơi xuống nước, Tưởng Minh Trác thấy nhất định sẽ không thích.... Thẩm Tri Hạ lau mặt, cậu phải đi tắm, tắm sạch sẽ, như vậy....
Như vậy, Tưởng Minh Trác sẽ để ý đến cậu.
Đêm đông yên tĩnh, phòng ngủ ấm áp, giường lớn mềm mại thoải mái, tách khỏi người trong lòng đã lâu.
Đây đáng lẽ là một đêm không ngủ, nhưng Tưởng Minh Trác lại nhanh chóng chìm vào giấc mộng.
Anh mệt mỏi đến mức vừa nằm xuống đã bắt đầu ngủ.
Giường rộng 2 mét, chăn lông ngỗng trắng tinh như một tầng tuyết phủ, bọc lấy người, thoải mái đến mức xương cốt thả lỏng.
Tưởng Minh Trác ngủ không sâu, bên tai vang lên tiếng sột soạt, sau đó một thân nhiệt ấm áp dễ chịu truyền đến.
Anh đang muốn ngủ tiếp, nửa tỉnh nửa mê, chăn lông ngỗng phồng lên, người nằm bên cạnh mềm mại, hơi thở ấm áp gần trong gang tấc.
Tưởng Minh Trác cau mày mở mắt ra, thấy Thẩm Tri Hạ cúi đầu, cọ cọ lên người mình, tóc mới gội mềm mại rơi xuống trán anh, nhìn vừa ấm ức vừa ngoan ngoãn.
"Tưởng Minh Trác, em rất nhớ anh."
Cậu ôm anh, giống như một đưa trẻ cuộn tròn trên người anh, cách một lớp áo ngủ, từ từ chậm rãi tra tấn Tưởng Minh Trác.
"Đi xuống." Tưởng Minh Trác quay đầu đi, né tránh nụ hôn.
Trong bóng tối, Tưởng Minh Trác không thể nhìn rõ biểu cảm của Thẩm Tri Hạ nhưng có thể cảm nhận được người ở trên cứng đờ.
Sau đó, cổ tay của Tưởng Minh Trác đau đớn, Thẩm Tri Hạ giống như dùng hết toàn bộ sức lực nắm lấy tay anh.
Cậu nắm lấy tay anh, ép buộc anh chạm lên người cậu.
"Tưởng Minh Trác," Cậu cầm tay anh, đặt lên ngực mình, "Em có bệnh rồi đúng không, tại sao nơi này đau quá."
"Tưởng Minh Trác, anh đừng không để ý tới em có được hay không?" Động tác của Thẩm Tri Hạ chậm chạp, "Em đau lắm..."
Thẩm Tri Hạ khóc nức nở, ở bên tai Tưởng Minh Trác phát ra tiếng khổ sở. Cậu nhìn Tưởng Minh Trác nhíu mày, nhìn khuôn mặt thờ ơ, lòng cậu càng lúc càng chùng xuống.
"Anh ơi...." Nước mắt Thẩm Tri Hạ lăn dài theo gò má, rơi xuống người Tưởng Minh Trác, như là sự giãy giụa cuối cùng, "Anh ơi, em biết sai rồi, anh ơi..."
Thẩm Tri Hạ nằm ở trên người anh, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, ôm chặt lấy cổ Tưởng Minh Trác, bật khóc.
"Anh ơi, đừng không cần em."
___________________
Haizzz, đừng làm tổn thương người mình yêu, cũng đừng tự tổn thương chính mình, cả hai người đều khổ sở.
Một khi bùng nổ, giống như một quả pháo trúc – vang lên, từng đốt từng đốt nổ tung, vô cùng náo nhiệt, cuối cùng chỉ còn lại xác pháo hỗn độn trên mặt đất.
Khói bụi tan hết, chỉ còn lại hoảng hốt.
Đầu óc Thẩm Tri Hạ tê dại, theo sát Tưởng Minh Trác, giống như một chú chó sợ hãi bị chủ nhân vứt bỏ, trừng đôi mắt hồng hồng, cẩn thận đi sau Tưởng Minh Trác.
Cậu không dám nói hai chữ về nhà, cậu sợ Tưởng Minh Trác sẽ không cần cậu nữa.
Đường núi rất tối, xe thể thao bị bỏ lại ở phía sau —— Tưởng Minh Trác không lái xe. Sau khi bộc phát, trong đầu cậu trống rỗng, giống như đột nhiên bị trút bỏ hết cảm xúc, chậm rãi đi xuống núi.
Không ai nói chuyện, tiếng bước chân dần biến mất trong đêm tối.
Thẩm Tri Hạ nhìn chằm chằm vào vai Tưởng Minh Trác, vừa rồi cậu cắn rất hung hăng, qua một lớp áo sơ mi vẫn có thể nhìn thấy màu máu nhàn nhạt.
Cậu hối hận rồi, thầm mắng mình là một tên ngu ngốc.
Nhưng vẫn cảm thấy Tưởng Minh Trác xứng đáng bị vậy, ai kêu anh ấy muốn chia tay với mình! Không thể không cắn!
Tưởng Minh Trác đột nhiên dừng lại, Thẩm Tri Hạ va vào lưng anh, chóp mũi âm ỉ đau.
"Làm sao vậy?"
Tưởng Minh Trác: "Đi lên trên."
"Dạ..." Thẩm Tri Hạ rầu rĩ bước lên, mặt mày ủ rũ, vô cùng đáng thương đi bên cạnh Tưởng Minh Trác.
Từ trước đến nay Tưởng Minh Trác vẫn không thích Thẩm Tri Hạ đi ở phía sau anh —— có lẽ chính Thẩm Tri Hạ cũng không biết, cậu nhìn chằm chằm bóng lưng Tưởng Minh Trác, cố chấp và chuyên chú, như muốn nhìn xuyên qua người anh.
Hai người một đường im lặng trở về nhà, từ đường núi gập ghềnh đến trung tâm thành phố. Đế giày cũng sắp mòn đến nơi rồi mới về được đến nhà.
Ước chừng đã đi bộ hai tiếng, Thẩm Tri Hạ nghi ngờ không biết có phải Tưởng Minh Trác cố tình làm khổ cậu, trả thù cậu hay không.
Nhưng chắc cậu tưởng tượng quá đà rồi, Tưởng Minh Trác bây giờ có lẽ nhìn cậu còn lười.
Thẩm Tri Hạ buồn bực nghĩ, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Tưởng Minh Trác. Nhìn anh không nói một câu thay dép đi trong nhà —— là đôi dép hình con vịt màu vàng chói rất không phù hợp với khí chất của Tưởng Minh Trác, Thẩm Tri Hạ là cố ý chọn cho anh.
Thẩm Tri Hạ nhìn anh đi đôi dép không phù hợp với mình, nhìn anh chậm rãi rửa tay, nhìn anh đi vào phòng tắm.
Cuối cùng là nhìn anh mặc quần áo ngủ đi vào phòng ngủ.
Từ đầu tới cuối, Tưởng Minh Trác còn không thèm nhìn cậu một cái.
Thẩm Tri Hạ cắn chặt môi đến mức gần như bật máu mới kìm nèn không khóc thành tiếng.
Cửa phòng ngủ chậm rãi đóng lại, cạch một tiếng, Thẩm Tri Hạ mới hồi phục tinh thần. Cậu bừng tỉnh, bật đèn, lúc này mới phát hiện từ nãy đến giờ mình vẫn đứng ở trong bóng tối.
Đúng rồi, có lẽ vì không bật đèn, cho nên Tưởng Minh Trác mới không nhìn thấy mình khổ sở như vậy, cho nên Tưởng Minh Trác mới không nhìn thấy mình đang khóc có phải không....
Đúng vậy, nhất định là vậy.
Thẩm Tri Hạ miễn cưỡng cứu mình khỏi vực sâu, đưa tay lên tùy tiện xoa mặt.
Khóc chật vật như vậy, giống y hệt một chú chó bị rơi xuống nước, Tưởng Minh Trác thấy nhất định sẽ không thích.... Thẩm Tri Hạ lau mặt, cậu phải đi tắm, tắm sạch sẽ, như vậy....
Như vậy, Tưởng Minh Trác sẽ để ý đến cậu.
Đêm đông yên tĩnh, phòng ngủ ấm áp, giường lớn mềm mại thoải mái, tách khỏi người trong lòng đã lâu.
Đây đáng lẽ là một đêm không ngủ, nhưng Tưởng Minh Trác lại nhanh chóng chìm vào giấc mộng.
Anh mệt mỏi đến mức vừa nằm xuống đã bắt đầu ngủ.
Giường rộng 2 mét, chăn lông ngỗng trắng tinh như một tầng tuyết phủ, bọc lấy người, thoải mái đến mức xương cốt thả lỏng.
Tưởng Minh Trác ngủ không sâu, bên tai vang lên tiếng sột soạt, sau đó một thân nhiệt ấm áp dễ chịu truyền đến.
Anh đang muốn ngủ tiếp, nửa tỉnh nửa mê, chăn lông ngỗng phồng lên, người nằm bên cạnh mềm mại, hơi thở ấm áp gần trong gang tấc.
Tưởng Minh Trác cau mày mở mắt ra, thấy Thẩm Tri Hạ cúi đầu, cọ cọ lên người mình, tóc mới gội mềm mại rơi xuống trán anh, nhìn vừa ấm ức vừa ngoan ngoãn.
"Tưởng Minh Trác, em rất nhớ anh."
Cậu ôm anh, giống như một đưa trẻ cuộn tròn trên người anh, cách một lớp áo ngủ, từ từ chậm rãi tra tấn Tưởng Minh Trác.
"Đi xuống." Tưởng Minh Trác quay đầu đi, né tránh nụ hôn.
Trong bóng tối, Tưởng Minh Trác không thể nhìn rõ biểu cảm của Thẩm Tri Hạ nhưng có thể cảm nhận được người ở trên cứng đờ.
Sau đó, cổ tay của Tưởng Minh Trác đau đớn, Thẩm Tri Hạ giống như dùng hết toàn bộ sức lực nắm lấy tay anh.
Cậu nắm lấy tay anh, ép buộc anh chạm lên người cậu.
"Tưởng Minh Trác," Cậu cầm tay anh, đặt lên ngực mình, "Em có bệnh rồi đúng không, tại sao nơi này đau quá."
"Tưởng Minh Trác, anh đừng không để ý tới em có được hay không?" Động tác của Thẩm Tri Hạ chậm chạp, "Em đau lắm..."
Thẩm Tri Hạ khóc nức nở, ở bên tai Tưởng Minh Trác phát ra tiếng khổ sở. Cậu nhìn Tưởng Minh Trác nhíu mày, nhìn khuôn mặt thờ ơ, lòng cậu càng lúc càng chùng xuống.
"Anh ơi...." Nước mắt Thẩm Tri Hạ lăn dài theo gò má, rơi xuống người Tưởng Minh Trác, như là sự giãy giụa cuối cùng, "Anh ơi, em biết sai rồi, anh ơi..."
Thẩm Tri Hạ nằm ở trên người anh, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, ôm chặt lấy cổ Tưởng Minh Trác, bật khóc.
"Anh ơi, đừng không cần em."
___________________
Haizzz, đừng làm tổn thương người mình yêu, cũng đừng tự tổn thương chính mình, cả hai người đều khổ sở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất