Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh
Chương 146: Mục Hành nheo mắt lại: "KÌ PHÁT TÌNH?"
Lời nói ngây thơ vô tình của thiếu niên như một cây búa đập mạnh lên trái tim Mục Hành.
Hô hấp của anh cứng lại.
Ngay tại thời điểm này, giọng nói và hình ảnh gần đó như bị kéo ra xa, biến thành tiếng ồn nơi xa xôi.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ còn sót lại tiếng tim đập kịch liệt, rõ nét, dồn dập của anh.
Thiếu niên giương mắt, sâu trong đôi mắt như có ánh sáng đang chuyển động.
Cổ họng Mục Hành giật giật, anh đột nhiên giơ tay, không hề báo trước che mắt Thời An lại.
Thời An sững sờ.
Cậu thấy trước mặt mình tối sầm, nhiệt độ rõ rệt của lòng bàn tay nhân loại rơi lên trên mặt, che kĩ tầm mắt của cậu:
"Hở?"
Trong một vùng tăm tối, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp kiềm nén của Mục Hành:
"Em đừng nhìn anh như vậy."
Thời An: "?"
Sao cơ?
Trong giọng người đàn ông mang theo chút khàn khàn âm u, như đang khắc chế cảm xúc mãnh liệt nào đó:
"Em đừng nói với anh những lời như vậy."
Thời An chớp mắt mấy cái, lông mi mềm mại quét lên lòng bàn tay Mục Hành, cậu có chút mờ mịt.
Thời An tỉ mỉ nhớ lại vài giây trước.
Nhưng... vừa rồi cậu hình như đâu có nói gì đâu.
Trước mắt rõ ràng là bóng tối hỗn độn, nhưng Thời An lại như có thể cảm nhận được nhiệt độ từ ánh mắt của anh.
Cậu hơi cà lăm hỏi:
"Sao, sao vậy?"
Giọng Mục Hành khàn khàn:
"Anh sẽ không khống chế nổi muốn hôn em."
Thời An: "?!"
Một giây sau, trên môi truyền đến nhiệt độ rõ ràng.
Mềm mại lại khô ráo, nóng hổi, như lông vũ thoáng qua, nhưng độ tồn tại lại mãnh liệt đến mức không thể nào xem nhẹ.
Có lẽ vì cơ thể bị nhiễm nhiệt độ của nhân loại, Thời An cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng lên, như một nồi nước sôi bị nấu chín, trong đầu dường như cũng biến thành một đống hỗn loạn.
Chân cậu như đang giẫm lên đám mây mềm nhũn, nhiệt độ và hơi thở nóng hổi của nhân loại bao vây lấy cậu.
Trước mặt vẫn là bóng tối đen kịt, khiến cậu có loại cảm giác choáng váng nửa mê nửa tỉnh.
Một giây sau, đối phương thè đầu lưỡi nóng hổi ướt át liếm vào trong.
Động tác an ủi vuốt ve dịu dàng vừa rồi bỗng trở nên kịch liệt, trong đó như bao hàm dục vọng hủy diệt và phát tiết vô cùng vô tận, nhưng ngay tại một khắc sắp làm cậu đau liền khắc chế thu lại, trở nên dịu dàng lại hừng hực, như cuốn theo tình cảm nồng đậm vô tận, che trời lấp đất tràn về phía Thời An.
Cậu như chìm sâu trong biển cả, không thể thở nổi, khó có thể kháng cự.
Giọng khàn khàn vang lên bên tai, mang theo sự cố chấp và cuồng loạn gần như cực đoan:
"Nếu em đã chọn ở lại, anh sẽ không cho em đổi ý đâu."
Thiếu niên khẽ run run hàng mi, khóe mắt bị buộc ứa ra chút nước mắt.
Nhưng mà, nhưng mà cậu cũng có định đổi ý đâu.
Thời An bị hôn đến chóng mặt, thầm trả lời trong đầu.
***
Trên đại lục rối thành một nùi, vì Cự Long mà xáo trộn đến mức nghiêng trời lệch đất.
Còn bầu không khí tại chỗ của tín đồ dị giáo lại vô cùng âm u.
Kế hoạch đánh thức Cự Long vực sâu, thông qua loài huyễn tưởng cao quý để hủy diệt đại lục đã thất bại.
Hiện tại bọn họ không chỉ thương vong hơn phân nửa, mà tài bảo trước đó tích lũy từ hang động của Cự Long đã bị cục quản lí tịch thu toàn bộ. Hiện tại, nhân lực và tài lực của họ đều rơi vào nguy cơ mấy trăm năm chưa từng có.
Hơn nữa, người khởi xướng thúc đẩy kế hoạch này đã biết mất không thấy đâu.
Không ai biết tên của gã, chưa có người nào từng thấy tướng mạo của gã, cũng không kẻ nào biết rốt cuộc gã đã sống bao nhiêu năm.
Thế nhưng, từ đầu đến cuối, gã là người thúc đẩy kế hoạch Cự Long kiên định và cuồng nhiệt nhất, hơn nữa, gã có thực lực mạnh nhất, dù là tri thức tích lũy về chú thuật hay pháp trận đều sâu không lường được. Là gã đã phát triển toàn bộ tổ chức đến quy mô hiện tại, cũng chính gã đã mang đến mối quan hệ, tài nguyên và tiền bạc cho tổ chức.
Nhiều năm trôi qua, cả tổ chức đều thần phục dưới sự lãnh đạo của gã, không một ai có hai lòng, tuyệt đối không chất vấn.
Thế nhưng, kế hoạch của bọn họ đã thất bại.
Rất hiển nhiên, Cự Long không có ý định hợp tác với bọn họ, hiện tại nó lại biến mất chẳng thấy đâu, không người nào biết được tung tích của nó.
Còn thủ lĩnh của họ đến nay vẫn không rõ tung tích.
Căn cứ vào cú nổ tai nạn đã phá hủy toàn bộ vết nứt vực sâu thì tỉ lệ gã áo bào đen còn sống không quá lớn.
Tiếp theo họ nên làm gì đây?
Trong bầu không khí âm trầm, một người áo bào đen trong số họ chầm chậm bước ra, gã dùng một loại giọng điệu lạnh băng đầy mỉa mai nói: "Nói thật nhé, mãi đến tận lúc này, tôi chưa từng cảm thấy triệu hoán Cự Long là một ý kiến hay."
Những người xung quanh hít sâu một hơi.
Thế nhưng, người áo bào đen nọ vẫn không hề e dè, tiếp tục nói:
"Đúng, Cự Long quả thật chính là loài huyễn tưởng cường đại và cao quý, nhưng đó cũng điểm khó để khống chế nó nhất. Chúng nó quá mức ngạo mạn, dù có thể triệu hoán được thì cũng rất khó khiến nó nghe theo chỉ lệnh của chúng ta."
Lúc trước người này đã từng mờ mịt đưa ra ý kiến của mình, nhưng lại không có người nào chịu lắng nghe.
Nhưng hiện tại thì khác.
Người duy nhất có thể ảnh hưởng đến ý kiến của gã đã biến mất.
Rốt cuộc gã cũng có thể càn rỡ truyền bá ý tưởng của bản thân rồi.
Những người còn lại đồng thời rơi vào sự im lặng.
Rất hiển nhiên, tình hình phát triển đến hiện tại vô cùng phù hợp với miêu tả của người áo bào đen nọ.
"Mọi người hẳn đều hiểu rõ, tại sao đại lục của chúng ta lại biến thành dáng vẻ hiện tại."
Người áo bào đen nhìn xung quanh một vòng, nói chậm rãi: "Vực sâu và đại lục vốn là một thể thống nhất nhưng lại bị cưỡng ép tách ra. Loài huyễn tưởng từng chiếm lĩnh toàn bộ đại lục cũng không biết tung tích. Mà nguồn gốc của tất cả điều này đều là âm mưu nhân loại trù tính kéo dài từ ngàn năm trước!... Mục đích của chúng ta là tẩy rửa tội nghiệt của nhân loại bằng tử vong, khiến đại lục khôi phục sự sạch sẽ, để cả thế giới trọng sinh."
Đúng lúc này, một người áo bào đen khác do dự mở miệng nói: "Nhưng... Hiện tại rồng đã biến mất, chúng ta phải làm sao để hoàn thành kế hoạch?"
Người nọ chậm rãi trả lời:
"Thủ lĩnh cũ của chúng ta quá mức cố chấp và thủ đoạn, cho rằng khoản nợ nhân loại thiếu loài huyễn tưởng nhất định phải do loài huyễn tưởng tự mình đòi lại. Thế nhưng trên thực tế... chỉ cần có thể hoàn thành được mục đích, thủ đoạn cũng không quá quan trọng."
"Ý ông là..."
"Đúng vậy." Người nọ chậm rãi gật đầu: "Phương án dự bị."
Tại nơi hẻo lánh không người chú ý trên đại lục, một vết nứt vực sâu mới đang khuếch trương, nhưng lại không có bất kì loài vực sâu nào chui ra từ bên trong.
Chỉ có một màn sương tím đen chậm rãi tản ra từ trong vết nứt.
Sâu trong rừng rậm vang lên tiếng ma vật gào rú và gầm thét điên cuồng.
***
Trong lúc không chú ý, Thời An đầu óc choáng váng bị đặt lên mặt sàn.
Tấm thảm mềm mại chặn lưng cậu lại.
Cánh tay thon dài rắn chắc của người đàn ông chống hai bên người cậu, giam cậu vào trong một khu vực chật hẹp.
Môi lưỡi của anh nóng hổi lại dịu dàng, anh vô cùng kiên nhẫn xâm nhập chiếm lĩnh mỗi một tấc không gian trong khoang miệng thiếu niên.
Bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng của Mục Hành vẫn nắm chặt mắt cá chân Thời An.
Leng keng leng keng.
Tiếng dây xích bạc va chạm vang lên.
Anh dùng bụng ngón tay chạm vào làn da mát lạnh của thiếu niên, chạm vào mắt cá chân mảnh khảnh, mãi đến lúc phần da thịt bị xoa nắn đỏ lên, sau đó anh mới chầm chậm từng chút hướng tay lên trên.
Bắp chân nhỏ trắng nõn, đầu gồi, bắp đùi thon dài.
Một giây sau, trên cổ tay truyền đến xúc cảm lạnh buốt khác thường, nó tựa như đang ngăn cản động tác của anh.
Mục Hành khẽ giật mình, dừng động tác lại.
Anh cúi đầu, nhìn chóp đuôi đang quấn lên cổ tay mình.
Đó là một cái đuôi vô cùng xinh đẹp, đuôi màu trắng bạc, trên thô dưới nhọn, lớp vảy dày đặc lóe ra ánh sáng rực rỡ như kim loại dưới ánh đèn, xúc cảm lạnh băng lại cứng rắn.
Hiện tại, cái đuôi này đang lượn quanh dán chặt trên cổ tay anh, chóp đuôi nhọn không thể tự chủ nhẹ nhàng run rẩy.
Mục Hành ngây ngẩn cả người.
Ngay tại lúc này, như có một tia chớp trắng xẹt qua bầu trời đen như mực, chiếu sáng từng chi tiết mơ hồ và vỡ vụn nọ.
Trong hang động, hình ảnh trong giấc mộng sâu thẳm.
Thiếu niên đuôi mắt đỏ bừng phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào, em ấy nhỏ giọng khẩn cầu anh thả cái đuôi của mình ra.
Ma xui quỷ khiến, Mục Hành lại nắm chặt đuôi rồng đang quấn quanh cổ tay.
Anh cúi người, bờ môi nóng hổi dán sát tới, dọc theo khe hở giữa lớp vảy, liếm chầm chậm và dịu dàng.
"A!"
Thời An run lên một cái, cậu vô thức hét thành tiếng.
Hô hấp của Mục Hành thoáng nặng nề.
Thế nhưng, một giây sau, anh cảm thấy tay mình trống rỗng.
Vào thời điểm anh còn chưa kịp phản ứng thì thiếu niên mới vừa rồi còn ngoan ngoãn nằm trong ngực anh đột nhiên biến về thành bé rồng lớn cỡ bàn tay. Bé rồng vẫy cánh, vội vã bay ra từ dưới người anh, nhào thẳng đầu xuống dưới giường.
Mục Hành: "..."
Anh tốn mất hai giây mới phản ứng được, cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình.
Trong lòng bàn tay trống rỗng, cái đuôi to màu trắng bạc kia đã biến mất không thấy đâu, nhưng nhiệt độ và xúc cảm vẫn còn sót lại trong tay vô cùng rõ rệt.
Mục Hành hít sâu một hơi, dùng thời gian rất lâu mới cưỡng ép đè xuống dục vọng trong lòng mình.
Ngay sau đó, anh đứng dậy bước đến cạnh giường rồi ngồi xổm xuống, sau đó cúi đầu nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy bé rồng trắng bạc lớn cỡ bàn tay đang co rúc ở tận cùng trong bóng tối.
Bé rồng cuộn mình lại thành một quả bóng, móng vuốt ôm lấy chóp đuôi, đôi đồng tử dựng thẳng đỏ vàng xinh đẹp lấp lánh ánh nước. Hiện tại bé rồng đang vô cùng cảnh giác nhìn chằm chằm Mục Hành đang ngồi xổm cạnh giường.
Mục Hành vươn tay tới, dịu dàng dụ dỗ:
"Em mau ra đây, ở dưới lạnh lắm."
"Không ra." Bé rồng cuộn người lại chặt hơn, lên tiếng từ chối: "Anh không được sờ đuôi của em!"
Mục Hành dùng giọng nói chính trực bình tĩnh đáp: "Em đã nói anh có thể sờ mà."
Thời An ngẩn người, lúc này cậu mới phản ứng lại Mục Hành đang nói cái gì.
Cậu vừa tức vừa gấp nói: "Anh, anh không chỉ sờ thôi đâu!"
"Vậy... chỉ sờ thì được nhỉ?" Mục Hành hỏi.
Thời An: "..."
Cậu luôn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, nhưng lại rất khó phản bác lời của anh.
Sau khi vắt óc suy nghĩ vài giây, Thời An vẫn không thể suy nghĩ rõ ràng.
Cậu từ bỏ không suy nghĩ nữa, lên án ngược lại Mục Hành: "Trước đó anh cậy vào kì phát tình chiếm tiện nghi của em thì xem như bỏ qua, bây giờ anh còn vậy hả!"
Mục Hành híp mắt lại: "Kì phát tình?"
"Con mắt kia nói đúng, nhân loại các anh đều rất bỉ ổi!"
Bé rồng hổn hển nói.
Vừa nói xong câu đó, Thời An lập tức sửng sốt.
Hở? Con mắt?
Đúng nhỉ! Ba con ma vật kia đâu rồi!
Trong khoảng thời gian này cậu thật sự sống quá sung sướng, gần như đã quên mất ba con chuyên gia nịnh bợ kia rồi!
Thôi được rồi, không phải gần như.
Cậu đã thật sự quên chúng nó.
Trong nháy mắt nghĩ đến ba con ma vật kia, Thời An lập tức nhớ đến túi không gian chứa đầy tài bảo của mình, trái tim lập tức giật thót.
Toang rồi, toang rồi!
Đó là tính mạng của cả nhà cậu đấy!
Cậu suy nghĩ một lát rồi nhìn Mục Hành đang ngồi xổm bên cạnh giường, nhỏ giọng nói:
"Anh đồng ý một điều kiện của em, em sẽ ra ngoài."
Cuối cùng, sau khi Mục Hành đồng ý trả túi không gian cho cậu, bé rồng bạc co người dưới gầm giường mới cẩn thận từng li từng tí chui ra từ dưới gầm giường.
Dường như bé rồng vẫn còn cảnh giác, hiện tại cậu chết sống không chịu biến về hình người.
Mục Hành ngồi trên ghế, bé rồng thật vất cả mới dỗ ra khỏi gầm giường nằm sấp trên đầu gối anh.
Trước mặt là TV đang chiếu phim, nhưng tập phim đã gần đến đoạn kết.
Thời An mất mát chớp mắt, tội nghiệp nói:
"Anh hại em bỏ lỡ một tập rồi."
Mục Hành: "Anh chờ xem tập phát lại với em."
Thời An lại lần nữa trở nên vui vẻ, cậu vẫy đuôi: "Được!"
"Thời An..."
Mục Hành không nhanh không chậm vuốt ve lưng rồng, như đang thờ ơ hỏi thăm:
"Vừa nãy em có nhắc đến kì phát tình?"
Hết chương 111.
Tác giả có lời muốn nói: Bảo bối, cậu sắp bán đứng chính mình rồi.
Hô hấp của anh cứng lại.
Ngay tại thời điểm này, giọng nói và hình ảnh gần đó như bị kéo ra xa, biến thành tiếng ồn nơi xa xôi.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ còn sót lại tiếng tim đập kịch liệt, rõ nét, dồn dập của anh.
Thiếu niên giương mắt, sâu trong đôi mắt như có ánh sáng đang chuyển động.
Cổ họng Mục Hành giật giật, anh đột nhiên giơ tay, không hề báo trước che mắt Thời An lại.
Thời An sững sờ.
Cậu thấy trước mặt mình tối sầm, nhiệt độ rõ rệt của lòng bàn tay nhân loại rơi lên trên mặt, che kĩ tầm mắt của cậu:
"Hở?"
Trong một vùng tăm tối, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp kiềm nén của Mục Hành:
"Em đừng nhìn anh như vậy."
Thời An: "?"
Sao cơ?
Trong giọng người đàn ông mang theo chút khàn khàn âm u, như đang khắc chế cảm xúc mãnh liệt nào đó:
"Em đừng nói với anh những lời như vậy."
Thời An chớp mắt mấy cái, lông mi mềm mại quét lên lòng bàn tay Mục Hành, cậu có chút mờ mịt.
Thời An tỉ mỉ nhớ lại vài giây trước.
Nhưng... vừa rồi cậu hình như đâu có nói gì đâu.
Trước mắt rõ ràng là bóng tối hỗn độn, nhưng Thời An lại như có thể cảm nhận được nhiệt độ từ ánh mắt của anh.
Cậu hơi cà lăm hỏi:
"Sao, sao vậy?"
Giọng Mục Hành khàn khàn:
"Anh sẽ không khống chế nổi muốn hôn em."
Thời An: "?!"
Một giây sau, trên môi truyền đến nhiệt độ rõ ràng.
Mềm mại lại khô ráo, nóng hổi, như lông vũ thoáng qua, nhưng độ tồn tại lại mãnh liệt đến mức không thể nào xem nhẹ.
Có lẽ vì cơ thể bị nhiễm nhiệt độ của nhân loại, Thời An cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng lên, như một nồi nước sôi bị nấu chín, trong đầu dường như cũng biến thành một đống hỗn loạn.
Chân cậu như đang giẫm lên đám mây mềm nhũn, nhiệt độ và hơi thở nóng hổi của nhân loại bao vây lấy cậu.
Trước mặt vẫn là bóng tối đen kịt, khiến cậu có loại cảm giác choáng váng nửa mê nửa tỉnh.
Một giây sau, đối phương thè đầu lưỡi nóng hổi ướt át liếm vào trong.
Động tác an ủi vuốt ve dịu dàng vừa rồi bỗng trở nên kịch liệt, trong đó như bao hàm dục vọng hủy diệt và phát tiết vô cùng vô tận, nhưng ngay tại một khắc sắp làm cậu đau liền khắc chế thu lại, trở nên dịu dàng lại hừng hực, như cuốn theo tình cảm nồng đậm vô tận, che trời lấp đất tràn về phía Thời An.
Cậu như chìm sâu trong biển cả, không thể thở nổi, khó có thể kháng cự.
Giọng khàn khàn vang lên bên tai, mang theo sự cố chấp và cuồng loạn gần như cực đoan:
"Nếu em đã chọn ở lại, anh sẽ không cho em đổi ý đâu."
Thiếu niên khẽ run run hàng mi, khóe mắt bị buộc ứa ra chút nước mắt.
Nhưng mà, nhưng mà cậu cũng có định đổi ý đâu.
Thời An bị hôn đến chóng mặt, thầm trả lời trong đầu.
***
Trên đại lục rối thành một nùi, vì Cự Long mà xáo trộn đến mức nghiêng trời lệch đất.
Còn bầu không khí tại chỗ của tín đồ dị giáo lại vô cùng âm u.
Kế hoạch đánh thức Cự Long vực sâu, thông qua loài huyễn tưởng cao quý để hủy diệt đại lục đã thất bại.
Hiện tại bọn họ không chỉ thương vong hơn phân nửa, mà tài bảo trước đó tích lũy từ hang động của Cự Long đã bị cục quản lí tịch thu toàn bộ. Hiện tại, nhân lực và tài lực của họ đều rơi vào nguy cơ mấy trăm năm chưa từng có.
Hơn nữa, người khởi xướng thúc đẩy kế hoạch này đã biết mất không thấy đâu.
Không ai biết tên của gã, chưa có người nào từng thấy tướng mạo của gã, cũng không kẻ nào biết rốt cuộc gã đã sống bao nhiêu năm.
Thế nhưng, từ đầu đến cuối, gã là người thúc đẩy kế hoạch Cự Long kiên định và cuồng nhiệt nhất, hơn nữa, gã có thực lực mạnh nhất, dù là tri thức tích lũy về chú thuật hay pháp trận đều sâu không lường được. Là gã đã phát triển toàn bộ tổ chức đến quy mô hiện tại, cũng chính gã đã mang đến mối quan hệ, tài nguyên và tiền bạc cho tổ chức.
Nhiều năm trôi qua, cả tổ chức đều thần phục dưới sự lãnh đạo của gã, không một ai có hai lòng, tuyệt đối không chất vấn.
Thế nhưng, kế hoạch của bọn họ đã thất bại.
Rất hiển nhiên, Cự Long không có ý định hợp tác với bọn họ, hiện tại nó lại biến mất chẳng thấy đâu, không người nào biết được tung tích của nó.
Còn thủ lĩnh của họ đến nay vẫn không rõ tung tích.
Căn cứ vào cú nổ tai nạn đã phá hủy toàn bộ vết nứt vực sâu thì tỉ lệ gã áo bào đen còn sống không quá lớn.
Tiếp theo họ nên làm gì đây?
Trong bầu không khí âm trầm, một người áo bào đen trong số họ chầm chậm bước ra, gã dùng một loại giọng điệu lạnh băng đầy mỉa mai nói: "Nói thật nhé, mãi đến tận lúc này, tôi chưa từng cảm thấy triệu hoán Cự Long là một ý kiến hay."
Những người xung quanh hít sâu một hơi.
Thế nhưng, người áo bào đen nọ vẫn không hề e dè, tiếp tục nói:
"Đúng, Cự Long quả thật chính là loài huyễn tưởng cường đại và cao quý, nhưng đó cũng điểm khó để khống chế nó nhất. Chúng nó quá mức ngạo mạn, dù có thể triệu hoán được thì cũng rất khó khiến nó nghe theo chỉ lệnh của chúng ta."
Lúc trước người này đã từng mờ mịt đưa ra ý kiến của mình, nhưng lại không có người nào chịu lắng nghe.
Nhưng hiện tại thì khác.
Người duy nhất có thể ảnh hưởng đến ý kiến của gã đã biến mất.
Rốt cuộc gã cũng có thể càn rỡ truyền bá ý tưởng của bản thân rồi.
Những người còn lại đồng thời rơi vào sự im lặng.
Rất hiển nhiên, tình hình phát triển đến hiện tại vô cùng phù hợp với miêu tả của người áo bào đen nọ.
"Mọi người hẳn đều hiểu rõ, tại sao đại lục của chúng ta lại biến thành dáng vẻ hiện tại."
Người áo bào đen nhìn xung quanh một vòng, nói chậm rãi: "Vực sâu và đại lục vốn là một thể thống nhất nhưng lại bị cưỡng ép tách ra. Loài huyễn tưởng từng chiếm lĩnh toàn bộ đại lục cũng không biết tung tích. Mà nguồn gốc của tất cả điều này đều là âm mưu nhân loại trù tính kéo dài từ ngàn năm trước!... Mục đích của chúng ta là tẩy rửa tội nghiệt của nhân loại bằng tử vong, khiến đại lục khôi phục sự sạch sẽ, để cả thế giới trọng sinh."
Đúng lúc này, một người áo bào đen khác do dự mở miệng nói: "Nhưng... Hiện tại rồng đã biến mất, chúng ta phải làm sao để hoàn thành kế hoạch?"
Người nọ chậm rãi trả lời:
"Thủ lĩnh cũ của chúng ta quá mức cố chấp và thủ đoạn, cho rằng khoản nợ nhân loại thiếu loài huyễn tưởng nhất định phải do loài huyễn tưởng tự mình đòi lại. Thế nhưng trên thực tế... chỉ cần có thể hoàn thành được mục đích, thủ đoạn cũng không quá quan trọng."
"Ý ông là..."
"Đúng vậy." Người nọ chậm rãi gật đầu: "Phương án dự bị."
Tại nơi hẻo lánh không người chú ý trên đại lục, một vết nứt vực sâu mới đang khuếch trương, nhưng lại không có bất kì loài vực sâu nào chui ra từ bên trong.
Chỉ có một màn sương tím đen chậm rãi tản ra từ trong vết nứt.
Sâu trong rừng rậm vang lên tiếng ma vật gào rú và gầm thét điên cuồng.
***
Trong lúc không chú ý, Thời An đầu óc choáng váng bị đặt lên mặt sàn.
Tấm thảm mềm mại chặn lưng cậu lại.
Cánh tay thon dài rắn chắc của người đàn ông chống hai bên người cậu, giam cậu vào trong một khu vực chật hẹp.
Môi lưỡi của anh nóng hổi lại dịu dàng, anh vô cùng kiên nhẫn xâm nhập chiếm lĩnh mỗi một tấc không gian trong khoang miệng thiếu niên.
Bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng của Mục Hành vẫn nắm chặt mắt cá chân Thời An.
Leng keng leng keng.
Tiếng dây xích bạc va chạm vang lên.
Anh dùng bụng ngón tay chạm vào làn da mát lạnh của thiếu niên, chạm vào mắt cá chân mảnh khảnh, mãi đến lúc phần da thịt bị xoa nắn đỏ lên, sau đó anh mới chầm chậm từng chút hướng tay lên trên.
Bắp chân nhỏ trắng nõn, đầu gồi, bắp đùi thon dài.
Một giây sau, trên cổ tay truyền đến xúc cảm lạnh buốt khác thường, nó tựa như đang ngăn cản động tác của anh.
Mục Hành khẽ giật mình, dừng động tác lại.
Anh cúi đầu, nhìn chóp đuôi đang quấn lên cổ tay mình.
Đó là một cái đuôi vô cùng xinh đẹp, đuôi màu trắng bạc, trên thô dưới nhọn, lớp vảy dày đặc lóe ra ánh sáng rực rỡ như kim loại dưới ánh đèn, xúc cảm lạnh băng lại cứng rắn.
Hiện tại, cái đuôi này đang lượn quanh dán chặt trên cổ tay anh, chóp đuôi nhọn không thể tự chủ nhẹ nhàng run rẩy.
Mục Hành ngây ngẩn cả người.
Ngay tại lúc này, như có một tia chớp trắng xẹt qua bầu trời đen như mực, chiếu sáng từng chi tiết mơ hồ và vỡ vụn nọ.
Trong hang động, hình ảnh trong giấc mộng sâu thẳm.
Thiếu niên đuôi mắt đỏ bừng phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào, em ấy nhỏ giọng khẩn cầu anh thả cái đuôi của mình ra.
Ma xui quỷ khiến, Mục Hành lại nắm chặt đuôi rồng đang quấn quanh cổ tay.
Anh cúi người, bờ môi nóng hổi dán sát tới, dọc theo khe hở giữa lớp vảy, liếm chầm chậm và dịu dàng.
"A!"
Thời An run lên một cái, cậu vô thức hét thành tiếng.
Hô hấp của Mục Hành thoáng nặng nề.
Thế nhưng, một giây sau, anh cảm thấy tay mình trống rỗng.
Vào thời điểm anh còn chưa kịp phản ứng thì thiếu niên mới vừa rồi còn ngoan ngoãn nằm trong ngực anh đột nhiên biến về thành bé rồng lớn cỡ bàn tay. Bé rồng vẫy cánh, vội vã bay ra từ dưới người anh, nhào thẳng đầu xuống dưới giường.
Mục Hành: "..."
Anh tốn mất hai giây mới phản ứng được, cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình.
Trong lòng bàn tay trống rỗng, cái đuôi to màu trắng bạc kia đã biến mất không thấy đâu, nhưng nhiệt độ và xúc cảm vẫn còn sót lại trong tay vô cùng rõ rệt.
Mục Hành hít sâu một hơi, dùng thời gian rất lâu mới cưỡng ép đè xuống dục vọng trong lòng mình.
Ngay sau đó, anh đứng dậy bước đến cạnh giường rồi ngồi xổm xuống, sau đó cúi đầu nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy bé rồng trắng bạc lớn cỡ bàn tay đang co rúc ở tận cùng trong bóng tối.
Bé rồng cuộn mình lại thành một quả bóng, móng vuốt ôm lấy chóp đuôi, đôi đồng tử dựng thẳng đỏ vàng xinh đẹp lấp lánh ánh nước. Hiện tại bé rồng đang vô cùng cảnh giác nhìn chằm chằm Mục Hành đang ngồi xổm cạnh giường.
Mục Hành vươn tay tới, dịu dàng dụ dỗ:
"Em mau ra đây, ở dưới lạnh lắm."
"Không ra." Bé rồng cuộn người lại chặt hơn, lên tiếng từ chối: "Anh không được sờ đuôi của em!"
Mục Hành dùng giọng nói chính trực bình tĩnh đáp: "Em đã nói anh có thể sờ mà."
Thời An ngẩn người, lúc này cậu mới phản ứng lại Mục Hành đang nói cái gì.
Cậu vừa tức vừa gấp nói: "Anh, anh không chỉ sờ thôi đâu!"
"Vậy... chỉ sờ thì được nhỉ?" Mục Hành hỏi.
Thời An: "..."
Cậu luôn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, nhưng lại rất khó phản bác lời của anh.
Sau khi vắt óc suy nghĩ vài giây, Thời An vẫn không thể suy nghĩ rõ ràng.
Cậu từ bỏ không suy nghĩ nữa, lên án ngược lại Mục Hành: "Trước đó anh cậy vào kì phát tình chiếm tiện nghi của em thì xem như bỏ qua, bây giờ anh còn vậy hả!"
Mục Hành híp mắt lại: "Kì phát tình?"
"Con mắt kia nói đúng, nhân loại các anh đều rất bỉ ổi!"
Bé rồng hổn hển nói.
Vừa nói xong câu đó, Thời An lập tức sửng sốt.
Hở? Con mắt?
Đúng nhỉ! Ba con ma vật kia đâu rồi!
Trong khoảng thời gian này cậu thật sự sống quá sung sướng, gần như đã quên mất ba con chuyên gia nịnh bợ kia rồi!
Thôi được rồi, không phải gần như.
Cậu đã thật sự quên chúng nó.
Trong nháy mắt nghĩ đến ba con ma vật kia, Thời An lập tức nhớ đến túi không gian chứa đầy tài bảo của mình, trái tim lập tức giật thót.
Toang rồi, toang rồi!
Đó là tính mạng của cả nhà cậu đấy!
Cậu suy nghĩ một lát rồi nhìn Mục Hành đang ngồi xổm bên cạnh giường, nhỏ giọng nói:
"Anh đồng ý một điều kiện của em, em sẽ ra ngoài."
Cuối cùng, sau khi Mục Hành đồng ý trả túi không gian cho cậu, bé rồng bạc co người dưới gầm giường mới cẩn thận từng li từng tí chui ra từ dưới gầm giường.
Dường như bé rồng vẫn còn cảnh giác, hiện tại cậu chết sống không chịu biến về hình người.
Mục Hành ngồi trên ghế, bé rồng thật vất cả mới dỗ ra khỏi gầm giường nằm sấp trên đầu gối anh.
Trước mặt là TV đang chiếu phim, nhưng tập phim đã gần đến đoạn kết.
Thời An mất mát chớp mắt, tội nghiệp nói:
"Anh hại em bỏ lỡ một tập rồi."
Mục Hành: "Anh chờ xem tập phát lại với em."
Thời An lại lần nữa trở nên vui vẻ, cậu vẫy đuôi: "Được!"
"Thời An..."
Mục Hành không nhanh không chậm vuốt ve lưng rồng, như đang thờ ơ hỏi thăm:
"Vừa nãy em có nhắc đến kì phát tình?"
Hết chương 111.
Tác giả có lời muốn nói: Bảo bối, cậu sắp bán đứng chính mình rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất